Koori no Yuusha wa Koi ni Naku

chương 03: anh đã vất vả rồi [ilya]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Riley? Sao cậu lại khóc?” Tôi bật thốt, rồi lại hoảng sợ ngậm miệng.

Cho dù người đàn ông trước mặt gần như mất đi dáng vẻ thiên thần xưa kia, tôi biết bản chất của anh vẫn không thay đổi.

Anh đứng bất động, chỉ có đôi mắt huyết sắc là run run, lặng lẽ chảy lệ dài bên má.

Biểu cảm của anh này khiến tôi cảm thấy bối rối muôn phần. Tôi theo phản xạ mà kiễng chân lên, vươn tay về phía trước. Bàn tay luồn vào dưới mũ áo choàng, xoa rối tóc anh.

Cơ thể tự động di chuyển theo ý muốn của nó, theo ý muốn của tôi.

Rốt cuộc thì Rille đã khóc. Tôi đâu còn sự lựa chọn nào ngoài an ủi đối phương.

Tôi thậm chí còn không nghĩ đến mình đang vò tóc của một người đàn ông trưởng thành, hay lý do khiến anh rơi lệ.

Vì ưu tiên hiện tại của tôi là làm anh ngừng khóc.

“A, xin lỗi vì cậu bạn đồng hành của tôi,” Gã kiếm sĩ nói. “Cậu quen hắn à?”

“Ừm, tôi nghĩ là kiểu kiểu vậy?”

“Hả, tôi hiểu rồi. Nhưng chúng tôi chưa từng đến vùng này trong mười năm qua. Vậy làm sao một thiếu niên như cậu lại quen biết hắn?” Đồng hành của Riley hỏi một câu đầy sắc sảo.

“Ừm, cái đó...”

Đột nhiên, Riley ôm chặt lấy tôi khiến tôi phải hét lên.

To lớn, cứng cáp và nóng rực. Tôi có thể dễ dàng nhận ra cơ thể kia cân đối như thế nào, cơ bắp ra sao qua lớp quần áo của anh.

Đầu óc tôi hoàn toàn đình công, đôi mắt lại láo liên khắp nơi.

Bạn đồng hành của Riley bị sốc đến sững sờ.

Còn phần đông các khách hàng đều tỏ ra thích thú. Cha và anh trai tôi thì... đợi, đợi cái đã, con dao bếp kia là có ý gì? Họ định xọc cho vị anh hùng nổi tiếng mấy nhát đó hả!

Tôi cố gắng gọi tên nhằm thu hút sự chú ý của Rilley, nhưng anh vẫn không thả tôi ra.

Hít sâu mấy hơi, tôi nhìn vào cha, anh trai và bạn đồng hành của Riley rồi nói rõ ràng nhất có thể, “Xin lỗi, bố, anh. Con cần ít thời gian nghỉ giải lao. Ngài đồng hành, cũng xin thứ lỗi cho tôi. Riley, đi thôi.”

Tôi kéo vạt áo choàng của Riley, dẫn anh về phòng mình.

---

Rilley vẫn luôn khóc từ nãy đến giờ, thời điểm nhìn thấy căn phòng của tôi, hàng lệ càng đua nhau tràn ra ngoài hốc mắt.

Đây chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng có lẽ căn phòng này khiến anh nhớ đến căn phòng của chúng tôi ở cô nhi viện? Cách bố trí bàn viết và giường ngủ giống nhau, ngay cả không gian cũng không khác.

Tôi không chắc lắm, nhưng có vẻ hương vị còn đọng lại bên trong cũng tương tự.

Đó là vì tôi đã dùng xà phòng dầu ô liu từ khi còn nhỏ. Nó có mùi tương tự với mùi của những cục xà phòng mà chúng tôi đã từng làm.

Cuối cùng, Riley cũng lên tiếng. “Allen.”

“Không Riley, anh sai rồi. Allen đã chết. Tôi là Ilya, con trai của chủ quán rượu.”

Tôi cởi áo choàng giúp rồi bắt anh ngồi trên giường. Tôi đem một chiếc ghế đến, ngồi trước mặt Riley.

Dù cho mái tóc sáng màu mật ong giờ đã xỉn thành màu cát, cơ thể phát triển và rắn chắc đến mức không thể gọi là một thiên thần nữa....

Anh vẫn là Riley.

Tôi tiếp cận người đàn ông vụng về này. Người đang khóc không ngừng với gương mặt vô cảm như bị đông cứng.

Tôi hơi do dự, rồi lại vò tóc anh một lần nữa. “… Anh sống có tốt không?”

Phải, tôi buộc miệng hỏi như vậy. Một câu hỏi vô tâm vô phế. Nhưng đằng nào chúng cũng là ra từ miệng tôi.

Ngay khi tôi vừa hỏi xong, gương mặt của Riley vặn vẹo đầy giận dữ. Lửa nóng xông lên đầu.

Ôi, hiện tại tôi cũng có thể tưởng tượng được anh ấy sẽ rống lên, “Sao cậu có thể hỏi câu này sau khi chết như thế?!”

Nhưng thay vào đó, nhưng lời thoát ra khỏi môi anh lại khiến tôi phát sốc. “Allen.”

“Tôi xin lỗi,” tôi nói.

“Tôi sẽ không tha thứ cho cậu.”

“Tôi thật sự xin lỗi.”

Tay tôi bị kéo mạnh về phía trước, cơ thể ngã vào vòng tay của anh.

Đúng như những gì đã nghĩ, đây thật sự là một bờ ngực dày. Cơ mà hiển nhiên rồi, anh ấy chính là người đã đánh bại quỷ vương.

Hay đúng hơn là tôi gầy? Có lẽ vậy. Kiếp này tôi bị thuộc dạng nhẹ xương giống như mẹ mình. Dù cũng có ít cơ bắp, nhưng nhìn tôi trông vẫn rất mảnh khảnh.

Nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là một thiếu niên mười sáu tuổi như tôi không cảm thấy phức tạm khi bị giam giữ trong cái ôm như này.

… Tôi sẽ tha thứ vì đã lâu không gặp nhau.

“Anh vất vả rồi,” Tôi thì thầm, đôi tay vòng qua tấm lưng rộng của anh. Mà đồng thời, cái ôm của Rille cũng càng lúc càng siết chặt.

Xin lỗi, nhưng ngài siết tôi hơi đau rồi đó, ngài Rilley.

---

Ở gần phòng tôi có một căn phòng trống.

Nó nằm phía đối diện và từng là phòng của chị gái tôi trước khi chị ấy đi lấy chồng.

Căn phòng quá nhỏ để làm phòng cho khách, thế nên nó chủ yếu dành cho các vị khách say xỉn trong trường hợp bất ngờ. Phí cũng rẻ.

Sao đột nhiên tôi lại nói về cái này? Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Đó là vì anh hùng đã bắt đầu làm việc cho quán rượu.

… Không đời nào. Tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi. Làm sao chúng tôi có thể để vị anh hùng đã cứu vương quốc này, và có thể là cả thể giới này, làm công việc như vậy được?!

Anh ấy không có việc gì khác để làm sao?! Kiểu như, một cái gì đó liên quan đến một thứ gì đó quan trọng trong vương quốc này? Chỉ là thường dân như tôi sẽ không thể biết đến!

Dù nói một cách nghiêm túc là Riley đang làm công ở đây, nhưng anh lại không được nhận tiền lương. Thật ra anh ấy đã từ chối nhận.

Ngược lại anh còn trả tiền cho căn phòng nhỏ đó bằng giá thuê trọ bình thường.

Tôi đã cố gắng từ chối, nhưng anh ấy không cho bất cứ cơ hội nào để thương lượng.

Hơn nữa, căn bản là Riley không sử dụng căn phòng đó. Ngoài mặt là thuê cho cha mẹ tôi biết, chứ trong đó có mỗi hành lý của anh… Và hành lý chỉ là một cái túi nhỏ. Nó nhỏ đến mức đau đớn, nhưng giờ hãy gạt chuyện đó sang một bên.

Nếu hỏi Riley ngủ ở đâu… thì đó là với tôi.

“Riley.”

“Ừ?”

“Chật chội quá.”

“Ừ.”

Đừng chỉ “Ừ!”, tôi phát sầu với đám tiếng cót két phát ra từ cái giường rồi đây này!

Nếu đêm nào anh ấy cũng đến đây ngủ, liệu giường của tôi có sập luôn không? Thôi đừng!

Tôi cũng từng ngủ chung với Riley như vậy khi còn là Allen, nhưng thời điểm đó chúng tôi mới chỉ mười hai tuổi. Hiện tại hai đứa đều đã lớn hơn nhiều rồi!

Tôi mười sáu tuổi và Rilley hai mươi tám tuổi. Cả hai chúng tôi đều đã thay đổi. Chỉ có trái tim là vẫn vẹn nguyên như cũ.

Chính vì trái tim mềm yếu này mà dù có ra sao tôi cũng không thể từ chối anh.

“Này. Sao anh lại tin tôi là Allen một cách dễ dàng như vậy? Anh không nghĩ rằng tôi có thể nói dối sao?”

Rille hiện tại là một anh hùng.

Không cần phải nói thêm về sự tuyệt vời của vị anh hùng đã đánh bại quỷ vương và khải hoàn như thế nào nữa.

“Anh hùng Allen” luôn luôn được nhắc đến trên khắp các mặt báo, hình ảnh của anh cũng phổ biến khắp mọi nẻo đường. Vở kịch kể về anh ấy nổi tiếng đến mức người ta quyết định kéo dài buổi biểu diễn thêm nhiều ngày nữa.

Hẳn sẽ có nhiều người muốn tiếp cận anh, bất kể phải nói dối.

… Tôi đã từng suy xét đến chuyện này. Nói thẳng rằng tôi là kiếp sau của Allen nghe cứ như một trò đùa nhạt nhẽo.

Nhưng Riley lại phụ sự tính toán của tôi. “Khoảng khắc nhìn thấy cậu, con tim tôi loạn nhịp không thôi.”

“Có phải vì giống màu tóc không? Có rất nhiều người có tóc màu nâu ở vùng này.”

“À. Đây là lần đầu tiên tôi có trải nghiệm này, vậy nên tôi không biết phải giải thích như thế nào… Giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã nhận ra bằng bản năng. Rằng cậu là Allen.”

“… Bản năng?”

“Món rau hầm Tobol khiến lòng tôi nhớ nhung không thôi. Tôi cho là sẽ không có bất cứ món nào ngon hơn nó cả,” Riley lẩm bẩm, thanh âm ngập tràn vui vẻ. Nghe hoàn toàn khác với lúc trước.

Giọng anh trầm lắng, như thể đang khoe khoang một báu vật quan trọng.

Nhưng trái tim của tôi trĩu nặng khi nghĩ đến sự cô đơn và đau khổ ở phía sau. Dù có cố đến đâu, tôi cũng không thể thốt ra được lời nào.

Anh đã không nhận được một kết thúc có hậu. Không hề.

Ngôi làng bị cháy rụi, mọi người chết trong biển lửa. Riley mềm lòng đã phải cầm kiếm lên để trả thù cho cái chết của họ. Nhưng cuối cùng, không một ai có thể quay về.

Riley vốn hay cười ngượng ngùng giờ không còn biết cười nữa.

“Ilya, gọi tên tôi.”

Tầm nhìn của tôi nhòe đi vì những giọt lệ rưng rưng, làm biến dạng hình ảnh cái bàn viết trước mặt. Tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt của Riley qua lớp quần áo của chúng tôi. Nóng. Rất nóng. Tôi lặng lẽ cắn môi.

Tôi cố kìm những giọt lệ, nhưng khóe mắt vẫn cứ ươn ướt, bỏng rát.

Đột nhiên, mọi thứ trở nên tối đen. Rilley đã lấy tay che mắt tôi lại. Lòng bàn tay anh thô ráp hơn trước, rải rác những vết chai. Chúng khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian chúng tôi từng trải qua bên nhau.

“Ilya.”

Giọng anh nhẹ nhàng quá đỗi.

Như thể anh đang dỗ tôi đừng khóc.

Nhưng nước mắt của tôi cứ rơi không ngừng.

Tôi không hối hận về những gì mình đã từng làm.

Nếu tôi không thực hiện nó, Riley sẽ không thể có mặt tại đây vào lúc này. Tôi ước chúng tôi có thể sống sót cùng nhau, nhưng con quỷ sẽ không bỏ cuộc cho đến khi giết được “anh hùng”.

Tôi không muốn Riley chết.

… Nhưng vì điều đó, tôi đã đem đến tổn thương sâu sắc cho Riley. Anh đau khổ tới mức không còn có thể nở nụ cười.

Tôi nên làm gì đây?

Tôi nên làm gì để đem lại nụ cười cho Riley?

---

Quán rượu hôm nay nhộn nhịp hẳn lên.

Này có thể là do ngày càng có nhiều người đổ xô đến thủ đô hoàng gia do danh tiếng của anh hùng. Toàn bộ phòng trọ đều kín người, tới cả việc bán khăn trải giường cũng lãi to.

Tất nhiên, tôi vẫn không thích ứng nổi khi thấy anh hùng làm trong quán rượu. Nhưng thành thật thì anh ấy cũng có giúp đỡ rất nhiều.

Nếu Riley chỉ làm ít việc lặt vặt thì đúng là tuyệt vời, nhưng… anh lại làm quá nhiều.

“Chào mừng! Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi sắp đóng cửa… A.”

Người tiến vào ngay trước giờ đóng cửa là bạn đồng hành của Riley.

Hắn trợn trừng ngay khi bắt gặp Riley mặc bộ đồng phục giống hệt tôi… Tất nhiên là hắn sẽ thấy ngạc nhiên. Như đã nói, hắn biết về thân phận anh hùng của Riley.

Mấy cái cớ như “Anh ấy chỉ là một người bình thường trông giống anh hùng” sẽ không thành công qua mắt được hắn.

“Ờm, tôi xin lỗi vì đã để anh hùng làm những việc như thế này…”

“Đây là chủ ý của tôi, Ilya,” Riley nói. Anh quay sang nhìn gã kiếm sĩ. “Cậu tới đây làm gì?”

Nhưng nét mặt không có chút phản ứng gì.

Nếu phải diễn đạt hộ, tôi nghĩ người bạn đồng hành của Riley đang muốn nói, “Không phải là do c-ậ-u à! Cái tên luôn tùy tiện làm theo ý mình!”

Tôi hiểu cảm giác của hắn.

Bảy ngày trước, Riley bất ngờ ôm một bồi bàn tại quán rượu và… chính là vậy. Chúng tôi không hề giải thích bất cứ câu nào với hắn mà bỏ đi thẳng. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng không gì có thể khiến hắn tức điên hơn vào lúc này.

Nhưng khuôn mặt của anh đã làm được điều đó. Tôi không thể nào nhịn cười nổi. Biểu cảm kiểu gì vậy hả?

“Allen luôn khiến tôi gắt gỏng để trở nên xấu xa trong mắt mọi người. Cậu ta ác lắm phải không? À, nhân tiện, rất vui được làm quen. Tôi là Elmer, một kiếm sĩ.”

“Tôi là Ilya… Riley, có hơi khó để nói chuyện nếu anh ở đây. Lên lầu trước đi.”

Đúng như tôi đã mong đợi. Elmer, bậc thầy kiếm sĩ. Một trong những chiến binh vĩ đại đã sát cánh cùng anh hùng đánh bại Quỷ Vương. Chắc hẳn hắn đã đứng bên cạnh Riley trong cuộc diễu hành khải hoàn.

Trong lòng xuất hiện chút cảm giác lo lắng, tôi bật cười. Nhưng ánh mắt của Riley khiến tôi để tâm hơn.

Nếu anh cứ đeo cái vẻ bất mãn và nhìn chúng tôi chằm chằm, tôi sẽ không thể nói chuyện được.

“Ilya.”

“Không sao đâu. Tôi sẽ không biến mất khỏi anh nữa.” Tôi nói.

Đó là một lời hứa. Tôi nghiêng đầu nhằm truyền đạt, vẻ mặt của Riley rốt cuộc cũng dịu xuống dù chỉ một chút.

Anh cởi tạp dề và đi ra ngoài, chỉ liếc nhìn lại chúng tôi một lần cuối. Ánh mắt của anh ấy lướt qua tôi rồi tới ngài Elmer. Cuối cùng quay đi, mái tóc khẽ bay theo gió.

Khi đã chuẩn bị xong tinh thần để về sau ứng phó với Riley, tôi quay sang ngài Elmer.

---

Sự niềm nở lúc trước của hắn có lẽ chính là giả vờ. Ngay khi Riley vừa rời khỏi phòng, ánh mắt của ngài Elmer liền trở nên sắc bén, hắn nhìn xuyên qua tôi một cách dò xét.

Chúng như những cây kim đâm vào cơ thể, nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Khác với Riley, người dễ dàng bị thuyết phục về thân phận của tôi, ngài Elmer xem tôi như một kẻ đáng ngờ đang cố tình tiếp cận anh hùng.

Có lẽ trong suốt bảy ngày kể từ lần cuối cả hai gặp nhau, hắn đã điều tra danh tính của tôi. Hẳn cũng có một số khách hàng tới để xem tình hình của anh hùng.

“Ilya, mười sáu tuổi. Con trai thứ của chủ quán rượu này. Chúng tôi chưa từng ghé qua nơi này. Tôi không lầm nhỉ?”

“Không, ngài nói đúng rồi.”

“Vậy cậu quen biết với anh hùng từ bao giờ?”

Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Tôi không chắc nên tường thuật lại trải nghiệm của mình như thế nào…

Dọn dẹp lại đầu óc của mình, tôi thẳng lưng và nhìn vào đôi mắt sắc bén kia.

Truyện Chữ Hay