“Con không thể ăn thêm nữa đâu mà, ừm..ừm….”
Với nhịp thở đều đặn cùng khuôn mặt khi ngủ ngây thơ tựa như một thiên thần.
Kagami Asahi chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn cô nàng tận hưởng giấc ngủ thoải mái của mình trong khi tự hỏi sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
____
Bước vào giai đoạn cuối tháng 8 cũng là lúc kì nghỉ hè, thứ được ví như quãng thời gian thiên đường của học sinh, chuẩn bị kết thúc.
Kể từ khi bắt đầu nhập học cao trung, “Tiểu thư băng giá” Himuro Fuyuka đã chuyển đến sống tại một căn hộ nằm ngay sát bên căn hộ của Asahi, người cũng chỉ mới chuyển ra sống tự lập gần đây trong một khu chung cư chỉ cách nhà ga vài bước chân.
Dù được mệnh danh là “Tiểu thư băng giá”, nhưng nó lại không giống như cái tên dành cho những nàng công chúa mà ta thường thấy trong phim, mà chỉ là một cái biệt danh do ai đó phóng đại lên mà thành.
Vậy nhưng, việc Fuyuka Himuro bị gọi là “Tiểu thư băng giá” cũng có nguyên do của nó.
Cô nàng đích thực là một con người hoàn hảo, với vẻ ngoài tuyệt mỹ, có học thức tốt, và cách ứng xử chuẩn mực.
Những tin đồn về cô nàng hàng ngày vẫn được lan truyền khắp nơi trong trường, thậm chí đến cả tai người chỉ đơn giản là học chung trường, Asahi.
Đứng đầu trong cả hai kì thi giữa kì và cuối kì.
Luôn luôn ăn trưa tại căn-tin của trường.
Thậm chí nhận được cả điểm A cho môn giáo dục thể chất.
Trong giờ nghỉ, cô ấy thường thích tận hưởng những cuốn tiểu thưyết ngôn tình.
Sinh ra trong một gia đình danh giá và được nuôi dạy từ nhỏ để trở thành một vị quý cô thực thụ.
Những câu chuyện liên quan đến cô nàng thường xuyên được mang ra bàn tán. Từ những chuyện nhỏ nhặt như cuộc sống học đường của cô cho đến cả những chuyện riêng tư đều được mang ra mổ xẻ. Việc này khiến cho cô nàng trở nên vô cùng nổi tiếng và có vô số học sinh muốn làm quen với cô, bất kể giới tính, lớp học hay là cả khối lớp nữa.
Vậy mà cuối cùng, đã nửa năm kể từ lễ nhập học, vẫn chẳng ai có thể làm thân với cô.
― Làm ơn tránh xa mình ra.
Có tin đồn rằng cô ấy đã nói vậy với bạn cùng lớp của mình bằng một giọng nói rõ ràng và không kém phần lạnh lùng ngay khi chỉ mới nhập học cao trung.
Với Asahi, người học khác lớp với cô nàng, thì đây chẳng gì hơn ngoài một câu chuyện tầm phào.
Tuy nhiên, có một thực tế là cô ấy luôn làm việc một mình và mang trên mình bầu không khí khiến người khác không dám tiếp cận cô.
Chính bởi đó mà cô nàng bị gán cho cái biệt danh “Tiểu thư băng giá”.
Cô nàng thường xuyên giữ khoảng cách với mọi người, trừ những trường hợp thật sự cần thiết cô chẳng bao giờ trò chuyện với ai cả, và luôn mang trên mình một gương mặt vô cảm. Một cô nàng băng giá.
Mọi chuyện cứ vậy mà tiếp diễn mãi cho tới cuối tháng 9, một tháng kể từ khi “Tiểu thư băng giá” chuyển tới sống cạnh nhà cậu, Asahi đã bắt đầu tin rằng lời đồn là thực. Đó cũng là lúc mà cậu bất ngờ bị kéo vào rắc rối cùng với Fuyuka.
Kết thúc buổi học dài sáu tiếng, Asahi đang trên đường về nhà sau khi chia tay đám bạn thì bất ngờ đụng mặt “Tiểu thư băng giá” ngay tại lối vào khu căn hộ của mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau khi cả hai nhận ra sự có mặt của đối phương. Nhưng cả hai chỉ im lặng lướt qua nhau mà không để
lộ bất kì phản ứng nào… hay ít nhất là mọi chuyện nên diễn ra như vậy.
“Cậu ổn chứ?”
Mặc dù đã mặc định trong đầu rằng bản thân không nên có bất kì phản ứng nào, nhưng Asahi vẫn không kìm được mà buột miệng nói ra.
Ngay khi vừa dứt lời, cậu lại nhớ lại những gì đã diễn ra một tháng trước khi Fuyuka mới chuyển đến đây.
Cô nàng chẳng nói một lời nào với cậu, dù chỉ một lời chào nhỏ cũng không.
Chẳng có cách nào để biết được chuyện gì đã xảy ra, ngoại trừ thực tế là Fuyuka đã đóng cửa trái tim mình lại và từ chối làm tiếp xúc với những người khác.
Trong trường hợp này, việc cố gắng can thiệp vào là không cần thiết.
Asahi hiểu rằng hai người họ chỉ nên là những người xa lạ, không việc gì phải nói chuyện hay dính dáng gì đến nhau cả.
Tuy nhiên, hôm nay thì khác.
Ngay phía trước, chỉ cách cậu một chút, cô nàng đang bước những bước chân loạng choạng, thêm vào đó là làn da trắng như tuyết của cô nàng đang ửng đỏ lên.
Chẳng cần phải có khả năng bắt bệnh ngay lập tức cũng có thể thấy rằng cô nàng đang không ổn chút nào.
“....Này, cậu ổn chứ?”
Dù tự biết bản thân đang tọc mạch quá mức, nhưng lương tâm của cậu không cho phép bản thân phớt lờ mọi chuyện, mặc kệ việc bị phớt lờ Asahi vẫn không chịu từ bỏ.
Cuối cùng, Fuyuka cũng phải dừng bước và quay lại nhìn Asahi.
Đôi mắt đầy cảnh giác ấy hướng ánh nhìn đầy băng giá về phía cậu.
“Tôi ổn vì vậy cảm phiền cậu cứ mặc kệ tôi.”
Những lời ấy chẳng mang chút sắc thái, tình cảm nào khiến Asahi thực sự bị thuyết phục rằng những lời đồn là thật và ngầm đồng ý với chúng.
Đây là lần đầu tiên mà Asahi có cơ hội trò chuyện với Fuyuka, nhưng như vậy là đủ để cậu hiểu vì sao cô nàng lại được gọi là “Tiểu thư băng giá”.
Cô nàng quả thật là một vị tiểu thư trẻ lạnh lùng khi luôn giữ khoảng cách với người khác, chỉ nói chuyện với họ khi cần thiết và luôn mang vẻ mặt vô cảm kia.
Ngoại trừ việc là một quý cô trẻ tuổi, những lời đồn đại về cô ấy đều là sự thật cả.
Khi Asahi tiến đến đến gần cô nàng, Fuyuka khẽ lùi một bước và dựng lên một màn chắn vô hình quanh mình.
‘Mình tự hỏi điều gì đã khiến mọi chuyện trở nên như vậy.’
Không thể có chuyện cô ấy lại hành xử như vậy ngay từ đầu được.
Chắc hẳn phải có chuyện gì đó xảy ra trong quá khứ mới có thể tạo nên một “Quý cô băng giá” như bây giờ.
Ngặt một nỗi, đây không phải là chuyện mà một người lạ mặt có thể tùy tiện hỏi được.
Sau cùng thì, chúng ta tốt nhất nên tôn trọng mong muốn của cô nàng và đừng cố bắt chuyện hay can thiệp vào cuộc sống cô nữa.
Asahi tự nhắc bản thân một lần nữa về thực tế này và quyết định không quan tâm đến cô nàng nữa.
Rõ ràng là cô ấy đang không ổn, nhưng lại không muốn bị làm phiền.
Cậu chỉ đành giữ khoảng cách với cô khi cả hai bước đi dọc hành lang trong khi vẫn đưa mắt nhìn mái tóc bóng mượt của cô nàng khẽ đung đưa.
Theo lẽ tự nhiên, người đến nơi trước tất nhiên là Fuyuka và khi cô nàng đang định mở cánh cửa phòng, thì đột nhiên.
Asahi thấy rõ cảnh Fuyuka từ từ ngã gục xuống sàn.
“Này, cậu sao vậy?”
Cậu ngay lập tức chạy đến và cố gắng gọi cô nàng, nhưng không có phản ứng gì.
Việc cô nàng phớt lờ mọi người là chuyện bình thường, tuy nhiên lần này thì khác. Không phải Fuyuka làm ngơ trước lời của Asahi mà do cô ấy không thể phản ứng được.
Đôi mắt cô nhắm chặt, cả cơ thể dường như không còn chút sức lực nào.
Chạm vào cô, cậu thấy da cô nàng nóng rực lên, trong khi cô nàng liên tục thở gấp.
Nhìn qua thì có lẽ đây chỉ một cơn cảm lạnh thông thường.
Mặc dù vậy, do không có kiến thức chuyên môn nên Asahi cũng không dám xem nhẹ tình hình, không ngoại trừ khả năng cơn sốt sẽ gây nguy hiểm cho cô.
Ánh mắt lạnh lùng và những lời Fuyuka nói lúc nãy bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cậu, nhưng không đời nào Asahi có thể bỏ mặc một cô gái vừa mới đổ gục ngay trước mắt mình được.
‘Chỉ để đề phòng, nhưng tốt hơn là mình nên gọi xe cứu thương’
Nghĩ rồi, cậu rút chiếc điện thoại ra rồi nhanh chóng chuyển sang chế độ khẩn cấp.
Bỗng Asahi cảm thấy có hơi nóng trên tay mình khi cậu đang đang cố nhập ba chữ số: một, một, chín.
“...Đừ...đừng gọi xe cứu thương, tôi chỉ bị cảm lạnh thôi...”
Khác hẳn với trước đó, giọng của cô nàng giờ đây vô cùng mỏng manh, yếu ớt như thể nó có thể biến mất bất kì lúc nào vậy, duy chỉ có vẻ kiên định là vẫn còn ở đó.
Ngón tay cậu dừng lại trước phím số chín, chiếc điện thoại tự động khóa màn hình khi không có ai sử dụng.
Trước khi cậu kịp hỏi lí do, Fuyuka lại lịm đi một lần nữa.
Dù không chắc là vì sao, nhưng có vẻ cô nàng không muốn phải nhập viện.
Giọng cô lúc đó tuy nhỏ và yếu ớt, nhưng sự khẩn thiết trong đó vẫn văng vẳng bên tai khiến cậu không cách nào bỏ qua được.
Rời mắt khỏi màn hình điện thoại, Asahi bình tĩnh xem xét mọi việc.
Nếu không thể gọi xe cứu thương, thì cậu có thể làm gì trong trường hợp này đây?
Chỉ sau chưa đầy mười giây, đã có hai ý tưởng cùng lúc lóe lên trong đầu cậu.
Tuy không cái nào trong số đó khiến cậu thực sự cảm thấy hài lòng, nhưng lúc này đây cậu cũng không thể nghĩ bất kì hướng hành động nào khác cả.
Sau khi thử mô phỏng nhanh lại kế hoạch của mình, và chọn một trong hai phương án, Asahi nhanh chóng mở cánh cửa trước mặt mình.
Sau đó cậu lấy cái chặn cửa giữ cánh cửa lại rồi cúi xuống luồn tay ra phía sau lưng và đầu gối của Fuyuka, người đang nằm bất tỉnh trên sàn.
“...Đừng có trách mình nhé.”
Không đợi phản hồi từ cô nàng, Asahi nhanh chóng bé Fuyuka lên.
Do không quen với kiểu bế công chúa này nên cậu có hơi lúng túng và loạng choạng.
Hai cánh tay đáng nhẽ phải đặt vòng qua cổ lại đang giơ lên cao, và nếu không cẩn thận, cậu sẽ bị mất thăng bằng và ngã ra đất.
Việc tiếp xúc cơ thể và cảm nhận rõ nhiệt độ cũng như mùi hương ngọt ngào từ cô nàng khiến Asahi cảm thấy vô cùng bối rối.
Tuy nhiên, lúc này cậu không có thời gian để ý thức về sự hấp dẫn đó.
Việc cần làm lúc này là phải chăm sóc cho cô nàng mà khi nãy đã ngất đi ngay trước mặt cậu. Asahi cố gắng đóng cánh cửa nhẹ nhất có thể để không gây ảnh hưởng tới vị “Tiểu thư băng giá” đang ngủ trong vòng tay của mình.