Trans: Yukira.
Edit: LolitaFetish.
...
Sự khởi đầu – 2
"Cô, cô đã giết Silvia, phải không ?!"
Anh ấy nói với giọng trầm thấp hết mức. Đó là một âm giọng mà tôi chưa bao giờ nghe qua.
Những lời này chắc chắn được nhằm vào tôi, nhưng cảm giác cứ như chúng được hướng vào người khác vậy. Trong khi tôi vẫn còn trong trạng thái bàng hoàng vì chưa bắt kịp những gì đang diễn ra, người quản gia đã nhẹ nhàng bước tới và thông báo cho tôi về cái chết của Silvia.
Nghe vậy, dẫu chỉ là trong chốc lát, niềm vui sướng đã dấy lên trong lòng tôi. Bây giờ thứ cản trở đó đã biến mất, giờ thì Soleil sẽ phải nhìn vào tôi, giờ thì tôi không còn phải trông chừng việc hai người đó sẻ chia cùng một nhịp đập.
Thứ ảo ảnh ngọt ngào đó thoáng chốc đã lướt qua tâm trí tôi.
Nhưng tôi chỉ khẽ rùng mình vì sự vui sướng đó trong một khoảng khắc ngắn ngủi rồi giọng nói của anh đã đưa tôi trở lại với cái thực tại cay đắng. “Thực sự. Là cô!” Lắng nghe giọng nói cộc cằn của anh ấy đã khiến gương mặt tôi cắt không còn giọt máu.
Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy?
Đứa trẻ đó là em gái tôi. Dẫu cho em ấy có thể là tình địch của tôi. Nhưng dù vậy, em ấy chắc chắn là đứa em gái nhỏ của tôi. Trong thời thơ ấu của cả hai, tôi đã từng nắm chặt bàn tay bé tí của em ấy và quyết định sẽ chở che cho người em gái mỏng manh, nhỏ bé này cho đến cuối đời.
Vì lợi ích của em, tôi đã thề sẽ thực hiện tốt vai trò của một người ‘chị cả’.
Dẫu là tôi đã chẳng hề làm tốt những gì đã bản thân đã quyết tâm, dẫu kết quả là tôi đã vứt bỏ lời thề của ngày hôm đó, nhưng, nhưng sau cùng… đó vẫn là đứa em gái bé nhỏ của tôi, và tôi chính là chị cả của em ấy.
Đứa bé ấy... Em ấy... Silvia đã... đã chết.
Hơi thở thoát ra từ cổ họng tôi khẽ rít lên. Máu rút ra từ gương mặt tái nhợt của tôi không hề trở lại cái đầu rỗng tuếch đang cố gắng thỉnh cầu sự giúp đỡ.
"Thực sự, là cô đã giết em ấy, phải không?!"
Trong khi nhìn vào vẻ mặt của tôi, Soleil lặp đi lặp lại những lời đó bằng giọng nói làu bàu không rõ ràng, cứ như thể anh đang cố gắng xác nhận và tin vào việc bản thân đang nghĩ là chính xác.
‘'Anh nhầm rồi.' Tôi không chắc, liệu giọng nói khẽ của mình có hay không đến được tai Soleil. 'Anh nhầm rồi, anh nhầm rồi.' Hẳn tôi đã lặp đi lặp lại câu này nhiều lần, nhưng mà, Soleil đã ném con dao mà anh đang cầm rồi hét lên.
"Tôi sẽ, không bao giờ tha thứ cho cô, không bao giờ!"
Đôi mắt thường sẽ chẳng bao giờ phản ánh bất kỳ cảm xúc nào của anh, đang biểu hiện sự căm thù rõ ràng.
Đôi môi tôi cố chuyển động để nói với anh hãy chờ đã, nhưng nó lại chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào dẫu là nhỏ nhất. Cảm giác như thể cuống họng tôi đang bị thiêu đốt và tất cả những lời tôi muốn nói ra đều bị mắc kẹt lại.
Soleil liếc nhìn tôi, và chỉ một khoảng khắc, anh đã kéo rơi chiếc khăn trải bàn của bữa tối, thứ vốn đã bị cuốn sang một bên để rồi nó nhẹ nhàng rơi xuống trước cảnh tượng thương tâm. Mọi thứ trên tấm khăn trải bàn đó đều đã bị hất mạnh xuống sàn nhà cứng.Một âm thanh dữ dội tưởng chừng có thể chọt thủng tai tôi bất kỳ lúc nào.
Chiếc bình trang trí chứa những bông hoa với đủ thứ màu sắc rực rỡ, đã bị vỡ nát. Đây là lần đầu tiên chúng tôi ăn tối cùng nhau, nên những bông hoa này đều được tự tay tôi chuẩn bị.
Bởi anh quá bận rộn, nên tôi nghĩ rằng mình không được để anh ấy mất tinh thần, vì vậy tôi đã hái thật nhiều bông hoa có gam màu ấm. Và để nó không trở nên quá lòe lẹt hay quá đơn giản, tôi đã cố gắng sắp xếp chúng một cách cẩn thận, nhằm mang lại cho anh cảm giác thoải mái nhất khi ngồi vào bàn.
Bữa tối nằm rải rác trên nền đá cẩm thạch chính là thứ mà tôi đã chuẩn bị từ nhiều ngày trước sau khi đã hỏi ý kiến của đầu bếp. Tôi đã nghĩ Soleil chắc hẳn sẽ rất mệt, cho nên tôi đã yêu cầu nhà bếp hãy chế biến những món ăn bổ dưỡng nhưng dễ tiêu hóa.
Mọi thứ được đưa lên, đều có ý nghĩa riêng của nó. Từng chỉ tiết nhỏ đều được tôi chọn sau nhiều lần cân nhắc cẩn thận.
Đó là một chiếc khăn trải bàn rất tinh xảo vừa được dệt để đặc biệt dành cho dịp này, nhưng sau cùng thì nó đã bị nhuộm lại bởi vết bẩn của rượu vang và nước sốt của những món ăn.
Khi tôi nhớ lại đêm đó, tôi biết rằng cảnh tượng này đã được khắc sâu trong tâm hồn tôi.
Nó bị ném đi, nhàu nếp trên sàn đá cẩm thạch, rồi cuộn tròn lại. Tôi không biết mình phải nên làm gì, và theo phản xạ, tôi đã kéo nó về phía mình.
Tôi đã nghĩ sẽ rất tuyệt nếu anh ấy nhận ra đó là một tấm khăn trải bàn mới. Bởi Soleil thường tỏ ra thờ ơ với những thứ này, tôi đã có tâm trạng rất tốt khi tưởng tượng anh ấy sẽ nói gì nếu anh để ý đến nó.
Lọt vào tầm nhìn của tôi, hình ảnh đôi giày da không tì vết xuất hiện. Thường thì sẽ không có tiếng bước chân khi anh ấy bước đi, nhưng mà giờ đây, tiếng góp giày của anh lại vang lên những âm thanh lớn khi băng qua phòng.
Hoàn toàn không quan tâm đến tôi, người vẫn đang ngồi sụp trên sàn nhà, Soleil chuẩn bị rời khỏi phòng.
Chờ đã, làm ơn, làm ơn. Ai đó, có ai đó không, làm ơn hãy nói với anh ấy.
Nói với anh.
Rằng....
Tôi không làm gì cả.
Đó không phải là tôi, ai đó làm ơn, hãy nói những lời này cho anh ấy giúp tôi.
Tôi đã thét lên với toàn bộ cơ thể mình. Nhưng, chẳng có từ nào phát ra được. Bởi những tiếng nức nở dữ dội, tôi đã chẳng thể thốt ra bất cứ âm thanh nào cho người khác hiểu được cả.
Bởi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Soleil có thể nghĩ về tôi như vậy. Rằng, tôi là người có thể ra tay sát hại em gái mình.
Tôi đã không run rẩy vì cảm giác lạnh cóng. Tôi đang giữ chặt chiếc khăn trải bàn vô dụng này, cứ như là tôi cần đến nó, nhưng ngay lúc này, không ai có thể bảo vệ tôi cả.
Trong khi tôi đang than khóc, rung rẩy vì những tiếng nấc, có ai đó tóm lấy tôi. Tôi bị túm lấy từ hai bên, bị nhấc rồi sau đó bị nâng hẳn lên.
Như thể, tôi là một tên tội phạm vậy.
Soleil, Soleil, đối với anh, có phải em là sự tồn tại đáng ghét và phiền nhiễu không? Ngày qua ngày, quãng thời gian mà chúng ta đã trải qua cùng nhau, liệu tất cả chúng đều vô nghĩa ư?
Ngay cả khi, anh ấy biết, sự thật không phải là vậy, thì anh ấy cũng chẳng có hứng thú nghe tôi. Những cảm xúc mà tôi chẳng thể diễn đạt bằng lời đang tràn ra khỏi miệng cùng với tiếng khóc lóc.
Để đuổi theo anh ấy, để đuổi theo theo bóng lưng đang đi xa đó, tôi gắng sức kéo những cánh tay đang ngăn trở mình.
Rầm!
Cánh cửa bị đóng sầm một cách dứt khoát, giận dữ, thể hiện rõ ràng sự chối bỏ của Soleil. Anh, thậm chí không hề quay đầu nhìn lại. Anh bỏ đi, không chút ngần ngại sau khi đã nghe tiếng vợ mình la hét và khóc lóc.
… … Và, rồi, sau lần đó, Soleil không bao giờ đến gần tôi nữa.
Đó là kiếp đầu tiên của tôi.
Rồi sau đó, tôi đã bị nhốt trong phòng riêng của mình và được người quản gia nói rằng sau khi thu thập đủ bằng chứng, tôi sẽ phải li dị rồi cuối cùng bị bàn giao lại cho vương quốc.
Trong khi tôi cố gắng cầu xin, giải thích cho sự vô tội của bản thân, tôi đã bị thuyết phục, rằng điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra được. (Note: ý về điều không bao giờ có thể xảy ra chính là đoạn ở trên, “sẽ li dị …vương quốc”).
Ngay cả khi tôi bị giam lỏng như vậy, tôi vẫn tin rằng Soleil rồi cũng sẽ thay đổi suy nghĩ của mình. Bởi, rốt cuộc, tôi chẳng hề liên quan đến cái chết của Silvia.
Tuy nhiên, thật kì lạ, chỉ trong chớp mắt, tôi đã bị giam cầm như là một tên tội phạm.
Sau khi bị ném vào cái lồng sắt và bị tước đoạt tự do, một lượng lớn các bằng chứng mà tôi vốn chẳng hề biết một tí tẹo gì, bắt đầu được tính lũy.
Khi tôi nghe rằng có một băng cướp, những người mà tôi chưa bao giờ gặp cũng như không hề quen biết, đã thú nhận vụ tấn công vào tài xế Bá tước là do tôi xúi giục, trong vô thức, một tiếng cười thoát ra khỏi môi tôi. Một câu chuyện lố bịch như vậy, liệu chính quyền, không kể đến Soleil, có tin nó không?
Khi tôi nhận ra mình đã bị ai đó gài bẫy, tôi đã ở trong một tình hình rất nghiêm trọng, nơi tôi hoàn toàn bất lực, và tôi đã bị buộc tội về việc giết người, giết một thành viên trong chính gia đình mình.
Tôi biết rằng trong số các quý tộc, đôi khi, vẫn có những trường hợp bị ai đó gài bẫy. Chỉ là, tôi vốn không hề nghĩ rằng nó lại xảy đến với tôi.
Tuy vậy, nghĩ lại thỉ điều nãy cũng chỉ là điều hiển nhiên, vị trí ‘phu nhân Hầu tước tiếp theo’ là thứ mà biết bao người khao khát. Sau tất cả, tôi cũng đã từng khát khao danh hiệu đó.
Nhưng với tôi, tôi không hề bận tâm tới bất cứ điều gì khác, miễn là tôi có thể có được vị trí ‘Trở thành vợ của Soleil’. Nếu nghĩ như vậy, thì sẽ chẳng có gì lạ khi có người muốn thay thế tôi. (Note: Đoạn này, hơi khó hiểu, edit, chịu chết)
Sau đó, để thay thế tôi, thì nên làm gì nhỉ ? Rất đơn giản.
Loại bỏ bất cứ thứ gì cản trở.
Tôi đã lên kế hoạch rất cẩn thận. Nhưng, tôi đã chưa bao giờ, chưa bao giờ thật sự nghĩ kỹ về điều này. Tôi chưa bao giờ ngờ rằng chỉ bằng việc này, những gì mà tôi có, lại dễ dàng bị đánh cắp như vậy.
Trong khi bản thân không nhận thức được, tự bao giờ, người con gái mang tên ‘Ilya’ đã dần bị coi thường. Bởi tôi đang chịu án cầm tù, nên tôi không thể chứng minh mình trong sạch. Tất cả những gì tôi có thể làm là cầu nguyện. Rằng ai đó, có thể đứng ra chứng minh rằng tôi đã bị buộc tội sai.
Tôi đã cố gắng làm điều này, cho đến những giây phút cuối cùng, tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện. Và tôi tin rằng, một ai đó, Soleil sẽ, cứu tôi ra khỏi nhà tù này.
Với hai đầu gối xếp trên nền đá nứt, và hai khuỷu tay đặt trên cái giường thô thiển mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Tôi, chấp hai tay lại, bắt đầu cầu nguyện.
Soleil là một ‘con người chính trực’. Không, anh ấy là người muốn trở thành một ‘con người chính trực’. Một con người chỉ biết 'trắng' và 'đen'. Bây giờ đây, hẳn chỉ đơn giản là anh đang mất bình tĩnh trước cái chết của Silvia và điều đó đã làm lu mờ đi khả năng phán đoán của anh. Nếu anh ấy bình tĩnh lại, thì chắc chắc anh ấy sẽ hiểu thôi.
Rằng các chứng cứ thu thập được tất cả đều là giả mạo. Đó là lí do tại sao, chắc chắn, anh ấy sẽ chứng minh sự vô tội của tôi. Ngay cả khi bây giờ điều đó có là vô vọng, nhưng chắc chắn một ngày nào đó, anh ấy sẽ đến xin lỗi vì sai lầm của mình và tới đón tôi. Đó là những gì mà tôi tin.
Anh ấy là người mà tôi đã yêu.
“Tại sao, lại đến mức vậy?”
“Tại sao, cậu tin anh ấy đến mức như vậy ư?” Tôi mơ hồ nhớ rằng có ai đó đã hỏi tôi như vậy.
Tôi không thể hiểu nổi bản thân mình. Một cái gì đó giống như một câu trả lời, tôi nghĩ mình có, dẫu cho nó chỉ có một. Chỉ đơn giản là tôi yêu anh ấy. Cứ như tôi đang phát điên lên, không, hẳn là tôi đã yêu anh ấy đến mức phát điên.
… … Nhưng, cuối cùng, anh ấy, người mà tôi hết lòng tin tưởng, đã không đến cứu tôi.
Tôi không thể nhớ nổi những giây phút cuối của mình.
Bởi tôi không hề có bất kỳ ký ức nào về việc mình đã bị xử tử, nên tôi nghĩ mình hẳn đã chết trong nhà tù đó. Khi tôi ngửi thấy mùi hôi thối của nấm mốc, tôi lại nhớ đến nơi đó.
Đó là một căn phòng quá khủng khiếp với một người con gái, người được sinh ra trong một gia đình quý tộc rồi được nuôi dạy từ khi còn bé để có thể xứng với vị trí phu nhân của Hầu tước tiếp theo, rồi cuối cùng chết dần.
Thậm chí, nó còn tồi tệ hơn bởi lẽ tôi đã bị buộc tội sai. Đó có lẽ là lí do tại sao tôi không thể sống nổi ở đó.
Ban đầu, nhà tù, nơi giam cầm các quy tộc phạm tội, là một căn phòng khác chỉ được gọi là “nhà tù” và sẽ không hề liên quan tới bất cứ thứ gì bẩn thỉu cả.
Tôi sẽ được đưa vào đó nếu các thủ tục chính quy được tuân theo.
Nhưng cha mẹ ruột của tôi không cho phép điều đó, và anh ấy cũng vậy.
Anh ấy là hầu tước tiếp theo và thứ hạng địa vị của nhà anh ấy là đứng đầu trong số những nhà đồng tước, thứ hai chỉ sau Công tước. Nói cách khác, đó là vị trí chỉ đứng sau Hoàng tộc. Các yêu cầu mà anh ấy đưa ra, thường đều được chấp thuận.
Bởi hiểu điều này, anh ấy đã phải kiềm chế bản thân mình lại. Soleil, đã ước cho tôi bị nhốt trong nhà tù đó. Chắc hẳn, tôi đã bị anh ghét bỏ đến mức như vậy.
Tôi đã không được đánh giá với tư cách một quý tộc, mà chỉ là một thường dân. Khoảng khắc mà cha mẹ tôi, những người mà tôi nghĩ là đồng minh duy nhất trong xã hội này, quay lưng lại với tôi, cuộc sống của tôi chắc chắn đã kết thúc theo đúng ý nghĩa mà nó có.
Silvia được mọi người yêu mến. Huống chi cha mẹ tôi, cũng yêu quý Silvia hơn tôi.
Thế giới này đang xoay vòng với Silvia ở tại trung tâm của mọi thứ. Nói cách khác, sau khi Silvia chết, tất cả những gì còn lại chỉ còn là một cái kết đơn giản. Một phần phụ lục của câu chuyện, hay chỉ là phần tái bút.
Nó trở thành một câu chuyện khác, một câu chuyện không có gì quan trọng.
Đó có thể là lí do tại sao, trong câu chuyện đó, dù cái chết của tôi có đóng vai trò gì, quan trọng hay không, thì có lẽ chẳng là gì khác, ngoài một sự cố nhỏ...