Konyakusha wa, watashi no imouto ni koi o suru

chương 02:quay ngược thời gian (2).

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đó chắc hẳn là tình yêu.

Vâng, lúc đầu, có vẻ như nó đã đi được nửa chặng đường.

Không có nghi ngờ gì về điều đó.

Khoảng khắc mà cảm giác đó bắt đầu bị bóp méo, tôi không biết là khi nào.

***********************************

“Oh, có vẻ như Soleil-sama lại ở bên Silvia-sama nữa kìa?”

Người bạn đang đi bên cạnh tôi đột nhiên phát ra một tiếng lẩm bẩm khi nhìn về phía sân. Nếu dõi theo ánh mắt của cô ấy, sẽ có những hình ảnh hai người đang thân mật âu yếm nhau.

Lại lần nữa, một cảm giác rất là déjà-vu lại ùa về.[note12659]

Trong sân của học viện, hình ảnh hai người ngồi trên một băng ghế được đặt ở một vị trí biệt lập bất ngờ nổi bật.

Họ có biết là họ đang làm gì không?

Hay là họ không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh?

Ngay cả khi không có nhiều người qua lại, những học viên thỉnh thoảng đi ngang qua vẫn liếc nhìn họ.

“Có thực sự ổn khi không gọi họ?”

Người bạn của tôi, người nổi bật với vẻ ngoài đẹp lộng lẫy đưa tay vuốt mái tóc vàng của mình trong khi hỏi tôi như vậy. Trước câu hỏi của cô ấy, tôi nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tớ rất biết ơn vì Soleil-sama đã chăm sóc cho em gái tớ.”

Tôi nhẹ nhàng thốt ra những từ không hề chứa bất kì cảm xúc nặng nề nào đến nỗi tôi nghĩ rằng chúng được nói với một giọng điệu thuần khiết.

Trong cuộc sống được lặp đi lặp lại vô số lần này, để bảo vệ hôn phu của tôi, người đang ôm ấp em gái tôi khỏi ánh mắt của mọi người xung quanh, tôi đã nói câu này nhiều lần.

Trong khi hôn thê của bạn không ở đây, mà lại đi ở một mình với một người phụ nữ khác thì không phải là một hành vi đáng khen ngợi.

Tuy nhiên, nếu người phụ nữ đó là em gái của hôn thê bạn, thì hoàn cảnh sẽ khác. Tôi biết rằng những từ, ‘Bởi chúng ta rồi sẽ trở thành gia đình’, sẽ là một lời biện minh hoàn hảo.

“Ilya-sama, cậu thực sự rất khoan dung đó?”

Người bạn xinh đẹp của tôi, Marianne cười mà không nói gì thêm. Bởi cô ấy biết tôi theo dõi tất cả những người phụ nữ đến gần anh. Cô ấy cũng từng là một trong số những người phụ nữ đó.

Trong kiếp đầu tiên, tôi đã nghe tin đồn rằng Marianne đang có kế hoạch tiếp cận hôn phu của tôi, vì vậy tôi đã ngay lập tức đến chỗ cô ấy và nói vài lời,

“Đừng lại gần hôn phu của tôi.”

Nếu tôi nghĩ về nó bây giờ, đối thủ của tôi là người có địa vị xã hội cao và tôi là người đã quên mất địa vị của mình.

Vào thời điểm đó, tôi chưa có nhiều hiểu hiểu biết về môi trường xung quanh và cách cư xử của tôi đã trở nên quá lố.

‘Một người phụ nữ mù quáng vì tình yêu’, cái tên đó rất phù hợp với tôi của quá khứ.

Đó là một sự cố mà sẽ không có gì lạ nếu nhà của Marianne yêu cầu xin lỗi và bồi thường. Vì bị lừa bởi tin đồn, tôi đã hành động mà không xác nhận sự thật và đưa ra những lời cáo buộc sai.

Tôi tự hỏi tại sao tình hình lại không trở nên nghiêm trọng và thay vào đó, chúng tôi lại trở thành bạn tốt trong kiếp này.

“Tớ cảm thấy như mình đang làm phiền hai người.” Cô ấy nói và nở một nụ cười tuyệt đẹp. “Chen vào giữa hai người đang yêu nhau, tớ không phải con ngốc.”

Nếu là sau buổi tiệc trà ấy, tôi sẽ nghĩ những lời này đầy sự châm chọc, nhưng thời gian mà Marianne và tôi trao đổi những lời như vậy là rất lâu về trước, khi mà hôn phu và em gái tôi chưa gặp nhau.

Đó là lí do tại sao, khi tôi nghe những lời đó, tôi đơn giản trở nên sướng ngất ngây. Từ góc độ của mọi người xung quanh, hôn phu và tôi trông giống như có tình cảm với nhau. Anh ấy có vẻ thích tôi.

Bởi tôi đang nuôi dưỡng những ảo tưởng ngu ngốc như vậy, nên tôi không thích việc Marianne trở nên thân thiện. Nói cách khác, người khoan dung không phải tôi, mà là cô ấy.

(trans: nói đơn giản, hai con này quen nhau trước khi main có lại kí ức)

Sau đó, về lí do tại sao lại có một tin đồn đáng lo ngại rằng ‘Marianne đang có kế hoạch tiếp cận Soleil’, mọi thứ đều là do địa vị của gia đình Marianne cũng như vẻ đẹp bắt mắt của cô.

Gia đình của cô ấy xếp hạng đầu trong số những nhà Bá tước, rất gần với gia đình của Soleil, và người ta đồn rằng nếu không có tôi, thì không nghi ngờ gì khi Marianne sẽ trở thành hôn thê của Soleil.

Ngay cả khi đặt tin đồn sang một bên, thì thực tế là Soleil và Marianne hợp nhau hơn.

Khi điều này được nói với Mary, cô ấy đã cười và trả lời, “Cái đầu của tớ đã hoàn toàn chứa đầy về hôn phu của tớ rồi, nên trong cuộc đời này, một ý nghĩ như thế sẽ không bao giờ xuất hiện trong đầu tớ cả.”

Đôi mắt đó của một người phụ nữ đang yêu.

Vào thời điểm đó, tôi đã dễ dàng bị thuyết phục trước những lời ấy, bởi đôi mắt đó giống với đôi mắt phản chiếu trong gương của tôi.

… … Ở kiếp trước, tôi và cô ấy không trở thành bạn bè.

Cách đây rất lâu, rất lâu về trước, tôi trong kiếp đầu tiên đó, ngay cả khi tôi gặp Marianne trong các buổi tụ họp xã giao, chúng tôi hầu như không nói với nhau lời nào.

Với cùng một đẳng cấp, nhưng khác nhau về thứ bậc, chúng tôi luôn được coi là đối thủ. Những người trong vòng của chúng tôi sẽ không cho phép chúng tôi tiếp cận nhau.

Mặc dù ở trong kiếp khác, cô ấy và tôi xem nhau là kẻ thù, nhưng trong kiếp này, chúng tôi lại trở thành bạn thân.

Theo cách đó, trong cuộc sống chồng chất này, đôi khi sẽ có một số sự khác biệt sinh ra.

Tôi không biết tại sao. Dù sao đi nữa, cho đến buổi tiệc trà đó, tôi không hề có bất kì kí ức nào về kiếp trước. Tôi không làm bất cứ điều gì có chủ ý cả .

Tôi nghĩ rằng có lẽ, những hành động gây ra trong vô thức của tôi đã ảnh hưởng đến mọi thứ và từ đó, một số sự khác biệt sẽ được sinh ra, nhưng tôi không biết liệu giả thuyết này có đúng hay không.

Tôi chỉ biết rằng khi mà cuộc sống của tôi được lặp lại, hành động của những người khác không nhất thiết phải giống với những gì đã xảy ra trước đó.

Đó là những gì đang xảy ra với Marianne. Ở kiếp trước, Marianne và hôn phu của cô ấy không thể nói là có một mối quan hệ hài hòa.

Tuy nhiên, trong kiếp này, họ đang yêu nhau.

Nếu tôi phải đưa ra một lý do cho sự sai lệch nhỏ này, tôi chỉ có thể nói rằng có một lực lượng khổng lồ nào đó mà tôi không biết đang can thiệp. Và vì thế, tất cả mọi người, bao gồm tôi, sẽ dần dần biến thành một người hơi khác.

… … Và chưa hết.

Chưa hết, cho dù cuộc sống có lặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, chỉ có tình yêu sâu đậm của anh dành cho em gái tôi chưa bao giờ thay đổi.

Anh ấy yêu em gái tôi đến mức nào?

“Ilya-sama, cậu thực sự rất tốt bụng. Cậu thậm chí có thể thuyết phục cha mẹ cậu cho Silvia-sama theo học học viện.”

Marianne tiếp tục trò chuyện trong khi hướng tầm mắt về phía hôn phu Soleil và em gái tôi.

Soleil, người có mái tóc màu đen bóng mượt chải ngược sau gáy làm toát ra sự trang nghiêm và khí chất trầm ổn của một đàn anh, trong khi đứa em gái nhỏ của tôi, bởi vì thể chất ốm yếu, nên em ấy trông rất nhỏ con. Nhìn từ phía sau, thân hình của họ rất khác biệt. Nhưng sự chênh lệch về chiều cao đó lại rất hợp với họ.

Như thể ngay từ đầu, họ vốn dĩ đã là một cặp.

Tôi dõi theo ánh mắt Marianne và những sợi tóc bạc mềm mượt và bồng bềnh của Silvia lọt vào mắt tôi.

Tôi thủ thỉ trong lòng, ‘Tớ không tử tế đến mức đấy. Tớ không hề có bất kì lòng tốt nào trong tim khi tớ giúp em ấy ghi danh vào học viện. Tớ chỉ đơn giản là không thể chịu đựng được nữa.’’

“Chị cả, Soleil-sama làm gì ở học viện? Hai người có ăn trưa cùng nhau không?”

Với giọng nói đáng yêu, em gái tôi không ngừng hỏi về các thói quen của anh ấy. Tôi chỉ đơn giản là không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi sợ phải phơi bày sự thật rằng tôi hầu như không biết gì về anh ấy.

Soleil đã làm gì ở học viện, tôi không biết. Thậm chí anh ấy chưa lần nào mời tôi ăn trưa cùng cả.

Nếu đó là về người bạn thân của anh ấy, thì tôi cũng biết cậu ta, nhưng chỉ có tên và mặt của cậu ta thôi. Giống như Soleil, cậu ta xuất thân từ một gia đình tốt và bởi cậu là một chàng trai nổi bật, nên có rất nhiều tin đồn về cậu giữa các nữ sinh.

Tôi biết chuyện này là bởi tôi tình cờ nghe thấy.

Bởi vì tôi đã sống nhiều kiếp, tính cách của người này, anh ta sẽ kết giao với Soleil trong bao lâu, màu mắt của cậu ta, tôi biết tất cả những chi tiết đó. Nhưng Soleil lại trực tiếp giới thiệu cậu ta với tôi, một điều không bao giờ có thể xảy ra.

Trong mỗi kiếp của tôi, cậu ta luôn ở bên cạnh Soleil, nhưng số từ mà tôi trao đổi với cậu ấy thậm chỉ không đủ để được đếm.

Trong học viện, ngay cả khi Soleil đến gần tôi, anh ấy chưa bao giờ bắt chuyện với tôi cả, mối liên hệ duy nhất giữa chúng tôi chính là những lần hiếm hoi chúng tôi chạm mắt nhau. Những chi tiết mà tôi kể lại cho em ấy chỉ là những gì mà tôi biết.

Nếu đó là trước buổi tiệc trà ấy, thì tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cho em ấy theo học tại học viện.

Soleil là một chàng trai hấp dẫn. Đồng thời, em gái tôi cũng là một người quyến rũ.

Nếu có khả năng có thể làm cho hai người họ gần gũi nhau, thì bằng bất cứ giá nào, tôi chắc chắn sẽ ngăn em ấy đăng kí vào học viện. Thật vậy, tôi của kiếp trước đã có những biện pháp như thế.

Nhưng sau buổi tiệc trà ấy, nơi mà kí ức của tôi được khôi phục, nơi mà em gái tôi phải lòng anh, và sau khi tôi biết rằng hôn phu của tôi cũng có cảm giác em ấy, cách suy nghĩ của tôi đã thay đổi rất nhiều.

Nếu em muốn biết thêm về anh ấy, thì hãy tự đi và xem. Trực tiếp hỏi anh ấy là tốt nhất. Đó là những gì mà tôi nghĩ.

Bởi vì em gái tôi có một cơ thể yếu đuối, bố mẹ tôi sợ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra với em ấy và ngăn không cho em ấy đi học. Tôi đã phải thuyết phục họ vì lợi ích của em gái tôi.

'Vì tương lai của Silvia, cần phải cho em con đến học viện. Bởi đây là một cơ hội tuyệt vời cho em ấy, người đến giờ vẫn chưa có hôn ước nào cả. Nếu đó là đứa em gái với cơ thể ốm yếu của con, thì càng sớm càng tốt, em ấy cần phải tìm một người có thể bảo vệ và chăm sóc em ấy. Nếu trình trạng cơ thể của em ấy chuyển biến xấu, con sẽ cật lực ủng hộ em ấy.'

Tôi đã làm một bài phát biểu nhiệt tình như vậy. Nó hoàn toàn như thể, miễn là vì lợi ích của em gái tôi, tôi có thể giữ lời nói trôi chảy ra khỏi miệng.

“Em rất vui vì được đến trường! Chị cả, cảm ơn chị!”

Đôi má tròn của em gái tôi đỏ ửng lên vì phấn khích.

"Không có gì đâu." Trong khi nói với một nụ cười vui vẻ, tôi giả vờ làm ngơ đi nỗi đau đang trỗi dậy từ sâu thẳm trái tim. Tôi của quá khứ đang la hét trong đầu.

… … Sao cậu lại làm một điều như thế chứ!

… … Không được để cho Silvia và Soleil lại gần nhau!

Ngay cả tôi cũng không chắc chắn. Tôi đang làm gì, tôi đang muốn gì, tôi không biết.

Trước buổi tiệc trà đó, tôi chắc chắn đã yêu Soleil. Anh ấy là cả cuộc sống của tôi… Không, anh ấy là lí do cho sự tồn tại của tôi.

Tôi chỉ mới 5 tuổi khi lần đầu gặp anh, nhưng vì tôi đã quyết định sẽ trở thành một người xứng đôi với anh ấy, người được gọi là ‘ hôn thê của Soleil’ đã ra đời vào thời điểm đó.

Sau khi nỗ lực nhiều đến mức cảm thấy phát bệnh, cuối cùng, gần đây, mọi người xung quanh đã bắt đầu công nhận tôi.

Khi tôi biết rằng tất cả nỗ lực của mình, mọi thứ đều vô nghĩa, tôi tuyệt vọng không thể tả được.

Soleil đang nhìn chăm chú em gái tôi. Em gái tôi cũng đang nhìn chăm chú Soleil. Để không cho tùy tùng của mình nhận ra, họ hiểu rằng họ phải che dấu cảm xúc của mình. Không bao giờ được để chúng hiện lên mặt.

Tuy nhiên, ánh mắt của họ đã nói cho những người khác biết về nhiệt độ đang tràn ngập trong mắt họ, trong khi tôi đang quan sát họ từ xa.

Mặc dù tôi đã thấy cảnh đó vô số lần, nhưng trong kiếp này, đây là lần đầu tiên. Mỗi lần nhìn thấy cảnh đó, tôi chắc chắc sẽ bị tổn thương.

Mỗi khi nhìn thấy em gái mình có được ánh mắt mà tôi không bao giờ nhận được, tôi tự hỏi tại sao tôi có thể bình tĩnh như vậy.

Trong kiếp đầu tiên, sau buổi tiệc trà, tôi, người vẫn còn rối trí, đã bị mọi người xung quanh chỉ trích vì những nhầm lẫn. “Em gái con thật đáng thương, tại sao con lại dày vò em ấy", cha mẹ của chúng tôi nói trong khi làm khuôn mặt lên án.

… … “Có một đứa con gái như con chính là một nỗi ô nhục.”

Nếu đây là một câu chuyện, nhân vật chính chắc chắn sẽ là em gái tôi. Một đứa trẻ tội nghiệp đã yêu một chàng trai mà cô không bao giờ có thể kết hôn, bởi đó là hôn phu của chị cô.

Nghe có vẻ giống nữ chính của một tiểu thuyết bi kịch, phải không?

Trong thể loại truyện được khán giả yêu thích này, tôi sẽ đóng vai cô con gái quý tộc phản diện, người cản trở câu chuyện tình yêu của nữ chính.

Nhưng đây không phải là tiểu thuyết, không có nghi ngờ gì khi đây là câu chuyện của cuộc đời tôi.

Nếu là như vậy, tại sao tôi lại bị lên án vì thương hại cho cuộc sống của bản thân?

Thật vô tâm, thật tàn nhẫn, tại sao chứ, để làm gì chứ?

Tôi đã khóc và hét nhiều đến nỗi bây giờ tôi vẫn còn có thể nghe thấy giọng của tôi trong quá khứ.

… … Tại sao không ai chịu hiểu tôi?

Truyện Chữ Hay