Konyaku-sha ga Akuyaku de Komatte masu

chương 09

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi mang lòng thấp thỏm trở về ký túc xá, Clarissa thấy thế liền lo lắng.

Sắc mặt tôi có chút khó coi, nên cô ấy cứ ngỡ là do ngộ độc, nhưng không phải đâu nhé, cảm ơn nhiều.

Chí ít, tôi mừng vì lý do đại loại như thiếu máu nó còn hơi hướng nữ tính. Ai nói thiếu máu là nữ tính á, chỉ là thành kiến cá nhân thôi ấy mà.

「Nè, Clarissa. Bà biết Lila Carneille chứ?」

「Ừm, có biết」

「Vậy, về tin đồn liên quan tới cô ấy, bà có nghe ngóng được điều gì không?」

「Tin đồn hả…」

Mặc dù không nhất thiết, nhưng tôi cũng đã thử hỏi, cơ mà như vầy có thẳng thắn quá không ta? Bởi lẽ, cũng có một bộ phận nữ sinh đồn nhau về việc Bern bị người đoạt đi mất.

Dù sao, vốn dĩ do tôi hay chơi chung với anh em bọn họ, như nhóm bạn thân thiết, nên mới có lời nọ lời kia, mà tôi cũng chả mấy quan tâm lắm.

「Mình chỉ tự hỏi không biết Lila là người như thế nào thôi, không có ý nghĩ gì khác lạ đâu~」

Hình như… Tôi mới tự đào hố chôn mình thì phải.

Trông tôi hoang mang như một con ngốc, Clarissa thì khẽ mỉm cười, rồi bình thản tiếp chuyện.

「…Kỳ thực, do Lila-san thân mật với Alois-sama và Johann-sama nên có người đã quấy rối cô ấy」

Xin lỗi nhé, Clarissa. Tôi cứ ngỡ sẽ không hỏi được gì. Nào ngờ bà lại thạo tin[note26760] như thế.

Dù chỉ mới nghe về vụ quấy rối này, nó vẫn không nằm ngoài dữ liệu của tôi.

Có thể nói việc bị quấy rối là một điều bình thường, tuy có chút khó nghe, cơ mà con người lại không thể sinh tồn khi chỉ biết nói toàn điều tốt đẹp.

「Bị quấy rối là sao?」

「Kiểu như đóng gói xác động vật vào hộp rồi đem gửi cho cô ấy」

Động vật ư… Người gì mà quá khích thế.

Nhìn chung, tôi là một người ủng hộ quyền động vật[note26761], nên hy vọng bọn họ sẽ ngừng việc này lại, đừng chỉ nhằm quấy rối một ai đó mà giết hại chúng nó.

Hay họa chăng, rằng đây chỉ là một vở kịch do chính Lila dựng nên?

Nếu thật vậy thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rồi.

「Ấy mà, khoảng một năm sau, người đó bỗng chốc giúp đỡ Lila-san, trái lại còn cẩn thận từng li từng tí để những quý tiểu thơ khác không khi dễ cô ấy」

「Ể!?」

「Chính miệng người đó còn nói, tất cả chỉ là sự hiểu lầm không đáng có」

Thiệt vô lý.

Tựa hồ cũng nghĩ giống tôi, Clarissa có chút bối rối.

Mắt cô đảo quanh, môi mấp máy, cứ như đang do dự vì điều gì đó. Kiên nhẫn chờ đợi một hồi, cô ấy dường đã quyết tâm.

「Nhưng nè, theo mình nghĩ thì Lila-san không có làm gì đâu. Người mà bà nên thận trọng chú ý, có lẽ… chính là Alois-sama」

Dưới sắc đỏ nơi ánh hoàng hôn soi rọi qua khung cửa sổ, nét mặt của Clarissa trông rất u buồn.

Khi đó, việc mà ai nấy cũng lo ngại rốt cuộc đã đến.

Chiều theo ý của Katerina, hôm nay tôi lại tiếp tục ăn trưa chung với nhóm chị ấy, nhưng rồi quả bom lại lần nữa bộc phát.

「Lizzia nè. Em học cùng năm với Lila đúng không?」

Trừng mắt nhìn món bít tết, Katerina thốt lên như thể một loại thần chú, khiến cho các thành viên cùng bàn phải đứng ngồi không yên.

「V-Vâng ạ」

「Tan học, nhờ em nán chân em ấy lại để chị nói chuyện tý nha」

Tôi liền làm rớt bịch miếng thịt cắm trên nĩa. Thấy vậy mà không ai cau mày phàn nàn, bởi lẽ, một cuộc khủng khoảng sắp sửa bùng lên trước mắt.

「Nói chuyện ạ, là về Điện hạ sao?」

「Ừ, đại loại vậy」

Đã cận kề rồi…… Về đoạn mở đầu của cuộc xung đột giữa Katerina và Lila trong Game.

Tôi khá chắc rằng bản thân không phải là người duy nhất trông thấy cặp mắt xanh hừng hực khí thế của Katerina.

Trước đây, Katerina là một người không chịu lắng nghe, nhiều lúc còn cưỡng ép đối phương.

Hiện tại, chị ấy tuy tự kiêu, song vẫn nghiêm túc tiếp chuyện, cũng hay dùng quạt đánh người, nhưng cũng chỉ đối với người thân cận mà thôi. So với bản thân khi xưa, Katerina đã không còn là một đứa trẻ ngang bướng.

Mặc cho có chút xấu hổ, có thể nói việc chị ấy bị biến thành như vầy đại khái là do tôi.

Trước lúc gặp tôi, chị ấy chưa bao giờ tiếp xúc với những bè bạn gần tuổi.

Người duy nhất cùng trang lứa trong phạm vi của Katerina cũng chỉ có Bern, mà hai người họ lại bị ngăn cắt bởi đôi phu thê Công tước. Chỉ cho tới khi làm thân với tôi, ba người chúng tôi mới len lén chơi đùa tại dinh thự nhà tôi, nhờ thế mà Katerina mới học được cách ứng xử.

Nếu không phải như vậy thì chị ấy có lẽ đã trở thành ác nữ Katerina trong Game.

Tôi có chút tự hào, mặc cho Katerina vẫn chưa hiểu bản thân phải đối xử với người khác ra sao, nhưng chắc chắn thâm tâm chị ấy là một cô gái lương thiện và tốt bụng.

Nói đi cũng phải nói lại, chị ấy vẫn kém khi suy bụng người[note26762] và bản chất trực tính vẫn chẳng hề thay đổi.

Nên có lẽ, Katerina sẽ công khai hỏi Lila, rằng tại sao lại tiếp cận Điện hạ, rằng bản thân chị là hôn thê của ngài ấy như một lời cảnh cáo.

Lila mà giống như tôi nghĩ thì Katerina sẽ không cách nào giành chiến thắng. Ngược lại, tình hình có thể trở tệ trong tức khắc.

Bản thân tôi cũng muốn nói chuyện với Lila và Điện hạ, nên tôi hiểu cảm giác đó. Tuy nhiên, về phía Lila mà nói…, phải…, cô ấy như một mối nguy hiểm tiềm tàng.

Vả lại, tôi cũng hiếu kì với những gì mà Clarissa đã nói tại ký túc xá ngày hôm qua.

「Không được!」

Xét theo quan điểm đã nêu ở trên, tôi chỉ còn cách can ngăn Katerina.

Trước giọng điệu mãnh liệt bất thường của tôi, chị ấy biểu lộ một vẻ ủ rũ.

「Chớ phải lo lắng như thế, với cương vị hôn thê của Điện hạ, chị sẽ không làm gì bất hợp lý đâu」

「Ý em không phải vậy」

Tôi cũng nào thể đinh ninh khẳng định rằng chị ấy không xử lý được, đang lẩm bẩm do dự thì một ai đó lại chợt nói giúp.

「Đây cũng không khuyến khích」

Katerina đánh mắt sang Ionius, tôi vô thức thở phào nhẹ nhõm. Sao tôi lại phải khẩn trương khi nhìn trực diện với một mỹ nhân cơ chứ?

「Tại sao?」

「Katerina, sự tình phiền toái hơn bà nghĩ nhiều. Nghe tôi, lần này ráng nhịn đi, được không?」

Hai bên đấu mắt được một lúc thì bất ngờ thay, Katerina lại là người bỏ cuộc trước.

Chị ấy tín nhiệm Ionius nhiều hơn tôi nghĩ. Trước tình thế ấy, tôi có chút cô đơn.

「…Tôi biết rồi. Chắc hẳn Điện hạ cũng muốn làm điều này điều kia tại Học viện một cách tự do nhất… Tuy rằng cũng có chút việc khó làm ngơ được」

Tôi tròn mắt ngạc nhiên trước những ngôn từ không thề giống của Katerina. Chị ấy đến tận bây giờ vẫn rõ ràng lo nghĩ cho Điện hạ. Và mặc nhiên, không thề bị chi phối vì ghen tị với Lila.

Cơ mà tôi lại thật sự vui mừng, bởi lẽ Katerina đã không chọn cách đánh du kích, mà trực tiếp tuyên chiến.

Dù sao, chị ấy cũng không ngốc tới mức sẽ đơn phương đánh trận, cho nên nhất định sẽ mang tôi và Ionius đi cùng.

「Mà lại, Onii-sama đang làm gì thế không biết? Sao lại bỏ Lizzia chơ vơ một mình? Lizzia đúng là Lizzia mà. Bộ em không khó chịu hay sao? Chứ chị búc xúc lắm đó!」

「Dạ, thì là…」

Sao mà ổn được. Tôi hy vọng rằng anh ấy nhất định có lý do gì đấy. Nếu như nói tôi không sợ biết lý do, cũng chính là dối lòng mà thôi. Bộ tôi là cô gái phiền hà như vậy sao?

Cứ hễ dính tới Bern, tôi liền trở nên bẽn lẽn

Biết rằng anh ấy thích tôi, và tôi cũng vậy, tuy chưa nói thành lời. Chúng tôi thì lại có hôn ước. Vì thế mà tôi sợ, khi mất đi Bern.

Có cách nào khác đâu chứ. Anh ấy đẹp trai như thế, tương lai thì làm Công tước, còn tôi ít nhiều cũng chỉ tàm tạm. Chưa kể, nếu tính cả kiếp trước, Bern lại là người yêu đầu của tôi.

Thấy tôi cúi thấp đầu, Darius liền bực bội nói.

「Ê nè, Lizzia. Bà có thật sự hòa thuận với ông anh Brunsmeier không đấy?」

Không có ăn chung thôi mà, mỗi ngày vẫn đi tới trường và ra về cùng nhau nha~ Gần đây thì Bern bề bộn nhiều việc, nên chỉ buổi sáng là được gặp anh ấy, tôi cũng không thể phàn nàn về món gà rán và vấn đề là do ký túc xá quá xá gần trường mà thôi~

Trời ạ, tự mình nghĩ xong liền thấy trống rỗng…

「Chuyện đó liên quan gì tới ông?」

Tôi trả lời cộc lốc rồi Darius thì khoa trương nhún vui. Hắn trông y như một người ngoại quốc kỳ quái xuất hiện trên chương trình mua sắm trực tuyến đêm khuya. Mà có nói chắc hắn cũng không hiểu đâu.

「Bà mà không chinh phục được Brunsmeier thì coi chừng lắm rắc rối đó」

「Hả?」

「Nghe nè, tranh thủ mà hỏa giải với ổng đi. Tôi vốn dĩ đã bị ổng ghét rồi, còn tiếp tục như này chắc lại càng bị ghét hơn」

“Bị ghét” à? Từ trước tới nay đúng là chưa thấy hắn ở chung với Bern bao giờ. Chả nhẽ có mỗi tôi là không biết?

À mà, chắc đi làm lành thôi nhỉ… Mặc dù chả phải cãi nhau hay gì. Ừm vậy đi~

Dạo gần đây Bern luôn phải loay hoay với Hội học sinh Ngầm, do không thể cùng về nhà nên tôi đã cố bắt lấy anh ấy, kết quả lại đảo ngược, tôi đã bị tóm gọn. Bộ Bern có siêu năng lực hay gì à?

Phòng sinh hoạt Hội học sinh Ngầm? Mà đúng hơn thì, góc hội tụ bè cánh dưới lốt phòng mỹ thuật là nơi tôi được đưa đến.

Một gian phòng hoang vắng chất chứa hương bụi ngọt của mùi gỗ cũ.

Nơi đây thường ngày vẫn luôn rất náo nhiệt, nào là người chơi cờ vua, nào là thở than phiếm chuyện, nay lại không một bóng người, lại trở nên im ắng vô cùng.

Chừng như Bern cũng muốn nói chuyện với tôi, nên mới giải tán mọi người sao?

Nếu là chuyện xấu thì tôi không muốn nghe đâu. Lẽ nào, chia tay ư… Không, không, không có khả năng. Bern làm gì đê tiện như thế. Em tin anh mà!

Được thôi, tới lúc đánh phủ đầu rồi! Lòng đã quyết, tôi mở lời.

「Bern biết không, về việc anh hay ăn trưa chung với nhóm Điện hạ ấy…」

「Em giận hả?」

「…Đâu,」

Giọng điệu tôi nghiêm trọng hơn tôi tưởng.

Không được, Lizzia. Mày phải thành thật, Đúng vậy, thành thật.

「…Em nào có giận」

「Xin lỗi nhé」

Ôi. Thật sự thì, mỗi khi Bern buồn, mặt ảnh lại lầm lầm lì lì, mà tôi lại rất yếu thế trước nó. Không, tôi đâu phải loại con gái đơn giản. Tuyệt đối không phải.

Khi tôi còn đang lưỡng lự lời muốn nói, Bern liền cụp mắt, biểu lộ vẻ hối lỗi và mở miệng.

「Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ ổn khi quan sát một lần, nhưng nó lại phức tạp hơn anh nghĩ. Trước mắt, anh muốn hiểu thấu nhóm của bọn họ」

Đúng là nhóm của Lila rồi, mà rốt cuộc thì hiểu thấu cái gì cơ?

「Ý là, anh bám vào nhóm Điện hạ, cốt để tìm hiểu đúng không?」

「Ừ, thì…」

「Sao lại không nói với em?」

Bern nhìn tôi chằm chằm. Gì vậy trời.

「Em cô đơn hả?」

Ông tướng này, có sám hối chút nào không thế. Chính ra, lâu lắm rồi tôi mới bực mình đó.

「Không, đã bảo là…」

「Cô đơn chứ?」

Ló ra rồi, nhịp ý[note26763] của Bern. Tới nước này thì quyền chủ đạo cuộc đối thoại đã không còn nằm trong tay tôi.

Cô đơn không á hả? Hiển nhiên rồi. Mỗi ngày chỉ vẻn vẹn gặp nhau khi cùng đến trường, không cô đơn mới lầm lạ ấy! Với cả, sáng sớm người ta vẫn còn rất ư là buồn ngủ!

Thẳng thắn mà nói, gật đầu đồng ý làm tôi cáu lên, nên tôi tính vỗ vỗ bả vai anh ấy. Xong lại thấy chẳng mấy dễ thương mà bỏ cuộc giữa chừng.

Đúng. Hãy thành thật nào Lizzia. Thành thật.

「……E-Em, cô đơn, ạ」

Không hiểu sao, mặt tôi bừng nóng. Chắc hẳn vì mùa hè đã cập bến.

Trên đỉnh đầu đang cúi thấp của tôi vang lên một tiếng cười vui sướng. Bern ngày hôm nay có vẻ xấu bụng đến lạ thường.

Sao anh ấy phải đối xấu với tôi như thế? Lẽ ra ngược lại mới đúng chứ? Đang thầm nghĩ thì Bern dang rộng hai tay và nhìn tôi.

Tôi ra ý hỏi xem có thể ôm được không, Bern hào phóng gật đầu nên tôi chậm rãi ôm lấy anh ấy.

Ừm. Cứng quá.

「Anh cũng cô đơn lắm đó. Dù biết là không tránh được, nhưng anh cứ chẳng vui cho mấy, còn em thì vẫn như thường lệ, ngay cả Ionius cũng khuyên anh hòa giải với em. Trên hết thảy thì cái tên Wehner kia càng ngày càng quanh quẩn bên em, khiến anh bồi hồi bất an」

「Ơ, nhưng là tên Darius đó đấy?」

「Cái thứ kia coi vậy chứ phiền toái lắm kìa. Mà thôi kệ đi」

Tiếng đập trái tim tôi vọng đến tai, từ khuôn mặt đang áp sát bên lồng ngực Bern, tôi có thể nghe thấy nhịp tim nơi anh cùng một giai điệu phức tạp rồi đem chúng khắc sâu vào trong tâm. Bên truy đuổi bên bị rượt, dần theo thời gian, nhịp tim của cả hai đã thích ứng thành chung dòng tốc độ, trở nên thoải mái tựa như linh kiện của một bộ máy.

Đó là thứ cảm giác kỳ diệu khi ranh giới của cơ thể đã tiêu biến khỏi điểm tiếp xúc.

「Lizzy, anh có chút chuyện muốn hỏi em」

「Gì ạ?」

「Từ bây giờ, vì đôi ta, anh sẽ khiến cho ai đó bất hạnh. Kể cả thế, em sẽ tha thứ cho anh chứ?」

Nếu như nói không tha thứ, liệu anh ấy có bỏ cuộc? Nếu như nói ngay tại đây, rằng anh không thể làm ai đó bất hạnh, thì Bern sẽ ứng xử ra sao?

Bern trong quá khứ chắc chắn sẽ không ngần ngại khi làm hại ai đó.

Có suy nghĩ lung tung beng cũng vô dụng thôi.

Bởi lẽ tôi đã quyết định xong câu trả lời của chính mính.

「Em cũng sẽ giúp anh. Nên là, nói cho em nghe đi. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau cân nhắc về nó」

Tôi sớm đã chuẩn bị từ lâu.

Truyện Chữ Hay