KonoSuba Yorimichi

một tia sáng cắt qua trong khu rừng quái vật này!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Part 1

Ngày hôm đó.

_"Anh bị làm sao thế!? Bỏ cuộc đi!"

Mặc dù đã gần trưa, nhưng Kazuma vẫn đang chui rúc trong chăn và không chịu ra.

Khi tôi đánh vào nó, Kazuma ló đầu ra và nói.

_"Có một câu nói nổi tiếng ở quê nhà anh đó là 'Khoảng khắc mà bạn từ bỏ, thì cũng chính là lúc mọi thứ kết thúc'. Vì thế, anh sẽ không bỏ cuộc!"

[The moment you give up is the moment where it’s actually over]

_"Đó là một câu nói hay đấy, nhưng anh đang dùng nó không đúng hoàn cảnh! Chắc chắn hôm nay, em sẽ bắt anh đi phiêu lưu với em cho bằng được!"

Kazuma lại một lần nữa chui vào trong chăn và chống cự quyết liệt khi tôi cô gắng kéo cái chăn ra khỏi anh ấy.

Dù sao thì, sức mạnh của chúng tôi có một sự khác biệt lớn.

Sự chống trả yếu ớt này sẽ -

_“Create water.”

_"...Này."

Kazuma thò tay ra khỏi chăn và làm ướt tôi với phép của anh ấy.

Tôi định rời đi trong khi đang co ro vì lạnh, Kazuma một lần nữa thò đầu ra khỏi chăn và nói.

_"Có một lời nguyền dành cho những ai cố đánh thức anh dậy khỏi giấc ngủ. Nếu em không ra khỏi đây ngay lập tức, thì anh sẽ dùng 'Create Earth' tiếp theo đấy."

_"Nghe đáng sợ đấy, nhưng em sẽ không từ bỏ chỉ vì thế thôi đâu! Không, thực ra thì, sao anh dám làm mấy chuyện như này hả!? Em sẽ lau mình bằng chăn của anh!"

_"Kh-khoan đã, em sẽ làm ướt nó đấy! Anh hiểu rồi, là lỗi của anh! Giờ thì em làm nó trông như thể anh vừa mới đái dầm vậy!"

Kazuma nhanh chóng bật dậy sau khi tôi lăn qua lăn lại trên giường của anh ấy.

_"Chẳng phải là ngày nào em cũng đi mạo hiểm cho đến tận tối sao? Em đã đánh bại một con cóc khổng lồ và Tokoroten Slime và mấy thứ khác đúng chứ?"

Kazuma nói trong khi đang ưỡn người.

_"Em không muốn đi săn mấy con quái nhỏ xíu như thế. Yunyun và Iris đã hạ gục một con Wyvern rồi đấy, anh biết không? So sánh với cậu ấy, tất cả những gì em đã làm là hạ gục Chappie thôi!"

_"Chappie là con gì thế?"

- Khi chúng tôi đi xuống cầu thang, chúng tôi đi ngang qua Darkness, đang ăn mặc thư một tiểu thư quý tộc thực sự, dường như chị ấy sắp đi đâu đó.

_"Ch-chuyện gì thế, Megumin? Sao người em lại ướt vậy?"

_"Anh ấy làm ướt em bằng Create Water."

Darkness bắt đầu bồn chồn khi nghe thấy thế, cố che giấu sự phấn khích, chị ấy hỏi.

_"Oh... vậy chính xác thì em đã làm gì để cậu ta làm vậy với em?"

_"Em đi vào phòng để đánh thức anh ấy dậy, và anh ấy bỗng vồ vập lấy em. Anh ấy không cảm thấy thỏa mãn sau khi làm em ướt, anh ấy còn nói sẽ làm em nhơ nhuốc nếu như em không rời đi."

_"Anh biết là anh sai, nhưng em nói cho chuẩn vào!

Và Darkness, đừng có quằn quại như thế!"

...Thật ra thì.

_"Darkness, nhanh đi thay đồ đi. Chúng ta sẽ đi phiêu lưu hôm nay."

_"K-không, chị đang phải đi đến văn phòng lãnh chúa để đưa một số giấy tờ quan trọng..."

Darkness miễng cưỡng trả lời trong khi đang ôm lấy đống giấy tờ trong tay.

_"Em cuối cùng cũng đã có thể đánh thức Kazuma dậy trước buổi trưa, nhưng chị lại bận đúng hôm nay vậy!? Nghề nghiệp của chị là gì thế!?"

_"Chị là một quý tộc, và đang là lãnh chúa tạm thời của vùng đất này! Ah, này, trả lại cho chị! Nếu em làm ướt nó thì mực sẽ bị phai đấy!"

Khi tôi giựt lấy đống giấy tờ khỏi tay Darkness và chị ấy bắt đầu khóc khi nhìn thấy chỗ mực trên giấy đã bị nhòe.

_"Xin lỗi, nhưng chị cũng không đi với em hôm nay được đâu. Cecily đã mang về một số chai rượu cao cấp từ Alcanretia như là một món quà, nên chị sẽ đi đến nhà thờ Axis để mở tiệc ở đó."

Aqua, cũng đang mặc như chuẩn bị đi ra ngoài, chạy đến chỗ chúng tôi và nói.

_"Cả chị nữa sao, Aqua!? Còn chưa đến trưa nữa mà! Nghề nghiệp của chị là gì thế, Aqua!?"

_"Tất nhiên chị là một nữ thần rồi?"

Tôi biết là không nên nói như này, nhưng tại sao cái nhóm này lại bị 'rối loạn chức năng' vậy?

Sau đó, chuông cửa bỗng vang lên.

Kazuma đi mở của, và phía sau cánh cửa đó là một cô gái quen thuộc.

_"Oh, chẳng phải đây là cô lễ tân đây sao. Trời, trời, nếu cô đến tận đây, vậy thì có nghĩa là cô lại cần sức mạnh của tôi đến thế ư?"

Vị khách đến đây là cô lễ tân của Guild.

Kazuma bắt đầu thể hiện khi thấy cô ấy, và thản nhiên nở một điệu cười.

_"Ah, không! Đúng là tôi đến đây là có nhiệm vụ thật, nhưng nó không dành cho Satou-san. Yêu cầu này chỉ đích danh Megumin-san..."

"... ..."

Mặc kệ Kazuma đang bị câm lặng, tôi tung áo choàng lên một cách hoành tráng.

_"Oh, vậy là họ yêu cầu đích danh tôi ư? Người đó có con mắt tốt đấy, tôi hiểu rồi. Tốt lắm, hãy dẫn tôi đến gặp người đó đi!"

_"Um, tôi không biết tại sao cô lại bị ướt, nhưng nếu cô muốn thay đồ trước khi đi thì không sao đâu. Tôi sẽ đợi mà."

Part 2

Bỏ lại Kazuma phía sau, người đang cay cú vì mình không phải là người được gọi, tôi đi thẳng đến Guild mạo hiểm giả.

Khi tôi đến đó.

_"Người đưa ra yêu cầu là Barton-san. Địa điểm là ở thủ đô."

_"Được rồi, tôi nghĩ đến lúc quay về rồi."

Tôi quay đi ngay khi nghe thấy cái tên đó, nhưng có ai đó kéo áo choàng của tôi lại.

_"S-Sao thế Megumin-san? Khoan đã, người đưa ra yêu cầu này là một trong những người đã đóng góp rất nhiều cho trụ sở chính của Guild tại thủ đô..."

_"Ai mà quan tâm chứ? Thật ra là tôi đã chấp nhận một yêu cầu từ ông ta trước đó, nhưng ông là một tên dị hợm yêu quái vật. Nó quá khó khăn để cho tôi xử được một mình, nên làm ơn nhờ người khác đi."

Tôi cố kéo ra nhưng cô tiếp quyết không buông.

_"Megumin-san, cô có chắc không thế!? Đây là yêu cầu từ giáo sư Barton nổi tiếng cô có biết không? Cũng là người đã viết ra cuốn 'Giáo án Susan 0175

quái vật cho người mới' đang rất thịnh hành tại thủ đô gần đây!"

Lạ thật đấy, lần trươc khi tôi gặp ông ta, ông ta chẳng tỏ ra tí ấn tượng nào của một người nổi tiếng cả, hay là một người thích dành thời gian ở bên ngoài.

Chẳng có lý do nào khiến cho Guild lại tôn trọng ông ta đến vậy...

_"Kể từ khi ông ấy công bố hệ sinh thái của Vua cóc, một sinh vật được xem như một huyền thoại, ông ấy đã trở thành một người nổi tiếng và là người có thẩm quyền về các vấn đề sinh học trong cộng đồng học giả."

_"Cô vừa mới nói gì?"

Tên của một con quái mà tôi không thể bỏ qua vừa hiện lên.

_"Vua cóc là một loài mà môi trường sống, hệ sinh thái và sự xuất hiện của chúng là không rõ. Nhưng vài ngày trước đây, nó còn được xem là huyền thoại đô thị, cho đến khi giáo sư Barton mang ra cơ thể của nó -"

Tôi lấy ra thẻ mạo hiểm giả của mình và chỉ vào danh sách những quái vật đã tiêu diệt.

_“Onee-san, xin hãy nhìn vào đây. Tên của Vua cóc được viết lên đây có phải không? Có tiền thưởng nào dành cho nó không?"

_"Eh? L-làm sao mà Megumin-san lại có tên của con quái vật đó trong.... Er, thực ra là, sự tồn tại của Vua cóc chỉ vừa mới xác nhận gần đây, nên không may thay, vẫn chưa có tiền thưởng nào cho nó..."

_"Vậy à..."

Kể cả khi nó là một con quái vật mạnh mẽ, thì nó cũng chẳng đáng 1 Eris.

Dù sao thì, chẳng dám nghĩ lại có ngày ông Barton-san đó lại là người có thẩm quyền đứng đầu trong cộng đồng học giả..."

_"Huh!? Khoan đã, bên dưới cái tên của vua cóc, có một con Slime độc chết chóc tên là Chappie..."

Không, khoan đã.

Nếu ông ta đã trở nên như vậy, có khi bây giờ ông ta đã trở nên giàu có.

Và ngay từ đầu chúng tôi đã đóng một vai trò quan trọng trong việc đưa ông ta lên vị trí này.

Kể cả sau khi chúng tôi đã đánh bại một con quái mạnh mẽ như vậy, phần thưởng chúng tôi nhận được thật đáng thất vọng.

...Đươc rồi

_"Megumin-san, con Chappie này là...."

_"Được thôi, tôi chấp nhận yêu cầu!"

.

.

.

— Sau khi nhận lấy thông tin từ nhiệm vụ, cô tiếp tân trông như đang muốn nói điều gì đó. Và bắt đầu đi tìm người.

Người mà tôi đang đi tìm, tất nhiên là, bạn thân nhất của tôi, đáng tin cậy ở mọi tình huống, và có thể sử dụng Teleport.

_"Tôi là Beat, và đây là Claris. Tôi là một Đấu sĩ, còn cô ấy là một Linh mục

_"Chúng tôi vừa mới đến thị trấn này, và chúng tôi muốn hỏi cô có muốn gia nhập cùng chúng tôi không? Cô là một pháp sư đúng không? Hình như cô vẫn chưa gia nhập nhóm nào, và xét theo nghề nghiệp, ba người chúng ta sẽ là một đội hình healthy và balance đấy."

Không mất quá nhiều thời gian để tôi đi tìm người bạn của mình.

Nhưng, có gì đó rất kỳ lạ.

Hai người trạc tuổi chúng tôi đang nói chuyện với cậu ấy, và Yunyun lúng túng nhìn xung quanh với một cái nhìn trỗng rỗng trên khuôn mặt.

Sau đó, cậu ấy chỉ tay vào người rồi nói.

_"...U-Um, 2 người đang nói chuyện với tôi sao?"

_"Tất nhiên rồi. Còn ai khác nữa đâu?"

_"Ahaha, cô đang lo lắng ư? Đừng lo, đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi mà!"

Có vẻ như Yunyun đang được mời gia nhập một nhóm cái mạo hiểm giả mới.

_"A-Aaa... T-tên tôi là Yunyun! Tôi không có gì quá đặc biệt, nhưng rất vui được làm việc với mọi người!"

Cậu ấy hẳn là đang rất vui khi được mời gia nhập như thế này, cậu ấy cúi chào rới nước mắt.

_"Không cần phải lo lắng quá đâu. Tôi đã đánh bại một vài con quái ở làng, nên Level của tôi hiện tại đã là 4 rồi."

_"Cái tên dễ thương thật đấy! Tôi mới chỉ Level 2, nhưng tôi đang mặc một bộ giáp lưới, nên sẽ ổn thôi nếu chúng ta chỉ đánh với lũ cóc!"

Yunyun đỏ mặt khi có ai đó khen cái tên của mình.

_"C-cứ giao cho tôi! Với kỹ thuật lên cấp sức mạnh được truyện lại của

Hồng ma tộc, 'Cultivation' ("Tu luyện"), cả hai người sẽ có Level 2 chữ số vào cuối ngày!"

_"Haha, tôi mong chờ điều đó lắm đấy! Hình như tôi có nghe đến cụm từ Hồng ma tộc ở đâu đó rồi..."

_"Nó nghe quen thật đấy... tiện đây, Level của cô là bao nhiêu thế Yunyun? Có khi nào cô đã sử dụng được cả phép thuật tầm trung chưa?"

Yunyun cứng người lại một khoảng khắc khi bọn họ hỏi về Level của cậu ấy, cậu ấy cười ra một điệu cười nhút nhát để che giấu nó.

_"Level của tôi ư... Thì... nó đủ cao để học ma thuật tầm trung, là vậy đó!"

_"Cậu đang bán rẻ chính mình đó, cậu biếu không? Cô gái này không những có thẻ sử dụng ma pháp tầm trung, cậu ấy còn có thể sử dụng ma thuật như Teleport hay Light of saber. Nói trắng ra, cậu ấy chính là Đại pháp sư, người có Level trên 40 rồi đó!"

Khi tôi xen vào bọn họ, Yunyun như bị hóa đá.

_"Tr-tr-trên Level 40 rồi á!?"

_"Đại pháp sư!?"

Hai mạo hiểm giả newbie thốt ra một giọng không thể tin được.

_"Và cậu ấy không những là Đại pháp sư manh mẽ. Cậu ấy còn là người thuộc Hồng ma tộc với sức mạnh ma thuật rất cao. Tốt hơn hết hai người nên đi tìm người nào đó tầm Level của hai người trước khi bắt đầu đi."

_"Xin lỗi vì đã hỏi cô trong khi chúng tôi là những người yếu ớt!"

_"X-X-X-Xin lỗi! Chúng tôi mới đến thị trấn này thôi, nên chúng tôi không biết gì cả! Xin hãy tha lỗi cho chúng tôi!"

_"Aaah! Kh-Khoan đã...!"

Hai mạo hiểm giả newbie bỏ chạy sau khi nghe những lời của tôi.

Tôi nắm lấy Yunyun, người đang dơ tay ra về phía bọn họ như đang muốn níu kéo họ lại, tôi đặt tay lên vai cậu ấy.

_"Để họ đi đi. Họ cần phải tìm một người phù hợp với họ chứ. Điều duy nhất mà các mạo hiểm giả kỳ cựu của chúng ta có thể làm là cổ vũ họ từ xa."

Trước những lời đó, Yunyun lao vào người tôi và nắm lấy cổ áo...

_“AAAAAAAAH!”

_"C-Cậu đang làm gì thế!? Làm ơn bình tĩnh đã! Cổ họng tớ- T-Tớ không thở được...!"

Part 3

Sau khi Yunyun đã lấy lại bình tĩnh, chúng tôi dịch chuyển đến thẳng thủ đô.

_"...Thật sự này, cậu bị nóng tính quá đấy, Yunyun. Và cậu là tộc trưởng tiếp theo của Hồng ma tộc, nên làm ơn đừng có gia nhập nhóm của mấy mạo hiểm giả newbie nào đó. Mọi người ở làng sẽ mất niềm tin vào cậu nếu họ biết chuyện đó đấy."

_"Cậu mới là người nóng tính ấy!...Cuối cùng cũng có một ai đó mời tớ gia nhập nhóm của họ vậy mà..."

_"Cậu đã có tớ trong nhóm của cậu rồi còn gì? Chúng ta sẽ làm nhiệm vụ sau khi mang Iris theo. Barton-san đã yêu cầu chúng ta một nhiệm vụ."

Tôi giải thích lý do khiến chúng tôi phải đi đến thủ đô với Yunyun vẫn đang cay cú.

_"cái ông nghiên cứu động vật hoang dã kỳ lạ đó? Có ổn không khi chúng ta mang Iris theo? Ông ấy có thể sẽ bị tử hình đấy cậu biết chứ?"

Kể cả khi cậu ấy nói thế, nhiệm vụ của ông ấy yêu cầu cùng một nhóm mạo hiểm giả với lần trước.

Nhìn vào cung điện hoàng gia ngay trước mặt, Yunyun thì thầm trong lo lắng.

_"Cộng thêm vào đó, tớ có linh cảm không tốt khi chúng ta cứ đến thăm cung điện hoàng gia thường xuyên như thế này..."

_"Xin thứ lỗi!!"

_"Nghe tớ nói đi!"

Người lính canh bỗng cau mày khi nhìn thấy chúng tôi.

_"Chúng tôi đến đây để mời Iris đi ra ngoài. Xin hãy đi nói với Iris rằng bạn của em ấy, Megumin đang ở đây."

_"Xin lỗi, chúng tôi không thể để công chúa của đất nước này đi ra ngoài chơi theo ý cô muốn..."

_"Thấy chưa, họ cũng nói vậy kìa! Tớ sẽ tự xử lý yêu cầu của Barton-san bằng một cách nào đó, nên chúng ta mau đi thôi!"

Yunyun vội vàng nói sau khi nghe những lời của người lính canh.

_"Chúng ta không biết đó là nhiệm vụ gì, nên cậu nghĩ một đội hình với 2 pháp sư có thể xử lý được nó ư? Người chúng ta cần là một tiên phong mạnh mẽ. Và tớ không nghĩ có bất kỳ một tiên phong nào mạnh hơn Iris."

_"Cô đang định dùng Iris-sama như một tiên phong để làm nhiệm vụ ư!? Bây giờ thì không đời nào chúng tôi lại để cô mang ngài ấy đi cả!"

_"Thấy chưa!?"

Ném ánh nhìn của Yunyun đang rưng rưng nước mắt sang một bên, tôi nghĩ ra một ý tưởng.

_"Vậy thế này thì sao? Sao anh không đi theo chúng tôi để thay thế vị trí của Iris? Một lính canh của cung điện sẽ chăc sẽ cứng cáp như một tiên phong chứ?"

_"Tôi đang trong giờ làm việc..."

_"Xin lỗi, cậu ấy chỉ hơi ngốc thôi! Tôi sẽ mang cậu ấy đi ngay!"

Yunyun nói mấy lời thô lỗ trong khi đang nắm lấy tay tôi.

_"Anh có chắc là ổn với việc để hai người bạn của Iris đi làm nhiệm vụ mà không có tiến phong? Chúng tôi chỉ là 2 cô gái, anh biết đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra thì Iris sẽ đau lòng lắm."

_"Er, nhưng..."

_"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Đừng quá quan trọng hóa mấy lời của cậu ấy!"

Khi Yunyun đang xin lỗi người lính canh với một biểu cảm khó xử trên khuôn mặt, một người đàn ông trông khá trưởng thành xuất hiện từ cổng phụ.

_"Vậy cho phép tôi đi với cô nhé. Ca làm việc của tôi cũng sắp hết rồi."

_"Eeh? Đội trưởng, ngài có chắc về việc này không!?"

Một người được anh lính canh gọi

là đội trưởng trông có vẻ khá mạnh.

_"Tôi cũng từng là một mạo hiểm giả trước đây, nên tôi sẽ không làm vướng chân mọi người đâu. Cộng thêm vào đó, ngày mai là ngày nghỉ của tôi. Sẽ không đời nào tôi lại để bạn của Iris-sama đi một mình cả. Xin hãy để tôi làm tiên phong cho 2 người."

Vị đội trưởng cười và tỏ vẻ tự tin.

_"Yunyun, có vẻ chúng ta đã tìm thấy một người khá mạnh đấy. Có lẽ ngài đây sẽ có thể thay thế Iris cho vị trí tiên phong."

_"Nó có thực sự ổn không khi chúng ta mang một người từ cung điện theo? Nhưng dù sao thì, nó vẫn tốt hơn là đẩy Iris-chan vào nguy hiểm..."

Sau đó, một tiếng chuông vang lên có thể nghe thấy khắp thị trấn.

_"Được rồi, vậy là tôi hết ca rồi. Tôi sẽ đi với hai người nếu hai người chỉ cần một tiên phong, nên đừng có rủ rê Iris-sama nữa nhé?"

_"Được thôi. Tôi không được tỏa sáng là mấy khi Iris đi chúng với tôi, nên, nghĩ kỹ lại thì, sự sắp xếp này có lẽ sẽ tốt hơn đấy. Được thôi, từ nay trở đi tôi sẽ không rủ rê Iris-sama nữa."

Nói xong, vị đội trưởng và tôi cùng cười một tiếng nhỏ.

Sau đó, Yunyun nắm tay áo tôi và kéo về hướng cổng chính.

"... ..."

Đứng ở ngay cánh cổng là Iris đang rưng rưng nước mắt với cặp má căng phồng.Part 4

_"Sao mà chị lại có thể nói như thế được! Em không tin Boss lại là một người vô tâm như vậy đấy!"

_"Chị biết làm gì bây giờ? Dù sao thì em vẫn là một công chúa mà."

Trong khi chúng tôi đang đi đến Guild mạo hiểm giả tại thủ đô, Iris đã hờn dỗi suốt từ lúc đó.

Đi kế bên em ấy là Yunyun, người đang nhìn chằm chằm em ấy từ nãy giờ, nói.

_"Tớ thấy vị đội trưởng đó trông cũng khá mạnh đấy chứ. Sao chúng ta không mang ông ấy theo?"

_"Ừ nhỉ, ông ấy cũng muốn đi với chúng ta mà."

Vị đội trưởng đó đã xin chúng tôi cho ông ấy đi theo để bảo vệ cho Iris, nhưng...

_"Một mình em là đủ làm tiên phong rồi! Em sẽ cho mọi người thấy em có thể làm những gì!"

_"Nếu em mà làm hết, chị sẽ không có cơ hội nào để tỏa sáng! Em là cấp dưới của chị đấy, nên hãy hành xử cho đúng đi!"

Chúng tôi tiếp tục cãi nhau cho đến khi chúng tôi đến Guild, và đứng ngay ở cổng vào, đang đợi chúng tôi, là nhà nghiên cứu sinh vật hoang dã, Barton.

_"Tôi đang đợi mọi người đây! Tôi rất vui vì tất cả mọi người đều có mặt!"

Khi nhìn thấy chúng tôi, Barton đẩy kính lên mắt và gọi chúng tôi một cách vui vẻ.

Và Iris trả lời với một nụ cười trên khuôn mặt.

_"Cũng lâu rồi nhỉ, Barton-sama! Tôi nghe nói cuốn sách của ngài cháy hàng liên tục kể từ khi ngài công bố phát hiện về loài Vua cóc. Chúc mừng ngài nhé!"

Nhưng lạ thay, Barton tiếp tục nhìn vào tôi như thể ông ta không nghe thấy Iris nói vậy.

Yunyun hỏi một cách khó xử.

_"...Chuyện gì thế, Barton-san? Đừng nói với tôi là ông đã quên Iris-chan rồi nhé? Ông cần phải xem lại sự thiếu tôn trọng của mình đi, ông biết không?"

Khi Barton tiếp tục giữ im lặng, tôi nói.

_"Cũng khá lâu rồi khỉ, 'giáo sư' Barton."

_"Đây rồi, Megumin-kun! Họ cuối cùng cũng công nhận tôi là một giáo sư sau chuyến đi đó! Tất cả điều này là nhờ cô đó, tôi không biết phải cảm ơn sao cho đủ nữa!"

À ừ, tính cách của ông ta vẫn rắc rối như vậy.

_"E-Er, giáo sư Barton, để tôi nói lại nhé. Cũng khá lâu rồi nhỉ. Chúc mừng sách của ngài đã trở nên nổi tiếng."

_"Ahh, cảm ơn cô rất nhiều, Iris-kun! Cô có muốn xin chữ ký không?"

_"A-Ah, không cần đâu..."

Ông ta vẫn không nhận ra thân phận thực sự của Iris, Barton trao cho em ấy một nụ cười tỏ vẻ mỉa mai.

_"Này Megumin, có lẽ tốt nhất chúng ta nên để ông ta bị gì đó khi chúng ta đi làm nhiệm vụ đi..."

_"Cậu hay nghĩ đến mấy thứ đáng sợ thường xuyên thật đấy, ông ta bây giờ là người nổi tiếng rồi, nên đừng làm gì dại dột đấy?"

Sau khi tôi thì thầm với Yunyun, Barton quay sang tôi với một biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt.

_"Bây giờ, chỉ có một lý do duy nhất khiến cho 'Trưởng khoa nghiên cứu sinh thái học' và 'Tác giả của cuốn sách bán chạy nhất' gọi mọi người ra đây hôm nay. Mọi người thấy đấy, sau khi chúng ta hạ gục vua cóc vài ngày trước, bầu trời đã trong xanh hơn vào ngày hôm sau..."

Nghĩ lại thì, mùa mưa đã kết thúc ngay sau khi chúng tôi hạ gục Vua cóc.

Cái lý do khiến cho ông ta muốn hạ gục vua cóc là bởi vì cô gái mà ông ta thích nói rằng cô ấy sẽ đi hẹn hò với ông ta vào một ngày trời nắng đẹp.

Nghĩ lại thì, đó đúng là một cái lý do ngu ngốc.

Nhưng hóa ra, ông ta và Barbara-san là bạn thủa nhỏ, nên mọi chuyện có lẽ sẽ không kết thúc đẹp giữa hai bọn họ.

_"Vậy chuyên gì đã xảy ra với Barbara-san? Ông có làm cô ấy hoảng sợ bởi tính kiêu ngạo của mình không?"

_"Cô đang nói gì thế? Mọi thứ đã diễn ra khá tốt. Cô ấy thậm chí còn mời tôi đi hẹn hò vào một ngày khác nữa. Nó rất là dễ thương khi nhìn tôi nhìn cô ấy lúc ấy."

Barton cười mộng mơ.

Ah, tôi hiểu rồi. Ông từ một giáo sư tự xưng trở nên nổi tiếng và là tác giả của cuốn sách bán chạy nhất, nên-"

_"Megumin, shhh! Cậu đừng có nói to quá!"

Yunyun lấy tay bịt miêng tôi lại, và Iris tiến lại ông ta với một nụ cười để chuyển sự chú ý của ông ấy.

_"Vậy, giáo sư Barton, sao ông lại gọi chúng tôi đến đây vậy?"

_"Oh, đúng rồi! Cô thấy đấy, tôi đã mua tất cả những gì

Barbara-chan muốn, nhưng ở cửa hàng trang sức, cô ấy từ chối chiếc nhẫn cưới mà tôi đã mua theo ý của mình. Đó là chiếc nhẫn đẹp nhất mà cửa hàng đó giới thiệu..."

...Tôi hiểu rồi.

_"Nói theo cách khác, cô ấy chấp nhận tất cả món quà khác, nhưng cô ấy cảm thấy khó chịu khi phải nhận một món quà nặng nề như vậy."

_"Cậu không nên nói thế chứ!"

Barton cười một cách gượng gạo.

_"Thật sự là vậy sao...? Sự thật là, tôi gọi mọi người ra đây là bởi tôi muốn nhận một vài lời khuyên tình cảm từ mọi người. Tôi đã làm theo lời khuyên của cô và cô đã dạy tôi vào ngày hôm trước về cảm xúc của phụ nữ, và nó đã tiến triển rất tốt, nhưng có lẽ là do tôi tự tưởng tượng thôi..."

_"Ah, thì, cái lý do duy nhất để tôi đến đây là để lấy chút tiền mà ông đã làm ra sau khi trở nên giàu có bởi con vua cóc mà chúng tôi đã tiêu diệt-"

_"Cậu đừng nó nói thẳng ra như vậy nữa!"

Yunyun đẩy tôi từ đằng sau trước khi tôi kịp nói hết câu.

Sau đó.

_"Tôi hiểm cảm xúc của Barbara-sama!"

Iris xen vào với đôi bàn tay nắm chặt và đôi mắt lấp lánh.

Em ấy dơ tay lên và khoe cái nhẫn rẻ tiền hoàn toàn không phù hợp với một công chúa.

_"Nhìn này! Cái nhẫn này hoàn toàn không đắt một chút nào, nhưng trong tất cả chiếc nhẫn mà tôi nhận được, đây là cái mà tôi quý nhất. Bỏ mấy món quà khác sang một bên đi, nếu nó là một chiếc nhẫn, thì cái thứ nằm sâu bên trong trái tim quan trọng hơn giá cả của nó nhiều. Đó là lý do tại sao..."

Tôi nhớ ra đó chính là chiếc nhẫn mà Kazuma tặng em ấy.

Không hiểu sao tôi cảm thấy ngứa mắt khi em ấy dơ chiếc nhẫn đó tỏ vẻ tự hào, và Barton chỉ thở ra một hơi dài.

_"Kể cả một đứa trẻ như cô cũng nói về cảm xúc của phụ nữ..."

_"Tôi đang cho ông một lời khuyên nghiêm túc đấy! ông bị cái gì thế!?"

Iris tức giân dậm chân lên sàn, nhưng Barton chỉ nhìn vào khoảng không một cách im lặng.

_"Tuy nhiên, cô là một đứa trẻ, nhưng cô cũng là con gái. Tôi hiểu rồi, một món quà chân thành..."

Barton nghĩ trong một lúc, rồi đột nhiên nói.

_"Megumin-kun, đổi kế hoạch đi! Tôi muốn cô đi kiếm cho tôi một số thứ!"

_"Xin lỗi đi! Xin lỗi vì đã đối xử với tôi như một đứa trẻ đi!"

Iris nắm lấy vai của ông ấy và bắt đầu lắc một cách tức dận.

Part 5

Một món quà chân thành thực sự là từ tấm lòng từ một người đến đối phương.

Cá nhân tôi, tôi nghĩ rằng chỉ cần xếp hàng từ sớm trước một cửa hàng và mua được món hàng giới hạn ở đó là quá đủ rồi.

Cho những người khéo tay, một món quà tự làm cũng sẽ là điều tương tự.

Hoặc là, nếu một ai đó làm việc chăm chỉ và mua một chiếc nhẫn đáng giá 3 tháng lương của bọn họ, tôi cảm thấy rất vui bất kể chiếc nhẫn có đáng giá bao nhiêu đi chăng nữa.

Nhưng, khi nói đến món quà chân thành từ một gã là học giả về quái học, thì đó chỉ có thể là -

_“Barton-san! Barton-san! Barton-san!”

_"Gọi tôi là giáo sư Barton, Yunyun-kun! Sinh vật đó được gọi là 'kẻ ăn ma pháp'! Nó là một quái vật tinh linh hấp thụ ma pháp! Số lượng của chúng đang đi xuống, nên không dễ để tìm thấy một con đâu! Nó thực sự là một con quái vật quý hiếm đấy!"

Ở trong một khu rừng gần thủ đô, một đầm lầy đầy những quả bóng màu trắng đang đuổi theo chúng tôi với một giọng cười kinh dị.

_“Barton-san, ma pháp không có tác dụng lên con quái vật này! Nó có điểm yếu nào không!?"

_"Gọi tôi là giáo sư Barton, Yunyun-kun! 'Kẻ ăn ma pháp' hấp thụ hầu như tất cả các loại phép thuật gần nó! Hãy dùng Light of saber, nó tập hợp sức mạnh phép thuật vào một đòn, hoặc Explosion, nó chứa rất nhiều năng lượng mà nó có thể hấp thụ. Đó chính là hai phép có tác dụng nhất để một pháp sư có thể đánh bại chúng!"

Nghe thế, Yunyun dơ tay phải lên và niệm phép.

_“Light of Saber!”

Một tia sáng cắt đôi một con đang phát sáng đằng sau chúng tôi.

Nhưng...

_"Barton-san, nó đang dính vào tôi kìa!"

_"Gọi tôi là giáo sư-! Graah, dùng light of Saber một trăm lần đi! Nó chắc chắn sẽ..."

_"Tôi không có đủ mana để làm chuyện đó! Không còn cách nào khác sao!? Nếu không thì hãy để Megumin dùng Explosion lên chúng!"

Tôi muốn nói rằng bây giờ là lúc để tôi tỏa sáng, nhưng tôi cảm thấy hơi phí nếu như tôi dùng Explosion lên mấy quả bóng biết bay trong khi mình đang ở trong một khu rừng đầy rẫy những con quái vật nguy hiểm.

_"Nó sẽ nhận sát thương từ vũ khí ma thuật! Nhưng để đánh bại một 'kẻ ăn ma pháp', thì cần phải có một vũ khí ma thuật đủ mạnh, nếu không thì..."

Khi Barton vừa dứt lời, một trong số chũng đã bị cắt ra làm đôi và tan biến.

Với thanh gươm phát sáng trên tay, Iris chém nó vào một con khác khiến nó ngay lập tức tan biến.

Có vẻ như em ấy đã mang theo bảo vật quốc gia, 'Blahblahcalibur' với em ấy ngày hôm nay.

[TL note: *Trong đoạn này Megumin không nhớ tên của thanh kiếm nên gọi nó là Blah-blah calibur. Chắc do vô tình hay vô ý, người dịch ở trang web tiếng anh (CG translation) đã dịch tên của thanh kiếm này là "Carlibur" ở Volume 10. Tên nguyên gốc của nó là "なんとかカリバ"ー(Nantoka-Calibur) vì hai cái tên khá giống nhau nên chắc họ đã dịch nhầm nó thành Carlibur.]

Có lẽ đã cảm thấy an toàn sau khi thấy được cảnh đó, Barton dừng chạy và thở hổn hểnh.

_"Tốt lắm Iris-kun. Tôi sẽ cho cô chữ ký của tôi khi chúng ta quay lại thành phố."

_"A-Ah, tôi không cần nó đâu... Quan trọng hơn, tại sao một con quái mạnh mẽ như vậy tuyệt chủng?"

Iris hỏi trong khi đang xử lý một con khác.

_"Câu hỏi hay đấy, Iris-kun! Cô thấy đấy, 'Kẻ ăn ma pháp' bị hấp dẫn bởi lượng ma thuật cao, nên chúng thường hay tụ lại những con quái vật mạnh mẽ để kiếm thức ăn. Mà hầu như các loài quái vật không mấy thân thiện lắm với chúng. Đã từng có một thời gian lâu đài quỷ vương đã tích cực bắt hết bọn chúng."

...Lượng ma thuật cao.

_"Vậy là chúng lao thẳng đến bọn tôi là bởi có một pháp sư mạnh mẽ ở đây ư?"

_"Đúng đấy Megumin-kun. Thủ phạm đã dụ bọn chúng đến đây là một người trong số chúng ta."

Sau khi xử lý xong con cuối cùng, Iris nhìn vào Barton một lúc rồi nói.

_"Đúng như kỳ vong về Boss và Yunyun-san. Sức mạnh của Hồng ma tộc thực sự là một thứ gì đó đúng không?"

_"Thì nó cũng không mạnh tới mức đó..."

_"Tôi không nghĩ đó là do Megumin hay tôi đã dụ bọn chúng đến đây..."

Cất thanh kiếm vào bao, Iris lấy ra cái vòng cổ trông đắt tiền mà em ấy đang đeo.

_"N-nó chắc chắn không phải là lỗi của em! Em có một vật phẩm ma pháp mạnh mẽ

để che giấu đi lượng ma pháp mà em có sau vụ Tokoroten Slime lần trước!"

_"Chúng cũng bị thu hút bởi vật phẩm ma pháp mạnh mẽ nữa."

Khoảng khắc mà Barton nói ra điều đó, Iris cố hết sức giấu đi cái vòng cổ và thanh gươm ma thuật của em ấy ra đằng sau.

_"Vậy, giáo sư Barton, ông có thấy bất kỳ dấu vết vào của con Crystal Liger mà chúng ta đang tìm kiếm không?"

Đúng vậy, lý do mà chúng tôi đi sâu vào trong rừng đến như này, là để tìm con quái được đồn là đã tuyệt chủng, nhằm mục đích tìm vật liệu mà Barton cần đề làm món quà chân thành.

Crystal Liger, như cái tên của nó, một con quái vật họ mèo và đầu của nó mọc ra những viên kim cương. Giết được một con không những sẽ có được danh tiếng, mà vật liệu nó mang lại sẽ là cả một gia tài, nên nó chắc chắn hay bị săn lùng bởi các mạo hiểm giả.

Vì chuyện đó, loài này đã bị săn lùng gắt gao. Và giờ đây, Crystal Liger đã tuyệt chủng từ lâu và gần như không thể mua những vật phẩm được làm từ chúng trên thị trường.

_"Chắc chắn đang có một con trong khu rừng này. Linh cảm của tôi là trưởng khoa nghiên cứu sinh thái học nói cho tôi biết. Crystal Liger rất cẩn trọng và xảo quyệt, nên một mạo hiểm giả bình thường sẽ không thể tìm thấy được một dấu

vết của nó. Nhưng với tôi..."

Thường thì tôi sẽ chỉ mặc kệ cho ông ta thích nói gì thì nói, nhưng lần trươc ông ta đã thực sự dẫn chúng tôi đễn chỗ của vua cóc.

Ông ta hẳn phải có lý do cho sự tự tin này.

Kể cả khi chúng tôi đang tiến sâu hơn vào khu rừng, Barton vẫn liên tục nhìn xuống chân ông ấy.

_"Oh...?"

Sau một khoảng thời gian, Barton lượm một cành cây lên và đào xuống dưới một gốc cây.

Sau một lúc, ông ta khai quật được một vật liệu màu đen,

Có lẽ do hành động của ông ta khá khả nghi, nên Iris đã đến chỗ ông ta và trao cho ông ta một ánh nhìn tò mò.

_"Cái thứ màu đen này là gì thế?"

_"Ohoh? Cô tò mò sao? Sao cô không thử chọc nó bằng thanh kiếm của cô đi?"

Iris làm theo hướng dẫn của Barton và chọc vào thứ đó bằng cây kiếm của em ấy. Và khi em ấy làm thế, thứ đó vỡ ra với một tiếng 'pop'...

_"N-nó thối quá! Giáo sư Barton, nó là gì vậy...!?"

_"Nó là chất thải của quái vật... Này, mang thanh kiếm đó ra khỏi tôi!"

Mặc kệ Iris đang vẫy thanh kiếm trong nước mắt, Barton cúi xuống và nhìn kỹ hơn vào đống c*t.

_"Không còn nghi ngờ gì nữa! Cái cục cứng cứng này nằm giữa đống c*t này. Đây chính là c*t của Crystal Liger! Làm tốt lắm, Iris-kun! Nhờ có cô vì đã chọt vào cục c*t với thanh kiếm đó mà chúng ta mới xác định được nó!"

_"Hức..., không còn lời nào hay hơn để khen sao...?

Iris nói với trong khi rưng rưng nước mắt trong khi đang cố lấy ra cái thứ đang dính vào thanh kiếm của em ấy.

_"Thật là tốt khi chúng ta đã tìm thấy c*t của Crystal Liger, vậy chúng ta làm gì tiếp theo với bãi c*t này? Nếu chúng ta có một cung thủ với kỳ năng theo dõi, chúng ta sẽ có thể phát hiện được nó từ đống c*t này, nhưng..."

_"Này Megumin, cậu đừng có lặp lại từ đó nhiều lần quá được không?"Để trả lời cho tôi, Barton nở ra một nụ cười chiến thắng.

_"Những con quái vật cẩn trọng như Crystal Ligers rất chú trọng đến việc chúng ỉ* ở đâu. Nếu chúng ta tìm thấy một bãi ở đây, điều đó có nghĩa rằng đây chính là lãnh thổ của nó."

Nói xong, Barton nhìn xung quanh trong một khoảng khắc ngắn trước khi phát hiện một thứ gì đó và nhặt nó lên.

_"Tôi tìm thấy rồi! Đây chính là một phần da của Crystal Liger! Nó hẳn đã cọ cơ thể nó vào cái cây để cạo đi lớp da cũ để thay lớp mới! Nó đã nghiền và chôn nó xuống đất, nhưng nó tuổi gì mà đòi qua mặt được tôi!"

Cái thứ ông ấy đang cầm trên tay là một mảnh trang sức nhỏ đến mức kể cả khi ông ấy đặt nó vào một chiếc nhẫn thì cái móng tay của tôi còn nổi bật hơn nó.

_"Vậy tất cả những gì chúng ta cần làm là tìm ra nó. Những sinh vật thuộc họ Liger thường khá nhanh nhẹn, nhưng không quan trọng nó nhanh tới mức nào, nó sẽ không thể chạy ra khỏi tầm của Explosion dễ đến thế đâu."

Nhưng, vì một lý do nào đó, Barton lại nhăn mặt lắc đầu.

_"Không, chúng ta không thể làm thế. Crystal Liger là loài còn quý hiếm hơn cả 'kẻ ăn ma pháp' nữa. Nên kể cả khi chúng ta gặp được một con, chúng ta sẽ chỉ lấy một phần nhỏ từ cái đuôi của nó thôi. Crystal Ligers có thể mọc lại đuôi mới kể cả khi nó bị cắt đứt, và đống đá quý trên cái đuôi là quá đủ để tạo ra một chiếc nhẫn ấn tượng rồi!"

_"Ông hơi kỳ lạ đấy, nhưng ông lại hành sử như một nhà nghiên cứu động vật hoang dã vào những lúc này. Vậy là chỉ một phần từ cái đuôi của nó thôi đúng không? Vậy có nghĩa là..."

Tất cả ánh nhìn của chúng tôi theo tự nhiên hướng về phía Iris và thanh kiếm lấp lánh em ấy đang cầm.

_“– Crystal Ligers bị thu hút bởi những thứ sáng bóng và lấp lánh. Trên hết, chúng đặc biệt bị thu hút bởi những viên đá quý hay trang sức chất lượng cao. Kể cả khi nó rất cẩn trọng, nó sẽ không vượt qua được bản năng của nó đâu. Tôi chỉ mang theo mấy cái trang sức rẻ tiền thôi..."

Barton đang rải rác mấy cái trang sức rẻ tiền xung quanh chỗ chúng tôi tìm thấy bãi c*t.

_"Tất nhiên rồi, rồng cũng bị thu hút bởi những vật lấp lánh. Họ nói rằng vàng và đá quý có một lượng ma thuật trong đó, và nó khiến nhưng sinh vật bị lạc lối khi thấy chúng. Nhưng… Megumin-kun… Megumin-kun! Làm ơn đừng có lượm mấy cái món mà tôi vừa mới rải ra!"

Trước khi tôi nhận ra cơ thể tôi tự động nhặt mấy cái trang sức đó lên, nghe mấy lời đó khiến tôi lấy lại ý thức.

_"Tôi hiểu rồi, đá quý thực sự có sức mạnh để khiến những sinh vật rơi vào lạc lối. Đến ngay cả Hồng ma tộc có lượng kháng phép cao cũng bị ảnh hưởng như thế này..."

_"Trường hợp của cậu chỉ là do bản chất của cậu thôi."

Tôi mặc kệ những lời của Yunyun và lại ném đi những cái trang sức mà tôi đã lượm lên.

Sau đó.

Tôi cảm thấy có một ánh nhìn dữ dội hướng về phía tôi.

Tôi quay về hướng đó, và đứng trong bóng râm là một con quái vật họ mèo, nó phát ra những tia lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Nó thậm chí còn to hơn cả con Rookie killer, và ánh mắt của nó hướng về ngực của Iris, nơi sợi dây chuyền mà một thường dân có mơ cũng không chạm đến được, hiện đang nằm trên cổ của em ấy...

_"...Này Iris, về cái dây chuyền đó của em. Tuy vật phẩm ma pháp, nhưng nó có vẻ như có khá nhiều trang sức trên đấy nhỉ. Chị chỉ muốn hỏi thôi, nó đáng giá bao nhiêu thế?"

_"... Em nghe nói nó được xem như là một báu vật quốc gia..."

Con Crystal Liger gầm lên một tiếng rồi lao thẳng đến Iris-

Part 6

_"Yunyun, làm chậm nó đi! Sẽ có chuyện lớn xảy ra nếu như cái vòng cổ bị lấy mất đấy!"

_"Iris-chan, mau chạy đi! Bottomless Swamp!”

Yunyun tạo ra một đầm lầy ngay dưới chân con Liger.

Nhưng, nó chỉ đơn giản là nhảy lên trên, dường như hoàn toàn không ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của đầm lầy dưới chân nó và sử dụng những nhánh cây làm chỗ đứng để tiếp tục tiến lên.

Nó hoàn toàn mặc kệ chúng tôi, và đi một đường thẳng đến chỗ Iris, người đang đứng trước Barton với cây kiếm sẵn sàng trên tay.

_"Những sinh vật giống như Crystal Ligers rất giỏi leo bám! Yunyum-kun! Cô không đọc quyển sách của tôi sau khi nó trở thành quyển sách bán chạy nhất ư!? Đó là một điểm trừ cho một mạo hiểm giả đấy!"

_"Nếu như ông mà để tôi hạ gục nó ngay từ đầu thì tôi đâu cần phải làm chậm nó! Nó không có điểm yếu nào sao!?"

Rút ra con giao găm trên tay phải, và cầm cây đũa phép ở tay trái, Yunyun quát lấy Barton.

Đang trốn sau lưng tôi, Barton nở ra một nụ cười tự tin.

_"Cứ giao nó cho tôi! Mấy con quái vật kiểu này không thể chạm vào lưng bằng chân trước! Và nếu cô muốn chạm được nó, tất cả những gì cô cần làm đó là tiếp cận chúng từ đằng sau..."

_"Megumin, sẵn sàng Explosion của cậu đi!"

_"Mấy con quái giống Rookie killer khá là ngầu đấy và tớ cũng khá thích chúng nữa, nhưng tớ nghĩ không còn cách nào khác rồi."

_"Khoan! Khoan! Khoan!"

Tôi từ bỏ việc cắt cái đuôi của nó và bắt đầu niệm chú, Barton nắm lấy cây trượng của tôi và quyết không buông.

Nhìn thấy vậy, Iris ném cây kiếm đi và chạy lên phía trước.

_"Yunyun-san! Em sẽ giữ nó bằng tay không trong một lúc, nên trong lúc đó chị có thể dùng Light of Saber để cắt cái đuôi của nó không!?"

_"Tay không!? Iris-chan, quên truyện đó đi! Kể cả khi nó là sinh vật sắp tuyệt chủng, thì chúng ta vẫn phải giết nó!"

_"Yunyun-kun, làm ơn đợi đã! Là một nhà sinh vật học, tôi không thể chấp nhân truyện này!"

Barton đầu lắc lia lịa, tay thì bám lấy Yunyun.

Tôi đặt tay lên vai của Barton và nhìn ông ta một cách nghiêm túc.

_"Barton-san, tinh thần của ông với cương vị là một nhà sinh vật học thật đáng tôn trọng, nhưng con Liger đó có đáng để bảo vệ so với sự an toàn của Iris không? Kể cả khi ông lấy được viên đá quý đó, ông thấy sao khi đưa viên ngọc đẫm máu nó cho Barbara-san?"

_“Grrrr, Grrrrr….!”

Con Liger đó trong có vẻ nghi ngờ khi thấy Iris ném thanh kiếm đi, dừng lại và nhìn em ấy một cách cẩn trọng.

Kể cả khi sức mạnh của em ấy đã bị kìm lại bởi sại dây chuyền, nhưng bản năng của một con quái vật mạnh mẽ không dễ bị lừa.

Đúng như dự đoán về loài quái vật này, con này rất thông minh đấy.

_"Này Megumin, cậu bị gì thế!? Tớ nói cậu rồi, không quan trọng cậu nghèo tới mức nào, cậu không nên ăn đồ ăn bị rớt xuống đất chứ! Cậu đã không ăn mấy cây nấm mọc trên đường mà chúng ta đi qua đúng không!?"

Tôi đang cố để nói chuyện một cách nghiêm túc, nhưng Yunyun cứ phải chõ mũi vào.

_"Oh, im đi! Nếu có gì đó xảy ra với Iris hay món bảo vật quốc gia đó, thì chúng ta xác định ôm đầu chui vào hòm đó! Để tớ nói ngọt với ông ta rồi chúng ta sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ này!"

_"Cô nên nói mấy thứ như thế với một giọng nhẹ nhàng hơn chứ! ... Thì, giả sử nếu tôi trao cho Barbara-chan một món trang sức bằng cách đẩy một đứa bé vào nguy hiểm sẽ không khiến cô ấy vui tí nào..."

_“Barton-sama, nếu ông cứ tiếp tục đối xử với tôi như một đứa trẻ dù cho ông đang trốn đằng sau tôi, tôi sẽ nổi giận đó!"

Và Iris nói trong khi vẫn đang bị con Liger nhìn xuống.

_"Iris-kun, cứ giao cho tôi. Tôi sẽ cần phải mượn cái vòng cổ của cô đấy."

Với một ý chí quyết tâm bùng lên trên đôi mắt, Barton chạy lên phía trước.

Và cùng lúc đó, Yunyun vội vàng niệm phép.

Phép đó có vẻ như là Light of Saber, là một phép ưa thích của cậu ấy.

_"Barton-san, cái vòng cổ đó là một báu vật quốc gia. Tôi sẽ không để ông giữ nó nếu như ông định cầm lấy nó và bỏ chạy đâu."

_"Megumin-kun, điều này quan trọng đấy, nên đừng xen vào chuyện của tôi! Tôi sẽ làm mồi nhử. Ngay khi nó quay sang đuổi tôi, hãy tận dụng lúc đó để cắt đuôi của nó. Tôi là nhà nghiên cứu động vật hoang dã Barton. Không đời nào tôi lại sợ hãi trước một con quái vật!"

_"Giáo sư Barton...!" x2

Yunyun và Iris thốt ra một giọng bất ngờ. Và tất nhiên, nó hơi rõ ràng việc cả hai chân của ông ấy đang run cầm cập lên.

_"Tốt nhất ông không nên cố quá đâu, coi chừng quá cố đấy. Ông đã được công nhận là một giáo sư và tương lai của ông vẫn còn đang rộng mở. Ông có thể từ bỏ Barbara-san và theo đuổi một cô gái trẻ nào đó. Với danh tiếng và vận may của ông, tôi dám chắc là họ sẽ xếp hàng dài cho ông lựa thôi."

_“Megumin-kun, bộ cô ghét tôi hay gì!? Tại sao cô cứ phá đi ước mơ của tôi vậy!?"

Barton nói trong khi đang nhận lấy chiếc vòng cổ từ Iris.

Sau đó.

_"...Con Liger trông lạ quá. Trông như nó đang sợ hãi hay gì vậy..."

Con Liger lúc nãy còn đang nhìn thẳng mặt Iris một lúc trước bỗng cứng người lại.

Trông như thể một con mèo nhà đứng trươc một con gấu vậy...

_"Aah! Cái vòng cổ đó che dấu sức mạnh của em, nên không nhẽ là...!"

Con Liger lùi lại một bước ngay khi Iris cất giọng.

_"Oh, đúng rồi, cái vòng cổ đó là để cho em không làm hoảng sợ mấy con quái vật yếu ớt. Bây giờ đã được gỡ ra..."

_"Kh-Không cần phải sợ đâu. Thấy chưa, ta không có vũ khí mà!"

Iris mỉm cười và dang hai tay ra trước con Liger cố gắng để làm dịu nó.

Nhưng con Liger vẫn nhìn chằm chằm vào Iris trong khi vẫn đang lùi lại...

_"Vầy thì sao!?"

Barton la lên một tiếng lớn trong khi đang cởi quần áo ra.

_"Yunyun, một con quái vật quý hiếm khác xuất hiện rồi! Nó sẽ gây ảnh hưởng xấu đến sự phát triển của Iris, nên cứ xử nó đi!"

_"Tớ hiểu rồi. Tớ đã luôn lo lắng việc ông ta sẽ làm gì đó với Iris, nhưng không thể tin được rằng ông ta thực sự dám tiến đến đấy."

Khi tôi và Yunyun tiến lên, con quái vật mới xuất hiện tức giận phản lại.

_"Tôi đang nghiêm túc đấy! Nghe đây, mấy con quái vật như thế này có một tư thế riêng để chứng minh sự phục tùng tuyệt đối với con đầu đàn! Chúng nằm trên mặt đất như thế này và để lộ ra phần bụng và họng! Tôi sẽ cố để khiến nó nghĩ rằng chúng ta yếu ớt để khiến nó không bỏ chạy!"

_"Hình như nó đang còn sợ ông hơn cả Iris nữa."

Nhìn Barton chỉ đang mặc mỗi quần lót, và làm động tác khiêu khích, con Liger hình như còn lùi lại thêm mấy bước.

_"Không nhẽ là do nó nhìn thấy một nhà động vật học khỏa thân ư!? Nó đang sợ bầu không khí quyền uy phát ra từ tôi ư..?"

_"Bất kỳ sinh vật nào cũng sẽ trở nên cẩn thận sau khi nhìn thấy sinh vật quý hiếm như Barton-san."

Ngay lúc đó.

_"Light of saber!!"

_"!?"

Sau khi đã niệm phép xong, Yunyun bắn ra một tia sáng vào thẳng đuôi của con Crystal Liger.

Nhưng nó vẫn đang trong tư thế cẩn trọng nên đã có thể đỡ đòn đó dễ dàng bằng răng của nó.

_"Iris, ngay lúc này!"

_"Rõ! Cứ giao nó cho em!"

Tôi nắm lấy thanh kiếm thánh của Iris và ném nó lên phía trước, và Iris quay sang và bắt nó trên không trung-!

Part 7

Khi chúng tôi nhìn thấy bìa rừng, mặt trời cũng đã lặn.

_"Nó trễ quá rồi. Chị lo là cả thủ đô đang cuống cuồng lên để đi tìm em đấy Iris."

Nghe những lời của tôi, Iris trông hơi run.

_"Đúng vậy, nhưng đó không phải là thứ duy nhất mà cậu lo lắng đúng không?"

Iris lại một lần nữa cứng người lại sau khi nghe những lời của Yunyun tiếp theo.

_"...Tôi tự hỏi không biết mình có

thể bồi thường cho cái vòng cổ bằng thẩm quyền của mình không..."

_"Tôi xin lỗi! Tôi sẽ không để nó liên lụy đến ngài đâu, nên ngài cứ yên tâm đi!"

Sau khi nghe những lời của Barton lẩm bẩm, Iris vội vàng xin lỗi.

_"Chúng ta không thể làm gì. Ai mà ngờ được một con Liger lại có thể làm vậy chứ? Tuy nhiên, em vẫn còn là một đứa trẻ, Iris. Em nên học hỏi một chút từ chị đi. Chị có thể xả Explosion lên cả một gia đình vịt củ hành đấy."

_"Cậu nên học một chút nhân từ đi."

Nghĩ laij lúc đó, sau khi Iris bắt lấy thanh kiếm thánh, em ấy đã có thể cắt đứt đuôi của con Liger, nhưng...

_"Thì, nhẽ ra chị không nên quen chuyện con Crystal Liger đó là một bản phát tiến hóa hơn của con Rookie killer. Không thể ngờ được nó lại tận dụng lòng thương hại của con người để cướp lấy cái vòng cổ đó..."

Đối thủ là một con sử tử lai hổ, một gia đình quái vật nổi tiếng bởi trí tuệ của chúng.

Khi nó thấy Iris chuẩn bị tấn công, nó giả vờ kêu một tiếng 'mew', và tận dụng lúc đó để lấy mất đi cái vòng cổ rồi bỏ chạy.

Chúng tôi đã hoàn toàn mấy cảnh giác.

_"Ngay từ đâu tôi là người có lỗi khi đã nhắm vào những viên đá quý trên người của con Crystal Liger. Tôi sẽ xin lỗi bố mẹ của cô đền bù cho cô, Iris-kun. Dù sao thì tôi là thủ lĩnh của hội học giả và là tác giả của cuốn sách bán chạy nhất. Nếu tôi chịu hạ mình, thì họ chẳng có lý do gì để tức dận cả!"

Thằng cha già này vẫn chưa phát hiện ra thân phận thực sự của Iris. Tôi nghĩ tốt nhất nên cho ông ta thấy hào quang của những người quan trọng bậc nhất trong cung điện một lần.

Sau đó, Yunyun nở ra một nụ cười gượng gạo.

_"Không đời nào chúng ta có thể giữ im lặng cho chuyện này được cả. Không hiếm gặp chuyện các mạo hiểm giả đánh mất dụng cụ của họ trong khi đang làm nhiệm vụ."

_"Đ-Đúng vậy đấy. Ngay từ đầu em là người mang cái vòng cổ đắt tiền đó ra ngoài mà, nên không có chuyện gì cần đến Barton-san đâu! Tôi sẽ gửi cho cha mình một lời nhắn và giải quyết mọi chuyện từ đây..."

Gần đây Iris đã trở bắt đầu nói dối. Trông có vẻ như em ấy bị ảnh hưởng bởi một vài người nào đó.

_"Bỏ chuyện cái vòng cổ đó sang một bên đi, vậy chúng ta sẽ làm gì với cái nhẫn cưới của Barton-san đây?"

_“Augh…” x2

Iris và Yunyun kêu lên một tiếng nhỏ khi nghe thấy câu hỏi của tôi.

Dù sao thì-

_"Mọi người không phải lo lắng về nó. Hãy xem đây!"

Barton lấy ra một mảnh pha lê cực kỳ nhỏ.

Đó là cùng một viên pha lê mà ông ta đã lượm được khi chúng tôi đang đi tìm con Crystal Liger.

_"Cô nói thế có phải không, Iris-kun? Một món quà đến từ tấm lòng quan trọng hơn giá cả. Đây có lẽ chỉ là một viên pha lê nhỏ, nhưng nó là viên pha lê mà tôi đã đạt được bằng chính đôi tay của mình. Không có gì chân thành hơn.... nah, nó sẽ không hiệu quả đúng không?"

Barton nói ra với một giọng mạnh mẽ, nhưng sự tự tin của ông ấy dần dần mất đi trong khi nhìn chúng tôi như muốn chết lặng.

Nhìn Barton như thế này, tôi nở một nụ cười trấn an và nói.

_"...Cũng không quá tệ nhỉ. Có vẻ như ông đã hiểu thêm về phụ nữ hơn rồi đấy."

_"-Đúng thế, hãy nhanh chóng biến nó thành một chiếc nhẫn đi. Barton-san, tôi không biết nhiều về mấy chuyện này bằng Megumin, nhưng tôi chắc nó sẽ ổn thôi. Nó là một mảnh pha lê từ một loài quái vật sắp tuyệt chủng, nên tôi chắc cô ấy sẽ rất vui đấy!"

Barton vui vẻ gật đầu trước những lời của Yunyun, trươc khi bỗng trở nên tái nhợt.

_"Oh, đúng rồi! Nếu chuyện Crystal Liger đã được phát hiện, mọi người sẽ đổ xô đi tìm nó và dẫn đến sự tuyệt chủng thực sự!"

...À...

_"Từ bỏ nó đi. Dù sao thì nó đã ăn cắp cái vòng cổ của Iris. Nên không cần phải thương hại cho nó đâu."

_"Không đời nào! Là một nhà sinh vật học, tôi không thể....!

Ngay từ đầu

_"Ông thậm chí còn không quan tâm về sự tuyệt chủng của loài vua cóc thần thoại lần trước mà."

_"Đừng có so sánh con quái vật yêu quý của tôi với một con cóc."

Thằng cha này đúng là...

_"Vậy thì chấp nhận số phận rằng ông không phù hợp với

Barbara-chan và đi về nhà đi. Thật ra thì, nếu chúng ta không đưa Iris về sớm thì có lẽ..."

_"Đúng vậy, vẫn còn vẫn đề về chiếc vòng cổ để lo lắng nữa."

_"Khoan! Khoan! Khoan!! Tôi thực sự đã mắc nợ mọi người, và tôi rất tin cậy mọi người! Tôi có thể mượn kiến thức của Hồng ma tộc được không!? Phải có cách nào đó để tạo ra loại pha lê này mà không khiến cho loài Crystal Ligers bị nguy hại!"

Barton khóc lóc khi đang bám lấy tôi. Tôi nghĩ ông ta khá là phiền phức, nhưng là một Hồng ma tộc, phải có một cách gì đó để tôi có thể giúp được-

_"Thì cũng có một cách đấy. Tất cả những gì ông cần làm là hạ gục con Crystal Liger đó. Vậy thì sẽ không còn phải lo lắng về việc ai đó đi săn lùng nó nữa."

_"Cô đang nói cái thứ vô lý gì vậy?"

Barton vẫn đang nắm lấy viên ngọc trong tay, ngồi ôm đầu xuy nghĩ.

Tôi nói với ông ta.

_"May mắn thay chúng ta đã không gặp con quái vật quá mạnh nào hôm nay. Nhờ vậy, tôi vẫn còn thừa mana."

_“…? Megumin-kun, cô đang nói gì thế?"

Không giống như Barton, người đang tỏ vẻ khó hiểu, Yunyun có vẻ như phần nào đã đoán ra tôi định làm gì khi cậu ấy bỗng cứng người lại.

_"Kh-Khoan đã! Chúng ta đang ở ngay sát thủ đô đấy! Nếu cậu muốn xả nó, cậu cần phải đi xâu vào trong rừng...!"

Nghe thấy thế,

Iris đi đến chúng tôi như đang mong chờ điều gì đó.

_"Boss, không sao đâu! Là công chúa của Belzerg, em sẽ là nhân chứng cho việc chị đánh bại Crystal Liger!"

_“Hnggh!?”

Barton làm một tiếng khó hiểu trước những lời của Iris.

Yunyun quay sang Iris với một nụ cười gượng gạo vào nói.

_“Iris-chan, kể cả khi em làm nhân chứng cho cậu ấy, thì thẻ mạo hiểm sẽ ghi lại danh sách những con quái vật đã hạ gục, nên..."

_"Nó sẽ ổn thôi !"

_"Nó sẽ ổn ư!? Không, nó sẽ không hay nếu như em thực sự cảm thấy ổn với một chuyện như thế!"

Yunyun lo lắng cho Iris, người đang nở một nụ cười vô lo. Iris đang trở nên giống như một người mà tôi biết.

_"Được rồi, nếu không có vấn đề gì. Bầy giờ, Barton-san, tôi sẽ không tha thứ cho ông nếu như ông phá hỏng cuộc cầu hôn sau khi đã nhận đươc sự giúp đỡ của công chúa của vương quốc và một Hồng ma nhân vĩ đại tới mức này."

_“Err–”

Barton đã liên tục bàng hoàng nhìn vào Iris sau khi ông ta kêu một tiếng khó hiểu.

Xét theo việc ông ta đang toát mồ hôi hột như thế nào, có vẻ như ông ta đã phần nào đoán ra Iris là ai.

Một Barton trông cực kỳ lo lắng, và một Yunyun xanh mặt, và Iris phấn khích vì một lý do nào đó.

Đối mặt với ba người bọn họ, tôi dơ cây trượng lên và tuyên bố.

_"Được rồi, khắc những gì tôi nói vào trí nhớ mấy người đi. Với sự giúp đỡ của nhà động vật học Barton, chúng ta đã tìm được con Crystal Liger tưởng như đã bị tuyệt chúng ở khu rừng nằm gần thủ đô. Khi nghe nói nó là một tồn tại quý hiếm, tôi, một người nổi tiếng tại Axel, đã không thể giữ mình và xả Explosion ngay lên nó ngay tại đây. Con quái vật gần tuyệt chủng đã đã biến thành cát bụi như bài nhát của Trịnh Công Sơn cùng với chiếc vòng cổ mà nó đã lấy cắp từ Iris!"

Sau khi hoàn thành bài diễn văn của mình, tôi bắt đầu niệm Explosion...

_“Explosion!”

Và làm một tiếng nổ lớn ở khu rừng gần thủ đô-!

.

.

.

-Tại một quán bar nằm trong một con hẻm nhỏ ở thủ đô.

Barton đưa ra một chiếc nhẫn tới một cô gái xinh đẹp trông có vẻ như là chủ quán của nơi này.

Chúng tôi, những người đang quan sát họ từ xa, không biết bọn họ đang nói gì với nhau.

Dù sao thì...

_“Barton-san và Barbara-san, cả hai trông có vẻ rất vui!"

_"Đúng nhỉ, có vẻ như không cần phải hỏi ông ấy mọi chuyện như thế nào rồi!"

Như Iris và Yunyun nói, quá rõ ràng mọi thứ đã diễn ra như thế nào rồi.

-Và như vậy.

_"Như cô thấy đó, hai bọn họ đã biết nhau nhau trong nhiều năm mà không nhận ra tình cảm của đối phương, và cuối cùng bọn họ đã đến với nhau. Chúng ta chỉ cần chấp nhận kết thúc có hậu và để mọi chuyện như vậy đi."

_"Tất nhiên là không rồi! Việc xả Explosion gần thủ đô là hoàn toàn bị cấm! Và ý cô Crystal Liger là sao!? Nó đẽ tuyệt chủng từ lâu lắm rồi!"

Người hiện tại đang giữ tôi trong phòng tạm giam là một nữ cảnh sát.

Đúng như tôi dự đoán về nhưng sĩ quan ưu tú làm việc tại thủ đô, họ sẽ không dễ bị qua mặt.

_"Nếu cô cần bằng chứng, thì cô có thể hỏi Barton-san! Tuy nó nhỏ, nhưng ông ấy có một mảnh da của nó!"

_"Depme vấn đề đó sang một bên đi! Việc quan trọng hơn là cô đã xả Explosion ngay gần thủ đô!"

Cô sĩ quan kéo má tôi, và tôi không thể chống cự khi đã cạn kiệt mana và đang bị trới bởi dây thừng.

_"D-Dừng lại! Làm sao mà cô có thể chơi đùa với một cô gái không thể duy chuyển được!? Vậy mà cô gọi mình là cảnh sát sao!?"

_"Đừng có la to như thế! Chết tiệt, tại sao con nhỏ này lại là bạn của Iris-sama..!? Nếu cô ta không phải, mình đã có thể cho nó ngồi sau song sắt từ lâu rồi!"

Với một vẻ mặt bực bội, cô sĩ quan nhìn vào Iris

đang cười trong khi đang quan sát Barton từ đằng xa trước khi miếng cưỡng cởi dây trói cho tôi.

_" ...Một hành động thông minh đấy. Em ấy là cấp dưới của tôi. Nếu cô cứ giam giữ chúng tôi, cô sẽ được nếm mùi của kiếm thánh Blah-blah-Calibur đấy."

_"Iris-sama sẽ không làm chuyện gì vô lý như thế. Nghe đây, nếu cô còn dùng Explosion gần thủ đô một lần nữa, tôi sẽ phải cấm cô bước vào thành phố từ giờ trở đi."

_"Chúng tôi sẽ không khuất phục trước mấy lời đe dọa đó đâu. Đây chính là niềm kiêu hãnh của người Saiyan Hồng ma tộc-!"

_"Nghe ngầu đấy, nhưng cô không nên nói thế đâu! Thật đấy, đừng bao giờ xả Explosion gần thị trấn một lần nữa, cô có nghe không đấy!?"

Part 8

_"Này này, chúng ta tới rồi. Cậu đã hồi đủ mana để tự đi rồi đúng không? Nên đừng có bám vô người tớ nữa."

Trong thời gian Yunyun cõng tôi quay lại nhà, trời đã thực sự tối hẳn.

_"...Những điều tốt đẹp đã xảy ra với Barton-san đúng không?"

_"Tớ không hiểu tại sao lại chỉ có mình tớ bị trách móc vào lúc đó. Tại sao họ lại nổi giân với mỗi mình tớ?"

Sau khi chúng tôi mang Iris trở lại biệt thự, và bị khiển trách bởi Claire.

Sau đó, tới lượt Rain. Và sau đó...

_"Cậu thực sự lo lắng về những người ở cung điện đúng không?"

Thật vậy, tôi đã phải nghe chỉ chích từ hàng tấn người trong cung điện, từ ông đội trưởng cho đến cô hầu gái.

Thì, công chúa đáng kính của bọn bọn đã đi về rất trễ, nên tôi cũng đoán được nó sẽ xảy ra, nhưng...

_"Tại sao bọn họ lại chỉ trách có mỗi mình tớ trong khi Iris là người muốn đi cơ chứ? Chuyện duy nhất xảy ra đó là một món bảo vật quốc gia nhỏ xíu đã bị đánh mất."

_"Cậu nên cảm thấy vui vì chỉ bị trách móc sau khi đã gây ra cả đống rắc rối như thế."

Yunyun, người chỉ phải trả lời từng hàng một.

Dẫu sao thì cuộc thám hiểm của tôi mới đây cũng đã rất vui mà, nhưng nó không phải là kiểu thám hiểm mà tôi tìm kiếm.

Tôi đã phải nhận trách nhiệm chỉ huy mọi người, và đó không phải là những gì tôi muốn. Thứ tôi thực sự muốn là...

_"Bên cạnh đó, cậu là thủ lĩnh của nhóm đúng không? Vậy thì cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra."

Thường thì cậu ấy sẽ không nói như thế, nhưng Yunyun bỗng dưng lại trêu chọc tôi.

_"Trở thành thủ lĩnh của cả nhóm phải làm hết mọi việc và không vui chút nào..."

_"... N-Nếu nó nhiều việc đến thế, tớ không ngại việc đó đâu... Ý tớ là, tớ sẽ trở thành trưởng tộc tiếp theo của Hồng ma tộc, nên tớ sẽ cần thực hành việc trở thành thủ lĩnh trước khi..."

Nhìn Yunyun bồn chồn với một sự mong đợi trên ánh mắt của cậu ấy làm tôi hơi bực mình.

_"Tuy nhiên, tớ nghĩ tốt nhất chúng ta nên dừng việc mời Iris đi mạo hiểm với chúng ta đi. Không có cái vòng che giấu sức mạnh của mình, em ấy sẽ chỉ làm mấy con quái vật sợ hãy bỏ chạy thôi."

_"Iris-chan trông rất buồn khi chia tay chúng ta đó. Tớ thật sự rất muốn làm gì đó cho em ấy ...N-Nên, thôi kệ đi, vậy còn vụ thủ lĩnh thì sao?"

Iris khăng khăng rằng Crystal Liger mà chúng tôi gặp phải đã bị tôi hạ gục, vì vậy chúng tôi đã xoay sở để khắc phục điều đó, nhưng nó không thay đổi sự thật rằng chúng tôi không thể lấy lại chiếc vòng cổ bị đánh cắp.

Tôi nghĩ chúng tôi nên đi tìm một quái vật nào đó đủ mạnh để không bỏ chạy trước khí chất của Iris, nhưng...

_"Có lẽ nó hơi bất khả thi cho chúng ta để lấy lại cái vòng cổ đó đấy."

Iris, Yunyun, và tôi rất giỏi trong chiến đấu, nhưng chúng tôi không thể thực sự làm gì khác ngoài nó.

Chúng tôi sẽ cần phải đuổi theo một con quái vật bỏ chạy, và quan trọng hơn, cả nhóm sẽ phảm làm theo hướng dẫn một cách tỉ mỉ.

_"Liệu một nhóm phối hợp tệ như thế này sẽ..."

_"Này, cậu là người rắc rối nhất trong tất cả chúng ta đấy, tại sao cậu lại nói như thế nó là lỗi của người khác vậy!?"

Với một công chúa ngây thơ và một cô gái cô đơn, kể cả khi bọn họ có một người cực mạnh có sức công phá mạnh nhất thế giới và một bộ não thiên tài lãnh đạo họ, họ sẽ có thể làm được những chuyện tưởng chừng như không thể.

_"Này, tại sao cậu lại thở dài khi nhìn vào tớ thế? Cậu vẫn chưa hối lỗi đúng không?"

Tôi thích được xử dụng hết khả năng của mình thay vì phải lãnh đạo người khác.

Điều này được thể hiện rất rõ ràng với tôi trong vài cuộc phiêu lưu vừa qua mà tôi không có Kazuma.

_"Cứ giao cái vòng cổ của Iris cho tớ. Tớ biết một người rất đáng tin cậy trong những trường hợp như thế này."

Có vẻ như Yunyun biết chính xác người mà tôi đang nghĩ tới.

_“…Kể cả Kazuma-san cũng sẽ gặp khó khắn đấy."

...Tôi phải đồng ý với cậu ấy.

Darkness, người không thể đánh nổi một mục tiêu và rất được tôn trọng một cách kỳ lạ.

Aqua, người hay gặp xui xẻo và vụng về, và sẽ gây rắc rối ngay khi vừa rời mắt khỏi chị ấy.

Với hai đứa rắc rối trong nhóm, kể cả Kazuma cũng sẽ bị kiệt sức tinh thần khi phải đi với họ.

Chà, tôi đoán là tôi phải bù đắp cho hai bọn họ.

_"Bây giờ, cũng đã khá trễ rồi. Tớ sẽ kể cho Kazuma nghe những chuyện xảy ra hôm nay và nhờ anh ấy giúp đỡ. Anh ấy cũng có mặt tốt bụng, nên tớ chắc anh ấy sẽ làm gì đó thôi."

_“…Kazuma-san thực sự gặp nhiều rắc rối hằng ngày nhỉ. Thật sự rất khó để đối phó với một đứa nhóc có vấn đề và luôn nghĩ mình là người bình thường nhất."

Sau khi chào tạm biệt Yunyun, ngươi đang nói mây thứ khó hiểu trong khi đang bước đi trong buồn bã khỏi căn biệt thự, Tôi mở cánh cửa ra.

_"Em về rồi đây~~"

-END-

Bonus thêm cho ae đoạn cuối trong Manga nè~~

Truyện Chữ Hay