KonoSuba Yorimichi

bakuen manga short story: những bước đầu tiên trên chặng đường explosion!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + Edit: Đặng Minh Quân[Đây là một truyện ngắn được đính kèm trong 'Manga Bakuen' (Explosion spin-off Manga)]

Những bước đầu tiên trên chặng đường Explosion!

Ẩn dưới chiếc mũ chùm của chị ấy, onee-san vếu to 'như quả dưa hấu' trông rất hoảng hốt.

_"E-Em... Em vừa mới nói gì cơ?"

_"Em nói là, xin chị hãy dạy em phép đó!"

Tôi lặp lại lời tôi vừa nói với Onee-san.

Mặt của Onee-san trông còn khó xử hơn cả khi tôi ước trở thành bá chủ thế giới

Khó xử hơn cả khi tôi hỏi làm cách nào để ngực to lên

Và thậm chí còn hơn cả khi tôi nhờ chị ấy biến tôi thành quỷ vương nữa.

_"Er, phép đó... chị có nói em lúc nãy rồi đúng không? Chị thực sự không khuyến khích em học phép này đâu"

..............

_"Được rồi, vậy chị chỉ em cách bắt tôm hùm được không? Em muốn ăn gì đó cho bữa tối."

_"Đừng... đừng nhìn chị một cách lạnh lẽo như vậy chứ! Nếu em thực sự muốn thì chị dạy em phép đó cũng được, chị chỉ không muốn làm thế bởi vì cái phép đó chẳng có gì tốt đẹp cả..."

Tôi nhìn vào Onee-san đang bối rối trước tôi.

_"Cái phép mà chị vừa dùng là gì thế?"

_"Phép đó ư? Nó được gọi là 'Bộc phá ma pháp', và cũng là phép mạnh nhất nữa."

Mạnh nhất!"

_"Nó là phép có sức công phá mạnh nhất nhân loại. Không quan trọng đối thủ có là thánh thần hay ác quỷ, bộc phá ma pháp là một phép 'tối thượng' có thể hủy diệt bất cứ thứ gì trên thế giới."

Tối thượng!

_"Nhưng bù lại, để học được nó thì cần phải có rất nhiều điểm kinh nghiệm, và kể cả khi em có học được nó đi chăng nữa, thì em cũng không thể thực hiện nó nếu không có một lượng mana khổng lồ đâu. Mà giả sử như em có thực hiện được nó đi chăng nữa, thì nó sẽ dùng hết toàn bộ mana của em khiến cho em không thế di chuyển được dù chỉ là một chút... Này, em có nghe chị nói không đấy?"

_"Em chẳng nghe thấy gì cả. Xin hãy chỉ em phép đó đi. Em muốn được học bộc phá ma pháp!"

Tôi nắm lấy áo choàng của Onee-san rồi lắc chị ấy.

_"Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ... mình chỉ muốn cảm ơn em ấy thôi mà... nhưng bây giờ có khi mình lại làm hỏng cuộc đời của em ấy mất..."

Onee-san thở ra một hơi dài.

- Ngày hôm sau.

Onee-san xin tôi một ngày để chị ấy hồi phục mana trước khi có thể thực hiện nó một lần nữa, nên hôm nay là ngay mà chị ấy sẽ dạy nó cho tôi.

_"Nè em gái, em chắc chưa? Em có muốn nghĩ lại cũng chưa muộn đâu?"

Chúng tôi gặp nhau ở mội ngôi mộ, rồi chị ấy dẫn tôi đến một bãi đất trống cách làng khá xa.

_"Không, phép duy nhất mà em muốn học là bộc phá ma pháp."

Onee-san thở ra một hơi dài.

_"Được rồi, chị chỉ dạy em phép đó thôi đấy. Có lẽ em sẽ mất đến 10 năm để học được nên chắc em sẽ bỏ cuộc giữa chừng thôi."

_"Không bao giờ! Em nhất định sẽ học được nó! Chị cứ chờ đấy mà xem!"

Mặc dù hơi cau mày khi nghe thấy tôi nói thế, nhưng Onee-san vẫn chậm rãi đọc câu chú của bộc phá ma pháp.

_"—Được rồi, đó là câu chú của nó đấy. Đầu tiên để xem em có nhớ được không cái đã-"

Trước khi Onee-san kịp nói hết câu, tôi tung áo choàng lên và —

_"Chân thân thần hủy diệt đỏ thẫm, Megumin, hãy đến đây và làm theo lệnh ta! Tuân theo mệnh lệnh của ta, hãy biến mọi thứ trước mặt ta thành tro bụi!"

_"Cái chú gì thế!? Mấy cái thần hủy diệt rồi mệnh lệnh gì là sao!? Chị chắc chắn đâu có nói thứ gì giống vậy!"

Thế là, từ ngày đó trở đi, tôi dành mỗi ngày để học ma pháp từ một Onee-san mà tôi cũng chẳng biết tên —

_"Này, em gái, chị nghĩ là em không nên chế thêm mấy câu của em vào câu chú khi em thực hiện ma pháp đâu. Mấy câu của em nghe cũng ngầu đấy, nhưng nó đâu dùng để niệm bộc phá ma pháp."

_"Em là một Hồng ma nhân, nên em muốn thêm mấy câu vào cho nó có tí chất riêng của hồng ma tộc."

Chị ấy thuyết phục tôi để tôi không chế thêm mấy dòng vào câu chú.

_"— Em giái, đừng có làm tư thế đó. Nếu em là làm tư thế này thì phép của em sẽ bắn ra tứ tung đấy."

_"Con trai của ông thợ giày nói rằng, nếu chiến thắng đối thủ mà không cần tạo dáng thì không phải là một Hồng ma nhân thực thụ."

_"Cậu ta bị ngu đấy, đừng có nghe cậu ấy. Và xin đừng trở thành một người như cậu ta khi em lớn nhé."

Chị ấy niệm phép trong khi đang chỉnh lại tư thế của tôi.

_"—Nhìn này, đây là phép thuật cấp cao 'Inferno' đấy! Nó là một phép mạnh mẽ mà sẽ tạo ra một 'lưỡi gươm lửa' có thể thiêu đốt toàn bộ khu vực này. Em thấy sao? Em có muốn học phép này không?"

_"-Chẳng thích chút nào. Thôi, chị nhanh sử dụng Explosion đi! Em muốn thấy Explosion hôm nay!"

_"Em gái nè, Explosion không phải là pháo hoa đâu, em biết chứ? Mà kể cả khi em học được nó đi chăng nữa, thì không phải em cứ muốn là sử dụng được đâu."

_"Không, em sẽ học được nó!"

Onee-san thường hay khóc rơi nước mắt mỗi khi cố thuyết phục tôi, người nằng nặc đòi học Explosion cho bằng được.

_"—Em gái nè, ma pháp thượng cấp và 'Teleport' là sự kết hợp tuyệt vời có thể dùng để đối phó với hầu hết kẻ địch đấy."

_"Explosion!"

_"Nếu em có thể sử dụng 'Light of Saber', em có thể cắt xuyên mọi thứ nếu em có đủ mana..."

_"Explosion!"

_"Được rồi, hay là thay vì học Explosion, chúng ta chuyển sang học 'Blast' hay 'Detonate' thì sao? Chúng cũng là những phép mạnh nếu em sử dụng chúng đúng cách-"

_"Explosion!"

_"Chị van em đấy, hãy nghe chị nói đi!"

Onee-san cuối cùng bật khóc trong nước mắt khi thấy tôi tập đọc mấy câu chú ngầu lòi của mình.

—Sau đó

_"Em không muốn học bất cứ thứ gì khác ngoài Explosion! Em không quan tâm em sẽ mất bao

lâu. Kể cả khi em phải tập luyện cho đến khi em trở thành bà lão cũng được, em sẽ không dừng lại cho đến khi em học được Explosion!"

_"Nói xem, điều gì đã khiến em bị ám ảnh với Explosion quá vậy?"

Tôi mặc kệ câu hỏi của Onee-san và đưa cho chị ấy một tờ giấy.

_"Xin chị hãy dùng câu chú này cho Explosion hôm nay đi!"

_"... Em lại chế thêm rồi đúng không? Việc niệm chú không phải để làm cho phép của em mạnh hơn, mà là để điều khiển được nó. Nếu em mà bất cẩn thay đổi nó thì... 'Haiz'..."

Onee-san lấy tay che mặt sau khi đọc những gì tôi viết trong tờ giấy.

Nhưng dù vậy, cuối cùng, chị ấy cũng mủi lòng và sử dụng câu chú của tôi-

_"Explosion!"

Một miệng núi lửa xuất hiện trông còn nổi bật hơn cả những miệng núi lửa khác nằm xung quanh vào những ngày trước đó.

_"Cái quái-? Làm sao và phép của mình bỗng tăng sức mạnh lên ghê vậy!?"

Onee-san trở nên bối rối sau khi chứng kiến sức mạnh từ phép của chị ấy.

_"Tất nhiên là một câu chú ngầu hơn sẽ khiến tăng sức mạnh của phép rồi."

_"Ma thuật không đơn giản như thế đâu!... Được rồi, chị biết là em là thiên tài rồi, nhưng từ giờ đừng có tùy chỉnh câu chú nữa nhé?"

_"Em từ chối."

Hai hàng nước mắt lại một lần nữa chảy trên mặt của Onee-san.

Chị ấy là một người phụ nữ đẹp, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại chỉ thấy thế mỗi khi chị ấy khóc.

_"—Vậy trước khi buổi luyện tập 'thực sự' bắt đầu, chị có một vài thứ muốn cho em thấy. Nhưng nó rất to lớn và đáng sợ với một đứa trẻ, nên chị không muốn ép em đâu. Em có muốn không?"

_"Mẹ em cũng đáng sợ lắm, nên không sao đâu."

Lần đầu tiên tôi thấy Onee-san thực sự cười.

_"Thứ mà chị chuẩn bị nói với em còn đáng sợ gấp nhiều lần so với mẹ em đấy, em biết không?"

_"Thật sao!? Mỗi khi bố em đi ra ngoài để mượn tiền cho mấy cái phát minh của ông ấy, mẹ em sẽ đóng băng người của bố em rồi ném vào rừng rồi mặc kệ ông ấy khóc ở đó. Nó còn đáng sợ hơn như vậy nữa sao!?"

_"... À ừ, quên mất, mẹ em chắc cũng là Hồng ma nhân nhỉ. Nếu em mà giống mẹ, vậy thì có khi mẹ em cũng đáng sợ bằng vậy đấy."

Có thứ gì đáng sợ bằng mẹ sao...

_"Chúng ta chuẩn bị đi gặp quỷ vương hay ác thần à?"

_"Mẹ em đáng sợ đến mức nào vậy? ...Tại sao mắt em lại phát sáng? Bộ em cảm thấy hứng thú với quỷ vương hay ác thần đến mức đó sao?"

Onee-san nói với một nụ cười tinh nghịch, và tôi gật đầu.

_"Sau khi em hạ gục quỷ vương, em sẽ lấy danh hiệu của ông ta và trở thành quỷ vương tiếp theo!"

_"Em không thể làm vậy! Quỷ vương là vua của các loài quỷ! Nó không phải là thứ mà em có thể trở thành chỉ bằng cách hạ gục quỷ vương hiện tại đâu!"

Sau khi nói như thế, onee-san bỗng dưng tỏ ra biểu cảm ma mãnh.

_"...Dù là vậy, để quỷ vương sang một bên đi, nếu chúng ta nói đến ác thần, có lẽ em đã gặp một ác thần mà em thậm chí còn không nhận ra đấy."

Chị ấy nói với một nụ cười tinh quái trên môi.

_"Điều đó là không thể nào. Nếu có ác thần nào mà ở quá gần làng, thì dân làng đã bắt nó rồi đem đi phong ấn để biến nó thành một điểm thăm quan cho du khách rồi."

_"Chị nghĩ Hồng ma tộc nên dừng việc đối sử với thần thánh như một món đồ chơi đi!"

- Bên trong khu rừng nằm ở vùng ngoài ngôi làng.

Tôi bị cấm đến nơi này vì nó chứa rất nhiều quái vật mạnh mẽ.

Sau khi Onee-san dắt tôi đến đây...

_"Em gái nè, chị nghĩ là chúng ta nên quay lại đi! Là lỗi của chị, nên xin em hãy nghe chị đi!"

_"Ruột Gan và dạ dày của gấu-phồng tôm đáng rất nhiều tiền! Em không hiểu sao nó lại sợ chúng ta, nhưng đây là một cơ hội tuyệt vời đấy! Nếu chúng ta bắt được một con, chúng ta có thể ăn nó cho bữa tối nay!"

Cuối cùng chúng tôi lại đuổi theo một đàn gấu-phồng tôm đang sợ hãi bỏ chạy khi thấy chúng tôi vì một lý do nào đó.

Tôi đã không ăn bất cứ thứ gì khác ngoài tôm hùm được khá lâu rồi, nên sẽ rất hấp dẫn nếu tôi có món nào khác cho bữa tối nay.

_"Khoan đã, chị mang em đến đây bởi vì chị muốn cho em thấy sự lợi hại của ma pháp thượng cấp khi đối đầu với những quái vật mạnh! Chị không đến đây để săn gấu-phồng tôm!"

_"Đó không phải là vấn đề. Em cảm thấy hiện giờ em chả thua ai cả. Em dám cá là năng lực của em như một vị thần hủy diệt là đủ nổi bật trong một trận chiến rồi!"

_"Tại sao Hồng ma tộc thật là... không nhẽ ai trong số họ từ lúc sinh ra cũng vậy sao..."

Onee-san bắt đầu niệm phép sau khi thở ra một hơi thật sâu.

_“Freeze Gust!”

Một đống bột trắng phóng ra từ tay của Onee-san và bao bọc lấy lũ gấu khiến chung không thể di chuyển.

_"Oh, em nghĩ cái nè có thể trở thành điểm thu hút du khách nếu chúng ta mang nó về làng đấy."

_"Không đời nào chị để em làm thế đâu! Cái này chỉ để cho em thấy rằng vẫn còn rất nhiều phép mạnh và tốt hơn ngoài kia!"

Nhìn vào đống gấu phồng tôm không thể làm gì khác ngoài kêu lên những tiếng thảm thiết, Onee-san nở ra một nụ cười mà tôi hiếm khi được nhìn thấy.

_"Phép mà chị vừa sử dụng chỉ là ma thuật trung cấp 'Freeze Gust'. Em thấy chưa? Nếu em có đủ mana, thì kể cả ma thật trung cấp cũng có thể trở thành một vũ khí lợi hại đấy. Cái này yêu cầu ít mana hơn Explosion. Nếu em có thể sử dụng thành thao ma thuật thượng cấp và ma thuật trung cấp, chị dám chắc là em sẽ trở thành pháp sư mạnh nhất... Em gái, Em đang làm gì thế!?"

Chị ấy vội chạy ra trươc tôi khi thấy tôi đang chọc vào bọn gấu bằng một cái gậy lớn.

_"Đây là một cơ hội để em có thể kết liệu một đống quái vật đang bất lực rồi kiếm thêm điểm kinh nghiệm đấy. Mọi người tron làng cũng thường hay sử dụng cách này để lên cấp sức mạnh. Họ đóng băng chúng, rồi kiết liễu chúng, một vài người còn nuôi quái vật cho chuyện này nữa."

_"Chuyện gì đang xảy ra với thế giới này vậy!? Hồng ma tộc có chút tình người nào không thế?!"

—Và thế là những ngày vui vẻ này vẫn tiếp tục.

Nhưng theo thời gian, tôi càng lúc càng thấy Onee-san trở nên bồn chồn bứt rứt.

_"Em gái, chị hỏi em một chuyện được không?"

_"Chuyện gì thế? Nếu chị hỏi em chỗ bắt tôm hùm thì em không trả lời đâu."

_"Đừng có lo, chị không cần biết chuyện đó... có phải là Hồng ma nhân có thẻ mẹo hiểm giả từ khi họ mới sinh ra đúng không? Vậy, cho Onee-san nhìn thẻ của em một lát nhé?"

Nghe thấy thế, tôi cố gắng giấu đi cái thẻ đang nằm trong áo choàng của tôi.

Onee-san thở ra một hơi dài khi thấy thế.

_"Chị biết ngay mà. Bộc phá ma pháp đã xuất hiện trong thẻ của em rồi đúng không?"

_"Không, em chậm tiêu lắm, nên em cần thời gian để học một thứ như thế này."

Onee-san dơ tay lên trước tôi.

__"Paralyze" (tê liệt)

Sau khi chị ấy niệm một phép kỳ lạ nào đó, tôi liền nhận ra rằng mình không thể cử động được một chút nào.

_"Cái gì, không nhẽ chị định làm gì em trong khi em không cử động được ư? Em sẽ gọi cầu cứu sau khi em quay lại làng đấy! Khi em quay lại, em sẽ báo với bố mẹ em là có một Onee-san mắt vàng, ngực to như quả bóng định bắt cóc em đấy. D-Dừng lại! Dừng lại đi!"

_"Chị chỉ muốn thấy thẻ mạo hiểm giả của em thôi! Nên xin em đừng có kể cho mọi người biết về chị!"

Tôi càng muốn phản kháng, thì người tôi lại càng không thể di chuyển, và cái thẻ đã dễ dàng bị tước đi khỏi tôi.

Onee-san giải trừ phép sau khi chị ấy lấy được cái thẻ từ tôi, và đọc nó với một giọng nhỏ.

_"Explosion nằm trong những kỹ năng có thể học được... Huh? Những phép khác mà chị biểu diễn cho em thấy cũng ở đây nữa!? Làm sao mà em lại gọi mình là một người chậm tiêu được!? Em đã học được tất cả Skill kể cả khi chỉ mới nhìn chúng dù chỉ một lần!"

Nhìn thấy tôi khoanh hai tay lại rồi ngoảnh đi hướng khác, onee-san bỗng trở nên khó xử.

_"Em gái, chị vẫn còn nhiều chuyện phải làm và có một nơi chị cần phải đến. Bây giờ em đã có thể học được bộc phá ma pháp, có lẽ đây là lúc để chúng ta chia tay rồi."

_"Em không muốn đâu! Nếu onee-san mà đi, thì em sẽ không có cơ hội được nhìn bộc phá ma pháp nữa!"

Nghe tôi nói thế, chị ấy cúi xuống cùng tầm mắt với tôi.

_"Chẳng phải em đã nói rằng em chắc chắn sẽ học được bộc phá ma pháp sao? Em sẽ được nhìn nó một lần nữa sau khi em đã học được nó."

Onee-san trao cho tôi một nụ cười dịu dàng.

_"Vậy có lẽ đây là lúc chúng ta chia tay rồi. Từ đây về làng cũng không quá nguy hiểm nữa, nên em cũng không cần chị đi theo nữa đâu... Chị không muốn thừa nhận điều này, nhưng suy chi cùng thì đây là cuộc đời của em. Chị sẽ không cản em nữa, từ giờ em sẽ là người ra quyết định cho chính mình."

Onee-san nói trong khi ánh mắt đang hướng đến con đường dẫn khỏi làng.

Chúng tôi không ở bên nhau quá lâu, nhưng những ngày với Onee-san khiến tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc.

Tôi được ăn những món ngon, săn những quái vật mạnh mẽ, và được chiêm ngưỡng nhiều phép khác nhau nữa,

Nên...

_"Được rồi, đây là lúc chúng ta nói lời tạm biệt. Nếu thực sự có ngày em có thể sử dụng được bộc phá ma pháp, thì chị sẽ rất vui nếu được tận mắt chiêm ngưỡng nó đấy."

_"Vậy xin đừng quên em khi ngày đó đến nhé."

_"Ch-Chị không nghĩ là cho dù mình có muốn thì cũng chẳng quên được em đâu. Cái tên kỳ lạ của em, những điều em đã làm, và tài năng ma thuật của em... Chỉ nhìn thấy em thôi cũng đủ làm chị thót tim rồi. Em nên thử dẫn dắt và tạo ra một cuộc sống yên bình từ bây giờ nhé."

Người đã dùng phép cho tôi rất nhiều lần, cái phép mà tôi đã yêu nó...

_"Mục tiêu của em là hạ gục quỷ vương, nên em không dám hứa là sẽ dẫn dắt một thế giới yên bình đâu... Nhưng em có thể hứa với chị rằng em sẽ cho chị thấy được Explosion của em, nên..."

Như thể đã biết tôi sẽ nói điều đó, Onee-san cố gượng cười.

_"Liệu em có thể nhìn thấy Explosion của Onee-san một lần cuối được không?"

Em nhất định sẽ cho chị chiêm ngưỡng Explosion của em vào một ngày nào đó —

-END-

Truyện Chữ Hay