Konosuba: Ano Orokamono ni mo Kyakkou wo !

chương 2: một bữa no nê cho cô gái bé nhỏ đang đói meo này ! ( phần 1 )

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1:

Ngày hôm nay tôi không đi cùng tụi bạn thế nên tôi đã tự mình lên kế hoạch để tận hưởng một buổi sáng lười biếng một mình.

Tôi lại gần chỗ ngồi quen thuộc trên tầng một của Guild

và gõ bàn để gọi một cô hầu bàn đến.

“Nó ồn ào lắm đấy nên cậu có thể giữ trật tự một chút được không ? Cậu đang cản trở việc kinh doanh của chúng tôi đó. Lối ra ở đằng kia kìa.”

“Tôi vừa mới tới thôi mà ! Tôi cũng là khách hàng đó ! Tôi đang muốn gọi vài món đây này !”

Cô hầu bàn với mái tóc ngắn đỏ chợt cau mày.

“Hôm nay chỗ nhà thờ Eris có phát súp từ thiện đó. Nếu giờ cậu đến thì có khi sẽ được nhận hai bát đấy. Không phải rất tuyệt sao ?”

“Tại sao cô cứ cho rằng tôi không có tiền thế hả !? Lâu lâu tôi tôi cũng có đấy ! Mau đưa thực đơn cho tôi nhanh đi !”

“Thôi nào, làm sao mà chuyện đó xảy ra được. Đúng chứ ?”

Cô hầu bàn đó vừa nói nhưng không nhịn được cười.

“Phải, không đời nào thằng này lại có tiền được đâu. Nó mà không nghèo thì chả phải là Dust nữa rồi. Ngoài ra thì thằng này cũng chỉ là một gã Mạo hiểm giả bình thường thôi mà.”

“Kể cả khi là đùa thì cũng buồn cười tí nào ! Nếu mày muốn kiếm tiền bằng cách diễn hài độc thoại thì cần học hỏi thêm nhiều tài liệu hơn đó.”

Những tên Mạo hiểm giả khác ngồi xung quanh cũng bắt đầu xen vào.

Chết tiệt, cái lũ này lại bắt đầu coi thường tôi rồi.

“Này, thậm chí cũng có những lúc tao có tiền đấy. Đấy, mắt to nhìn cho rõ vào. Các người thấy sao, hở ?”

Tôi moi ra vài đồng xu từ trong ví của mình và ném chúng văng lông lóc lên bàn.

“Eh, trông nó… có vẻ không phải hàng rởm lắm. Số tiền này là cái quái gì thế ? Nếu tao chấp nhận nó thì chắc sẽ không thành đồng phạm với mày đâu, nhỉ ? Mày tự mà dành thời gian của mình để làm bạn với nhà tù đi nhé.”

“Số tiền tao nhận được hoàn toàn không bất hợp pháp mà ! Đó là khoản tiền thưởng cho việc tiêu diệt lũ Zombie ở nghĩa địa lần trước đó. Cả bọn mày cũng đều được nhận như nhau thôi mà !”

Cũng vì Serena đã từ chối rằng cô ấy sẽ không nhận bất cứ khoản tiền thưởng nào thế nên những người còn lại như chúng tôi đều được chia ra với một phần lớn hơn và do đó tôi đã đủ tiền để trả cho bữa sáng hôm nay.

Hầu hết mọi Mạo hiểm giả đều kiếm được cho mình một khoản tiền không nhỏ qua sự cố đó, đấy là lí do tại sao mặc dù vẫn còm sớm tinh mơ đã có rất nhiều tên Mạo hiểm giá lười biếng khác đã chè chén ở quán rượu và thưởng thức những bữa ăn xa xỉ kia.

“Dù sao thì tới đây là đủ rồi. Mau đem ra cho tôi một bữa no nê coi. Nhanh lên. Và bọn mày nữa, đừng có soi mói như thể trời sắp mưa rồi ấy !”

Mấy tên ngồi gần cửa sổ ngay tức khắc mở chúng ra và ngước nhìn lên trời.

( Trans: ‘Làm như trời sắp mưa’ trong tiếng Nhật có nghĩa tương tự như ‘mặt trời mọc ở đằng Tây’. Ám chỉ việc gì đó rất khó tin, không thế chấp nhận nổi. )

Ah, tốt thôi, người ta thường bảo rằng khi giàu rồi thì bạn sẽ không còn để ý tới những điều nhỏ nhặt nữa. Bây giờ thì tôi giàu sụ rồi, tôi sẽ không mất bình tĩnh chỉ vì vài vấn đề cỏn con như vậy đâu.

“Oh, quả là chuyện hiếm có đây. Nghĩ tới việc mà cậu tới đây trước cả bọn tôi. Có vẻ như… trời sẽ không mưa đâu nhỉ.”

“Hôm nay trên bầu trời còn không có mây nữa. Tôi đoán rằng sẽ có điều kì diệu nào đó sớm xảy ra thôi, vấn đề chỉ là thời gian.”

“Hay là chuẩn bị có một cơn mưa rào sắp đổ xuống rồi ? Hoặc là trời sẽ sập chăng ?”

Cả ba đứa bạn đồng hành cùng tôi đều nhìn ra cửa sổ và ngước nhìn lên trời.

Đúng là cái nơi này chỉ toàn chứa chấp một lũ không biết điều.

“Chẳng có gì rơi xuống hết ! Có gì lạ lắm sao khi tôi đi ăn sáng chứ- ”

Như thể đáp lại câu nói của tôi, có một âm thanh gì đó như vỡ tung ra và vang lên khắp Guild.

Khi chúng tôi hoảng hồn nhìn xung quanh để tìm nguồn gốc của tiếng ồn đó, một thứ gì đó đã rơi xuống một cách khủng khiếp trước mặt tôi.

“C-Chuyện gì vừa xảy ra thế !?”

Có thứ gì đó, không phải, người vừa đáp xuống bàn tôi lại là một cô gái trẻ.

Nước da trắng ngần và mái tóc dài bạc phơ của cô ấy dần hiện ra len lỏi giữa những tia nắng đang soi qua khung cửa sổ kia.

Trông cũng tầm độ 10 tuổi thôi, cô bé ấy lắc đầu nhìn xung quanh với mái tóc trải dài.“Eh ? Eh ? Cô bé này từ đâu đến vậy ? Nhỏ vừa bay vào từ cửa sổ à ?”

Lean hoàn toàn rối tung lên trước tình huống này khi cô ấy liên tục nhìn qua nhìn lại giữa cô bé đó và ô cửa sổ đã vỡ toang kia.

Cả Keith và Taylor cũng y hệt như vậy.

Tuy nhiên, trông cô bé không có chút đau đớn gì cả và nhỏ cứ nhất mực nhìn tôi.

“Quả thật là một pha xuất hiện hào nhoáng đó. Em có bị thương ở đâu không ?”

Kể cả con bé làm thế vì lí do gì thì việc lao vào xuyên qua cửa sổ như thế hẳn cũng sẽ để lại một hai vết xước cho xem.

“Em đã tìm ngài.”

Con bé thốt lên với tông giọng nhẹ nhàng.

“Huh ? Thế là sao ?”

“Em đã tìm được ngài rồi, thưa chủ nhân.”

… Gì cơ ?

Con bé này vừa nói cái gì vậy ?

“Xin lỗi nhé, anh không hiểu lắm. Em có thể nói lại lần nữa được không ?”

“Thưa ch-ủ-nhân ~ ”

Con bé lặp lại mà còn to rõ hơn lần trước nữa.

Một bầu không khí lặng thinh bao trùm cả Guild.

Con bé vừa gọi tôi là chủ nhân hở ?

“Nè, trò đùa gì thế này- ”

“Eeeeeh !!!?”

Tụi bạn đồng hành của tôi hét lên một tiếng đến mức không thể tin nổi và không lâu sau đó cả Guild cũng nổ ra một tràng âm hưởng của những tiếng hét như thế.

“Thằng Dust khốn khiếp kia ! Mày thậm chí định giở trò lên một đứa trẻ chỉ vì mày không tự tìm được một người phụ nữ cho mình sao !?”

“Và cô bé ấy còn gọi mày là chủ nhân nữa. Tao chắc chắn rằng cái tên này đã tống tiền nhỏ bằng trò gì đó đây.”

“Aaah, tên Dust này đã cắm chiếc răng nanh đầy độc vào một cô gái bé nhỏ không có chút khả năng tự vệ. Tôi đã biết rằng sẽ có ngày hắn giở trò mà !”

Tôi trừng mắt về phía mấy tên Mạo hiểm giả xung quanh để bọn họ im lặng và quay lại chỗ tụi bạn đồng hành của mình, bọn họ nãy giờ vẫn im lặng chưa nói gì hết cả.

Thật tốt khi có những người bạn đồng hành đáng tin cậy đến như vậy. Tôi biết rằng bọn họ tin tưởng mình thế nào mà-

“Dust này, hóa ra cậu chỉ giả vờ thích ngực to thôi hả. Gần đây thì cậu hay dành nhiều thời gian với cô gái xinh đẹp tên Lolisa ở cửa hàng đó, thế nên tôi cũng có chút nghi ngờ.”

“Nếu cậu chịu tự giác thì có lẽ bọn họ sẽ bót làm khó cậu hơn đấy. Đừng lo lắng gì cả, tôi cũng sẽ đi cùng cậu mà.”

Keith và Taylor nắm lấy vai tôi.

“Ough-Ough-Ough-Ough ! Các cậu đang báu chặt vai tôi quá đó ! Chết tiệt, mình không thể thoát ra được ! Này, thôi nào, đây rõ ràng chỉ là trò đùa của con nhóc đó thôi mà ! Nghe tôi nói đi chứ ! Lean, đừng chỉ biết đứng đó, hãy mau làm gì đi chứ !”

Khi tôi dùng chút hi vọng cuối cùng để cầu cứu, cô ấy đã nhìn tôi một cách lạnh lùng đến mức có thể khiến cho một con quái vật dừng lại khi đang lao vào mình vậy.

“L-Lean-san ?”

“Tôi luôn biết cậu là một tên rác rưởi nhưng tôi lại không nghĩ cậu lại tệ đến mức này. Nếu cậu còn bất cứ lời trăn trối cuối cùng nào thì mau nói ra đi, tôi sẽ lắng nghe nó.”

“Eh ? Thế là tôi sắp chết hả ?

Lean giơ gậy phép lên và từ từ đi lại gần.

Giờ cho dù tôi có muốn chạy nhưng cả Keith và Taylor đều đã giữ chặt hai bên vai tôi rồi. Ngay lúc này tôi thậm chí còn không thể nhúc nhích một li khỏi chỗ ngồi của mình nữa.

Một tia sáng bắt đầu tụ lại ở phần đầu gậy.

Ah, tôi sắp đi đời rồi.

“Xin đừng bắt nạt chủ nhân !”

Cô bé ấy bước tới trước đầu gậy và dang tay ra.

“Đừng làm thế, sẽ nguy hiểm lắm đó. Chị sắp sửa làm một chuyện hết sức kinh khủng nên nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới em đó.”

Lean vừa nói điều gì đó nghe khá hãi nhưng cô bé ấy cứ liên tục lắc đầu.

“Xin đừng bắt nạt ngài nữa.”

“… Haizz. Được rồi, chị sẽ không bắt nạt cậu ta nữa đâu, thê nêm em hãy bình tĩnh lại đi nhé. Nếu em có bất kì lời phản đối nào thì chị sẽ lắng nghe em.”

Hình như cái mạng của tôi vừa được cứu sống bởi cô bé ấy.

… Không, chờ chút đã. Ngay từ đầu thì lí do khiến cuộc đời tôi lâm vào cảnh nguy hiểm như này cũng đều là vì cô bé ấy đã thốt ra mấy lời lẽ kì quặc đó mà.

“Phản đối hử, tốt thôi, nagy từ đầu thì cô bé này là ai vậy ? Nè em, mình đã từng gặp nhau chưa đó ?”

“Vẫn còn giả ngu ngay cả khi cậu đã bị bắt quả tang à, cậu hẳn là đã ăn gan hùm rồi đấy nhỉ ?”

“Đừng có chĩa cây gậy của cô vào tôi mà ! Tôi thực sự chẳng biết gì hết đâu !”

Nếu như tôi có vô tình gặp cô bé này ở đâu đó trước đây thì tôi không thể nào quên nhỏ được. Nhưng thật tình thì tôi không nhớ được gì về con bé cả.

Tuy nhiên, hình như vẫn còn điều gì ở con bé làm tôi thấy lạ lắm. Tôi tự hỏi rằng có chuyện gì đang diễn ra với cái cảm giác đầy nhung nhớ này mỗi khi nhìn cô bé ấy nhỉ ?

Mái tóc bạc cùng làn da trắng bệch kia. Hmm. Tôi có cảm giác như mình đã quên gì đó thì phải.

“Ngay cả khi cậu muốn nói dối thì cũng nên lựa lời nào nghe cho hợp lí đi chứ.”

“Tôi không hề nói dối mà ! Nè, nhóc kia, em có chắc rằng mình không nhận nhầm anh với ai khác không đấy ?”

Cô bé ấy đứng dậy và nhìn thẳng vào mặt tôi.

“Ngài đã quên rồi ư ?”

Dù cho nhóc có nhìn anh bằng đôi mắt ướt nhòe đó thì anh mày cũng không thể nhớ được gì về người mà mình chưa từng gặp cả.

Và tôi cũng chắc chắn rằng mình chưa từng gặp một cô bé nào với mái tóc bạch kim kia.

“Ngài đã quên lúc ngài cưỡi em đi một cách điên cuồng rồi ư ?”

Và cô bé ấy thậm chí đã nói ra một điều àm nó còn tệ hơn vừa nãy nữa.

“Ngài đã bảo với em rằng ngài cảm thấy thật sảng khoái khi khi được giải phóng hết thảy mọi thứ đó.”

“N-Này… Mau nói rằng em chỉ đang nói dối thôi đi ! Nêu không là anh sẽ trờ thành zombie như cái lũ mà mình vừa xử đẹp vào hôm qua mất ! Anh sẽ tha cho nhóc nếu đó chỉ là đùa vui thôi, nên là… Chờ một chút, có thể nào em là… Faitfore ?”

Tôi nắm lấy đôi vai con bé và cố gắng cầu xin nhỏ torng tuyệt vọng để con bé sửa lại lời nói của mình. Ngay lúc ấy thì một cái tên đầy hoài niệm đã chợt hei65n lên trong tâm trí tôi.

Khi tôi nhìn vào mắt cô bé, tôi bỗng cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng đáng sợ phát ra từ sau lưng mình.

Tôi chậm rãi quay lại và đã được tiếp đón bằng những ánh nhìn chết chóc từ tụi bạn đồng hành của mình cùng với mấy tay Mạo hiểm giả đang có mặt tại đó.

Phần 2:

“Oh, là thế sao ? Lẽ ra cậu nên nói với chúng tôi chuyện đó ngay từ đầu mới đúng.”

“Phải đấy. Mặc dù tôi đã luôn tìn rằng thằng Dust sẽ không trở thành một tên tệ hại đến mức này.”

“Thật vậy. Việc tin tưởng vào người bạn đồng hành của mình là điểu đương nhiên thôi mà.”

Tôi trừng mắt nhìn vào đám bạn của mình, rặt một lũ buông mấy lời xảo trá không trở mặt, bọn họ còn không thèm nhìn tôi nữa. Thay vào đó, họ cứ xáp lại nịnh bợ cô bé kia, Faitfore.

“Tôi đã nói rồi, thật sự tôi không nhớ gì cả mà ! Cô bé ấy là một người tôi đã quen từ lâu, trước khi bước chân vào làm Mạo hiểm giả cơ. Tôi mang nợ… cha mẹ cô bé khá nhiều.”

Sau khi bị ăn đòn bầm dập bởi cái đám ở Guild, tôi đã năn nỉ xin một Linh mục chữa trị cho mình và đổi lại bằng một ly bia, rồi bằng một cách thần kì gì đó tôi đã có thể đứng dậy được.

Sau đó thì tôi đã nhớ rõ ra cô bé này là ai và nhanh chóng giải thích cho mọi người.

Nếu giờ mà tôi không nhớ ra kịp thì chắc tôi đang ngồi tù hoặc chết ở góc xó nào đó rồi.

“Nhưng mọi chuyện sẽ xong xuôi hết nếu cậu chịu nói cho chúng tôi biết rõ hơn về cô bé này…”

“Lũ các người có ai chịu lắng nghe đâu ! Lý do mà tôi không nhận ra em ấy chỉ vì là… cô bé trông hơi khác so với lần cuối tôi từng gặp thôi.”

Tâm điểm của cuộc đối thoại này, Faitfore, con bé đang ngồi trên dùi tôi vã vẫy ngón tay xung quanh. Nhỏ trông có vẻ hạnh phúc lắm.

“Ờm, cũng không có gì là lạ khi những cô bé ở độ tuổi như thế thường thay đổi ngoại hình một cách nhanh chóng chỉ trong thời gian ngắn. Vậy nên Dust mới không kịp nhận ra cô bé ấy ngay tức thì được.”

“Yeah. Tôi thật hối hận về hành động vừa rồi của mình, thế nên là đừng trừng mắt nhìn tôi như thế nữa nhé. Tôi sẽ mời cậu vài ly nhé, nên hãy vui lên đi nè. Chúng ta đều là bạn đồng hành và còn là bạn với nhau nữa, phải không nè ?”

Tôi sẽ tính sổ với Taylor và Keith sau vậy.

“Tuy nhiên, tôi cũng có hơi thắc mắc rằng không biết cha mẹ của cô bé đâu rồi. Kẽ ra hô không nên để một đứa trẻ một mình như thế này được.”

“Ai biết chứ ? Con bé lúc nào cũng vô tư hết. Có thể con bé đã bắt gặp được tôi và muốn nhờ tôi chăm sóc một thời gian chăng. Dù gì đi nữa trông Faitfore cũng khá thích tôi mà.”

Tôi nhanh chóng bịa ra một câu chuyện khác để giải quyết cho xong với lũ này. Trước mắt thì tôi nghĩ mình cần phải rời khỏi chỗ này thôi.

Tôi vỗ nhẹ lên đầu Faitfore, và con bé ngước cổ lên để ngửi lòng bàn tay tôi.

“Mùi hương này thật dễ chịu đó. Nè, Laine- ”

“Aaaa ! Trông em giờ lớn quá chừng nên chắc em không nhớ gì cả đâu. Tên anh là Dust. Nói đi nào, cứ thử xem. Và xin đừng gọi anh là chủ nhân hay bất cứ thứ gì khác nữa nhé, được chứ ?”

Suýt nữa là lộ rồi, tôi hoàn toàn quên mất vụ này luôn. Con bé nghĩ gì mà lại nói ra trong lúc này cơ chứ ?

Chắc không ai nghe thấy đâu, nhỉ ?

“Em không quên được. Dust, à không, là Laine.”

“Oh, em đã nói được rồi đó. Tên anh là Dust, em đã nhớ chưa ?”

Cô bé nhìn tôi bằng cái nhìn không chớp mắt.

Nhìn có nhìn anh như thế chứ. Anh mày hiểu rõ nhóc muốn nói gì nhưng trước hết cứ làm theo anh đã nhé.

Con bé đã hiểu được ý tôi và khẽ gật đầu.

“Em hiểu rồi. Dust.”

HÌnh như hơi nhanh so với tôi tưởng, nhưng con bé cũng đã chịu hiểu điều đó rồi. Thật tốt khi Faitfor có thể tiếp thu vấn đề nhanh đến vậy.

May mắn thay, có vẻ như không có ai hiểu được những điều con bé vừa nói là gì.

“Dù sao thì, cậu định làm gì với cô bé đây ? Cậu thực sự sẽ chăm sóc cho em ấy sao ? Mặc dù cậu đến bản thân mình còn lo không xong nữa là ?”

“Ờm, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Tôi thậm chí còn không biết nên bắt đầu tìm cha mẹ cô bé ở đâu nữa đây này.”

Sự thật là chuyện cha mẹ con bé sống trong thị trấn này ngay từ đầu vốn chỉ là nói dóc thôi. Dù cho chúng tôi có đi tìm họ thì cũng chẳng mò ra được ai đâu.

Giờ thì nhờ có Faitfore nhắc mà tôi đã nhớ ra, vì thế tôi không thể để con bé một mình được nữa.

“Dust này, cậu ổn không đấy ? Cậu thực sự có thể chăm lo cho một đứa trẻ sao ?”

“Ờm, bằng một cách nào đó tôi sẽ xoay sở được thôi. Dẫu sao nhỏ vẫn là một cô bé thông minh mà.”

Hồi đó tôi từng chăm sóc cho con bé rồi nên cũng sẽ ổn thôi.

“Dust, em đói.”

“Oh, phải rồi, thức ăn nhỉ. Lean này… à không thể được. Đi với anh một chút nhé.”

Tôi nắm lấy tay con bé và dẫn nhỏ đến quầy tiếp tân.

Thấy Luna đang lau chùi gần đó nên tôi quyết định đến gặp cô ấy.

Cái thứ “Kho báu” của nhỏ đang lắc lư dữ dội kìa.

“Luna, cô có bận gì không ?”

“Cũng không hẳn. Kia có phải cô bé đó là người vừa nãy đã làm náo loạn hết cả lên không nhỉ ?”

“Em là Faitfore.”

Faitfore cúi đầu chào và ngay lập tức vẻ mặt của luna đã dịu đi.

“Ôi trời ơi, thật là cô bé lễ phép mà.”

“Phải, con bé cũng khá thông minh nữa đó. Dù sao thì, tôi muốn xin cô một chút ân huệ được chứ. Con bé hiện đang đói bụng lắm. Cô có thể cho nhỏ một ít thức ăn không ?”

“Đừng có thốt ra mấy lời thảm hại trước mặt một đứa trẻ chứ. Nhưng mà, oh, ừm, chỉ là một bữa ăn thì được.”

Luna hoàn toàn hiểu lầm tôi và vẫy tay gọi một cô hầu bàn đến.

“À, không phải, đó không phải là thứ mà tôi cần lắm… Cô có thể cho con bé một ít sữa mẹ được không ? Với hàng họ khủng khiếp như thế thì tôi chắc rằng cô có nhiều lắm, nhỉ ? À, đừng lo, tôi sẽ canh chừng cẩn thận để không ai thấy đâu- Gah ! Ai… Ai dám đánh tôi thế hả !?”

Sau lưng tôi chính là Lean đang khó chịu với cây trượng cầm trên tay.

“Nếu cậu cứ tiếp tục nói dối nữa thì tôi sẽ thu luôn thẻ Mạo hiểm giả của cậu đấy. Và quan trọng hơn hết là, cậu đã nghía ngực tôi và nói rằng nó không thể phải không ? Ý cậu là sao hả ?”

“À, cô biết đấy, nếu chúng không to bự thì sẽ không thể sản xuất ra gì nhiều được, nhỉ ? Với lại một người tầm tuổi như Luna thì…”

“Có vấn đề gì về tuổi của tôi hả ? Chắc cậu định nói rằng nó khá phù hợp để kết hôn và sinh con vào thời điểm này sao ? Cậu có nghĩ như thế thật phân biệt đối xử với những người phụ nữ làm công ăn lương không đó ?”

Cô ấy nói với một giọng điệu vui vẻ nhưng biểu hiện trên gương mặt thì trái ngược hoàn toàn. Hôm nay là ngày xui của nhỏ à ?

Trong khi tôi đang tìm cách để thoát khỏi hai người này, Faitfore chăm chú nhìn Lean và nghiên đầu.

“Tại sao công chúa lại ở đây vậy ?”

“N-Này !”

“Eh ? Công chúa ?”

Cơn thịnh nộ của Lean dường như đã tiêu tan ngay tức thì sau khi bất ngờ nghe được câu hỏi như vậy.

“Con bé vừa bảo rằng trông cô thật xinh đẹp như một nàng công chúa đó ! Không phải rất tuyệt sao, Lean !?”

“C-Cảm ơn nhé ?”

Nếu con bé này cứ nán lại đây lâu hơn nữa thì chắc nhỏ sẽ nói lung tung thêm vài điều rắc rối mất thôi.

“Được rồi, anh sẽ dẫn em đi ăn nhé, thế nên mau đi thôi nào !”

Không phải đợi con bé kịp trả lời, tôi tức tốc bế Faitfore lên và lao ra Guild.

“Này, khoan đã !”

Tôi nghe loáng thoáng giọng của Lean văng vẳng sau lưng mình, nhưng tôi ngó lờ cô ấy và trốn biệt khỏi Guild.

Khi tôi đã chạy được một đoạn đủ xa Guild và đảm bào rằng không còn ai hết ở xung quanh, tôi đưa Faitfore xuống.

“Nè, nè, Dust. Tại sao công chúa lại ở đó vậy ?”

“Là một người khác thôi. Em là một cô bé ngoan, thế nên đừng nói gì với Lean về điều đó lần nào nữa nhé ? Và cũng đừng kể với ai khác về quá khứ của anh nữa.”

“Vâng. Nhưng chị ấy quả thật trông giống lắm.”

“Ahh.. Phải đó.”

Ra là con bé cũng nghĩ vậy hử ?

Tôi không muốn bàn tới chuyện này nữa, thế nên tôi nắm tay dắt Faitfore đi dạo xung quanh thị trấn.

Tôi mua vài phần ăn từ những tay bán hàng gần đó và Faitfore tham lam nhét hết chúng vào miệng mình.

“Nói xem, sao em lại đến đây vậy ?”

“Em muốn trò chuyện với ngài, vì vậy em đã đến đây. Ngoài ra thì… em thấy cô đơn lắm…”

Con bé đang cảm thấy cô đơn hử. Ờm, tôi thấy mình thật tệ khi bỏ con bé lại.

“Là thế à. Nếu đã thế thì anh sẽ để mắt đến em nhiều hơn thôi.”

Bây giờ tôi đã có thể nhìn lại con bé một cách kĩ càng thêm một lần nữa, nhỏ thật sự đã thay đổi rất nhiều đó. Mái tóc trắng bạch kim trải dài đến tận mắt cá chân cùng làn da trắng ngần không tì vết kia nữa.

Về trang phục thì nhỏ chỉ có mỗi chiếc váy trắng đã lấm bẩn và rách lung tung nữa. Con bé thậm chí còn không có giày để đi cơ.

“Theo nhiều nghĩa thì anh thật sự sẽ gặp rắc rối nếu không sửa soạn cho em một bộ quần áo mới chỉnh chu hơn đó.”

“Faitfore vẫn ổn với nó mà.”

“Dù có thế thì anh vẫn không thể để em như vậy được. Nếu bị người khác nhìn thấy anh đưa em đi vòng vòng thế này, họ sẽ nghĩ rằng anh là một người cha thích bạo lực gia đình hay một tên biến thái nào đó mất. Và rồi kiểu gì họ cũng sẽ gọi cảnh sát đến và tống anh vào tù cho xem.”

Khá nhiều viên cảnh sát ở Axel này đã quá quen thuộc vói tôi rồi. Nếu để họ thấy tôi dẫn một bé gái ăn mặc thế này đi xung quanh, bọn họ chắc ch8a1n sẽ bắt tôi ngay lập tức mà không phải suy nghĩ gì cả.

“Mau mua một vài bộ đồ ở cửa hàng gần đó thôi nào.”

“Oh, là Dust-san. Chào buổi sá… O-Oh, ra là anh đã bị dồn đến mức đường cùng để rồi làm chuyện này sao ? Tôi tin rằng anh cũng sẽ làm nó vào một ngày nào đó thôi.”

“Anh mày không cần cái loại tin tưởng đó đâu nhé !”

Thấy chưa, tôi biết rõ kiểu gì cũng sẽ có loại người như thế xuất hiện mà.

Tôi đa ngeh được một giọng nói đầy thân thuộc, nhưng để cho chắc thì tôi bèn quay lại, và hiển nhiên rằng có một YunYun đang đứng đó nhìn tôi với vẻ mặt đầy sợ hãi.

Đó đích thị là cái ánh nhìn chuyên dành cho lũ tội phạm.

“Bớ cảnh sát ! Có một tên tội phạm ở đây này !”

“Này, mau im đi ! Không như những gì nhóc nghĩ đâu ! Rặt một lũ toàn thở mấy lời y hệt nhau. Đây là con gái của một người bạn của anh đó. Nào nào, mau lại giới thiệu đi.”

“Em là Faifore.”

“Waaahhh, dễ thương quá đi ! Cô bé hệt như búp bê vậy ! Hmm ? Trông có bé không có vẻ gì là khó chịu khi đi cùng anh cả. Nếu anh biết cô bé thì phải nói với tôi trước chứ. Tôi cứ nghĩ là anh cuối cùng đã thực hiện hành vi bắt cóc. Suýt nữa là tôi gọi cảnh sát đến rồi đấy.”

“Nhóc mày vừa gọi cho họ rồi đó thôi ! Em thực sự nghĩ anh làm một chuyện đầy tội lỗi đó dễ dàng thế sao !?”

YunYun mỉm cười khi thấy Faitfore đang nhai xiên thịt. Phụ nữ thường khá mềm lòng trước trẻ con nhỉ ?

“Dù sao thì, kệ anh đi, cái vụ làm trưởng làng của nhóc thế nào rồi ?”

“Chuyện đó thì đã ổn… ổn ? Ý tôi là, xong xuôi hết rồi.”

Cái câu trả lời đáng ngờ đó là gì thế ?

“Vậy là nhóc đã nhờ Kazuma giúp đỡ hả ?”

“Làm sao anh lại biết điều đó chứ ? Anh nghe nó từ Kazuma-san sao ?”

Con bé tỏ vẻ trông ngạc nhiên, nhưng rõ ràng là thế mà.

Với tính cách cùng những mối quan hệ của YunYun thì chả có nhiều sự lựa chọn nào khác đâu. Thực tế thì, chỉ có một mà thôi.

“Những người duy nhất ngoài anh mày mà nhóc có thể nói chuyện với họ một cách bình thường chỉ có Vanir Đại ca và Kazuma thôi. Nếu em đưa Đại ca đến làng Hồng ma thì sẽ rối tung lên mất. Hơn nữa thì anh ấy không phải kiểu người thích đi tiên phong đâu.”

“Tôi vốn định cân nhắc nghĩ tới Vanir-san. Nhưng rõ ràng tôi chẳng thấy gì ngoài việc anh ta sẽ trêu chọc mọi người trong làng và gây họa thôi…”

Một tên ác quỷ thích chơi khăm con người và cả một ngôi làng toàn những tay máu chiến khùng điên.

… Phải rồi, chắc chắn nó sẽ gây ra nhiều rắc rối lắm đây.

“Ờm, quả là một quyết định sáng suốt đó. Trong trận chiến có thể cậu ta không đánh lại nhưng tên đó nhiều mưu mẹo lắm. Nhờ cậu ấy giúp hẳn sẽ tốt nhất.”

“Phải, phải. Kazuma thật tốt bụng, không như cái gã nào đó, nên anh ấy đã vui vẻ theo cùng tôi !”

Nhỏ vừa nhấn mạnh vào một tên nào đó hử.

Con bé chắc chắn đang muốn nói đến tôi rồi nhưng tôi sẽ lờ nó sau. Tuy nhiên, có một điều mà tôi không thể im lặng được.

“Chính xác thì nhóc vừa bảo ai tốt bụng thế hả ?”

“Không phải quá rõ rồi sao ? Là Kazuma-san đó.”

“Hảaa ? Em không biết rằng thằng đó toàn chuyên bị gọi là Scuzuma và Trashzuma hay sao ?”

Tôi hay bị người khác xem thường, bị nói sau lưng là một thứ rác rưởi, cặn bã, thậm chí còn nói điều đó trước mặt nữa cơ. Nhưng tiếng tăm của thằng Kazuma cũng không khác gì tôi là mấy đâu.

“T-Tất nhiên tôi biết chứ. Nhưng anh ấy đã đối xử với tôi rất tốt đó.”

“Hẳn là hắn có động cơ thầm kín gì rồi. Rất có thể cậu ta chỉ muốn ra oai trước mặt cái Hồng ma nhân xinh đẹp thôi. Nhóc có biết là cả Kazuma và anh đều là anh em chí cốt với nhau không ?”

Khi tôi vừa tuyên bố như thế, YunYun chợt đứng hình.

“Anh em chí cốt của Dust…”

Ngay cả Kazuma cũng chí nói rằng “cậu ta là người quen” khi nói về tình bạn giữa chúng tôi. Tôi khá chắc là tên này chỉ đang ngượng thôi.

Đó là lí do vì sao mỗi lần tôi hết tiền, tôi liền tới nhờ cậu ấy giúp tôi đôi chút.

YunYun hiện đang dành thời gian để tám nhảm với tôi, nên chắc là con bé cũng đang rảnh rổi chẳng có việc gì làm như mọi khi rồi. Dù gì thì cũng đáng đề hỏi lắm đây.

“Oh, đúng rồi, nhóc là một cô gái phải không ? Nếu đã thế thì, em có biết nơi nào bán quần áo phù hợp cho con bé chứ ?”

“Có hơi làm phiền tôi một chút nhưng tốt thôi. Tôi biết khá nhiều thợ may gần đây đó. Tôi cũng hay đi vòng vòng để ngó lắm !... Mặc dù đó giờ tôi chưa từng đi cùng ai cả…”

Con bé vừa nói một điều nghe thật đáng buồn đó, nhưng xét về việc từ tìm cách để giết thời gian thì không ai sánh bằng YunYun cả.

Cô gái này cứ mỗi ngày đều dành thơi gian đề ngồi chơi trong Guild, hay chơi với con nhóc phát nổ hoặc là lang thang khắp thị trấn. Mặc dù đôi lúc con bé cũng tự mình nhận và làm nhiệm vụ.

“Anh xin giao nhiệm vụ này cho nhóc mày đó, với tư cách là một tay thống lĩnh độc tôn trên con đường của những kẻ cô độc. Hãy lựa một bộ quần áo phù hợp cho con bé nhé. Chỉ cần thứ gì đó trông hợp với nhỏ thôi là được.”

“Tôi thực sự có thể sao !? Tôi chơi với búp bê khá đỉnh đó, cứ để đó cho tôi ! Aah, ngày mà tôi được đi ra ngoài cùng một bé gái và chọn một bộ đồ thật dễ thương cho em ấy cũng đã đến rồi !”

Tôi đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lí để nhỏ từ chối, nhưng dường như co bé có vẻ hứng thú hơn tôi mong đợi nhiều.

Tôi thực sự không nên nói điều này vì tôi là người đã nhờ con bé giúp đỡ, nhưng tôi quả thậy chẳng hiểu nổi có gì thú vị khi đi lựa đồ cho người khác. Ngoài ra thì, nếu con bé muốn rủ ai đó đi cùng, nhỏ có thể hỏi em ấy được đấy.

‘“Em không đi cùng con nhóc phát nổ kia sao ?”

“Megumin lúc nào cũng chỉ mặc bộ váy hệt như nhau đơn giản thế thôi, cậu ta không thích tiêu tiền và quần áo đâu. Thêm vào đó thì, gu thời của cậu ấy, ừm… anh biết đó.”

“Ah, anh hiểu rồi.”

Nghĩ lại mới nhớ, Kazuma có nói với tôi rằng Megumin hiếm khi nào nhận tiền thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ lắm. Điều là con bé thích là được xả Bộc phá ma pháp của mình thôi.”

Nhỏ thường xuất hiện cùng miếng băng bịt mắt mặc dù bên mắt ấy chẳng có vấn đề gì cả, vì thể tôi đã hiểu được gu thời trang của nhỏ mà YunYun nói là thế nào rồi.

Nhìn theo hướng khác thì sự đầu tư mà con bé dành cho Bộc phá ma pháp thật sự rất ấn tượng và có thể giúp nhỏ kiếm tiền dễ dàng. Tuy vậy điều đó cũng chưa nói lên gì rằng tôi vẫn không có ý định hợp tác với con bé đó đâu.

“Faitfore thấy cũng được rồi mà.”

“Không, không, một cô gái thì cần phải dễ thương hơn ! Chúng ta đang bắt đầu từ những phần đơn giản nhất, vậy nên chị phải chắc chắn rằng em trông thật đáng yêu dù có mặc gì đi nữa.”

YunYun bỗng nhiên nỗi cơn đam mê của mình một cách bất ngờ.

Faitfore trông có vẻ bối rối trước những gì em ấy vừa nói và cứ nhìn chằm chằm vào con bé một cách sững sờ.

Tôi có thể yên tâm giao việc này cho YunYun rồi.

Phần 3:

Tại sao phụ nữ lúc nào cũng tốn thời gian để đi mua sắm vậy ?

Tôi thậm chí không muốn nhớ đến khoảng thời gian đã trôi qua kể từ lúc bước vào cửa hàng này nữa.

Faitfore đã thử qua vô số trang phục khác nhau cho đến giờ, nhưng con bé vẫn giữ nguyên gương mặt vô cảm như thế. Không hẳn, thực ra thì, tôi có cảm giác là con bé đang dần chán thì đúng hơn.

“Chị biết mà ! Chị đã nghĩ rằng bộ này sẽ rất hợp với em ! Và nó cũng trông khá đáng yêu nữa !”

“Đúng chứ !? Bảo con bé thử bộ này tiếp theo nè. Ôi chao ôi, tuyệt quá ! Tôi muốn đưa cô bé về nhà quá đi mất !”

Tôi không biết là từ lúc nào nhưng có vẻ như YunYun và nhân viên cửa tiệm đã thân thiết với nhau vì sự nhiệt tình chung của họ trong việc thay quần áo cho Faitfore.

…. Ánh mắt của cô nhân viên đó thật nguy hiểm, thế nên tôi nghĩ mình cần phải để ý kĩ cô ta hơn một chút.

Bình thường YunYun khá nhút nhác khi gặp người lạ, nhưng hôm nay con bé lại rất đỗi thân thiết với cô nhân viêc cửa hàng kia. Con bé đang chìm đắm trông sự phấn khích khi thầy đồ cho Faitfore mà quên mất những thứ xung quanh mình luôn rồi.

Cuối cùng thì sau khi dành thời gian khá lâu trong cửa hàng, họ cũng đã quyết định nên mua món gì.

“Chúng tôi đã mua hai bộ quần áo và giày dép nữa, nhưng chắc là anh vẫn rỗng túi như thường lệ phải không Dust ?”

“Này, đừng có coi thường anh mày chứ. Anh vẫn đú khả năng để chi trả cho một hai bộ quần áo đó… Cái giá đắt đến phi lí gì đây !? Quần áo của phụ nữ bây giờ được làm bằng vàng à !? Anh phải đi khiếu nại một trận mới được.”

Tôi thấy rằng với mức giá này tốn còn nhiều hon việc tôi chi tiêu bình thường để ăn trong một tháng nữa.

“Làm ơn dừng lại đi ! Giá này là bình thường nhất rồi. Nếu để nói rõ hơn thì nó còn rẻ hơn bình thường nữa đó. Oh ổn thôi mà, đây là vì lợi ích cho Faitfore, không phải cho anh đâu đó, đừng có mà hiểu nhầm.”

YunYun nói với nụ cười đầy tự hào.

“Oh, cảm ơn nhé… Nhóc biết đấy, đừng bận tâm. Anh sẽ thanh toán cho.”

Con bé trước đó cũng đã giúp đỡ tôi khá nhiều. Trả tiền cho những bộ quần áo này là điều ít nhất tôi có thể làm.

Tôi cẩn thận đếm và trả tiền quần áo và con bé đã thay nó ngay tại chỗ.

Faitfore đang khoác trên mình chiếc váy một mảnh, nhưng nó không giống như cái vày trước đây. Chiếc váy này sặc sỡ và sạch sẽ hơn nhiều.

Với điều này thì mọi người sẽ không nhìn tôi bằng những ánh mắt kì quặc khi đi dạo phố nữa.

“Oh, trông em thật đáng yêu đó.”

“Ehehe.”

Hiếm khi thấy Faitfore đỏ mặt lên như vậy.

“D-Dust-san thực sự đã tiêu tiền vì lợi ích của người khác kìa… Và anh thậm chí còn khen ngợi một đứa trẻ mặc dù nó chằng mang lại lợi ích gì cho mình… Một Dust, người không tiêu tiền vào bất cứ thứ gì ngoài cờ bạc… Có chuyện gì đã xày ra với anh vậy !? Anh đang mắc phải căn bện nào đó sao, hay bị đập đầu ở đâu rồi…!?”

Chẳng có gì mà phải ngạc nhiên đến thế cả. Đừng chỉa ngón tay run rẩy đó về phía anh mày nữa được không ?

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh thế !? Anh hoàn toàn không phải loại người sẽ đối xử tốt với trẻ con mà không có lý do gì cả ! Không phải chính anh là một con quái vật kì lạ khoác trên mình lớp da của Dust sao !?”

“Đó là cái thể loại quái vật gì thế chứ !? Nhân tiện thì chỗ bên dưới của anh là da thật đấy ! Nếu muốn thì anh có thể cho nhóc xem ! Oh, em hẳn sẽ không dám sử dụng ma pháp đâu. Nếu em làm vậy thì cả Faifore cũng sẽ bị liên lụy đó.”

“Tôi không thể tin rằng anh dám dùng một đứa trẻ để làm lá chắn đó !”

Haa, muốn nói gì cũng được.

“Dù sao thì, hôm nay tôi cũng không còn việc gì với anh nữa. Cảm ơn cho sự giúp đỡ này nhé. Tạm biệt.”

“Cảm ơn rất nhiều ạ.”

Faitfore cúi đầu chào trước khi chập chững đuổi theo tôi.

Quay mắt lại nhìn, tôi YunYun đang nhìn với hai mắt rưng rưng.

“Giờ thì, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây ? Em đang nghĩ gì trong đầu thế ?”

“Em muốn được biết nhưng gì mà Laine… Dust thường làm..”

“Những gì mà anh thường làm hả ? Ờm, có hơi ngược ngạo tí nhưng, nếu em đang mặc một bộ quần áo sạch sẽ thế này thì cả cơ thể cũng cần được sạch sẽ theo luôn. Mau đi tắm thôi nào.”

“Được thôi.”

Tôi đang nghĩ xem mình cần nên làm gì với con bé sau khi nhỏ đã được tắm rửa sạch sẽ ở nhà tắm công cộng.

Faitfore vẫn mang vẻ mặt vô cảm như thường lệ, nhưng tôi có thể nói rằng bây giờ trông con bé khá vui đó.

“Em đi có thấy khó chịu không ?”

“Cũng đôi chút, nhưng em thích lắm.”

Thậm chí đến việc hỏi những câu như vậy chẳng giống tôi chút nào, nhưng dần dà tôi cũng không để ý tới mấy chuyện đó nữa.

Nếu đây chỉ đơn thuần là một đứa trẻ bình thường thì tôi đã đẩy con bé cho YunYun hoặc cho tụi bạn đồng hành của mình nhờ lo giùm rồi và sau đó tôi sẽ ra ngoài đi nhậu tiếp.

“Nhà tắm công cộng là gì vậy ạ ?”

“Đó là một nơi khá rộng và em có thể nghịch nước được đấy.”

“Em thích nước lắm.”

Nghĩ lại mà nói thì, tôi luôn bày trò khi đi tắm như này.

… Không, chờ chút, vời hoàn cảnh hiện tại của thì điều đó sẽ là ngoại lệ, nhỉ ?

Đến khu nhà tắm công cộng, tôi đưa một nắm tiền xu cho lão già ngồi đằng trước trông quầy.

“Một người lớn và một trẻ em hử ? Cảm ơn nhiều.”

“Cảm ơn. Được rồi, đi thôi.”

Khi tôi nắm lấy tay Faifore và cố gắng đi qua cánh cửa kia, bỗng có ai đó đột nhiên nắm vai tôi lại.

Lão già này khỏe một cách kinh khủng so với tuổi của mình đấy.

“Ông làm cái gì vậy ? Không phải tôi đã trả tiền rồi sao ?”

“Đó là lời của ta mới đúng. Lối đó là dành cho phòng tắm nữ mà.”

“Tôi biết, nhưng mà tôi cần giúp con bé tắm rửa đã. Tôi thực lòng xin lỗi về điều này, nhưng hãy cho phép tôi được vào phòng tắm nữ cùng với con bé.”

Thật tình là thế, đây là một thỏa thuận hợp lí vì lợi ích của Faitfore, con bé hẵng còn quá nhỏ để tự mình có thể tắm rửa.

“Hahaha, cậu đùa vui đấy. Nếu là với độ tuổi của con bé thì cậu nên dặt nó theo vào phòng tắm nam chứ.”

“Ông không thấy thật kì quặc khi dẫn một cô bé vào phòng tắm dành cho đàn ông sao ? Lão già à, ông có biết bình đẳng giới là gì không đấy ? Tôi chưa bao giờ buông bỏ phần trẻ con trong mình đâu. Nói cách khác thì tôi cũng hệt như một đứa trẻ mà thôi. Ông cứ tin tôi ở khoản này nhé.”

“Không hề. Ta không nghĩ vậy đâu.”

Khỉ thật, tôi cứ ngỡ là mình đã viện được một lí do khá tốt, nhưng cái lão già gàn dỡ mãi chẳng chị tha tôi tí nào.

“Nếu như cậu tiếp tục phản đối thì ta sẽ gọi báo cảnh sát đến và đuổi cậu ra khỏi đây đó. Nhân tiền thì, có phải cậu cũng từng quấy rối hồi trước rồi phải không nhỉ ? Theo như tôi nhớ thì, lúc ấy tôi đã bắt gặp cậu đang nhìn trộm- ”

“Được rồi, ổn thôi, là tôi đã sai ! Thế thì chúng ta cùng đến phòng tắm nam nào !”

Tôi nói với giọng lớn nhằm át tiếng của lão già đi trước khi đến cửa phòng tắm nam kia.

HIện tại thì đang giữa trưa, có vẻ cũng chẳng có ai ở đây cả.

“Quần áo thật phiền phức quá đi. Khỏa thân vẫn tốt hơn nhiều.”

“Nếu chúng ta đang tắm thì không sao. Nhưng khi ra ngoài thì không được như thế đâu nhé. Đặc biệt al2 ở cái thị trấn Axel nơi đầy rẫy một lũ lập dị như này.”

Nếu mà nghĩ đến thì chắc sẽ có một hình ảnh về nhỏ Thập tự quân nào đấy đang khỏa thân chạy vòng vòng thị trấn xuất hiện trong đầu tôi cho mà xem.

Không, cô ta không dám làm chuyện đó đâu. Sau cùng thì nhỏ cũng là người có địa vị mà.

Tuy nhiên, tôi chẳng thể tưởng tượng ra điều gì khác ngoài việc con nhỏ Thập tự quân đó đang chạy nhong nhóng giữa phố với đôi má ẩn hồng.

“Làm thế nào để tắm rửa vậy ?”

“Oh, anh sẽ làm điều đó cho em lần này. Sau đó khi đã nhớ được rồi thì hãy tự làm cho mình nhé.”

“Dust à, anh trông có vẻ hơi khác nhưng vẫn tốt bụng thật đó.”

“Anh luôn là một người tuyệt vời từ sâu thẳng con tim mình.”

Nói rồi, tôi bắt đầu chải tóc cho con bé.

Nhìn thấy một khung cảnh đầy quen thuộc như vậy, tôi không khỏi bồi hồi khi nhớ về quá kh

Theo như tôi nhớ thì, hồi đó tôi đã…

“… Ah, Luna kìa. Mới chiều mà cô cũng đi tắm sao ?”

“Lean-san, thật là trùng hợp quá đi. Có một phần nguyên liệu mà những Mạo hiểm giả gửi cho tôi đều bị thối rữa cả, và còn mùi hôi nữa nên là…”

Tôi áp sát tai vào tường.

Vừa rồi là giọng của Lean và luna phải không ? Hiện giờ hai người bọn họ đang ở bên kia bức tường sao ?

Chết tiệt, nếu tôi mà biết trước điều này thì tôi sẽ vợt qua lão già kia bằng mọi giá rồi !

“Dust ơi, anh đang làm gì thế ?”

“Chờ anh một chút nhé. Anh hiện đang bận.”

Faitfore đầu đầy bọt bong bóng đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Xin đừng nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ đó nữa mà.

“… Chúng đã to hơn rồi sao ?”

Cái gì !? Cô đang nói đền phần nào trên người vậy ! Nói rõ hơn cho tôi nghe đi, Lean !

“Ừm, cô có thể ngừng bóp chúng được không ? Làn da của cô mịn màng và tươi tắn hơn nhiều. Nó thực sự khiến tôi ghen tị đó.”

“Kyaa ! Đừng đột nhiên chọc tôi như vậy chứ ~ ”

Cô ấy đang bóp cái gì vậy !? Cô ấy đang chọc vào phần nào thế !? Mau nói cho tôi nghe thêm đi ! MỘt cách chi tiết nhất có thể đi nào !

“Dust ơi, mắt em cay quá.”

Tôi đã mãi mê nghe trộm đến nỗi quên bẵng vẫn chưa gội sạch xà phòng trên đầu Faitfore.

Đây đúng là thời diểm tồi tệ thật đấy. Tôi rời xa khỏi bức tường, những âm thanh ấy cũng dần nhỏ đi.

“Oh xin lỗi em nhé. Anh sẽ rửa sạch chúng ngay thôi, vậy nên hãy nhắm mắt lại nhé, được không nào ?”

Khi tôi đang rửa ạch cho bé bằng nước ấm, tôi bỗng cảm thấy có một ánh mắt kì lạ ở sau lưng mình, nhưng khi tôi quay lại nhìn thì không có ai cả.

“Hmm, kì lạ quá đi. Mình chắc chắn đã cảm thấy có ai đó đã nhìn mình từ sau lưng mà. Không lẽ lũ con gái đã sang nhìn trộm sao ?”

Từng lớp bọt từ từ trôi xuống đã hoàn toàn thu hút ự chú ý của tôi.

Phần 4:

Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, tôi một lần nữa lại tự biến mình như một người dẫn đường đến thị trấn này.

“Kia là một cửa hàng tạp hóa mà tên chủ liệm chẳng chịu bán thứ gì cả. inh vật đánh thương mang tên chủ cửa hàng đó được biết đến như một kẻ bủn xỉn. Nếu như em đến quá gần thì em sẽ bị lây bênh nghèo khó từ ông ta đó,vì vậy nhớ cẩn thận nhé.”

“Hãy dừng ngay cái việc nhồi nhét mấy thứ kì quặc vào một cô bé đi. Cậu là kẻ nghèo quanh năm suốt tháng thì có. Cô bé à, nếu như gã đàn ông đó làm bất cứ điều kì lạ gì với mình thì hãy khóc lên để nhờ giúp đỡ nhé.”

Tôi ghé ngang qua cửa hàng tạp hóa mà tôi thường đến để giết thời gian, nên tôi đã nói với Faitfore những lời đó cốt cũng chỉ đế cáo buộc thôi.

“Này lão già, ông có món nào phù hợp với cô bé này không ?”

“Trong cửa hàng mình thì dũ một mẩu tao cũng không có cho mày ! Oh, xin lỗi vì đã lớn tiếng nhé. Điều đó hẳn làm mấy đứa ngạc nhiên lắm. Ta sẽ lựa cho nhóc vài món, vì thế hãy đợi một lát nhé ?”

Lão già biến mất vào đằng sau cửa hàng cũng đã được một lúc, trước khi hắn quay lại cùng với một sợi dây chuyền trên tay.

“Đây, hãy cầm lấy thứ này. Ta chắc chắn nó trông hợp với nhóc lắm.”

Nói xong, ông ta đeo sợi dây chuyền đó cho Faitfore.

Tuy nhiên, nó rõ ràng là được thiết kế để dành cho người lớn, nên nó chẳng hợp với Faitfore chút nào.

“Ôi trời, sợi dây có hơi dài rồi. Thế này thì viên ngọc sẽ treo lủng lẳng giữa bụng của nhóc mất. Ta có thể điều chỉnh lại độ dài cho nó, nhóc có phiền không ?”

“Thế này là được rồi. Cảm ơn ông.”

“Thật chứ. Lão sẽ luôn ở đây, nếu nhóc cần điều chỉnh lại thì cứ đến gặp ta bất cứ lúc nào nhé.”

“Tôi hiện không có tiền nên tôi sẽ trả ông vào một ngày nào đó.”

Đánh giá về độ lớn của viên ngọc trên sợi dây chuyền thì tôi nghĩ nó có giá trị khá lớn đây.

Nhờ sự xuất hiện vừa rồi của hoàn đảo châu báu mà giá của kim loạy hay đá quý đã thụt giảm khá rõ rệt ở thị trấn này, nhưng cả thế thì tôi cũng không mưa được gì với số tiền hiện có cả.

Việc đeo một cái vòng cổ lòe loẹt với một cô gái trẻ hẳn sẽ khiến họ khó chịu lắm, nhưng trông con bé có vẻ khá thích nó, thế nên tôi không thể bảo nhỏ trả lại ngay được.

“Mày sẽ trả tiền cho tao ư… ? Xin lỗi, tai tao nghe không được rõ lắm. Làm gì có chuyện thằng Dust lại trả tiền cho người khác chứ, đúng không ?”

“Tôi đã bảo rằng mình sẽ trả tiền cho nó rồi. Con bé rất… Ông biết đấy, thôi kệ đi. Dù sao thì cũng hẹn gặp lại.”

Lão già nhíu mày khi nghe điều đó.

Nếu ôn cứ tiếp tục lo lắng như vậy thì đến cọng chân tóc cụng khó mà giữ nổi đâu.

“Nó có hơi rườm rà, nhưng một viên ngọc đó cũng trông không quá tệ đối với em đâu. Nó rất có giá trị đấy, vậy nên hãy để nó đằng sau lớp áo mỗi khi đi ra ngoài nhé.”

“Vâng.”

Vẻ mặt của con bé cũng không thay đổi nhìu, chỉ có thể nói rằng nhỏ đang có tâm trạng khá tốt thôi.

Sau đó, chúng tôi tiếp tục đi xuống những con hẻm đằng sau.

“Ôi, khốn thật, chúng ta đã đến cửa hàng này từ khi nào vậy ? Mau chóng đi chỗ khác thôi.”

“Dust-san à, cửa hàng vẫn chưa mở cửa đâu.”

Nhỏ loli Succubus đang quét lá trước cửa hàng, chợt nhận ra tôi và gọi.

Tôi lại chìm vào thói quen hằng ngày của mình và tìm đến cửa hàng Succubus trước khi kịp nhận ra xung quanh.

“Một cô bé đi cùng với Dust-san.”

Cô ta tự nói mà không thèm hỏi hang gì, và ngay lập tức nhìn ngó kĩ càng Faitfore.

Không giống như những kẻ khác, cô ấy không lập tức cho rằng tôi là một tên tội phạm. Có vẻ như nhỏ đánh giá tính cánh người khác tốt hơn tôi nghĩ.

Tôi thấy mình cần đặt thêm sự tôn trọng dành cho loli Succubus nhiều hơn.

“ra là cậu đã đổi vị từ ngực bự sang kiểu ngược lại và nguy hiểm hơn hử ? Mặc dù cậu vẫn biết rằng điều này sẽ khiến ta đánh giá cậu khắt khe hơn sao ? Từ ngực bự đến ngực nhỏ, bây giờ là tới lượt những cô bé luôn. Tô thực sự ngưỡng mộ cậu khi đã đạt đến cảnh giới của một tên rác rưởi đến tận xương rồi đấy.”

“Này, mau im đi ! Đừng có nói như thể tôi là một tên biến thái vậy !”

Cô ấy dường như không có ác ý gì, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thấy vui khi bị nói vậy.

Faitfore bắt gặp ánh mắt của loli Succubus, con bé nghiên đầu và kéo vạt áo tôi.

“Hở ?”

“Cô ta có mùi lạ lắm. Không giống con người chút nào. Em có thể ăn thịt cô ấy được chứ ?”

“C-Có chuyện gì với cô bé này vậy ? Nhỏ vừa nói gì nghe nguy hiểm quá đó !”

Oh, con bé đã nhìn thấu cô ấy chỉ bằng mùi hương mà mình ngửi được, nhỉ ?

Nhỏ loli Succubus giật mình nhanh chóng lùi lại và tránh xa khỏi Faitfore trog khi vẫn tiếp tục nhìn nhau.

“Dù có đói đến cỡ nào thì ăn những thứ như thế này sẽ khiến em bị đau bùng đó, vậy nên đừng nhé.”

“Nói thế mà được sao !?”

“Hơn nữa, hãy nhìn lại kĩ hơn xem nào. Ngực mông cô ấy toàn là xương thôi. Ngay cả khi em ăn cô ấy thì cũng không no bụng được đâu.”

“Vâng.”

“Cô bé đồng ý luôn kìa !?”

Mặc dù tôi đã thuyết phục được Fait không ăn thịt cô ấy ấy, nhưng giờ nhìn nhỏ loli succubus như sắp khóc đến nơi vậy.

Tôi đã giúp cô rồi đấy thôi, giờ là đến lượt cô phải cảm ơn tôi đó ?

“Cô ấy vô hại và hiền lắm, vậy nên đừng để ý nhé.”

“Vâng.”

“ừm, xin lỗi vì đã ngắt lời cậu nhưng, cô bé này là ai vậy ?”

“Em là Faifore.”

“V-Vậy à ? Er, tên tôi là Lolisa. Rất vui khi được làm quen với em.”

Nhỏ loli Succubus lo lắng trả lời.

Trông hơi kì lạ khi cô ấy cùi đầu và xuýt xoa trước mặt một đứa trẻ, nhưng trông nhỏ khá nghiêm túc với điều đó.

“Tôi cảm thấy có gì đó thực sự khó chịu ở cô bé này. Bản năng của một ác quỷ đang mách bảo tôi rằng chống lại cô bé là một ý tưởng tồi tệ đó.”

“Chỉ là cô đang tưởng tượng thôi. Cô bé này là con của một người bạn tôi quen. Tôi đang dẫn nhỏ đi tham quan đi trấn này. Sau tối nay thì tôi ghé cửa hàng nhé.”

“Ah, chờ chút đã. Trời còn đang khá nắng đó, nên là.”

Nhỏ quay lại cửa hàng và bước ra cùng với một chiếc mũ rộng vành rồi đặt lên đầu Faitfore.

“Nếu em có một làn trắng mịn đẹp như vậy thì em cần phải cần thận trước cháy nắng đó. Ôi chao, trông em thật sự rất hợp này.”

“Cảm ơn chị.”

“Đúng là một cô bé ngoan.”

Ngay cả kh tôi chưa kịp làm gì thì con bé luôn được cho quần áo hay những phụ kiện đi cùng.

Cứ cái đà này thì không khéo con bé còn được tặng cho cả một căn nhà cho xem.

Sau khi chào tạm biệt nhỏ loli Succubus và quay lại đường lớn, Faitfore lại kêu rằng con bé lại đói bụng.

Kết quả là chúng tôi đã đi đến một cửa hàng gần đó, nhưng sự thèm ăn của con bé chẳng thể giấu vào đâu được. Không lâu sau, một núi dĩa thức ăn được xếp chồng lên trước mặt tôi.

“Em hẳn cũng đã ăn khá nhiều rồi đó.”

“Vâng. Nó ngon lắm. Dust ơi, ngài không định ăn ạ ?”

“Anh không đói. Với anh thì chỉ cần nước là đủ rồi.”

Nghĩ lại thì con bé lúc nào cũng thèm ăn cả, nhỉ ?

Thật mừng khi được nhìn thấy con bé hạnh phúc như vậy, nhưng… cứ tiếp tục thế này thì ví tôi sẽ lại sạch nhoáng chỉ trong vòng một hai ngày nữa thôi.

Tôi có thể ăn quịt hoặc đi vay thêm tiền, nhưng… tôi không muốn làm điều đó trước mặt Faitfore một chút nào có. Điều đó có nghĩa là tôi phải đi làm việc thôi.

Tôi nhìn sang Faitfore, con bé vẫn đang ăn uống sung sướng khi chẳng biết gì về mớ rắc rối trong vì của tôi.

Con bé đang bốc tay để ăn mà hoàn toàn không dùng đến dao nĩa gì cả, nên cả tay và miệng đều dính đầy nước sốt.

“Nè, đế anh lau cho. Rồi đấy, thế là sạch sẽ lại rồi.”

“Ahh, tôi không thể chịu đừng được nữa rồi ! Cậu là ai vậy hả !? Nó thực sự đáng sợ quá đó !”

“Waaah ! Kẻ nào- ”

Một giọng nói lớn đột nhiên vang lên lên từ sau lưng tôi.

Tôi quay lại và bắt gặp Lean, Keith và Taylor.

“Các người theo dõi bọn tôi hả ?”

“Chúng tôi khá lo lắng cho Faitfore. Nhưng đừng bận tâm tới điều đó, Dust à, cái kiểu hành xử như thề với Faitfore là sao đây ? Cậu hành động như thế con bé là con gái mình vậy. Nó làm tôi cảm thấy thật khác lạ làm sao. Cậu đã làm gì với Dust thật rồi hả ?”

“Tôi đã canh chừng trong phòng tắm đề sẵn sàng nhảy ra phòng trường hợp có chuyện gì, nhưng lại chẳng có gì xảy ra cả. Tất cả những gì tôi thấy là cảnh tượng của một gia đình bình thường, hết sức bình thường.”

Taylor gật đầu đáp lại lời của Keith.

Ra là mấy tên này chính là những kẻ mà tôi đã cảm nhận được à ?

“Này, tôi cũng chỉ vừa nghĩ ra thôi, nhưng mà… Cô bé đó không phải là con gái ruột của cậu đâu, phải không ?”

“Cô cũng nghĩ thế hả, Lean ? Tôi đã gần như thực sự đã nghĩ như vậy rồi đấy.”

“Đối với một tên ghét trẻ con như cậu mà nói thì có vẻ cậu đang dành thời gian để tận hưởng cùng còn bé đó.”

Mấy đứa này đang nói cái quái gì vậy ?

Không đời nào có chuyện Faitfore là con gái của tôi được, nó hoàn toàn không phải là một trò đùa đâu.

“Tôi luôn đối xửa tốt với những phũ nữ đẹp và trẻ em mà.”

“Khi cậu bắt gặp được một cô gái xinh đẹp thì cậu sẽ lại tán tỉnh cô ấy mà thôi.”

“Đó chỉ là cách tôi bày tỏ sự kính trọng của mình đến với những mĩ nhân.”

“Thế thì ai là kẻ đã bắt một đứa nhóc phải thanh toán chi phí giặt là khi nó chỉ vô tình làm đổ nước uống và quần áo của cậu hả ?”

“Khi ấy tôi vừa bị từ chối nên đâm ra tâm trạng có hơi tồi tề chút thôi.”

Lũ bạn đồng hành của tôi đang ném một ánh nhìn đầy ngờ vực.

Tôi đã quá quen với những ánh mắt đấy từ bọn họ nhưng tôi thực sự không muốn đối diện trước nó chút nào khi đang có một cô bé ngây thơ bên cạnh.

“Hãy mau thành thật đi… Cậu dám lén lút cười đểu sau lưng tôi phải không, cậu là đồ phản bội ! Và dạo này cũng cũng hay gần gủi với những người phụ nữ khác mặc dù đã kết hôn nữa ! Chết tiệt ! Tất cả cặp đôi trên thế giới này nên chia tay hết đi cho rồi !”

“Đừng có vừa đánh tôi vừa khóc như thế chứ !”

“Bình tĩnh nào Keith ! Tôi hiểu cảm giác của cậu nhưng điều đó vẫn chưa xác nhận được rõ ràng mà.”

Taylor nắm lấy Keith và kéo cậu ta đi.

“Không đời nào mà một tên là đại diện cho mọi chuẩn mực của rác rưởi lại có thể đối xử tử tế với người khác như vậy…”

“Phải, phải ! Cậu hãy mau thừa nhận đi ! Cô bé là con của cậu đúng không ? Tôi cá là cậu còn nhiều đứa trẻ khác đang giấu bọn này nữa ! Mau nói hết ra đi !”

“Mọi chuyện sẽ đỡ hơn nếu cậu chịu nói ra đó.”

Mấy tên này chẳng ai thèm tinn lời tôi nói gì cả.

Bây giờ để cho nhanh thì tôi chỉ cần bảo họ rằng con bé là con gái mình là xong. Nó hẳn sẽ ngăn họ tìm hiểu sâu xa về Faitfore, chắc cũng đáng để thử đây.

“Ờm, mấy cậu cũng thấy đó- ”

“Cậu thực sự đã kết hôn rồi sao ? Cậu đã giấu chúng tôi suốt thời gian qua ư ? Hãy mau nói cho bọn tôi biết sự thật đi.”

Nhìn thấy khuôn mặt đột ngột chuyển sang nghiêm túc của Lean cứ chằm chằm nhìn vào tôi, nhưng lời lẽ hoa mĩ tôi đã chuẩn bị trên đầu lưỡi nay lập tức trôi mất đi.

“Các cậu biết đấy, trí tưởng tượng của mấy người thật là phong phú. Nhìn tôi có giống như một kẻ đã có gia đình rồi không ? Và hãy thử nhín sang con bé xem. Các cậu cũng biết hẳn sẽ bận rộn tới cỡ nào nếu có con vào độ tuổi này mà ? Thử nghĩ thế xem và sẽ thấy điều này thực sự rất buồn cười đó.”

Đánh giá về độ tuổi của Faitfore thì tôi hẳn phải có con từ lúc mình mới mười tuổi cơ. Theo lí thuyết thì điều này là hoàn toàn bất khả thi.

“À, cũng phải, đúng thế. Nghĩ kĩ lại thì chắc chắc không có ai đó lại thèm kết hôn với tên Dust này đâu. Phải, thế này mới đúng chứ.”

Không phải điều đó đã đi hơi xa rồi sao ? Và tại sao trông cô hớn hở thế hả ?

“Dust, tôi tin cậu đấy.”

“Đúng thế, cả tôi cũng vậy.”

“Đây là lần thứ hai tôi nghe những lời đó trong một ngày rồi đấy. Không có lần sau đâu nhé.”

Tôi không muốn đánh nhau với họ trước mặt Faitfore chút nào, thế nên tôi đành bỏ qua cho họ vậy.

“Dẫu sao thì chúng ta cũng không thể đi làm nhiệm vụ khi còn đang phải chăm sóc cho con bé. Nhưng với số tiền từ bọn zombie và đả châu báu thì chắc sẽ ổn thôi.”

“À, đã thế thì chúng ta hãy nhận thêm nhiệm vụ đi.”

“Dust, cậu thực sự đang hành động rất kì lạ đó, cậu có biết không ? Bình thường thì cậu chẳng nghĩ gì ngoài việc tự tiêu tiền cho chính bản thân mình cả, nhưng giờ cậu lại đòi nhận việc ư ? Cậu có chắc là mình không bị sốt không đó ?”

Lean đặt bàn tay lên trán tôi.

“Tôi ổn mà. Con bé ăn hơi nhiều, cô thấy đấy. Nếu như tôi không sớm kiếm thêm tiền thì cả tôi cũng sẽ chết đói mất.”

Faitfore nhìn chằm chằm vào mớ dĩa thức ăn được được xếp chồng trên bàn cao đến trần nhà.

Số thức ăn mà tôi vừa gọi đủ để dành cho cho năm người đàn ông trưởng thành đấy, và giờ thì nó đã hết sạch rồi.

“Dust…”

“Rồi rồi, anh hiểu rồi. Anh sẽ gọi thêm bất cứ món nào em thích nhé.”

“Vâng.”

Vẻ mặt đượm buồn của con bé đã vui vẻ trở lại. Mặc dù tôi chắc có lẽ là người duy nhất nhận ra điều đó.

Tôi vẫy tay gọi phục vụ đến và yêu cầu thêm một phần thức ăn giống thế này nữa.

… Chắc hôm nay tôi sẽ hết sạch tiền mất thôi.

“Thật sự em có thể ăn nhiều đến vậy sao ? Em cũng không phải đang gò bó bản thân gì à ?”

“Phải.”

“Nếu như nhiều quá thì em cứ để bọn này xử lí cho.”

“Cũng không nhiều lắm đâu.”

“Mau ăn chóng lớn nhé.”

“Em cũng sẽ cố gắng hết sức.”

Lũ bạn đồng hành của tôi khá mềm lòng trước trẻ con, vì thế họ đã nhanh chóng làm quen với con bé.

Giữa lúc này, với vẻ mặt tò mò của Lean, cô ấy lẳng lặn rời khỏi bàn và đi vào một góc, sau đó vẫy tay gọi chúng tôi lại.

“Dù sao thì, quay lại chuyện lúc đầu, tôi không ngại trả tiền cho bữa này nếu cậu cần đâu.”

“Tôi không bao giờ muốn mời Dust một bữa, nhưng với trẻ con thì không sao hết.”

“Tôi cũng không thể đứng nhìn một đứa bé đang đói được.”

Ờm, tôi cũng đã mong bọn họ nói những lời như thế này, cơ mà…

“Tôi rất biết ơn sự quan tâm của các cậu, nhưng tôi tự mình có thể trả tiền cho bữa ăn của con bé.”

“…” x3

“Cái ánh nhìn đó là gì vậy hả ?”

Ba người bọn họ tròn xoe mắt nhìn tôi ngạc nhiên đến há hốc mồm.

Âm thanh duy nhất mà tôi nghe được chỉ là tiếng của Fait khi đang ăn thôi.

“Mau đến bệnh viện thôi.”

“Tôi không ốm đau gì hết.”

“Tiếp đó thì chúng ta phải ghé sang nhà thờ.”

“Tôi cũng chẳng bị ai nguyền rủa đâu.”

“Cậu là ai vậy ?”

“Tôi là Dust đây mà !”

Các người muốn tôi phải lặp lại đến bao nhiêu lần mới vừa lòng đây hả ?

“Các cậu biết đấy, bộ có gì lạ lắm sao khi tôi nói một điều đúng đắn à ?”

“Phải, chính xác là vậy.” x3

“Lũ các người toàn đồng thanh vào những lúc thế này thôi !”

Tôi thực sự cần họ biết cách phối hợp đồng đội khi chiến đấu với lũ quái vật nhiều hơn là thế này.

Mặc dù chúng tôi lớn tiếng um xùm nhừ thế nhưng dường như Faitfore không chú ý gì cả mà chỉ quan tâm đến bữa ăn trước mặt.

Thật sự thì chẳng có gì lay động được con bé cả.

“Dù sao thì các cậu cũng đã nói rằng mình có thể xử lí hóa đơn cho mở thức ăn đó, nhưng liệu các cậu có trả được không đấy ?”

“Đừng chọc tôi chứ. Không như cậu, chúng tôi… Taylor và tôi đã tiết kiệm hợp lí đó.”

“Không ai nói trước được tương lai cả, chúng t vẫn còn có khoản tiền tiết kiệm để lo cho việc đó mà.”

“Này, tại sao tôi lại không được nhắc đến thế hả ? Ờm, thì tôi cũng chẳng có tiền đề dành đâu, nhưng để trả cho bữa ăn một đửa trẻ thì dễ như ăn bánh thôi.”

Oh, nói hay đấy.

Các người đã bị phân tâm bởi những thứ đã thay đổi ở tôi mà vẫn chưa biết mùi rằng con bé đáng sợ đến thế nào.

“Nhìn cho kĩ đi.”

Tôi chỉ vào Faitfore, con bé đang ăn ở bàn.

Đám bạn nhìn theo hướng ngón tay tôi và không ngậm được mồm.

Hàng chục chiếc dĩa được chồng lên cao đến mức che lấp cả Faifore.

Mặc dù vậy nhưng Faitfore vẫn chưa hài lòng và gọi phục vụ cho thêm một lần nữa.

“Eh, cậu chỉ đang đùa thôi phải không ? Một người có thể ăn nhiều như vậy sao ? Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế ? Vói cơ thể bé nhỏ như vậy mà có thể ăn mớ thức ăn đó ư ?”

“C-Chuyện này nằm ngoài dự tính của tôi rồi. Tôi biết trẻ con thường rất thèm ăn, nhưng đây lại là…”

“Quả là một sự thèm ăn đáng sợ. Nếu một cô gái ăn nhiều như một cái máy như thế thì dù cô ta có xinh đẹp cũng chẳng ai dám đi cùng đâu.”

Có vẻ như bọn họ đã hiểu ra những gì mà tôi đang vướng phải rồi.

Nếu chúng tôi cứ tiếp tục ở đây trò chuyện thì Faifore sẽ còn gọi thêm nhiều đồ ăn nữa mà thôi, vậy nên cả bọn ngưng cuộc trò chuyện này lại và cùng rời khỏi nhà hàng.

Vừa rồi thì tôi đã hoàn toàn rỗng túi. Nếu tôi không mau chóng tìm nhiệm vụ có thưởng cao thì đừng nói chi đến ngày mai, tôi thậm chí còn không đủ tiền để ăn bữa tối nay nữa.

Quay lại sang Faitfore, con bé đang đặt chiếc dĩa cuối cùng lên trên mớ dĩa đó nhưng trông con bé vẫn chưa hài lòng lắm.

Phần 5:

Tôi định quay lại Guild để nhận thêm một hai nhiệm vụ nữa, nhưng mặt trời cũng đã lặn và mọi thứ xung quanh cũng đang tối dần, thế nên tôi không còn cách nào khác đành phải từ bỏ vậy.

Mấy đứa bạn đồng hành của tôi thì đang gọi món trong quán rượu, còn tôi thì đã hết tiền rồi. Có vẻ như tối nay tôi phải ra chuồng ngựa ngủ thôi.

Cá nhân tôi thì thấy ổn với điều đó, nhưng vấn đề hiện tại là con bé đang ngồi cạch tôi đang khua chân qua lại kia.

Dù đã được ăn rất nhiều nhưng có vẻ như con bé vẫn chưa mấy hài lòng, nhỏ cứ đưa ngón tay vào miệng và nhìn chằm chằm vào thực đơn.

Tôi có thể hỏi tụi bạn mình để vay thêm ít tiền, nhưng sau khi vừa khua môi múa mép lúc nãy thì lòng tự trọng ngăn không cho tôi có thể làm điều đó nữa… Khoan đã, tôi vẫn chưa chắc chắn là mình còn hay không mà ?

“Graah ! Arghh !”

“Cậu đang làm gì thế ? Tại sao cậu lại ngồi khoanh tay và liên tục phát ra những âm thanh kì lạ như vậy ?”

“Không có gì. Tôi chỉ hơi nuối tiếc khi lỡ quên mất một thứ mà mình đã có từ lâu.”

“Dust à, hôm nay cậu thực sự kì lạ lắm đó.”

Cô ấy đang lo lắng cho tôi sao ? Cả Keith và taylor cũng nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo âu kia nữa.

Thôi kệ vậy, tạm gác bọn họ sang một bên, ưu tiên hàng đầu của tôi hiện giờ chính là kiếm đủ thức ăn cho con bé đã.

Tôi đưa mắt nhìn quanh Guild và tìm cách để làm được điều đó mà không cần phải tốn một xu nào, rồi một ý tưởng điên rồ vừa nãy ra trong tôi.

“Phải rồi, em có thấy một nhóm bốn người đang ngồi ồn ào ở đằng kia không ?”

“Ở đâu ạ ?”

Faitfore nhìn xung quanh và tỏ vẻ hơi hụt hẫng.

Hầu hết mọi party đều từ ba đến năm người , tôi đoán rằng con bé bối rối như thế cũng là điều đương nhiên thôi. Bên cạnh đó thì mọi người ở đây ai cũng ồn ào rôm rả hết.

“Em có thấy cái bàn có ba cô gái đang ngồi đó không ? Chỗ mà có một con nhỏ linh mục tóc xanh đang bày ra mấy trò hề ăn chơi tiệc tùng ý ? Nếu em đi đến đó và lại gần chàng trai đang ngồi giữa rồi nói “Onii-chan, em đói quá”, anh ta sẽ cho em ăn no căng bụng luôn đấy.”

“Thật chứ ?”

“Ừa. Cậu ta giàu lắm, vì thế cứ thoải mái đi.”

“… Em sẽ đến chỗ cậu ta.”

Faitfore đã gặp được party nổi tiếng nhất cái thị trấn này, hoặc cũng có thể nói là khét tiếng nhất Axel.

Ai cũng đều biết rằng Kazuma luôn dễ mềm lòng trước phụ nữ và trẻ em. Và hơn hết thì tên này có mối quan hệ đặc biệt với những cô em gái thì phải. Iris và con nhóc phát nổ kia chính là bằng chứng xác thực nhất cho điều đó.

Và nó còn rõ ràng hơn khi em gái của con nhóc phát nổ ấy từng ghé thăm nơi này nữa… mặc dù tôi thấy rằng ai ở đây cũng đều như thế cả.

Faitfore kéo tay áo của Kazuma và nói điều gì đó với cậu ta.

Tôi không thể biết được con bé đã nói gì từ chỗ này, nhưng có vẻ như thành công rồi đấy. Kazuma và tụi con gái đang cho con bé rất nhiều đồ ăn kìa.

Với một cái đĩa đầy thức ăn, Faitfore quay lại với nét mặt hài lòng.

“Bọn họ đã cho em rất nhiều đó.”

“Oh, ổn đấy. Cứ tiếp tục như thế và xin thêm đi nhé.”

“Rồi cũng có ngày Kazuma sẽ mất kiên nhẫn với chuyện này thôi.”

“Ổn thôi mà. Kazuma luôn vui vẻ khi được những cô gái trẻ cảm ơn đó, và con bé cũng được ăn no căng bụng nữa. Theo cách nói của Kazuma thì đây là một trường hợp ‘Win Win’ đó.”

( Trans: Kiểu như một mũi tên trúng hai con nhạn :> )

“Dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng sẽ thiệt hơn thôi. Tuy nhiên tôi thực sự không thể phàn nàn gì khi thấy cô bé đang ăn một cách vui vẻ như vậy.”

Lean nhìn vào Faitfore đang chăm chú vào bữa ăn của mình và mỉm cười.

Nhìn cô ấy là tôi nhớ lại những kỉ niệm xưa ghê. Theo tôi nhớ thì hồi đó, Người cũng hệt như vậy khi chúng tôi cùng xem Faitfore ăn-

“Faitfore-chan, em thích điểm nào của tên Dust này vậy ? Thành thật mà nói thì tên này có quá nhiều điều để phàn nàn cậu ta và hầu như còn không có một điểm tốt nào nữa.”

“Anh cũng rất muốn biết về điều đó nữa. Ngay cả sao tình yêu cũng chẳng rọi nỗi tới cậu ta luôn.”

“Khá khó để nghĩ về mặt tốt của cậu ta đấy.”

“Thôi nào, ít nhất thì tôi cũng phải có một hoặc hai điểm tốt chứ, đúng không !? Nếu mấy cậu thực sự là bạn đồng hành của tôi thì ít nhất phải cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói đỡ đi chứ !”

Faitfore ngừng ăn và suy nghĩ một hồi.

Vẻ mặt của con bé có chút thay đổi. Tôi nghĩ là nhỏ đang cau mày.

“Dust đã cứu em. Ngài ấy đã đưa em thoát khỏi cái hang mà em bị mắc kẹt. Ngài ấy đã nói rằng ‘Bây giờ thì ổn rồi, em đã được an toàn’.”

Đó là một khoảng thời gian dài trước đây rồi. Em vẫn còn nhớ khoảnh khắc lần đầu tiên hai ta gặp nhau ư ?

Tôi cũng nhớ rất rõ thời điểm đó. Em đã bị thương và bị nhốt trong một cái hang chật chội, vì thế lúc nào em cũng đề phòng xung quanh hết.

“Xin lỗi vì đã khiến em nhớ lại những kí ức không hay nhưng… Em có chắc chắn rằng Dust mình đã nhìn thấy không phải là ảo ảnh không ?”

“Này, dừng lại.”

“Em có chắc đó là Dust không thế ? Hãy nhìn cho kĩ cái gương mặt chán đời này đi. Em có chắc rằng mình không nhìn nhầm cậu ta với ai khác không ?”

“Này, tôi nói là dừng lại đi mà.”

Lean nắm lấy khuôn mặt của tôi và kéo nó đến trước mặt Faitfore. Khi đang ở sát bên thế này, tôi có thể thấy hai mắt con bé từ từ chuyển sang đỏ.

Ah, tệ rồi đây.

“B-Bình tĩnh đi nào ! Đây chỉ là cảnh tượng quen thuộc của bọn anh thôi. Không có gì phải tức giận hết đâu nhé. Đây là chuyện thường thấy củng nhửng người đồng đội với nhau đó.”

Tôi vội vàng xoa đầu con bé và cố gắng làm nhỏ bình tĩnh lại.

May mắn thay, nó cũng đã xoa dịu được phần nào. Đôi mắt của con bé cũng trở lại như ban đầu.

“Em rất ghét những ai nói xấu tới Dust.”

Lean dường như đã nhận được một cú sốc khá lớn khi vừa nghe điều đó, cô ấy loạng choạng bước ra sau.

“Á à, giờ thì con bé đã ghét cô vì dám nói xấu tôi đó. Có lẽ sau này cô nên xem lại cách cư xử của mình đi.”

“Ôi, im đi ! Ý chị là, bất kể em có nhìn kiểu gì thì những gì mà em nói hoàn toàn không giống như Dust mà chị từng biết. Người đó nghe hệt như một hiệp sĩ, một anh hùng trong mấy câu chuyện cổ tích mà thôi. Hằn là có nhầm lẫn gì ở đây rồi. Em có chắc đó chính là Dust…”

“Grr.”

“Chị sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa.”

Lean đành im lặng khi thấy ánh mắt của Faitfore dành cho mình.

Thay vì chịu tin con bé thì cảm giác như bọn họ đang cố gắng chơi đùa để không chọc tức một đứa trẻ vậy. Nhưng thật sự thì tôi không hề muốn đi sâu thêm vào chủ đề này lần nào nữa, nên tôi cảm thấy ổn rồi đấy.

“Cô bé này rất đáng sợ khi nhỏ tức giận. Tôi hoàn toàn cảm thấy được một luồn áp lực rất lớn mà không mong đợi rằng nó lại phát ra từ một đứa trẻ như này.”

Cô ấy toát hết mồ hôi. Tôi nghĩ rằng cô ấy đã run sợ trước con bé rồi.

“Cô thực sự nghĩ vậy sao ? Ờm, quả thật lần đó con bé đã mất bình tĩnh và tạo ra một mớ hổ lốn. Và khi ấy tôi đã mất khá nhiều thời gian để khiến con bé bình tĩnh trở lại.”

Faitfore bỗng biến mất sau chồng dĩa sau khi nghe thấy điều đó. Con bé thấy xấu hổ sao ?

“Dù sao cũng đừng bận tâm nhiều đến việc đó, quan trọng là tôi hiện đang lên kế hoạch để thực hiện thêm nhiệm vụ vào ngày mai. Các cậu đều đang rảnh phải không ?”

“Tôi đoán là cũng rảnh đấy.”

“Tôi không có bất kì kế hoạch nào cả. Nếu như cậu muốn thì được thôi.”

“Tôi cũng vậy.”

Tôi nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì khi lập party vào ngày mai.

Vấn đề duy nhất ở đây là cần tìm người có thể chăm sóc cho Faitfore khi bọn tôi đang đi làm nhiệm vụ kìa.

Con bé cũng khá thông minh, mình có nên để nhỏ ở lại Guild không nhỉ ?

“Faitfore à, bọn anh dự định sẽ đi thực hiện nhiệm vụ để kiếm thêm tiền trong ngày mai, nên là em có thể đợi ở đây được không ?”

“Không, em muốn đi cùng Ngài.”

“Đừng ích kỉ như thế. Ngoài kia sẽ rất nguy hiểm đó.”

“Em ghét cô ta.”

“Gurk !”

Con bé ngay lập tức trách móc Lean.

Dường như con bé không thích cô ấy đến mức mà ai khác nhìn vào cũng sẽ thấy rõ rành rành là vậy. Nhỏ đã tốt hơn torng khoản bộc lộ cảm xúc của mình rồi đó.

“Cô bé à, ngoài kia rất nguy hiểm đấy, em có biết không ? Em sẽ làm gì nếu như có quái vật lao tới chỗ mình ?”

“Xử đẹp bọn chúng.”

“Oh, em thực sự rất dũng cảm đấy. Hahaha.”

Taylor xem đều đó như một trò đùa, nhưng con bé hoàn toàn nghiêm túc khi nói vậy.

“Tôi không phiền khi đưa cô bé đi cùng đâu.”

“Hả !? Cô đang nói cái gì vậy !? Chúng ta đâu phải đi chơi đâu, biết không đó !? Cô định làm gì nếu như có chuyện không ổn xảy ra hở !?”

Ngay cả sau khi bị con bé bảo ghé mình, cô ấy vẫn nghiêm túc quan tâm đến con bé.

Keith và những người kia đang cố gắng thuyết phục Faitfore, nhưng con bé vẫn ngẩng đầu và vờ như không nghe họ nó gì cả.

Ngay cả khi ở hình dạng này thì tính cách của con bé chẳng thay đổi gì cả.

“Đừng lo mà, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ con bé. Cá cậu cũng sẽ không bỏ rơi con bé khi cuộc chiến bắt đầu đâu, đúng chứ ?”

“Dĩ nhiên là không rồi. Tôi không ngại khi để cậu tự xử nhưng tôi không dời nào bõ rơi cô bé một mình như vậy.”

“Nếu đã thế thì chúng ta nên chọn nhiệm vụ nào ít rủi ro nhất để có thể đưa con bé theo cùng. Nagy cả khi con bé đã ở kế bên thì, tôi biết rất rõ tính con bé như nào nhên hẳn nhỏ sẽ lẻn chúng ta mà đi thôi.”

“Em sẽ theo Ngài.”

Con bé gật đầu liên tục như thể nó là điều hiển nhiên nhất trên đời vậy.

“Vậy thì chúng ta nên dẫn con bé đi cùng ngay từ đầu.”

“Nhưng mà Taylor này, canh giữ một đứa trẻ hay chạy nhảy lung tung sẽ dễ cản trở lắm, và canh cũng khó nữa đó, cậu có biết không ?”

“Đúng vậy, nhưng chúng ta không thể bỏ một đứa trẻ ở lại một mình và để nó lâm vào nguy hiểm được.”

Taylor và Keith dường như đang cố gắng vắt óc suy nghĩ để tìm ra giải pháp, nhưng thực lòng mà nói thì chẳng có gì phải lo ngại đâu.

Nay sau đó thì Lean đột nhiên đứng dậy sau khi ngồi im lặng nãy giờ.

“Tôi vừa nãy ra một vài điều, vậy nên tôi cần phải chuẩn bị đã. Hẹn gặp lại các cậu vào ngày mai nhé.”

Và nhỏ ngay lập tức đi khỏi mà không đợi chúng tôi kịp đáp lại.

Tôi có hơi tò mò khi không biết cô ấy định làm gì, nhưng thêm một vấn đề còn căng hơn nữa là… Tôi phải thanh toán cho mớ đồ ăn mà Faitfore đã gọi như thế nào đây ?

Truyện Chữ Hay