Phần 1:
“Không đời nào mà mình lại có thể giao đứa em gái dễ thương của mình cho một gã cù bơ cù bất từ xó nào chui ra được ! Có lẽ mình nên dùng tới Explosion của Megumin để cho nổ tung tòa lâu đài đó thôi… Không, chờ đã, mình có thể nhờ Aqua chống lưng và tranh thủ lợi dụng sự giúp đỡ của giáo phái Axis ! Bất luận là mình có dùng đến thủ đoạn nào đi nữa !”
Ngồi một mình trên bàn, tên Kazuma ấy tự lẩm bẩm mấy lời nghe có vẻ nguy hiểm trong khi đang say xỉn thế kia.
Bản thân tôi thì cũng đang chè chén với cốc bia của mình, nên là tôi chỉ nghe được một nửa thôi, nhưng rõ ràng là cậu ấy đang có tâm trạng tồi tệ vô cùng.
“Eh, khá là bất thường khi thấy mày ở một mình đó, Kazuma ! Đừng lo gì hết, đã có người bạn thân nhất của mày đây, có nghĩa là tao hôm nay sẽ nhậu cùng mày đó ! Không cần phải kiềm chế như thế đâu. Mang bia lên đây ! Hôm nay thằng bạn thân nhất của tôi sẽ đãi một chầu đó !”
“Nó lẽ ra phải ngược lại mới đúng !
Đừng có cố mà lợi dụng tao, tên bợm nhậu này ! Hôm nay tao không có thời gian để chơi đùa với mày. Và tự trả tiền cho đồ uống của mình đi, tao không có mời mày đâu !”
“Đừng ki bo thế chứ ~ Không phải hai ta đều là bạn thân sao ?”
“Bỏ cái vụ bạn bè đi, chúng ta tốt nhất nên làm người quen là được rồi.”
“Thôi nào, đừng có ngại nữa, thằng nhóc này ~ ”
Tôi véo má Kazuma, cái đứa vừa thốt ra những lời thật không thể tin nổi.
“Thôi đi, tao đang gặp rắc rối rất là nghiêm trọng đây này. Không còn nghi ngờ gì nữa, ngay lúc này đây chắc chắn rằng cô em gái dễ thương của tao đang khóa òa trên gối để chờ tao tới cứu nhỏ nè !”
Cậu ấy lạnh lùng nhìn tôi sau khi hất tay tôi ra. Có vẻ như đây không phải là thời điểm thích hợp để trêu chọc tên này rồi.
Tuy vậy, tên Kazuma này có em gái hả ?
Oh, phải rồi, nghĩ lại thì, có một nàng công chúa nào đó đã xem Kazuma như một người anh trai…
Hmm, hình như là cả vương quốc đang bị cuốn vào một biến cố lớn nào đó rồi.
“Oh, thật chứ !? Được lắm, cứ để đó cho tao ! Tao sẽ chỉ cho mày mọi trò gian lận và những mánh khóe mà mày có thể lách luật trong khi phải tránh né mấy tên cảnh sát kia !”
Tôi uống rượu như đang uống nước lã và còn om sòm bày mưu tính kế với Kazuma nữa, và cứ mãi như thế, một đêm dài đã trôi qua.
Phần 2:
“Đầu mình đau quá…”
Có vẻ như hôm qua tôi đã hơi quá chén rồi. Mệt rũ người đúng là điều tệ nhất mà.
Cố gắng mở đôi mắt ra, tôi cảm nhận được ánh mặt trời đang rọi thẳng xuống mình.
“Không có mái nhà. Mình đang ở đâu đây ?”
Cảm giác như phần đất này hơi cứng và lạnh. Hình như tôi đã ngủ quên ở đâu đó ngoài đường.
“Mình nhớ là hôm qua mình đang bàn chuyện với thằng Kazuma, nhưng lúc đó tụi mình đã nói gì với nhau thế nhỉ…?”
Tôi có nhớ loáng thoáng vài chỗ là nó có liên quan đến một cô gái, nhưng đầu tôi hoàn toàn rỗng không khi nhắc đến phần chi tiết cụ thể.
“Ờm, dù gì thì rất có thể nó cũng chẳng phải vấn đề quan trọng đâu. Mình nên tới chỗ tụi bạn đồng hành của mình để bắt họ khao một chầu để giúp mình tỉnh táo hơn mới được.”
Sau khi đứng dậy và phủi hết những nếp gấp trên quần áo, tôi vội vã đi đến Guild Mạo hiểm giả.
Ở trong Guild, Lean và những người khác vẫn đang ngồi ở vị trí quen thuộc của họ… cùng với một người nào đó đang ngồi đối diện họ kìa.
Bộ họ đã nhận một nhiệm vụ khi không có mặt tôi và đang tìm hiểu thêm thông tin chi tiết từ khách hàng chăng ?
Tôi không thể nhận ra đặc điểm nhận dạng của họ từ đằng sau như này, nhưng bọn họ ăn mặc trông có vẻ như là pháp sư vậy.
“Ah, Dust, mau lại đây.”
Lean vẫy tôi lại gần, thế nên tôi ngồi xuống chỗ đang còn trống.
Ngay lúc này thì tôi mới nhận ra rằng người đó chính là vị tiểu thư quý tộc mà tôi đã từng gặp trước đây: Rain.
Cô ấy gánh vác sứ mệnh như một vệ sĩ kiêm người giám hộ cho nàng công chúa của vương quốc này, Iris. Cả Lean và tôi từng làm chung nhiệm vụ cùng với nhỏ.
Cô ấy đang làm gì ở Guild Mạo hiểm giả thế ? Chắc là không phải vấn đề rắc rồi gì đó có liên quan tới Iris nữa đâu nhỉ ?
“Oh, không phải đó là vị quý tộc đơn điệu và nghèo khổ sao ? Tôi đã tìm ra cách có thể kiếm tiền dễ dàng vào mấy hôm trước đó, thế, cô có hứng không ?”
“Đúng là tôi có bảo rằng hai ta cứ cư xử tự nhiên vào lần cuối ta gặp nhau, nhưng cơ bản tôi vẫn là một quý tộc, vậy nên mong cậu hãy chú ý lại lời nói của mình một chút… Hãy nói thêm cho tôi biết về việc đó sau nhé.”
Một đường gân máu đã nổi lên hai bên thái dương của Rain khi cô dấy đang cố gắng mở một nụ cười trên khuôn mặt mình. Chắc là nhỏ không thích khi bị gọi là đơn điệu và nghèo khổ rồi.
“Vậy, có chuyện gì à ? Cho cô biết luôn, tôi không có ý định cho cô vay tiền đâu nhé.”
“Tôi nghĩ một quý tộc chắc chắn sẽ tự sát để giữ danh dự của mình còn hơn là phải mượn tiền từ một tên như cậu. Quên nó đi, Rain-san đã đích thân yêu cầu chúng ta một vài công việc đấy. Và hình như cả phần thưởng cũng khá cao nữa.”
“Dust-sama, Lean-sama, cảm ơn sự giúp đỡ từ hai người từ những ngày trước.”
Với những lời đó, Lean bỗng trầm ngâm.
Không giống như những tay quý tộc khác mà tôi biết, Rain không hề kiếm chuyện với thường dân. Còn một nhỏ quý tộc khác cũng hay thường xuyên làm việc cùng nhỏ lắm, nhưng cô ta vẫn mang tư tưởng thông thường của một quý tộc, thế nên bọn tôi cũng không ưa nhau mấy.
“Dust, Lean, hai cậu dính líu tới mấy tay quý tộc từ khi nào vậy ? Cậu không có lôi kéo cô ấy để tham gia vào mấy hoạt động phạm pháp đâu, đúng chứ ?”
“Nè, cô ấy là một người đẹp đó. Dù rằng nhỏ có hơi bình thường quá so với gu của tôi nhưng... xinh đẹp vẫn là xinh đẹp. Tốt nhất là cậu nên kể tôi nghe về mấy chuyện này sau đấy.”
Taylor và Keith vây quanh sau tôi và thì thầm những lời đó một cách kín đáo.
Tôi tiện tay vẫy họ đi ra chỗ khác và nói nhỏ ‘Để sau đi’ trước khi tiếp tục.
“Một yêu cầu, huh ? Ờm, sẽ ổn nếu tôi được nhận tiền thưởng xứng đáng thôi. Thế, nó là về việc gì đây ?”
“Vâng. Tôi không thể cho cậu biết chi tiết cụ thể nhưng, tôi muốn nhờ các cậu hãy theo dõi những người đang hộ tống Alice-sama.”
“Trông chừng mấy tên hộ tống ấy hả ? Không phải làm người hộ tống cho con bé sao ?”
Tôi nghĩ chắc là một sai sót ngớ ngẩn thôi , nhưng dường như việc đó đã khiến Keith thích thú.
“Không, không có lầm lẫn gì đâu. Tôi muốn nhờ cậu trông chừng những người hộ tống để họ không gây ra quá nhiều rắc rối.”
“… Chắc cô sẽ không nói rằng sẽ có một tên phản bội trong số những người hộ tống hay là mấy điều gì nghe nguy hiểm tựa tựa vậy đâu nhỉ ?”
Nếu nhỏ không nói rõ hơn thì đó là tình huống duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
Xét từ vị thế của Iris thì, chẳng có gì lạ hết khi tùy tùng theo con bé có mầm móng Quỷ vương cài vào hoặc lá phải đối mặt với mấy thể loại tranh giành quyền lực nào đấy. Tuy nhiên, bộ họ thực sự cần Mạo hiểm giả chúng tôi vì vấn đề nghiêm trọng như này ư ?
Nếu họ không có thuê chúng ta thì họ cũng chẳng bắt ta im miệng được, đúng chứ ? Trên hết thì họ cũng là quý tộc mà, và còn là những người thân cận với hoàng tộc nữa. Tôi không được xem thường chuyện này rồi.
“Ah, không, không phải vậy đâu. Thực tế thì, tôi muốn cậu hãy để mắt đến Alice-sama để Người không làm bất cứ hành vi ngốc nghếch nào… thật không thể tin nổi… errr, kiểu như những hành vi kì quặc khi đi cùng bọn họ ấy.”
Người phụ nữ này chính miệng y dám nói hoàng tộc của vương quốc này là ngốc nghếch kìa. Cô ấy chắc là đang cố gắng che giấu nó, nhưng nhỏ không tài qua mắt tôi dễ dàng vậy đâu. Thật tình cờ khi biết rằng Alice cũng chính là bí danh mà Iris đang sử dụng đó.
“Hmmm, tôi không biết chắc là mấy cô muốn nhờ chuyện gì ở tôi. Tôi chỉ biết rằng Alice là con gái của một gia đình quý tộc cấp cao, nhưng mà,… Ngay từ đầu thì, bộ nhỏ sắp sửa đi đâu đó hả ?”
“Ừm, việc hứa hôn của Alice-sama đã được giải quyết xong xuôi, vì thế Người sẽ đến Elroad để gặp mặt vị hôn thê của mình.”
Hứa hôn sao ? Tôi cảm giác rằng mình có nghe qua cái từ này chỉ mới đây thôi.
Tôi nhớ rằng mình có nói gì đó liên quan tới nó với Kazuma qua vài chầu bia hôm qua, nhưng mà tôi hiện tại chẳng nhớ rõ chi tiết cụ thể là như nào cả.
“Ờm, con bé cũng đa ở độ tuổi để được sắp đặt những chuyện như thế là cũng bình thường thôi. Tuy nhiên, nhỏ sắp sửa kết hôn với tên quý tộc giàu có nào đó phải không ? Tôi thựa muốn kể vụ này cho Luna nghe ghê. Cô ấy chắc chắn sẽ bắt đầu gào khóc và ghen tị cho coi.”
“Đừng có mà làm thế, Dust ! Nếu mà Luna nghe được thì, chị ấy sẽ đầy hàng đống nhiệm vụ bất khả thi cho chúng ta đấy ! Cậu nên biết về giới hạn của những vấn đề lãng mạng để nói khi ở xung quanh cô ấy đó !”
Luna có một thân hình rất đẹp và còn khá nổi tiếng với vai trò là một người tiếp tân nữa, nhưng cô ấy hoàn toàn chẳng có chút vận may nào trong chuyện tình cảm cả, và chị ta còn trong độ tuổi cần bắt đầu cần phải lo lắng về những vấn đề như vậy nữa chứ. Nếu tôi cứ tiếp tục trêu chọc thì cô ấy có thể sẽ giao cho tụi tôi một nhiệm vụ cực kì nguy hiểm với một nụ cười trên môi mà tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi được.
“Ra là em ấy đã có cho mình một vị hôn phu ở độ tuổi này rồi ư ? Tôi luôn nghĩ rằng giới quý tộc khá là thoải mái, nhưng tôi cũng cho rằng họ cũng có những rắc rối của riêng mình. Dù vậy, tôi đoán là nó cũng khá tuyệt khi không cần phải lo lắng về việc tìm kiếm một nửa của mình trong tương lai đâu.”
“Cô còn quá trẻ để lo nghĩ tới mấy chuyện hôn nhân đấy, Lean à. Bên cạnh đó, cô đã có một nửa tuyệt vời của mình ngay đây nè !”
Tôi đứng dậy và chĩa ngón cái về phía mình.
Thấy thế, Lean khễ bật ra một tiếng khịt mũi và nói ‘Hah, nghe cậu nói có vẻ thú vị đó.’
“Ir… Alice-sama là một người rất tuyệt vời. Người rất nhạy cảm và hiểu rõ vị thế của mình… Ít nhất thì ngày trước Người còn như thế, nhưng dạo gần đây Người đã trở nên phóng đãng hơn sau khi bị ảnh hưởng từ người đó. Còn bây giờ thì, hầu như này nào Người cũng đều lẻn ra khỏi Hoàng cung cả.”
Cái tên mà cô ấy đang nhắc tới chính là Kazuma, phải không ?
Nghĩ lại thì, hình như cả Claire cũng hay phàn nàn về cậu ấy, nhỉ ? Con bé hẳn đã học được những điều kì lạ và trở nên giỏi hơn trong việc lén lút trốn ra ngoài mỗi ngày rồi.
“Tôi chỉ đoán thôi nhé, nhưng những người đi theo hộ tống nhỏ… chắc không phải là nhóm của Kazuma và party của cậu ta đâu, phải chứ ?”
Ngay khi tôi vừa hỏi điều đó, tụi bạn đồng hành nhìn tôi đầy thắc mắc.
Yeah, có vẻ như bọn họ không biết từ đâu ra mà tên của Kazuma lại được nhắc đến ở đây.
“Trường hợp đó cũng có thể lắm. Alice-sama cứ coi Kazuma-sama như anh trai của mình, vì thế mọi chuyện đã trở nên rắc rối hơn nữa. Tôi đã nhờ Dustiness-sama cố gắng khiến cậu ấy phải từ chối yêu cầu đi hộ tống cho Người, nhưng cũng vẫn còn phải xem xét lại liệu cô ấy có thành công trong chuyện đó hay không nữa…”
Thế lí do mà Rain đang lo lắng là vì thằng Kazuma, huh ?
“Ngoài ra thì, cả Claire-sama cũng muốn chống đối lại hôn ước này nữa, vậy nên cũng có khả năng cô ấy sẽ nảy ra âm mưu nào đó để phá banh hết mọi nỗ lực gìn giữ từ trước đến giờ. Nếu cô ấy và Kazuma-sama hợp tác cùng nhau thì…”
Thử nghĩ xem, liệu có ổn không khi nàng công chúa đó lại có một thuộc hạ sẵn sàng chống đối người bạn đời của mình ?
Claire cũng là một quý tộc hệt như Rain vậy, nhỏ làm vệ sĩ kiêm luôn người giám hộ của Iris-sama.
Lần cuối kể từ hồi tôi còn gặp cô ta thì nhỏ cực kì hứng thú với Iris, và tôi đã nghĩ rằng nhỏ là một người khá nguy hiểm đó, nhưng nghĩ rằng cô ta đã đi cùng Iris ra khỏi vương quốc này thì…
Elroad là đất nước nơi mà vị hôn thê của Iris đang ở vốn là nguồn cung lớn về các khoản viện trợ tài chính cho vương quốc Belzerg này.
Tôi nhớ lại mình từng chứng kiến cảnh tượng Iris đau khổ như thế nào khi đành phải gửi trả họ một khoản còn ít hơn trong lúc tôi vô tình theo dõi con bé thông qua chiếc mặt nạ của Đại ca.
Tham gia vào chuyện hứa hôn của một nàng công chúa hả ? Thành thật mà nói thì, chỉ nghe qua thôi thì chẳng thấy gì ngoài một mớ rắc rối cả, thế nên tôi thực sự chẳng muốn dính líu tới tí nào, nhưng tôi không thể chối từ được khi nhớ lại mình đã trông thấy con bé ra sao vào đêm hôm đó.
“Mọi việc có lẽ sẽ ổn thôi, nhưng nó sẽ là một vấn đề lớn nếu như có chuyện gì xảy ra với Người, vì vậy tôi muốn nhờ cậu hãy để mắt đến Kazuma-sama và party của cậu ấy. Để có thể đề phòng mọi bất trắc có thể xảy ra.
Đó là điều tự nhiên khi cần phải thực hiện mọi biện pháp phòng ngừa dành cho một nàng công chúa khi đến thăm nơi đất khách quê người này. Hơn nữa, những người đi theo cùng để hộ tống con bé còn là Kazuma và party của cậu ấy. Bọn họ tuy là có nhiều thành tích nổi trội đấy, nhưng nếu bạn hỏi tôi rằng liệu Kazuma có phù hợp đề làm vệ sĩ không thì… Tôi đây có thể là bạn của hắn, nhưng ngay cả tôi cũng không đảm bảo trước được gì cho cậu ta cả.
“Ừm, tôi rất vui vì cô đã cho tụi này một nhiệm vụ như thế, nhưng không phải sẽ tốt hơn là thuê hẳn vệ sĩ nghe còn thực tế hơn là là nhờ Mạo hiểm giả cho vụ việc lần này sao ?”
“Tôi cũng suy nghĩ giống Lean vậy. Nếu như cô thực sự muốn đảm bảo an toàn cho Alice thì, tốt nhất cô nên trông cậy vào sự giúp đỡ từ các vệ sĩ đi.”
“Chắc là cô cũng không thiếu thốn tiền bạc như thằng Dust này đâu nhỉ ?”
Thường thì tôi sẽ đồng với những gì mà tụi bạn đồng hành của mình đang nói, nhưng hiện tôi đã im lặng.
Rain dường như có hơi do dự một lúc trước khi trả lời.
“Đ-Đó là sự thật mà, nhưng lần này chỉ là một chuyến đi nhỏ thôi, thế nên chúng tôi không thể điều động toàn bộ binh lính để hộ tống Người được. Các vệ sĩ đi cùng khá ít và cụng không được quá nổi bật. Bọn họ sẽ dùng những cỗ xe rồng để giảm thiểu những cuộc đụng độ với kẻ thù trên đường đi, và, ngay từ đầu thì, Alice-sama cũng đã rất mạnh rồi.”
“Eh ? Con bé thật sự mạnh đến thế với vẻ ngoài xin xắn của mình ư ? Tuy vậy, là một cỗ xe rồng hử ? Nó được kéo bởi lũ Thằn lằn chạy đua, và tôi còn nghe nói rằng tốc độ của chúng còn vượt xa thông thường nữa.”
Lean tỏ vẻ khó tin khi biết Iris lại mạnh mẽ đến vậy.
Lí do mà Iris lại mạnh đến thế có lẽ là nhờ những món ăn chất lượng cao, cung cấp lượng điểm kinh nghiệm cực lớn như vậy mỗi ngày. Đó là việc khá phổ biết ở mọi quý tộc.
Thêm vào đó, tôi còn nghe nói rằng dòng dõi hoàng tộc ở Belzerg lại có nguồn gốc từ những vị anh hùng trong quá khứ nữa và họ đã được ban tặng rất nhiều khả năng tuyệt vời ngay từ khi sinh ra nữa.
“Thế, về cơ bản thì tất cả những gì chúng tôi cần làm là phải theo dõi họ để ngăn chặn Kazuma và party của cậu ấy dạy con bé biết cứ điều gì kì quặc, đảm bảo sự an toàn cho nhỏ và phòng ngừa bất cứ điều gì có thể can thiệp vào cuộc đàm phán hứa hôn này, đúng chứ ?”
“Vâng, đúng trọng tâm rồi đấy. À, nhưng mà, khi cậu đến thị trấn rồi thì chỉ cần để mắt tới Kazuma và party của cậu ấy là được. Nếu có bất kì chuyện gì xảy ra, xin hãy ghi chú vào cuốn sổ tay này. Chúng tôi sẽ thu xếp để để gửi lại những khoản đền bì sau đó. Oh, và cha của Alice-sama vốn cũng là một quý tộc có sự ảnh hưởng khá lớn ở đây nữa, thế nên Người có thể gặp gỡ tại lâu đài hoàng gia đấy. Nếu chuyện đó xảy ra thì, vui lòng đợi ở trước cổng nhé !”
Rain có hơi nhấn mạnh ở những lời cuối cùng. Ờm, tôi cho rằng sẻ nảy sinh khá nhiều rắc rối nếu thân phận công chúa của Alice bị lộ ra.
Phần thưởng mà cô ấy đưa ra quả thật rất lớn, và chúng tôi còn được chi trả toàn bộ nơi ở nữa. Trên hết là sẽ có một cỗ xe rồng được chuẩn bị riêng cho chúng tôi, thế nên việc đi lại cũng đã sắp xếp để giải quyết ổn thỏa.
Thực sự thì chẳng có lí do gì để từ chối một vụ hời như này cả, thế nên cuối cùng cả bọn cũng đã chấp nhận nó.
Thực lòng mà nói, tôi vốn chẳng muốn dính dáng gì tới bọn hoàng tộc tí nào, nhưng đó lại là chuyện khác nếu như tôi được trả tiền để ghé thăm đất nước của sòng bạc Elroad kia.
Chúng tôi thậm chí còn nhận được một khoản tiền lớn hơn nhiều, vì vậy tôi có thể tự do cược bao nhiêu cũng được.
Sai khi Rain vừa rời Guild, Keith và Taylor bắt đầu gặng hỏi tôi mối quan hệ của cả hai.
Khi tôi kể cho bọn họ nghe về chuyến phiêu lưu mà tôi từng trải qua với YunYun, Lean cùng với hai nhỏ quý tộc, Keith tỏ vẻ ghen tị và bắt đầu chè chén. Không lâu sau đó thì cậu ta nằm dài ra bàn.
“Tại sao thằng Dust luôn gặp may mắn với phụ nữ cơ chứ ?”
Keith vừa lầm bầm vừa gục đầu xuống bàn. Tôi nghĩ tốt nhất là giờ cứ để cậu ấy ở lại đây vậy.
“Vậy là Alice, con bé được tận hai vị quý tộc phục vụ dưới trướng của mình có mối quan hệ tốt với Kazuma nhỉ, đó là lí do tại sao con bé muốn cậu ta làm người hộ tống cho mình, phải không ?”
“Party của Kazuma cũng khá mạnh đó, nhưng bọn họ thì có hơi đặc thù quá. Làm vệ sĩ có vẻ không phù hợp với khả năng của họ tí nào.”
“Con nhóc phát nổ thì lăn ra nằm sau khi bắn được một phát duy nhất và Darkness có vẻ sẽ hưng phấn rời bỏ vị trí của mình để lao thẳng vào đám quái vật ngay khi có cơ hội. Đó chính là li do vì sao họ lại yêu cầu chúng ta phải trông chừng mấy người đó từ trong bóng tối. Tất cả những gì ta cần phải làm là theo chân họ thôi, vì thế công việc này chắc là sẽ khá dễ dàng đây.”
“Đúng vậy. Sẽ rất nguy hiểm nếu ta mất cảnh giác một chút thôi, nhưng có vẻ đây là một công việc khá ổn đó. Tôi sẽ đảm bảo đầy đủ mọi vật tư cần thiết cho chuyến hành trình. Các cậu cứ về nghỉ ngơi đi.”
Cứ để việc chuẩn bị cho Taylor là sẽ ổn thôi.
Lean hình như sẽ ờ lại đây thêm một chút nữa, thế nên tôi đã nói lời tạm biệt và rời khỏi Guild.
“Mình thực sự chẳng có việc gì để làm bây giờ cả… mình đoán là nên ghé cửa hàng của Đại ca một chút mới được.”
Dạo này thì tôi có đến chơi ở cửa hàng bán vật phẩm ma thuật của Đại ca để giết thời gian… Ờm, về lí thuyết mà nói thì đó là cửa hàng của Wiz xinh đẹp và luôn khổ cực mới đúng, nhưng từ những gì mà tôi có thể nói thì, Vanir Đại ca mới chính là người có khả năng giữ cái cửa hàng này tồn tại được lâu dài đấy.
“Thưa Đại ca, hôm nay em tới chơi nè ~ ”
Khi tôi vừa mở cửa, Vanir Đại ca vẫn còn đang quét nhà và nhếch miệng đềy nhăn nhó.
“Cậu lại đến đây nữa à ? Không như một tên côn đồ nào đó, hôm nay Moi khá là bận rộn. Nếu cậu tới đây mà không có việc gì thì tốt nhất là nên mau chóng rời đi đi.”
“Phải ! Đừng có mà làm phiền Vanir-sama nữa !”
“Những lời đó cũng dành cho mấy Succcbi như cô luôn đấy.”
Nhỏ loli Succubus đang đứng cạnh Vanir Đại ca.
Có phải không chỉ tôi mà nhỏ loli Succubus này dường như dành thời gian tới cửa tiệm này còn nhiều hơn tôi nữa ư ?
“Này, nhỏ loli Succubus kia, sao cô lại lảng vảng ở đây giữa ban ngày thế hả ? Bộ có chuyện gì đã xảy ra với công việc của cô sao ?”
“Công việc của tôi chỉ bắt đầu vào ban đêm thôi. Hơn nữa, nghĩ tới việc Dust-san mở miệng nói ra câu đó thì… Cậu có tự soi gương chưa đấy ?”
“Ngày mai tôi sẽ có một chuyến đi dài đây.”
“Hmmm, có vẻ không giống như cậu đang nói dối tí nào. Moi sẽ giảm giá vài lần tiên đoán vận mệnh cho cậu nếu cậu đồng ý ngay bây giờ đó. Cậu thấy sao ?”
Đại ca là một ác quỷ có khá năng nhìn thấy tương lai, và những dự đoán của anh ấy thường có tỉ lệ chính xác khá cao.
Bản thân tôi cũng đã từng dùng sức mạnh của anh ấy khi lên kế hoạch để chơi khăm con nhỏ kia, vì thế tôi hoàn toàn nắm rõ độ chính xác là như nào.
“Em đánh giá cao về lòng tốt của anh, nhưng chắc em phải từ chối thôi. Những lời tiên đáon của Đại ca giống như lời tiên tri hơn là vận may nhiều, và từ trước tới giờ thì em chưa nhận được điều gì tốt đẹp từ chúng cả.”
Những lời tiên đoán của anh ấy đã trúng phóc hết thảy trong chuyến đi suối nước nóng đó, nhưng có vẻ như Đại ca thấy vui khi bỏ qua một vài chi tiết nhỏ và để tôi nhận hết thảy.
Sau cùng thì anh ấy là một ác quỷ chuyên đi ăn những cảm xúc tiêu cực mà. Bạn sẽ hoàn toàn gánh hết mọi hậu quả nếu cứ chăm chăm tin tưởng vào anh ấy thôi.
“Đó không phải do lỗi tại Moi, cậu chỉ đơn thuần là gieo gió ắt gặp bảo thôi.”
“Đúng vậy ! Vanir-sama không có lỗi gì hết ! Cậu nên coi lại bản thân và suy ngẫm về hành vi của mình đi !”
C-Con nhỏ này… Cô ấy thực sự trở nên khó ưa hẳn khi hùa theo Vanir Đại ca như vậy.
Tại sao cô lại tỏ vẻ tức giận còn hơn cả người trong cuộc cơ chứ ?
“Ôi, im giùm cái. Cô là gì thế, mẹ tôi chắc ?”
“Tôi không hề muốn có một đứa trẻ nào như Dust-san cả, cho dù là cậu có cầu xin điều đó đi chăng nữa.”
“Này, hồi còn nhỏ tôi rất dễ thương đấy nhá !”
“Dù cho trước đây cậu từng đáng yêu như nào đi nữa, nhưng rốt cuộc bây giờ cậu vẫn thành ra thế này thôi.”
Nhỏ loli Succubus trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt khinh thường.
“Đừng có mà nói thế, và cũng đừng có chỉ điểm tôi nữa !”’
“Trời ơi im hết đi ! Nếu mấy người muốn tấu hài thì đi ra ngoài giùm ! Chắc là cậu có thể thu hút thêm khách hàng nếu làm theo cách đó đấy !”
“Chẳng có gì vui khi tấu hài cùng cô ta cả. Ngay cả trong lúc diễn tôi vô tình chạm phải ngực cô ấy thì, tôi cũng chả hứng thú gì khi chạm vào bộ ngực phẳng lì của nhỏ hết.”
Tôi lếc qua bộ ngực của nhỏ loli Succubus và nhún vai, còn cô ấy thì nheo mắt lại.
“Thật bất lịch sự làm sao khi cậu lại dám trêu chọc hình thể của một cô gái như vậy. Trông cậu thì dường như ngay từ đầu cái thứ bao bọc trong đó cũng chẳng có to gì mấy đâu.”’
Cô ấy nhìn xuống quần của tôi và nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Nè, nè, cô nói cái gì vậy hả ? Cô thậm chí còn chưa từng để mắt tới ‘thanh trường kiếm’ của tôi nữa cơ mà.”
“Tôi đã từng thấy nó hồi còn ở suối nước nóng đấy, nhớ ra chưa ? Với tôi thì trông nó như một thanh đoản kiếm thì đúng hơn. À, không, đợi chút, sai mất rồi, tôi nghĩ dao là từ ngữ đúng nhất để mô ta nó đấy.”
“Được rồi, nếu cô muốn đi xa đến vậy thì, tôi sẽ cho cô xác nhận lại một ần nữa nhé ! Mở to mắt ra và nhìn cho kĩ vào này – Ouch !”
Khoành khắc khi tôi vừa đặt tay lên thắt lưng, tôi cảm mình bị đập một cú thật mạnh vào đầu.
Quay lại nhìn thì thấy Vanir Đại ca đang đứng đó với khuôn mặt không hài lòng tí nào.
“Hãy dừng cái trò này lại ngay nếu mấy người không muốn Moi ném ra ngoài vì tội cản trở kinh doanh đấy, hỡi bọn nghèo nàn ở cả ngực và trong quần kia.”
“N-Nó không như thế đâu ! Của em vẫn còn đang phát triển mà ! Em chỉ là hơi muộn chút thôi ! Xin anh hãy chạm vào chúng và xác nhận lại cho đúng đi !”
“Nghiêm túc đó, của em cũng không nhỏ đâu !”
Trước khi nhỏ loli Succubus định cởi áo khoác ra hay là tôi chuẩn bị tháo thắt lưng của mình, Vanir Đại ca lại đánh vào đầu tụi tôi thêm lần nữa.
“Đừng có lôi mấy thứ kì quặc ra giữa tiệm nữa ! Hiện giờ đã quá ế khách rồi. Mooi sẽ gửi cậu một lời tiên đoán vận mệnh xem như là dịch vị miễn phí luôn, thế nên hãy mau chóng rời khỏi đây đi.”
“Không, em không cần đâu.”
Đại ca chăm chú nhìn tôi trước khi tôi kịp phản đối điều gì.
“Oh ho, bất ngờ thật đó. Có tin tốt cho tên ngốc bất tài này đây, Moi có thể thấy cậu thua sấp mặt một khoản lớn tại một sòng bạc sang chảnh ! Thật vậy, cậu dường như khá may mắn với định mệnh của mình khi rút được quân bài thấp nhất có thể trong trận đấu quan trọng của mình ! Fuhahaha !”
“Nghêm túc đấy hả ? Em biết là mình không nên coi bói mà. Bộ không còn cách nào giúp em thắng lớn tại sòng bạc sao ?”
“Bất cứ thứ gì ngoài việc này đều không miễn phí đâu nhé. Nếu cậu thực sự muốn biết thêm thì tốt nhất là hãy trả tiền. Moi đã nghe từ đứa trẻ đó nói vậy, quả thật cách này đúng là phương thức tuyệt vời để kiếm tiền mà.”
“Quả nhiên là một cách làm thiếu sáng suốt quá đi… Hiện tại thì em không có tiền, nên là em sẽ để nó sau vậy.”
Tôi thực sự muốn biết lắm chứ, nhưng lại chẳng làm được gì hết khi đang túng thiếu như này. Tuy nhiên thì, những dự đoán của Đại ca chắc thỉnh thoảng cũng hay sai lắm nhỉ ?
“Ừm, bộ có một sòng bạc lớn như thế ở Axel sao ?”
“Ở thị trấn này thì không có đâu. Bọn tôi sẽ đến Elroad, nơi khá nổi tiếng với các sòng bạc. Việc mà tôi sẽ thua đậm như thế hẳn là diễn ra ở đó rồi.”
“Cậu sẽ đi đến Elroad ư !?”
“Y-Yeah, theo kế hoạch thì là vậy.”
Nhỏ loli Succubus đang nhìn tôi với một ánh mắt lấp lánh.
Bộ chuyện đó thực sự đáng ngạc nhiên đến thế sao ?
“Hãy đưa tôi đi cùng cậu với !”
“Cả cô cũng hứng thú với sòng bạc à ? Được rồi, hôm nay tôi sẽ dẫn cô tới một sòng nhé. Nếu cô cho tôi vay chút tiền, bảo đám tôi sẽ trả lại gấp đôi cho xem.”
Tôi từng nghĩ rằng các Succubi chẳng quan tâm đến thứ gì khác ngoài Vanir Đại ca hết, nhưng nào ngờ nhỏ lại hứng thú với sòng bạc như vậy. Là tiền bối của cô ấy, tôi sẽ dạy dỗ nhỏ về thú vui của bài bạc mới được.
“Tôi thực sự chẳng quan tâm đến mấy cái sòng bạc đâu.”
Nhưng rồi nhỏ quật tôi lại ngay lập tức.
“Vậy thì, tại sao cô lại muốn đi cùng tôi vậy… Ah, có phải nó không ? Xin lỗi vì đã không hiều cho cảm xúc của cô nhưng, cho tôi xin lỗi nhé, tôi không thể xem một đứa trẻ như một người phụ nữ được.”
“Tôi không hề hứng thú gì với cậu hết ! Nagy cả khi tôi cũng cảm thấy hơi buồn khi bị từ chối hư này… Dù sao thì, ngay từ đầu tôi không phải là một đứa trẻ nhá ! Có thể trông tôi hư này thôi chứ thật ra tôi lớn tuổi hơn cậu đó.”
“Yeah, yeah, thật tuyệt làm sao ~ Tôi chắc chắn rằng cô sẽ trông quyến rũ lắm khi bộ ngực của mình phát triển hơn chút.”
Tôi bất chợt đưa ra những lời lẽ để xoa dịu và vỗ đầu cô ấy, nhưng nhỏ loli Succubus lại tức tối giẫm châm xuống đất.
“Grahhh ! Vanir-sama ! Tên đàn ông này thật là đáng ghét mà !”
“Tài năng làm người khác khó chịu của tên côn đồ này là đỉnh nhất trên đời mà, đừng có đi giao du với hắn nữa. Quan trọng hơn, nói Moi nghe xem lí do vì sao cô lại muốn đến Elroad vậy ?”
“Ừm, anh thấy đấy, các Succubi tụi em dự định có kể hoạch sẽ lập ra một cửa hàng ờ Elroad đó. Chúng em dự định sẽ sớm đến thăm nó và có vẻ như đây chính là cơ hội tốt đề em làm việc đó đây.”
Tôi hiểu rồi. Sự thật thì đây là lần đầu tiên mà tôi hay itn ở Elroad không có cửa hàng Succubus đó. Chết tiệt, đó là chuyện không đáng mong đợi tí nào.
“Thành lập một cửa hàng Succubus trong thị trấn sòng bạc như thế cũng không phải là ý tưởng tồi đâu.
Một khi ai đó ví đã đầy ắp tiền, họ sẽ tự nhiên tìm ra những cách có thể thỏa mãn những ham muốn của mình. Rốt cuộc thì lòng tham của con người là vô đáy mà.”
“Nghe nó mang tính thuyết phục một cách kì lạ khi những lời đó được phát ra từ một kẻ đầy ham muốn như cậu đó.”
“Phải đấy.”
Cả hai người bọn họ đều gật đầu cùng lúc, nhưng giờ tôi sẽ tạm gác lại chuyện đó sau.
Nhỏ loli Succubus này huh ? Ờm, cũng chẳng có vấn đề gì khi cho cô ấy theo cùng cả.
Người phụ nữ duy nhất trong party của bọn tôi chỉ có Lean mà thôi. Cô ấy tuy không nói gì nhưng cũng là điều tự nhiên khi mình là người phụ nữ duy nhất trong chuyến hành trình dài toàn đàn ông này.
“Tôi không ngại đưa cô theo cùng đâu. Mấy người kia chắc cũng không phàn nàn gì hết.”
“Cảm ơn cậy rất nhiều ! Tôi sẽ cho cậu một phiếu giảm giá tại cửa hàng Succubus vào mỗi lần thanh toán, thế nên chia sẻ nó với mọi người nhé, được chứ ?”
“Ooh, cảm ơn nhiều.”
Oh, có tổng cộng là mười cái. Tôi đảm bảo sẽ sử dụng chúng thật hiệu quả cho xem.
Rốt cuộc thì nhỏ vẫn không đi cùng tụi tôi được nếu không phải nhờ tôi mà.
“Qua đây một chút. Cho Moi gửi đến cô vài lời khuyên nhỏ.”
“G-Gì vậy !? Đừng bảo em đó là một lời thổ lộ nhé…”
Ngay khi tôi đi về phía cửa, Vanir Đại ca đã gọi nhỏ loli Succubus lại gần anh ấy.
Tôi quay lại thì thấy Đại ca đang thì thầm điều gì đó với nhỏ loli Succubus. Từ chỗ này thì không thể nghe được anh ta đang nói gì, nhưng xét qua biểu hiện của nhỏ loli Succubus thì chắc không phải là một lời thổ lộ rồi…
Phần 3:
Chúng tôi tập trung ở ngoại ô thủ đô ngay ngày mà nhóm của Kazuma cũng bắt đầu khởi hành.
Những người đi cùng trong chuyến hành trình này sẽ gồm có tôi, Taylor, Keith, Lean và thêm một vị trí được bổ sung khá muộn là nhỏ loli Succubus.
“Một lần nữa, xin được cảm ơn vì đã cho phép tôi theo cùng. Tuy nó không nhiều nhưng xin hãy lót dạ một chút bằng những món ăn vặt này nhé.”
“Chào mừng cô vào nhóm. Cũng không cần thiết phải lịch sự như thế đâu.”
Nhỏ loli Succubus được chào đón với những nụ cười rạng rỡ khi cô ấy liên tục cúi đầu chào và mời mọi người hộp đồ ăn vặt đó.
Chúng tôi đã từng tham gia cùng nhau vài lần trước đây. Thế nên bọn họ cũng đã quen với nhỏ rồi.
Tôi cũng muốn mời YunYun theo cùng để có thể đảm bảo cho chuyến hành trình suôn sẻ nhất, nhưng cái khả năng cô độc của nhỏ hẳn đã được kích hoạt vì vậy tôi chẳng tìm thấy con bé ở đâu hết, nên là tôi từ bỏ việc đó luôn.
“Vậy đây là một cỗ xe rồng huh ? Nó thực sự được kéo bởi lũ Thằn lằn chạy đua này. Dù vậy nó có hơi đơn giản so với tôi mong đợi nhiều.”
“Tôi đã nghĩ nó sẽ là một thứ gì đó hào nhoáng hơn dưới danh nghĩa là phương tiện cho các quý tộc chứ. Chúng ta có cần phải tân trang nó lại một chút không ?”
“Đừng có mà thô lỗ như thế, Keith. Chúng ta phải theo dõi họ từ trong bóng tối mà, thế nên thật ngu ngốc khi đi trên chiếc xe nổi bất như thế. Tôi chắc là Rain đã bỏ bớt hết đồ đạc bên trong để cho nó hòa hợp dễ dàng hơn đó.”
Keith tỏ vẻ hơi thất vọng khi bị Taylor nhắc nhở như thế.
“Vâng, kết lại là chúng tôi muốn các bạn hãy giữ vẻ kém nổi bật này, nên là bên ngoài đã được thay đổi sao cho nó đơn giản nhất. Tuy nhiên thì, trong khi vẻ bề ngoài đã được làm lại thì nội thất bên trong vẫn còn nguyên vẹn, ví thế cứ yên tâm nhé. Dù nó không có bất kì bánh xe nào, nhưng mà…”
Rain đế một mình để giao chiếc xe cho chúng tôi, di chuyển cánh tay và lầm bầm điều gì đó với chiếc xe này.
Lúc này thì cả cỗ xe đã nổi lên cách mặt đất một đoạn ngắn. Với điều này không chỉ giúp xe nhẹ hơn mà còn đi nhanh hơn nữa.
“Oh, nó đang lơ lửng trên mặt đất kìa ! Nó hoạt động kiểu gì vậy !?”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy cách nó hoạt động đó.”
“Quả nhiên là hàng của quý tộc mà.”
Khi tôi thấy tụi bạn đồng hành của mình đang bở ngỡ bất ngờ trước cỗ xe rồng đó, tôi cảm thấy nhỏ loli Succubus bỗng kéo tay áo mình.
“Dust-san này, trông cậu có vẻ chẳng ấn tượng với nó tí nào. Bộ đây không phải là một cảnh hiếm gặp sao ?”
“Ờm, đây cũng chả phả lần đầu tiên mà tôi được thấy mấy thứ kiểu này đâu.”
Ở các gia đình quý tộc bình thường thì thứ này khá hiếm, nhưng nó sẽ là cảnh thường ngày đối với các gia đình thuộc hoàng gia.
Sau đó thì Rain tiếp tục giải thích thêm những điều khác cần phải trông chừng. Tôi sẽ để lại mấy việc đó cho Taylor vậy.
Ngay sau đó, cô ấy cúi đầu và nói: ‘Phần còn lại đành nhớ các bạn giúp một tay vậy.’ trước khi quay lại chỗ hội Kazuma.
Từ khoảng cách này thì, Kazuma và party của cậu ta chỉ là một đốm sáng nhỏ trên đường chân trời, nhưng đó chỉ là những gì mà tôi tính toán thôi.
“Keith, cậu có thể cho tụi tôi biết chuyện gì đang diễn ra ở đó không ?”
“Đừng lo, với Farsight của mình, mọi thứ đều rất rõ ràng đối với tôi.”
Là một Cung thủ, Keith có thể sử dụng kĩ năng như là Farsight, nó cho phép cậu ta nhìn thấy rõ các vật thể từ đằng xa giống như chúng đang ở trước mặt mình vậy.
“Khoan đã, không phải Kazuma cũng có thể sử dụng Farsight sao ?”
“Ah.” x3
Câu hỏi ngây ngô của Lean đã ngăn việc bọn tôi chuẩn bị theo dõi họ.
Nghĩ lại thì, hình như cậu ta cũng từng nhắc đến chuyện đó.
“N-Nhưng mà, chúng ta có thể dùng bản đồ để dò xem họ đi đường nào, thế nên sẽ ổn thôi… chắc vậy.”
“Hẳn là sẽ ổn nếu ta biết giữ khoảng cách vừa đủ đúng chứ ?”
“Farsight của tôi xịn hơn của cậu ấy mà, nên là nếu chúng ta dừng lại ở đủ xa để vẫn có thể quan sát họ thì không có vấn đề gì đâu.”
Những lời hồi đáp mơ hồ đó làm tôi thấy không yên tâm chút nào, nhưng tốt nhất là cứ thế đi đã.
“Chẳng có ích lợi gì cả khi chúng ta cứ cố mà tìm hướng giải quyết cho nó. Nhìn kìa, bọn họ hình như sắp khởi hành rồi đấy, thế nên mau nahnh chân lên rồi đi thôi. Tôi sẽ lái xe nhé.”
“Oh, cảm ơn. Bọn thằn lằn chạy đua này có vẻ khoái cậu đó, nên tôi giao chúng cho cậu đấy.”
“Phụ nữ thì luôn xem cậu như thể là rác rưởi, nhưng động vật và tụi quái vật thì khá hợp cạ với cậu đó.”
“Trong cậu chắc không tự tiết ra một loại phromones nào kì lạ đâu nhỉ ?”
“Con nhỏ này… đừng có mà lèm bèm nữa và mau nhanh chân lên đi !”
Sau khi hối thúc tụi bạn đồng hành của mình lên xe. Tôi vỗ nhẹ vào lưng của con Thằn lằn chạy đua gần mình nhất trước khi ngồi vào buồng lái.
“Tôi đặt niềm tin vào cậu đấy.”
“D-Dust ! Cậu không nghĩ rằng như này là quá nhanh ư?”
“Nhanh quá đi, eeep !”
“C-Cậu có thể cho nó chạy chậm lại một chút được không !? Không phải cứ thế này thì nó nguy hiểm lắm sao ?”
Tiếng gào la của tụi bạn đồng hành hét ra từ phía sau lưng làm tôi cảm thấy khó chịu.
Có vẻ như bọn họ đang rất lo về tốc độ di chuyển của bọn tôi.
“Đừng lo, cứ tin tưởng vào kĩ năng của tôi nhé.”
“Không đời nào !” x3
Chí có mấy lúc như này thì bọn lại đồng thanh đến vậy. Cái mức độ này chẳng có gì đáng để nói đâu. Nó chẳng là gì so với tốc độ bay của lũ rồng khi bay nữa.
Có hơi lạ khi thấy nhỏ loli Succucbus là người duy nhất chẳng có chút cảm giác gì là lo lắng cả, vì thế tôi thoáng liếc qua và thấy nó nhỏ đang dán mắt vào cửa sổ và vui vẻ nhìn khung cảnh đang dần trôi.
“Nó giúp mình thư giãn tốt hơn là tự bay nữa ~ ”
Tôi đoán chắc là cô ấy không sợ tốc độ cao như tụi bạn đồng hành của tôi vì nhỏ có thể tự bay bằng sức mạnh của mình.
“Nhớ những gì Rain đã nói với chúng ta không ? Có một lá chắn được niệm lên cỗ xe này, nên là dù cho có gặp tai nạn thì ta vẫn sẽ ổn thôi. Hơn nữa, nếu chúng ta đi chậm thì sẽ lạc mất dấu hội Kazuma mất đó.”
Cho đến giờ thì chúng tôi vẫn cố gắng để đuổi theo kịp xe của Kazuma, nhưng nếu bọn tôi đi chậm lại một chút thôi thì sẽ lạc mất họ ngay lập tức.
Chỉ là tên nào là người lái xe cho bọn họ vậy ? Hẳn đó chắc là một tay lão làng có thể giữ được bình tĩnh khi di chuyển với tốc độ cực nhanh như vậy.
“Này, Keith ới. Cậu có nhìn thấy ai đang lái xe cho tụi Kazuma không ?”
Tôi nắm lấy cổ áo tên Keith nãy giờ đang co rúm người và kéo cậu ta lại trước mặt buồng lái.
“Trời ơi gió kìa! Gió nó ập vào mặt tôi này ! N-Nè, tên kia ! Đừng có mà quay đầu lại khi đang lái xe với cái tốc độ này chứ ! Nhìn về đằng trước trước kìa ! Ở phía trước ấy !”
“Ổn mà. Thế, cậu có nhìn thấy ai đang giữ dây cương không ?”
Keith với khuôn mặt tái xanh vì sợ hãi, nheo mắt nhìn cỗ xe đó từ đằng xa.
Tuy nhiên, mắt cậu ấy mở to vì quá bất ngờ. Bộ cậu ta nhìn thấy điều gì đó khá sốc ở bên đó à ?
“Tôi thì không quan tâm mấy tới con nhỏ tóc xanh đang hoảng loạn ở đằng sau đâu, nhưng mà… Darkness lại đang cười hả hê ở trên. Đầu cô ấy có bị sao không vậy ?”
Điều duy nhất mà tôi có thể là lúc này là cầu mong cho họ đừng gặp phải tai nạn thôi. Dù vậy, chắc là Darkness còn sung sướng hơn nữa nếu cái xe đó bỗng va chạm mạnh.
Tôi chấp tay lại và lẩm bẩm vài lời cầu nguyện.
“Dust !!! Mở mắt ra đi chứ ! Cũng đừng có thả tay ra khỏi dây cương nữa !”
“Ôi im giùm cái đi. Tôi hoàn toàn có thể kiểm soát chúng ngay cả khi nhắm mắt đó. Thấy chưa ?”
Khuôn mặt của keith ngày càng tái xanh hơn trước khi cậu ta ngất đi và gục xuống xe.
“Này, Keith trông như muốn xỉu tới nơi rồi kìa ! Có chuyện gì với cậu ấy vậy ?”
“Cậu ấy lạnh ngắt cả người rồi !”
Một loạt tiếng la hoảng loạn và sợ hãi phát ra từ sau lưng tôi, nhưng tôi chỉ vô tư vẫy tay và nói ‘Cậu ta chưa có chết đâu.’
Keith yếu bóng vía một cách đáng ngạc nhiên
Hai người kia tiến lên chỗ tôi, hình như là họ muốn phàn nàn gì đó, nhưng nhìn cảnh vật xung quanh lướt đi như tên bắn thế này có lẽ đã làm họ nhụt chí, vì thế bọn họ đã quay trở lại vào trong cỗ xe mà chẳng nói gì.
Ngay khi tôi vừa tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng này thì cỗ xe phía trước chúng tôi đột ngột giảm tốc độ trước khi dừng lại.
Bọn họ vẫn chưa nhận ra chúng tôi, vì thế tôi đã tấp vào lề và dừng xe mình lại.
“Có chuyện gì rồi sao ? Keith, đừng có ở đó co rúm lại nữa, mau lại xem và nói tôi biết cậu thấy gì đi.”
Tôi nắm lấy cổ áo cậu ta buộc tên này quay mặt về hướng cỗ xe của Kazuma.
“Cuối cùng thì ta cũng đã dừng lại. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sự ổn định lại hấp dẫn đến vậy. Chắc là tôi nên dừng việc theo đuổi phụ nữ lại và chuyển sang theo đuổi mặt đất này thôi… Cái gì, đằng trước á ? O-oh !? Họ bị một đám quái vật cản đường kìa ! Kazuma và party của cậu ấy thì đi đâu mất… Tại sao người cần được bảo vệ là vị tiểu thư đó lại tiến lên trước vậy ?”
Những lời nói từ Keith đã kích thích sự tò mò của tôi, nhưng dù cho tôi có nheo mắt cỡ nào thì tôi cũng chẳng thể thấy được gì hết.
Tôi thực sự muốn có Farsight ghê. Nếu tôi có kĩ năng đó, tôi có thể nhìn trộm mọi thứ tôi muốn ngay từ đằng xa.
“Cái – Nè, vị tiểu thư trẻ đó vừa mang ra một thanh kiếm- ”
Ngay thời khắc ấy, một luồng sáng rực rỡ phát ra xung quanh chỗ nhóm Kazuma
( Trans: Quả này là Iris vừa xài Exterion chém bay con quái vật hình bò này :v )
Tuy tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Keith đã làm kích thích sự tò mò của tôi hơn nữa.
“Này, vừa xảy ra chuyện gì vậy ? Đừng có ở đó mà há hốc mồm nữa, mau nói cho tôi biết coi.”
“T-Tôi cũng không chắc nữa. Khi vị tiểu thư trẻ đó vung kiếm, một luồng sáng rực rỡ từ nó xuất hiện cắt đôi con quái vật hình bò đó một cách ngọt xớt… Nhỏ thật sự có cần vệ sĩ đi cùng không vậy ?”
Tôi đã nghĩ là Rain chỉ hơi khiêm tốn khi nói rằng Iris rất mạnh, nhưng hình như không phải là vậy rồi. Dòng máu anh hùng quả thật không chỉ để trưng mà.
“Ờm, điều đó cũng ổn mà, nhỉ ? Sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta khi không phải lo nghĩ đến việc họ bị quái vật tấn công này nọ.”
Rồi cái cảnh tượng này cứ lặp đi lặp lại liên tục trong ngày. Hễ khi nào bọn họ chạm trán phải một đám quái vật thì Iris sẽ nhảy ra và xử lí chúng trong nháy mắt.
… Một nàng công chúa hết sức hào nhoáng. Chẳng phải danh tính của con bé cần được giữ bí mật sao ?
Cuối cùng thì trời cũng dần sập tối. Cỗ xe của nhóm Kazuma đã dừng lại và họ bắt đầu chuẩn bị cắm trại, thế nên bọn tôi cũng cho dừng xe của mình luôn.
Thế là, ngày đầu tiên theo dọi bọn họ đã kết thúc.
“Giờ thì, tất cả những gì chúng ta cần làm là trông chừng bọn họ từ đằng xa thôi. Alice chắc là sẽ không thức khuya đâu, chúng ta cứ giữ thế này là được.”
Khi tôi đứng thẳng dậy và phun ra mấy câu nghe ngầu ngầu với party của mình, có một tia sáng đã lóe lên từ sau tôi.
Tôi vội vàng quay lại để xem có chuyện gì vừa xảy ra… và thấy có nguyên một căn biệt thự vừa xuất ngay chỗ mà Kazuma và party của cậu ấy đang dọn trại.
“Bộ ở đó luôn có sẵn một căn biệt thự như thế à ?”
“Này, nãy tôi vừa thấy có một tia chớp gì đó và đột nhiên cả căn biệt thự xuất hiện đấy !”
“N-Nó là chiêu trò gì đây ?”
Lean cùng với tụi kia rơi vào trạng thái hỗn loạn vô cùng.
Nhỏ loli Succubus trông cũng có vẻ ngạc nhiên, nhưng cô ấy khá bình tĩnh hơn ba người kia nhiều.
“Đó là một món vật phẩm ma thuật thuộc hàng cao cấp. Một căn biệt thự di động có thể mang theo dễ dàng khi đi đến bất cứ đâu. Nếu tôi nhớ không nhầm thì nó cũng được thiết kế để tạo ra một lớp kết giới nhằm chống bọn quái vật một khi được kích hoạt đó.”
“Ah, nó cũng là một trong những thứ mà Vanir-sama từng có đó. Tôi đã nghĩ nó trông quen ghê. Dust-san này, bộ cậu cũng nghe về nó từ Vanir-sama luôn hả ?”
“E-err, đúng vậy.”
Sự thật là trước đây tôi có thấy một thứ tương tự vậy rồi, nhưng chắc không cần phải nói với cô ấy chuyện đó đâu.
“Thử nói xem, nếu họ có mấy thứ kiểu vậy, bọn họ có thực sự cần chúng ta ở đây không vậy ?”
“Tôi cũng nghĩ thế, nhưng nó cũng không tệ lắm, phải chứ ? Chúng ta hoàn toàn có thể kiếm được cả đống tiền mà không cần phải động tay động chân gì cả. Phàn nàn như vậy là thất lễ lắm đó.”
Chúng tôi còn không cần phải trông chừng họ vào ban đêm nữa. Việc này đã trở nên dễ dàng hơn tôi mong đợi nhiều.
Giờ cũng chẳng cần lo gì cho sự an toàn của Iris nữa, bọn tôi cũng nên chuẩn bị dọn trại cho mình thôi.
“Kazuma cùng với party của cậu ta chắc là đang có một bữa tối thật ấm áp và
khá an toàn nữa khi đang ở trong một dinh thự như thế, còn bọn mình thì phải cắm trại ngoài trời và nấu bữa tối của mình trên đống lửa này…”
“Dust, đừng có cằn nhằn nữa. Không phải thường ngày chúng ta cũng thế này sao ?”
“Tôi thì luôn muốn có một bữa tiệc ngoài trời cùng với mọi người đó. Nó hẳn sẽ vui lắm.”
Lean và nhỏ loli Succubus lạc quan một cách kì lạ.
Taylor thì im lặng nướng thịt trên đống lửa. Về phần Keith thì, tôi nghĩ cậu ta cũng đồng cảm với mình, nhưng cậu ấy lại im lặng một cách kì lạ và nhìn chằm chằm vào căn biệt thự đó từ đằng xa.
“Cậu trông im lặng đến lạ lùng đấy. Có chuyện gì sao ?”
“Thật không công bằng tí nào…”
Cậu ta đang lẩm bẩm gì đó trong miệng mình. Tên này lại tự khui bia và ngồi uống một mình rồi
“Graahhh ! Chuyện này chẳng có gì đúng hết !”
“Aargh, tai tôi ! Đừng có bất ngờ hét lên như thế chứ !”
“Làm sao thế hả, Keith ?”
“Bộ cậu ăn nhầm thứ gì đó hả ? Cái kiểu đó không hay đâu khi ăn vặt trước khi cả bọn ăn tối đó, biết không hử ?”
“Chuyện gì vậy ? Bình tĩnh lại đi.”
Thật không hay chút nào. Nếu tên Keith này cứ tiếp tục hét lên như vậy thì sẽ có ai đó trong nhóm tụi Kazuma sẽ nghe thấy bọn tôi mất. Chưa kể việc nó có thể thu hút sự chúy ý của đám quái vật nữa.
“Mau bình tĩnh lại đi nào. Cậu bị làm sao vậy ?”
“Thế này thật là quá đỗi bất công mà ! Kazuma thì được bao quanh bới các cô gái xinh đẹp trong căn biệt thự của cậu ấy, trong khi chúng ta lại phải cắm trại ngoài trời lạnh lẽo như này.”
Có vẻ như tất cả những điều mà Keith đã dồn nén nãy giờ cuối cùng đã được xổ hết ra rồi.
“Chúng ta cũng có các cô gái ở đây mà !”
“Ha ! Những người duy nhất ở đây đều là tình nhân của Dust hết cả !”
Và tên này vừa thốt ra một điều thật không thể tin nổi.
“Đừng có nói chuyện vô lí như vậy ! Ai mà là tình nhân của hắn cơ chứ !?”
“Phải ! Dust tuy hồi trước từng giúp đỡ tôi, nhưng sau cùng thì mối quan hệ của cả hai chỉ là hợp tác trên danh nghĩa cộng sự ! Không có gì xảy ra cả ! Người duy nhất mà tôi để mắt đến chỉ có Vanir-sama thôi !”
Đó đùng là sự thật nhưng, nhìn vào kiểu bọn họ từ chối một cách kịch liệt như thế làm tôi thấy hơi bực mình.
“Taylor, gần đây cả cậu cũng khá thân với một cô gái nữa, vậy tai sao tôi lại là đứa duy nhất bị bỏ rơi cơ chứ ! Nguyền rủa các người !”
Cậu ta hét lên một tiếng đầy đau khổ trước khi ngã gục xuống dất và ngủ thiếp đi.
Ra là tên này đang say rượu, huh ? Tôi có thể để mặc cho cậu ấy như vậy nhưng tôi cảm thấy không ổn cho hắn lắm”
Lean và Taylor cùng khoác vai cậu ta lên rồi dìu vào trong lều để ngủ.
Khi họ làm vậy, tôi ra hiệu cho nhỏ loli Succubus và thì thầm với cô ấy.
“Xin lỗi, nhưng mà cô có thể cho cậu ấy thấy một giấc mơ đẹp được không ? Tôi sẽ trả tiền cho.”
“Cậu ta trông khá say đó, thế nên tôi không chắc là cậu ấy liệu có thấy được giấc mơ đó không nữa, nhưng tôi sẽ ráng thử… Không ngờ rằng cậu có có khía cạnh nào đó tử tế đấy nhỉ ?”
“Chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng ít nhất thì tôi muốn cậu ta thấy được điều gì đó tốt đẹp…”
Đây không phải lòng tốt gì hết, chỉ là sự cảm thông thôi. Bên cạnh đó, nếu Keith cứ tiếp tục ở trong cái trạng thái tồi tệ như vậy thì hẳn sẽ ảnh hưởng đến công việc của bọn tôi nhiều lắm. Sau cùng thì chúng tôi vẫn cần dùng tới Farsight của cậu ta mà.
“Kể từ lúc Keith ‘ngủm’ rồi thì chắc để tôi và Taylor sẽ trông chừng trước cho. Hai cô có thể vào trong xe ngủ đi nhé. Nếu mà thấy cô đơn thì cứ thoải mái bò qua giường tôi và thực hiện vài ‘bài tập’ vào buổi đêm- ”
“Không cần phải thế.”
“Tôi không bận tâm đâu nếu như cậu đừng bao giờ tỉnh dậy nữa.”
Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy chứ. Cũng đừng có chĩa con dao găm đó vào tôi nữa, Lean à. Tại sao mọi phụ nữ xung quanh tôi đều như thế này vậy.
Thằng Keith chắc là đầu óc phải có vấn đề rồi nên mới ghen tị với tôi như vậy.
“Chậc, mấy cô thật sự chẳng hiểu tí gì về sự tử tế của một người đàn ông hết.”
“Đó không phải là tử tế đâu, mà là…”
“Biến thái đó !” x2
“Tại sao hai người lại đồng thanh như vậy chứ !? Mau vào ngủ đi ! Chúng ta sẽ thay ca vào lúc nửa đêm đấy nhé !”
Nhỏ loli Succubus và Lean đã vào trong xe, để lại tôi và Taylor ngồi quanh đống lửa.
“Vậy chỉ còn lại hai thằng chúng ta thôi à, thật tẻ nhạt quá đi.”
“Câu đó để tôi nói mới đúng. Tuy nhiên, cậu không thấy chuyện này có hơi kì lạ sao ? Chiếc xe rồng cùng căn biệt thự đó đều là những vật phẩm ma thuật cực kì quy hiếm đề săn lùng mà ngay cả các quý tộc cũng khó lòng mà được chạm tay vào nó nữa. Cô bé ấy thực sự có phải chỉ là một quý tộc không thế ?”
Tất nhiên là cậu ta cũng nhận ra chuyện đó rồi.
Taylor là người đã tiếp xúc hiều nhất với Rain trong nhiệm vụ lần này và cậu ta còn là người nhạy bén nhất và nghiêm túc nhất trong đám bọn tôi. Cậu ấy có nghi ngờ cũng là việc hiển nhiên thôi.
“Ờm, Rain có nói rằng gia tộc của cô ấy khá lớn. Họ hẳn là có nhiều tầm ảnh hưởng lắm. Đó có lẽ là lí do tại sao nhỏ lại nhờ chúng ta theo đuôi từ trong bóng tối như này.”
“Cũng đúng… Trong trường đó, tốt nhất là chúng ta không nên đi quá sâu vào chuyện này nữa. Bị các quý tộc có sức ảnh hưởng to lớn như thế chú ý vào cũng có nguy cơ xảy ra nhiều rắc rối lắm.”
“Chuyện gì đã qua rồi thì thôi cứ kệ nó đi nhỉ ? Tất cả những gì chúng ta cần làm là bám đuôi bọn họ và được trả tiền. Nhưng đừng bận tâm tới chuyện đó, quan trọng hơn là, Taylor này, không có chuyện gì xảy ra giữa cậu với cô gái đó đâu, phải chứ ? Chắc cậu không cùng với nhỏ tạo nên vài kỉ niệm ngọt ngào nào đó mà không cho tụi tôi biết đâu nhỉ ? Cậu sẽ không vượt quá giới hạn mà, phải không ? Có phải không ?”
Taylor là một người rất thẳng thắn, thế nên khá dễ dàng đề tôi nhận ra cậu ta có đang nói dối hay không.
Cậu ta khoanh tay lại, ngồi trầm ngâm một lúc và thở dài thườn thượt.
“Tôi không biết cậu đang nghĩ cái gì trong đầu nhưng, nó vẫn như những gì tôi đã nói lúc trước thôi. Tất cả những gì tôi làm là hướng dẫn cho nhỏ thấy những vấn đề và cách thức để trở thành một Mạo hiểm giả. Cô ấy còn có tiến triển tốt đấy chứ, nhưng thật không may khi mẹ của nhỏ lại bị ốm. Tôi hi vọng rằng họ có thể đoàn tụ với nhau thôi.”
“… Tôi hiểu rồi.”
Nói cho cậu ấy biết về việc rằng cô gái đó chính là người phụ nữ chuyên đi lừa đảo thì cũng dễ thôi, nhưng tôi thì không thể làm được chuyện đó.
Tôi nghĩ rằng sẽ thú vị lắm khi xem phản ứng của cậu ta ra sao, nhưng tôi không muốn hạ thấp bản thân mình đến vậy.
Có vẻ như không có bất kì chuyện gì dâm dục giữa bọn họ cả, thế nên không còn lí do gì để bàn tới chuyện này nữa hết.
“Kệ tôi đi, còn cậu thì sao ? Lean và cậu thì vẫn như mọi khi, nhưng trông cậu cũng khá thân với mấy cô gái là Lolisa với YunYun đó.”
“Ha ! Để Lean sang một bên, hai người còn lại thì vẫn như mấy đứa trẻ thôi. Tôi không phải là một tên lolicon, nên là tôi không quan tâm đâu. Tuy nhiên, nếu bộ ngực của họ phát triển to như của Luna thì tôi khong ngần ngạc gì mà thử chúng đâu.
“Tôi thực sự nghĩ rằng chuyện đó có thể lắm đấy… Oh, xin lỗi nhé, tôi lỡ lời rồi. Nghe nè, chuyện này chỉ là giữa hai ta thôi đấy, được chứ ? Dù thế nào đi nữa, đừng để Lean biết việc tôi từng nói như vậy nhé ? Cậu hiểu không ?”
Dường như đã nhận ra mình hơi lố, Taylor quay đi và dùng cây gậy chọc chọc vào đống lửa.
Tôi thực sự hiếm khi có cơ hội được nói chuyện với Taylor như này. Bộ có điều gì đã thay đổi trong cậu ta sau khi dành thờ gian cho người phụ nữ đó sao ?
Tôi thà qua đêm với một người phụ nữ xinh đẹp thì hơn, nhưng tôi đoán rằng chắc đêm nay mình cần bàn vài chuyện đàn ông cùng với Taylor rồi.
Phần 4:
Ngày hôm sau.
Chúng tôi vẫn tiếp tục theo dõi Kazuma và party của cậu ấy.
Họ đã đụng phải vài con quái vật trên đường đi, nhưng rồi lại y như hôm qua, Iris vẫn lao ra xử đẹp chúng.
Keith là người duy nhất trong số chúng tôi có thể nhìn thấy họ rõ ràng, nhưng mỗi khi cậu ta bảo họ vừa gặp phải thứ gì đó thì đột nhiên có một tia sáng xuất hiện và rồi trận chiến kết thúc.
Dến mức mà nó khiến tôi nghi ngờ rằng không biết họ có chiến đấu hay không nữa, nhưng mỗi lần chúng tôi đi đến nơi chiến trận ấy thì lại có hành loạt dấu tích xác chết của bọn quái vật được xẻ một cách gọn gàng nằm trên đó, thế nên chắc là Keith không phóng đại đâu.
Chúng tôi đã phải chịu đừng nhiều sự rung lắc trên chiếc xe này hằng ngày, nhưng ngoài việc đó ra thì chuyến đi này hoàn toàn suôn sẻ.
Ờm,có một lần thì con nhóc phát nổ ấy đi bắt mấy con tôm càng ở bờ sông. Chúng tôi đã thảo luận với nhau rằng nhóc ấy sẽ làm gì với chúng. Nhưng thạt sự thì chỉ có thế thôi.
Điều duy nhất khiến tôi lo lắng nãy giờ đó là những lời lẩm bẩm không dứt của Keith cùng sự ủ rũ của cậu ta đang trở nên khó chịu đến nhường nào.
Hình như việc nhìn thấy Kazuma thường xuyên được các cô gái vây quanh như thế khiến cậu ta ngày càng nhận thức rõ hơn rằng mình đang thiếu thứ gì. Tuy nhiên, tôi có thể hiểu cậu ta bị vậy là như nào mà.
“Ah, tôi có thể thấy Elroad rồi này !”
“Wow ~ Không biết nó có lớn hơn thủ đô
ở Belzerg không nhỉ ?”
Do đã quen với tốc độ của chiếc xe rồng này, hai cô gái đã chen lấn nhau để giành vị trí phía trước yên ngựa để hào hứng chỉ tay về phía thành phố đang dần mọc lên từ đằng xa.
Tôi bây giờ đang bị kẹp giữa Lean và nhỏ loli Succubus, nhưng mà…
“Phải chi họ đầy đặn hơn một chút ở chỗ đó…”“Cậu vừa nói gì à ?”
“Không, chẳng có gì hết.”
Có vẻ như tôi đã vô tình nói huỵch toẹt ra những gì mình đang nghĩ rồi. Tôi phải cẩn thận hơn mới được.
Thành phố trước mặt chúng tôi được bao bọc bởi một bức tường thành còn lớn hơn và ấn tượng hơn mấy bức tường ở Axel nữa.
Sau khi bọn tôi đi qua cánh cổng để theo dấu nhóm Kazuma, quanh c3nh nơi thành phố nhộn nhịp hiện ra rước mắt chúng tôi.
“Oh, xung quanh đây chỉ toàn người với người thôi. Và không như Axel, mọi người ở đây ai cũng ăn mặc sang trọng hết. Nếu mà nơi này có nhiều người đến thế thì, cậu có thể kiếm cho mình một hai cô đấy. Thấy sao hả, Keith ?”
“… Oh phải rồi. Nếu đã không có người phụ nữ nào quanh tôi, tất cả những gì tôi cần làm là tìm một cô ở Elroad thôi í mà ! Ờ đây hẳn sẽ có rất nhiều cô gái tuyệt vời lắm đó !”
Tôi quàng lấy vai Keith để cổ vũ cậu ta, và cả bản thân Keith dường như cũng rất thích điều này nữa.
Nhìn ra đằng sau Keith, tôi ra hiệu ‘Mau khích lệ cậu ta chút đi’ vê phía tụi bạn đồng hành của mình.
“D-Dĩ nhiên rồi ! Nhất định là sẽ có một hai cô gái nào đó trong thành phố này sẽ đổ gục trước cậu đấy !”
“Đúng, đúng. Cậu trông khá là tươm tất miễn là đừng nói gì hết, thế nên nếu cậu giấu đi tính cách thật sự của mình và giao tiếp với cô gái ấy bằng cách viết ra thì tôi bảo đảm cậu sẽ tìm được một cô cho mình đó !”
“Miễn là cậu đừng chọc giận họ đến mức nổi gân máu sùng sục thì chắc là sẽ ổn thôi !”
“… Vậy ra vấn đề là nằm ở tôi…”
Sau khi nghe họ nói xong, Keith cuộn tròn lại như một quá bóng và vùi mình vào trong góc xe và bắt đầu lấy tay vẽ vòng tròn trên sàn.
Mấy đứa kia thì đang cố hết lời để ca ngợi cậu ta, nhưng chắc là phản tác dụng hết rồi.
“Giờ thì cậu ta thậm chí trông còn chán đời hơn nữa kìa !”
“Bọn tôi chỉ động viên cậu ta thôi mà.”
“Cậu không thể trách tụi này được, cậu ấy cũng có nhiều điểm ‘tốt’ y như cậu vậy đó, Dust à. Thế nên cũng chẳng còn gì hay ho khác đế nhắc tới hết.”
“Chuyện đó gần như là không thể xảy ra rồi, nhưng nếu cậu ta tìm được một cô gái thì công ăn việc làm của tôi sẽ tuột dốc mất.”
Ah, tuyệt đó, giờ thì nguồn sáng còn len lói trong Keith đã biến mất tiêu luôn rồi. Tôi cảm thấy rằng gần đây mình đã bắt gặp cảnh tượng cậu ta trông như này khá nhiều đó.
“Mấy người nên dịu dàng hơn chút mới phải ! Ngay cả một tên rác rưởi cũng biết tổn thương nấu các cậu cứ tập trung chỉ trích những điểm rác rưởng của họ đó ! Hẳn rồi, Keith đúng là một thằng rác rưởi đấy, nhưng dù là vậy, cậu ta luôn là người luyện tập trước gương mỗi sáng nêu luôn sẵn sàng chuẩn bị tinh thần mỗi khi đi gạ gái đó ! Và cậu ấy luôn đảm bảo thay quần lót mỗi ngày để chuẩn bị cho việc đưa gái lên giường bất cứ lúc nào đấy !”
Lean và nhỏ loli Succubus ngay lập tức né ra chỗ khác sau khi nghe tôi nói điều đó. Rồi Taylor nhẹ nhàng đặt tay lên vai Keith.
“Tôi không cần cái lòng thương đó, Taylor ! Và Dust, đừng có mà nói mấy điều lố lăng về tôi nữa ! Chết tiệt, mấy người cứ chờ đó ! Tôi chắc chắc sẽ tìm được bạn gái ở thành phố này và sống một cuộc đời hạnh phúc cùng cô ấy cho xem !”
Oh, cuối cùng thì cậu ta cũng xông xáo lên rồi. Tên này đã luôn không ngừng hờn dỗi về vụ thiếu hơi gái trong suốt chuyến hành trình vừa rồi, vì nên sẽ rất tốt nếu cậu ta dịu xuống một chút sau chuyện này.”
Sau khi lấy lại tinh thần, Keith nhìn về phía nhóm Kazuma và thấy họ đang bước vào một quán trọ trông khá sang chảnh. Biết được tin mới này, chúng tôi quyết định cũng ở trọ cách họ một đoạn ngắn.
“Dường như họ có thể chăm sóc cho cỗ xe của tụi mình và bọn Thằn lằn chạy đua nữa. Được rồi, chúng ta bát đầu tiến hành công việc nhé ?”
Sau khi Taylor lo việc đặt hai phòng xong xuôi, chúng tôi cùng đi lên lầu.
Các phòng thì chia theo nam nữ thôi và Keith, Taylor cùng tôi tập trung hết vào một phòng này.
“Dù sao thì, cô bé Alice đó là ai vậy ? Tôi thậm chí chưa từng nghe đến ai lại có thể mạnh đến vậy. Bộ có lí do gì khác để Kazuma và party của cậu ta làm vệ sĩ cho con bé à ? Ah, tôi đoán là việc này cũng nên áp dụng cho tụi mình nữa.”
“Chuyện cô bé ấy là ai có thực sự quan trọng đến thế không ? Dù sao thì, tôi định ra ngoài để nghe ngóng tình hình đây.”
Keith cũng bắt đầu nghi ngờ rồi, nếu cứ nghĩ mãi về chuyện đó sẽ khiến chúng tôi gặp rắc rối mất, vậy nên tôi buộc phải thay đổi chủ đề ngay.
Chúng tôi theo dõi họ từ quán trọ ở một con hẻm gần đó, và kh6ong lâu sau đó thì Kazuma và party của cậu ấy đã bước ra ngoài.
“Hình như họ định đi đâu đó thì phải, nhưng tôi không thấy Aliec đâu cả. Không phải họ là vệ sĩ của con bé sao ? Để nhỏ một mình ở nhà như thế liệu có ổn không vậy ? Thật là những kẻ vô trách nhiệm quá mà ! Bọn họ định bỏ việc còn dang dở để ghé mấy sòng bạc sao ?”
“Họ không có giống như cậu đâu, biết không đó ? Có lẽ bọn họ dào quanh ngắm cảnh để cho cô bé ấy có thời gian được ở một mình đó.”
“Ừm, cô bé đó đang vẫy tay chào họ từ ửa sổ kìa, vì thế chắc không phải là họ trốn việc đâu. Đúng như Lean nói vậy đó.”
Keith nói rồi đưa tay cạnh trán để che ánh mắt của mình.
Kĩ năng Farsight thực sự rất tiện lợi đó. Từ đây thì tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của nhỏ mà thôi, nhưng cậu ta còn có thể thấy rõ để biết con bé đang làm gì nữa…
“Nè, Keith. Cậu có thể dạy tôi cách dùng Farsight được không ?”
“Một chiến binh đặc thù như cậu thì không đời nào học được nó. Vì chức nghiệp của cậu nào phải là Mạo hiểm giả như Kazuma đâu chứ.
Chết tiệt, nếu mà tôi có Farsight thì tôi đã có thể nhìn thấu những gì mình muốn thấy từ trong tim rồi ! Khoan đã, chắc là Keith và Kazuma sẽ không nhìn lén những nơi ‘hay ho’ và thưởng thức mấy khung cảng ‘tráng lệ’ đó mà không nói tôi biết đâu nhỉ !?
“Tên phản bội này !”
“Cái quái gì vậy !? Đừng có đột nhiên đánh tôi như vậy chứ !”
“Giờ không phải là lúc cho hai cậu đùa giỡn đâu. Tôi chưa hề nghĩ tới việc họ lại để con bé một mình và cứ thế mà đi như này. Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được.”
“Vậy ta phải làm sao đây ? Ta chẳng thể theo đuôi nhóm Kazuma được. Phải có người ở lại đây để mắt tới Alice nữa.”
“Thế thì tôi sẽ ở lại cho. Sau cùng thì tôi vẫn không thích hợp với mấy vụ lén lút này lắm.”
Vì Taylor đã tình nguyện như thế nên chúng tôi để cậu ấy ở lại đây để trông nom cho sự an toàn của Alice. Nhóm còn lại thì bám đuôi theo tụi Kazuma thôi.
Kazuma và party của cậu tahành động như thế là khách du lịch mới đến thăm lần đầu vậy, xoay đầu chỗ này chỗ kia nhìn khắp nơi trước những khung cảnh mới lạ.
Nếu chuyến tham quan này kết thúc một cách êm đẹp thì nó còn dễ hơn cho tụi tôi nữa, thế nên tôi nghĩ mình cũng chẳng cần phải phàn nàn gì.
“Oh, hình như có ai đó định tiếp cận họ kìa. Có vẻ như đó là một nhóm gồm ba tên đàn ông.”
Như lời cảnh bào vừa rồi từ Keith, chúng tôi nhanh chóng lại gần và xác định vị trí cần thiết để có thể giúp đỡ nếu cần, nhưng nó cũng đủ xa để không bị chú ý tới nữa.
Chúng đó đã thu hút sự chú ý của bọn họ nên không ai để ý tới dù bọn tôi cũng lén đến khá gần rồi.
“Ba tên đàn ông này hình như diện trên mình những bộ đồ trông khá là xịn xò đấy. Rất có thể chúng là một lũ nhà giàu chính hiệu.”
“Hình như là vậy. Oh, im lặng nào. Tôi chả thể nghe thấy họ đang nói gì từ đây cả.”
Bốn người chúng tôi lấy tay che tai lại và tập trung lắng nghe cuộc đối thoại của nhóm Kazuma.
“Oho? Mấy em gái Mạo hiểm giả mới xinh đẹp làm sao. Nè, Onee-san tóc vàng kia ơi, sao không bỏ thằng chán ngắt ấy đi và lại đây với tụi anh nào?”
Sau khi nghe những lời đó, chúng tôi quay lại nhìn nhau.
AI cũng nhíu và cau mày cả lên. Tôi cũng thế, nhưng có vẻ như tụi tôi chẳng một ai hiểu tên đó vừa nói gì cả.
“Đợi đã, đừng bảo tôi là… Bộ tên đàn ông đó định gạ gẫm ba người bọn họ ư ?”
“Này, nó còn chẳng có vui như mấy trò đùa đâu, Keith à. Thằng nào lại liều lĩnh đến vậy cơ chứ ?”
“Chẳng có ai ở Axel lại làm chuyện như vậy cả.”
Ngay sau khi bọn tôi cười khúc khích bởi trò đùa của Keith, nhỏ loli Succubus đã lên tiếng.
“Chờ một chút, bọn họ nào phải cư dân Axel đâu, vì thế họ sẽ khiết gì về ba người đó cả. Và giờ khi gặp được thì, họ chỉ thấy ba cô gái đó trông khá xinh đẹp thôi.”
“Oh, phải rồi, chúng ta đều biết họ là người như nào mà, thế nên sẽ không có chuện bất kì thằng nào trong nhóm bọn tôi lại đi gạ họ hết, nhưng mấy kẻ đó vẫn chưa biết gì về mấy nhỏ này hết. Nếu chúng không biết tính nết của bọn họ thì, thật vậy, họ chỉ trông như ba cô gái xinh đẹp…”
Chúng tôi khá ngạc nhiên, nhưng có vẻ như ba nhỏ đó cũng chưa hiểu chuyện gì đang xày ra hết, nhìn sơ qua cái kiểu mà bọn họ liếc mắt xung quanh một cách bối rối như thế cũng đủ hiểu.
Cư dân ở Axel ai cũng xem họ như là đồ thừa thải cả, thế nên việc được khen là xinh đẹp như này hẳn là một rải nghiệm khá mới lạ dành cho bọn họ.
“Cô thấy đó, tôi có cảm giác không ổn lắm…”
“Cậu cũng thế à, Dust ? Xét từ những biểu hiện của bọn họ thì mấy chuyện như này xày ra cũng bình thường thôi…”
“Tôi nghĩ là mình nên chú ý đến hành vi thường ngày của mình mới được…”
“Cả tôi cũng vậy…”
AI cũng đếu bày tỏ sự thương cảm cho ba con nhỏ bị vạ lây kia. Hành vi và thái độ được biểu hiện hằng ngày của bạn là rất quan trọng đó.
Họ sẽ rất xinh đẹp nếu như chịu im miệng lại, nhưng rồi những hành xử khác nhau của mỗi người tại Axel đã khiến cho tất cả trở nên lãng phí.
Sau khi cuối cùng họ cũng đã nhận ra mình vừa được gạ, cả ba nhỏ đó bắt đầu bối rối và vội vàng khép nép lại bản thân. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã làm bọn tôi phải rớt nước mắt.
Rồi nhỏ Linh mục tiệc tùng đi tới trước và nói điều gì đó khiến cho ba tên kia phải cảnh giác. Tôi chẳng cần phải nghe cô ta nói gì mà vẫn hiểu được ý chính của sự việc này đó.
Tiếp theo thì con nhóc phát nổ cũng bước lên.
“Về cơ bản, ba người các anh đang định nói là – ‘Nếu bọn anh có thể đi hẹn hò với một cô gái siêu đẹp gái như em và hai quý cô nàng xinh đẹp này, tụi này sẵn sàng cược hết tất cả tài sản và mạng sống của mình đó. Thế nên, sao ta không cùng hẹn hò đi em nhỉ?’ – Ý mấy anh là thế phải không?”
“Không đến thế đâu.” x3
Cả ba lập tức phản pháo lại.
Có vẻ như cuối cùng thì bọn họ cũng nhận ra mình vừa đùa với lửa rồi. Ba tên đàn ông đó quay ra và bắt đầu thảo luận với nhau.
“Chắc là còn hơi sớm để bọn mình xuất hiện đó. Hình như những nỗ lực mà họ bỏ ra vẫn không được suôn sẻ lắm thì phải.”
“Bên cạnh đó, chắc là Kazuma sẽ không để họ đi dễ dàng như thế. Sẽ không có chuyện mà cậu ta lại im lặng làm ngơ trong khi mấy gái của mình đang bị gạ ngay trước mặt đâu.”
Ngay cả khi Kazuma luôn xem họ như một lũ trẻ nít chuyên đi gây rối thì, tôi chắc chắn rằng cậu ấy sẽ-
“Triển luôn đi.”
“Eh ?” x4
Trước lời đáp lại bất ngờ từ Kazuma, cả bọn tôi và những người đang ở đó đền đồng loạt phản ứng.
“Cậu ấy chỉ đùa thôi, nhỉ ? Ah, Kazuma đã bỏ chạy rồi kìa !”
“Cậu ta bỏ lại mấy gái của mình ở đó luôn rồi !”
“Eh ? Chờ đã ! Cái gì !? Với tốc độ này thì ta sẽ mất dấu cậu ấy mất… Argh, tôi sẽ theo sau Kazuma ! Mấy cậu thì bám theo những người còn lại trong party của cậu ấy đi nhé !”
“Nè, đợi một chút đã, Dust ! Đừng có đẩy thêm rắc rối vào chúng tôi nữa !”
Tôi phớt lớ lời nói của Keith và vội vã bắt kịp Kazuma đang cao chạy xa bay khỏi chúng tôi.
Tuy có hơi ngạc nhiên trước quyết định của cậu ấy, nhưng ngẫm lại thì, tôi cũng hiểu lí do ấy đến từ đâu mà. Không đời nào thằng đó có thể tận hưởng chuyến đi này khi phải tốn công chăm lo cho ba con nhỏ đó hết.
Cậu ta đã không muốn chăm lo cho họ ngay khi đến được nơi này rồi. Ba nhỏ đó chắc chắn kiểu gì cũng sẽ gây thêm cả đống rắc rối thôi.
Nhờ bám theo hắn mà tôi cũng đã tự tách mình khỏi mấy đứa phiền phức nữa. Giờ chính là cơ hội hoàn để nhìn lén và trông chừng cậu ta đó.
Đã đến lúc tận hưởng cuộc sống tại nơi thành phố Elroad này rồi !
Phần 5:
“Oooooooh !!” x5
Nơi đây chìm ngập trong những tiếng hò reo.
Vì lí do nào đó, Kazuma đã quyết định sẽ ghé thăm một cửa hàng chơi thẻ bài và tham gia vào một cuộc thi đang được tổ chức tại đó cùng với bộ bài mới mua của mình.
Đó là một thể loại chơi với các thẻ bài mà tôi chưa từng thấy trước đây tại Axel, nhưng dường Kazuma khá quen thuộc với mấy quy luật của nó. Thực tế thì, cậu ta thuần thục đến mức khiến cho đối thủ của mình phải rơi lệ bằng đủ kiểu chơi tới mức ảo diệu.
… Ờm, hiện tại thì tôi không có tư cách gì để ngó mắt đến cậu ta cả.
“Thế quái nào mà tôi lại thua được chứ !? Này, tên kia, mau bỏ qua lượt của mình đi và tao tấn công mày thêm lần nữa coi ! Bằng không thì tao sẽ khiến cho mày không bao giờ cầm được lá bài nào trên tay đâu đấy !”
Khi tôi đang đe dọa đối thủ của mình, một tay nhân viên đã vội vã chạy đến để ngăn tôi lại.
“Thưa quý khách, ở đây nghiêm cấm dùng bạo lực ạ ! Thưa ngài, ngài không thể làm điều đó được đâu ! Nghe tôi nói đi mà ! Mọi người, mau giữ tên này lại !”
“Có ngon thì nhào vô ! Tao sẽ nhấn đầu mấy đứa tụi bây ! Bọn mày sẽ không còn cơ hội nào để xuất hiện trong suốt phần đời còn lại của mình đâu ! Từng thằng một mau lại đây !”
“Mày đang nói cái quái gì vậy !? Mày tưởng nói thế là ngầu ư !? Mọi người, bắt hắn lại.”
Tôi đã xử được một tên nhân viên đầu tiên, nhưng lũ này đông quá và tôi cũng không mất quá lâu để trốn thoát ra khỏi sự choáng ngộp và bỏ chạy ra cửa sau.
“Grah, hôi quá ! Khụ. Khụ. Khốn thật, bọn mày dám ném tao vào bãi rác à !”
Tôi muốn quay lại đó để vòi khiếu nại, nhưng khi đến cửa trước thì thấy Kazuma vừa ra khỏi nơi đó nên tôi vội vàng ẩn mình.
Kazuma có vẻ đang có tâm trạng khá tốt khi ra khỏi đó.
“Chắc sẽ ổn thôi nếu để cậu ta thế này một mình, nhưng mình thực sự không thể làm thế được đâu nhỉ ?”
Kazume ghé ngang một nhà hàng để ăn trưa, và sau khi xong xuôi, cậu ta lang thang trên khắp con phố như không có điểm dừng trước khi đứng lại ở một cửa hàng quà lưu niệm mà hắn vừa lướt qua.
Chẳng có cách nào để tôi vào trong đó mà không bị phát hiện cả, nên tôi đành đợi ở ngoài. Ngay sau đó thì có một tiếng nổ nhẹ vang lên từ đằng xa, kèm theo nó là một cơn chấn động lan tỏa trên khắp mặt đất.
“Bộ con nhóc phát nổ ấy vừa mới xả à ?”
Thấy chưa, tôi biết đi theo Kazuma là một sự lựa chọn đúng đắn mà.
Tôi quay mặt về hướng mà mình đã bỏ rơi mấy đứa bạn đồng hành và giơ tay lên để chào họ.
Tôi theo chân Kazuma khi cậu ấy đi tham quan thành phố này cho đến chập tối, khi cậu ta quay lại nơi đã chia ta với ba gái kia hồi sáng này thì. Ba tên đàn ông đã ở đó khi tên này đến… Hoặc là chỉ có hai trong số họ thôi. Người còn lại thì không thấy đâu hết, hai tên ở đây thì trông khá tàn tạ.
Còn tụi bạn đồg hành của Kazuma thì… Khuôn mặt của Darkness thì trở nên bóng nhớt và mang vẻ mặt thỏa mãn một cách kì lạ trong khi đang cõng con nhóc phát nổ trên lưng. Về phần con nhỏ Linh mục tiệc tùng thì cô ta đang ngồi bệt xuống đất với vẻ mặt chua chát.
“… Lần này thì bọn họ đã làm gì vậy ?”
“Cậu thực sự muốn biết à ?”
“Grah ! Đừng làm tôi hết hồn như thế chứ !”
Một giọng nói đột nhên phát ra từ sau lưng tôi chỗ bức tường mà tôi đang lẩn trốn.
Quay lại thì thấy người vừa vỗ vai tôi chính là Keith. Sau cậu ta là một Lean cùng nhỏ loli Succubus với vẻ mặt đầy mỏi mệt.
“Thế, cậu có muốn biết không hả ? Cậu thực sự nghiêm túc khi muốn biết sao ?”
Làm ơn đừng có nhìn tôi bằng đôi mắt vô hồn đó, nó khiến tôi thấy sợ đấy.
“K-Không, được rồi. Dù gì thì tôi cũng đoán được phần nào rồi.”
“Phải, tất nhiên là vậy. Nó qua kinh khủng đi. Tôi thậm chíbắt đầu muốn cảm thông với ba tên kia đây này… Tôi nghĩ cần phải dành một sự tôn trọng lớn lao đến Kazuma vì đã chăm lo cho bọn họ suốt thời qua đó.”
“Kazuma luôn kiểm tra chỉnh chu bọn họ mọi lúc mọi nơi đúng không ?”
“Tôi sẽ tặng cậu ấy một dịch vụ đặc biệt vào lần tới ghé thăm cửa hàng mới được.”
Cả Lean, Keith và nhỏ loli Succubus dều thở dài cùng một lúc. Chắc chắn họ đã chứng kiến điều gì đó hết sức khủng khiếp rồi đây.
Ở cuối con hẻm, dường như Kazuma và mấy tên kia đang bàn bạc về chuyện gì đó trước khi Kazuma và party của cậu ta bịt tai rồi bỏ chạy.
“Chỉ cần một nửa thôi cũng được mà !”
Mấy gã kia hét lên như vậy khi họ duổi theo cậu ta. Sau khi xác nhận rằng họ đã chạy về hướng nhà trọ, chúng tôi cũng rời đi và quay lại chỗ của mình.
Chắc là bọn họ sẽ không bày trò gì khác vào tối nay đâu, thế nên tôi muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và nghỉ ngơi để có một đêm ngon giấc và chuẩn bị sẵn sàng để ‘đón tiếp’ họ vào ngày mai.
Phần 6:
“Được, giờ thì hai tên này ngủ say hết rồi.”
Ssau khi đả xác nhận Keith và Taylr đều đã chìm vào giấc ngủ, tôi đứng dậy đi khỏi giường.
Giờ đây tôi đã đến được thành phố Elroad nơi nổi tiếng với các sòng bạc, tôi hoàn toàn không ngủ được khi vẫn chưa kiếm chác được gì hết. Sự cố hồi sáng này là không tính nhé.
Nhón gót chân, tôi lén ra khỏi cửa rồi đối mặt với nhỏ loli Succubus khi cô ấy gần như bước ra từ bên phòng nữ cùng lúc với tôi.
Chúng tôi gật đầu xác nhận và ra khỏi nhà trọ.
“Được rồi, cùng nhau tới mấy sòng và đánh vài cây nào và cùng đi-”
“Chúng ta không có làm chuyện đó đâu. Không phải hôm nay cậu đã hứa sẽ đi cùng tôi sao ?”
Và mọi thú vui của tôi vào tối nay đều đi tong hết.
Ờm, suýt nữa thì tôi đã quên bẵng chuyện đó rồi đấy, nhưng tôi đã hứa giúp cô ấy để được đổi lấy mấy cá phiếu giảm giá đó.
“Thám thính thành phố này để tìm chỗ cho một cửa hàng Succbi mới nhỉ ? Nhưng các cô vẫn chưa chọn được địa điểm phải không ? Trong trường hợp đó thì tôi nghĩ rằng không phải tốt nhất là cô nên ghé thăm một vài sòng bạc để tìm hiểu về những loại khách hàng mà mình mong đợi sao ?”
“Cũng đúng… nhưng hôm nay sẽ không có cá cược gì hết. Nếu cậu không chịu giúp tôi thì mấy cái phiếu giảm giá đó sẽ vô hiệu hết đấy.”
“Yeah, yeah, cứ để đó cho tôi nhé. Tôi là người đàn ông luôn biết giữ lời hứa của mình mà !”
Tôi tạo một tư thế thật ngầu, hướng ngón tay cái về phía mình và nháy mắt một cái.
Và phản ứng duy nhất của nhỏ loli Succubus chỉ là một ánh mắt lạnh lùng.
“Sau đó thì hãy nhớ thanh toán đống nợ của cậu-”
“Được rồi, mau đi thôi !”
Sẽ tệ lắm nếu cô ấy cứ tiếp tục nói như thế, thế nên tôi đã nắm vai nhỏ loli Succubus và đẩy nhỏ ra ngoài đường đêm.
“Sao cậu lại phá vỡ lời hứa của mình một cách nhanh chóng như vậy !? Còn lại gì trong đầu của cậu thế ? Cậu đã đem bán lí trí của mình cho tên vua nợ nần hay gì đó khác rồi sao !?”
“Im giùm cái. Ngay từ đầu thì nếu ta muốn hiểu được khách hàng của mình thì ta cần phải làm một khách hàng đã.”
Lúc tôi bước vào một sòng bạc gần đó, tôi đã mua một ít Chip bằng số tiền mà Rain đã trả trước cho mình và ngồi xuống bàn.
Nhỏ loli Succubus cứ càu nhàu mãi điều gì đó ở sau lưng tôi nhưng nó hẳn là mấy lời lẽ mà tốt nhất là tôi không nên ghi nhớ vào trong đầu mình.
Ngồi đối diện với tôi là một người đàn ông trung niên khá mập mạp đến mức thô tục.
Ở cổ, ngón tay và cổ tay của ông ta đều được đeo trang sức bằng vàng, nên là tên này chắc cũng thuộc dạng phú hào đây. Ông ta chính là hình tượng tiêu biểu của một lão già giàu có và đáng sợ.
Ánh mắt của hắn thì không chú ý đến tôi, mà lại tập trung vào nhỏ loli Succubus đang ở sau lưng tôi đây này.
Ông ta có phải cũng là một tên lolicon hệt như ba tên mà tôi đã xui xẻo đụng độ gần đây không vậy ?
“Ôi hôm nay thật sự là một ngày may mắn của ta đó. Ufufufu. Nói đi, hỡi cô gái trẻ, sao cô không bỏ thằng đàn ông đó và đi ăn tối cùng ta nhỉ ? Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đủ thấy tên này chả có gì tốt đẹp rồi-”
“Um, err, không đâu, cảm ơn nhé.”
Nhỏ loli Succubus vội vàng lẩm bẩm những lời đó và trốn ra sau tôi, có vẻ như cô ấy đang sợ hãi trước ánh mắt dâm dục của tên đàn ông kia.
“Không phải cô là một Succubus sao ? Một tên như ông ta chỉ là chuyện nhỏ đối với cô thôi mà. Tại sao cô lại tỏ ra sỡ hãi như thế này ? Chỉ cần cho hắn xem quần lót của cô hoặc thứ gì đó khác thì hắn sẽ dễ dàng kiểm nằm trong tầm kiểm soát của cô ngay mà phải không ?”
Tôi khẽ thì thầm và nhỏ cau mày đáp lại.
“Ngay cả tôi cũng có những kẻ rất khó để đối phó đấy. Chắc chắn là các Succubi luôn thích mấy chuyện dâm dục, nhưng nếu có ai đó định thực hiện ý độ đồi bại lên họ mà không báo trước thì, kiểu như là, er tôi nên nói sao đây nhỉ… Thật ghê rợn làm sao, giống như là, có một sự khác biệt hoàn toàn giữa một tác giả người thích viết những mẩu chuyện khiêu dâm và chính tay tác giả đó trở thành nhân vật chính trong câu chuyện khiêu dâm đó luôn đúng chứ ? Nó tựa tựa kiểu vậy đấy.”
“Ah, tôi nghĩ là mình hiểu được rồi.”
Sau cùng thì những gì mà cô ấy làm chỉ là tạo nên những giấc mơ thôi mà. Nó giống như nhỏ là một người đạo diễn thích chỉ đạo các vở kịch nhưng không ham hố gì về việc đứng trên sân khấu cả. Tuy nhiên, nếu chỉ xét về mấy loại trang phục mà nhỏ mặc khi ở trong cửa hàng thì tôi không ngờ rằng cô ấy lại nhạy cảm như vậy.
“Ôi trời ơi, ta đã bị từ chối rồi. Oh tốt thôi, chúng ta hãy tiếp tục cuộc chơi nào… oh, có vẻ như cậu đã hết Chip rồi kìa.”
“Chậc.”
Đúng vậy, giờ trong tay tôi chằng còn Chip nào cả.
Hầu hết số tiền mà tôi nhận được từ Rain nay đã xài hết rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa xong đâu !”
“Lấy cho tôi thêm Chip nào !”
‘Eh ? Không phải cậu đã dùng hết tiền rồi sao ? Tôi cũng chằng có đồng nào đâu, nên là đừng có mà nhìn tôi.”
“Tôi đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra rồi, thế nên là tôi đã nhận được một khoản tiền từ Guild Mạo hiểm giả vào hồi chiều nay đó.”
Tôi lấy ra một chiếc khá lớn chứa đấy ắp những đồng tiền vàng và đổi lấy số Chip từ tay Dealer kia.
“Làm sao mà cậu lại có nhiều tiền đến vậy… Cậu không có tham gia vào mấy hành vị phạm pháp ở đây đâu, đúng chứ ?”
“Cũng ở đây luôn à ?” x3
Những người khác ở cùng bàn và mấy tay nhân viên ở đó đồng loạt phản ứng trước lời nói của nhỏ loli Succubus.
“Này, đừng có mà gọi lũ bảo vệ tới bằng mấy trò ma mãnh như vậy chứ ! Mấy thứ này hầu hết đều là từ nhũng con quái vật mà chúng tôi gặp được trên đường đi thôi mà. Hầu hết thì mấy phần đáng giá thì được lấy đi hết rồi, nhưng vì vài lí do vẫn còn sót lại một vài phần có giá trị trong cái đống xác chết đó.”
“Thế có nghĩa là cậu đã ăn cắp chiến lợi phẩm của Kazuma và party của cậu ấy…”
“Cô đang nói cái gì vậy ? Tôi chỉ đơn giản là xử lí cái mớ xác mà bọn họ bỏ lại thôi. Kể cả khi họ không cảm ơn tôi đi nữa thì cũng chẳng có lí do gì để họ đổ lỗi cho tôi hết.”
Tôi không rõ chính xác tại sao, nhưng nhóm của Kazuma dường như không quan tâm gì nhiều tới việc thu lượm những con quái vật bị họ đánh bại, vì thề tôi chỉ giúp họ loại bỏ bớt mà thôi.
“Miễn là cậu vẫn còn tiền thì ta đây không bận tâm đâu. Giờ thì, chúng ta sẽ quay trở lại cuộc chơi chứ ?”
“Chắc chắn rồi ! Đừng mà khóc lóc với tôi khi ông mất hết tất cả mọi thứ đấy nhé, kể cả cái áo mà ông đang khoác trên lưng kia !”
.
.
.
“Cậu là thằng ngốc hả !? Này, cậu có phải là một thằng ngốc không vậy !?”
Nhỏ loli Succubus hét lên hai bên tai tôi.
Chỉ sau vài phút, thú duy nhất còn lại trên người tôi chỉ còn mỗi chiếc quần và thanh kiếm mà tôi luôn mang theo đây.
“Chết tiệt ! Làm sao mà hiệp nào tôi cũng thua vậy chứ !? Không phải có gì đó thật kì lạ sao !?”
“Ta cũng ngạc nhiên lắm đó. Nghĩ tới việc mình không thua bất cứ hiệp nào thì… Ta không xem thường gì cậu đâu, nhưng có lẽ cậu nên cân nhắc tới việc bỏ mấy trò cờ bạc này thì hơn đấy.”
Thế quái nào đối thủ của tôi lại tỏ ra thương cảm cho tôi cơ chứ ?
Tôi đã nghĩ rằng ông ta đã gian lận hay làm gì đó, nhưng xét qua phản ứng của hắn thì chuyện ấy là bất khả thi rồi.
Tuy nhiên, tôi chẳng thể ăn nổi dù chỉ một ván. Vận may có lẽ nào đã bỏ rơi tôi thật rồi ư ?
May mắn, huh… Phải rồi, mấy kẻ trong Guild đã rất ngạc nhiên khi nhìn vào chỉ số may mắn của tôi thấp đến nhường nào vào cái lần đầu tiên tôi được cấp thẻ Mạo hiểm giả của mình. Tuy nhiên, dạo gần đây cũng vừa xuất hiện một nhỏ Linh mục mà chỉ số may mắn của cô ta còn thấp hơn tôi nữa.
Chắc là vậy đấy, nhưng có một sự thật mà tôi không thể phủ nhận rằng đó là tôi hiếm khi nào giành được chiến thắng trong mấy trò chơi mang tính may rủi lắm.
Mặt khác thì thằng Kazuma lại có chỉ số may mắn cao một cách bất thường. Cậu ta chơi qua hàng chục ván bài và chưa lần nào bị thua cả. Tôi đã thử bắt chước theo một số phương pháp để thành công như cậu ta nhưng tới nay vẫn chưa có cái nào ra hồn hết.
“Có những thứ mà một người đàn ông không thể nào chùn bước được ! Sau khi đã thua nhiều như vậy thì trận tiếp theo tôi sẽ giành chiến thắng thôi ! Đó chính là cách mà thế giới này vận hành mà !”
“Đó chỉ là cách suy diễn của một tên rác rưởi thôi ! Vừa rồi cậu cũng nói như thế và cuối cùng phải nhận lấy phần thua đúng chứ ?”
“Ta đây thừa nhận sự quyết tâm của cậu, nhưng giờ thì cậu đã hết sạch tiền rồi, nhỉ ? Không còn tiền cũng chẳng còn Chip, cậu không thể làm gì được nữa rồi.”
Đúng như lời lão già này nói. Ví của tôi đã sạch bóng và tôi cũng kh6ong còn gì đề có thể đem ra thếp chấp được cả.
Thứ duy nhất mà tôi còn lại trên người chính là thanh kiếm này. Tuy nhiên, nó không phải là thứ mà có thể dễ dàng đem ra đặt cược như vậy được.
“Shhh. Được thôi, tôi đành dừng lại vậy.”
“Nếu như cậu thực sự vẫn còn muốn tiếp tục thì, cậu phải nghe theo một yêu cầu từ ta. Nếu cậu chịu thì ta sẽ không ngần ngại cho cậu vay mượn thêm Chip đâu.”
Lão già biến thái này bảo đảm sẽ đưa ra một yêu cầu bất khả thi cho tôi mà xem. Quá rõ ràng để biết hắn sẽ yêu cầu gì từ nụ cười được nở trên khuôn mặt đó.
Dù vậy, ánh mắt của hắn ta vẫn tập trung vào nhỏ loli Succubus, thế nên là…
“Được, vậy cứ triển đi !”
Tôi đồng ý ngay tức thì.
“T-Ta thậm chí còn chưa nói là mình muốn gì nữa mà. Cậu thực sư cảm thấy ổn về chuyện đó sao ? Dù sao thì, đế đổi lấy mớ Chip này… cậu có thể cho ta mượn người bạn đồng hành dễ thương đó một đêm được không ? Phải, ta biết mình yêu cầu hơi quá, nên là như vầy đi. Nếu ván sau cậu thắng thì cậu không cần phải-”
“Chắc chắn rồi.”
“Eh ?” x2
Nhỏ loli Succubus và lão già đó dường như đều sững sờ trước câu trả lời của tôi.
Bộ họ không nghe tôi nói gì à ?
“Như ta đã nói vừa nãy, ta cảm thấy ổn với nó, thế nên cứ chơi trước đi đã.”
“C-Cậu vừa tự ý quyết định gì vậy hả ! Tôi hoàn toàn không đồng ý vụ này đâu.”
Cô ấy lắc mạnh vai tôi, nhưng tôi chỉ thản nhiên nhìn về phía đối phương.
“À thế à ? Có lẽ là cậu nên dành chút thời gian để suy nghĩ kĩ hơn về điều này đó. Hơn nữa, cô ấy trông còn cũng khá trẻ. Cô ấy liệu đã đủ tuổi chưa vậy ? Ta thì thường xuyên rất thích đi uống cùng với những cô gái trẻ, nhưng dù vậy thì cũng chưa quá muộn để hai người đưa ra quyết định lại đâu.”
Ông mới cái người ngay từ đầu đã gợi ra vụ này cơ mà, hà cớ gì bây giờ lại tỏ vẻ lo lắng đến vậy ?
Và cái hình mẫu nhân vật lão già dâm đãng đó biến đi đâu mất rồi ? Lẽ nào chính tôi là người đã hiểu nhầm ý định của ông ta và ông ấy thực sự là một người tốt sao ?
“Thế tất cả những gì ông muốn ở nhỏ này cùng đi uống để chia sẻ với nhau và có một giấc mơ đẹp thôi, phải không ?”
“Ừ-Ừm, về cơ bản thì… Mặc dù cạu đã nói như thế… Vì một vài lí do nào đó mà ta bắt đầu cảm thấy có hơi tội lỗi rồi đây…”
Đừng có đưa tay lên gãi má như vậy nữa. Lão đã là một tên đàn ông trung niên rồi đó ! Thật kinh tởm khi thấy một ông già làm mấy thứ như vậy !
“Ông nên tự tin hơn đi ! Mặc kệ nó có là gì đi chăng, mấy cảm giác lo lắng hồi hộp đó sẽ tiêu tan đi thôi. Chỉ cần ông tin rằng việc mình làm là đúng và hành động cho thích hợp là được. Nào, mau ưỡn ngực ra và làm lại đi ! Hãy mạnh mẽ hơn trong lời nói của mình !”
“L-Là vậy ư ? Được. Fuhahaha ! Mau quý xuống chân ta nếu cậu muốn tiền, tên bần cùng kia ! Mau liếm đôi giày của ta cho sạch đi ! Gahahaha !”
Lão già đó bật ra một tiếng cười sảng khoái và liếc mắt nhìn về phía tôi.
“Đừng có mà cuốn đi luôn như thế chứ hai tên kia ! Vậy còn tôi thì sao ?”
“Ông ấy chỉ muốn uống cùng cô một vài ly thôi mà, thế là ổn, nhỉ ? Ông ta trông có vẻ khá giàu nữa, vì thế nếu tôi mà giành được chiến thắng, tôi có thể lọt vào danh sách VIP của sòng bạc này đó. Hơn nữa, nếu cô biết chăm chút kĩ càng hơn và tạo ấn tượng ở đây thì không phải vị thế của cô sẽ còn cao hơn các Succubi khác vào lúc cuối cùng các cô thành lập một cửa hàng tại đây sao ?”
“Ah, tôi hiểu rồi. Trong trường hợp đó, vậy thì… tôi sẽ cố gắng hết sức để cổ vũ cho cậu !”
Nhỏ loli Succubus cởi bỏ chiếc váy cùng với bộ độ dân làng ra, để lộ bộ đồng phục Succubi bên trong.
Cô gái này hẳn là muốn được công nhận trên danh nghĩa một Succubi lắm, nên là nhỏ dễ dàng thể hiện ra khi tôi bày trò như vậy.
“Uwoooah !” x5
Có vẻ như vẫn chưa hài lòng về những phản ứng mà mình nhận được, nhỏ loli Succubus bắt đầu mỉm cười và hôn gió đền một vài vị khách quen. Đôi cánh đơi của cô ấy nhô ra, nhưng có lẽ mọi người chỉ nghĩ đó là phần trang trí trên bộ đồ thôi.
“Này, không phải cô từng nói rằng mình không thích bị đặt vào tâm điểm chú ý à ?”
“Tôi có nói như vậy sao ?”
“C-Con nhỏ này…”
Đừng có nghiêng đầu như thế. Có thể trông dễ thương đó nhưng cô sẽ không lừa được tôi đâu.
Ah, ờm, quên nó đi. Tên đàn ông vừa là đối thủ của tôi hiện đang bị kích thích bởi những gì mà hắn ta đang nhìn thấy, nên là tôi nghi rằng hắn ta sẽ đưa ra một quyết định hợp lí ngay bây giờ. Tôi sẽ dễ dàng giành được chiến thắng trong lần này thôi.
Được, giờ mới là lúc cho màn trình diễn này bắt đầu đây.
.
.
.
“Làm sao mà chuyện này có thể cơ chứ !? Sao ván nào tôi cũng thua vậy !? Ông đã gian lận rồi, đúng không ? Chắc ông đã giấu trong tay áo mình chứ gì ?”
“K-Không, chỉ là may mắn thôi mà…”
Mắc dù đã phân thắng bại rõ ràng như thế, lão già ngồi đối diện tôi vẫn toát mồ hôi lạnh.
Bên cạnh ông ta là nhỏ loli Succubus, đang rót rượu ra ly với một nụ cười.
“Hãy từ bỏ đi, Dust-san à. Tôi sẽ có một bữa ăn xa hoa cùng ông ấy, nên là cậu cứ về trước đi nhé.”
“C-Con nhãi này…”
Vào giữa cuộc chơi, bọn họ tiết lộ rằng ông ta khá giàu có và sở hữu rất nhiều mảnh đất trong vùng này. Ngay khi biết được chuyện đó, nhỏ loli Succubus bắt đầu đổi qua phe ông ta và còn cổ vũ cho hắn nữa.
“Cô muốn ăn gì nào ? Cứ tiếp tục gọi những gì mình muốn đi nhé.”
“Kya ~ Tôi cảm thấy rất vui đó. Cảm ơn vì đã chiêu đãi nhé !”
Thật lạ cái đồ nịnh hót mà ! Nghe thấy hai người họ thủ thỉ với nhau như vậy làm tôi nổi da gá hết cả lên. Dù vậy tôi cho rằng đó có thể chỉ là tác dụng phụ khi tôi mặc độc chiếc quần này thôi.
“Tôi không chấp nhận chuyện này đâu ! Không thể nào vận may của tôi lại tệ đến mức này được ! Bảo đảm là ông đã giở chiêu trò gì đó rồi !”
“Phải, phải ! Nơi này thực sự có gì đó rất kì lạ ! Chắc chắn bọn họ đã làm điều gì đó mờ ám phía sau lưng rồi ! Các người định lên kế hoạch để lừa một Linh mục xinh đẹp và sẽ nói rằng ‘Hehe, tôi chắc rằng điều gì sẽ xảy ra nếu cô không trả tiền mà nhỉ ? và bắt tôi phải làm mấy trò dâm dục đó chứ gì ! Nếu bây giờ các người chịu thừa nhận điều đó thì mau ăn năn hối lỗi đi, trả lại tiền cho tôi và quyên góp hết tất cả số tiền mà các người có được cho Giáo phái Axis, nếu thế thì tôi sẽ tha thứ cho các người !”
Có một ai đó vừa phun ra mấy lời lẽ kì quặc và còn to giọng bên cạnh tôi.
Tôi quay lại nhìn, và nguồn gốc của giọng nói đó hóa ra được xuất phát từ một cô gái mặc bộ đồ nữ tu màu xanh.
… Tôi ngẫm thì nhớ rằng mình từng gặp cô ta trước đây rồi. Nhỏ chính là cái đứa Linh mục điên khùng luôn cố gắng cản đường tôi khi mua lại thanh Ma kiếm của tên Mitsu- gì gì đó đại loại thế.
Tôi không biết tên cô ta là gì, và cũng chẳng bao giờ muốn biết, nhưng tôi hiểu rõ rằng sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp khi dính líu tới nhỏ cả.
“Này, ngay từ đầu thì một Linh mục như cô lại làm gì trong sòng bạc này vậy ?”
“Giáo phái Axis chúng tôi không hề cấm đánh bạc. ‘Ngay cả khi bạn phải kiềm chế bản thân và sống một cuộc đời nghiêm túc, không ai có thể biết trước điều gì sẽ đến vào ngày mai cả. Thế nê, thay vì sống cho một tương lai vô định đó thì bạn nên sống cho hiện tại này thì hơn !’ Nó đã được ghi trong kinh thánh của Giáo phái Axis đó !”
Dường như nhỏ không nhớ ra tôi rồi.
“Ý tôi là, tôi khá đồng ý với triết lý đó đấy, nhưng liệu nó có thục sự quan trọng đến mức tôn vinh như một giáo lý không vậy…?”
Tôi đã hiểu rất rõ rằng cái Giáo phái Axis ấy là một tổ chức có vấn đề khi sống trong thị trấn cùng với con nhỏ Linh mục tiệc tùng đó quá lâu đến nhường nào, nhưng bọn chúng thực sự là một lũ thối tha đấy. Người đời đồn rằng ngay cả quân đội Quỷ vương cũng phải cảnh giác với họ nữa.
“N-Nè, đứa nào dám để một khách hàng có vấn đề như thế vào sòng bạc vậy hả ?”
“Tôi đã nói với cậu biết bao lần là đừng có dính líu tới tụi Giáo phái Axis nữa mà !”
“Tôi xin lỗi ! Ban đầu thì cô ấy khá là biết điều, thế nên…”
Các Dealer cùng lũ nhân viên bắt đầu lùm xùm lên khi biết cô ấy là thành viên của Giáo phái Axis.
“Quan trọng hơn, không phải cậu cũng là nạn nhân đáng thương của cái sòng bạc chết toi này sao !? Tại sao chúng ta không cùng nhau hợp lực để đánh sập cái chỗ ác ôn này nhỉ !? Hãy cùng nhau lấy lại số tiền mình đã mất từ những ván cược không công bằng này đi ! Thực tế thì tôi sẽ không thể trả được tiền thuê phòng tối nay nếu không lấy lại được số tiền đó á !”
“Cô dùng số tiền mình dùng để thuê chỗ ở để đem đi đặt cược ư ? Thôi nào, ít nhất cũng phải biết kiềm chế một tí đi chứ.”
“… Cậu có cần một cái cái gương để soi lại bản thân mình không ?”
Chắc là lời tôi nói nghe cũng chả thuyết phục mấy khi đang mặc độc mỗi chiếc quần này.
“Tôi sẽ bỏ qua cho các người lần này, vì thế chỉ cần trả lại tiền cho tôi thôi. Nếu không thì số tiền mà tôi quyên góp để tìm Zesta-sama sẽ tan thành mây khói mất !”
“C-Cô…”
Tôi không biết người tên Zesta này là ai, nhưng cái thể loại gì lại đi đánh bạc trong khi đang tìm người thế này ?
“Nấu vẫn không chịu trả tiền lại cho tôi, kể từ mai tôi sẽ biến nơi này thành cứ điêm gặp mặt của Giáo phái Axis luôn đấy nhé ! Mọi người ai cũng đều sẽ được gia nhập khi họ nhặt được bất kì đồng xu nào rơi xuống sàn đó ! Chắc sẽ vui lắm đây !”
“Kinh khủng quá ! Làm ơn đi, bất cứ gì ngoài việc đó.”
Một người đàn ông trông như là tay quản lí bắt đầu đổ mồ hôi hột khi đối mắt trước những lời đe dọa từ nhỏ Linh mục này.
Tôi có nên hợp tác với cô ta để quậy banh mọi thứ không nhỉ ? Bọn họ có thể là lũ Giáo phái Axis đáng sợ đấy, nhưng nó sẽ còn đáng sợ hơn nếu có bọn họ về phe tôi.
Thành thật mà nói thì, tôi không muốn than gia cùng với tụi Giáo phái Axis này tí nào, nhưng nếu chỉ trong thời gian ngắn thì chắc sẽ ổn thôi.
“Đúng, đúng ! Rồi cả cái chỗ này sẽ trờ thành tụ điểm cho mội hội kì quặc luôn ! Nếu các người không muốn điều đó xảy ra thì hãy trả lai tiền cho tụi tôi đi ! Và mau làm gì đó với mấy trò tôi vừa chơi vừa nãy đi. Mấy người hiều ý tôi mà, phải chứ !?”
“Phải, phải ! Cậu nói nghe được đó ! này không phải là tôi làm vì cậu hay gì nhưng, tôi không ngần ngại trao cho cậu một vị trí đặc biệt trong Giáo phái Axis nếu cậu tham gia đâu đó !”
Tại sao cô lại vừa đỏ mặt vừa giận hờn như vậy ?
Và cũng đừng có đẩy mấy tờ đơn tuyển dụng đó vào người tôi nữa.
“Huh ? Tôi nghe bảo rằng nếu dùng thái độ như vậy thì mấy đứa trai tân như cậu sẽ đều xiêu lòng hết mà…”
“A-Ai là trai tân chứ hả ? Nói cho cô biết nhé, tôi chính là một ngôi sao đã hoàn thành hơn trăm nhiệm vụ tại Axel, đến mức tôi thường xuyên bị mất ngủ do được quá nhiều người chú ý đến đó !”
“Eh ? Dust-san ? Không phải cậu luôn tới cửa hàng chúng tôi chỉ vì cậu luôn một mình sao ? Và tôi cũng chưa từng thấy cậu gặp vấn đề gì trong lúc ngủ cả.”
Con nhỏ chết tiệt này, cô ta có cần phải nói thế không chứ.
Lo mà tập trung làm cho lão già kia thấy vui đi !
“Mà nè, chúng ta đã từng gặp nhau chưa ấy nhỉ ? Tôi có cảm giác rằng mình đã nhìn thấy cái gương mặt côn đồ và lầm lì này ở đâu đó rồi… Nếu cậu đẹp trai hơn chắc là tôi sẽ nhớ ra ngay đấy.”
“Ai quan tâm tới chuyện đó chứ ? Dù sao thì, các người nghĩ thế nào ? Trả lại tiền cho chúng tôi hoặc biến nguyên cái chỗ này thành tụ điểm họp mặt của Giáo phái Axis ! Cái nào ngon ăn hơn thì chọn đi !”
“Và các người cũng sẽ được kết nạp vào Giáo phái luôn đó.”
Đối mặt với lời đe dọa từ chúng tôi, tay quản lí thở dài một hơi rồi giơ tay chỉa thật mạnh về phía tụi này.
“Ném hai đứa này ra khỏi đây ngay !”
Không lâu sau đó, chúng tôi bị vây quanh bời những tên đàn ông mặc đồ đen, chẳng nói một lời mà cứ thế quẳng chúng tôi ra một bãi rác nhỏ.
“Lại bãi rác nữa hả !? Cứ cái đà này thì chắc mình sẽ quen với cái mùi này thôi.”
“Sao các người dám ném một cô gái xinh đẹp như tôi ra bãi rác chứ ! Cá người chắc chắn sẽ nhận lấy hậu quả cho coi ! … Một Linh mục xinh đẹp dơ bẩn thì nghe có hơi dâm dục nhỉ ? Ah, hộp cơm trưa này… Sẽ lãng phí lắm nếu cứ để nó ở đây.”
Con nhỏ Linh mục vui vẻ nhìn vào hộp đồ ăn thừa mà cô ta tìm được trong đống rác kia…. Cô ta sẽ không ăn nó đâu phải không !?
Giáo phái Axis đúng là một tổ chức điên khùng mà.
“Mùi vẫn chưa có gì hư hỏng hết. Hỡi tên sói hoang du côn lạc bầy đằng kia, tôi sẽ không ngần ngại bán nó với giả rẻ nếu cậu thấy đói đâu.”
“Cô bị điên hả !? Thằng nào sẽ trả tiền cho nó cơ chứ !? Cô tự đi mà xử nó đi !”“Không đời nào một Linh mục như tôi lại làm chuyện đó cả. Bộ cậu không có nhận thức à ?”
“Thường thì một Linh mục có ý thức là ngay từ đầu họ sẽ không thử bán cái mớ đồ ăn thừa đó đâu ! Tôi ghét bọn Giáo phái Axis là vậy đấy !”
Tôi đã biết rất rõ nó như nào khi có một chuến đi đến thằng trụ sở của tụi Giáo phái Axis, nhưng thực sự tôi chẳng thu lại được gì khi tham gia cùng họ cả. Tôi biết điều đó, thế nhưng tôi vẫn bị cuốn vào và vạ lây cùng cô ta.
“Nhân tiện thì, tại sao cậu lại cố giữ tham kiếm đó mặc dù gần như đã bị lột sạch như thế ? Cậu có thể kiếm được một khoản tiền cho thanh kiếm đó đấy. Ah, tôi vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời lắm nè. Tại sao cậu không đưa thanh kiếm ấy cho tôi nhỉ ? Tôi thề với Aqua-sama rằng tôi chắc chắn sẽ trả lại cầu gấp nhiều lần hơn thế !”
“Dĩ nhiên là không nhá ! Bố ai tin nổi vào lời thề từ con nhỏ nữ thần của cô chứ !? Hơn nữa, thứ này còn là một bảo vật do một người bạn rất quan trọng đã tặng cho tôi đó ! Không đời nào tôi lại giao thứ này cho một người phụ nữ như cô đâu !”
Tôi che thanh kiếm lại để ngăn người phụ nữ kia giật lấy nó.
“Làm gì mà nói quá lên thế. Thanh kiếm đó nào phải người yêu của cậu đâu nà, nên là không cần phải giữ kĩ đến vậy… Không, đừng bảo tôi là, cậu là trai cong hả ? Giáo phái Axis chúng tôi chấp nhận các cặp đồng tính luyến ái, tình yêu trong gia đình hay tình yêu với muôn loài, nhưng còn tình yêu đối với đồ vật thì có hơi quá đối với chúng tôi.”
Hình như nhỏ này đang hiều nhầm cái gì rồi, nhưng giờ tôi không rảnh đề làm phiền nhỏ nữa.
“Giờ tôi hoàn toàn hết sạch tiền rồi, tôi có nên tìm thêm vài đồng đạo Axis của mình hay đi chọc phá tụi Giáo phái Eris không đây ? Ah, thật khó xử quá đi mà.”
“Đừng có nghĩ tới chuyện đó nữa. Quan trọng hơn là, không phải cô có nói gì về việc đến Elroad tìm kiếm ai đó sao ?”
Tôi không nhớ tên người đó là gì, nhưng tôi có nhớ rằng nhỏ này có nói điều gì đó tựa tựa vậy.
Nhỏ Linh mục khoanh tay và nghiêng đầu. Sau giây lát, một tia sáng lóe lên trong ánh mắt nhỏ và cô ta đập hai tay vào nhau.
“Tất nhiên là tôi phải nhớ rồi ! Tôi chắc chắn không thể nào quên được ! Tôi đến đây đề tìm kiếm người đứng đầu cả Giáo phái Axis đó, chính là Zesta-sama !”
“Cô hoàn toàn quên bẵng đi việc đó phải không ?”
Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt thăm dò, và nhỏ lập tức quay lưng đi.
Hẳn là nhỏ này đã hoàn toàn quên mất ông chú ấy và bỏ đi chơi đây này.
“Tôi không biết cậu đang nói gì hết. Tôi đã nhận được tin báo rằng Zesta-sama có thể đang đi chiêu mộ những người đang chán nản sau khi thua vài ván cược, vì vậy tôi mới tạt qua mấy tiệm sòng bạc đê xem thử, chỉ thế thôi !”
“Đừng có mà tuyển dụng những loại người như thế chứ ?”
“Cậu đang nói gì vậy ? Nếu chúng tôi sử dụng phương pháp thông thường thì chẳng có ma nào ngó tới hết á, nên là bọn tôi phải dùng những cách thức sáng tạo hơn đó.”
“Không phải các người mới là kẻ đi sai hướng đấy ư… ?”
“Ý cậu là sao ? Cậu vừa nói gì nghe kì quặc lắm đó.”
Tôi đồng tình với vài điểm trong suy nghĩ của tụi Giáo phái Axis này, nhưng tôi có cảm giác rằng phần nào đó trong tôi sẽ chết mất nếu tôi được tuyển dụng trong mấy tình huống như vậy.
“Thế thì cô mau đi kiếm Zesta của mình đi hoặc là đi tryền giáo chẳng hạn.”
“Thành thật mà nói thì, chả ai phải mất mác gì cả nếu vắng bóng Zesta-sama hết. Nếu có chuyện gì xảy ra thì mọi thứ thực sự còn tốt đẹp hơn khi không có ông ấy nữa kìa. Và nếu tôi muốn tuyển dụng ai, tôi thà chọn một anh chàng đẹp trai có nhiều tiền. Đó là lí do tôi thường xuyên lui tới mấy sòng bạc đấy !”
Tôi đã tỏng biết điều này rồi nhưng, con nhỏ này đúng là vô dụng hết sức.
“Dù sao thì, tôi cũng không có thời gian để ngồi tám chuyện với một tên khố rách áo ôm như cậu. Tôi cần tìm một tay giàu có hơn đề chiêu mộ vào hội và bù đắp lại số tiền đã mất hôm nay mới được.”
Những mấy rác rưởi cùng bùn đất bám trên người cô ta, con nhỏ Linh mục xinh đẹp tự xưng này đi phóng đi mất dạng trên phố.
“… Chắc mình cũng nên quay về thôi.”
Tôi rất mệt mỏi và còn hết sạch tiền, thế nên cũng chẳng còn việc gì khác nữa, tôi đành quay về chỗ nhà trọ.
Phần 7:
“Mau dậy đi. Nhóm tụi Kazuma đã đi rồi kìa.”
“Trời vẫn còn sáng mà, cậu có biết không vậy ?”
“Thì trời sáng là lúc cậu phải thức dậy mà.”
Taylor đã nói gì đó nghe thật nực cười.
Tôi ngồi dậy trên giường, nheo mắt và nhìn ánh nắng ban mai chiếu qua khe cửa.
Keith cũng đang ngồi cạnh cửa sổ nữa.
“Bọn họ hẳn là dậy từ sớm lắm. Và ai cũng ăn mặt đẹp nữa. Bộ họ định đi đâu đó à ?”
Tôi nheo mắt theo hướng mà Keith đang nhìn, nhưng những gì mà tôi thấy được chỉ là những dấu dấm bé nhỏ.
Khi tôi qua bên phòng nữ để gọi họ dậy, tôi tình cờ gặp phải nhỏ loli Succubus còn đag mắt nhắm mắt mở.
Ah, phải rồi, tất nhiên. Sẽ là chuyện lạ nếu những việc đó lại không xảy ra khi bạn để một lão già biến thái cùng một Succubus với nhau đó.
“Tối hôm qua cô vui chứ ?”
“Ừm, ông ấy thực sự rất tốt bụng đó. Có vẻ như ông ấy có một đứa cháy trông giống tôi, nhưng ông ấy không thể chăm sóc cho chúng vì họ lại ở xa nhau, nên là thay vào đó ông ấy đã chăm sóc cho tôi ! Tôi đã gửi ông ấy một giấc mơ ngọt ngào nơi ông ấy có thể vui đùa với con cháu mình như là một dịch vụ miễn phí vậy !”
“Oh, thế thì tốt rồi.”
Nó lại khác xa so với những gì mà tôi tưởng tượng.
“Đợi đã. Đừng nói là cậu lo lắng cho tôi đấy nhé ?”
“Dị nhiên là không rồi ! Đừng có vừa cười vừa huých cù chỏ vào tôi như thế.”
Thằng nào mà lại lo lắng cho một Succubus cơ chứ ? Tôi chỉ hơi e ngại rằng sẽ có điều gì không may xảy ra bởi vì một phần cũng là lỗi do tôi, thế thôi.
“Vâng, vâng, đừng có mà làm trò nữa và mau đi thôi.”
Lean đang cáu kỉnh vì vừa mới thức dậy, đẩy chúng tôi ra và rời khỏi nhà trọ.
Dường như Kazuma và nhóm của cậu ấy đang thẳng tiến đến một lâu đài.
Hình như họ đang gây ồn ào trước cổng, nhưng rồi nó sớm lắng xuống.
Cũng đã được vài phút kể từ lúc đó.
“Có vẻ như họ không bị xua đuổi gì, nhưng cũng không được chào đón mấy cho lắm.”
Taylor khoanh tay nói.
Thật kì lạ. Nếu có một nàng công chúa từ đất nước láng giềng ađến ghé thăm thì phải biết mời họ vào trong chứ. Cũng chẳng lạ gì nếu con bé xem đây là một sự xúc phạm khi buộc phải đợi bên ngoài như này.
Hoặc có thể là họ cố tình khiêu khích nhỏ chăng ? Nhưng mối quan hệ giữ Belzerg và Elroad vốn khá thân thiết mà, sẽ chẳng được ích lợi gì khi làm như vậy cả.
“Có một thằng nhóc tóc đó vừa bước ra và theo sau còn một đám người nữa. Huh, có vẻ như thằng nhóc ấy chuẩn bị đánh nhau kia. Ah, nó dám chọc Megumin và Aqua nữa. Thật là ngu xuẩn mà. Tại sao mấy tên kia lại giải thích về từng người trong bọn họ chứ ?”
Keith đang cười khúc khích khi mô tả những sự kiện đang diễn ra mà cậu ta có thể nhìn thấy bằng kĩ năng Farsight của mình.
Tụi Hồng ma tộc thì không thể đùa giỡn được rồi. Và nó còn gấp đôi khi đụng vào con nhóc phát nổ đó. Ngoài cái tính hay nóng nảy thì sức công phá của nhỏ là không ai sánh bằng. Đòi đánh nhau với nhóc đó chỉ có nước tự sát mà thôi.
Và cả Aqua cũng là một Đại linh mục của Giáo phái Axis nữa. Nói cách khác thì, dình líu tới cô ta cũng chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì đâu.
“Oh, bây giờ thì có một người đàn ông có vẻ ngoại lịch lãm đã đi ra hòa giải mọi thứ và dẫn bọn họ vào trong rồi. Chúng ta nên làm gì giờ đây ? Tôi thì không thể nhìn xuyên qua tường được.”
“Rain có nói rằng họ sẽ ổn nếu vào trong lâu đài, đúng không ? Thế nên là giờ chúng ta có một khoảng thời gian rảnh đó. Làm tốt lắm mọi người-”
“Tất nhiên là không rồi !”
Lean nắm lấy cổ áo và kéo tôi lại khi tôi đang cố gắng bỏ đi.
Chậc, thế mà tôi cứ nghĩ là mình sẽ vui vẻ nghỉ ngơi rồi chứ.
“Chúng ta cần ở đây theo dõi họ đến khi nào họ bước ra thì thôi.”
Theo sự chỉ dẫn của Taylor, chúng tôi dựng trại gần đó cho đến khi nhóm tụi Kazuma quay trở lại. Ngay từ khoảng cách này cũng trông thấy được Iris không vui vẻ gì mấy về những gì đang xảy ra bên trong.
“Cô bé ấy đến đây đê gặp mặt vị hôn phu của mình nhỉ ? Bộ nhỏ định đánh nhau với thằng nhóc ấy hay gì à ?”
“Ai mà biết ? Tất cả những gì chúng ta được thuê chỉ là trông chừng và bảo vệ họ thôi. Hoàn cảnh gia đình hay triển vọng hôn nhân của con bé cũng chẳng phải là việc của chúng ta.”
Trước câu trả lời bâng quơ của tôi, tụi bạn đồng hành nhìn tôi một cách lạnh lùng.
Thông cảm cho nhỏ hay không là chuyện của các người chứ, nhưng đây không phải là chuyện àm chúng ta có thể can thiệp vào đâu. Tôi cũng hơi lo lắng đó, nhưng bên cạnh con bé còn có Kazuma mà, thế nên sẽ ổn thôi.
“… Cậu ta có thể nói tốt hơn mà, nhưng lời từ Dust nói nên chịu vậy. Hãy tiếp tục theo dõi bọn họ thôi.”
Cả nhóm miễn cưỡng chấp nhận ý kiến của Taylor và theo sau Kazuma.
Cuối cùng thì hôm nay cũng chẳng có gì đặc biệt đáng chú ý xày ra cả, và bọn tôi quay về nhà trọ mà không gặp phải sự cố gì.
Phần 8:
Vào ngày hôm sau, chỉ có Kazuma và Iris đến lâu đài thôi. Ba người còn lại thì đều có việc cho riêng mình cả.
Nhỏ loli Succubus thì đã chơi với lão phú ông kia để tham quan thành phố, nên là hôm nay cô ấy cũng không tham gia cùng tụi tôi.
“Được rồi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu, vì vậu mau giải quyết nahh gọn vấn đề này thôi. Người chiến thắng trong trò oẳn tù tì nãy sẽ được lựa chọn mình sẽ theo dõi ai. Mấy cậu đều thấy ổn với nó, phải không ?”
Mọi người đều gật đầu đáp lại.
Và như thế, trò chơi mang tính quyết định cho số phận cũa cả ngày hôm nay đã bắt đầu.
“Được ! Thế có nghĩa là tôi sẽ đi theo Kazuma hết ngày hôm nay !”
Taylor là người chiến thắng đầu tiên, cậu ta nở một nụ cười.
“Chết tiệt, phần ngon ăn nhất lại bị hốt mất rồi. Vậy là còn ba người kia… Không phải mấy đứa đó đều là lũ ngốc cả sao ?”
“Dust à, ngay cả khi là ba người bọn họ thì trong số đó cũng có người đỡ hơn hai kẻ còn lại đấy.”
“Tôi có cảm giác thật tệ lắm nếu như trận sau mình không giành chiến thắng.”
Kieth và Lean có vẻ nghiêm túc hơn hẳn so với trước đây tôi từng thấy.
Đúng vậy, trong số ba nhỏ đó thì có một người tuy hơi kì quặc, nhưng ít ra cũng có chút nhận thức thông thường.
“Được rồi ! Triển thôi ! Đá, giấy…”
“Kéo !”
Tôi ra giấy, Kieth cũng ra giấy luôn. Và của Lean là… kéo.
“Phải ! Phải ! Vậy thì tôi sẽ chọn Darkness nhé.”
“Khốn khiếp, giờ thì kẻ tốt nhất trong cái lũ tồi tệ nhất cũng bị lấy đi rồi !”
“Hay đấy, giờ thì những người duy nhất còn lại là con nhóc phát nổ và nhỏ Linh mục tiệc tùng thôi.. Lâm vào thế bí rồi đây…”
Lean thì nhảy cẫng lên vì sung sướng, còn tôi với Keith trở nên ủ rũ.
Darkness luôn liều lĩnh và còn là một đứa biến thái dâm loằn, nhưng khi ra chiến trường thì, nhỏ khá là nhạy bén đó. Miễn là không có điều gì kích hoạt cái chứng khổ dâm của mình thì cô ấy vẫ là người bình thường.
“Có vẻ như thắng hay thua gì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi.”
“Thật trùng hợp đó, Keith à. Tôi cũng nghĩ vậy đấy, nhưng mà… Vẫn có một sự khác biệt nhỏ giữa người gây ra vấn đề lớn và người liên tục gây rắc rối nhỏ nhặt đó.”
“Thế nó cũng giống như lựa chọn giữa nhận một đòn tấn công cực mạnh hoặc trúng độc gây một lượng sát thương nhỏ trong thời gian dài huh…”
Thành thật mà nói thì, tôi chả hứng thú với ai hết.
Và kết quả của trận đấy giữa tôi và Keith là…
“Con nhóc phát nổ, huh…”
Người duy nhất còn lại là con nhóc phát nổ ấy.
Tình cờ thay, dù rằng Keith đã thắng, nhưng cậu ta cũng chẳng vui vẻ gì sất.
.
.
.
“Con bé ấy định đi đâu thế nhỉ ?”
Con nhóc phát nổ dường như định sẵn điểm đến trong đầu rồi, và nhỏ đi dọc trên con đường con đường xung quanh thành phố mà không chú ý đến bất kì sòng bạc hay mấy tên bán hàng rong nào đang trải dài hai bên đường cả.
Sau khi đi ra khỏi thành phố và đi bỗ một quãng khá xa, con bé đã tới một vùng đồng bằng hoang vắng đầy cây xanh mà không hề có bất kì công trình nhà ở nào được nhìn thấy hết.
Gần đó thì có một dòng sông, nhưng tôi biết rằng nhỏ không phải loại người mà bỏ công đi nãy giờ chỉ để nghịch nước đâu.
“Cái tên Kazuma này, cậu ta thực sự không nên để một đứa nhóc có vấn đề như vậy một mình mà không có ai giám sát gì hết.”
“Do cậu không hiểu được thôi. Các bé Loli sẽ rất dễ thương nếu đề họ bộc lộ tính cách hoang dại trong mình. Hôm nay em ấy trong khá sung đó.”
“Uwoah !?”
Tôi bất ngờ khi nghe thấy có tiếng ai đó thì thầm bên tai mình, vội vàng quay lại nhìn thì thấy đó là con nhỏ Linh mục mà tôi vừa gặp hôm trước.
Cô ta tỏ ra một ánh mắt đầy nguy hiểm và còn nhỏ dãi nữa.
“C-Cô từ đâu ra vậy ?”
“Tôi sẽ luôn ở bất cứ nơi nào mà Megumin-san đến. Tôi đà chờ đợi thời cơ được ở bên em ấy một mình kể từ khi tôi gặp nhỏ vào hồi sáng này ! Giờ thì, quanh đây cũng không có ai hết, thế nên chắc sẽ ổn thôi nếu tôi lại chào và sờ soạng con bé một lúc, nhỉ ?”
“Chờ chút đã.”
Tôi nắm lấy tay con nhỏ Loinh mục đó trước khi cô ta hướng tới chỗ Megumin.
“Eh, cậu định gạ tôi ngay trong tình huống này ư ? Tôi không ghét bị người khác cưỡng bức đâu nhưng, giờ thì tôi không có tâm trạng để làm chuyện đó. Hơn nữa, tôi không có hứng thú gì với một tên vừa không đẹp trai vừa không giàu có như cậu.”
“Ai mà thèm làm cái việc ngớ ngẩn đó chứ ? Bây giờ tôi đang theo dõi con bé mà, nên cô mà đi ra ngoài đó thì tôi sẽ bị lộ mất.”
“Eh, cậu bám đuôi một cô gái trẻ hả… Cậu là một tên biến thái à ?”
“Cô đã bao giờ nghĩ đến việc tự soi gương lại bản thân mình chưa vậy ? Dù sao thì, xét theo những gì cô vừa nói, chắc là cô có quen biết gì với con nhóc phát nổ đó rồi phải không ?”
“Chúng tôi thân tới mức có thể tắm chung với nhau đó. Tôi cho rằng sẽ không quá lời khi bảo hai người bọn tôi là cặp chị em đã được kết nối giữa tâm hồn và thể xác đâu.”
Cô ta trông có vẻ tự tin khi nói ra điều đó, nhưng mọi thứ về nhỏ nghe chẳng đáng tin chút nào.
Ý tôi là, ngay từ đầu thì không ai trên đời này lại đi tin lời nói của một đứa theo đạo Axis cả.
“Tôi thực sự không biết gì về vụ chị em gái nhưng, nếu hai người đã quen biết nhau thì, huh… Cô có phiền chờ thêm chút trước khi lại đó chào hỏi con bé không ?”
“Tại sao ? Tôi rất muốn ôm em ấy ngay bây giờ để bổ sung nguồn năng lượng lolinium trong mình đó !”
Tôi luôn biết rằng cô ta là một kẻ nguy hiểm rồi, nhưng không ngờ rằng nhỏ lại đi xa đến mức này.
Cá nhân tôi thì cũng không quan tâm mấy đến việc con nhóc phát nổ đó quen biết với ai, nhưng sẽ tệ lắm nếu như Kazuma biết đến sự hiện diện của chúng tôi.
Tôi cần phải nghĩ ra một cái cớ để ngăn con nhỏ này lại mới được.
“Nếu như cô thực sự muốn đi, tôi sẽ không cản cô đâu, nhưng cô cảm thấy ổn với chuyện này không vậy ? Cô nghĩ xem giờ nhỏ đang ở đâu ? Con nhóc ấy đang ở một mình bên dòng sông kìa… Cô biết tôi muốn nói gì mà, nhỉ ?”
“Đ-Đừng bảo là, em ấy định ‘xả lũ’-”
“Con bé chỉ nghịch nước thôi.”
Tôi buộc phải ngắt lời cô ta trước nhỏ định nói điều gì đó nghe biến thái hơn.
“Điều đó cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Được rồi, tôi sẽ ráng nuốt cục buồn này vào trong lòng và chịu đựng nó vậy.”
Tôi không nghĩ rằng việc này đáng để cô ta phải cắn răng chịu đừng và siết chặt tay như thế đâu, nhưng chừng nào nhỏ vẫn còn ở đây thì tôi cũng không quan tâm mấy.
Khi hai chúng tôi tiếp tục quan sát con nhóc phát nổ, con bé tiến lại gần mé sông.
Không lâu sau đó, chúng tôi nhìn thấy có một hàng rào nhỏ từ đằng xa.
“Oh, có một dấu hiệu kìa. Để coi… có một trang trại của lũ Vịt củ hành đang ở đằng trước. Nghĩ lại thì, tôi nghe nói rằng chỗ này là một trong những địa điểm tham quan khá nổi tiếng trong thành phố này đó. Hmm, Nói xem, bộ em ấy định đánh nhau với mấy tên chủ trại à ?”
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì chúng ta phải bỏ chạy ngay lập tức đó.”
Trong khi phải cảnh giác với con nhỏ Linh mục bên cạnh, tôi tập trung hai mắt vào những gì đang xảy ra trước mặt.
Hình như con nhóc phát nổ đã chạm mặt những công nhân trang trại trong khi con bé đang cố gắng lại gần.
Tôi nghĩ rằng bọn tôi nên tiến lại gần hơn đề xem họ nói gì, nhưng trước khi cả hai kịp duy chuyển, hàng loạt tiếng la hét khác nhau của mấy tay công nhân trang trại ấy vang lên rồi đổ ập về phía chúng tôi.
“Con bé đó lại đến kìa ! Mọi người, mau giữ nhỏ lại !”
“Ai đó lấy dây mau ! Và bịt miệng con bé lại.”
“C-Các người đang làm gì vậy ! Dừng lại đi !”Dường như bọn họ đang định kiềm chế con nhóc lại, nhưng nhỏ cũng đang đấu tranh kịch liệt kìa.
“Con bé đó có thể chỉ trông như một đứa trẻ thôi nhưng nhỏ mạnh lắm đó ! Ah, oh ! Đừng có vùng vẫy nữa coi !”
“Đừng có nghĩ đó là một đứa trẻ nữa ! Cứ coi như là đag chiến một con quái thú hung bạo khát máu ấy !”
Một cô gái trẻ đang bị bao vây bời mấy tên đàn ông trưởng thành. Thường thì nếu ai nhìn vào một cảnh tượng như vậy đều sẽ nghĩ đế việc nên cứu cô gái đó, nhưng mà… Vì biết được tính cách của nhỏ như nào nên hẳn là họ có lí do phải làm như thế.
“Các người định làm gì với Megumin của tôi vậy ! Này, mau buông tôi ra !”
Tôi nắm lấy vạt áo của nhỏ Linh mục để ngăn cô ta nhảy ra khỏi đó.
“Lúc này thì đừng có nhảy ra. Nếu như cô muốn muốn cứu con bé, chẳng phải cứ đợi đến lúc căng thẳng nhất rồi mới xông ra, không phải làm vậy khiến cô trông ngầu hơn sao ?”
“Một vị Linh mục xinh đẹp sẽ luôn xuất hiện khi có người gặp nguy hiểm. Nghe có vẻ được đấy. Tôi thích ý tưởng của cậu rồi đó.”
Tôi muốn nói một vài điều với con nhỏ Linh mục chỉ hành động vì lợi ích của mình này, nhưng cô ta lại là một tín đồ đạo Axis. Cho tới thời điềm này thì tôi vẫn chưa thể nói được gì nhiều với nhỏ cả.
Tuy nhiên, tại sao con nhóc phát nổ lại bị đối xử như thế chứ ?
Nếu tôi biết trước chuyện này xảy ra, tôi sẽ đi hỏi Keith để biết thêm chi tiết về những gì mà hôm qua con nhóc ấy đã làm. Ngay cả khi tôi muốn cứu con bé đi nữa, tôi vẫn không thể tiết lộ rằng mình đã theo dõi nãy giờ ở đây được.
“Hãy quan sát thêm một chút nữa đi trước khi làm bất cứ chuyện gì.”
Chúng tôi tiến lại gần hơn cho đến khi nghe rõ được tiếng bọn họ nói.
“Tôi không dám tin rằng hôm nay nhóc mày cũng có gan quay lại đây luôn đó ! Dám giết những con Vịt củ hành mà bọn này đã dồn hết tâm huyết để nuôi nấng…”
“Nhìn thấy một bầy Vịt củ hành và xả Explosion xuống chúng là chuyện bình thường thôi mà !”
“Trước giờ tôi chưa từng nghe điều gì nực cười như thế cả.”
Giờ thì tôi hiều rồi, cơn chấn động và tiếng nổ mà hôm qua tôi đã nghe là từ con nhóc phát nổ này đã xả ma pháp của mình lên trang trại này đấy hả ?”
Bọn Vịt củ hành rất ngon và còn chứa nhiều điểm kinh nghiệm nữa, thế nên chúng đích thực là con mồi ngon ăn nhất cho các tay Mạo hiểm giả, nhưng dù vậy, không ai lại đi tấn công một bầy Vịt củ hành đang được người khác nuôi cả.
“Những con Vịt củ hành này không phải được nuôi để thịt chúng sao ? Trong trường đó, thay vì để chúng bị săn bởi bọn quý tộc hoặc lũ Mạo hiểm giả vô danh nào đó thì tốt nhất chúng nên cảm thấy vinh hạnh khi được kết liễu dưới tay của Đại pháp sư Megumin đồng thời cũng là người sở hữu Bộc phá ma pháp này đi !”
“Chắc chắn ở thế giới bên kia chúng đang khóc đó !”
Con nhóc phát nổ hất tung áo choàng của mình lên mặc dù nhỏ lại sai quá sai. Tôi cho rằng nhỏ này cũng chẳng chịu thay đổi tính cách của mình đâu chỉ vì mình là khách từ nơi xa đến.
Được rồi, tôi đã quyết định xong xuôi, không cần phải bảo lãnh cho nhóc ấy hay gì cả.
Không quan trọng dù bạn có đến từ đâu đi nữa, những người công nhân trang trại đó chẳng làm gì sai hết. Cứ để mặc nhỏ vậy.
“Nếu các người định đòi tiền bồi thường thì người đàn ông đó cũng đã trả tiền rồi thay.”
“Ah, phải, người đàn ông đó đã ngậm ngùi khóc khi anh ta đưa tiền…”
Vậy là cái gã đã cố gắng tán tỉnh con bé đã nhận được hóa đơn rồi huh ? Bọn họ chắc cũng đã trải qua một một khoảng thời gian khó khăn lắm đây.
“Làm ơn hãy quay về đi. Chúng tôi không muốn dính líu gì tới nhóc nữa đâu.”
“Hmmp, các người có chắc mình nên nói vậy không đó ? Hôm nay tôi vừa nhận được một ít tiền tiêu vặt từ Darkness đấy, thế nên nó cũng sẽ đủ để trả cho mấy con Vịt củ hành nữa.”
“Nhóc vẫn chưa hài lòng sau khi xử bọn Vịt củ hành ngày hôm qua à… Nhóc biết đấy, thôi bỏ đi, cứ làm như nhóc muốn. Một khi đã xong xuôi rồi thì đừng bao giờ quay lại đây nữa.”
Sau khi lũ Vịt được các công nhân trang trại miễn cưỡng thả ra, con nhóc phát nổ vui vẻ đuổi theo săn mấy con Vịt còn sống sót đó.
AI đó làm ơn gọi Kazuma giùm tôi cái…
“Trông Megumin-san có vẻ đang rất vui. Fufu, có lẻ tôi cũng nên ra đó tham gia cùng mới được.”
“Cô sẽ chỉ làm cho mọi sự trở nên phức tạp hơn thôi, thế nên là đừng. Ngoài ra thì, không phải cô bận tìm một ai đó rồi sao ?”
“Ah… nhưng mà, thay vì kiếm Zesta-sama, cậu không nghĩ rằng việc khắc ghi sâu vào đầu hình ảnh Megumin-san đang vui đùa quan trọng hơn sao ?”
“Tôi hoàn toàn không nghĩ thế đâu. Tôi sẽ cho cô biết địa chỉ nhà trọ mà nhóc ấy đang ở, thế nên cô có thể ghé thăm nhỏ sau nhé. Nhỏ Linh mục tóc xanh từ Giáo phái Axis cũng đag ở đó luôn đấy.”
Nếu tôi cứ cù nhây với cô ta mãi thì tôi sẽ mất dấu nhóm của Kazuma mất, vì vậy tôi đã đưa ra lời đề nghị như thế với cô ta.
Khi tôi nói xong, mắt nhỏ sáng lên đáp lại.
“Aqua-sama cũng ở đây ư !?”
“Đúng vậy. Sau cùng thì cô cũng biết nhỏ đó mà. Ờm, thì cũng có mấy ai ở trong cái Giáo phái Axis này đâu.”
“Đó là chuyện khác rồi… Tôi sẽ đi tìm Zesta-sama đây !”
Cô ta lập tức từ bỏ con nhóc phát nổ và biến đi đâu mất.
Tôi thực sự không hiểu nổi tụi tín đồ Axis đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Phần 9:
Từ lúc con nhóc phát nổ hài lòng với việc xử lí xong lũ Vịt củ hành còn sót lại và quay về nhà trọ, Kazuma và những người khác đều đang ở đó chờ con bé.
Theo như lời Taylor thì, Darkness cứ đi lang thang khắp thành phố đề hỏi điều gì đó, trong khi nhỏ Linh mục tiệc tùng thì nướng sạch tiền vào mấy cái sòng bạc.
Có vẻ như đêm nay cùng không phải làm gì hết, vì thế chúng tôi cố gắng nghỉ ngơi sớm.
Mấy hôm sau thì Kazuma và Iris cứ thường xuyên lui tới lâu đài, rồi để ba người kia tự tung tự tác. Cũng chẳng có gì đặc biệt xảy ra kể từ hôm đó hết, và cứ thế, tháng ngày dần trôi đi.
… Mặc dù cũng có đôi lúc tôi có thể nghe thấy hò la, gào rú, gầm thét từ lâu đài.
Và, cũng như tôi đã quen với cuộc sống như chuyến du lịch không chút rắc rối gì này, rồi vào một ngày cũng như mọi hôm, Kazuma cùng iris quay về nhà trọ.
“Tâm trạng Kazuma trông tệ lắm. Tôi nghĩ là cậu ta có nói gì đó đại loại như ‘Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho nó !’ Và cô bé kia thì đang tỏ ra vẻ chán nản vô cùng. Ngay cả khi Kazuma nói chuyện cùng cô bé ấy, nét mặt của nhỏ vẫn xa cách hàng vạn dặm vậy.”
Keith, người chịu trách nhiệm quan sát Kazuma ngày hôm nay đã nói thế.
“Nói xem, cô bé ấy chỉ đến đây để gặp vì hôn phu của mình thôi ư ? Cậu không thấy chuyện này có gì đáng ngờ sao ?”
“Không phải thân chủ của chúng ta đã nói rồi sao, thế nên ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng vào cô ấy cả, phải chứ ? Ngay cả khi vấn đề này có điều gì sâu xa hơn nữa, chúng ta cũng chẳng thể làm gì được hết. Quan trọng hơn là, sau vụ này ta phải làm gì đây ?”
Công việc của bọn tôi là trông chừng Kazuma và party của cậu ấy kiêm luôn việc bảo vệ Iris. Ngay cả khi vụ việc này có ảnh hưởng nghiêm trọng đến vương quốc Belzerg đi nữa thì cũng không có lí do gì để bọn tôi can thiệp vào hết.
Dù sao đi nữa, cũng không còn Mạo hiểm giả nào có thể làm được chuyện này. Để mắt đến một nàng công chúa vào ban đêm là mức độ chúng tôi có thể làm được.
Hơn nữa, có vẻ như con bé cũng đã có người trong mộng rồi, nên tất cả những gì tôi có thể làm là giao phó hết cho thằng bạn tốt của mình thôi.
“Kazuma cũng thỉnh thoảng làm mấy điều lố bịch lắm, nên thành thật mà nói thì tôi có hơi cho cậu ấy một chút.”
“Cậu ta thường hành động có suy tính hết, nhưng khi đã máu lên muốn làm gì đó thì lại không kìm chế được mình tí nào.”
Tôi có thể hiểu tại sao cả Lean và taylor đều lo lắng như vậy.
Cậu ta đã từng phá hủy một bức tường thành tại Axel và cho nổ tung dinh thự của một tay quý tộc trong quá khứ nữa. Chưa kể đến vụ cậu ta cướp đi Darkness ngay khi cô ấy kịp kết hôn cùng lão Alderp kia.
Sẽ chẳng ngạc nhiên mấy nếu cậu ta cũng làm một điều gì đó thật hoành tráng không kém tại đây. Thực tế thì tên đó cũng làm được một vài chuyện rất tuyệt vời đó.
“Tại sao ta không cứ ai đó để lẻn vào nhà trọ bên kia để rình mò kiếm thêm chút thông tin nhỉ ?”
“Thế thì, để tôi đi thì sao ? Sau cùng thì tôi vẫn chưa có dịp trả ơn các bạn vì đã cho tôi theo tới tận đây nữa. Phép thuật của tôi tuy không dùng nhiều trong chiến đấu nhưng trong trường hợp này chắc nó sẽ có hiệu quá đấy.”
Tôi muốn để lại mọi việc cho nhỏ loli Succubus từ nguyện một cách nhiệt tình này lo, nhưng không hiểu sao cuối cùng tôi vẫn đi cùng cô ấy.
.
.
.
“Tại sao cả tôi cũng phải lẻn vào cùng vậy ?”
“Đó là bởi vì cậu đã trốn ra mấy sòng bạc mà đáng lẽ cậu phải túc trực mấy đêm qua đó. Và cậu thậm chí đã dùng hết số tiền mà chúng tôi dự định trang trải cho chuyến trở về của cả bọn nữa.”
Tôi cằn nhằn khi đừng dưới bóng của căn nhà trọ nơi Kazuma và tụi bạn đồng hành cùng cậu ta đang ở, rồi nhỏ loli Succubus bực mình đáp lại.
“Tôi không thể giúp gì được mà ! Lỗi là do cái sòng bạc ờ đó đấy !”
“Bộ cậu không biết cách kiềm chế bản thân mình sao ?”
“Không đời nào ! Chỉ cần làm những gì ta muốn và bỏ ngoài tai những gì ta không muốn ! Đó chính là cách mà một người đàn ông sống một cuôc đời mình như thế nào đó !”
“Mau xin lỗi hết tất cả những người đàn ông trên thế giới này đi !”
Phớt lờ nhỏ loli Succubus cứ làm ồn mãi, tôi nhìn lên tòa nhà.
Nó chắc chắn sang trọng hơn nhiều so với căn trọ mà bọn tôi đang ở.
“Bọn họ bảo tôi phải lẻn vào trong, nhưng có vẻ đây không phải là nơi dễ dàng đề không bị chú ý đâu. Giờ thì, tôi nên làm gì đây… Ah, tôi biết rồi, hãy đốt lửa từ một chỗ xa để họ bị phân tâm và ta sẽ lẻn vào đó. Tôi sẽ giao việc đó cho cô nhé.”
“Không, tôi không làm chuyện đó đâu.”
Tôi để phần quan trọng nhất trong chiến dịch này cho cô ấy, nhưng cái đứa vừa được nhắc tới để giao việc ấy lại giơ nắm đấm lên và cật lực phản đối.
“Tôi đã có sẵn một ý tưởng trong đầu rồi, thế nên cứ để tôi lo. Điều này sẽ đưa chúng ta vào trong chỉ trong tích tắc thôi, nên là đi theo tôi nhé.”
Nói rồi cô ấy tự tin bước tới trước cửa vào.
“N-Này, họ sẽ ném cô ra ngoài đó !”
Trước khi tiếng vọng của tôi kịp nhỏ dần, một đám người đàn ông trông như là bảo vệ cho quán trọ này đột ngột xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Thấy chưa, tôi đã cảnh báo rồi mà.
“Chào buổi tối ~ ”
Nhưng nhỏ loli Succubus chỉ chào họ với một nụ cười tươi vui trên gương mặt. Nhỏ đang nghĩ gì vậy ?
“Oh, cô đây rồi. Hôm nay cô cũng đi dạo chơi quanh thành phố sao ?”
Bức tường mấy tên đàn ông đang xếp đó bỗng tách ra, để lộ lão già mà tôi từng đụng độ trong ván cược khốc liệt tại sòng bạc mấy ngày trước.
Ông ta cũng ở đây à ?
“Phải, đúng vậy. Hôm nay tôi đến để đưa bạn mình là Dust-san đi cùng. Liệu có được không ?”
“Không, ta không phiền đâu. Ta luôn chào đón bất kì người bạn nào của cô mà, Lolisa… Oh, là cái gã ở sòng bạc bữa trước huh ? Lão già này chưa từng nghĩ đến việc sẽ dạo chơi cùng với tụi du côn đâu. Lolisa-chan à, cô nên học cách chọn bạn mà chơi cho tốt hơn đó.”
Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu như vậy.
“Vâng, tôi sẽ luôn khắc ghi điều đó. Dạo này ông ngủ ngon chứ ?”
“Phải, cảm ơn cô nhiều nhé. Mỗi lần được trò chuyện cùng cô, tôi luôn có những giấc mơ đẹp, thế nên dại gần đây tôi ngủ say giấc như một đứa trẻ vậy. Cảm ơn vì sự quan tâm của cô nhé.”
Cách ông ta cười cùng giọng điệu nhẹ nhàng như thế ông ấy đang trò chuyện cùng cháu gái của mình vậy.
Từ khi nào mà bọn họ lại thân thiết thế này ?
“Dust-san lúc nào cũng luôn than vãn về việc muốn nhìn cận cảnh bên trong của một căn biệt thự tô lớn như này ra làm sao, vậu ông có nghĩ rằng sẽ để cậu ấy vào tham quan chứ ?”
Nhỏ loli Succubus đặt một ngón tay lên má và hỏi bằng tông giọng cực kì dễ thương.
Tôi thực sự muốn nói gì đó lắm đây, nhưng việc đó sẽ gây ra hậu quả năng nề tới công việc của tôi, nên tôi đành im lặng.
“Tất nhiên, tất nhiên rồi. Ta sẽ nói chuyện với tên chủ nhà trọ này, vậy nên cứ thoải mái tham quan đi nhé. Ta cho cô thêm ít tiền tiêu vặt này.”
“Cảm ơn chú nhé. Tôi yêu chú lắm !”
Khuôn mặt của lão già đó gần như muốn chảy ra khi nhỏ loli Succubus ôm hắn ta.
Trông cô ấy thể thôi nhưng nhỏ vẫn là một Succubus. Thật lòng thì tôi lại thấy khá ấn tượng với cái cách mà cô ấy xoay tụi đàn ông như chong chóng một cách dễ dàng như thế.
Bây giờ thì bọn tôi được tư do lượn khắp nơi này, chúng tôi ung dung lang thang đến cửa phòng Kazuma và áp tai vào cửa.
Dường như bọn họ đang có một cuộc tranh cãi khá gắt gỏng, thế nên chúng tôi chẳng lí gì mà không nghe được những lời đó phát ra từ sau cánh cửa này.
“ –Thế, đó là lí do mà tôi muốn cho thằng nhóc đó thấy ta có có thể làm gì.”
“Nói hay lắm, Kazuma. Điều duy nhất mà bọn Elroad này nắm lợi thế chỉ là kiếm ra tiền thôi, cớ gì chúng dám khinh thường Belzerg chứ !? Tôi sẽ đập thằng nhóc đó một trận vì dám làm Iris-sama phải bẽ mặt như vậy !”
Đó là tiếng của Kazuma và Darkness. Nghe họ có vẻ không hài lòng lắm.
Tôi đoán rằng mình đã tổng hợp được mọi chuyện đang diễn ra bằng cách lắng nghe từ trước cửa này.
Ban đầu thì Iris đã được hứa hôn với Đại hoàng tử tại Elroad này, tên là Levi, nhưng rồi nó đã từ chối hôn ước này. Trên hết là thằng nhóc ấy cũng đang lên kế hoạch ngừng trợ cấp tài chính từ Elroad cho Belzerg. Và nó còn chế giếu Iris nữa, chuyện thì khiến Kazuma tức giận là phải rồi.
Tay thủ tướng cũng có nói gì đó về việc bọn họ cũng đang thiếu thốn tiền bạc, nhưng từ những gì tôi thấy quanh thành phố thì bọn họ chắc chắn là loại đất nước đang phải trải qua bất kì cuộc khủng hoàng tài chính nào cả.
… Chắc là còn điều gì đó còn ẩn giấu bên trong rồi, nhưng chuyện đó thì không liên quan gì đến bọn tôi hết.
“Ư-Ừm, từ những gì mà bọn họ đang nói thì, tên thật của Alice là Iris và bọn họ đang nói chuyện như thế cô bé là người thuộc hoàng tộc vậy, nhưng mà… không thể nào là vậy được đâu, nhỉ ?”
“Cô không nhầm đâu. Hãy giữ bí mật chuyện này giữa hai ta thôi nhé, được chứ ?”
“Eeh !?”
Tôi vội vàng bịt miệng nhỏ loli Succubus lại trước khi cô ấy kịp hét lên.
“Chúng ta thực sự không nêu dính líu tới quá nhiều mấy vấn đề ngoại giao như này, thế nên đừng có nói cho ai khác biết vụ này nhé ? Nếu sự tình trở nên hỗn loạn, đầu chúng ta có thể lăn quay xuống đất đấy.”
Cô ấy gật đầu liên tục, thế nên tôi nghĩ cũng đủ để thả nhỏ ra rồi.
“Dust-san này, cậu có biết không ?... Cậu sẽ không tống tiền bọn họ chỉ để cậu được giữ bí mật đó đâu, đúng chứ !?”
Đừng có mà sợ hãi rồi tránh xa tôi như vậy.
“Tôi không ngu ngốc đến mức tự biến mình thành kẻ địch của cá vương quốc đâu. Tôi đã biết chuyện này khi tôi còn tham gia cùng con bé một thời gian trước. Ờm, thì tôi hiện chỉ đang giả vờ như thể mình không biết gì thôi. Có lẽ cô cũng nên vậy đi. Đó chính là cách tốt nhất rồi.”
“Phải, dĩ nhiên. Tôi chưa hề muốn biết vụ này chút nào.”
Giờ thì, tôi nên làm gì đây ?
Mấy đứa này thì ngày nào cũng bày trò ngu ngốc và thường thì Kazuma chính là người sẽ ngăn bọn họ lại trước khi quá xa. Nhưng lần này thì cả Kazuma cũng tham gia vào luôn, việc này còn khiến cho mọi sự kinh khủng hơn nữa.
“Được, hãy quay về với mọi người thôi.”
Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nhà trọ mà tìm gặp tụi bạn đồng hành của mình và tôi nhanh chóng tường thuật lại những gì mà bọn họ sẽ làm.
“Vậy là Kazuma và nhóm của cậu ấy đang thua thế chỉ vì tên hôn phụ của vị tiều đó đã khinh thường cô bé, phải không ? Tôi thì không biết nó xuất phát từ đâu nhưng ngay cả như vậy, không phải việc này có đi hơi xa rồi sao ?’
“Bọn họ định bắn một cú Explosion vào lúc nửa đêm để Kazuma có thể lợi dụng sự phân tâm đó để lẻn vào và đe dọa tay Hoàng tử ư ? Không phải như thế là phạm tội rồi sao ?”
“Chúng ta cần phải ngăn bọn họ lại, nhưng nếu họ biết ta cũn đang có mặt ở đây thì lại trái với yêu cầu của nhiệm vụ này mất.”
Tụi bạn của tôi vội vàng bàn bạc với nhau. Dù vậy, có điều gì đó đã làm phiền tôi một lúc.
Phải, tôi hơi lo lắng khi nghe về kế hoạch của họ, nhưng mọi chuyện thì không phải như vậy.
“Nếu ta mà đang ở Axel thì việc bắn Explosion vào nửa đêm cũng chỉ khiến mọi người bực mình một chút thôi...”
Những lời thấp thỏm trong hơi thở của nhỏ loli Succubus cuối cùng cũng được phát ra ngoài.
“Oh, phải, tất nhiên rồi. Nơi đây là Elroad mà. Thế nên nó sẽ ổn thôi.”
Tụi bạn đồng hành của tôi đã chuyển những ánh mắt ngờ vực vào tôi khi vừa nói vậy.
.
.
.
Từ vị trí khá thuận lời gần ngay phía cổng, Keith đã sử dụng Farsight đề quan sát Kazuma và party của cậu ấy khi a khỏi thành phố từ một khoảng cách xa.
“Bọn họ đang di chuyển lên một ngọn đồi nhỏ kìa. Này, bộ họ thực sự sẽ làm chuyện đó hả ? Megumin đã bắt đầu niệm chú rồi kìa !”
Từ ánh nhìn của Keith, tôi chợt phát hiện ra một thứ ánh sáng lung linh huyền ảo đang lập lòe trong bóng tối.
Đó chính là ánh sáng của Bộc phá ma pháp !
“Mau bịt tai lại !”
Ngay khi tôi cố gắng đưa tay lên để che, một tiếng nổ cực lớn vang lên lên từ đằng xa, theo sau nó là một đợt sóng xung kích bắn thẳng vào chúng tôi và mấy bức tường thành trong thành phố.
“C-Cái gì vậy !?”
Khi những tên lính bắt đầu tán loại chạy xung quanh, tôi bèn đổi giọng và điên cuồng gọi họ.
“C-Cứu tôi với ! Có mấy tên điên khùng đang xả phép thuật cực mạnh từ ngọn đồi đằng đó kia !”
“Gì cơ ! Chính xác là nó ở đâu !? Mau nói cho tôi biết rõ hơn đi !”
Tôi hướng mấy tên lính về phía Kazuma cùng nhóm của cậu ta.
Khi tôi quay ra đằng sau nhìn họ thì, vì lí do nào đó mà nhóm của Kazuma đang lao thẳng về phía thành phố, theo sau họ là một đám Undead.
“Thấy chưa ? Chẳng có gì đáng phải lo hết.”
Tôi trờ lại với tụi bạn đồng hành của mình, bọn họ đang xem tình hình vửa xảy ra với vẻ mặt đanh đá.
“Nơi này không phải Axel đâu. Nếu cậu bắn Explosion vào nửa đêm thế này thì bọn lính canh chắc chắn sẽ tìm ra ngay đó. Mặc dù tôi không biết tại sao lũ Undead lại đuổi theo họ… Dù sao thì, nếu họ bị tống vào tù, họ cũng chẳng làm chuyện gì ngu ngốc hơn nữa, nên là về thôi rồi đánh một giấc nào.”
Tụi bạn đồng hành của tôi đã chìm vào giấc ngủ, tinh thần đều kiệt quệ sau màn đêm hỗn loạn vừa diễn ra. Sau khi xong xuôi, tôi lẻn ra khỏi phòng của mình.
Mấy nay tôi đành ở nhà vì hết sạch tiền rồi, nhưng dạo chơi vòng quanh cũng được chứ nhỉ ?
Ở Axel thì hầu hết các cửa hàng đều sẽ đóng cửa khi mặt trời lặn, nhưng tại Elroad thì không như vậy.
Nơi đây là thành phố của sòng bạc không bao giờ ngủ. Dù đã là nửa đêm nhưng đường phố vẫn lung linh ánh đèn của hàng nghìn tòa nhà lớn nhỏ kia.
“Giờ mình cũng có khá nhiều tiền đây này.’
Trên tay tôi là một túi đồng tiền vàng nhỏ. Lão già say mê nhỏ loli Succubus ấy đã đưa chúng cho tôi và nhờ tôi chuyển nó cho ‘Lolisa’.
Nếu tôi dùng số tiền này như một hạt giống và phát triển nó tăng thêm gấp nhiều lần trước khi về thì chắc nhỏ loli Succubus sẽ không phàn nàn gì đâu ha.
“Ờm, mình cảm thấy tiếc cho tụi Kazuma đã bị tống vào tù quá, nhưng giờ đã đến lượt mình đi vui vẻ rồi ! Mình không thể quay lại cái sòng bạc lần trước nữa vậy thì, chỗ này thì sao nhỉ ?”
Nếu tôi thắng lớn, tôi đảm bảo sẽ cho cả bọn một chỗ ở tốt hơn sau khi trả lại cho nhỏ loli Succubus những gì tôi đã nợ cô ấy.
.
.
.
Sàn nhà dưới này được làm bằng đá lạnh. Trước mặt tôi là hàng song sắt gỉ sét.
Những thứ duy nhất có trong căn phòng có mùi mốc meo này là một sợi dây xích nối liền với bức tường cùng với một cái nhà vệ sinh bẩn thỉu.
Tôi thẫn thờ ngước nhìn lên ánh đèn chiếu rọi qua các song sắt khi cố gắng quên đi tiếng tim đập thình thịch ra khỏi đầu.
“… Cái quái gì thế này !?”
Hiện giờ thì, tôi đang bị giam trong tù.