Minh họa:
Mở đầu:
Tôi ngồi đối diện bên phía bàn với thằng nhóc này.
Nơi đây là tầng hầm của một sòng bạc, và xung quanh tôi trên những chiếc bàn gần đó là vô số các loại dụng cụ và thiết bị để sử dụng cho mọi trò chơi khác nhau.
Phía sau thằng nhóc ấy là một cặp vệ sĩ được trang bị đầy đủ tới tận răng và to tướng. Nếu có bất cứ ai làm điều gì không đúng mực ở đây thì, có lẽ bọn họ sẽ giải quyết ngay lập tức.
Ngay cả tôi và tất cả mọi người đều cảm thấy lo lắng trong tình cảnh này, và tôi vô thức đặt tay lên thanh kiếm của mình để xoa dịu tinh thần.
Taylor thì, không mặc gì hết ngoài chiếc quần lót, đang ngồi một cách nghiêm nghị ở góc tường. Keith cũng trong tình trạng tương tự, nhưng phong thái thì hoàn toàn lặng như tờ.
Và Lean, mặc một bộ đồ trông như là đồ lót vậy, cố gắng nấp sau nhỏ loli Succubus càng nhiều càng tốt, nhưng cũng đồng thời, nhỏ không hề rời mắt khỏi tôi.
Vào lúc này, tôi chẳng thể còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tham gia vào một ván cược quyết định với thằng nhóc ngay trước mặt mình.
Tất cả những gì tôi cần làm là phải thắng, nhưng mà, nếu tôi lại thua thì…
Tôi đưa ra một lời giải thích đơn giản về luật chơi, và thằng nhóc có vẻ hài lòng với nó.
“Tốt thôi. Tất cả những gì mà ta cần làm là rút một lá bài duy nhất, đúng chứ ?”
Với vẻ tự mãn đang hiện rõ trên khuôn mặt mình, tên nhóc này đã sớm rút ra được một lá từ trong bộ bài.
Có vẻ như nó khá tự tin vào kỹ năng bài bạc của mình. Trông như nó còn không tính đến việc mình sẽ thua vậy.
Tôi cũng bắt đầu đưa tay về phía bộ bài, nhưng có chút do dự.
Nhỏ loli Succubus đang đứng cạnh tôi, nhắm mặt lại và chắp tay như thể cô ấy đang cầu nguyện vậy.
“Mình thực sự đã trực tiếp gặp mặt cô ấy, có lẽ như thế sẽ hiệu quả hơn… Nah, thôi quên nó đi.”
( Trans: Thoại trên là của Dust, và tên này gặp ai thì đợi mấy chương kế nhé :v )
Suýt chút nữa là tôi đã bị thu hút để làm theo nhỏ, nhưng nó không phải là phong cách của tôi
Chuyển sự chú ý của tôi trở lại bàn, tôi kiểm tra kĩ lưỡng mười hai lá bài được xếp trước mặt mình.
Thành thật mà nói, tôi có chút nghi ngờ, nhưng điều duy nhất mà tôi có thể làm lúc này là tin tưởng vào vận may của mình vậy-
“Anh mày sẽ rút lá này.”
Sau lời tuyên bố của tôi, thằng hoàng tử đó gật đầu một cái.
“Ta sẽ lên bài của mình trước. Ta đoán là ngươi sẽ cảm thấy ổn với điều này chứ ?”
“Lên đi. Anh sẽ cho nhóc mày đi trước.”
Tôi trả lời ngay tức thì, nhưng đồng thời, mồ hôi của tôi cũng đã tụ lại trong lòng bàn tay.
Tôi nuốt nước bọt để làm dịu cảm giác khô khan cổ họng.
Nó sẽ ổn thôi. Nó sẽ ổn thôi.
Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc tự lặp đi lặp lại điều đó với chính bản thân mình khi nhìn chằm chằm vào lá bài của đối thủ.
Và lá bài mà thằng nhóc ấy chậm rãi lật lên là-