Phần 1:
Wiz và Vanir đang đối đầu nhau trên một ngọn đồi gần thị trấn.
“Lần cuối tôi chiến đấu nghiêm túc với Vanir-san chắc cũng phải từ hồi còn là con người nhỉ?”
Với vẻ mặt nghiêm túc khác thường, Wiz cởi tạp dề ra và sẵn sàng chiến đấu.
Ngược lại, Vanir nở một nụ cười trên môi.
“Hừ… Cái lúc mà cô vẫn còn là tên mạo hiểm giả kiêu ngạo, liều lĩnh và thật sự mạnh mẽ. Hồi đó cô khiến ta có chút hứng thú nên ta đã dạy cô cách biến thành Lich mà không đòi tí tiền công nào.”
“Đột nhiên anh lại nói gì vậy, như thế thật không công bằng Vanir-san! Ngay cả khi anh có tâng bốc tôi đi nữa, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Cơ mà, tôi có thể nghe anh nói vậy thêm chút nữa không?”
Wiz trông hơi buồn, còn Vanir thì tặc lưỡi.
“Thế mà mọi chuyện thành ra như này rồi đấy! Trả lại cho ta Wiz của ngày xưa mà ta đã công nhận đi! Ta không cần một con lich lúc nào cũng nợ ngập đầu!”
“Tôi đây! Wiz được Vanir-san công nhận vẫn luôn ở đây! Tôi xin lỗi vì đã đi vay nợ nhưng đó là một khoản tiền cần thiết! Thật tàn nhẫn khi anh nghiêm trọng hóa vấn đề lên như vậy!”
Vanir đặt tay lên chiếc mặt nạ trong khi Wiz vẫn đang khóc lóc cầu xin rằng mình vẫn là mình của ngày xưa.
“Nghĩ lại thì ta chưa từng cho cô thấy đằng sau lớp mặt nạ này có gì. Kể từ giờ, chúng ta sẽ chiến đấu nghiêm túc. Ta cũng sẽ dùng mọi thứ mình có để đấu với cô.”
“Eh!? Ch-ch-chờ đã Vanir-san! Tôi đã hỏi Luna-san, tiếp tân ở Guild rồi! Khuôn mặt của Vanir-san sau lớp mặt nạ đó thực sự rất đẹp trai! Chiến thuật của anh chính là sẽ để lộ khuôn mặt điển trai đó trước khi chiến đấu để khiến tôi cảm thấy do dự. Đúng vậy!! Nhưng vô ích thôi, dù anh có cho tôi ngắm bao lâu đi chăng nữa.”
Vanir ném chiếc mặt nạ đi mà không cho Wiz đang bối rối nói hết câu.
Ngay chỗ chiếc mặt nạ thương hiệu của hắn bị vứt ra-
“[Cursed Crystal Prison]!”
Đó là một chiếc gương cỡ khuôn mặt phản chiếu mặt Wiz trên đó, và từ “Con lich ngu ngốc” được viết trên bề mặt chiếc gương.
Chiếc mặt nạ rơi xuống và phép thuật của Wiz phát nổ về phía cơ thể sắp vỡ vụn của Vanir.
Và rồi, một cơ thể mới hiện lên từ chỗ chiếc mặt nạ bị ném ra ấy.
“Fuhahahahaha! Vì vài lý do nào đó mà ta rất nổi tiếng với các quý cô! Ta không ngại cho họ xem đâu, nhưng bản chất ác quỷ ngăn ta không cho họ xem khi họ yêu cầu. Nhưng nếu cô quan tâm đến vậy, ta sẽ cho cô xem chỉ với 50 nghìn Eris!”
Wiz nở một nụ cười khi quay lại chỗ Vanir nhưng vẫn giữ ánh mắt sắc lạnh của mình.
“Ufufufufu. Vanir-san này, có ổn không nếu anh chỉ bán rẻ nó với 50 nghìn Eris? Thật ra, tôi đang nghĩ đến một sản phẩm mà tôi đã có ý tưởng từ lâu. Có thể khách hàng tiếp cận sẽ ít đi, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ bán được hàng đấy.”
Vốn đã quá quen với ‘ý tưởng kinh doanh nhạy bén’ của Wiz, Vanir cười lớn.
Tuy nhiên, Wiz không quan tâm đến những lời nhạo báng của Vanir mà chỉ tay vào bãi đất bị đóng băng vừa nãy.
“Sản phẩm chỉ cần có vậy thôi. Tôi đang tính đến việc đóng băng đống cơ thể tạm thời này của Vanir-san rồi bán nó cho các succubi…”
“Đừng hòng bắt ta phải bán thân, con chủ tiệm quỷ quyệt! Chẳng phải như thế còn độc ác hơn ta khi bán những món hàng đó sao!”
Tôi hỏi Aqua trong khi vẫn đang giữ khoảng cách với hai người kia.
“Này, cô nghĩ ai sẽ thắng? Chỉ xem không thì phí lắm, sao chúng ta không cược xem ai là người chiến thắng nhỉ?”
“Tôi chọn Wiz. Bình thường tôi không muốn thách thức Kazuma-san bằng cờ bạc, nhưng tôi không muốn bỏ qua kèo này. Dù sao đi nữa, tôi vẫn ủng hộ Wiz nhiều hơn con quỷ đeo mặt nạ kia!”
Aqua tự tin nói vậy, nhưng có vẻ như vụ cá cược sẽ không thành công đâu.
Bởi vì-
“Trùng hợp ghê, tôi cũng cược cho Wiz. Nếu như đây là một trận chiến bình thường, tôi nghĩ phần thắng sẽ dành cho bên còn lại, nhưng…”
Hôm nay Wiz đang trong một tâm thế hoàn toàn khác.
Tôi biết Vanir mạnh như đang xài cheat, nhưng có vẻ như hôm nay hắn sẽ phải nhận lấy một kết cục bất ngờ đấy.
Phần 2:
Một buổi chiều nọ.
Trong khi Aqua và tôi đang ngồi thư giãn trong phòng khách, Megumin, người phải làm công việc dọn dẹp đã đuổi chúng tôi ra ngoài vì cảm thấy phiền toái.
Darkness đã có việc ra ngoài từ sáng sớm và vì có quá nhiều thời gian rảnh nên chúng tôi đã tới cửa tiệm ma thuật của Wiz.
“Các ngươi nghĩ cửa hàng này là gì? Hôm trước ngươi cùng con nhóc Hồng Ma Tộc kia đã đến đây quậy rồi phá hỏng cả cái Nhẫn quỷ. Đây không phải là cái sân chơi, không có việc gì thì cút về nhà đi!”
Vanir, cái tên đang đánh bóng đống ma cụ trên kệ bằng một miếng vải nói vậy với vẻ phiền phức thấy rõ.
Hôm trước Megumin ăn hại đã đeo một ma cụ quý hiếm gọi là nhẫn quỷ và không thể tháo nó ra, thế là kể từ khi cái nhẫn bị phá hủy, Vanir đã trở nên cảnh giác với chúng tôi hơn.
Vanir có thể là một tên phiền phức, nhưng cửa hàng này, nơi có cô chủ tiệm xinh đẹp phục vụ trà đã trở thành chốn thư giãn của chúng tôi.
“Nào nào Vanir-san, hôm nay cũng vắng khách nên không sao đâu. Hơn nữa, hai người đến đúng lúc lắm, tôi có sản phẩm mới muốn cho hai người xem đây.”
Wiz vui vẻ nói vậy khi pha một tách trà.
“… Cô vừa nói gì cơ? Sản phẩm mới à.”
“Đúng, là sản phẩm mới của tôi! Fufu, thứ này kiểu gì cũng bán được luôn. Tôi đã bí mật phát triển nó để khiến Vanir-san đây ngạc nhiên đó.”
Vanir rụt rè mở miệng khi Wiz đang trưng ra vẻ mặt tự mãn.
“… Trước khi xem chúng, có một điều ta muốn xác nhận. Chắc chắn mấy tên cho vay trong thị trấn đã đe dọa cô để cô không được tùy tiện vay tiền mà không được phép. Ta không nghĩ bản kế hoạch trả nợ đó đã được thông qua. Cô đã làm thế nào để gây quỹ vậy?”
“Vanir-san hơi lo lắng quá rồi, tôi không có khoản nợ nào cả. Thật ra, lúc tôi đang tìm kiếm quanh cửa hàng xem có gì có thể đổi lấy tiền không, tôi đã phát hiện ra một căn phòng ẩn và một rương châu báu trong đó!”
Vanir chạy tới phía sau cửa hàng.
Và thế là một tiếng động của thứ gì đó nặng nề được kéo ra từ bên trong, còn Vanir thì quay trở lại với nét mặt biến sắc.
“Dù rất ngu trong việc kinh doanh nhưng sao những việc như này cô lại giỏi thật đấy! Cô thậm chí còn phá cả căn phòng chỉ để lấy được số tiền kiếm được mà ta đã giấu!”
“Đ-Đột nhiên anh nói gì vậy? Đây là quỹ đen của Vanir-san sao? T-Tôi làm sao mà biết được nếu anh không chịu kể cho tôi. Tôi đã dùng phép thuật tìm kiếm của mình để tìm xem có thứ nào bán được tiền không. Và rồi khi tôi dùng nó, tôi tìm thấy một căn phòng bí mật. Và bên trong đó có một rương châu báu đúng chứ? Đương nhiên là tôi sẽ dùng luôn đống kho báu đó rồi”
Đúng vậy, Wiz từng có một khoảng thời gian đi chinh phạt nhiều hầm ngục khác nhau, bảo sao cô ấy vẫn còn cách suy nghĩ của một mạo hiểm giả.
“Làm thế quái nào mà một cái rương kho báu lại mọc ra được trong cửa tiệm? Nếu cô chịu suy nghĩ một tí thôi, hẳn là cô sẽ nhận ra đó là thứ mà ta đã để lại đấy!”
“T-Tôi tưởng là một phần của cửa hàng đã bị biến thành hầm ngục vì tôi đã sống với tư cách là một lich lâu rồi chứ.”
“Nếu nó biến thành hầm ngục dễ thế thì ta đã không cần kêu cô tạo ra một cái rồi! Rồi xong, số tiền mà ta đã phải dành dụm từ mấy công việc bán thời gian… Không biết ta nên xử lý con chủ cửa tiệm tham ô này như thế nào đây nhỉ!”
Wiz lùi ra một khoảng như để chạy trốn Vanir đang vô cùng điên tiết.
“K-Khoan đã Vanir-san! Đây rõ ràng là một tai nạn không mong muốn vì chúng ta chẳng chịu chia sẻ thông tin với nhau đấy! Coi nào, đó chẳng phải là do chúng ta đã không liên lạc với nhau đúng cách sao! Chúng ta đều là chủ cửa hàng kia mà! Giữa chúng ta không có bí mật gì hết!”
“Ta biết cô đã bí mật phát triển một mặt hàng nào đó để làm ta bất ngờ, nhưng ta không thể chịu đựng nổi cái thái độ vô tâm đến mức vô lí đó của cô nữa rồi! Với một ác quỷ, hợp đồng rất quan trọng nhưng ta cũng chẳng quan tâm nữa. Dù có phải trả giá, ta vẫn sẽ cắt đứt hợp đồng với cô… C-Cô đang làm cái quái gì thế hả! Bỏ tay khỏi người ta ngay, con chủ cửa hàng rác rưởi!”
Wiz bám chặt vào Vanir sau lời tuyên bố của hắn, nhất quyết không chịu để hắn rời đi.
“Anh đinh bỏ tôi mà đi sao Vanir-san? Anh định cứ thế mà bỏ tôi đi ngay cả khi đã chơi đùa với trái tim tôi hằng ngày sao?”
“Liệu anh sẽ nghe những lời mật ngọt này của tôi rồi thay đổi ý định và nói rằng ‘Chúng ta sẽ cùng nhau làm cửa hàng này đắt khách hơn nhé’ chứ?”
“Đừng có nói cái kiểu dễ gây hiểu lầm đó nữa đi! Cũng đừng có diễn tả việc hấp thụ cảm xúc tiêu cực của ta như là chơi đùa với trái tim cô!” Vanir tỏ ra khó chịu, phản đối Wiz đang khóc lóc nài nỉ.
Aqua, lúc này vẫn đang ăn bánh uống trà, cũng bị thu hút bởi cảnh tượng hiếm gặp ban nãy khi một đại ác quỷ lại sẵn sàng phá bỏ hợp đồng.
“Kazuma này, Kazuma này, trông khá thú vị đấy nhỉ, giống như tôi đang được xem một bộ drama truyền hình chiếu sáng vậy. Tôi tự hỏi liệu Wiz có thể thay đổi tình thế không đây.”
“Trông chẳng khác gì một chủ cửa tiệm vỡ nợ đang cố gắng ngăn vợ mình bỏ đi cả. Nếu Vanir bỏ Wiz mà đi, chắc chắn cửa tiệm sẽ phá sản nên Wiz sẽ không chịu bỏ cuộc đâu. Và từ đây, sẽ là một câu chuyện về việc Vanir đang trên đường chạy trốn còn Wiz thì cố theo đuổi hắn ta.”
“Thằng oắt ảo tưởng và con khốn mất dạy kia, đừng có đứng đực ra đó nhìn nữa, giúp ta cản con chủ tiệm này lại!”
Vẫn cố đẩy Wiz ra bằng cả hai tay, Vanir hét toáng lên.
Sau đó, Wiz đột nhiên nhận ra điều gì đó.
“Vanir-san, chí ít hãy xem qua sản phẩm mà tôi đang phát triển này đi đã! Nó sẽ làm anh nghĩ lại về chuyện phá vỡ hợp đồng đấy! Thứ này kiểu gì cũng bán được cho mà xem!”
“Ta chán nghe cái câu chắc chắc sẽ bán được của cô rồi! Vậy thế này đi. Nếu ta quyết định rằng sản phẩm mới này của cô không bán được thì lần tới, cô sẽ phải dùng cơ thể mình để kiếm tiền.”
Vanir đưa ra một yêu cầu có phần ác quỷ với những lời hứa hẹn không được mấy kì vọng của Wiz.
“Chà, về việc Wiz dùng cơ thể mình để kiếm tiền, ngươi có thể nói thêm cho ta được không?”
“Sao cậu có thể hỏi một câu như vậy trong hoàn cảnh này được cơ chứ!”
Dù vậy, mặc kệ yêu cầu đó của Vanir, biểu cảm của Wiz trở nên phấn chấn hơn khi nhận ra rằng mình vẫn có thể giữ hắn ta ở lại.
“Được rồi, nếu anh không ưng sản phẩm này thì anh cứ tùy ý sử dụng cơ thể tôi thế nào cũng được! Giờ hãy nhìn nó đi, Vanir-san! Sản phẩm lần này đây!”
Wiz vừa nói vừa lấy ra một con búp bê cao ngang đầu gối của cô ấy.
Nó được thiết kế như một cô gái dễ thương và có thể trẻ em sẽ rất thích.
“… Hmm, thiết kế ổn đấy, nhưng nó không chỉ là một con búp bê thông thường đâu đúng không?”
Wiz mỉm cười trước câu hỏi của Vanir và rằng “Mừng vì anh đã hỏi.”
“Đây là búp bê hầu gái tự động mà tôi đã làm dựa trên búp bê của Vanir-san! Làm ơn hãy xem nó đi!”
Sau khi Wiz nói xong, tôi lấy con búp bê rồi đặt xuống sàn rồi ấn nút, và thế là con búp bê bắt đầu lau dọn bằng cái chổi của nó.
Dù hiệu suất không thể bằng được rô-bốt hút bụi ở trái đất nhưng đây có thể là một ma cụ mang tính cách mạng đấy.
“Ban đầu nhìn nó có vẻ sẽ bán chạy vậy thôi, nhưng còn nhược điểm thì sao? Mỗi lần sản xuất tốn đến 10 triệu Eris lận, vì thế thuê lao công còn rẻ hơn, mà khéo nó còn ngưng hoạt động sau chỉ ba phút nữa chứ.”
Vanir, người vốn đã hiểu Wiz quá rõ đang đề cập đến một đống hạn chế của thứ này.
“Không đúng! Chi phí để sản xuất có thể cao, nhưng nếu chúng ta bán mỗi con với giá 50 ngàn Eris thì dần dần sẽ hòa vốn rồi có lãi thôi! Và nó có thể chạy trong hơn nửa ngày liền! Hơn thế nữa, nó còn có cơ chế hấp thụ mana trong không khí nên nếu sử dụng cẩn thận thì chúng có thể bền đến hàng thập kỉ nữa kìa!”
“… Th-thật ư? Đó có vẻ là một sản phẩm tuyệt vời đấy, nhưng ta không chắc mình có thể tin nổi nó không?”
Wiz nở một nụ cười tươi với Vanir, lúc này vẫn đang lộ rõ vẻ khó xử bán tín bán nghi.
“Đúng, mọi thứ đều đúng như vậy! Đây còn không phải toàn bộ những chức năng của nó nữa cơ!”
“Ồ… Hãy nói thêm về những chức năng khác đi!”
Wiz nhẹ nhàng đặt con búp bê lên rồi nói với vẻ mặt tự mãn.
“Để bảo vệ chủ nhân của nó, con búp bê có chức năng bảo mật nữa! Nếu nó phát hiện ai đó không phải là người đã đăng ký làm chủ nhân, nó sẽ cảnh báo rồi tự hủy và đẩy lui kẻ đột nhập.”
[Phát hiện kẻ đột nhập. Bây giờ tôi sẽ kích hoạt chế độ tự hủy để đẩy lùi chúng.]
“Chết tiệt, nó chuẩn bị phát nổ kìa!”
Vanir chộp lấy con búp bê, phi ra ngoài rồi ném nó bay lên trời.
Cùng với một âm thanh lớn, những mảnh vỡ của con búp bê bay tứ tung làm mọi người trong thị trấn chú ý đến để xem chuyện gì đã xảy ra.
“N-Nó hơi mạnh so với quy định một chút, nhưng khả năng bảo mật thì miễn chê nhé!”
“Đó là tất cả những gì cô muốn nói sao?... Thật là, nếu đã có ý định đem nó vào cửa hàng thì chí ít cũng phải thử nghiệm trước đã chứ, con chủ cửa tiệm đần độn này. Nhưng đúng là nếu như có thể giảm bớt sức mạnh của nó thì đây cũng không phải là một tính năng tệ đâu. Cũng phải làm thế nào để mọi người trong gia đình đều có thể đăng ký được và nên khuyên những vị khách hay đến chơi nhà cũng làm vậy nữa. Hừm, nếu đã vậy thì…”
Wiz ngại ngùng nói với Vanir, người lúc này vẫn đang bận suy nghĩ.
“Không thể làm giảm sức mạnh vụ nổ được đâu. Ngoài ra, chỉ có một người có thể đăng ký thôi. Xét cho cùng, nó cũng là một con búp bê hầu gái đúng không? Mà hầu gái thì chí có thể phục vụ một chủ nhân duy nhất mà thôi.”
“…Ra vậy. Ta không hiểu lắm vì sao cô cứ phải khăng khăng như thế, nhưng làm ơn bỏ chức năng tự hủy đi. Nếu chỉ là một con búp bê lau chùi thôi thì nó sẽ bán rất chạy đấy.”
Wiz lặng người sau lời khuyên của Vanir.
“Không thể loại bỏ chức năng tự hủy đâu, được chứ? Những chức năng này hẳn là có liên kết với nhau, nếu một cái bị loại bỏ thi con búp bê sẽ không hoạt động. Nhưng không sao đâu, tôi chắc chắn nó sẽ bán rất chạy với những người độc thân đấy.”
“Cô là con chủ tiệm đồng nát không thể làm được cái mẹ gì cả! Thằng ngu nào lại đi mua một thứ nguy hiểm đến mức cho cả nhà nổ tung mỗi khi có khách tới chơi chứ! Nó đã rất ổn cho đến khi cô thêm cái chức năng tự hủy đó vào đấy!”
Wiz bị Vanir túm người lắc, lúc này mở to mắt ra.
“Tôi nói rằng tôi làm ra nó dựa trên búp bê của Vanir-san đúng không? Bởi vậy nên tôi mới nghĩ việc thêm chức năng tự hủy là cần thiết…”
Vanir hét thẳng vào mặt Wiz.
“Ta chỉ thêm cái chức năng tự hủy đó vào để bảo vệ hầm ngục thôi! Tuyệt, chúng ta bán thứ này kiểu gì? Giờ ta sẽ bắt cô dùng cơ thể mình để kiếm tiền như đã thỏa thuận trước đó!”
“S-sao cơ, tôi hiểu rồi, tôi sẽ dùng cơ thể mình để kiếm tiền! Trông thế này thôi chứ tôi cũng khá tuyệt đấy! Tôi sẽ cho anh thấy!”
Có vẻ như Wiz đang tỏ ra khá tự mãn, nhưng dù nhìn thế nào thì tôi nghĩ Wiz đúng là rất tuyệt.
Làm sao đây, khi nào thì cô ấy bắt đầu công việc? Tôi có thể đặt chỗ ngay bây giờ không?
“Tốt! Vậy thì ta sẽ cho cô làm việc tầm một tuần ở cửa hàng được điều hành bởi thuộc hạ của ta. Đừng lo, có thể cô không biết chứ nhiều người vẫn có nhu cầu cho việc này đấy. Thậm chí một tuần thôi là cô có đủ tiền rồi.”
Bỗng Wiz đột ngột im lặng trước những lời nói có vẻ vui tươi đó của Vanir.
“… Khoan đã. Cửa hàng được điều hành bởi thuộc hạ của anh có phải là cửa tiệm succubus không?”
Vanir nghiêng đầu rồi nói với Wiz, người vẫn đang cảm thấy bối rối.
“… Không phải quá rõ ràng rồi sao? Thế còn cách nào khác để cô kiếm tiền à? Cô không có khả năng mưu sinh, cô cũng không có đầu óc kinh doanh nốt, tất cả những gì cô có chỉ là cái cơ thể múp míp đấy của mình mà thôi…”
“Anh thôi đi được rồi đấy, Vanir-san, anh muốn tôi phải làm gì cơ? Tôi nói là sử dụng bản thân mình, nhưng điều đó có nghĩa là tận dụng việc tôi từng là một mạo hiểm giả!”
Tôi hiểu rồi, ngày trước Wiz cũng là một mạo hiểm giả mạnh mẽ.
Có lẽ cô ấy có thể kiếm được nhiều tiền hơn từ các nhiệm vụ ủy thác khó thay vì đi làm ở cửa tiệm succubus…
“Kazuma, Kazuma, sao cậu lại tỏ vẻ thất vọng thế hả?”
“Tôi không thất vọng. Đừng có nói những thứ làm hạ thấp nhân phẩm của tôi!”
Tuy nhiên, Vanir nghiêng đầu còn hơn cả ban nãy sau lời của Wiz.
“Giờ cô đã là một lich, cô không thể đưa ra thẻ mạo hiểm giả của mình được nữa. Thế thì làm sao mà cô có thể nhận ủy thác được nữa hả?”
“Cần gì phải nhận ủy thác từ Guild. Vanir-san không phải là mạo hiểm giả nên có thể anh sẽ không biết điều này, nhưng đâu nhất thiết phải đến Guild mạo hiểm giả để kiếm tiền?”
Guild mạo hiểm giả sẽ trả tiền cho đám quái vật mà ta giết được, nhưng không có luật nào nói rằng không được phép bán ở ngoài Guild cả.
Wiz hiện nay là một chủ cửa hàng thuộc Hiệp hội thương gia.
Chắc chắn họ sẽ có các đường dây kết nối để mua bán những nguyên liệu làm từ quái vật-
Sáng hôm sau.
“Vanir-san, anh trông cửa hàng giúp tôi một thời gian nhé.”
Wiz đang ở cửa ra vào, mang theo một đống hành lý sau lưng.
Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ kiếm tiền quanh Axel này, nhưng lần này cô ấy sẽ đi xa.
Quanh đây chỉ toàn mấy con quái yếu, nên tiền bán nguyên liệu từ chúng cũng thấp.
“Ừm. Nếu chỉ có mình ta thì ta sẽ khiến nơi này trở nên phát đạt trong vòng 5 năm tới. Cho đến lúc đó thì đừng có quay trở lại.”
“T-tôi không muốn thế đâu! Đây dù sao cũng là cửa hàng của tôi, vậy nên tôi sẽ ở lì với anh dù có lãi hay lỗ đi nữa.”
Trong khi đang khổ sở đáp lại Vanir, Wiz quay sang chỗ tôi với Aqua.
“Tôi mong là hai người sẽ ổn. Xin lỗi vì không thể gặp được cả hai một thời gian, nhưng tôi sẽ trở lại sớm nhất có thể.”
“Đúng vậy, tôi sẽ không còn được ăn bánh uống trà nếu Wiz không ở đây nữa. Làm ơn hãy trở về nhanh lên trước khi tôi bắt đầu thấy đói đến phát khóc nhé.”
“Nào, đừng có làm như cửa tiệm của Wiz là quán café thế chứ…”
Wiz cười khúc khích rồi lại quay về phía Vanir.
“Vậy thì tôi chuẩn bị đi đây Vanir-san. Phiền anh chăm sóc những cây củ cải mà tôi trồng ở phía sau cửa hàng. Hãy để chúng ở nơi có ánh nắng mỗi ngày và nhớ tưới nước.”
“Được rồi, đó là nguồn thực phẩm quý giá nhỉ. Nếu vậy, cứ để đó cho ta, ta sẽ chăm sóc chúng thật cẩn thận để mầm mấy con bắp cải này không chạy đi mất.”
Sau khi gật đầu với Vanir, Wiz quay lưng lại-
“… Nếu chúng bị khô thì anh cứ phun ít nước lên là được. Với cả, nói là để chúng ra ngoài ánh sáng nhưng đừng để bị sáng quá nhé? Tốt nhất vẫn nên tránh ánh nắng mặt trời chiếu trực tiếp.”
“Được rồi, được rồi, bà hàng xóm rất am hiểu về việc này nên cứ an tâm mà đi đi.”
“… Vanir-san, anh sẽ “ăn” thế nào khi tôi đi vắng? Anh có ai khác để hấp thụ những cảm xúc tiêu cực chưa? Dù gì lần này tôi cũng đi thật đấy.”
“Được rồi, cứ đi nhanh lên đi con chủ cửa hàng này! Đừng có quay lại cho đến khi cô kiếm được đủ số tiền mà cô đã phung phí đấy!”
“G-gì vậy chứ, tôi không phiền nếu anh giữ tôi lại chút nữa đâu mà! Tôi hiểu rồi, tôi đi kiếm tiền ngay luôn đây!”
Nói đoạn, Wiz rời khỏi thị trấn Axel và nhìn lại mọi thứ lần cuối-
Phần 3:
Tối hôm đó.
Sau khi ăn xong, chúng tôi ngồi trên ghế sofa ở phòng khách rồi kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong ngày.
“Vì thế nên Wiz đã quyết định rời đi một thời gian. Nếu còn muốn đến đó thư giãn thì nên nhớ chỉ còn mỗi Vanir trông cửa hàng thôi đấy. Cẩn thận đừng làm gì thừa thãi nếu không muốn bị hắn chửi cho một trận.”
“Anh nghĩ chúng ta là ai cơ chứ? Em sẽ không động đến con quỷ đó mà không có Aqua hay Wiz bên cạnh đâu. Muốn làm gì thì cũng phải đợi Wiz quay về cái đã.”
“Đừng Megumin, cô ấy có quay về cũng đừng làm thế nữa. Em sẽ lại dính phải một lời nguyền kì quặc nào đó đấy.”
Megumin rùng mình trước lời nói của Darkness.
Có vẻ như em ấy vẫn còn bị ám ảnh vì bị giảm sức mạnh phép thuật do đã phá hỏng ma cụ lần trước.
“Nhưng có quá nhiều thời gian rảnh… cũng chẳng biết làm gì cho đến khi Wiz về… Hơn nữa, tôi còn không có tiền để ngồi café nữa chứ… Kazuma, này Kazuma.”
“Tôi không cho cô thêm tiền tiêu vặt đâu. Tôi đã đưa đầu tháng rồi còn gì.”
… Thế rồi Aqua vòng ra sau lưng tôi, và dù tôi không nhờ nhưng cô ta vẫn đấm bóp rồi nắn vai cho tôi.
“Dạo gần đây Kazuma đã trở nên săn chắc hơn rồi ha, có lẽ là vì anh đã phát triển và tăng cấp đấy, và có vẻ như anh còn trở nên đẹp trai hơn nữa. Cứ đà này thì anh có lỡ trở nên nổi tiếng cũng chẳng có gì là lạ nhỉ.”
“Cái cách cô khen tôi làm tôi thấy hơi khó chịu rồi đấy. Sao cứ phải thêm vào mấy từ không cần thiết thế nhỉ?”
Ngày hôm sau.
“Mại dzô, mại dzô! Sản phẩm mới đã ra lò rồi đây! Một lọ thuốc giải độc là vật phẩm không thể nào thiếu với các mạo hiểm giả và mọi tổ đội! Nó cũng rất rẻ vè sắp hết hạn rồi!”
“Ể…? Không, ừ thì nó có rẻ nhưng… Thuốc giải độc là vật phẩm mua về rồi tích trữ phòng khi nào cần mới dùng, nên nếu nó gần như không còn hạn sử dụng nữa thì mua cũng chẳng ích gì nhỉ?”
“Thêm nữa, quanh đây cũng không nhiều quái vật có độc…”
Khi tôi đến để xem tình hình cửa hàng thế nào, Vanir đã kê cái bàn làm việc ra trước cửa tiệm rồi chào hàng rất to với các mạo hiểm giả.
“Đúng, đúng, đương nhiên là bọn ta biết điều đó. Bọn ta dù sao cũng đang dọn hàng tồn kho nên mới có cái giá đó! Tuy nhiên, bọn ta cũng đang rất cần khách tới giúp thanh lý đống hàng này nên sẽ có cả quà tặng kèm nữa!”
“Không, tôi sẽ không mua chúng chỉ vì có quà tặng kèm đâu…”
Và rồi Vanir dán một bức ảnh lên lọ thuốc giải độc.
“Chỉ lúc này thôi, cứ mua năm lọ thuốc là sẽ được tặng một tấm ảnh của chủ tiệm vụng về.”
“Tôi mua năm lọ.”
“Làm ơn. Hãy bán tôi năm lọ.”
“Là một mạo hiểm giả, hiển nhiên chúng ta luôn cần đem theo mấy lọ thuốc giải độc rồi. Nhân tiện, bán tôi năm lọ.”
Tôi nhanh chóng lại gần Vanir, cái tên vừa mới bắt đầu bán hàng theo set này.
“Cho ta năm lọ thuốc nữa. Ta sẽ không mách Wiz, nhưng hãy đưa ta bức ảnh đẹp nhất mà ngươi đang có đi.”
“Dám uy hiếp cả một ác quỷ, ngươi cũng to gan phết đấy. Nhưng nếu ngươi muốn mua hàng thì không có vấn đề gì hết.”
Không phải tôi mua đống này vì muốn ảnh của cô chủ tiệm hay gì đâu… Đây là vì tôi thấy thuốc giải độc là vật phẩm thiết yếu với mạo hiểm giả thôi.
“Vậy thì Vanir, nếu ngươi còn sản phẩm nào tốt nữa thì ta sẽ còn quay lại.”
“Ừm, nếu vậy ngươi nên ghé hằng ngày đấy. Kể từ tuần sau ta sẽ bán cả những mặt hàng thường không được bày bán.”
“““Bọn tôi sẽ đi.”””
Những mạo hiểm giả, bao gồm cả tôi nữa ngay lập tức đáp lại Vanir.
Sau đó-
“Đây là sản phẩm hôm nay! Một loại thực phẩm được bảo quản không cần thiết lắm với mạo hiểm giả, nhưng mà nó rẻ hơn bình thường vì sắp hết hạn rồi! Nếu mua năm sản phẩm, các người sẽ được tặng ảnh của bà chủ cửa tiệm đang bị nước mưa dính ướt hết cả người.”
“Cho tôi năm hộp đi.”
“Là một mạo hiểm giả, đồ ăn dự trữ là một điều thiết yếu nên bắt buộc phải mua thôi, cho tôi năm hộp với.”
Đúng như họ nói, thực phẩm được bảo quản vô cùng cần thiết với mạo hiểm giả.
“Cho ta năm hộp đồ ăn dự trữ nữa. Ta cũng thấy rất thích hình cô chủ tiệm dính mưa ướt hết người, nhưng nhà ngươi không có hình nào nặng đô hơn một chút sao?”
“Cái gì, ngươi muốn hình nặng đô hơn nữa á? Vậy thì, nó chỉ dành cho những ai mua mười hộp thức ăn được bảo quản mà thôi!”
“““Mười hộp, làm ơn.”””
Vanir hơi bối rối trước phản đồng loạt ứng tức thì của chúng tôi và nhanh chóng đưa ra tấm ảnh.
Tôi hồi hộp lật tấm ảnh lên.
“Fuhahahahaha, bộ các người nghĩ đây là tấm hình bà chủ cửa tiệm ướt át và nhìn hư hỏng hơn nữa sao? Tiếc quá, đây là một tấm hình ‘nặng đô’ của bà chủ cửa tiệm được vũ trang bằng trang bị của mạo hiểm giả.”
Thế rồi, Vanir, cái tên nãy giờ vẫn đang cười lớn khi đưa tấm ảnh ra, bất ngờ im lặng.
“… Ta không cảm nhận được chút cảm xúc tiêu cực nào. Các người thực sự thấy ổn à.”
“““Bọn tôi tưởng thế này là ngon rồi.”””
Chương trình khuyến mãi đặc biệt của cửa tiệm ma thuật cứ thế tiếp diễn ngày qua ngày.
“Sản phẩm hôm nay đây! Đây là những viên sỏi ta nhặt được quanh đây thôi, nhưng những khách hàng mua năm viên sẽ được tặng kèm một phong bì có chứa ảnh của bà chủ cửa hàng, có thể là ảnh bà chủ cửa hàng tưới nước, hoặc ảnh của bà chủ cửa hàng dọn dẹp. Đặc biệt, ảnh của bà chủ đang ngủ sẽ được thêm vào như một vật phẩm hiếm và tỉ lệ quay ra được thấp…”
“Là một mạo hiểm giả, việc có vài viên sỏi đá trong túi để thi thoảng ném chơi chơi là hết sức bình thường, làm ơn cho tôi năm viên.”
“Mọi người đều có thể dùng sỏi để ném tấn công kẻ địch, và tôi thì sài chúng thường xuyên, nên hãy bán tôi mười lăm viên luôn đi!”
“Nếu chỉ số tăng lên, mình cũng không thể là một tay ném đá gà mờ được, bán tôi ba mươi viên… Này Kazuma, cậu dùng cung tên rồi thì mua đá làm gì nữa.”
“Tôi là Kazuma, người luôn đề phòng trước mọi rủi ro. Đương nhiên là tôi có cung tên rồi, nhưng để đề phòng việc bị hết tên, bán cho ta năm mươi viên luôn đi Vanir. Thêm nữa, ta là một game thủ luôn muốn hoàn thành mọi thành tựu, bao gồm cả những thành tựu hiếm nữa.”
Việc kinh doanh đã được ủng hộ nhiệt liệt cho đến tận ngày hôm nay, cũng là ngày cuối cùng-
“Mại dzô, sản phẩm hôm nay đây! Nhìn thì có vẻ như nó chỉ là một cái đồng hồ thông thường, nhưng thật ra nó là một cái đồng hồ gợi cảm sẽ đánh thức người khác dậy bằng giọng của bà chủ cửa hàng đấy! Đó là bản đã được chỉnh sửa từ giọng nói của chính chủ mà ta đã phải dày công ghi âm và thành công ghép vào!”
“10 nghìn Eris!”
“Hai mươi nghìn Eris!”
“Ta sẽ trả ngươi 35 nghìn Eris luôn!”
Giá trị của cái đồng hồ báo thức được tăng lên chóng mặt trong buổi đấu giá.
Vanir cười lớn với một tâm trạng phấn khích trước đám đông cuồng nhiệt.
“Fuhahahahahahaha! Cảm ơn, cảm ơn! Cảm ơn đã mua hàng!... Tên nhóc kia, ngươi không định tham gia à? Đây là những vật phẩm chỉ được bán với số lượng có hạn trong thời gian có hạn thôi!”
Vanir gọi tôi khi tôi đang quan sát trong khi vẫn cười lớn nãy giờ.
Có vẻ như khá nhiều hàng hóa đã được bán ra, nhưng hình như Vanir đã để mắt đến cơ hội kinh doanh này được một khoảng thời gian và hắn đã nhân cơ hội Wiz không có ở đây để bán những thứ này.
Những vật phẩm ăn theo cô chủ tiệm, ban đầu được tặng kèm khi mua sản phẩm khác đã bắt đầu được bày bán và giờ đây là đấu giá.
“Này, đừng có coi thường ta nhé Vanir? Ngươi thể nào cũng định công bố sản phẩm tuyệt nhất phút cuối chứ gì? Ta vẫn đang giữ tiền cho đến lúc đó.”
“… Đúng là hàng ngon phải đợi đến phần sau, nhưng nãy giờ ngươi thậm chí còn không ngăn ta lạị, ngươi đang thực sự nghiêm túc đấy ư.”
Phản ứng của Vanir có chút bất ngờ, như thể hắn không ngờ rằng tôi thực sự sẽ tham gia buổi đấu giá này một cách nghiêm túc vậy.
“Nếu ngươi kinh doanh mờ ám, đương nhiên là ta sẽ ngăn ngươi lại. Nhưng đây đâu phải là một hình thức kinh doanh như thế? Hãy nhìn vào ánh mắt của những người ở đây đi, chúng đều sáng cả lên đúng không? Ta sẽ không can thiệp vào một công việc mang đến nhiều niềm vui cho mọi người như vậy đâu.”
“… Ta hiểu rồi. Ta không ngờ là ngươi sẽ nói thẳng ra những điều như vậy đấy. Nếu ngươi không phá hoại công việc này thì tốt, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều.”
Sau đó, Vanir nhìn quanh như thể nhận ra điều gì đó.
“Nhân tiện, kể từ khi Wiz rời đi, ta không thấy con ả xúi quẩy đâu cả. Ta cứ nghĩ cô ta sẽ xía mũi vô chuyện này cơ, nhưng…”
“Ta không thể bỏ qua chuyện đó được. Ta cũng nghĩ thế nào nhỏ cũng gây chuyện, nên ta cho nhỏ ít tiền tiêu vặt và để nhỏ la cà ở mấy quán nhậu cả ngày rồi. Bảo vệ niềm vui của mọi người cũng là công việc của một mạo hiểm giả mà.”
“… Ta sẽ đưa ngươi một tấm poster thật sexy của bà chủ cửa hàng, coi như là tiền đút lót để ngươi không kể cho Wiz và phí hợp tác kinh doanh.”
Tôi không làm như vậy vì lòng tham hay gì đâu nhé, đó là vì tôi không có lý do gì để ngăn cấm hắn trừ khi hắn đang kinh doanh mờ ám mà thôi.
Bởi vậy, tôi sẽ nhận tấm poster từ Vanir không phải với tư cách là tiền hối lộ mà là với tư cách đây là món quà người quen gửi tặng cho nhau.
Và trong khi tôi đang nhét tấm poster vào túi…
“Vanir-samaaaaaaaa! Có chuyện không ổn rồi, Vanir-sama!”
Một cô gái trông rất quen chạy đến chỗ Vanir, lúc này vẫn đang bận rộn với công việc.
Những mạo hiểm giả tham gia buổi đấu giá đều biết cô gái này nên tự động tránh đường.
“Gì, không thấy ta đang bận hả. Nếu không có việc gì thì để lúc khác đi.”
“Chuyện nghiêm trọng lắm, Vanir-sama! Tôi muốn nói với ngài là…”
Cô gái loli vừa mới gọi Vanir chính là nhân viên tại một cửa hàng mà tôi thường xuyên lui đến.
Nơi đó còn được gọi là cửa hàng succubus.
“Tất cả những người ở đây đều biết cô là ai, không cần phải lo lắng đâu nhé?”
“Ah, nếu đó là rắc rối của quý cô đây thì tùy vào tình hình mà tôi sẽ giúp đỡ.”
“Còn nếu đó là chuyện liên quan đến cửa hàng, tôi sẽ giải quyết bằng tất cả khả năng của mình.”
Cô nàng succubus, người vẫn do dự không biết có nên kể tình hình ra không, đã nhận ra những người ở đây toàn là khách quen.
“Vanir-sama, thật ra... hầm ngục được điểu hành bởi đồng loại của em đang bị tấn công và sắp sụp đổ đến nơi rồi ạ!”
Khi cô nàng loli succbus kể lại tình hình với đôi mắt đẫm lệ, Vanir khịt mũi ngán ngẩm.
“Đồng loại của ngươi gặp vấn đề hả? Điều hành một hầm ngục nghĩa là phải dụ dỗ mạo hiểm giả bằng một đống kho báu, chiến đấu chống lại chúng rồi sống trên chính những sinh mạng ấy của chúng. Ngay cả khi đó là những tên mạo hiểm giả bẩn thỉu không bao giờ đi tắm, các ngươi vẫn đang ở trong một quan hệ phụ thuộc lẫn nhau như vậy. Thế nên các ngươi không nên mong chờ nhận được sự giúp đỡ khi thất bại. Đúng vậy, nhiệm vụ của trùm hầm ngục là chết dưới tay của mạo hiểm giả.”
Vanir nói một điều gì đó nghe có vẻ hợp lý, nhưng làm ơn đừng có vùi dập bọn ta như vậy chứ.
Loli succubus dường như đã hiểu được rằng Vanir từ chối yêu cầu của mình nên không nói thêm gì nữa rồi cúi mặt xuống để che đi những giọt nước mắt.
Có người bắt đầu nói-
“Nếu như cô không thể nhờ Vanir thì vẫn có thể nhờ ai đó khác mà? Nếu như đó là đồng loại của cô thì chủ hầm ngục đó chẳng phải cũng là succubus sao?
Loli succubus ngẩng mặt lên nhìn vào Vanir.
Khi Vanir bắt gặp ánh nhìn của cô nàng succubus, khóe miệng hắn cong lên cười, như thể đang muốn nói rằng cô nàng cứ làm bất cứ điều gì mình muốn đi.
Dù không định trực tiếp ra tay giúp đỡ, cô ấy vẫn thấy ổn với việc dùng sức quyến rũ của succubus dụ các mạo hiểm giả và giải cứu hầm ngục.
Mặt của loli succubus đột nhiên sáng lên và cô ấy vội vã đáp lại những lời ban nãy.
“Đ-đúng vậy, cô ấy cũng là một succubus! Cô ấy còn là tiền bối đã từng làm chung trong cửa tiệm với tôi nữa.”
Những mạo hiểm giả xung quanh đều thấy phấn khích trước câu nói vừa rồi của loli succubus.
Điều đó cũng là hiển nhiên thôi, dù sao ở đây cũng toàn những tên yếu mềm trước nước mắt phụ nữ thôi mà.
“Nhưng đối phương cũng là người trong ngành mà phải không? Chúng ta không thể cứ thế phát động một cuộc chiến được phải không?”
“Đúng là như vậy… Việc đi chinh phạt các hầm ngục dù sao cũng được khuyến khích bởi guild, can thiệp vào việc đó là một vấn đề lớn đấy. Trong trường hợp đó, sao chúng ta không giúp đỡ chủ nhân hầm ngục trốn thoát nhỉ…”
“Ý tôi là, vị trị hầm ngục đó ở đâu? Nó đang chuẩn bị thất thủ đến nơi rồi đúng không? Chúng ta liệu có đến đó kịp không đấy?”
Những mạo hiểm giả đang bàn với nhau rằng họ sẽ đi giải cứu cô nàng succubus kia.
“Vị trí của hầm ngục đó ngay gần thủ đô! Nếu sử dụng dịch vụ dịch chuyển đến đó thì nó ở gần lắm, giờ vẫn còn kịp đấy! Chúng tôi sẽ trả phí dịch chuyển! À còn…”
Loli succubus hít một hơi thật sâu rồi nói một cách quả quyết.
“Tên của hầm ngục đó là ‘Mê cung của dục vọng’! Nó là một hầm ngục rất nổi tiếng mà bất cứ nam mạo hiểm giả nào cũng biết!”
Phần 4:
Những mạo hiểm giả được đưa đến thủ đô bắt đầu tiến vào hầm ngục.
“Nhanh lên, nhanh lên nào, đừng để hầm ngục này bị chinh phạt!!! Đây là hầm ngục chứa đựng mọi giấc mơ của cánh đàn ông chúng ta đấy!”
“Chết tiệt, giấc mơ của tôi là một ngày nào đó được đến đây cùng với một nữ mạo hiểm giả khác!”
“Ai mà chả thế! Aaaa, tôi muốn được thử sức cùng với các cô nàng cơ, chứ không phải là với mấy gã bặm trợn này…”
“Nếu đã định chinh phạt hầm ngục này, ắt hẳn những mạo hiểm giả đó phải là nữ! Một nam mạo hiểm giả sẽ không bao giờ có ý định khiến chỗ này sụp đổ!”
Các mạo hiểm giả đang reo hò ầm ĩ, mà có vẻ như đây là một hầm ngục khá nổi tiếng.
Và còn…
“Nhân tiện, điều gì đã khiến ngươi đổi ý vậy? Ta tưởng ngươi quyết định sẽ mặc kệ con succubus đó cơ mà.”
Vanir, cái tên đã từ chối giúp đỡ ban nãy lại đi theo bọn tôi.
“… Ừm. Ta cảm thấy lo lắng vì ngay cả khi dùng sức mạnh của mình, ta vẫn không thể nhìn thấu được kẻ đang chinh phạt hầm ngục…”
“Có nghĩa đó phải là một mạo hiểm giả cấp cao rất mạnh đúng không? Cũng được, có ngươi đi theo đúng là sẽ thấy yên tâm hơn…”
Mặc kệ phản ứng khác thường của Vanir, tôi hỏi mạo hiểm giả phía trước về hầm ngục này.
“Này, tôi nghe nãy giờ rồi, bộ cái hầm ngục này nổi tiếng lắm hở?”
“Ể!? Không đùa chứ Kazuma, cậu có tổ đội với các thành viên toàn là nữ mà chưa từng đến đây à. Cậu đã nghe cô succubus nói ban nãy rồi đúng không? Đây là nơi mà nam mạo hiểm giả nào cũng biết. Hầm ngục này chứa đầy mấy cái cạm bẫy hư hỏng luôn.”
Điều đó thì tôi nghe rồi, nhưng cạm bẫy hư hỏng là cái gì cơ?
Có phải là những loại quái vật chỉ có khả năng làm tan chảy quần áo, hay một cái bẫy nào đó sinh ra mấy con slime quỷ không?
“Có vẻ như cậu không biết nhiều lắm nhỉ, để đấy tôi kể cho. Có một căn phòng bẫy trong hầm ngục này chỉ hoạt động khi có một đôi nam nữ đang ở một mình thôi. Và để thoát ra khỏi căn phòng đó, ta bắt buộc phải làm theo những chỉ dẫn hư hỏng được đưa ra bởi chủ hầm ngục…”
“Không đời nào ta để ngươi chinh phạt một nơi thế này đâu!”
Có lẽ Aqua sẽ không đến vì vẫn còn ám ảnh với việc bị bỏ lại ở hầm ngục trước đó.
Megumin cũng ghét phải vào hầm ngục vì con bé không thể xả Explosion ở đây.
Vì thế nếu tôi phải đi chinh phạt hầm ngục này, tôi sẽ phải rủ một mình Darkness đi, người sẽ phải cùng tôi cố gắng thoát ra ngoài.
“Đã là mạo hiểm giả thì chinh phạt hầm ngục là một điều quá hiển nhiên. Một khi tôi ra khỏi đây an toàn, tôi sẽ rủ đồng đội thử đi vào xem sao.”
“Ừ, cậu nên làm vậy đi. Nhân tiện, có một giao ước ngầm giữa các nam mạo hiểm giả rằng sẽ không đi thách đấu phòng của chủ hầm ngục. Chà, đến lúc đó thì họ đã có một mối quan hệ tốt với nhau rồi, nên phần lớn họ sẽ không thách đấu chủ hầm ngục. Nhiều khi bọn tôi còn không đến phòng của chủ hầm ngục cơ.”
Không phải là tôi muốn được sung sướng cùng Darkness hay gì đâu, nhưng nếu như đó là một tai nạn do bẫy ở hầm ngục gây ra thì đó là điều không thể tránh khỏi.
Tôi không biết chủ hầm ngục sẽ đưa ra những yêu cầu đến mức độ nào, nhưng rõ ràng đây là cái hầm ngục mà những tên biến thái may mắn thường xuyên lui tới.
Chỉ cần tôi chỉ ra rằng mình không biết những thứ ẩn giấu ở hầm ngục này, tôi có thể chiến thắng trước phiên tòa…
“N, này, có chuyện gì vậy?”
Ngay lúc đó, mạo hiểm giả đang dẫn đầu thốt lên.
Khi tôi ngoái lại để xem chuyện gì đang diễn ra, tôi thấy một cái hố ở ngay giữa hầm ngục.
Liệu có phải là do kẻ đang chinh phạt hầm ngục này đã đục một cái lỗ trên sàn để tạo đường tắt không?
“Có chiến thuật nào như thế này à? Đục một lỗ ngay trong hầm ngục là thứ chỉ có mạo hiểm giả sở hữu Bạo liệt ma pháp mới làm được mà thôi! Nói cách khác, mana tiêu hao không phải là ít đâu…”
“Ý tôi là, làm thế nào để có thể xuống dưới đáy của hầm ngục qua cái lỗ này? Không có dấu hiệu nào cho thấy dây thừng đã được sử dụng dù chỗ này khá cao. Có khả năng còn bị quái vật tấn công khi xuống dưới nữa, vậy tại sao ả lại nhảy xuống? Đó là tự sát.”
Khi tôi nghe những lời đó của các mạo hiểm giả, tôi có dự cảm chẳng lành.
Một mạo hiểm giả có thể dùng Bạo liệt ma pháp và nhảy từ trên độ cao này xuống mà không bị thương.
… Tôi biết chắc rằng lich không bị ảnh hưởng bởi sát thương vật lý.
Và việc những nam mạo hiểm giả sẽ không đánh sập cái hầm ngục này, khả năng cao kẻ đang chinh phạt nó lúc này là phụ nữ.
“Này Vanir, ta nghĩ là…”
“Đừng nói cho ai đấy, tên nhãi. Chúng ta sẽ đi bắt cô ta thật nhanh.”
Vanir nói mà không đợi tôi trả lời.
“Không cần lôi ta đi trước đâuuuuuuuuu!”
“Nếu ngươi đã đến tận đây rồi thì đi với ta đến cuối đi! Có ngươi ở đây sẽ dễ thuyết phục cô ta hơn đấy!”
Vanir xách tôi lên rồi nhảy xuống miệng hố.
Không biết hắn đã nhảy xuống hố kiểu này bao nhiêu lần rồi.
Đây chắc hẳn là tầng thấp nhất của hầm ngục, vì trên mặt đất không còn hố nữa, và một con quái vật khô quắt lại do bị hút cạn bởi Drain touch đang nằm ngay dưới chân tôi.
…Và một tiếng nổ vang vọng từ sâu bên trong hầm ngục vốn yên tĩnh trước đó.
Khi chạy đến nơi phát ra âm thanh đó, tôi nghe thấy những giọng nói như đang tranh cãi.
“Làm ơn hãy tha cho tôi! Làm ơn hãy tha cho tôi! Có rất nhiều chuyện đã xảy ra khi tôi tạo ra hầm ngục này, và tôi không còn thêm mạng nào nữa đâu!”
“T-Tôi cũng muốn bỏ qua cho cô lắm, nhưng tôi cũng có hoàn cảnh của riêng mình, nên cho tôi xin lỗi nhé!”
Wiz đang ở đó.
Trong lúc cô nàng succubus đang ngồi bệt xuống mà khóc, Wiz giữ chặt áo mình bằng một tay.
Đây hẳn là căn phòng trùm cuối trước khi Wiz đến, nhưng bây giờ lối vào lẫn cánh cửa đều đã bị thổi bay, làm nó hoàn toàn trống rỗng.
“Việc một nữ mạo hiểm giả đến đây có nghĩa là thông tin về hầm ngục này đã lộ ra! Tôi sẽ đóng cửa hầm ngục từ hôm nay, làm ơn tha mạng!”
“Eh, ưm, tôi không biết tí gì về hầm ngục này cả, nhưng… Tôi cần tiền, nên tôi đã đi tìm kiếm các hầm ngục, và cuối cùng lại tìm ra nơi này…”
Dựa vào đoạn hội thoại trên, có vẻ như Wiz không đến đây vì nghe được tiếng tăm của hầm ngục này.
“Vậy ý cô là cô chỉ đến vì kho báu? Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đưa cô tất cả kho báu, nhưng làm ơn hãy tha mạng cho tôi!”
“Ă-Ăn trộm là xấu! Tôi đến đây chính là để chinh phạt hầm ngục này!”
Ối, nếu điều này cứ tiếp diễn, onee-san succubus kia sẽ bị xử lý mất.
Khi tôi vẫn đang nghĩ cách thuyết phục Wiz, Vanir bất ngờ tiến lên trước.
“Đủ rồi đấy, chủ tiệm trộm cắp. Đây là ý cô khi bảo có thể dùng cơ thể mình để kiếm tiền sao?”
“V-Vanir-san!!! Và cả Kazuma-san nữa ư!?”
“Ngài Vanir!”
Wiz bị bất ngờ khi Vanir đột ngột xuất hiện, và cô nàng succubus thì nước mắt lưng tròng.
“Xin thứ lỗi, nhưng đây là đồng loại của ta. Chà, thông thường ta sẽ mặc kệ, vì ta quản lý hầm ngục đó nên lỗi là của ta…”
Wiz, người đang định giết cô nàng succubus kia dừng lại trước những lời nói trang trọng đến lạ thường đó của Vanir.
“Vì ta là người đã bắt cô đi làm, nên ta là người đã gây ra tình huống này. Ta không thể để đồng loại của mình bị xử chỉ vì như thế được.”
“Nhưng Vanir-san, anh định làm gì với số tiền của cửa hàng mà tôi đã tiêu?”
Vanir cười gượng gạo với Wiz vốn đang thấy bối rối.
“Ta đã có thể kiếm lại được số tiền đó. Hơn nữa, ta không muốn thấy người thân của mình chém giết lẫn nhau. Nào, chủ cửa hàng, đi về thôi chứ.”
“Ổ-Ổn không đấy Vanir-san? Tôi rất vui vì được quay về cửa hàng nhưng…”
Wiz ngại ngùng đáp lại, nhưng cũng quay lưng đi theo Vanir, lúc này đang bắt đầu đi lên.
“Mà này, có phải anh vừa nói rằng chúng ta là người thân không? Nói cách khác, không chỉ cô succubus này, mà anh cũng coi tôi như là người thân nhỉ? Mặc dù lúc nào anh cũng tỏ ra thô lỗ, Vanir-san đúng là một tsundere đấy!”
“Được rồi, ta nghĩ 5 năm nữa cô mới nên quay lại.”
“Nè, Vanir-san đang đùa thôi đúng không! Anh đang trêu tôi thôi đúng không? Tôi có thể quay lại cửa hàng luôn ha!”
Wiz hét lên lo lắng trong khi vẫn đang theo sau Vanir-
Phần 5:
Chiều tối hôm sau-
Tối qua, Onee-san succubus đã đề nghị được cảm ơn Vanir cùng những mạo hiểm giả đã giải cứu cô ấy, và chúng tôi đã được thết đãi một bữa tiệc ở một nhà hàng sang trọng ở thủ đô.
Wiz được vui vẻ ăn một bữa đàng hoàng đầu tiên của mình sau một khoảng thời gian.
Vì thế, tôi đã trở về Axel khá muộn, nhưng rồi-
“Mại dzô, mại dzô! Nào, ai đến trước được trước! Một con búp bê diệt côn trùng cho gia đình đây! Từ giờ mọi người không còn phải sợ trước chúa tể của sự kinh hoàng nữa! Hiện chúng đang được bán với giá rất rẻ, chỉ 50 nghìn Eris mà thôi!”
Khi quay về thị trấn, chúng tôi có ghé qua cửa hàng, và một vài lý do nào đó mà Aqua đang tự tiện bán đồ ở đây.
Thường thì, tôi sẽ nổi quạo rồi mắng cô ta một trận vì việc cô ta đang làm ở cửa hàng, nhưng rồi tôi lại nghĩ: “Cái quái gì cơ. Cửa hàng… Những con búp bê mà Wiz phát triển đang bán rất chạy kìa!”
Giọng của Vanir run lẩy bẩy như thế hắn không tin được vào mắt mình nữa, và Wiz, dù cũng thấy rất bất ngờ nhưng cũng ưỡn ngực ra.
“Anh nghĩ sao, Vanir-san, tôi đã nói với anh là chúng sẽ bán rất chạy mà! Nhìn vào gương mặt của những khách hàng đi, họ đều đang rất vui đấy…!”
Cùng với đó, con búp bê cuối cùng trong cửa hàng đã được bán nốt dưới sự chứng kiến của Wiz.
Vanir cười một cách chua chát trước những lời đầy tự hào của Wiz.
“Đây là một tính toán sai nhưng đáng mừng. Cô mạnh mẽ đến mức ngay cả khi ta dùng sức mạnh của mình cũng không thể nhìn thấy hành động hay tương lai của cô. Ta chưa từng ngờ rằng thứ phế thải kia lại có thể bán chạy như vậy đấy…”
“L-Làm ơn đừng gọi chúng là phế thải nữa! Chúng là búp bê dễ thương và hữu dụng cơ mà!”
Wiz nói vậy rồi bắt đầu công kích Vanir, nhưng tôi, người vốn đã biết tác dụng ban đầu của con búp bê đó lại không tài nào hiểu nổi.
“Không đúng, tại sao mọi người lại muốn mua một con búp bê có chức năng tự hủy? Tôi không thể hiểu nổi làm cách nào nó có thể bán chạy đến như vậy được chỉ với chức năng dọn dẹp đó chứ?”
Trong khi tôi vẫn đang đào sâu vào đống câu hỏi này, Aqua, người đã bán hết mấy con búp bê, tiến đến chỗ tôi với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
“À, về chuyện đó thì đây. Có vẻ như một lượng lớn chúa tể của sự kinh hoàng đã xuất hiện trong cống ngầm của thị trấn, nhưng người ta không muốn chỉ vì phải đối phó với lũ này mà giao thành một quest. Vì vậy nên mọi người trong thị trấn đến mua mấy con búp bê rồi kích hoạt chúng nơi trong nhà họ nơi có kết nối với đường cống.”
“Khoan đã, tôi không nghĩ chúng nên được dùng như vậy! Chúng là búp bê dọn dẹp cơ mà!”
“Fuhahahaha! Buhahahaha! Ta nghĩ đó mới là tác dụng của chúng đấy, fuhahaha!”
“Chúa tể của sự kinh hoàng” thật ra là cách gọi con gián ở dị giới.
“Nhưng dù sao cô cũng làm tốt lắm, Wiz. Từ hôm nay, món chính của cô sẽ được chuyển sang bánh coppe!”
“Thật chứ Vanir-san? Tôi sẽ không phải ăn khoai tây với salad củ cải nữa phải không?”
Lũ này đáng sợ hơn con gián ở chỗ, chỉ cần diệt một con thôi là đám bạn của nó sẽ nhớ mặt hung thủ rồi bu vào tấn công kẻ đó ngay trong đêm.
Vì vậy nên nếu hung thủ là một con búp bê tự hủy, đám chúa tể của sự kinh hoàng sẽ không trả đũa được nữa.
“Tôi rất mừng vì cô đã có thể bán hết được mấy con búp bê diệt côn trùng đấy Wiz. Phí làm thêm của tôi là 10 nghìn Eris mỗi con búp bê bán được.”
“Ngươi nói cái gì cơ hả cái con mụ tham lam kia? Phí làm thêm chỉ có 500 Eris một con thôi!”
“Cả hai người, đừng có gọi nó là búp bê diệt côn trùng nữa!”
Ngay lúc đó-
Khi cánh cửa ra vào được mở ra, một tên côn đồ tóc vàng quen thuộc bước vào.
“Đại ca Vanir ơiiiiiiiiiiii! Tệ quá, em không biết là mấy mặt hàng của chủ cửa hàng được bày bán luôn ấy! Khi bọn em đi làm về, mấy tên mạo hiểm giả khác đã khoe khoang về chúng rồi! Chuyện này chỉ giữa em với đại ca thôi, nếu ngài còn thì làm ơn cho em nữa với!”
Lời đề nghị tham lam của Dust khiến bầu không khí trong cửa hàng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Dust xông vào trong và có vẻ như cuối cùng hắn cũng đã nhận ra Wiz cũng đang ở đó.
“… Tôi nghe nói cô đi ra ngoài để kiếm lại số tiền cô phung phí, nhưng có vẻ như cô đã quay lại rồi nhỉ.”
“Vâng, tôi đã vể rồi đây. Nhân tiện thì, Dust-san này, làm ơn kể cho tôi chi tiết được không. Hàng của tôi có nghĩa là sao?”
Trước khi tôi kịp nghĩ ra cách để lừa cô ấy, cái tên ngốc không biết đọc bầu không khí kia đã mở mồm ra nói mất rồi.
“Tôi thường đi nhậu nhẹt nên cũng không rõ chi tiết ra sao lắm, nhưng tôi nghe nói quý ngài quỷ đeo mặt nạ đây có bán một vài mặt hàng ‘nóng’ của Wiz! Wiz rất nổi tiếng với mọi người. Vì thế nên những thứ đó đều cháy hàng hết đấy!”
Phần 6:
Cơ thể bị đóng bắng văng từng mảnh của Vanir nằm dưới đất ngay cạnh Wiz, tạo ra bầu không khí căng thẳng của một cuộc đối đầu sắp sửa diễn ra.
“Bắt đầu thôi, Vanir-san! Làm ơn đừng coi thường tôi như hồi tôi chỉ là con người!”
“Fuhahahaha! Ta đã từng trêu đùa cô khá nhiều ngày đó, nhưng giờ để xem cô đã mạnh đến đâu rồi! Dù sao thì cô cũng sẽ không trụ được lâu đâu!”
Khi Wiz vẫn đang niệm phép, Vanir ngay lập tức vào thế để bắn ra một chùm tia chí mạng.
“[Vanir Style Death Ray]!”
“[Create Earth Wall]!”
Chùm tia do Vanir phóng ra đã bị chặn bởi một bức tường đất.
Khi bức tường đất đã bao phủ hoàn toàn Wiz, có thể nghe thấy một câu niệm chú từ đó.
“[Cursed Necromancy]!”
Trong khi Wiz vẫn đang được bức tường đất bảo vệ, mặt đất cách đó bắt đầu nổi lên và một thứ to lớn xuất hiện. Đó là một con ếch khổng lồ undead, con quái vật đã bị đánh đến mức thân tàn ma dại ngay gần thị trấn Axel.
“Cô định đánh thức lũ undead trong khi đang trốn trong bức tường bùn đất này chứ gì? Hừm, cũng chỉ là mấy con ếch zombie, ta đang bị xem thường quá rồi đấy…”
“[Cursed Necromancy]!”
Trước khi Vanir kịp nói xong, Wiz đã tiếp tục niệm chú.
Con ếch khổng lồ undead thứ hai đã được tạo ra, và trước khi nó đứng dậy, con ếch đầu tiên đã tiếp cận Vanir.
“T-Tiếp theo đến lượt ta! Cô đang cố dồn ép ta bằng số lượng ư!”
“[Cursed Necromancy]!”
Con ếch đầu tiên nhảy vào người Vanir trong khi con ếch thứ hai và thứ ba được tạo ra.
“[Turn Undead]!”
“Ư aaaaaaa!”
Trước khi đòn tấn công chạm đến Vanir, nó đã bị đánh bay bởi Aqua.
Pha turn undead vừa rồi của Aqua cũng đã xử hai con ếch còn lại, và cũng ảnh hưởng luôn đến Wiz, khi mà những tiếng la hét của cô nàng phát ra từ trong bức tường đất đá kia.
“Các người không được phép triệu hồi lũ undead trước mặt ta. Phạt cảnh cáo Wiz lần một.”
“Ư, vâng…”
Một tiếng trả lời thều thào phát ra từ trong bức tường đất đá.
“Fuhahahaha, giờ đến lượt ta! Những con quỷ thấp hèn không có trí tuệ kia, hãy nghe lời hiệu triệu của ta và đến đây đi!”
“[Sacred Exorcism]!”
Ngay khi Vanir vừa đặt tay xuống đất, Aqua đã sử dụng phép của mình.
Cơ thể của Vanir tan chảy cùng với lũ quỷ hạ cấp vừa được triệu hồi từ dưới đất lên, chỉ còn lại chiếc mặt nạ của hắn ta.
Một cơ thể làm từ đất sét mới xuất hiện từ dưới cái mặt nạ nằm dưới đất kia.
“Lúc nãy mi vừa làm gì vậy, con ả vô dụng không biết đọc bầu không khí!”
“Ta không cho phép ngươi triệu hồi quỷ trước mặt ta. Ngươi cũng bị một lần phạt.”
Một giọng nói được phát ra từ trong bức tường kia, mặc cho Vanir đang phải chịu sát thương từ pha can thiệp của Aqua.
“[Lightning Strike]!”
“Tch!”
Một tia sét bỗng được phóng xuống từ bầu trời vốn chẳng có mây đánh thẳng vào người Vanir.
“[Create Earth Golem]!”
Bức tường đất bao quanh Wiz biến thành dạng giống con người, rất nhanh sau đó, một con golem cao gần ba mét đã xuất hiện.
Wiz đã lộ diện do bức tường đất biến mất, nhưng nhìn có vẻ hơi trong suốt, có lẽ là do pha can thiệp của Aqua khi nãy.
“… Dù đó là đánh lén, nhưng cô đã làm rất tốt trong việc lấy đi một mạng của ta đấy.”
“Hừ, đó là những gì sẽ xảy ra khi một lich trở nên nghiêm túc đấy Vanir-san. Nào, đến giờ bung lụa rồi!”
Khi Wiz đang hừng hực khí thế tuyên bố và bắt đầu niệm phép, Vanir đã ở trong tư thế phóng ra một chùm tia chết chóc.
Con golem phản ứng lại bằng cách di chuyển lên phía trước để đỡ đòn cho Wiz.
“Lại là cái chiến thuật phiền phức đó nữa! Được lắm! Ta sẽ cho cô thấy sức mạnh của một Đại ác quỷ đã tồn tại từ thời thượng cổ!”
“Hãy cùng xem loài nào mạnh hơn, lich hay ác quỷ! [Cursed Lightning]!”
Phần 7:
Trên ngọn đồi nơi mà địa hình xung quanh đã hoàn toàn bị thay đổi, trận chiến giữa cả hai đã diễn ra rất dài.
Thoạt đầu, Wiz đã đánh phủ đầu bằng rất nhiều các loại phép thuật khác nhau trong khi dùng con golem làm lá chắn nhưng tình hình đã xoay chiều khi cô ấy hết mana.
Wiz đã thách thức Vanir đối đầu cận chiến với mình và cố gắng lấy mana của hắn bằng Drain Touch, nhưng luôn bị giữ khoảng cách và bị phóng chùm tia chết chóc từ xa.
Con golem đã bị phá hủy bởi chùm tia hủy diệt của Vanir, và cơ thể Wiz thì ngày càng trở nên trong suốt.
“Aaaaaa! T-Tôi sẽ không thua đâu! Chí ít là hôm nay, tôi nhất định sẽ không thua Vanir-san đâuuuuuuuuuu!”
“Fuhahahaha, nhận thua đi, con chủ tiệm thua cuộc! Cô đã làm rất tốt hôm nay, ta có lời khen đấy! Giờ thì càng đánh cô càng không có cửa thắng đâu. Biến về cửa tiệm rồi tiếp tục làm mấy con búp bê diệt côn trùng của cô đi!”
Bây giờ thì trận đấu đã hoàn toàn biến thành một trò rượt đuổi, nhưng đôi mắt của Wiz vẫn tràn đầy quyết tâm không bỏ cuộc dù vết thương đầy mình.
Trái lại, Vanir vẫn nở một nụ cười bình thản, mặc dù hắn cũng đã mất thêm vài mạng.
Sau đó, Wiz, người nãy giờ vẫn đang gắng gượng đuổi theo Vanir trong tuyệt vọng bỗng dừng lại.
Và rồi, với một khuôn mặt quả quyết, cô ấy lẩm bẩm với Vanir:
“Quả nhiên là Vanir-san thực sự quá mạnh. Với tình trạng hiện tại, tôi không nghĩ mình có thể thắng được.”
“Hô, cuối cùng thì cô cũng đã chịu thừa nhận thất bại của mình. Nhưng phải nói là cô đã làm rất tốt. Hôm nay ta đã thắng, nhưng ai mà biết được trăm năm nữa kết quả sẽ thế nào.”
Vanir cũng dừng lại và khen ngợi Wiz.
Nhưng Wiz lắc đầu rồi lôi thứ gì đó ra khỏi túi.
“Không, trận chiến vẫn chưa kết thúc đâu. Tôi thực sự muốn chiến đấu chỉ bằng sức của chính mình, nhưng có vẻ là không được rồi.”
Và Vanir, người vốn đang chiến thắng khi ấy, sững người lại.
Đột nhiên, Vanir nhìn chằm chằm vào món đồ trên tay Wiz.
Wiz đang cầm một viên manatite.
Đó là vật phẩm chỉ sài một lần đắt đỏ phổ biến trong giới pháp sư có khả năng thay thế phép thuật.
“Lần này là tôi nghiêm túc thật đấy, Vanir-san!”
“[Cursed Lightning]!”
Nắm chặt lấy viên manatite, Wiz phóng ra một tia sét màu đen.
Vanir lúng túng nhìn vào nó rồi nói với cái giọng không giấu nổi sự bối rối của mình.
“Ê, bình tĩnh đã, Wiz, chúng ta cứ nói chuyện cái đã. Đó có phải là viên manatite ta đã mua tháng trước không? Làm thế quái nào mà cô có thể lôi nó ra được, ta đã cất nó vào trong nhà kho rồi khóa lại rồi cơ mà?”
“Các pháp sư có thể sử dụng phép thuật mở khóa, vì thế nên có khóa cũng chẳng có ý nghĩa gì với tôi hết. Là Vanir-san đã mua cái này ư. Tôi thực sự rất biết ơn anh đấy, và giờ tôi sẽ sử dụng nó!”
Wiz tỏ ra khá vui vì lý do nào đó, còn Vanir thì hét thẳng vào mặt cô ấy.
“Ta đâu có cho phép cô sử dụng nó! Ta đã mua trữ về vì tin rằng manatite sẽ tăng giá do trận chiến với quân đội của Quỷ Vương sắp diễn ra rồi!”
“Ngay cả anh có nói vậy, tôi vẫn sẽ dùng mọi thứ tôi tìm được! Bởi vì tôi sẽ không bao giờ có thể đánh bại được Vanir-san nếu không làm như vậy…”
Vanir tỏ ra hối hả một cách bất thường khi thấy Wiz sử dụng mấy viên manatite mà hắn mua để buôn bán sau này.
“Được rồi, ta hiểu rồi, cứ coi như đây là một trận hòa đi. Không phải con người có một câu nói như thế này sao? Đánh nhau không để làm gì cả, trả thù cũng không để làm gì cả.”
“Quá muộn để nói như vậy rồi! Hiện giờ tôi đang rất tức giận! Hơn nữa, nếu như tôi không giải quyết mọi chuyện tại đây, anh sẽ lại bán những thứ kỳ lạ như vậy nữa… [Cursed Crystal Prison]!”
Wiz đáp lại Vanir như vậy rồi sử dụng manatite để thi triển phép thuật.
Bản thân phép đó không phải là mối đe dọa lớn, nhưng mỗi khi Wiz thi triển phép thuật, sắc mặt của Vanir lại tái nhợt.
“Kazuma Kazuma, dù cơ thể của hắn được làm từ đất, khuôn mặt của hắn vẫn có thể tái nhợt đi kìa. Hôm nay tôi đã được thấy một điều rất thú vị đấy.”
“Thật bất ngờ khi thấy tên Vanir vốn lúc nào cũng bình thản kia hoảng loạn đến vậy. Tôi cũng muốn thấy hắn lo lắng nhiều hơn nữa kìa.”
“Mấy đứa kia, đừng có mà vô tư đứng đó buôn chuyện nữa, lại đây và giúp ta cản con chủ tiệm này lại!”
Vanir hét lên nhưng Wiz vẫn tiếp tục sử dụng ma thuật.
“Manatite thật là hữu dụng! Có lẽ tôi nên mua về trữ sau này! Mà chí ít anh cũng nên khen tôi chứ nhỉ, bởi vì khác với lần trước, lần này tôi đã không mang ra loại cao cấp nhất! [Inferno]!”
“Giá của manatite biến đổi từng ngày, tay mơ như cô tốt nhất là đừng nên mua bán! Hơn nữa, cũng đừng chỉ mua có manatite thượng hạng!”
Vanir hét lên, hãi hùng khi nhớ lại lần trước số tiền hắn kiếm được từ tôi đã bốc hơi sạch vào đống manatite thượng hạng.
Có vẻ như Vanir đã chịu đựng quá đủ, hắn giơ tay lên trong khi vẫn đang bị thiêu rụi bởi ngọn lửa.
“Ta đầu hàng! Có đánh nhau thêm cũng chẳng để làm gì nữa. Ta cũng xin lỗi vì đã bán những món đồ gợi cảm của cô. Vậy nên…”
“[Lightning Strike]! Đừng có mà đầu hàng dễ như vậy, tôi vẫn còn sức đấy! Tôi không thấy thoải mái nếu chiến thắng cái kiểu này đâu [Create Golem]!”
Khi tia sét đánh vào người Vanir, mặt đất lại trồi lên, tạo ra thêm một con earth golem.
Những đòn tấn công dồn dập khiến Vanir gặp khó để tái tạo lại cơ thể.
“Cô bị cái quái gì vậy hả cái con chủ tiệm ngu xuẩn, ích kỷ? Tại sao cô lại phát rồ với chiến thắng đến mức này cơ chứ? Đủ lắm rồi, ta sẽ nghiền nát cô bằng sức mạnh của mình, như thế cô sẽ không thể phí phạm manatite của ta được nữa!”
“Vô ích thôi! Hơn nữa, mặt trời sắp lặn rồi, buổi tối sẽ là khoảng thời gian mà lich trở nên mạnh mẽ nhất đấy [Light of Saber]!”
“Ngu ngốc, ban đêm cũng là lúc mà loài quỷ bọn ta tràn trề sức mạnh đấy. Cứ cố câu giờ đi, ta sẽ giải quyết trận chiến vô nghĩa này nhanh thôi!”
Wiz triệu hồi một thanh kiếm sáng chói trong khi Vanir đang tấn công con golem.
“Kazuma Kazuma! Lich với ác quỷ mạnh về đêm cứ như NEET ấy nhỉ! Thảo nào mà cậu thân với chúng thế!”
“Đừng có nói thế trước mặt bọn họ, họ sẽ khóc đấy.”
Sau khi Wiz chém đứt một cánh tay của Vanir, hắn giơ cánh tay còn lại của mình lên.
“[Vanir Style Death Ray]!”
“[Cursed Crystal Prison]!”
Mặc dù hứng trọn tia tử thần của Vanir, Wiz dường như đang tận hưởng điều này.
“Vanir-san! Giờ đây chúng ta cứ chiến đấu như thế này, tôi lại thấy cứ như cái hồi xưa khi chúng ta đánh nhau trong hầm ngục ấy nhỉ!”
Cơ thể của Vanir, vốn đang bị đóng băng, phát nổ.
Có vẻ như hắn đã tự phát nổ để có thể thoát khỏi lớp băng.
Vanir gỡ chiếc mặt nạ ra khỏi cơ thể gỡ vụn của mình xuống đất.
Trong khi một cơ thể mới đang được hình thành, hắn nói.
“Cô trước đây đã từng là một người đầy phẩm giá, tại sao giờ cô lại trở thành một con lich ngu học như vậy? Cái này người ta gọi là hắc hóa à…”
“Không phải là như vậy, làm ơn đừng nói rằng tôi đã bị hắc hóa! Tôi không hề hối hận với quyết định biến thành lich của mình!”
Wiz lên tiếng phản đối Vanir, đồng thời móc thêm một số lượng không nhỏ manatite từ túi của mình.
Ngay khi nhìn thấy số lượng manatite trên, Vanir bắt đầu nói lắp bắp.
“C-Chủ cửa hàng… Cô có biết đống manatite đó trị giá bao nhiêu không?”
Đáp lại Vanir đang run rẩy, Wiz chỉ mỉm cười.
“Tôi không biết, thực sự không biết… Tất cả những gì tôi biết chỉ là tôi sẽ thấy rất thỏa mãn sau khi dùng hết đống này mà thôi!”
“Dừng lại ngayyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!!!!!!”
Cứ như vậy, trận chiến giữa Đại Ác Quỷ và Lich tiếp tục cho đến khi Wiz sử dụng hết sạch manatite, đồng thời Vanir cũng thề sẽ không bao giờ bán hàng hóa ăn theo Wiz nữa…
Vì đống manatite đã ngốn số tiền vượt quá cả lợi nhuận từ đống đồ ăn theo Wiz lẫn mấy con búp bê diệt côn trùng, Wiz lại phải ăn vụn bánh mì để sống qua ngày.