Kono Subarashii Sekai ni Bakuen o!

short story: bước đầu tiên trên con đường tới ma pháp explosion

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Short Story: Bước đầu tiên trên con đường tới ma pháp Explosion

Bên dưới mũ trùm đầu của chị ấy, Onee-san ngực bự trông đang co giật.

"Em...Em nói gì cơ?"

"Em nói là hãy dạy em ma pháp đó."

Tôi lặp lại những lời đó với Onee-san.

Onee-san làm một khuôn mặt bối rối hơn cả khi tôi ước chinh phục thế giới.

Hơn cả khi tôi yêu cầu làm ngực tôi to lên.

Và thậm chí còn hơn cả khi tôi yêu cầu chị ấy biến tôi thành Quỷ Vương.

"Er, cái phép đó....Chị có nói rồi đấy, không phải sao? Chị thật sự không khuyến khích em học phép đó đâu."

.........

"Vậy thì, ít nhất chị có thể dạy em làm thế nào để bắt vài con tôm không? Em muốn tìm cái gì đó cho bữa tối."

"Đừng...Đừng có nhìn chị lạnh lùng thế chứ! Chị có thể dạy em phép đó nếu em thật sự muốn, chị chỉ không muốn vì nó chẳng đem đến tốt đẹp gì thôi...."

Tôi nhìn về phía Onee-san đứng trước tôi trông đang hoảng loạn.

"Thế ma pháp chị vừa dùng, nó tên là gì thế?"

"Phép đó à? Nó gọi là Explosion, được coi là ma pháp mạnh nhất."

Mạnh nhất!

"Là phép có độ tàn phá bậc nhất được nhân loại biết đến. Dù đối phương có là thần hay là quỷ, Explosion là một ma pháp công kích tối thượng có thể phá hủy bất kỳ thứ gì trong thế giới này."

Tối thượng!

"Tuy nhiên, học được nó yêu cầu một lượng rất lớn điểm kỹ năng, và dù cho em có học được nó, em cũng không thể thi triển nó nếu em không có một lượng mana khổng lồ. Và ngay cả khi em thi triển được nó, lượng mana tiêu hao sẽ khiến em không thể di chuyển sau một phát bắn...Này, em có nghe chị nói gì không đấy?"

"Không hẳn. Xin hãy dạy em ma pháp đó đi. Em muốn được thi triển Explosion."

Tôi tóm lấy áo choàng của Onee-san và bắt đầu lắc chị ấy.

"Sao lại đến mức này cơ chứ...Mình chỉ muốn cảm ơn cô nhóc...nhưng thay vào đó chắc mình sẽ làm xáo trộn cuộc đời của cô nhóc này mất thôi...."

Onee-san thở dài.

—Ngày tiếp theo.

Onee-san cần nghỉ một ngày bởi vì đã thực hiện một lần Explosion, nên hôm nay là ngày chị ấy hứa sẽ dạy nó cho tôi.

"Cô bé, em có chắc rằng mình không muốn nghĩ lại không?"

Hai chúng tôi gặp nhau ở lăng mộ, rồi Onee-san đưa tôi đến một đồng bằng trống trải cách khá xa ngôi làng.

"Không, Explosion là ma pháp duy nhất em muốn học."

Đáp lại, Onee-san lại thở dài.

"Được rồi, chị sẽ chỉ dạy em ma pháp. Cần khoảng mười năm để lĩnh hội được nó, nên chắc em sẽ từ bỏ giữa chừng thôi."

"Không bao giờ! Chắc chắn em sẽ học được nó! Chị cứ xem đi!"

Mặc dù chị ấy nhíu mày sau khi nghe câu trả lời của tôi, tuy nhiên Onee-san cũng từ từ bắt đầu đọc lên câu chú của phép Explosion.

"—Được chưa, đó là câu chú. Đầu tiên xem em có học thuộc được nó k—"

Trước khi Onee-san có thể nói xong, tôi phất cái áo choàng và—

"Xích thần của sự hủy diệt, Megumin, ra lệnh! Với quyền uy của ta, hãy chứng tỏ quyền năng biến tất cả tạo vật trước mắt ta thành tro bụi!"

"Cái thể loại niệm chú gì thế!? Cái gì mà thần của sự hủy diệt hay quyền uy hay gì gì đó chứ!? Chị chắc chắn không có nói bất kỳ một cái gì như thế nhé!"

Và cứ thế, ngày này qua ngày khác, tôi dành cả ngày để để học ma pháp từ Onee-san mà tôi vẫn chưa biết tên—

"Này, cô bé, chị thật sự không nghĩ em nên thêm mấy câu chế của em vào câu chú khi niệm phép đâu. Mấy câu của em nghe ngầu thì ngầu đấy, nhưng nó không còn là Explosion nữa rồi."

"Em là một Hồng Ma, nên em muốn thêm một vài đặc tính 'Hồng Ma' vào."

—thuyết phục tôi đừng có xào nấu lại câu chú.

"—Cô bé, thôi tạo dáng đi được không. Nếu em cứ làm mấy cái tư thế đó, thì ma pháp sẽ phân tán loạn xạ đấy."

"Con trai của thợ giày bảo em rằng một Hồng Ma, người đạt được nhiều vinh quang mà không có nổi một tư thế thì không phải là một Hồng Ma."

"Thằng nhóc đó chắc bị chập gì ở trong đầu rồi, đừng có nghe theo nó nữa. Xin em đấy, đừng có lớn lên giống cậu nhóc đó nhé."

—chỉnh sửa lại tư thế của tôi trong khi niệm chú.

"Nhìn này, đây là một ma pháp cao cấp gọi là 'Inferno'! Nó là một ma pháp mạnh mẽ có thể tạo ra một ngọn lửa và thiêu hủy một khu vực rộng lớn. Em nghĩ thế nào? Có muốn học nó không?"

"Không một tí nào. Mà kệ nó đi, chị niệm phép Explosion mau lên! Em muốn được nhìn Explosion của ngày hôm nay!"

"Cô bé, Explosion không phải là pháo hoa đâu, em biết không? Dù cho là em học nó, em không thể cứ bạ đâu nổ đó được."

"Không, em rồi sẽ như thế."

Onee-san hoảng loạn gần như phát khóc trong khi chị ấy cố thuyết phục tôi, kẻ cứ ngoan cố bám lấy Explosion.

"—Cô bé, ma pháp cao cấp và phép dịch chuyển là một combo rất mạnh mẽ có thể xử lý phần lớn kẻ địch đấy."

"Explosion!"

"Nếu sử dụng Light of Saber, em có thể cắt mọi thứ miễn là em có đủ mana..."

"Explosion!"

"Được rồi, thay vì Explosion, thế Blast hay Detonate thì sao? Bản thân hai phép đó đều là phép khá mạnh mẽ đấy...."

"Explosion!"

"Chị xin em đấy, nghe chị nói đi mà!"

Onee-san cuối cùng cũng khóc lóc và ngắt lời tôi trong khi tôi vẫn đang luyện tập những câu chú ngầu lòi của mình.

—Sau đó.

"Em không muốn học bất cứ thứ gì khác ngoài Exlposion đâu! Không cần biết nó tốn bao nhiêu năm, dù cho em có luyện tập đến già thì em cũng sẽ không từ bỏ cho đến khi em học được Explosion."

"Nói đi, chính xác thứ gì về Explosion lại khiến em qua ám ảnh nó đến như thế?"

Tôi lờ đi câu hỏi của Onee-san và đưa cho chị ấy một mảnh giấy.

"Xin hãy sử dụng câu chú này cho Explosion của hôm nay."

"...Em lại thay đổi câu chú nữa à? Tác dụng của câu chú không phải là tăng sức mạnh của nó mà là để kiểm soát nó. Nếu em chỉ bất cẩn sửa đổi một chút thôi thì...haizz..."

Onee-san lấy tay che mặt sau khi đọc xong những thứ tôi viết.

Tuy nhiên, cuối cùng, chi ấy cũng mủi lòng và sử dụng câu niệm của tôi cho câu chú của chị ấy—

"Explosion!"

Và lại thêm một miệng hố xuất hiện trên cánh đồng, vốn đã trở thành lỗ chỗ với vô số miệng hố trong vài ngày qua.

"Gì thế này...? Sao mà sức mạnh của ma pháp lại đột nhiên tăng lên như thế chứ!"

Onee-san trở nên bối rối sau khi chứng kiến sức mạnh của phép mà chị ấy niệm.

"Hiển nhiên là do cái câu niệm siêu ngầu của em đã tăng sức mạnh cho nó rồi."

"Ma pháp không có đơn giản như thế đâu!...Được rồi, chị biết em là một thiên tài, nhưng, xin em đừng bất cẩn điều chỉnh những câu chú từ lúc này thêm lần nào nữa, được không?"

"Em từ chối."

Và một lần nữa, Onee-san trông như sắp bật khóc.

Chị ấy trông như là một người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng không hiểu sao mà tôi chỉ nhìn chị ấy khi mà chị ấy sắp khóc.

"—Vậy, Trước khi việc huấn luyện thực tế bắt đầu, có một thứ mà chị muốn em xem. Nhưng nó rất lớn và đáng sợ, còn em là một đứa nhóc, nên chị không bắt em phải đi cùng chị. Em có muốn không?"

"Mẹ em cũng thật sự rất đáng sợ, nên ổn thôi."

Giờ mình mới thấy được Onee-san cười một lần.

"Thứ mà chị đang nói đang sợ hơn mẹ của em rất nhiều lần đấy, em biết chứ?"

"Thật sao!? Khi mà bố em đi ra ngoài mượn tiền cho mấy phát minh kỳ quặc của ổng, me của em đã đóng băng cơ thể của ông ấy từ đầu trở xuống và ném ông ấy vào rừng mặc cho ông ấy khóc lóc van xin. Và nó còn đáng sợ hơn thế nữa ư!?"

"...Oh phải rồi, mẹ của em cũng là một Hồng Ma mà. Nếu bà ấy mà giống em, thì bà ấy đáng sợ như thế cũng không có gì lạ."

Một thứ gì đó đáng sợ như mẹ à...

"Có phải chúng ta đi gặp Quỷ Vương hay Tà Thần không vậy?"

"Rốt cuộc mẹ em đáng sợ đến mức nào vậy chứ? ...mà sao mắt em tự dưng sáng lên thế? Em có hứng thú với Quỷ Vương hay Tà Thần gì đó à?"

Onee-san nở một nụ cười ranh mãnh nói và tôi gật đầu.

"Sau khi đánh bại Quỷ Vương, em sẽ là Quỷ Vương đời tiếp theo!"

"Em không thể làm thế được! Quỷ Vương là vua của tất cả loài quỷ! Đó không phải là thứ mà em có thể trở thành chỉ với việc đánh bại Quỷ Vương được đâu!"

Sau khi nói xong điều đó, biểu cảm của Onee-san đột nhiên trở nên tinh quái.

"...Dù thế, để Quỷ Vương sang một bên, nếu nói về Tà Thần, em có lẽ đã gặp rồi nhưng em không nhận ra đấy."

Chị ấy nói, một nụ cười kỳ lạ nở trên môi chị ấy.

"Không thể nào. Nếu một Tà Thần lảng vảng ở gần ngôi làng, người trong làng chắc chắn sẽ tóm cổ nó và phong ấn nó và biến nó thành một điểm thu hút khách du lịch cho xem."

"Chị nghĩ rằng đám người Hồng Ma nên ngừng cái việc coi thần thánh như là đồ chơi đi!"

—Sâu bên trong khu rừng ở ngoại ô làng.

Nơi này thông thường bị cấm đối với tôi vì nó có rất nhiều quái vật hung tợn mạnh mẽ.

Sau khi Onee-san đưa tôi tới đây...

"Cô bé, chị nghĩ rằng chúng ta nên quay lại thôi! Đó là lỗi của chị, nghe chị nói này!"

"Gan và dạ dày của một 'Gấu một quật' đáng giá rất nhiều tiền đây! Em không biết tại sao mà bọn chúng sợ chúng ta, nhưng đây là một cơ hội hoàn hảo! Nếu ta mà tóm được một con, ta có thể dùng nó cho bữa tối!"

Rồi hai chúng tôi đuổi một tá gấu một quật, không hiểu sao đang khiếp đảm chạy trốn khỏi chúng tôi trong sợ hãi.

Tôi đã không ăn gì ngoài tôm gần đây rồi, nên cái viễn cảnh có một thứ khác cho bữa tối thật sự rất hấp dẫn.

"Đợi đã, chị chỉ đưa em tới đây vì chị muốn cho em thấy dùng ma pháp cao cấp thì tốt hơn nhiều khi xử lý mấy con quái vật nguy hiểm thôi! Chị không đến đây để đi săn đám gấu một quật đó!"

"Không vấn đề. Em không nghĩ giờ em sẽ thua bố con thằng nào cả. Em chắc những kỹ năng của em khi còn là vị thần của sự hủy diệt sẽ xuất hiện lúc cao trào của trận chiến thôi!"

"Sao một Hồng Ma lại...bọn họ có như thế này lúc họ sinh ra không chứ...."

Onee-san bắt đầu niệm phép của mình sau khi thở một hơi dài.

"Freeze Gust!"

Một bột trắng phun trào ra từ tay của Onee-san và bọc lấy toàn bộ gấu một quật, và khiến chúng bất động.

"Ồ, em nghĩ rằng thứ này sẽ là một điểm thu hút mới nếu chúng ta đem nó trở lại làng đấy."

"Không đời nào chị để em làm điều đó! Chỉ làm việc này chỉ để cho em thấy rằng vẫn còn rất nhiều ma pháp khác, tốt hơn mạnh mẽ hơn ở ngoài kia thôi!"

Nhìn về phía tá gấu một quật bị đóng băng đang rên rỉ một cách đáng thương, Onee-san nở một nụ cười hiếm hoi.

"Phép chị vừa dùng là một ma pháp trung cấp Freeze Gust. Thấy chưa? Chỉ cần đủ mana, ngay cả một ma pháp trung cấp cũng có thể là một vũ khí mạnh mẽ. Và thứ này cần mana ít hơn nhiều so với Explosion. Nếu em sử dụng ma pháp cao cấp và ma pháp trung cấp với chiến thuật hợp lý, chị chắc chắn em hoàn toàn có thể trở thành một trong những pháp sư ưu tú nhất...Cô bé, em đang làm gì thế!?"

Chị ấy vội vàng chạy lại phía trước tôi trong khi tôi đang tiến đến bầy gấu với một cây gậy lớn.

"Việc có một bầy quái vật cấp cao nằm bất động ở đây không thường xảy ra đâu, nên em định kết thúc chúng để kiếm thêm vài điểm kinh nghiệm. Những người trong làng cũng thường xuyên dùng phương pháp này để lên cấp đấy. Bọn họ đóng băng chúng lại như này và kết thúc chúng, và thậm chí một số người còn đi nuôi quái vật với mục đích cho việc này nữa cơ."

"Chuyện quái gì thế này! Đám Hồng Ma bọn em có còn có tí gì gọi là 'thường thức' không vậy chứ!?"

—Những ngày vui vẻ đó vẫn tiếp tục trong một thời gian dài nữa.

Nhưng lần này, trông Onee-san cuối cùng cũng bắt đầu trở nên nóng ruột.

"Cô bé, chị có thể hỏi em một câu được không?"

"Gì thế ạ? Em sẽ không nối cho chị biết tổ của lũ tôm ở đâu đâu, nên đừng hỏi."

"Đừng lo lắng, chị không muốn biết điều đó đâu. ...Nghe nói, Hồng Ma có những tấm thẻ mạo hiểm được làm riêng cho họ lúc sinh ra phải không? Thế, Onee-san có thể nhìn tấm thẻ của em được không?"

Nghe thấy thế, tôi cố giấu tấm thẻ đã ở trong túi áo choàng của tôi ngay từ lúc đầu đi.

Onee-san lại thở dài sau khi thấy việc đó.

"Chị biết. Explosion đã xuất hiện ở trong bảng kỹ năng của em rồi, không phải sao?"

"Không, em học chậm lắm, nên em cần rất nhiều thời gian để học một thứ kiểu như thế đấy."

Onee-san nâng tay của chị ấy về phía tôi.

"Paralyze [Tê liệt]."

Sau khi niệm một phép kỳ lạ, tôi nhận ra mình không thể di chuyển được tí nào nữa.

"Cái gì, chị muốn làm việc đó với em trong lúc em không thể di chuyển ư? Em sẽ kêu cứu khi em trở về làng đấy! Khi mà em quay trở lại làng, em sẽ báo cho cha và mẹ rằng Onee-san với bộ ngực vĩ đại và mắt vàng bắt cóc em đấy. Dừng-Dừng lại!"

"Chị chỉ muốn xem tấm thẻ của em thôi mà! Đừng nói cho mọi người biết về chị, làm ơn đấy!"

Dù rất muốn phản kháng, tôi không thể nhích được một tí gì, và tấm thẻ của tôi dễ dàng bị lấy mất.

Onee-san hủy phép của chị ấy ngay khi lấy được thẻ của tôi, và bắt đầu đọc nó với một giọng trầm.

"Explosion đã ở trong bảng kỹ năng có thể học được...Huh? Cả những kỹ năng khác mà chị cho em xem cũng ở đây nữa này!? Sao mà em có thể gọi em là một đứa chậm hiểu được chứ!? Em học được tất cả chúng dù cho em mới chỉ thấy chúng đúng một lần thôi đấy!"

Chứng kiến tôi khoanh tay lại và lảng mặt đi chỗ khác, Onee-san làm một biểu cảm bối rối.

"Cô bé, chị vẫn có những điều chị cần làm và những nơi chị cần đến. Chị đã dạy em phép Explosion rồi, giờ là lúc chia tay thôi."

"Em không muốn thế! Nếu chị rời đi, em sẽ không có khả năng được nhìn những quả Explosion nữa!"

Nghe thấy điều đó, chị ấy cúi người xuống ngang tầm mắt tôi.

"Không phải em nói em sẽ học Explosion bằng được à? Em rồi sẽ lại thấy nó khi mà em lĩnh hội được nó thôi!"

Và Onee-san nở một nụ cười nhẹ nhàng.

"Giờ là lúc chia tay rồi. Rất nguy hiểm nếu đi xa khỏi ngôi làng, nên em không cần phải tiễn chị đâu...Chị thật sự không muốn xác nhận điều này, nhưng đến cuối cùng, nó là cuộc sống của em. Chị sẽ không ngăn cản em, đưa ra quyết định của chính bản thân là tùy ở em đấy."

Onee-san nói điều đó trong khi chị ấy nhìn về phía con đường dẫn đến làng.

Chúng tôi không dành quá nhiều thời gian bên nhau, nhưng tôi rất thích những ngày mà tôi được cùng với Onee-san.

Được ăn những đồ ăn tuyệt vời, săn những con quái vật mạnh mẽ, và được chứng kiến những ma pháp khác nhau.

Vì thế...

"Được rồi, đến lúc tạm biệt rồi. Nếu cái ngày mà em lĩnh hội được phép Explosion đến, chị thật sự muốn được tận mắt chứng kiến nó đấy."

"Thế đừng có mà quên em cho đến lúc đó."

"D...Dù chị muốn, chị không nghĩ chị có thể quên em nổi. Cái tên thì bất bình thường, tất cả mọi thứ em làm, và cái thái độ của em đối với ma pháp nữa....Chỉ quan sát em thôi mà khiến cho tim chị đập thình thịch rồi. Em nên cố hướng đến một cuộc sống thanh bình từ lúc này đi."

Người đã thi triển ma pháp đó vì tôi vô số lần, ma pháp mà tôi yêu say đắm....

"Đích đến của em là đánh bại Quỷ Vương, nên em không thể hứa với chị rằng mình sẽ hướng đến một cuộc sống thanh bình được, nhưng...em có thể hứa với chị rằng em chắc chắn sẽ cho chị thấy được Explosion của riêng em, nên..."

Như thể chị ấy biết rằng tôi sắp khóc, Onee-san nở một nụ cười gượng gạo.

"Liệu em có thể được chứng kiến Explosion của Onee-san thêm lần này nữa được không?"

Em chắc chắn sẽ cho chị thấy được Explosion của em vào một ngày nào đó-

End

Truyện Chữ Hay