Kono Kamen no Akuma ni Sodan wo!

chuyện thứ hai: hôm nay như một người hộ tống

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chapter 2: Hôm nay như một người hộ tống.

Part 1:

"Ổn thôi, Wiz, đây là sự ăn năn của ta. Kazuma đã có một bài thuyết giáo dài dằng dặc sau việc đó, và bảo ta đền bù tổn thất cho cửa tiệm này...Nên, không cần phải do dự như thế đâu!"

"Aqua-sama...Tôi không thể làm việc này được! Aqua-sama đã hành động vì mục đích tốt mà! Dẫu cho...!"

Đây là cửa tiệm đạo cụ phép thuật tọa lạc trên một con đường ở thành phố Axel.

Đang đứng hắt nước trước cửa hàng, Ta nghe lỏm cái cuộc nói chuyện hết sức rầy rà kia.

Dừng bàn tay đang rảy lại, Ta chuyển một ánh nhìn đầy nghi ngờ để xem xét kỹ cái tình huống này. Cả hai đứa kia cứ hễ bắt gặp ánh mắt của Ta là liền quay mặt đi chỗ khác.

"Thôi nào, Wiz, đây là hình phạt mà ta đã quyết dành cho mình mà. Ta đã suy nghĩ kỹ về những việc xảy ra trong thời gian này. Dù cho là ta có ý định tốt, ta vẫn phải đền bù vì đã gây ra quá nhiều rắc rối. Đây là một phương pháp hối lỗi tự nhiên thôi mà, nên không cần phải lưỡng lự như thế đâu!"

"Không, Aqua-sama, chỉ cần cảm giác ấy của người là quá đủ rồi! Nếu Người đã suy ngẫm hoàn toàn thấu đáo, thì Vanir-san chắc chắn sẽ tha thứ cho người thôi! Ý tôi là, so với cách mà tôi luôn đặt cửa hàng trong báo động đỏ, thì cái này cũng chỉ là một việc cỏn con!"

Trong khi cuộc tranh luận kia vẫn tiếp tục, không thể chịu đựng được việc cả hai đứa kia cứ thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn về hướng Ta lâu hơn nữa.

"...Được rồi, nếu cô sắp làm cái gì thì làm luôn đi. Cái bộ não nguy hiểm của nữ thần mấy người chỉ biết cố để lấy lòng cảm thông của người khác bằng mấy phương pháp lén lút còn gì, từ khi cô là một nữ thần nước, lượng nước trút vào cô thật sự không nhiều lắm nhỉ."

Ta nói với con Nữ thần, đứa đang ngồi với hai tay quấn quanh đầu gối và con chủ cửa tiệm đang cầm cái thùng nước trong tay của mình kia.

—Quay lại vài ngày trước.

Chắc có quá nhiều thời gian rảnh, nên con mụ nữ thần ngồi ngay kia cứ đến đây mỗi ngày chỉ để quanh quẩn với đứa chủ tiệm ngu dốt của bọn Ta.

Nhớ lại nếu bọn Ta lợi dụng cái đặc điểm bất tử của mình, rồi đi mua đất, thứ mà chắc chắn sẽ tăng giá trong tương lai thì thực tế đúng là một sự đầu tư tốt.

Tuy nhiên hai đứa kia không nghĩ gì đến ngân sách, lợi tức hay là thuế, bọn đó lại còn tạo ra thêm mấy cục nợ nữa chứ.

Để lấp lại cái lỗ này, đứa nhóc giám hộ của con nữ thần kia đã nghĩ ra được một chiến lược bán hàng...

"Vanir-san, anh tệ lắm đấy! Không phải anh cũng thấy Aqua-sama bị chỉ trích đến mức này rồi à!? Sao anh còn nói ra điều tồi tệ như thế chứ...! Kazuma-san là 'Kazuma-san', và dù hất nước không phải là một hình phạt gì quá đáng, nhưng Aqua-sama vẫn là con gái đấy, anh biết không hả!? Và, việc này...!"

"Wiz, cảm ơn cô vì điều đó. Cảm xúc ấy của cô là quá đủ rồi...Hãy nhớ rằng luôn quý trọng trái tim nhân hậu của mình nhé, được không? Ta có thể bị cảm lạnh khi bị trút nước vào và không thể đến cửa tiệm này được nữa, nhưng xin cô đừng quên mất ta..."

"Aqua-samaaaaa!"

Bước đến chỗ hai đứa vẫn đang tiếp tục diễn cái Drama kỳ cục của bọn chúng, Ta lấy luôn cái xô nước đặt cạnh chân Wiz và trút hết toàn bộ lên đầu con Nữ thần kia.

"...Đợi~đợi đã, làm gì thế hả con quỷ vũ phu kia? Ngươi không có tí gì gọi là tử tế hả!? Chứng kiến một Nữ thần như ta đang khóc lóc vì đau khổ, ngươi nên nói 'Tôi sẽ quên hết những tổn thất lần này, đây là lỗi của tôi, Aqua-sama', và khóc lóc cầu xin sự tha thứ mới đúng chứ!!"

"Aqua-sama đúng đấy, Vanir-san. Không phải Vanir nên đối xử với chúng tôi tử tế hơn à!? Ngay cả cửa tiệm cũng trở nên 'ướt át' luôn rồi nè."

Trước con Nữ thần vẫn hành động như bình thường sau khi bị trút nước lên đầu kia, Ta nói.

"...Giờ chấm dứt ngay việc tạo thêm mấy vật phẩm vô dụng như này và về nhà luôn đi...Gần đây, thời gian Ta dành cho cô nhiều quá rồi, và khả năng tạo ra thêm cục nợ của con chủ cửa tiệm này cũng tăng lên không kém nữa chứ. Nếu không phải vì cô và cái lời gợi ý của tên nhóc đó khi bán cái thứ 'nước súp của Nữ thần' này, thì tháng này bọn Ta chắc chắn sẽ không kết thúc trong cảnh nợ nần rồi."

"Đợi đã, đừng nói nước thánh ta làm ra bằng cái tên ngon lành thế chứ. Dùng tên 'Nước thánh của Aqua-sama' mà bán nó ấy."

"Ah, Aqua-sama, nước thoải mái không ạ? Nếu lạnh quá, xin hãy cứ nói. Tôi sẽ thêm nước nóng ngay lập tức."

Trong khi chỉ cần chạm vào nước thôi là có thể thanh lọc được nó, thì con nữ thần này có một đặc điểm cơ thể khác là có thể biến đổi nước mà cô ta chạm vào một hồi lâu thành nước thánh.

'Sử dụng sức mạnh đó để tạo ra nước thánh sẽ đặc biệt tác dụng đối với những quái vật dạng undead' - Đó là một chiến thuật được gợi ý bởi tên nhóc kia, cũng là người bảo hộ của đứa Nữ thần này.

Mặc dù phương pháp đó được chấp nhận vì nó không mất đồng phí nào, nhưng...

"Hôm nay trời cũng khá nóng, nước lạnh hơn thì tốt. Wiz, thêm nước đi. Nếu có thể, dùng nước mát từ giếng ấy, nước lạnh cảm giác thích phết. Xong rồi xối hết lên đầu ta nhé!"

"Đã hiểu, tôi sẽ đi lấy nước ngay!"

Con nữ thần đó vui vẻ đá nước tung tóe trong xô ra xung quanh. Dù muốn nói 'Chuyện gì đã xảy ra với cái Drama vừa nãy của cô thế.', nhưng vì không có hứng thú ở trong cái tiệm này lâu hơn nữa, Ta để con mụ đó lại một mình.

"Cửa tiệm để cho cô trông đấy. Ta đến nơi như thường lệ đây."

Ta nói với Wiz vẫn đang hăng say múc nước.

.

.

.

—Di chuyển thẳng về hướng Guild mạo hiểm giả.

Công việc mới của Ta - một trung tâm tư vấn, được mở ở một góc tòa nhà Guild.

Số khách hàng tăng lên đều đặn mỗi ngày.

Đã có sẵn một người đang đợi rồi kìa.

"Tôi có một điều muốn hỏi ý kiến của anh, đã ba ngày rồi mà con chim cưng của tôi vẫn chưa về nhà...!"

"Nó đang bị mắc kẹt ở mái hiên của nhà hàng xóm, hãy đi giúp nó ngay đi."

.

"Tôi đến đây để nhờ tư vấn. Tôi quản lý việc lọc nước trong thị trấn này. Gần đây có một người cứ hét lên 'Ta sẽ giúp ông lọc đống nước này!' và sau đó cố để nhảy vào bể..."

"Đó là sự hiện diện của một con quỷ. Tôi đề nghị nên rải ớt đỏ, hồ tiêu xung quanh cái bể để nó tránh xa ra."

.

"Đây chỉ là một việc mà tôi muốn xin ý kiến thôi, nhưng ojou-sama nhà chúng tôi đã gia nhập một tổ đội với một gã đàn ông và mỗi ngày trôi qua cô ấy dần trở nên kỳ lạ hơn. Tất cả người hầu giờ đang thật sự lo lắng về việc đó."

"Trước hết cô ta thật sự thích điều đó, Tôi khuyên mấy người nên nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ giúp cô ta đi."

.

"Tôi đến đây để nhờ tư vấn...Ngày nào cũng thế những mạo hiểm giả gây ra đủ loại vấn đề khác nhau, bọn họ còn nói 'Mang thêm nhiều nhiều nhiệm vụ vừa thú vị mà tiền thưởng lại cao đi!' nữa chứ nên giờ tôi cảm thấy khá hỗn loạn..."

"...Là một nhân viên tiếp tân cũng khổ thật nhỉ, không phải sao?"

.

Rất nhiều khách hàng đến đây ngày hôm nay.

Dù đôi khi cũng có mấy yêu cầu khá kỳ lạ, kết hợp với tiền kiếm được từ việc sản xuất nước thánh của Wiz, Ta nghĩ có thể tránh được báo động đỏ tháng này.

Trong khi ngồi đếm tiền với tâm trạng dễ chịu, Guild đột nhiên trở nên im ắng bất thường.

Nhìn xung quanh đồng thời tưởng tượng xem chuyện gì đang diễn ra, Ta thấy cặp mắt của tất cả đều đang hướng về lối vào Guild.

Những mạo hiểm giả nơi này rất hiếm khi dừng lại vì việc gì đó.

Trong thị trấn này, chứa rất nhiều loại người lập dị, những người sống ở đây đã miễn nhiễm được hầu hết các loại sự kiện, nhưng...

"Đây có phải là Guild Mạo hiểm giả không...!?"

Vừa lẩm bẩm, dáng vẻ của một cô gái dần hiện ra trong khi bước vào. Khoác lên mình một bộ quần áo bình dân cùng với một cái mũ rộng, trước mắt Ta là một cô gái tầm 12 đến 13 tuổi.

Mặc dù ăn mặc theo cách như thế, con bé lại không hề giấu đi mái tóc vàng kim và cặp mắt xanh, dấu hiệu di truyền đặc trưng cho sự cao quý của chính mình. Y bắt đầu tò mò và di chuyển không ngừng bên trong Guild.

"Iri...Không phải, Alice-sama, với tư cách là vệ sĩ của người, làm ơn đừng đi lung tung nhiều quá. Dù do trị an khá tốt nên chúng ta đã chọn thị trấn này, nhưng chúng ta vẫn không biết gì về nơi này cả. Đặc biệt với sự đáng yêu này của Alice-sama, người có thể bị bắt cóc bởi một gã nào đó đấy. Xin hãy cẩn thận hơn được không!?"

Thêm một cô gái khác vừa nói vừa bước vào Guild. Lại là một quý cô với mái tóc vàng kim và cặp mắt xanh khác à?

Cô gái này mặc một bộ đồ trắng được thiết kế dành cho nam giới, thanh kiếm ngắn giắt bên hông. Nét mặt của cô ta là một hiện thân tách biệt của một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ đồ nam giới.

Cuối cùng là một quý cô đang thở dốc, có vẻ là một người sử dụng phép thuật. Cái bộ quần áo đơn giản ấy cho thấy cách suy nghĩ bình thường của cô ta.

"Cả hai người, xin hãy ngừng tạo thêm chú ý được không ạ, đây là nơi người đó sống đấy. Nếu Alice-sama bị phát hiện ra, cậu ta sẽ cầu xin quá chừng để đưa cậu ta về cùng với chúng ta cho xem."

...Nếu ba người đó mong đợi việc không gây chú ý, thì đã quá muộn rồi. Ta có cảm giác rằng sẽ khá phiền hà để có thể kết giao được với bọn họ đây.

Những mạo hiểm giả khác có vẻ cũng có cảm giác tương tự và nhanh chóng ngoảnh mặt đi chỗ khác.

"Tuy nhiên Rain, tôi nghe nói Guild mạo hiểm giả là một nơi cực kỳ om sòm, náo nhiệt rồi còn toàn lũ thô thiển nữa chứ, nhưng ở đây sao yên ắng quá...Từ những gì được nghe, ngay khi có người bước vào Guild, người đó sẽ gặp rắc rối với những tên mạo hiểm giả vô phép tắc, và để giải quyết 'khuôn mẫu' đấy, người đó sẽ phải đẩy bọn chúng ra xa, nhưng giờ không có vẻ rằng cái 'khuôn mẫu' đó sẽ xảy ra nhỉ..."

TL Note: 'Khuôn mẫu' là một thuật ngữ riêng biệt mà Claire sử dụng cho một 'sự kiện của số phận' hay là một 'cuộc đối đầu định mệnh'.

Vừa nói cô gái kia vừa xem xét kỹ phía bên trong của Guild với một biểu cảm đầy băn khoăn. Tất cả mạo hiểm giả đều cố tránh ánh nhìn của y.

Sau khi ngập ngừng một chút, cô gái nhỏ tuổi giật mạnh ống tay áo của quý cô trong bộ đồ trắng kia.

"Mặc dù em không hiểu 'khuôn mẫu' là gì, nhưng dựa theo hành động của mọi người cùng với cái tên kỳ lạ như thế, nó chắc là một sự kiện quan trọng nhỉ. Claire, hãy thực hiện cái nghi thức 'khuôn mẫu' ấy đi."

"Đã hiểu, Alice-sama, tôi sẽ dùng đến uy thế của mình để khiêu khích những mạo hiểm giả ở đằng kia. Ngay khi bọn chúng mon men lại gần Alice-sama, tôi sẽ đá bay bọn chúng cho người xem."

"Xin đấy cả hai, tôi vừa mới nói chúng ta nên tránh gây chú ý rồi mà, nên hai người định làm gì thế? Làm ơn đừng quên đang có quá nhiều ánh nhìn hướng vào đây đấy!"

Cuối cùng đi đến quyết định không muốn bị dính dáng đến mấy người đó, tất cả mọi người đều lặng lẽ quay về chỗ cũ của mình.

Cô gái tên Alice đột nhiên hét lên.

"Claire, Rain! Nhìn người kia kìa!"

Ánh nhìn của bọn họ, vì lí do nào đấy, đang hướng thẳng đến chỗ Ta đang ngồi...

...Mặc dù Ta không thể xác định rõ người mà bọn họ đang nói đến là ai.

Ta mong rằng bọn họ sẽ để cho Ta được yên...

"Làm ơn bình tĩnh lại đã nào, Alice-sama, chúng ta vẫn sẽ thực hiện cái 'khuôn mẫu' chứ!?....Hmm, đó có phải là người đàn ông đeo mặt nạ!? Tuy nhiên, bọn xâm nhập từ lần đó có vóc người khác..."

"Alice-sama, xin đừng chỉ thẳng tay vào người khác như thế, đó không giống hành động của một quý cô sẽ làm đâu ạ!...Tuy nhiên, không nghi ngờ gì nữa, cái mặt nạ đó nhìn rất giống..."

Ba người bọn họ cứ thảo luận về vẻ ngoài của Ta từ đằng xa.

Sau đó, quý cô mà Ta tin là trung tâm của nhóm, bắt đầu di chuyển thẳng đến đây.

"A~Alice-sama!? Người không thể, xin đừng đi về phía tên đàn ông với cái mặt nạ trông đầy ám muội đó...!"

Trong khi, hai người hộ tống vội vã đuổi theo, cô gái gọi là Alice đã đứng ngay trước mặt Ta.

"Chào buổi chiều, Masked Man. Tôi là cháu gái của chủ cửa tiệm Chirimen tại thủ đô, Alice."

TL note: Chirimen là sợi vải thường được dùng trong Kimono.

Part 2:

Bên trong Guild đã quay lại cái sự ầm ĩ vốn có của nó.

"Xin đừng làm thế, Alice-sama! Yêu cầu một tên đàn ông ám muội dẫn chúng ta đi xung quanh thị trấn thế này....!"

"T~tôi cũng đồng ý, Alice-sama. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chúng ta không hề biết một chút thông tin gì của người này cả. Làm ơn hãy chọn một người thích hợp hơn ạ!"

Chuyện gì xảy ra thế này?

Sau khi quý cô tên Alice tự giới thiệu bản thân, mấy quý cô mà Ta chưa từng gặp trước đây, bắt đầu yêu cầu Ta mấy việc quá chừng mực.

"...Hey, trưng ra cái cách cư xử như thế trước một người mà mấy cô chỉ mới gặp thì có phần thiếu lịch sự đấy nhé. Đầu tiên, hai người phải tự giới thiệu cái đã. Thậm chí đến đứa trẻ này cũng có thể, do đó mong hai người cũng sẽ làm như vậy. Ta tên là Vanir, mong được mấy người chiếu cố."

"Tôi cũng mong được ông chiếu cố...Không, khoan đã...! Tên tôi là Claire. Đây là Rain. Còn ông là Vanir-dono, phải không? Xin hãy thứ lỗi cho Alice-sama vì đã gây rắc rối cho ông, em ấy chỉ tò mò về cái mặt nạ của ông thôi...Giờ Alice-sama, chúng ta đi thôi nào!"

"Ah, Alice-sama! Mấy người đằng kia trông rất ổn đấy! Chúng ta đi yêu cầu bọn họ nào!"

Hai người bạn của Alice chuẩn bị đem con bé đi.

"Không, người này là được rồi! Ông gọi mình là Vanir-san, đúng không? Thực ra, chính vì ông đeo cái mặt nạ sang trọng như thế này, tôi có một yêu cầu đặc biệt dành cho ông đây."

"Hou? Có thể hiểu được sự sang trọng của cái mặt nạ này cơ à, mắt nhìn của cô khá tinh tế đấy, quý cô trẻ. Hãy nói rõ yêu cầu của cô đi nào."

Qua ánh nhìn của mình, Ta chỉ có thể xác định được một tí thông tin liên quan đến Alice.

"Tên thấp kém này, sao ngươi dám thốt ra cái kiểu nói như thế với Alice-sama! Ngươi nên biết vị trí của mình đi!"

"Claire, lúc này đừng có nói mấy từ ngữ kiểu thế chứ! Em đã đề cập đến cái cách nói đó của chị giống như mấy tên côn đồ đang đe dọa người khác bao nhiêu lần rồi mà!?"

Ta, người đang tò mò về những từ ngữ của Claire, để rồi tự dưng nhận ra được lai lịch của ba người này...

...Tất cả còn lại trong Ta là sự hối tiếc. Tốt hơn thì mình không nên làm bất kỳ việc gì mới phải.

Nếu mình can thiệp vào mấy cái công việc của những người với địa vị cao như thế này, chủ tiệm và mình có lẽ có khả năng xoay sở được. Tuy nhiên, còn cửa tiệm thì sao - trong cả khía cạnh về nguyên vật liệu và xã hội, chắc chắn nó sẽ bốc hơi mất luôn.

Từ cuộc tranh cãi của cả hai, quý cô trông chín chắn hơn, Rain, bắt đầu nói.

"Um...Thực ra, chúng tôi đến Guild mạo hiểm giả để tìm cho Alice-sama người hộ tống trong một ngày. Họ phải có nghề nghiệp là 'Hachibei' và cũng phải là một người ưu tú trong việc tạo ra bầu không khí ..."

(Trans: Hachibei một trong những nhân vật chính trong seri Drama: Mito Komon. Nhân vật chính là Tokugawa Mitsukuni, còn được gọi là Mito Komon, kèm theo hai vệ sĩ trung thành của mình, Kaku và Suke, cùng với người hầu của mình là Hachibei, Mito Komon lang thang khắp vùng nông thôn, giúp đỡ những người mà ông thấy bị áp bức bởi các quan chức tham nhũng hoặc chủ nhà tà ác. Trong đó Suke-san --- một chuyên gia kiếm thuật,Kaku-san --- một chuyên gia judo, Hachibei --- một người dân, chăm sóc Komon. Nguồn: Wiki)

Ta chưa bao giờ nghe đến cái nghề nghiệp nào gọi là Hachibei, nhưng bất luận thế nào, Ta - Người thường được ca tụng như một quý ông ưu tú bởi những quý cô đã kết hôn gần đây, chắc chắn không thể hoàn thành được vai trò của một người tạo bầu không khí được.

"Hmph, thực ra, Mặc dù Tôi ngồi ở đây, nhưng Tôi lại không phải là một mạo hiểm giả. Nếu mấy người có yêu cầu, tốt hơn mấy người nên đi hỏi người khác."

Tuy nhiên, đáp lại lời nói ấy, Alice - người vừa tranh cãi với Claire, quay mặt về phía Ta.

"Tôi có thể cảm nhận được được sự hiện diện của một Hachibei hoàn hảo bên trong ông đấy! Sẽ ổn thôi, vai trò của người 'Samurai thứ tám' là ca ngợi và làm vui tai vị chủ nhân của mình, nên nó hoàn toàn không phải là một công việc nguy hiểm gì đâu! Tôi đề nghị ông, chỉ nội trong hôm nay thôi, hãy là Hachibei của tôi...!"

Trong khi đôi mắt con bé ánh lên hi vọng hướng vào Ta, Alice nắm chặt hai tay lại trong tư thế cầu nguyện.

Cái tư thế này có thể làm nghiêng ngả bất kỳ tên đàn ông nào sở hữu đặc điểm của một Lolicon, nhưng Ta khác hoàn toàn với một tên nhãi nào đó, cái đứa có vẻ luôn thu hút rắc rối ở bất cứ chỗ nào mà hắn có mặt.

Chắc chắn, nếu mình chấp nhận yêu cầu này, thì rất có khả năng mình sẽ bị cuốn vào một sự kiện rắc rối phiền hà nào đấy cho mà xem...

"Tiền công sẽ được trả trước! Mặc dù tôi không hiểu những chi tiết phức tạp, tôi có mang sẵn một ít tiền từ kho bạc của gia đình tôi ở đây nên-"

"Từ giờ hãy gọi Tôi là Hachibei!"

Trước khi con bé có thể kết thúc, Ta đã lấy luôn cái túi 'nặng' tiền được y đưa ra.

Part 3:

Trên con đường chính của thị trấn Axel.

"Không thể tin được?!? Nghĩ đến việc Alice-sama, của tất cả mọi người, đã lấy tiền từ kho bạc chỉ vì ý muốn của chính mình..."

Claire, người đi sau Alice cách một vài bước, tiếp tục nói không ngừng mấy câu kiểu như thế.

"Mặc dù em muốn có thể được tiêu tiền của chính mình. Em cũng không muốn lấy tiền này vì mục đích riêng. Nhưng khi em mát xa vai cho cha, lúc em xin một ít tiền tiêu vặt, thì ông ấy đã nói rằng em có thể lấy bao nhiêu từ kho bạc cũng được nên..."

Claire tiếp tục lên lớp Alice, người vừa đưa cho Ta một lượng tiền công đáng kể.

Tuy nhiên, ý chính của mấy lời thuyết giáo ấy lại là...

"Người đó thật sự khó tin mà, nghĩ đến việc người ấy nuông chiều Alice-sama đến mức này...! Nếu người muốn tiền tiêu vặt nhiều đến thế, người chỉ cần hỏi tôi thôi! So với cha của Alice-sama, tôi sẽ nuông chiều người còn hơn thế nữa! Nếu người muốn bất kỳ thứ gì, xin hãy cứ gọi tôi, bất kỳ lúc nào cũng được hết!"

"Claire, vấn đề không phải là em yêu cầu cái gì từ chị, chỉ là chị toàn đưa mấy cái yêu cầu đó đi quá xa thôi. Không phải là hành đông của chị còn có phần kỳ lạ mỗi khi chúng ta bước vào phòng tắm cùng nhau à?"

B~Bất luận thế nào, cái mùi phạm tội đúng là bốc lên nồng nặc quá đấy.

Trong khi hai người kia tiếp tục cuộc hội thoại của bọn họ, Rain thì thầm với Ta.

"Ah, Vanir-dono...Về tiền công mà Alice-sama vừa đưa cho ông, um...Alice-sama và Claire-sama đều không có một tí kiến thức gì về thế giới bên ngoài...Nếu có thể, tôi muốn ông nhận tiền công của mình dựa theo tiêu chuẩn..."

"Hmph, 'siêu' từ chối nhé."

"Ah, Ah...Mình sẽ bị mắng bởi người quản lý tài chính mất..."

Trong khi Rain đang sắp bật khóc, thì Alice bước lên phía trước Ta, bắt đầu giải thích chi tiết của yêu cầu này.

"Được rồi. Nghe này, Hachibei. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chiến đấu chống lại tất cả những điều bất công! Tôi có nghe thị trấn này nằm dưới sự áp bức của một tên cai trị độc tài, ngày qua ngày trật tự công cộng dần trở nên tồi tệ dần đi, và những người dân đang phải chịu đựng đủ loại thuế cao quá mức. Sự độc tài đó giờ sẽ nhận lấy sự trừng phạt của thần thánh! Giúp đỡ những người dân đang phải chịu đựng sự gian khổ là nhiệm vụ của chúng ta! Hachibei sẽ quan sát, đánh giá, ca ngợi hành động ấy, và khiến cho những người xem cảm thấy kích thích lên nhé!"

Trước bài diễn văn đầy tự tin của Alice, Ta không biết nên nói gì.

Cái tên cai trị ấy không lẽ nào lại là ...

"Uhm, Alice-sama...? Cái tên mà người đang nói về, đó là một gã đàn ông tên Alderp, và hắn ta giờ đang mất tích. Trong lúc đó, khu vực này được cai trị bởi Dustiness-sama rồi những chính sách mới nên giờ đã cải thiện được đáng kể chất lượng cuộc sống của người dân nên..."

"Ehhhh!?"

Phản ứng lại lời nói của Rain, Alice phát ra một tiếng hét đầy ngạc nhiên.

Hmm, vậy ra đúng là cái tên bị Ta đem tới địa ngục mấy hôm trước à.

Alice bắt đầu run lên tại nơi con bé đứng.

"K~không thể nào...Vậy, mình đến thị trấn này vì gì thế...? Mình đã lên kế hoạch để làm những việc mà Onii-sama dạy mình, và giống như Goroukou-dono sẽ làm là phơi bày những tội ác của tên độc tài với vẻ hững hờ...Rồi, mình sẽ tiết lộ danh tính thật của mình trước mọi người. Tiếp đến Onii-sama sẽ nghe được điều đó và chạy như bay đến gặp mình, kế hoạch là vậy thế mà...!"

TL note: Goroukou-dono - Một nhân vật từ Mito Komon.

"Vậy ra người nghĩ đến âm mưu như thế trong đầu nhỉ, Alice-sama! Người không thể, Alice-sama, tôi sẽ không cho phép người gặp tên đó đâu. Tôi đã nói với người bao nhiêu lần rồi còn gì!"

"Vậy đó là lí do vì sao người muốn 'Trừng trị sự bất công', và cũng là lí do người đã không chọn những thị trấn gần thủ đô, mà thay vào đó lại chọn nơi này à!"

Kể cả khi bị lên lớp bởi cả Claire lẫn Rain, Alice không hề lùi lại dù chỉ một bước.

"Em~em, một chút thôi, em muốn được Onii-sama khen ngợi! Tất cả những gì em muốn chỉ là được anh ấy nói 'Em đã vất vả rồi!' thôi mà! Em không hề nghi ngờ điều Onii-sama đã nói về việc anh ấy sẽ đánh bại Quỷ Vương, nhưng dựa trên tính cách của anh ấy, sau một thời gian anh ấy sẽ hoàn toàn quên mất em cho mà xem! Nếu những cô gái khác tiến tới, anh ấy sẽ bị cuốn theo và...!"

"Đó là điều tốt cho tên ấy khi bị 'bắt đi' đấy ạ! Người bị ảnh hưởng bởi tên đó quá nhiều rồi, thậm chí những tật xấu của người cũng dần trở nên giống với hắn ta rồi đấy, Alice-sama!"

"Ano, có lẽ tôi nên nói, xin đừng hét lên ở trên đường như thế, Alice-sama. Người sẽ thật sự bị phát hiện bởi người đó mất đấy!"

Có vẻ một tình huống rắc rối đang nảy sinh phía sau Ta nhỉ.

"Hrmm..., về cái vị 'Goroukou-dono' và 'Hachibei' mà mấy người đã nói đến ấy, bọn họ rốt cuộc là ai thế? Lúc này Tôi có một tí tò mò đấy."

"'Goroukou-dono' là một trong những nhà chính trị gia tuyệt vời mà Onii-sama biết đến! Ông ấy giấu đi nhân dạng thật của mình và đi lang thanh trong cái thế giới rộng lớn này. Với những người hộ tống rất cừ của mình, ông ấy đã tìm ra và trừng trị những sự bất công! Goroudou-dono không hề tham gia một trận chiến đúng nghĩa nào. Thay mặt ông ấy là hai vệ sĩ thuộc hoàng thân, 'Sukesen' cà 'Kakusen' sẽ chiến đấu, và sau khi chiến thắng đã rõ ràng, ông ấy sẽ thông báo nhân dạng thật của mình. Thông qua phương pháp đó, Goroukou-dono sẽ biểu lộ sự ảnh hưởng của mình lên người dân. Còn công việc của 'Hachibei' là người sẽ thay đổi cái không khí giết chóc sau trận chiến, và dựa theo một vài châm ngôn, ông ấy đóng vai của một 'tên hề' vì mục đích là như thế."

"Tóm lại, người đàn ông gọi là Goroukou đã vứt mấy công việc khó nhằn cho người hầu của ông ta, và rồi sau trận chiến, y sẽ 'tắm' trong vinh quang chiến thắng nhờ công sức của bọn họ. Không phải gã này cũng là một tên bạo chúa đi bóc lột khác à?"

"K~Không, ông nhầm rồi! Goroukou-dono mà tôi được nghe từ Onii-sama là một người chính trực thật sự cơ!"

Dường như do có niềm tin mạnh mẽ vào 'Goroukou', Alice từ chối quan điểm của Ta một cách mãnh liệt.

"Nhân tiện, vì cô đã tự gọi mình là 'Cháu gái của chủ cửa tiệm Chirimen', Tôi tự hỏi loại sản phẩm gì mà cửa tiệm Chirimen đang bán thế?"

"...Cửa tiệm Chirimen là cửa tiệm Chirimen. ...Nói đi, Claire, Rain. Cửa tiệm Chirimen là cửa tiệm gì thế?"

"Nói cho cùng, 'Chirimen. . .bowl house' chắc là một cửa tiệm ăn uống rồi, phải không?"

TL note: Cửa tiệm được phát âm là 'donya'. Khi tách 'don' là viết tắt của cái bát(Bowl), trong khi 'ya' là viết tắt của 'ngôi nhà'(house) (cửa tiệm chuyên biệt). Ví dụ. Katsudonya chuyên về các món thịt lợn.

"Thứ gì cần có trong một bát Chirimen thế? Tôi chưa bao giờ ăn món ấy trước đây..."

Phản ứng lại câu hỏi ấy, ba người họ bắt đầu thì thà thì thầm thảo luận với nhau.

Quay mặt về phía Ta một cách mạnh mẽ, Alice thay đổi chủ để cuộc thảo luận.

"Dù gì đi nữa, nếu không có tên cai trị bạo chúa nào ở đây, thì không thể giúp gì được rồi. Vì lợi ích của việc thông báo cho mọi người nhân dạng thực của mình, chúng ta phải tìm bằng được kẻ nào đó đang lên kế hoạch cho một việc xấu xa nào đấy trong cái thị trấn này mới được. Lý tưởng nhất, mục tiêu là một kẻ đang lên kế hoạch lợi dụng sức mạnh của chính mình để đàn áp người dân, nhưng vì chúng ta không có sự lựa chọn! Sau khi bắt giữ và trừng phạt cái người xấu xa mà tiện lợi như thế, thì tôi sẽ công khai danh tính thật của mình lúc đó luôn. Tiếp đến sẽ đến lượt của Hachibei, được rồi, let's go!"

"A~Alice-sama...Phương pháp và kế hoạch của người lộ liễu quá rồi đấy ạ..."

"Ah...Alice-sama xưa kia là một người kỉ luật và biết hiểu cho người khác giờ đã trở nên hết mình vì đam mê như thế này...Cái ảnh hưởng tiêu cực này chắc là do tên đó rồi...!Nhưng, một Alice-sama ích kỷ như thế này cũng không quá tệ mà...!"

Rain và Claire cùng buông ra một tiếng thở dài.

Còn vị chủ nhân một ngày của Ta vui vẻ bước tiếp lên phía trước.

.

.

.

-Thị trấn của những sự khởi đầu, Axel.

Như tiêu đề của chính nó, thị trấn này nổi tiếng vị sự trị an nơi công cộng khá tốt.

Cũng như mong đợi đó, lẽ tự nhiên sẽ có cớm trong cái thị trấn này, và cũng không ai nghĩ rằng sẽ có tên ngu nào đó lại đi phạm tội vào giữa buổi trưa như thế này cả.

"Hachibei, có người nào có vẻ đang thực hiện mấy hành vi nguy hiểm hay giống như thế không vậy?"

Đi lang thang trong cái thị trấn này suốt hai tiếng đồng hồ, lại còn không khám phá được bất kỳ vụ việc nào, Alice bồn chồn hỏi Ta.

"Trị an công cộng của thị trấn này rất tốt, và mặc dù có rất nhiều loại người lập dị sống ở đây, không có ai thật sự xấu xa cả nên..."

Trong khi Ta tiếp tục bước bên cạnh Alice, hai người đi theo phía sau chúng ta bắt đầu bàn luận.

"Hey, Rain, mọi người trong cái thị trấn này có vẻ lờ đi hắn ta dù cho cái trang phục lịch sự mà hắn khoác lên như thế. Có phải ăn mặc như vậy cùng với một chiếc mặt nạ là không đặc biệt quá hiếm trong khu vực này không thế?"

"Điều đó không hợp lý tí nào...Có thể bọn họ cũng đã từng sử dụng bộ đồ như thế rồi chăng...?"

Lờ luôn hai đứa đang nói mấy điều thiếu tôn trọng về Ta, người được biết đến như một quý ông bí ẩn trong thị trấn này, ngay khi cả bọn bước qua một cửa tiệm, bỗng Alice nhìn chằm chằm vào nó với một sự tò mò mãnh liệt.

"Hachibei, cửa tiệm đó là gì thế? Mấy đứa trẻ đó đang mang cái gì đấy vào cửa tiệm đó kìa..."

"Đó là ngôi nhà Neriod nổi tiếng của Axel. Bọn trẻ khi bắt được Neriod sẽ mang nó đến cửa tiệm đấy để bán lấy một ít tiền."

"Neriod là gì?"

"Một tạo vật huyền bí có thể làm ra một thứ đồ uống kêu xèo xèo. Từ những gì Tôi được nghe, tạo vật này thích những khu vực tối hơn cả, và sự đa dạng hay chủng loài của chúng cũng khá là phong phú."

Sau khi nghe giải thích của Ta, hai người đi theo sau lại tiếp tục bắt đầu bàn tán còn ồn ào hơn nữa.

"Rain, điều hắn ta nói có thật sự đúng không thế? Từ điều mà tên đeo mặt nạ đó nói, tôi thấy được cái cảm giác đầy ám muội tương tự như chính hắn vậy."

"Những điều mà ông ta trình bày về Neriod là đúng. Nếu lời giải thích ấy vẫn còn chưa đủ, thì Neriod cũng tạo ra một âm thanh kiểu 'Nyaa' khi chúng bị bắt."

Nghĩ đến việc bọn họ không biết về Neriod. Có vẻ rằng không chỉ Alice, đúng là ngay cả quý cô tên là Claire kia cũng sống một cuộc sống được bảo vệ khỏi thế giới bên ngoài nhỉ.

Hai người đó, thiếu kiến thức cơ bản về những thường thức, mang đến một ấn tượng rõ ràng bọn họ là con gái của tầng lớp quý tộc.

Mặt khác, quý cô tên Rain lại có vẻ là một người khá thực tế, và có một lượng lớn kiến thức cơ bản. Tuy nhiên, như một kết quả tất yếu, cô ta sẽ phải chịu đựng khá nhiều sự gian khổ lắm đây.

Trong khi Alice nhìn vào những cửa tiệm ở xung quanh, con bé biểu lộ ra sự tò mò đang lớn dần lên.

"Hachibei, kia là gì thế!? Cửa tiệm đó đang bán gì vậy?"

"Đó là cửa tiệm bán những đạo cụ phép thuật. Tuy nhiên, nếu cô muốn mua một vài vật phẩm, Tôi khuyến nghị hãy đến cửa tiệm bán đạo cụ ma thuật Wiz, là một nơi khá nổi tiếng trong thị trấn này. Cửa tiệm đó hiện đang có rất nhiều những vật phẩm ma thuật mạnh mẽ đang được bày bán."

Vừa nghe lỏm cuộc hội thoại giữa Alice và Ta từ một khoảng cách khá ngắn, Claire tiến đến và hỏi.

"Vanir-dono, umm, cái cửa hàng phía đó là gì thế? Biển hiệu nói rằng đó là một cửa hàng hoa quả, nhưng tại sao lại có quá nhiều lồng nhốt nhỉ?"

"Cái đó là để bán Amanatsu. Khi xử lí Amanatsu, nếu cô hạ thấp phòng bị của mình chỉ một tí thôi, bọn chúng sẽ bắn chất dịch của chúng vào mắt cô. Chỉ riêng trong mùa này thôi, không biết bao nhiêu người đã phải cam chịu sau khi bị tấn công bởi thứ chất dịch đó rồi đấy."

Trong khi lắng nghe ta giải thích với cái âm điệu 'Thế quái nào mà cô không biết điều này?', sự tò mò của Alice có vẻ còn trở nên mạnh mẽ thêm.

"Thì ra đó là Amanatsu, chúng rất xấu xa nhỉ? Có vẻ vẫn có rất nhiều thứ về thế giới này mà tôi không biết đến... Một ngày nào đó khi tôi gặp lại Onii-sama, tôi phải xin lỗi mới được. Lúc đó Onii-sama đã nói có những con mèo khạc ra lửa và có thể bay, vậy mà tôi lại gọi anh ấy là đồ nói dối nữa chứ..."

"Cái loại vật đó không thể nào tồn tại được. Không nghi ngờ gì nữa việc tên đó đã cố để lừa gạt cô đấy."

"Uuuuuuuuuuuuuu-!"

Che khuôn mặt đang đỏ bừng lên vì xấu hổ, Alice phát ra một tiếng rên rỉ khá bực tức. Ta quyết định tiếp tục cuộc tìm kiếm xuyên suốt cái thị trấn này.

Part 4:

Từ lúc đó tới giờ, cả bọn vẫn tiếp tục tìm kiếm trong thị trấn này, dù kỹ lưỡng hơn, nhưng vẫn không có bất kỳ vụ việc nào xảy ra cả.

Mặc dù tình cờ phát hiện một tên tội phạm đang quấy rối và níu kéo những cô gái, nhưng Claire đã nhanh chóng tóm gọn tên đó và giao hắn vào tay cảnh sát. Hòa bình của Axel chỉ càng được củng cố thêm.

"-Giờ nên làm gì đây? Chúng ta không tiến thêm được bước nào đến cái đích ban đầu cả...Vụ việc duy nhất mà chúng ta giải quyết chỉ là một vụ việc kỳ cục, gã phạm tội mắt xếch tóc vàng đó cứ nói 'Đây chỉ là chắn đường những cô gái thôi! Đại ca, làm ơn hãy giải thích cho những người này giúp em với!" trong khi hắn ta bị đem đi. Vụ việc vừa rồi còn chẳng phải là một tội ác đủ lớn để biến thành cái cớ thích hợp giúp tôi công bố danh tính của mình nữa chứ.."

Mặc dù tâm trạng này của con bé đến khá sớm, cuối cùng Alice bắt đầu mất tinh thần.

Dù thế nào đi nữa, có vẻ thời gian của con bé được ở trong thị trấn này bị giới hạn.

Ta có nghe rằng vì lợi ích của chuyến đi chơi này, con bé đã có một sự nỗ lực rất lớn trong những tiết học hằng ngày của chính mình.

Điều đó cho thấy con bé muốn gặp lại người anh trai của mình trong thị trấn này lớn đến nhường nào nhỉ.

Mặc dù Ta cũng khá ngạc nhiên khi có một người nào đó có thân thế cao quý như thế kia đang sống trong thị trấn này.

"...Um, Alice-sama? Sao chúng ta không từ bỏ hoạt động 'trừng trị sự bất công' mà người đó đã kể cho người trong hôm nay, và thay vào đó chỉ lên kế hoạch để đến thẳng chỗ của người đó và chơi thôi thì sao nhỉ? Mặc dù người không thể 'trừng trị sự bất công', tôi chắc chắn người đó vẫn sẽ rất vui khi nhìn thấy người đấy."

"Gì thế!? Rain, cô đang nói điều ngu ngốc gì vậy!? Tôi hoàn toàn phản đối, nếu cô để cho cái gã đó gặp được Alice-sama...! Nếu chúng ta đi đến chỗ đó để chơi lúc này, tiếp đến gã đó sẽ tiết lộ thân phận của Alice-sama...rồi hiển nhiên sẽ cố gắng làm mọi cách khiến cho em ấy ở lại nhà của hắn ta cho mà xem!"

"...Tôi hiểu. Rõ ràng, với tư cách là vệ sĩ, chúng ta cũng phải ở lại nhà của người đó. Tuy nhiên, bởi vì đó là nhà của người đó, bảo vệ Alice-sama chặt chẽ mọi lúc vẫn là một sự cần thiết. Và dĩ nhiên đó cũng là một tình huống chúng ta nên tránh nhỉ."

"...Bảo vệ Alice-sama chặt chẽ...Khi đó nghĩa là có thể tắm cùng nhau, ngủ cùng nhau...Um, Alice-sama, nếu người muốn đến đó bất chấp tất cả, vậy thì chúng ta có thể bẻ cong một vài luật..."

Cái cuộc nói chuyện đang diễn ra giữa mấy người này đúng là . . .

"...Làm ơn dừng lại đi. Nếu là về Onii-sama, thì chắc chắn anh ấy sẽ còn thực hiện thêm được nhiều chiến công hiển hách nữa cơ. Vì vậy trong trường hợp của em, trước khi gặp lại Onii-sama, em muốn cho anh ấy thấy bằng chứng về sự nỗ lực của mình là xứng đáng với sự kỳ vọng của anh ấy. Em muốn được giống như mẫu hình lý tưởng về nhà chính trị gia Goroukou-dono mà Onii-sama đã kể với em. Đó là lí do mà..."

Nói xong điều đó, vai của Alice chùng xuống và tiếp tục bước đi một cách chán nản. Ta quyết định nói điều mà Ta vừa nghĩ đến.

"Nếu trong trường hợp đó, thì Tôi có tin tốt cho cô đây. Thực ra, lũ tội phạm bị truy nã vì đã gây ra cái vụ việc rắc rối rùm beng ở thủ đô, băng trộm tóc bạc, đang ẩn náu trong thị trấn này. Nếu chúng ta tìm được bọn chúng..."

"K~Không, không, không, không được, chúng ta thật sự không thể làm việc đó! Err, tôi chỉ được cho phép đi ra ngoài mỗi ngày hôm này thôi. Nên, tôi không nghĩ chúng ta có thể bắt được kiểu nhân vật nổi tiếng như thế trong thời gian còn lại được đâu!"

Vì lí do nào đấy, Alice bác bỏ luôn cái gợi ý của Ta một cách đầy bối rối.

"Không, xin hãy đợi đã, Alice-sama. Mô tả lại tình hình lúc đấy về lũ tội phạm đang bị truy nã. Tôi rất tò mò về việc vì sao những tên trộm mạnh mẽ như bọn họ lại đi ẩn náu ở cái thành phố này."

"Tôi~, tôi cũng có chút tò mò..."

Hmph, mặc dù Alice đã bác bỏ, hai người kia lại có vẻ hứng thú với cái ý kiến này nhỉ.

Một thời gian trước đây, Guild mạo hiểm giả cũng có yêu cầu ta nhìn xem nơi trốn của lũ trộm này, tuy nhiên, vì cứ luôn có một ánh sáng chói chang che khuất mất, nên Ta đã phải từ bỏ cái yêu cầu đó.

Cũng được một thời gian khá lâu từ lúc vụ việc bất ngờ đó xảy ra rồi. Trong hoàn cảnh như này, mình có nên cố soi hình dạng thật của mấy tên trộm đó thêm lần nữa không nhỉ?

"Nếu nhìn từ viễn cảnh kết quả mà bọn họ đem lại, những tên trộm đó thực ra đã cứu chúng ta còn gì! Vì vậy, em không nghĩ là chúng ta nên...!"

Khi Alice đang cố gắng giải thích quan điểm của con bé.

Mặt đất xung quanh bắt đầu rung lên, và âm thanh của một vụ nổ có thể nghe được từ khoảng cách này.

"C~Chuyện gì vừa xảy ra thế!? Đừng nói rằng ở một thị trấn xa xôi, hẻo lánh như thế này cũng bị tấn công bởi quân đội quỷ vương đấy nhé!?"

"Âm thanh của vụ nổ chỉ vừa mới xảy ra thôi! Alice-sama, đây là một tình huống khẩn cấp! Xin hãy tha thứ cho tôi vì đã làm hỏng cái khoảng thời gian thư giãn này, nhưng trước khi chúng ta xác định được vụ việc bất ngờ này, xin người đừng di chuyển...!"

"Chờ một chút, tôi cảm thấy sự hiện diện của lượng khổng lồ sức mạnh phép thuật từ rất xa chỗ này. Có vẻ đây là phép thuật được thi triển bởi một kẻ nào đó..."

Ngược lại với phản ứng của ba người bọn họ, những người qua đường hành động như thể sự việc bất ngờ này chỉ là sự cố bình thường thôi vậy.

Alice hỏi về cái phản ứng đầy chủ quan ở xung quanh con bé.

"Hachibei, dù chỉ vừa mới có một vụ nổ thôi, người dân của thị trấn này lại không có vẻ gì là lo lắng cả. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ông có biết tí gì về chuyện này không thế?"

"Ah, đó chỉ là một hiện tượng tự nhiên của thị trấn này thôi. Vụ nổ đó xảy ra một lần mỗi ngày. Nó giống như mỗi thị trấn đều có một sản phẩm riêng biệt của chính họ vậy. Chuyện vừa xảy ra cũng giống điều đó đấy."

Chắc chắn, đó là âm thanh của một đứa Hồng Ma nào đó vừa giải phóng phép Explosion.

"Hiện tượng ư...Vậy trong cái thị trấn nhỏ này, ông sẽ thỉnh thoảng nghe được âm thanh của những vụ nổ như thế cơ à."

"Chúng tôi không biết quá nhiều về cuộc sống mỗi ngày của người dân, nhưng từ phản ứng của bọn họ, có vẻ đây không phải chuyện gì mới lạ cả nhỉ. Tôi đúng là đã học thêm được nhiều điều từ lúc rời khỏi thủ đô mà."

"Cả hai người, xin đừng có đồng tình đơn giản như thế, rõ ràng là có điều gì đó rất lạ trong thị trấn này đấy!"

Chỉ mỗi Rain là có vẻ phản đối lại điều Ta nói.

"Rain-dono, trong thị trấn hiện cô là người duy nhất bị kích động bởi việc đó đấy. Nếu cô cứ tiếp tục như thế này, cô sẽ tạo ra những sự chú ý không mong muốn, nên xin hãy nghĩ đến việc vừa xảy ra với suy nghĩ bình thường hơn chút đi."

"Mình ư!? Mình là người duy nhất kỳ lạ ở đây ư!? Mình là người duy nhất nổi bật ư!? Mình nổi bật hơn cả cái tên đang đeo cái mặt nạ như thế kia ư!? Mình là người duy nhất có những suy nghĩ về thường thức kém nhất ư!?"

Mặc dù Rain có vẻ vừa nhận phải một cú sốc quá lớn, song y vẫn bình tĩnh lại và đi theo chúng Ta.

Trong khi chúng ta tiếp tục dạo bước trên đường-

"Ngươi, thể loại kiến thức gì mà ngươi có vậy!? Đứng trước ngươi là người từng quản lý tài chính của cả thị trấn này, công tước Aurip đấy!"

Chỉ một lúc sau đó, Ta nghe được một âm thanh báo hiệu điều tốt.

Một trong những người hầu của tên công tước kia đang chỉ vào một tên béo phị để cho biết danh tính của lão ta.

Ngồi trong một cái kiệu là một tên đàn ông, cùng với một nhóm hiệp sĩ đang hành động như là những vệ sĩ, tạo ra một bầu không khí đầy ngột ngạt xung quanh.

Nếu Ta phải đoán, thì chắc vụ việc bất ngờ này có vẻ dính dáng đến một người phụ nữ.

"Dù anh có nói như thế, nhưng nó cũng không giúp gì hơn đâu, ông ta chỉ không phải là kiểu của tôi thôi..."

Người phụ nữ nói với một biểu cảm méo mó. Cô ta là một nữ mạo hiểm giả mà Ta thỉnh thoảng cũng có nhìn thấy ở Guild.

"...Ngươi, ngươi nghiêm túc không thế? Để được chọn bởi Aurip-sama thực sự rất may mắn đấy, biết không hả? Không phải ngươi là mạo hiểm giả à?"

Tên người hầu chắc không thể lĩnh hội được việc vì sao người phụ nữ đó lại từ chối chủ nhân của mình, và bộc lộ ra một biểu cảm ngạc nhiên.

"Huh. Đúng, tôi là một mạo hiểm giả...Dù sao đi nữa, vì lúc bắt đầu anh nói rằng tôi may mắn rồi tôi là người được chọn, nhưng rốt cuộc, loại phần thưởng gì mà tôi sẽ nhận được thế?"

Đáp lại câu nói của tên người hầu đang tức giận, nữ mạo hiểm giả đó chỉ đơn thuần hỏi vặn lại.

Tên người hầu liền nâng cái hòm lên với vẻ kiêu hãnh.

"Một mạo hiểm giả mới bắt đầu như ngươi, sẽ không có khả năng trải nghiệm những thứ tốt nhất của cuộc sống, nhưng giờ đã được ban cho sự lựa chọn. Thu nhập một tháng của một tân mạo hiểm giả cùng lắm chỉ tầm 100.000 đến 200.000 Eris còn gì, đúng không hả? Tuy nhiên, nếu ngươi trở thành người yêu của Aurip-sama đây nhé, thu nhập của ngươi ít nhất sẽ tăng gấp đôi đấy!"

"Heh-"

Nữ mạo hiểm giả tiến lên và nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi nhanh chóng quay mặt rời đi.

Liếc nhìn lại vào tên người hầu vẫn đang đứng bất động, cô ta tự hào nói.

"Tôi có đề phòng một tí vì lão ta là một quý tộc, nhưng để nghĩ đến việc sao hắn ta lại có thể nghèo đến mức ấy cơ chứ!"

Sau đó cô ta lại khạc thêm bãi nước bọt nữa, và bỏ đi với một tâm trạng tồi tệ.

Mặc dù đây là thị trấn của những tân mạo hiểm giả, vì lí do nào đó, có rất nhiều cơ hội để chạm trán với những mục tiêu có mức tiền thưởng cao, và kết quả, phần đông những mạo hiểm giả ở đây đều khá giàu có.

Không thể chấp nhận được thái độ thiếu tôn trọng của cô ta, tên người hầu tưởng chừng đã đóng băng tại chỗ bắt đầu di chuyển lần nữa.

"Hey. Hey,vừa rồi là gì thế!? Con mạo hiểm giả nghèo túng đó, thể loại thái độ như thế là gì chứ! Hey, ở đằng đó, đúng ngươi! Tên của con mạo hiểm giả vừa rồi là gì!? Ngươi cũng là một mạo hiểm giả phải chứ, vậy ngươi nên biết tên của con khốn đó nhỉ!?"

Tên người hầu níu lại một mạo hiểm giả qua đường, và gây sức ép lên anh ta bằng mấy câu hỏi.

"Hah? Làm thế nào mà tôi biết điều đó được? Ông anh nghĩ có bao nhiêu mạo hiểm giả ở thị trấn này hả?"

"...!? T~tên khốn nhà ngươi, lại thái độ gì thế kia!? Ngươi không biết người này là ai hả...?"

"Mặc dù tôi thật sự không biết ai, nhưng ông ta là một quý tộc-sama nào đó, phải không? À, à. Những quý tộc thật sự rất đáng kinh ngạc mà. Trong cái thị trấn này nơi mà dịch vụ trong các cửa hàng hoàn hảo, nơi mà những người làm công tất cả đều là những Onee-san xinh đẹp, bọn họ lại là những kẻ kỳ lạ khi thà chọn một nữ mạo hiểm giả nào đó chỉ để cãi nhau cùng mà. Những mạo hiểm giả của thị trấn này cũng quá quen với mấy cái sở thích kỳ lạ của những quý tộc đó rồi đấy."

"Cái gì!?"

Người mạo hiểm giả đó, người vừa bị tra hỏi, phớt lờ luôn cái tên người hầu và tiếp tục đi làm việc của mình.

Đối với những người đang sống trong thị trấn này, những lời của một quý tộc không có nhiều trọng lượng lắm.

Nguyên nhân là vì một quý cô nào đó thuộc về gia đình của một đại quý tộc đã khiến cho quyền uy của cái danh hiệu quý tộc gần như sụp đổ. Bây giờ, thay vì cúi đầu, những mạo hiểm giả của thị trấn này lại đi nhìn xuống giới quý tộc.

"- Chuyện gì xảy ra với thị trấn này vậy trời?"

Ta nghe thấy những giọng nói có vẻ bối rối phía sau mình.

Giọng nói đầu tiên thuộc về Claire, người điềm tĩnh quan sát tình huống vừa xảy ra.

Giọng nói thứ hai là của Rain, người có vẻ điếng người đi bởi sự phát triển đột ngột như thế.

"D~Dù sao đi nữa, chúng ta nên ngăn tên quý tộc kia lại, phải không? Um, có vẻ cũng ổn nếu nói rằng tình huống lúc này giống như hắn ta đang lạm dụng quyền lực của chính mình mà..."

Bọn họ tự lẩm bẩm với nhau.

"Không, cái mức độ của những hành động kia chỉ là một việc bình thường ngày nào cũng thấy ở thị trấn này thôi. Dù sao thì, thiên địch tự nhiên của lũ quý tộc - quý cô đại diện thay người đứng đầu của thị trấn này - sẽ đến đây sớm. Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu bỏ qua sự việc này..."

Cả ba người người bọn họ nhìn lại Ta với biểu cảm lúng túng.

Rồi thì, tên quý tộc béo phì Aurip bước xuống cái kiệu, và đẩy cái tên người hầu sang một bên, kẻ đang bị câm lặng và đóng băng tại chỗ.

"Tên ngu ngốc nhà ngươi! Ngươi còn không làm cái gì và để cho hai tên hạ đẳng bất kính kia chạy mất nữa chứ! Đi và tóm mấy tên mạo hiểm giả ở gần đây rồi hỏi bọn chúng danh tính của hai tên mạo hiểm giả đó mau! Ngay khi bắt được chúng, đem đến chỗ ta, đích thân ta sẽ xử bọn chúng!"

Trong khi Aurip la hét, hắn ta lườm vào mấy người mạo hiểm giả đang ở gần đấy.

"Có vẻ việc này không bỏ qua đươc rồi mà."

Nghe xong mấy lời của Aurip, Rain nhấc cây gậy phép của mình lên và nói.

"Đúng như tôi dự tính, chúng ta nên khuất phục tên đàn ông đó. Gã đó là Aurip, họ hàng gần của Alderp, cựu lãnh chúa của thị trấn này. Hơn nữa, hắn ta hiện giờ đang bị điều tra như một nghi phạm chính của hàng loạt tội ác khác nhau, và đã bị triệu tập đến dinh thự nhà Dustiness cho một phiên tòa trong thời gian sắp tới. Dù thế, vì có quá nhiều mảnh nhỏ còn sót lại của những bằng chứng phạm tội, Aurip có vẻ đang quậy phá trước khi có lệnh chính thức bắt giữ hắn đây mà."

"Cô nói đúng, tên béo đó thật sự là vết nhơ của giới quý tộc mà. Tuy nhiên, vụ việc này bất ngờ thay lại có vẻ đúng là việc mà Alice-sama mong muốn. Mặc dù không muốn Alice-sama gặp tên khốn này, nhưng có vẻ không thể làm gì hơn nữa rồi..."

Claire rút thanh kiếm ở eo của mình ra, và nhìn chăm chăm vào tên quý tộc, kẻ đang cằn nhằn với mấy tên người hầu của hắn.

"Aurip-sama, thì ra ngài ở đây! Có vẻ tình hình chuyển biến theo hướng xấu rồi. Bọn họ nói chỉ lời giải thích của mỗi người đại diện là không đủ, và có rất nhiều câu hỏi phải được hỏi một cách thẳng thắn. Đúng như dự đoán, có vẻ có rất nhiều điều phải được chính Aurip-sama giải thích đấy ạ..."

Một nhóm lớn kị sỹ đột nhiên xuất hiện.

Bọn họ đến từ hướng của nhà Dustiness, nơi mà bọn họ có vẻ vừa được chất vấn.

Bởi vì sự gia tăng đột ngột trong số lượng địch thủ, Claire và Rain dừng lại để quan sát tình hình.

Với tư cách là những vệ sĩ của Alice, bọn họ có vẻ đã đưa ra một phán đoán rằng sẽ khá là nguy hiểm khi chiến đấu với số lượng người như thế kia nhỉ.

Nghe mấy điều mà tên kị sỹ nói, mặt của Aurip trở nên nhợt nhạt đi, và hắn ta vội vã leo lên cái kiệu của mình.

"Các ngươi, đi và nói rằng sức khỏe của ta đang xấu dần đi! Nói với bọn họ sau khi sức khỏe của ta hồi phục lại, chúng ta có thể sắp xếp lại phiên tòa này vào lúc khác!"

Ngay khi đưa mệnh lệnh cho những thuộc cấp của mình, những người tùy tùng còn lại chuyển hướng để rời khỏi thị trấn...

"...? Các ngươi, chuyện gì với lũ các ngươi thế hả? Nhanh lên, biến khỏi lối đi ngay! Lũ hạ đẳng như các ngươi đang muốn làm gì thế!?"

Những mạo hiểm giả qua đường tình cờ nghe được cuộc nói chuyện đó liền chặn đứng con đường lại-

Mặc dù có hơn hàng tá tên kị sỹ đối mặt với bọn họ, những mạo hiểm giả không có ý định chiến đấu nào dù chỉ nhỏ nhất. Thay vì vậy, những mạo hiểm giả đó bắt đầu nói chuyện giữa từng người một với nhau đầy náo nhiệt.

Mặc cho những hành động kỳ quặc của bọn họ, việc những mạo hiểm giả đó có suy nghĩ đối địch với Aurip là khá rõ ràng mà.

"Mấy tên đó có ý định chặn con đường, nhưng bọn chúng lại không có vũ khí. Chúng ta nên làm gì đây ạ?"

"Ta không quan tâm, cứ gạt chúng ra thôi! Giải phóng phép thuật gần mấy tên đó để dọa cho chúng chạy hết đi là được!"

"N~Ngài chắc không ạ, Aurip-sama!? Ở đây là ngay giữa thị trấn đấy ạ, và nó lại đang được cai trị bởi gia đình Dustiness..."

"Kệ nó, cứ làm đi! Ta sẽ bị bắt nếu cứ chần chừ ở đây mất!"

Dù cho bọn họ có do dự trước mệnh lệnh của Aurip, nhưng những kị sỹ vẫn bắt đầu niệm phép.

Quan sát tình hình đó, khuôn mặt của Alice tái đi.

"Claire, Rain! Nếu cứ để việc này tiếp diễn thì người dân của thị trấn này sẽ-! Đi thôi, chúng ta sẽ ngăn bọn chúng lại!"

Alice chuẩn bị phóng đi, nhưng Claire liền giữ con bé lại.

"Xin hãy đợi đã, Alice-sama, gã đó không thể coi thường được. Chúng ta nên đợi quân cứu viện đến, và sau đó giúp bọn họ kiểm soát tình hình. Tôi không thể cho phép Alice-sama đặt mình vào nguy hiểm được."

"Claire-sama đúng đấy ạ! Giải phóng phép thuật trong thị trấn sẽ gây nên sự hỗn loạn rất lớn, và cảnh sát chắc chắn sẽ phản ứng nhanh chóng trước sự việc bất ngờ này. Ngay bây giờ, chúng ta đang ở thế bất lợi về số lượng, chúng ta nên tiếp tục quan sát tình hình..."

Phản ứng lại những lời của hai người hộ vệ của mình, Alice lộ ra một vẻ mặt ăn năn.

"E~Em hi...ể..u rồi"

Với một thái độ nghiêm túc, con bé chú ý đến những lời cảnh báo của hai người họ.

Có vẻ một Alice bình thường thì sẽ không chiều theo người khác như thế này nhỉ.

Ánh mắt buồn bã của con bé hướng vào đám kị sỹ, những kẻ vừa kết thúc việc niệm của bọn chúng và bắn thẳng lên trời.

Khoác lên mình một biểu cảm phủ đầy sự hối tiếc vì đã không giúp được gì trong tình huống này, những hành động thái quá của đám kị sỹ đó cứ rực cháy trong kí ức của con bé.

-Mà, trái với cái không khí nặng nề quây quanh ba người này, cái tình huống thực tế lại khá là khác.

"Ah, cái tên tàn bạo vô nhân đạo này, ông ta đang dùng phép trong thị trấn kìa. Dựa trên cái đoạn hội thoại đó, không phải cái tên ngu ngốc này đang bị truy đuổi bởi Lalatina à? Được rồi nỗ lực hơn tí để khiến hắn ở lại đây lâu hơn nào."'

"Hey, nhìn đi, mấy gã đó chỉ là mấy con gà thôi. Nhìn thấy cái đó không? Cái quả cầu lửa bé tin hin đang cháy trên trời, chỗ đó kìa."

"Tôi-sợ-quá-cơ! Sợ-lắm-đấy-nhé! Ai giúp tôi vớiiiii~i!"

"Hey, đừng nói nhiều quá, nếu không thì mấy cái gân đang nổi lên của ông bác đó sẽ nổ vì huyết áp mất. Mà không phải gã đó là một quý tộc à? Gọi cho thiên địch của quý tộc Lalatina đến đây nào. Lalati~na ơi-"

Dù cho phép thuật được bắn về phía bọn họ, những mạo hiểm giả đó lại không bối rối tí nào.

Bên cạnh những mạo hiểm giả, mấy vị khách qua đường thậm chí còn không thèm lo lắng khi nhìn mấy quả cầu lửa vừa bay ngang qua mình, tiếp tục bước xuyên qua đám đông, và đường ai nấy đi.

Mà, cái chuyện này đúng như mong đợi.

Xét cho cùng, đó mới chính là thị trấn này mà...

"Hmph, trông mấy cái quả cầu lửa còi cọc mà bọn chúng vừa bắn ra kìa."

"Vanir-dono, đúng như tôi nghĩ, thị trấn này thật sự rất lạ! Đó là phép thuật đấy, ông biết không!? Bọn kia vừa giải phóng phép thuật ngay trung tâm thị trấn, ông biết không hả!? Nếu một quả cầu lửa được giải phóng ngay giữa thủ đô, mọi người sẽ khóc lóc trong khiếp sợ rồi đấy!"

Rain, người thiếu những suy nghĩ về thường thức của cái thị trấn này, có vẻ đang bị xáo trộn bởi tình huống này, nhưng đối với những cư dân của thị trấn này, những người đã quá quen với một quý cô trẻ tuổi nào đó cứ giải phóng phép Explosion trong thị trấn, một việc bất ngờ ở mức độ như thế kia không phải là việc gì đáng chú ý cả.

"Thị trấn này coi việc giải phóng phép Explosion như một hiện tượng tự nhiên, vì vậy bọn họ không thật sự quan tâm đến cái vụ việc ở quy mô như thế. Đúng hơn, có rất nhiều thứ mà cô không biết trong cái thế giới này đấy. Dù thế nào đi nữa, vụ việc thế kia chỉ trở nên đáng cười hơn thôi..."

"Sao mà hiện tượng tự nhiên như thế có thể tồn tại được chứ? Xin đừng trả lời qua loa nữa! Tôi chắc rằng tôi có một suy nghĩ và kiến thức hết sức bình thường! Ngay từ đầu, thế quái nào mà những mạo hiểm giả của thị trấn này có thể có cách cư xử cứng đầu cứng cổ như thế trước mặt quý tộc cơ chứ!? Nếu những người đó còn làm quá lên bằng việc hướng kiếm của mình vào một quý tộc, bọn họ sẽ bị xử tử mà không cần hỏi gì đấy!"

"Đó là lí do mà bọn họ đang cãi nhau thay vì mang vũ khí kia kìa."

"Cái thị trấn này đúng là quá kì lạ mà!"

Rain, người duy nhất mù mờ vì những thường thức của thị trấn này, bắt đầu náo loạn lên. Rồi thì, những tên kị sỹ rút kiếm ra và chuẩn bị thể hiện sức mạnh thật sự của bọn chúng.

Có vẻ sự kiên nhẫn của bọn chúng đến giới hạn rồi nhỉ.

Chứng kiến tình hình diễn ra, Alice nhìn như thể sắp khóc.

"Claire, Rain...!"

"Xin thứ lỗi cho tôi, Alice-sama, nhưng xin hãy đợi thêm một lúc nữa thôi!"

"Cảnh sát giữ gìn trị an của thị trấn này sẽ sớm đến đây thôi ạ!"

Đáp lại lời của hai người đó, Alice một tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang siết lại của mình.

"...Mặc dù mình đã được học rất nhiều những cách chiến đấu khác nhau từ những người đồng đội của Onii-sama vậy mà..."

Con bé cúi đầu xuống lẩm bẩm.

"Oho, điều gì khiến người buồn vậy, chủ nhân của Tôi? Chủ nhân một ngày của Tôi muốn được trở nên giống như Gorouko, song người ấy là người muốn làm bẩn đôi tay của cô gái này vào những vấn đề thế kia sao? Không phải ngài sẽ để cho những cấp dưới xuất sắc của mình chiến đấu thay à?"

Trước những lời của Ta, Alice nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Với một sự mong đợi gián tiếp ánh lên trong cặp mắt của mình, con bé nhìn thẳng vào Claire và Rain.

"C~Chắc chắn Alice-sama sẽ không...Người sẽ không muốn chúng tôi tấn công thẳng vào số lượng địch đông như thế...phải không...? Có vẻ có một chút ích kỷ đấy...Không, đúng hơn mình lại cảm thấy vui về cái sự ích kỷ của em ấy...Ahhh, Alice-sama đang nhìn mình với cặp mắt đó kìa..."

"Claire-sama, công việc của chúng ta là bảo vệ Alice-sama, nhưng nếu nó cứ tiếp tục như thế này..."

Đối mặt với Alice với ánh mắt cầu xin và những tên kị sỹ đang tỏa ra một ý định đầy sát khí, Ta nhẹ nhàng lướt lên giữa hai người vệ sĩ và di chuyển ra phía trước.

"Vì chỉ có từng này kẻ địch, hai người không cần phải làm gì cả. Hãy để Tôi xử lý việc này cho."

Ta, là một con quỷ, không bao giờ thực hiện một việc nào mang thiện ý.

Ta, là một con quỷ, cũng không đồng cảm với vị chủ nhân một ngày này.

Hmm, phải. Đúng hơn, Ta nghĩ vị chủ nhân có thế lực này sẽ mang đến cho Ta một phần thưởng thêm nêu Ta diễn cái vai này tích cực hơn. Và không hề, dù chỉ một lần Ta đi nghi ngờ cái suy nghĩ đó.

Với tư cách là thuộc cấp của vị chủ nhân nhỏ nhắn này, không hiểu sao Ta cảm thấy khá phấn khích.

Không nghi ngờ gì nữa đây là tư chất của một vị vua.

Ta nghe nói rằng những thành viên của hoàng gia sở hữu những kỹ năng vô cùng mạnh mẽ và được phú cho những năng khiếu tuyệt vời, vì vậy có khả năng quý cô này có một kỹ năng đặc biệt nào đó.

Chắc chắn, trong tương lai, quý cô này sẽ trở thành nhà chính trị xuất chúng.

"Không phải Hachibei mang danh nghĩa là một tên hề như cô yêu cầu à? Fuhahahahahahaha, mình đang ở trong hình dạng hoàn hảo quá mà! Trong hình dạng hoàn hảo đấy! Tôi của ngày hôm nay đang trong hình dạng hoàn hảo nhất đấy! Trong thành phố Axel này, không có tên hề nào tuyệt vời hơn Tôi ngày hôm nay đâu! Hỡi vị chủ nhân một ngày của Tôi, hãy nói lên mong ước của người!"

"Vanir-dono, ông làm gì mà tự dưng đột ngột thế!? Chống lại nhiều kẻ địch như vậy, thế là quá liều lĩnh đấy...!"

"Cái danh hiệu 'gã hề' không nói lên được điều gì về con người của họ trong tình trạng tốt nhất cả! Nhưng từ Vanir-dono, tôi có thể cảm nhận được một sức mạnh phép thuật tuyệt vời đến mức không thể diễn tả được...! Alice-sama, giữa hai bên, Vanir-dono đây rõ ràng là còn nguy hiểm hơn cả. Nếu có thể, xin người đừng ra lệnh cho ông ấy làm bất cứ việc gì kỳ lạ hết...!"

Hai người hộ vệ cố gắng ngăn cản Ta.

Tuy nhiên, có vẻ cũng có thể hiểu được sức mạnh của Ta, cặp mắt của Alice lấp lánh rạng rỡ và con bé nói.

"Hachibei! Hãy dạy cho mấy người đó một bài học đi!"

Part 5:

Trong một ngõ hẻm cách xa đường chính, Claire, người có khuôn mặt đỏ lên và ướt đẫm mồ hôi, ngồi bệt trên sàn. Rain, thay vì vậy lại có khuôn mặt nhợt nhạt như người chết, đang chống tay xuống đất và cố để thở lấy thở để. Còn lại là Alice, người duy nhất không đổ mồ hôi, thở ra một hơi thở ngắn và nở một nụ cười từ tận đáy lòng mình.

Hmpf, có vẻ Ta đã hoàn thành yêu cầu này một cách hoàn mỹ mà.

Ta đã thể hiện đúng với cái danh nghĩa tên hề tạo bầu không khí.

Mặc dù chúng ta không thể công bố được thân phận thật của con bé chỉ vì cái cuộc đào thoát quá gấp rút này, nhưng hoàn thành được thế này chắc là đã đủ lắm rồi.

Trong khi quan sát xung quanh, Ta nói với Alice.

"Được rồi, có vẻ rằng chúng ta đã thoát được mấy tên truy đuổi. Vậy Alice-sama, xin hãy hoàn thành câu kết. Nếu Tôi không nhầm, nó nên là thứ gì đấy kiểu thế này. 'Như vậy, vụ việc bất ngờ này sẽ đi đến hồi kết'..."

"Như cái kết thúc của vụ việc này ư!!!!"

Claire hét lên, khuôn mặt có vẻ còn đỏ hơn nữa.

"Làm sao nó có thể kết thúc theo cách này được!? Cái việc vừa nãy là gì thế!? Hey Vanir-dono, chính xác ông là cái gì thế hả!? Những tên thuộc cấp của Aurip, chỉ với một cái khoát tay của ông, đã bị thổi bay như mấy mảnh rác thôi đấy...!"

"Claire-sama, xin đừng làm tôi nhớ lại nữa...Những kị sỹ của quý tộc, những người đã trải qua sự rèn luyện khắc nghiệt, đã phải khóc lóc tìm sự giúp đỡ trong khi bọn họ cố để chạy thoát đấy ạ. Tôi đã không thể chịu nổi khi nhìn việc đó..."

Ta, đang nghĩ đến cái phần thưởng đặc biệt đã bay đi mất, và như một kết quả có vẻ còn làm chấn thương tinh thần của hai người bọn họ thì phải.

"Các cô đang nói cái gì vậy? Ta đã niêm phong lại đặc tính 'tử vong' của bộ chuỗi tia sáng chết chóc này, và còn chiến đấu trong khi kiềm chế lại những kỹ năng thực sự của mình nữa chứ, các cô biết không hả? Ta chỉ lên kế hoạch là dạy cho bọn chúng một bài học hết sức nhẹ nhàng thôi đấy, và cũng không có thương vong nào cả ngoại trừ việc gây ra một số vết thương ngoài da thôi mà."

"Đó không phải là ý của tôi! Chỉ vì cái sự điên cuồng của ông, mà thị trấn chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái hỗn loạn cho mà xem! Thay vì giải quyết vấn đề, tự chúng ta lại trở thành những kẻ có tội! Và, đó còn là khi ông kiềm chế đấy..."

Trong khi nói điều đó, Claire run lên.

"Thực ra, Vanir-dono...Điều mà Alice-sama muốn là dạy lũ người xấu xa đó một bài học ngay trước mặt người dân, và sau đó công khai danh tính thật của mình. Tuy nhiên, vì lí do nào đó, chúng ta lại bị truy đuổi bởi những người bảo vệ của thành phố...Nếu chuyện này cứ tiếp tục, tôi e sẽ không còn cơ hội nào để công bố danh tính của Alice-sama nữa đâu..."

Rain thở ra một hơi dài.

Lắng nghe ý kiến của hai người đó, Ta nghiền ngẫm lại những hành động của mình. Có vẻ ta thật sự đã đi quá xa rồi.

Tuy nhiên, sự thật, cái việc thông báo danh tính thật của con bé không mang một ý nghĩa nào cả.

Cái tên đến từ gia đình quý tộc đó không thèm phản ứng gì trước việc đập phá của Ta. Đúng hơn, khi hắn ta thấy Alice và Claire, mặt của hắn ta liền trở nên nên nhợt nhạt và cơ thể hắn run rẩy mất kiểm soát trong hoảng loạn.

Vấn đề không phải là Ta nhìn vào nó như thế nào, rõ ràng cái tên quý tộc đó đã nhận ra danh tính thật của Alice.

Nếu cái sự chê bai của hắn về gia đình hoàng gia được biết đến, tên quý tộc đó sẽ bị xử tử ngay lập tức.

Vì vậy, hắn ta không nên thốt ra quá nhiều về danh tính của Alice...

Trong bất kỳ trường hợp nào, nếu chỉ là một cuộc bàn luận liên quan đến phạm vi như thế này thôi, thì cái cô gái quý tộc thiếu kiên nhẫn kia sẽ nhanh chóng bác bỏ nó cho mà xem. Ta không nghĩ sẽ xảy ra thêm những cuộc náo loạn nào nữa cả.

"Ahaha."

Bắt đầu với việc, gã đó đang cố thoát khỏi cái phiên tòa của mình, rồi sau đó Ta có thể tính trước một phần thưởng phù hợp cho việc hỗ trợ của mình trong vụ việc này.

"Ahahahahaha--! Ahahahahahaha! Đây là lần đầu tiên em phải chạy trốn đến mức như thế, và cũng là lần đầu tiên em đã chạy loanh quanh nhiều như thế này đấy! Claire, Rain, hai người đã thấy chuyện đó rồi chứ!? Cái tên quý tộc bạo ngược ấy tự hắn đã chạy lạch bạch đến đồn cảnh sát và cầu xin được bảo vệ đấy, đúng không? Lần cuối mà em cảm thấy vui như thế này là khi em cùng với Onii-sama đi thó đồ ăn và phải chạy trốn khỏi người bếp trưởng đấy!"

"Alice-sama, khuôn mặt rạng rỡ của người thật là hoàn mỹ, tuy nhiên, sau khi gây ra quá nhiều việc náo động như thế, không phải giờ là lúc để cười đâu ạ!"

Mặc dù cô ta đang lên lớp Alice, khuôn mặt của Claire vẫn cứ tiếp tục đỏ ửng lên mà.

"Đúng vậy, Alice-sama, nếu chúng ta bị tóm bởi mấy người lính bảo vệ sau đó...Ah~Ahh, tôi có thể nhìn thấy được cái biểu cảm hết sức sửng sốt của quý cô Dustiness rồi...!"

Khuôn mặt của Rain tối sầm lại.

"H~hãy về nhà thôi, Alice-sama! Nếu Quý cô Dustiness mà khám phá ra việc chúng ta đi quá xa đến cái thị trấn này chỉ để gây ra một cuộc náo loạn, chúng ta sẽ không thể đối mặt với cô ấy được đâu!"

"Alice-sama, Claire-sama đúng đấy ạ! Mặc dù tôi hiểu được khát khao muốn gặp người đó sau khi đi xa đến mức như thế này, nhưng xin người cũng hãy hiểu cho chúng tôi..."

Trước những lời khuyên của hai người bọn họ, Alice lại nở một nụ cười rạng rỡ không chút dao động.

"Đúng vậy, chúng ta có thể hoãn lại cuộc gặp với Onii-sama vào hôm nay. Vậy thì, em muốn để lại việc này cho khi chúng ta đến đây vào lần tới...Hachibei, ông có thể đi cùng với tôi như một người hộ tống thêm một chút nữa được không?"

Part 6:

Không có gì đặc biệt để làm, chúng Ta đi lang thang một cách công khai quanh những con đường.

Lo sợ có thể bị bắt bởi mấy tên cớm, Claire và Rain cứ nhìn ngang nhìn dọc với vẻ căng thẳng.

Tuy nhiên trái ngược lại với hai người bọn họ--

"Hachibei, đó là...!? Còn kia là cái gì thế!? Kia là một người có thể thở ra lửa kìa! Phải chăng người đó là một bán long nhân!?"

"Người đó là một người biểu diễn đường phố thôi. Đối với những người làm trò chuyên nghiệp mà nói, mấy mánh đó chẳng là gì cả. Tại cửa tiệm Tôi đang làm việc, có một đứa làm trò chuyên đến phá rối, có thể triệu hồi được một 'kẻ giết tân binh' chỉ từ một cái túi nhỏ thôi đấy..."

"Tôi hiểu rồi, vậy những người trong nghề này có thể sử dụng 'Breath Magic' và 'Summoning Magic' cùng một lúc nhỉ. Mặc dù ẩn thân ở hậu phương, những kiểu người đó vẫn có thể cho thấy những sắc màu thật sự của bọn họ...!"

Trong khi Alice đang phấn khích, con bé tỏa ra sự hiếu kỳ ngay một tăng dần đối với những thứ xung quanh.

"Tôi hiểu, vậy ra đó là những người biểu diễn đường phố...Chúng ta nên tuyển thêm những người biểu diễn đường phố vào quân đoàn chống quân đội Quỷ vương..."

"Claire-sama, những người biểu diễn đường phố không hề có năng lực chiến đấu nào đâu. Bọn họ sẽ khóc nếu người gửi bọn họ ra chiến trường đấy, vậy nên xin hãy dừng ngay việc đó lại đi ạ."

Lờ đi mấy điều mà hai người kia nói, Alice vui vẻ chạy quanh những con đường trong khi kéo tay của Ta và cứ nói 'Nhanh lên, nhanh lên nào'.

Tốt thôi, cũng không có lí do nào mà không tận hưởng việc này cả.

Ngày hôm nay cũng là mở đầu của lễ hội mùa hè hằng năm mà.

Dù thế, cái lễ hội nhỏ này chỉ đơn thuần là khúc dạo cho cái Lễ hội tạ ơn Nữ thần Eris đáng ghê tởm kia mà thôi.

Như thể lần đầu tiên được thấy mấy quầy hàng bên đường, cặp mắt của Alice lấp lánh đầy năng lượng trong khi con bé lúc thì hỏi cái này lúc thì hỏi cái kia.

"Hachibei, mỗi năm cái lễ hội này thu hút nhiều người như thế này cơ à? Và cũng có những người khác cũng đang đeo mấy cái khẩu trang kỳ lạ kia kìa. Nhân tiện, liệu cái lễ hội Eris sắp tới sẽ thú vị như lễ hội này không nhỉ?"

"Đó không phải là khẩu trang đâu, chúng là những cái mặt nạ lễ hội đấy. Hơn nữa, Tôi không có bất kỳ sự hứng thú nào với cái lễ hội Eris kia cả, nhưng Tôi biết một chút tin đồn về nó. Rằng vị Nữ thần Eris sẽ hạ phàm và bí mật tận hưởng lễ hội này. Để cho Nữ thần Eris có thể tự do đi lại trong đám đông xuyên suốt lễ hội, có rất nhiều người sẽ cosplay giống như cô ta. Về cơ bản..."

Alice nhìn vào ta với một biểu cảm phấn khích đúng với độ tuổi của cô bé mà.

"...Trong suốt lễ hội, ngay cả Nữ thần cũng sẽ hạ phạm. Tôi nghĩ rằng thậm chí nếu có một công chúa-sama cải trang trong lượng lớn người như thế thì cũng không có người nào sẽ để ý đâu."

Một nụ cười rạng rỡ tỏa ra từ Alice, và cặp mắt của con bé mở rộng ra đầy ngạc nhiên.

"...Vậy, thậm chí một cô gái bình thường như mình cũng sẽ không nổi bật lên tại nơi diễn ra cái lễ hội đó nhỉ...Dù cho mình không thể đến thị trấn này được, nhưng mình sẽ nghĩ đến việc tham gia vào lễ hội Eris tại thủ đô..."

Nói xong điều đó, Alice khẽ mỉm cười.

"---Vậy, Vanir-dono, cảm ơn vì đã chăm sóc ngày hôm nay. Mặc dù rất nhiều chuyện đã xảy ra, tôi đã không nghĩ nó sẽ đến mức như thế này. Dù cho chúng ta đã đi loanh quanh thị trấn theo cách công khai như vậy, thế mà không một tên cớm nào có vẻ quan tâm đến sự có mặt của chúng ta. Dường như cái vụ náo loạn chúng ta gây ra không lớn như tôi tưởng tượng..."

"Rõ ràng đấy không phải là vấn đề! Cái thành phố này chắc chắn quá kỳ lạ khi chỉ nhún vai xem thường một vụ việc lớn như thế.!"

Bầu trời đã chuyển đêm. Đây nên là lúc bọn họ đi về nhà của mình.

Đáp lại những lời của Rain, người thiếu những suy nghĩ thường thức, vẫn đang tiếp tục phàn nàn.

"Rain-dono, nếu cô là một quý cô đáng kính thật sự, thì hãy giữ bình tĩnh lại và trau chuốt thêm một tí những kiến thức thông thường đi. Cô đang bị nhìn chằm chằm bởi những người qua đường đấy, cô biết không? Xin đừng gây ra quá nhiều sự chú ý nữa."

"Ông đang nói về tôi ư!? So sánh với cái thị trấn này, tôi có những kiến thức thông thường tốt hơn rất nhiều đấy! Quay lại lúc ở thủ đô, tôi còn luôn gặp rắc rối vì không gây ra bất kỳ sự chú ý nào nữa chứ! Tôi thậm chí còn không biết nên cảm thấy gì lúc này nữa, mọi thứ đúng là quá rối rắm mà!"

"Rain, sao cô lại cứ om sòm lên như thế hả? Vanir-dono đúng rồi đấy, nên hãy bình tĩnh lại một tí đi."

Tại sao tôi lại bị lên lớp bởi Claire-sama cơ chứ!??"

Lờ đi Rain, người đang trở nên ồn ào, Alice nhìn thẳng vào Ta và nói.

"Hachibei, tôi đã được ông chăm sóc ngày hôm nay rồi. Cảm ơn vì đã tiếp tục diễn vai một gã hề tạo tâm trạng ngu ngốc nhất cho đến tận cùng. Tôi thật sự rất thích nó đấy, ông biết không?"

Alice cười vui vẻ.

Hai người hộ vệ bên cạnh cô bé cũng khẽ cúi đầu cảm ơn.

"Tôi cũng đã cực kỳ tận hưởng điều đó đấy. Vị chủ nhân một ngày của Tôi, nếu có cơ hội khác, người luôn được chào đón ở thị trấn này, cứ đến và chơi thỏa thích."

Ngoài ra, người cũng được chào đón bởi cửa tiệm đạo cụ phép thuật Wiz đấy.

"Đúng rồi--! Um, Hachibei? Hachibei, kiểu công việc gì mà ông sẽ làm từ giờ trở đi thế? Ông đã nói ông đang mở một trung tâm tư vấn, nhưng không phải đó là một nghề nghiệp không ổn định à? Nếu Hachibei thích, thì không chỉ mỗi hôm nay, ông có thể đến và ở cùng chúng tôi từ bây giờ..."

Ta đặt tay lên đầu của vị chủ nhân bé nhỏ, và ngăn Alice không nói thêm bất cứ điều gì nữa.

"Mặc dù Tôi cũng thích để mọi việc lại sau lưng và đi tới một nơi xa xôi nào đấy, nhưng có một người bạn ở đây mà Tôi không thể để cho người ấy một mình được. Nói thế, những Tôi vẫn sẵn sàng là Hachibei một ngày của cô bất cứ khi nào nhé."

Alice lại mỉm cười thêm lần nữa, trước những lời của Ta.

"Hmph...Nói thật, với mức độ sức mạnh của Vanir-dono, ông có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa...Nếu ông đến chỗ tôi, tôi có thể giới thiệu cho ông hàng loạt những công việc tốt."

"Claire-dono, nếu Vanir-dono đến, công việc như một vệ sĩ của chúng ta sẽ không cánh mà bay luôn đấy. Dù là gì đi nữa, không một ai nghĩ rằng sức mạnh của Vanir-dono khá dị thường à...? Mặc dù Vanir-dono chỉ nói về việc làm thế nào Nữ thần lại hạ phàm xuống để đi chơi trong suốt lễ hội Eris, khi tôi nghĩ về cái khuôn mặt giận dữ lúc đó của Vanir-dono, tôi không thể không nghĩ rằng đối với Vanir-dono thay vì một nữ thần thì ngài ấy lại giống như một chúa quỷ sẽ hạ xuống vậy đấy."

Nói xong điều đó, cả hai người bọn họ cúi đầu một cách tao nhã.

Ta nói với hai người đó.

"Có vẻ Tôi sẽ tìm thêm cách để thay đổi công việc nếu việc đó đến lúc cần thiết. Nếu Tôi không thể đấu tranh trước cuộc sống hằng ngày của mình thêm được nữa, thì lúc đó Tôi đành sẽ mắc nợ mấy người vậy."

Ta đáp trả lại bằng một cái cúi người mà chỉ có những quý tộc mới biết.

Chứng kiến cử chỉ đó, mắt của hai người đó mở rộng ra.

"Ah~,Um...Tôi đã tò mò từ lần đầu chúng ta gặp nhau rồi, nhưng cái cách trong những hành động của Vanir-dono, hay cái cách nói của ông...Có thể ông là một người thuộc về tầng lớp cao quý ở một quốc gia khác phải không nhỉ?"

Trong lúc Ta đang suy nghĩ nên đáp lại Claire thế nào...

"Lý do mà ông luôn đeo một cái mặt nạ, có thể nào là do một mệnh lệnh phải giấu đi danh tính cao quý của mình à?"

Rain hỏi với một giọng nhỏ.

Giờ thì, Ta nên đáp lại cả hai thế nào đây?

Mặc dù với cái ngoại hình như thế này, Ta lại là một công tước của địa ngục.

Nói rằng Ta là một công tước của một quốc gia khác cũng khá thích hợp nhưng...

"Nếu Alice-sama là cháu gái của chủ cửa tiệm Chirimen, thì Tôi chỉ là một người đang mở một trung tâm tư vấn, và làm một công việc bán thời gian tại một cửa tiệm đạo cụ phép thuật nào đó mà thôi. Tôi chỉ là người như thế không hơn không kém."

Nói xong điều đó, Ta nở một nụ cười tự nhiên.

Claire và Rain bất chợt nuốt nước bọt.

Nhân tiện lúc này bọn họ đang bồn chồn không yên, xem ra nói thế mấy người này lại càng mong muốn biết được thân phận thật của Ta hơn mà...

"Nghĩ về việc chúng tôi mắc nợ Hachibei, ít nhất chúng tôi có nên nói với ông ấy danh tính thật của mình không nhỉ?"

Alice có vẻ hơi lo âu về cuộc nói chuyện này, và quyết định hỏi điều đó.

Nhưng Ta khẽ lắc đầu.

"Dù cho cô thật sự là ai, hôm nay, cô là chủ nhân của Tôi, và Tôi là Hachibei của cô. Bây giờ, hỡi chủ nhân-dono bé nhỏ! Cớ làm sao cái khuôn mặt đáng yêu như là bằng chứng về sự nỗ lực của Tôi lại biến mất thế!?"

Trước Ta, người đang diễn vai một tên hề đáng ngưỡng mộ.

Vị công chúa tự gọi mình là Alice, lại một lần nữa nở một nụ cười sáng lấp lánh phù hợp với độ tuổi của cô bé.

.

.

.

--Dưới bầu trời đầy sao, Ta khẩn trương quay về cửa tiệm đạo cụ phép thuật.

Hôm nay Ta đã thu được cả một gia tài.

Ban đầu chỉ nhận được một khoản, tuy nhiên, Ta đã thực hiện vai diễn của Hachibei vượt quá sự mong đợi, và đã nhận thêm được một phần thưởng đặc biệt nữa.

Với từng này tiền, dù cho cái con chủ tiệm chuyên gây rắc rối chỉ biết tạo thêm mấy món nợ kia, thì ta sẽ không phải lo lắng về việc không còn lại một đồng nào trong túi nữa.

Đúng như mong đợi mà, quý cô đó sẽ có một tương lai tươi sáng đấy.

Không chỉ con bé khen ngợi cái mặt nạ của Ta, mà thậm chí những ngày mà Ta phải vất vả kiếm kế sinh nhai sẽ mất dần đi, ta còn có thể đi ra ngoài kia và chơi nữa chứ.

...Nói thế thôi, ước muốn của Ta là giúp đỡ cái đứa bạn không thể trông mong được này, và một ngày nào đó cô ta sẽ xây cho ta một cái Dungeon vĩ đại.

Quyết định sẽ kể cho cái đứa chủ tiệm ngồi trông nhà về chuyến phiêu lưu của mình ngày hôm nay, Ta mở cánh cửa của cửa tiệm phép thuật.

"Wiz, Ta đã trở lại đây! Nghe cho kỹ này, thu nhập của ngày hôm nay thật sự quá chừng luôn! Từ khi mở trung tâm tư vấn đến giờ, đây chắc chắn là khách hàng xộp nhất, và..."

Ta ngừng lại.

Tất cả mọi thứ xung quanh Ta ngừng di chuyển.

Vì lí do nào đó, Wiz xuất hiện từ sâu bên trong cửa tiệm, đang mang một đống mảnh vụn đá không biết ở đâu ra. Chuyện gì đã xảy ra khi Ta không có mặt ở đây vậy?

Rồi, con chủ tiệm đó chú ý đến Ta, đang chết lặng người đi.

"A~Anh hiểu nhầm rồi, Vanir-san."

Wiz, cái đứa đang vác một đống rác, từ từ lùi lại tránh xa Ta.

"Ta nhầm về cái gì hả? Chuyện gì xảy ra lúc này đây? Mặc dù Ta không thật sự muốn nghe nó, nhưng Ta sẽ ban cho cô một cơ hội để giải thích đấy."

Bình tĩnh lại nào, mới lúc nãy thôi, không phải Ta đã nguyện sẽ giúp đỡ người bạn không thể trông mong được gì rồi à?

Dù cho ngay lúc này thôi Ta rất muốn đuổi theo nhóm của Alice, nhưng vẫn không quá muộn sau khi nghe lời giải thích của cô ta mà.

"Thực ra, Umm...Nước thánh của Aqua-sama đã được đón nhận khá tốt. Ngay lần đầu tiên, chúng đã được bán hết.!"

Wiz, cái đứa đang có biểu cảm lúng túng, nói điều gì đấy ngoài sự dự đoán của Ta.

"Bán hết ư? Mấy cái lọ nước thánh ấy á? Ta đã nghĩ rằng sẽ lại là một cái kết tàn nhẫn nào đó, nhưng thực ra hiếm khi lại là một tin tốt đấy nhỉ."

Mặc dù ngay từ đầu Ta đã có những cái nghi ngờ khi cái chiến lược này đến từ cái tên nhóc đó.

Mà chiến lược này đến từ tên nhóc một chuyên gia trong việc kiếm tiền mà, vậy thì cái lợi nhuận này cũng không có gì gọi là hiếm cả.

"Rồi sau đó, anh thấy đấy, Aqua-sama và tôi đã rất vui mừng khi mấy lọ nước thánh được bán hêt, vì vậy chúng tôi đã quyết định dựa trên những cách bán hàng thông thường, chúng tôi sẽ tăng lượng sản xuất để kiếm được nhiều tiền hơn. Xét cho cùng, Aqua-sama và tôi, những người thường gây ra rắc rối cho Kazumâ-san và Vanir-san, muốn cho hai người thấy rằng chúng tôi có thể dù chỉ là thỉnh thoảng cũng mang đến điều gì đấy tốt đẹp..."

"Vậy ý cô là cô muốn gây ấn tượng với Ta. Thế sau đó thì sao?"

Những lời của Ta khiến cho Wiz rung lên một cách dữ dội. Rồi cô ta chỉ vào sâu bên trong cửa tiệm.

"Um...sau đó chúng tôi quyết định chúng tôi sẽ sử dụng đến mấy cái lọ thuốc không thể bán được, và chuyển tất cả thành nước thánh. Theo cách đó, chúng tôi thậm chí có thể tiết kiệm được thời gian cần thiết để đóng lọ chúng!"

Huff Huff.

"Và tiếp đó, anh thấy đấy...ở sâu trong kho của cửa tiệm, có một lọ thuốc sẽ phát nổ khi được mở ra...Eh, Ahhh? Vanir-san, anh định đi đâu mà đột ngột thế!? Làm ơn đợi đã vanir-san, xin hãy nghe tôi nói hết đã mà!"

Thay vì đã nghe quá đủ mấy lời của con chủ tiệm đó, Ta chuyển sang đuổi theo Alice và cầu xin con bé thuê mình.

Truyện Chữ Hay