Solo: Loli666
Note: Truyện được chính chủ dịch và đăng chỉ ở trên trang chủ Hako. Bất kì bản dịch nào nằm ở các trang khác đều là re-up mà không được cho phép. Mong mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để ủng hộ công sức người dịch.
==================================================
Trong khoảng thời gian Hiiro được Rarashik chỉ dạy cách điều khiển dòng sinh lực, tại Vương quốc nhân tộc, một cô gái tỉnh giấc từ giấc ngủ sâu.
“Có vẻ công chúa ngủ trong rừng của chúng ta tỉnh dậy rồi.”
Cô mở to mắt bất ngờ trước người vừa nói bởi đó là người cô chưa từng gặp trước đây.
Cũng không có gì lạ khi cô giật mình, cố co mình lại khỏi ông ta.
“Không cần sợ đâu, cô gái trẻ. Tôi chỉ là một tên khốn khổ, à không, một quý ông chứ.”
“Ngươi chẳng đáng tin gì cả!”
Cô gái nhận ra mình vừa vô tình đáp lại lời nói của người lớn tuổi trước mặt. Vì thế, cô cố bình tĩnh lại và nhận ra hành động đáng xấu hổ đó.
“Cô gái trẻ, tốt nhất đừng làm ồn ở đây nhé.”
Dù muốn biết lý do nhưng cô vẫn dùng tay che miệng lại và cố nắm bắt tình hình hiện tại. Có vẻ cô đang ở trong một căn phòng lạ lẫm với hai chiếc giường. Một trong số đó chính là nơi cô vừa tỉnh giấc.
Hiện tại chỉ có hai người ở đây: một cô gái trẻ và một người đàn ông lớn tuổi hói đầu.
“À mà, nhóc đã ngủ rất lâu rồi đấy huh? Còn nhớ gì không? Đã ba ngày trôi qua kể từ khi nhóc được giải cứu khỏi lâu đài rồi đấy?”
Trước câu nói của ông, cô cuối cùng cũng nhớ ra. Và người đã mang cô thoát khỏi lâu đài chính là…
“Ông có phải là…bạn của ngài Judom?”
“Cô gái trẻ, đừng nên tỏ ra kính cẩn với tên Judom ích kỷ đó. Đúng hơn cứ gọi hắn là tên não cơ bắp cũng được.”
“N…não cơ bắp.”
Má cô co giật nhẹ khi nghe thấy câu trả lời. Và rồi cánh cửa phòng mở ra cùng sự xuất hiện của người đang được nhắc tới.
“Oh, cháu đã tỉnh rồi!”
Judom tiến lại gần với nụ cười tươi trên khuôn mặt. Cô không khỏi cảm thấy nhẹ lòng khi thấy sự hiện diện đó, như thể mọi lo lắng và căng thẳng đã được dập tắt.
“Judom-sama…”
“Ta biết cháu có rất nhiều câu hỏi nhưng trước hết cứ uống chút đi.”
Judom cầm trên tay chiếc cốc nhỏ chứa một thứ súp trong suốt.
“Cái này là…?”
“Một loại súp do ta pha chế từ thảo mộc chữa trị và trái cây. Đừng lo, dù là thuốc thì nó vẫn dễ uống lắm.”
Cô rụt rè gật đầu và thử vị của món súp. Đúng như những gì Judom nói, nó không hề đắng chút nào. Tất cả đều nhờ có sự kết hợp với các loại trái cây đi kèm.
“Tuy chỉ vừa tỉnh dậy nhưng thức ăn vẫn còn quá khó cho cháu và cũng không thể mặc kệ vấn đề dinh dưỡng được.”
Judom lấy chiếc ghế ở góc phòng đặt ở cạnh giường của cô gái.
“Giờ ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ…hmm, thật tốt quá, Farah. Ta rất mừng vì cháu được an toàn.”
“Judom-sama…”
Đúng vậy, cô gái đó tên là Farah. Farah Van Strauss Arclaim, Nhị công chúa của【Victorias】
Cô đã thất bại trong nghi lễ triệu hồi anh hùng từ thế giới khác và bị rơi vào hôn mê trong suốt thời gian qua.
Nhưng dù trải qua tất cả, Judom vẫn vui mừng khi thấy cô còn sống. Chính cái nghi thức thất bại kia đã đưa cô vào tình trạng đáng thương như vậy.
Farah vẫn còn đủ trí lực sau giấc ngủ dai dẳng. Song cô có thể cảm thấy cơ thể mảnh mai của mình gầy đi rõ rệt cùng sự yết ớt.
Tuy nhiên, cô vẫn thực sự vui mừng rằng bản thân còn có thể tiếp tục được sống. Thật ấm lòng khi có ai đó vui mừng với tin tức tốt lành như vậy.
“Farah, trước hết cháu phải biết rằng đã một năm trôi qua kể từ ngày nghi lễ triệu hồi thất bại.”
“…vâng.”
Một năm…với một người bình thường thì đó chỉ là khoảng thời gian ngắn. Nhưng với cô thì không hề như vậy.
Biết rõ hơn về tình cảnh của bản thân khiến biểu cảm của Farah xám xịt.
“Suốt một năm qua, thế giới đã có rất nhiều biến động. Cháu sẽ hiểu khi thấy bầu không khí ở lâu đài hoàng gia.”
Hiện tại, những gì ông nói là sự thật. Tuy có phần xấu hổ, Judom đã xông vào phòng của cô và bế Farah trong trạng thái yếu ớt đi.
Những kẻ đuổi theo đều trông nhợt nhạt như thể đã bị hút cạn máu. Khung cảnh của lâu đài cũng trở nên kì dị khi xác binh linh mục rữa ở khắp mọi nơi.
Mới đầu, cô tưởng rằng Judom là kẻ phản quốc. Nhưng hơi ấm từ bàn tay ôm lấy cơ thể cô khi đó đủ khiến cô nghĩ rằng mình đang được bảo vệ.
Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô đoán được rằng có gì đó tồi tệ xảy ra với lâu đài, à không, với đất nước. Sau đó, cô đã bị mất ý thức khi được mang đi.
“Có phải『Evila』và『Gabranth』đã tấn công chúng ta?”
“…vừa đúng mà cũng vừa sai.”
“…ý ngài là sao?”
Judom giải thích về việc Quỷ vương tiền nhiệm đã thao túng【Victorias】cũng như về khối liên minh giữa『Evila』và『Gabranth』.
Farah nghe không chớp mắt trước tất cả mọi thứ như thể cô đang bị hóa đá tại chỗ.
“C-chuyện này quá dài để con có thể nắm bắt và hiểu được.”
“Haha, đừng lo. Cứ từ từ thôi cũng được. Tuy nhiên,, vẫn còn nhiều thứ cháu cần nghe đấy.”
“…eh?”
“…tốt nhất nên để khi thể chất của cháu cải thiện hơn đã.”
Khi Judom nói rồi định đứng dậy,
“Judom-sama, xin hãy…kể con nghe tất cả đi.”
“Farah…chúng sẽ còn nặng nề hơn rất nhiều.”
“Không sao đâu. Con là Farah Van Strauss Arclaim, Nhị công chúa của【Victorias】cơ mà. Con không thể ngó lơ trước vấn đề của quốc gia được, nhất là khi chúng thật sự nghiêm trọng…”
Một ánh mắt kiên cường nhìn thẳng vào Judom. Dù hai má hóp lại vì gầy yếu, dù đôi mắt có phần trống rỗng thì ánh sáng trong chúng vẫn không chút lụi tàn, đủ chứng minh cho sức sống của con người kia.
“Haha, cháu vẫn là một nàng công chúa nhỉ. Vẫn cứng đầu và thẳng thắn như ngày nào.”
“…Judom-sama đang cười con sao?”
Farah bĩu môi.
“Ahahaha! Đó là lời khen mà! Nếu là con hiện giờ thì hẳn sẽ chịu được mọi thứ ta nói!”
“Hmph, Judom-sama thật xấu tính.”
Cô quay mặt đi với vẻ giận dỗi.
“Cho ta xin lỗi. Dù sao thì hãy sẵn sàng để lắng nghe nhé.”
“…con hiểu rồi.”
Judom bắt đầu từ sự kiện Đệ nhất công chúa Lilith thành công triệu hồi Anh hùng.
Triệu hồi Anh hùng, thành lập liên minh, chiến tranh và rất nhiều người tham chiến…à không, Đức vua Rudolph đã phát điên và trở thành một con quái vật xấu xí dưới trướng Avoros.
Farah lắng nghe câu chuyện trong khi khép đôi mắt lại. Judom không biết chính xác trong cô đang cảm thấy thế nào nhưng cơ thể và đôi môi Farah run lên từng chút một.
Sau khi câu chuyện đi đến hồi kết, trên trán của Farah đã ướt đẫm mồ hồi. Khuôn mặt đó như thể vừa trải qua cơn sốc bởi tất cả điều trên.
“…cháu muốn nghỉ một chút không?”
“Không, con ổn…cảm ơn vì đã nói cho con tất cả.”
Thấy biểu cảm cứng đờ của Farah, Judom nhẹ nhàng áp tay mình lên tay cô.
“…cháu phải thật mạnh mẽ, Farah. Trước tất cả sóng gió này cháu không được gục ngã dù ta biết không dễ gì để ổn định lại tinh thần của mình.”
“…vâng.”
“Cháu có thể bắt đầu nghĩ tới những gì bản thân cần làm từ giờ trở đi. Nhưng hãy nhớ rằng cháu không hề cô độc. Ta sẽ ở đây như đồng minh của cháu.”
Judom nở một nụ cười để trấn an Farah và cô cũng đáp lạ. Bỗng cô nhớ ra điều gì đó.
“Ah, con nhớ có một người phụ nữ xinh đẹp đi cùng ngài khi giải cứu con khỏi lâu đài.”
Khi Farah hỏi vậy, ông chỉ biết cười trừ.
“Oh, cô ấy huh? Ta cũng định hỏi sau khi con tỉnh dậy. Con biết người đó sao?”
“K-không ạ, cháu không nhớ mình có quen một ai như vậy.”
“Người đó đã cứu mạng chúng ta nhưng đã rời đi sau khi để lại lời nhắn.”
“Lời nhắn?”
“Phải, cô ấy nói rằng sẽ trở lại khi cháu tỉnh dậy. Thật sự cháu không biết người đó sao?”
Farah ngây người vì bối rối mà cố gắng nhớ xem đã từng gặp người như vậy chưa. Rồi bỗng nhiên…cánh cửa bật mà và một người phụ nữ xuất hiện.
Judom nhanh chóng bật dậy vì phát hiện ra vị khách bất ngờ nhưng ông cũng trở nên câm nín khi thấy đối phương.
“Tôi đến đây như đã nói.”
Người này chính là ân nhân cứu mạng Judom khỏi quân đoàn undead của Avoros.