Đã được một thời gian kể từ khi Yulan và Violette bắt đầu học cùng nhau.
Hai người cùng sánh vai, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau cười đùa. Đây chính là thứ hạnh phúc mà anh hằng mong muốn.
Cách mà cô ấy lật từng trang giấy, cách cô ấy trả lời những câu hỏi, cách cô ấy cắn đầu bút. Và cái cách cô ấy mỉm cười khi tìm ra đáp án.
Học cùng Violette khiến anh thoải mái giống như đang nghe một bản nhạc giao hưởng.
Nếu được, anh chỉ muốn cả hai học cùng nhau như vậy mỗi ngày. Bất kể có bài kiểm tra đó hay không.
Việc học trở nên thơ mộng như vậy vì Yulan tự tin bản thân có thể đạt điểm tuyệt đối một cách dễ dàng.
Nhưng, đó chỉ là cảm xúc bên phía Yulan mà thôi.
"Vio-chan.."
"Hm? Em có gì không hiểu à?"
"Vâng, chị chỉ em đoạn này làm như thế nào?"
"Đây là một câu hỏi mẹo. Chỉ cần tinh ý một chút xíu là có thể nhìn ra ngay thôi mà."
Yulan chỉ vào một câu hỏi tên tờ đề, Violette cũng ngay lập tức chuyển sự chú ý qua nó. Không phải Yulan chỉ hỏi cho có, anh vẫn ghi nhớ từng câu từ mà Violette nói ra.
Nhưng những câu hỏi mà anh thực sự muốn hỏi, anh vẫn giữ chặt nó trong lòng.
-- Vio-chan, chị có ai để hỏi bài không?
Yulan có thể biết câu trả lời mặc dù không mở miệng ra hỏi. Anh ấy biết rằng Violette không quen biết nhiều anh chị lớp trên cho lắm. Và với tình cảnh như hiện tại, dễ dàng nhận ra rằng chả có ai kèm hay cho cô ấy mượn tài liệu cả.
Yulan chắc chắn sẽ nóng máu nếu thấy ai đó ngoài mình ngồi cạnh Violette và học với cô ấy. Nhưng...Yulan đã được cô ấy giúp đỡ tận tình, nhưng anh lại chẳng làm được gì cho cô ấy cả.
Yulan chưa bao giờ hối tiếc về việc mình nhỏ tuổi hơn Violette. Anh còn cảm thấy mừng là đằng khác. Nhờ chuyện đó mà anh có thể đến gần và giúp đỡ Violette như một người em trai.
Còn bây giờ, trong anh nhem lên sự đố kỵ với những người khóa trên. Vì với một đứa năm nhất thì làm sao có thể chỉ năm hai học được cơ chứ.
Cuối cùng thì, sự ghen tị đó sẽ chẳng làm mọi chuyện tốt đẹp hơn. Vì vậy Yulan quyết định dẹp hết mọi thứ qua một bên và hành động dựa theo lợi ích của Violette.
~~~~~~~~~~~~
"Có chuyện gì mà nhăn mặt dữ vậy ?"
"Im đi!"
"Biểu cảm của cậu làm tôi sợ đấy!"
Gi-a chắc chắn lý do cho giọng nói hằn học và cái nhìn sững sờ trong mắt Yulan. Chỉ có một lý do duy nhất khiến Yulan trở nên như vậy.
"Vio-san sẽ bất ngờ lắm nếu thấy cậu thế này đấy."
"Không có chuyện như vậy xảy ra đâu."
"Thế hả.."
Bây giờ là giờ giải lao, và có rất nhiều người vẫn ở lại trong lớp học.
Những người biết Yulan ở trạng thái bình thường có thể ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ấy lúc này, nhưng ngay cả điều đó cũng không làm xấu đi hình ảnh của cậu ta. Đơn giản là Yulan rất nổi tiếng.
"Thế rốt cục cậu đang lo lắng điều gì, có chuyện gì xảy ra với 'công chúa' hả?"
"Tôi nghĩ cậu nên thôi việc gọi chị ấy như vậy đi."
"Cậu sẽ lại quại lên mỗi khi tôi gọi cô ấy là Vio-san.... Thôi thì tôi sẽ chỉ xưng hô với cô ấy theo cách này khi cô ấy không có mặt. Vậy được chưa.”
"Sao cũng được."
Gi-a biết bạn của mình sẽ không chấp nhận việc người khác gọi công chúa bằng tên của cô ấy. Anh ta không muốn đánh mất sự đặc biệt của biệt danh mà chỉ mình anh gọi cô như vậy.
Đúng là một kẻ hẹp hòi, Gi-a giờ không muốn theo đuổi chuyện được gọi cô ấy bằng tên. Hay đúng hơn, chẳng ích gì khi cố gắng làm vậy cả.
"Này Gi-a, có quen ai năm 3.... à mà thôi bỏ đi."
"Này, ít nhất đợi tôi trả lời đã chứ!"
"Làm sao mà cậu quen được khi ngay cả tôi cũng không chứ."
"À ừm."
Gi-a có vẻ không muốn phản bác vì Yulan nói đúng.
Mặc dù tính cách khá cởi mở. Nhưng về cơ bản, ngoại hình của anh quá nổi bật. Điều đó khiến anh ta không có bạn.
Tình trạng của Yulan cũng na ná như vậy, nhưng không đến mức thê thảm như anh.
"Vậy, sao chúng ta không đi gặp mấy cô gái mà cậu gạ gẫm hôm bữa ấy."
"Này, tôi không có lừa họ. Do họ tự
hiểu lầm thôi."
"Không phải do cách diễn đạt của cậu có vấn đề nên họ mới vậy à."
"Chỉ là nghi thức xã giao bình thường thôi. Ai mà chẳng muốn để lại ấn tượng tốt trong lần đầu gặp mặt cơ chứ."
"Haiz, thật là..."
Gi-a nghĩ vấn đề chính là anh ta sẽ không đi nhờ một cô gái nào khác. Thật là lãng phí thời gian khi cố thuyết phục một người chẳng bao giờ chịu thay đổi.
Điều quan trọng hơn lúc này là quay lại chủ đề chính.
"Tại sao lại là năm 3?"
"Vì bài kiểm tra."
"Mẹ kiếp! Có gì nói toẹt ra đi. Mệt quá."
Tất nhiên ai chẳng biết là sắp tới kỳ thi. Mặc dù Gi-a là một kẻ lêu lổng thích sống vô tư. Nhưng với tư cách là một hoàng tử, anh ta vẫn cần phải đạt mức điểm tối thiểu để không tự làm xấu mặt mình.
Câu hỏi đặt ra là bài kiểm tra thì mắc mớ gì mà cứ phải kiếm một người năm ba.
Gi-a nhìn Yulan như không hiểu, còn Yulan thì nhìn anh như nhìn một thằng ngốc.
Với một tiếng thở dài, anh mở cái miệng nặng nề và bắt đầu giải thích, như thể anh không còn lựa chọn nào khác.
“Tôi đang tìm người có thể cho Vio mượn một số đề kiểm tra, nhưng tôi không tìm được ai cả.”
Trước đây Yulan chỉ giao du với những đàn chị có mối liên hệ với Violette. Về cơ bản, không giống như những người trong lớp của mình, anh ấy không tương tác với người lớp khác nếu người đó không liên quan đến Violette.
Violette nổi tiếng theo một cách khác với Gi-a và Yulan, và cô có xu hướng giữ khoảng cách với người khác.
Yulan đã suy xét rất kỹ điều gì sẽ tốt cho Violette và điều gì không. Và đi đến quyết định loại bỏ hết các ứng viên có thể nhờ vả. Đơn giản vì, tất cả những tiền bối mà Yulan quen ít nhiều đều có tình cảm gì đó với Violette. Anh không đời nào lại đem mỡ dâng miệng mèo như vậy.
Tuy nhiên, quyết định đó đồng nghĩa với việc không có ai có thể giúp đỡ Violette trong khoảng thời gian khó khăn này.
"Không còn cách nào khác sao..."
"Huh."
"Không có gì."
Biểu cảm trên khuôn mặt của Yulan không còn gắt gỏng nữa. Lông mày Gi-a nhăn lại, nhưng biết Yulan, một khi anh gạt bỏ vấn đề sang một bên, anh ta sẽ không nói bất cứ điều gì về nó ngay cả khi Gi-a cố gắng chất vấn anh.
Mãi cho đến ngày hôm sau, Gi-a mới biết Yulan đang nghĩ gì.
~~~~~~~
Yuri is coming...