Kondo wa Zettai ni Jamashimasen!

chương 47.1 không nên có tình yêu ở đó

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

TIN BUỒN!

Kịp bên trans Eng mất téo rồi :(((. Nên lịch ra chap sẽ thất thường theo bên đó (có lẽ là 1 tuần 1 chap). Sẽ dịch ngay khi có chap mới.

~

~~~

Khoảnh khắc Violette mở cửa, cô như bước vào một thế giới khác.

Phòng của Violette rất tối, hay nói đúng hơn là chỉ có những gam màu trầm và lạnh. Dù trông vẫn rất quý phái, nó vẫn khiến cho người ta cảm thấy thiếu sức sống.

Tuy nhiên, nó không phản ánh gu thẩm mỹ của Violette ngay cả khi đó là phòng ngủ của cô ấy.

Vì căn phòng đó đã như vậy trước cả khi Violette được sinh ra. Nhưng Violette lại không hề cảm thấy bất mãn về nó, thậm chí cô cảm thấy thoải mái hơn khi giữ nguyên như vậy, vì đó là nơi duy nhất cô có thể thư giãn trong căn nhà.

Phòng của Maryjun khác với phòng của Violette đến nỗi cô không thể ngờ rằng họ đang sống trong cùng một biệt thự.

Màu sắc tươi sáng và nội thất xinh xắn. Rõ ràng, căn phòng được trang bị theo sở thích của Maryjun, không giống như căn phòng của Violette được bố trí sẵn và không thay đổi cùng năm tháng.

Thú nhồi bông, búp bê và khung tranh. Đồ đạc trong phòng rất nhiều nhưng không hề mang lại cảm giác lộn xộn chút nào.

Tính cách của con người phần nào có thể phản ánh qua phòng riêng của họ. Bạn có thể thấy sự tinh tế và khiếu thẩm mỹ của chủ sở hữu. Nếu căn phòng tối tăm, thiếu sức sống là của Violette, thì bầu không khí êm dịu trong căn phòng này là bản chất của Maryjun.

Maryjun giữ rất nhiều thứ và chăm sóc chúng cẩn thận. Như thể cô ấy gửi gắm cả tình yêu vào trong đó.

"Chị ngồi đi! Em sẽ chuẩn bị trà ngay. Chị muốn ăn ... À quên, tụi mình mới ăn xong mà nhỉ?"

"Cảm ơn."

Maryjun cứ đi qua đi lại trong phòng

với bước chân như đang vội vã. Violette chả hiểu sao em cô lại luống cuống như vậy ngay trong phòng mình. Chắc hẳn có gì đó khiến Maryjun rất căng thẳng.

Nói đến đây, Violette nhớ rằng Maryjun có đôi mắt đầy quyết tâm khi mời cô đến phòng riêng của mình. Điều này rất khác so với mọi khi. Có thể cô bé có động lực gì đó để thúc đẩy.

Violette chưa từng thấy Maryjun căng thẳng đến mức cà cuống như vậy. Suy cho cùng trước giờ em cô luôn là người thẳng tính và luôn giữ bản thân bình tĩnh dù có bị dồn vào chân tường.

Cũng từ đó, Violette tự hỏi có phải cô được mời đến đây do em gái vẫn để bụng chuyện hôm trước hay không. Điều đó khiến cô hơi lo lắng.

Tuy nhiên, nếu rơi vào tình huống đó một lần nữa. Cô vẫn sẽ làm như vậy. Có thể cô sẽ lựa chọn cách nói nhẹ nhàng hơn, nhưng nội dung vẫn không thay đổi. Cô không thể để Maryjun hành động như vậy được. Đó không phải là dũng cảm, mà là ngu ngốc.

"Chị có muốn thêm chút sữa vào trà hay không?"

"À, ừ. Cũng được, cảm ơn em."

Maryjun rót trà vào cốc. Violette thậm chí còn không biết

bộ ấm trà xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào. Cách pha trà và di chuyển tay như thể người có kinh nghiệm lâu năm trong trà đạo. Violette cũng học được kỹ thuật này từ Marin, nhưng hầu hết các quý bà quý tộc không quen làm việc này.

Với cách gia đình yêu thương và chiều chuộng Maryjun, Violette nghĩ rằng cô ấy cũng sẽ không biết gì về những chuyện của người giúp việc như vậy. Hóa ra cô đã nhầm.

"Của chị đây!"

Maryjun đưa một trong hai chiếc cốc. Cùng với hơi nước bốc lên, một mùi hương ngào ngạt xộc vào mũi cô.

Từ kiến thức và kinh nghiệm của Violette, cô biết rằng dù chất lượng trà có tốt đến đâu, thì việc pha sai lầm sẽ làm hỏng mọi thứ. Những gì Maryjun phục vụ cho cô ấy là trà được pha thêm chút sữa. Vì vậy sẽ càng khó khăn hơn.

Trà được pha rất cẩn thận, sữa được cho vào vừa đủ để mất đi độ trong của trà mà không quá ngọt. Nó ngon hơn cô nghĩ rất nhiều. Bị kích thích bởi khứu giác và vị giác, không thể ngăn ấn tượng bật ra khỏi miệng cô.

"...Ngon quá."

Maryjun, người cứng đờ khi chờ đợi phản ứng của Violette, thả lỏng vai khi nghe những lời đó. Nhẹ nhõm, cô cũng nhấp một ngụm trà và mỉm cười dịu dàng.

"Có thật không?"

"Hình như em rất quen với việc này nhỉ, em hay tự pha trà một mình hả?"

"Không, không hẳn....Thực ra em mới học vài ngày trước, vì em biết chị thích trà nên..."

"Hả?!"

Maryjun cười bẽn lẽn, hơi xấu hổ. Cô ấy che miệng bằng cách sử dụng cốc mà cô ấy cầm bằng cả hai tay, má cô ấy hơi ửng hồng.

Sự ngây thơ của cô ấy giống như một đứa trẻ, trong trắng và thuần khiết. Một người thật thà, tốt bụng và hiền lành.

Từ lâu Violette đã biết Maryjun rất tốt với cô, nhưng chẳng hiểu sao lần này có gì đó khiến cô rùng mình.

Truyện Chữ Hay