(Không nhờ cậu ấy lại có biểu cảm như vậy, đúng thật là....)
Gia nghĩ trong khi miệng anh ta vẫn còn đầy ắp bánh mỳ. Suốt bao năm làm bạn với nhau, đây là lần đầu tiên anh thấy anh ta có biểu cảm như vậy.
Anh ta nhảy số liên tục từ tâm trạng vui vẻ với gương mặt tươi cười lại sang không khí lạnh lùng với ánh mắt sát thủ. Và giờ anh ta duy trì cả hai trạng thái cùng một lúc.
Yulan vốn là một người cực kỳ kiên định, khuôn mặt anh ta rất khó thay đổi cho dù có gặp chuyện gì đi nữa. Vì vậy việc anh ta thay đổi như chong chóng như vậy là cực kỳ hiếm thấy.
Gia vẫn còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên anh gặp Yulan.
Vì Sina là một quốc đảo xa xôi và không có truyền thống lịch sử lâu đời như các quốc gia láng giềng. Cơ sở vật chất cũng như chất lượng giáo dục của các học viện tại Sina không cao. Đó là lý do tại sao nhiệm vụ của gia đình hoàng gia đó là rời khỏi quê hương để du học, tiếp thu kiến thức bên ngoài để về xây dựng đất nước.
Không riêng gì Gia, cả hai người anh trai, là đệ nhất và đệ nhị hoàng tử, thậm chí ngay cả cha anh, cũng từng theo học tại học viện hoàng gia Tanzania.
Gia tới học viện này khi vừa mới học xong chương tình tiểu học ở Sina, lúc đó anh ta chỉ mới 12 tuổi.
Và rồi, anh đã phải đối mặt với thực tế. Tất cả mọi người đều đối xử với anh rất 'thận trọng'. Đó có lẽ là từ diễn tả nhẹ nhàng và phù hợp nhất với hoàn cảnh của Gia.
Làn da nâu của anh quá nổi bật trong ngôi trường toàn người da trắng. Chưa kể vóc dáng vạm vỡ thô thiển không phù hợp chút nào với tiêu chuẩn đám quý ông lịch thiệp ẻo lả kia.
Điều may mắn duy nhất đó là việc bị phân biệt không khiến anh cảm thấy khó chịu. Nếu không sẽ rất phiền phức. Vì trong nội bộ những người Sina, dân tộc chiến binh vốn nổi tiếng về độ máu lửa, anh là một trong những người được đánh giá là cục súc nhất.[note25776]
Anh chẳng buồn bắt chuyện với những người xung quanh vì thấy ai cũng nhìn anh như thể động vật quý hiếm trong sở thú.
Thành thật mà nói, anh ấy không thích cuộc sống học đường của mình.
Vì vậy anh ta thờ ơ với nó.
"Mình cậu ăn hết được chỗ này sao?"
"Hở?"
Ngước giọng nói xa lạ, Gia nhận ra một chàng trai đang ngồi nhìn mình. Biểu cảm và thái độ của cậu ta khác với người khác. Gia có thể thấy rằng cậu bé không hề coi thường anh.
Và cậu bé sở hữu đôi mắt màu vàng đó là người đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của Gia... Cậu ấy là Yulan.
Tuy rằng không to bằng, nhưng cậu ấy cao hơn anh một cái đầu. Cậu ta luôn nở một nụ cười hết sức nhân hậu và dịu dàng.
Vóc dáng của cậu ta mang lại cảm giác áp bức, nhưng cũng không thiếu đi nét mềm mại.
Xét về tuổi tác, vóc dáng và giới tính, Gia không chắc mình có đồng ý với điều này hay không, nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng Yulan rất dễ thương. Với vẻ ngoài và cách cư xử thân thiện của cậu ấy, có rất nhiều học sinh trong lớp muốn tiếp cận Yulan.
Gia rất bất ngờ khi Yulan nói chuyện với mình như vậy. Ngay cả khi khuôn mặt ngạc nhiên của Yulan không thích hợp chút nào trong tình huống đó,
trông cậu ta rất đẹp trai ngay cả khi không cười.
Lúc đầu, hai người chỉ chào nhau qua loa vài câu. Rồi bắt đầu trò chuyện, tần suất cả hai đi với nhau bắt đầu tăng dần. Gia thậm chí còn chẳng nhận ra cho đến khi người khác nói với anh.
"Gia, không ngờ cậu lại thân với Yulan vậy đấy! Thật đáng ngạc nhiên."
Chẳng hiểu sao từ khi đó, số người bắt đầu nói chuyện với anh tăng dần lên. Anh không biết nguyên nhân có phải do hành động của Yulan hay không, nhưng có một điều anh cảm nhận được rất rõ ràng. Anh không còn bị kỳ thị nữa.
Tất nhiên là không phải tất cả mọi người đều như vậy. Một số người vẫn giữ nguyên thái độ của họ. Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì cả. Miễn là họ không đụng chạm đến anh, anh cũng sẽ không để ý đến họ.
Đối với Gia, Yulan là một người an ủi anh. Mọi người đều nghĩ hai người rất thân, nhưng bản thân Gia lại không nghĩ anh với Yulan gần gũi đến vậy.
Gia biết Yulan không có sống thật với bản thân mình.
Yulan luôn nở nụ cười dịu dàng như hoa nở, tuy rất khó để nhận ra,
nhưng Gia vẫn có thể nhìn thấy nụ cười đó không thật và có phần cùn mòn. Cảm xúc giả tạo của cậu ta khiến không khí xung quanh cứng đờ.
Nếu thực sự cậu ta coi Gia là bạn thân, tại sao cậu ta phải đeo mặt nạ trước mặt anh?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Về phần Yulan, sự tồn tại của Gia ở mức độ nào đó đặc biệt hơn những người khác. Nhưng nó không đủ để cậu ta cảm thấy buồn cho dù cả hai có cạch mặt nhau. Vì thế giới của cậu ta chỉ có một cái tên thôi.
Đó là Violette.
Ngay cả chỉ gọi tên thôi Yulan cũng dịu dàng như thể nâng niu một báu vật bằng thủy tinh. Cậu ta chỉ mỉm cười thật lòng khi kể về Violette, và lúc nào cũng cảm thấy hạnh phúc khi chạy đến chỗ cô ấy.
Violette là báu vật của Yulan. Yulan rất yêu Violette. Gia có thể biết điều đó ngay cả khi không cần cậu ta phải nói ra. Vì vậy, anh biết rằng mình không nên bất cẩn can thiệp vào chuyện hai người họ. Và Yulan cũng biết rằng Gia hiểu điều đó.
Yulan, người đàn ông lãnh đạm có vẻ ngoài mềm yếu, dành hết tâm trí và linh hồn cho Violette, cưng chiều cô như công chúa.
Mãi 3 năm sau kể từ lần đầu anh nghe thấy cái tên đó. Anh mới có cơ hội gặp mặt cô trực tiếp.
(Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy chắc chắn là 'công chúa'.)
Một hiện thân của cái đẹp với đôi mắt và mái tóc màu bạc đang đứng ở cửa lớp anh.
Vì là một vị hoàng tử, Gia đã từng nhìn thấy rất nhiều công chúa. Thêm vào đó, anh ấy không có sự cầu kỳ trong việc đánh giá ngoại hình cá nhân. Tuy nhiên, ấn tượng đầu tiên của anh ấy về Violette là 'một vẻ đẹp không thể tin được'.
Gia không nghĩ rằng Yulan là người nhạt nhẽo đến mức mê mẩn Violette chỉ vì vẻ ngoài của cô, nhưng đó có lẽ là lý do tại sao cậu ta bảo vệ cô thái quá như vậy. Rốt cuộc, sắc đẹp nếu quá mức sẽ trở thành thứ tỷ lệ thuận với bất hạnh. Người nào càng đẹp thì càng dễ chuốc tai họa vào thân.
Với tất cả điều đó, cũng dễ hiểu cho thái độ của Yulan lúc này.
"Sao? Ngon không?"
"Đừng để tâm đến chị nữa, ăn phần của em đi. Nhưng mà ...nó rất ngon."
Không chỉ Gia, mà tất cả những người khác đều có thể thấy rằng có một ranh giới trong cảm xúc của Yulan.
Ở một bên, cậu ta như một thế giới đầy nắng đẹp với những cơn gió nhẹ thoảng qua. Ở phía bên kia thì như một trận cuồng phong, mưa như trút nước.
Có lẽ, chỉ có Violette, là người duy nhất không nhận ra điều này.
Làm thế nào một người có thể mang đến hai cảm xúc trái ngược như vậy? Càng nghĩ anh lại càng đau lòng thay cho người bạn của anh, Yulan.
Về cơ bản, Yulan luôn vô tư đối với mọi người, chỉ có Violette là ngoại lệ. Với cái gọi là ưu ái, cậu ấy chỉ đặc biệt dịu dàng và mềm mỏng với Violette. Với người khác, chỉ có thờ ơ và biểu cảm như nhau cho dù họ là ai đi nữa.
Nhưng hiện tại, Gia thấy rõ Yulan đang có biểu hiện rõ ràng là không vui. Tức là có gì đó liên quan đến Violette. Là do Milan, hay Claudia? Dựa trên phản ứng, chắc hẳn là Claudia rồi.
Gia cắn một miếng nữa sau khi liếc nhanh Yulan, người đang mỉm cười với Violette. Gia cũng nhận thấy Yulan ăn chậm hơn rất nhiều. Chính xác hơn, phần ăn của cậu ta không hề giảm đi dù chỉ một chút.
Người đàn ông này ăn còn chậm hơn cả Gia cho dù phần ăn chỉ bằng một cái móng tay so với 2 chồng bánh mỳ kia.
Hmm… Có chuyện gì đó thú vị đã xảy ra giữa họ thì phải, đánh ghen chăng?
Có vài chiếc bánh sừng bò trong phần ăn, thứ mà anh đang cật lực nhét vào má. Tuy ở Sina có nguồn lương thực rất dồi dào, nhưng lại chẳng có đầu bếp nào đủ khả năng làm ra cái bánh ngon như vậy.
Những gì đã xảy ra giữa Yulan và Claudia chắc chắn không bình thường.
Vì một người là quý tộc và người kia là hoàng gia, về cơ bản rất khó để họ giữ được bí mật riêng tư.
Có người hiểu nhầm rằng địa vị của bạn càng cao, quyền con người của bạn càng được bảo vệ. Nhưng thực ra hoàn toàn ngược lại, khi bạn có địa vị cao, bất kỳ điều gì bạn làm đều sẽ bị chú ý, và khi bí mật nào đó của bạn mà để người khác biết được, nó sẽ được truyền đi với tốc độ tên bắn. Mà miệng lưỡi thiên hạ là thứ vốn không thể nào bịp được. Không quan trọng nếu người đó là học sinh trung học, một em bé sơ sinh, đàn ông hay phụ nữ. Quyền lực chỉ có thể bảo vệ địa vị của họ, chứ không phải sự riêng tư.
Vì vậy, Gia chắc chắn rằng anh có thể tìm ra sự thật và dối trá về mối quan hệ của hai người này… nhưng anh không sẵn sàng làm điều đó. Anh ấy không có bất kỳ lý do gì để làm như vậy.
Anh không thể phủ nhận rằng anh tò mò. Nhưng anh nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu Yulan tự nói điều đó với anh.
Gia cảm thấy tội nghiệp Claudia, người đang bị Yulan coi như kẻ thù. Tuy nhiên, việc tỏ thái độ thù địch rõ ràng như vậy chứng tỏ Claudia có một vị trí đặc biệt trong lòng Yulan, đủ để anh ta không thể phớt lờ cảm xúc thật của mình.
Dù nghĩ thế nào đi nữa, nút thắt của vấn đề vẫn chỉ có một người.
"Vio-san cũng đang gặp rắc rối hả?"
"Hả..?"
"Đột nhiên cậu bị làm sao vậy, ăn nhiều quá nên chập mạch à?"
"Làm gì có... Thay vào đó, coi ai nãy giờ có tý tẹo mà ăn chưa xong kìa."
"Vẫn đang ăn bình thường mà."
Rõ ràng là xạo ke. Tất cá mọi người ở đây đều biết Yulan nãy giờ ngồi nhìn Violette mà không động miếng nào. Violette cũng biết điều đó và có nhắc anh, nhưng rồi lại mặc kệ. Có vẻ cô ấy quá mềm lòng thì phải.
Nhìn hai người kia cười với nhau, Claudia dời mắt đi với vẻ mặt chát chúa như mới cắn phải miếng xoài xanh. Yulan cũng liếc nhìn anh ta rồi lại mặc kệ và quay trở về với cô nàng tóc bạc.
(Hy vọng là không có chuyện gì xảy ra...)
Cuộc chiến tình trường giữa người bạn của anh, cô 'công chúa' tuyệt sắc mà anh vừa mới làm quen, và một vị hoàng tử uy quyền. Anh tự hỏi liệu mọi chuyện có kết thúc được êm thấm mà không có ai bị tổn thương ?
Không giống như tính cách máu lửa thường ngày của bản thân. Gia mong ước về một tương lai yên bình, thứ mà anh khó có thể tưởng tượng ra được.