Kondo wa Zettai ni Jamashimasen!

chương 37 thứ chưa từng biết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát. Luật nhân quả không chừa một ai cả.

Violette nghĩ việc mình gặp khó khăn là chuyện đương nhiên. Cô phải gánh lấy hậu quả vì những việc làm của mình.

Ngay trong tình huống này cũng vậy, cô nhận thức được điều đó và chẳng hé lấy nửa lời than phiền.

Nhưng liệu cô có dang rộng đôi tay mình ra nhận lấy quả báo của bản thân hay không là một chuyện hoàn toàn khác.

~~~~~~~~~~~~

"Ano, xin lỗi vì sự bất tiện này, Violette."

"Không, không sao, không có vấn đề gì."

"Cảm ơn rất nhiều."

Người đang mỉm cười với cô là Milan, và tất nhiên bên cạnh anh ta là người anh em Claudia. Cả hai người đang ngồi ngay trước mặt cô. Chàng hoàng tử khoang tay lại và lảng đi nhìn xung quanh với vẻ mặt phức tạp.

Violette nhận ra phía sau khuôn mặt tươi cười của Milan là bộ dạng cũng đang nhăn nhó không kém[note25740]. Nhưng cô không chỉ trích anh ta về điều này. Anh ta là người không thích để lộ cảm xúc ra bên ngoài. Milan sẽ luôn tỏ ra thân thiện cho dù có ghét người ta đi nữa.

Cô không thể tưởng tượng rằng bất cứ ai trong số họ lại chủ động đến chỗ cô ngồi ăn trưa.

Cũng có thể do đang giờ cao điểm của Canteen, mặc dù nhà ăn rất rộng, nhưng việc kiếm được chỗ ngồi thoải mái và yên tĩnh khá khó khăn. Và với hào quang của hai người, chắc chắn có không ít cô gái sẽ nhìn chằm chằm họ cả buổi.

Và thật lạ, xung quanh cái góc mà Violette hiện đang ngồi chẳng có bất kỳ người nào cả. Dù một kẻ ngốc cũng có thể nhận ra rằng cô đang bị người ta né tránh. Violette không bận tâm vì cô nhận thức được điều đó, và cô hiểu có rất nhiều lý do để người khác làm như vậy.

Mặc dù Milan không thể hiện rõ ràng như Claudia, nhưng cô biết rõ rằng trước giờ anh ta luôn ghét cô. Đó là lí do tại sao, cô đứng hình khi anh ta hỏi có thể sử dụng chỗ ngồi trống trước mặt cô hay không. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ ăn trước mặt mình như thế này.

Violette ngồi ở phần giữa một chiếc bàn lớn có thể dùng cho mười người, vì vậy cô mong rằng họ sẽ ngồi ở vị trí hai đầu. Nhưng không, họ ngồi ngay đối diện Violette. Cô muốn di chuyển, nhưng như thế chẳng khác nào công khai tránh mặt họ, và việc đó cực kỳ vô duyên.

Vì vậy cô dành ngồi đây chịu trận.

"Em nay không đi cùng Yulan sao?"

"Thỉnh thoảng Yulan mới ghé đây. Bọn em không có ăn trưa cùng nhau mỗi ngày như hồi sơ trung nữa."

Mặc dù hồi đó cô có rất nhiều bạn xung quanh, thời gian nghỉ trưa cô chủ yếu dành ở bên cạnh Yulan. Nhưng mọi chuyện thay đổi từ khi cô chuyển cấp.

Violette rất vui vì Yulan quan tâm cô, nhưng cô cũng muốn anh dành thời gian cho bản thân nữa.

Nhưng bây giờ cô lại muốn anh có mặt ngay lúc này, vì nếu có Yulan. Hai người họ chắc chắn sẽ không ngồi ở đây.

Cả Violette và Milan đều

biết rằng có gì đó phức tạp trong mối quan hệ giữa Claudia và Yulan.

"... Hai người cứ ngồi nhìn như vậy thôi sao? Đồ ăn nguội sẽ mất ngon đấy! "

"À ừ, em nói đúng. Claudia, ăn đi kìa."

*[note25738]

Mỗi món ăn phục vụ ở đây đều mới được nấu xong, vì vậy việc để nguội sẽ ảnh hưởng chút đến mùi vị. Mà thực ra cô chẳng quan tâm chuyện đó lắm. Cô muốn hai người đó ăn nhanh nhanh rồi đi dùm. Cô không muốn bị người ngoài hiểu lầm. Vì tất cả mọi người đều biết cô đã từng dí Claudia như thế nào.

~~~~~~~~~~~~~~~

Claudia cảm thấy rất khác biệt so với trước đây.

Không thể tin rằng một người từng đòi thề non hẹn biển yêu đương sống chết với anh như cô ấy lại có thể lạnh nhạt và vô cảm như vậy chỉ sau một khoảng thời gian ngắn. Đó không phải tự tin thái quá, mà là tò mò, và cũng có chút đề phòng không biết đây có phải là quỷ kế của Violette hay không.

Cuối cùng, ánh mắt của Claudia chuyển sang Violette… hay chính xác hơn là các món ăn của cô ấy.

Còn Violette đưa mắt xuống phần ăn.

Cô ấy làm vậy chỉ để ăn bữa trưa của mình, nhưng không hiểu sao, hành động nhỏ đó lại bóp chặt trái tim Claudia.

Điều xuất hiện trong đầu anh là… nụ cười của Violette mà anh nhìn thấy ngày hôm đó. Đôi môi đỏ mọng và ánh mắt dịu dàng và mềm mại hướng về Yulan.

"...Này, có bị sao không thế?"

"...À không, không sao."

Có vẻ Claudia đã vô thức nhìn chằm chằm vào Violette mà quên cả ăn. Violette, người nghe thấy tiếng của Milan mà ngẩng đầu lên, và hai mắt của họ chạm nhau. Mặc dù không phải có tật giật mình, nhưng anh ta vẫn nảy người lên và không nói được gì, chỉ biết đưa mắt hết chỗ này đến chỗ khác. Bộ não của chàng hoàng tử đang hoạt động hết công suất để chữa thẹn cho cái hành động vừa rồi của bản thân, và rồi anh ta nhìn vào phần mà Violette đang ăn.

"Anh chỉ đang nghĩ....là....em ăn ít quá nhỉ?"

"!?"

Claudia và Milan có khẩu phần bữa ăn bình thường, với cả món chính và món phụ trên khay của họ. Violette có một đĩa…và chỉ có một chiếc bánh mì kẹp trên đó.

Mặc dù có sự khác biệt giữa nam và nữ, Claudia cho rằng số lượng này là quá ít đối với một người đang tuổi trưởng thành.

"Việc một cô gái ăn ít không phải chuyện hiếm đâu thưa ngài."

"À ừ, xin lỗi vì điều đó."

Ngay cả khi đó là một cái cớ trong lúc tuyệt vọng, anh vẫn thấy mình nói một câu ngu xuẩn. Rõ ràng ở cái thế giới quý tộc coi trọng vẻ ngoài như vậy , việc một cô gái ăn kiêng là chuyện quá phổ biến. Việc Violette cố ý giảm khẩu phần ăn của mình để giữ dáng là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được.

Hơn nữa, việc một quý ông đề cập đến vấn đề đó trước mặt một người phụ nữ là chuyện khá là thiếu tế nhị.

"Không phải em cố tình ăn ít hơn, chỉ là để bụng để ăn món tráng miệng thôi."

Tất nhiên một chiếc bánh kẹp như vậy chẳng thể nào lấp nổi cái dạ dày đó rồi. Cô chỉ cố ăn bữa chính ít đi để phần chỗ cho đồ tráng miệng được phục vụ sau.

Violette là một tín đồ của giáo phái sùng bái đồ ngọt. Bữa tráng miệng với cô còn quan trọng bữa chính. Mặc dù Yulan cảm thấy không hài lòng chút nào về thói quen ăn uống này. Nhưng đó là sở thích của cô, và cô cũng biết cách sắp xếp bữa ăn sao cho có chừng mực. Nên anh chưa bao giờ phàn nàn về chuyện này.

"Vậy ra Violette thích đồ ngọt?" [note25739]

"Vâng, ... Mặc dù mọi người thường nói với em rằng những thứ như vậy không phù hợp với một người như em."

Violette mỉm cười hiểu ý nhìn Milan, người có vẻ ngạc nhiên. Tất nhiên, đó không phải là nụ cười mà Claudia nhìn thấy cô dành cho Yulan, nhưng đó là nụ cười thích hợp nhất trong tình huống này.

Violette quay lại chuyện ăn và chấm dứt cuộc trò chuyện.

Những đầu ngón tay trắng nõn của cô nắm lấy chiếc bánh mì nướng, lộ cả rau diếp và phô mai đang tan chảy kẹp bên trong . Từng vết cắn nhỏ

trông thật từ tốn, và đôi má đó hơi nhúc nhích khi nuốt.

Khi cô cắn một miếng nữa, anh thoáng thấy hàm răng trắng và chiếc lưỡi đỏ của cô qua khe hở giữa đôi môi tươi tắn đó.

Bộ não của Claudia lại bắt đầu quay.

“… Anh không nghĩ nó không hợp với em.”

"....Hmmm."

"Đồ ngọt cũng rất ngon và bổ dưỡng mà. Bánh, kẹo, chocolate...và nhiều thứ khác."

Vì Claudia đột ngột gọi cô ấy, Violette bị nghẹn. Nhìn bộ dạng của cô khiến anh cảm thấy có lỗi. Nhưng anh không biết mình nên nói gì cả.

Milan ngồi bên cạnh ngạc nhiên với lời nhận xét của Claudia và gác bữa ăn lại.

"Lúc em ăn trông... rất đẹp."

"!!"

"!!"[note25741]

Claudia nhận ra mình vừa nói gì đó ngu người khi nhìn vẻ mặt trở nên bất thường của Violette. Cô mặt nghệt ra nhìn chằm chằm vào anh.

Đôi mắt cô mở to hơn, không thể hiểu hơn là ngạc nhiên. Cô vẫn chưa tỏ ra khó chịu, nhưng đó là bởi vì cô vẫn chưa hiểu được tại sao anh ta nói vậy.

Anh không thể phàn nàn

nếu cô tức giận, việc nhìn vào cách ăn uống của người khác là cực kỳ bất lịch sự. Ngay cả đó là một lời khen,

quan trọng là đối phương có đón nhận lời khen đó không, và độ thân thiết giữa hai người như thế nào.

Và tất nhiên Violette không đón nhận lời khen đó, và thiện chí giữa hai người là zero.

Nếu đứng trên phương diện trước kia. Anh là một chàng hoàng tử đẹp trai quyền quý, cô là một nữ quý tộc si tình. Lời anh ta vừa nói chẳng khác nào mật rót vào tai đối với Violette. Nhưng anh ta ngay lập tức vứt bỏ khả năng đó.

Mặc dù bản thân Claudia không hoàn toàn tin tưởng cô ấy, nhưng anh ấy đã biết rằng có điều gì đó đã thay đổi trong Violette.

Vậy thì khả năng trái ngược xảy ra thì sao?

Nếu cô ấy coi câu nói đó là một lời thiếu tế nhị và khiến cô cảm thấy khó chịu với anh. Điều này khó mà đoán biết được, chắc chắn cô sẽ không phát hỏa lên

vì đây là nơi công cộng, mà Claudia lại còn là hoàng tử.

Claudia hiện giờ không thể đưa ra bất kỳ lý do chính đáng nào để rút lại lời nói của mình, Anh tự nguyền rủa bản thân mình vừa nói cái quần què gì vậy? Càng nghĩ mặt anh càng nhăn lại.

Mặc dù bên cạnh anh có Milan, một bậc thầy trong việc khen ngợi và nịnh nọt phụ nữ. Claudia cảm thấy nhục nhã vì bản thân chỉ là một tên bắt chước kém cỏi.

Anh ta nghĩ rằng mình cứ phải xin lỗi trước đã, dù anh không biết nên giải thích sao. Nhưng trước khi anh kịp nói, Violette đã mở miệng.

"Cái gì vậy trời..."

Violette mím miệng và ... cười, mặc dù lông mày cô rũ xuống trông giống bối rối hơn. Nhưng có lẽ vẫn tính là một kiểu cười.

Nó khác xa với nụ cười giả tạo mà Claudia đã thấy trước đây, điều mà anh sẽ không bao giờ quên dù ngày tháng trôi qua.

Nụ cười tỏa ra sự lạnh lẽo không kém gì mối quan hệ giữa họ.

Tuy nhiên lần này, cô ấy cười trước mắt Claudia. Một nụ cười chứa đầy cảm xúc và ấm áp. Và nó dường như đã nắm lấy trái tim anh.

"Em rất vui khi nghe điều đó. Cảm ơn anh rất nhiều, Claudia-sama."

Nhìn vào đôi mắt thoáng buông lỏng ấy, Claudia chống cự trong tuyệt vọng với cái cảm giác tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trước khi cổ họng khô khốc của anh có thể kịp phát ra tiếng động. Một bóng đen từ phía sau Claudia bất ngờ trèo qua chiếc bàn họ đang ngồi.

"Vio-chan, em ngồi đây có được không?"

~~~~~~~~~~~

Dám đánh du kích với anh à? - Yulan said :))))

Truyện Chữ Hay