Sau khi Violette trở về nhà, cô đã chạm mặt Maryjun vài lần, nhưng Maryjun không gọi cô ấy để trò chuyện.
Thường thì cô sẽ tiếp cận Violette với một nụ cười tươi tắn. Có vẻ như hôm nay Maryjun không đủ trẻ con để có thể cười một cách hồn nhiên sau tất cả những gì đã xảy ra.
Thành thật mà nói, Violette thực sự lo lắng về tình cảm mà Maryjun hướng đến cô mà chẳng quan tâm đến cảm nhận của cô. Vì vậy khi thấy Maryjun bắt đầu biết suy nghĩ, cô cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Nhưng theo chiều hướng khác, cô lại thấp thỏm sợ rằng quan hệ giữa hai người đang theo chiều hướng xấu đi.
Sau bữa tối và khi cô tắm xong, Violette trở về phòng, không còn gì để làm ngoài việc đi ngủ. Dù cảm giác trái tim cô nhẹ hơn khi ở nhà chỉ vì Maryjun không đến nói chuyện với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy thoải mái nhất trong phòng riêng của mình.
Có nguy cơ ai đó sẽ bất ngờ đến thăm, nhưng mà có Marin lo. Violette có thể an tâm thư giãn.
Khi cô ngồi xuống chiếc ghế sofa rộng rãi, một chiếc cốc hấp[note25322] được đặt sẵn trên bàn. Violette di chuyển mắt về phía Marin như muốn nói cảm ơn cô.
"Có chuyện gì vui sao? Violette-sama."
"Huh..?"
Câu hỏi phát ra từ miệng Marin, người có biểu cảm thoải mái khác thường mà Violette không hề nhận ra.
Marin cười khi nhìn vào cách Violette bị bất ngờ và nhìn chằm chằm vào cô trong bối rối, không nhận thấy rằng tâm trạng bản thân đang tốt hơn nhiều so với mấy ngày gần đây.
"Chỉ là hôm nay, tâm trạng của cô chủ tốt hơn bình thường."
"Ah, là vậy sao?"
Violette hoàn toàn không biết về điều đó, nhưng vì Marin nói vậy, thì chắc là đúng. Rốt cuộc, đây là điều mà người khác sẽ để ý hơn cô.
Violette không thể trả lời ngay lý do tại sao cô lại tươi tỉnh như vậy.
Khi Violette nhìn lại những gì đã xảy ra hôm nay, Sẽ không có gì lạ khi nói rằng cô ấy đã hoàn toàn kiệt sức.
Trong khi cảm nhận hơi ấm của nước trên môi, Violette chạy bộ nhớ của mình. Cô gặp Milan rồi nói chuyện với Maryjun, xong rồi cô đến thăm lớp của Yulan sau khi cô học xong. Cô ấy rất vui khi được nói chuyện với bạn của Yulan ở đó, nhưng tất cả đều không có gì đặc sắc để khiến cô khá hơn.
"Đúng vậy, có một điều gì đó tốt đẹp đã xảy ra hôm nay."
Violette không thể nhớ hương vị của trà mà cô ấy đã uống với vị hoàng tử đẹp trai kia. Cô nghĩ nó rất ngon, nhưng không đủ để đọng lại trong não cô.
Tuy nhiên, ngay cả khi cuộc nói chuyện đó được coi là một điều tốt, cô cảm thấy như
đó không phải lý do khiến cô cảm thấy vui.
"Ồ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Uhmm...Có lẽ vì tôi đã hẹn với Yulan."
"Yulan-sama??"
"Chúng tôi quyết định đi chơi cùng nhau sau giờ học ngày mai. Vì tôi chưa bao giờ đi la cà cùng bạn bè , tôi nghĩ mình sẽ có thể cảm thấy một chút không khí của một buổi dạo phố."
Thực ra thì, Violette đã đi dạo phố vài lần trước đó. Cô đi cùng với những cô gái quý tộc, người đã bao quanh Violette ở khắp mọi nơi, uống trà trong một cửa hàng không phù hợp với sinh viên sử dụng phòng VIP nhất để ngồi.
Nhưng đối với Violette, nó không phải là đi chơi với bạn bè. Thoạt nhìn, giống như Violette đi một mình và những người đó theo sau cô thì đúng hơn. Về cơ bản thứ họ muốn làm bạn cùng không phải cô mà là hào quang và sự quyến rũ của Violette.
Cô đã chi rất nhiều tiền, đi cùng rất nhiều bạn, nhưng không ai trong số đó mang lại cho cô hạnh phúc hay sự thích thú.
Đối với Violette, đó là một nghĩa vụ, không phải là giải trí, một loại ám ảnh thật sự.
Cả hai còn chưa biết mình sẽ đi đâu và làm gì, nhưng đó không phải là một vấn đề lớn. Violette không ngờ rằng chỉ bằng cách thay đổi người đi cùng, cô đã có một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ mà cô chưa từng cảm nhận từ trước đến nay.
Mục đích chuyến đi của cô là để tạ lỗi. Nhưng đó chỉ là cái cớ để cô có thể sắp xếp một cuộc hẹn mà thôi.[note25323]
"Nhưng tôi không biết rằng tôi đang mong chờ điều đó nhiều như vậy...Fufu, tôi đã không nhận ra cho đến khi cô nói với tôi."
Có thể dự đoán được rằng Violette đã mong chờ nó. Cô đã không nhận ra điều đó cho đến khi có người chỉ ra điều đó cho cô, nhưng đó là vì cô nghĩ rằng cảm giác này là thứ gì đó hoàn toàn tự nhiên.
Có lẽ do Violette lớn lên trong một môi trường ngột ngạt như vậy. Ngay cả khi cô cố thở một cách tuyệt vọng, cảm giác ngột ngạt bên trong như bị nghiền nát ngực cô vẫn không biến mất, và lý do cô có thể đứng vững trong gia đình Vahan này chỉ là vì Marin đứng về phía cô.
Trước đây khi ở bên cạnh Yulan, tâm lý đó đè nặng lên giống như một hàng rào ngăn cách.
Và bây giờ mặc dù hàng rào đó không biến mất, nó không còn đủ sức kìm hãm nữa bởi tâm hồn của Violette được cứu bởi khát vọng tự do nhỏ bé đang thắp sáng trong mắt cô.[note25324]
"Tôi nghĩ rằng ngày mai tôi sẽ về muộn. Nên đừng lo lắng về chuyện đó."
"Chuyện đó tôi hiểu mà."
"??"
"Xin hãy tận hưởng cuộc dạo chơi, thưa Violette-sama."
"Cảm ơn."
Những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời chất chứa nơi nụ cười của Marin.
Cảm xúc thì luôn phức tạp, cho đến khi nó có thể diễn tả ra thành lời.