Trans: Izanami-no-Okami
Edit: Scorpius
______________________________
Sau khi thả cho cơ thể thư giãn trong bồn tắm tại nhà của một cô gái, tôi mặc lấy bộ đồ ngủ màu xanh hải quân của ba Hoshimiya được treo trong tủ đồ.
Mùi hương chiếc áo không quá tệ. Thứ mùi ám vào không hề bộc lộ rằng chủ của nó đã lớn tuổi. Chỉ là một bộ đồ đã cất trong tủ một thời gian dài (có lẽ là mùi ẩm mốc chăng?)
Theo lời của Hoshimiya, quần áo ba cô để lẫn lộn với đống vật tư của cô ấy khi họ chuyển tới đây.
May mắn thay, tối nay tôi được phép mượn nó.
Sau khi lau khô đầu tóc, tôi bước ra khỏi phòng tắm mà bước vào căn phòng nơi Hoshimiya đang ngồi.
“Cảm ơn vì đã cho tớ mượn phòng tắm.”
“Không có gì. Giờ tới lượt mình đi tắm đây.”
Hoshimiya đáp lại một cách từ tốn, và đi thẳng vào trong phòng tắm.
…Đi tắm ư? Cổ định đi tắm thiệt luôn hả trời? Ý tôi là, tất nhiên là cô ấy phải đi tắm rồi, nhưng mà đang có một đứa con trai ở đây mà? Chưa kể hai đứa lại không phải là người yêu với nhau.
Mặc dù là bạn cùng lớp, nhưng hai người bọn tôi không hề bắt chuyện với nhau dù chỉ là nửa lời.
*Xì…..*
Không lâu sau đó, tôi nghe được tiếng xả nước từ vòi hoa sen.
“......”
Tôi không biết liệu cô ấy không coi tôi là một người khác giới, hay đơn giản chỉ là cô có lòng tin vào tôi đây…
Mà hẳn là cái đầu tiên rồi.
Tôi từng có nghe người bạn thủa nhỏ của mình nói rằng: “Riku-chan, cậu đáng yêu thật đó, giống như con cún con ấy!” nên chắc hẳn là tôi là thứ sinh vật không lọt nổi mắt phái nữ rồi.
“---Aha!”
Nếu họ nhìn tôi giống như là một con chó con thay vì một con người, thì chả có vấn đề gì nếu tôi tắm chung cùng với Hoshimiya, phải vậy không?!
Ừ thì chắc cổ sẽ chỉ nói mấy câu kiểu như “Kyaa, đáng yêu quá!” và rồi được xoa đầu, hoặc là bị tác động vật lý và rồi lên phường uống trà thôi.
*Kính coong*
Tiếng chuông cửa bất chợt vang lên. Có khách tới thăm sao? Vào cái giờ như này ư?
“Có ai ở nhà không?”
Không biết liệu có ổn khi tôi trả lời không. Nhưng nếu bên kia cửa là người quen của Hoshimiya, chắc kèo là sẽ rắc rối lắm đây.
Nhưng tôi cũng không thể bơ đi chuyện này được. Nếu đã thế, tôi có nên đi gọi Hoshimiya không?
“Không…không…chắc chắn là không được rồi. Không thể được, trong đó có con gái đang tắm kia mà.”
*Kính coong.*
Tiếng chuông cửa lại vang lên một lần nữa.
Xin lỗi nha, nhưng chắc hẹn ngày hôm sau tới rồi.
Giờ tôi chả giúp gì được nữa đâu.
*Kính coong*
“Ồn quá, cái đồ dở người này.”
Nhức tai thật chứ! Chết tiệt, tôi phải chuồn khỏi đây càng sớm càng tốt.
Tôi đứng dậy, đoạn đưa tay khẽ mở cửa.
“Ayana! –------Ể, ai đây?”
Xuất hiện trước mặt tôi là một người phụ nữ với mái tóc để xõa tự nhiên. Tròng mắt cô sâu hệt lỗ đen. Dựa trên vẻ ngoài thì có vẻ cô ấy đang là sinh viên đại học, hoặc có lẽ là lớn tuổi hơn thế… Mặc trên mình chiếc áo phông rộng cùng với quần ngắn, một bộ thường phục thường thấy. Nhìn bề ngoài thì cô ấy khá ốm yếu, nhưng ít ra có khuôn mặt đầy đặn bù đắp lại.
“Em là Riku Kuromine.”
“Đây là phòng của Ayana, đúng không nhỉ?...Ồ, em là bạn trai của em ấy sao?”
“Không phải đâu ạ.”
“Không lẽ, là trộm sao?”
“Bộ em là gì trong mắt chị vậy? Kiểu người trông như muốn hành hung người khác sao? Em là bạn cùng lớp với Hoshimiya.”
“Hửm…”
Cô gái bí ẩn nhìn tôi từ đầu với chân với ánh mắt hoài nghi rõ mồn một.
“Sao một cậu trai mà chỉ là bạn cùng lớp của một cô gái lại ở trong nhà của cô ấy trong cái giờ này vậy?”
“...Em đang đi bụi.”
“Bỏ nhà đi bụi sao?”
Tôi chỉ có nước nói dối thôi. Nên là, tôi chẳng còn có cách nào khác nữa ngoài nói như thế.
“Phải. Em có chút xích mích với gia đình và…giận dỗi bỏ lên phía núi. Và em dừng chân ở một tiệm tạp hóa rồi tình cờ gặp được Hoshimiya, và cậu ấy đồng ý cho em trú qua ở đây.
“Hể. Cái con bé Ayana này đúng là tốt bụng thật, nhỉ? Nhưng mà em ấy lại có hơi lơi lòng thì phải.”
“Chị nói đúng.”
“...Em định làm chuyện đó sao?”
“Hả?”
Người phụ nữ bí ẩn này mỉm cười với tôi.
“Em hiểu chị vừa nói gì mà, phải không? Cái chuyện đó đấy. Việc một cặp trai gái sống chung với nhau thì làm gì mà không có chuyện giữa hai người cơ chứ?”
“Chị chuyển chủ đề nhanh quá đấy?”
Người phụ nữ đó nhếch miệng cười. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn …Không, giờ vẫn còn quá sớm để đưa ra kết luận.
“Ồ, tên chị là Chiharu Mondo. Hiện đang là họa sĩ ero manga.”
Xưng danh mà hồ hởi quá thế?! Không được, đó không phải là điều mà chị nên cảm thấy tự hào đâu.
“Em cứ gọi chị là ‘Monmon-chan’ đi!”
“Là do em tưởng tượng thôi, hay là cái tên nghe có vẻ đen tối thật vậy?”
“Sao thế? Chị là họa sĩ ero manga Monmon-chan cơ mà. Riku-kun đúng là một tên biến thái mà!”
“Bà chị về giùm cho em cái!”
Mondo với chả Monmon. Cả chuyện là họa sĩ ero manga nữa… phải, chắc chắn là không ổn rồi, nghĩ theo khía cạnh nào cũng vậy.
“Nè, chị muốn nhờ em một chuyện.”
“Chuyện gì thế ạ?”
“Lúc mà em làm chuyện đó, em có thể làm sát bên tường nhất có thể được không? Chị sống ngay kế bên nhà mà.”
“Hả?”
“Chuyện ứ ừ ấy mà!”
“Chị về ngay giùm em!”
Biết ngay mà. Tôi lúc này chỉ muốn cắm đầu xuống đất thôi.
Cái bà chị này còn khó nhằn hơn cả cái ông già ăn cắp tại tiệm tạp hóa trước đó nữa…!
“Một câu chuyện tình giữa một cậu trai đi bụi với một cô gái sống chung nhà với nhau. Và rồi hai người… ôi chà, chị có nguồn cảm hứng rồi. Có ý tưởng cho truyện rồi! Xin lỗi nhé, Riku-kun, nhưng chị cần phải về ngay đây!”
“Thế chị tới đây vì việc gì vậy…?”
“Hửm? Chị vừa nghe thấy tiếng hét của Ayana-chan trong nhà, nên chị tới đây để kiểm tra chút. Gặp lại em nha.”
Dứt tay chào, Chiharu Mondo liền lập tức quay về nhà.
Điên quá rồi! Bộ chị ấy xỉn hay sao!
Sao cô ấy lại có thể áp đảo được tôi, cái người mà tự mình xử lý được một tên ăn cướp tại cửa hàng tạp hóa vậy?