Uwaa. nhẹ nhõm thật! 20 phút vừa qua là cả một trận chiến khốc liệt nhưng kẻ dành được phần thắng chính là tôi!
“Chờ một chút………mình đến đây để làm cái gì cơ chứ?”
Tôi đã đi tới vùng này với ý định tự tử nhưng trời xui quỷ khiến thế nào lại ghé vào một cửa hàng tiện lợi để giải quyết nhu cầu…
Chẳng phải tôi đạp xe đi xa đến thế này là do bị bạn thuở nhỏ đá ư?
Chết tiệt. Cái cảm giác vụn vỡ đó lại xuất hiện một lần nữa…
Cứ nghĩ về con nhỏ đó lại khiến tôi không thiết sống nữa.
Có vẻ như tôi bắt đầu hối hận về mọi chuyện rồi… cảm xúc của tôi cũng đang dần phai mờ đi.
Mua đồ uống rồi nhanh chóng tìm một nơi để kết thúc cái cuộc sống này càng sớm càng tốt nào.
“Này! Đưa tiền cho tao hoặc là mày sẽ đăng xuất!”
Giọng nói khàn khàn của một ông già vang lên.
….Ngoài đó đang xảy ra chuyện gì thế?
Tôi đi thẳng ra quầy thu ngân với một chai nước thể thao trong tay.
Và rồi khung cảnh hiện ra trước mắt tôi là một gã béo ú trùm kín đang chĩa dao vào cô thu ngân.
Hmm, hẳn là cướp rồi.
“Đưa tiền cho tao nhanh lên!”
"Híc ..... u-ugh ..... híc."
Cô nàng thu ngân đã hoảng sợ đến nỗi bắt đầu khóc thút thít và bắt đầu dùng đôi tay run lẩy bẩy của mình cố gắng mở két lấy tiền một cách tuyệt vọng.
Tuy nhiên trong tay cô ấy chỉ là một vài xu lẻ mà thôi.
“Ah, ano….. xin….. ti-tiền đây ạ”
“Haaa?! Này làng nước ơi, ơi làng nước ơi! Xem mấy đồng xu lẻ này! Những lúc thế này thì cô phải đưa ra một đống tiền chứ! Nhanh lên trước khi quá muộn!”
"Hiiiiik! Tôi-tôi xin lỗi...!"
Người thu ngân lại bật khóc sau khi bị tên kia hét vào mặt một lần nữa.
ish, ish, ish. Xót thật…
Khi nào mới đến lượt thanh toán của mình nhỉ. Tôi đã đứng chờ ở phía sau hắn ta được một lúc rồi.
Và rồi tên cướp quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi cúi đầu xuống theo phản xạ.
“Ồ, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối….Hả? HAAAAAAAAAA!?”
Tiếng hét kinh hãi của gã trung niên vang vọng khắp cửa hàng.
Chậc, ồn ào quá đi. Đau tai lắm đây.
“Này, ông chú đang làm gì vậy!? Ông ầm ĩ quá đấy.”
“Ầm ĩ ư, à…xin lỗi nhé. HẢAAAAA?! Mày đang làm ở đây?! Mày vừa chui ra từ cái xó xỉnh nào đấy hả?!”
“Toilet. Tôi vừa đi toilet xong.”
“Từ toilet ư?! Chờ chút, mày có biết ở đây đang xảy ra chuyện gì không?”
“Tôi biết. Ông chú đang ăn cướp đúng chứ>”
“Nếu biết sao mày lại bình tĩnh vậy hả?! Mày là thành viên của lực lượng đặc biệt nào?!”
“Sai rồi, chỉ là một thằng nào học sinh cao trung thông thường đang tìm nơi để chết mà thôi!”
“Chết tiệt, thằng quỷ ám!”
Ông chú này bị sao vậy? Sao ông lại phấn khích thế? Không bình tĩnh được một chút à?
Ở phía sau, cô nàng thu ngân vẫn đang tiếp tục khóc thút thít.
“Này thằng nhóc! Mày đang đùa tao đấy à?”
“Hử?”
“Mày nghĩ là tao không dám giết mày ư?!”
Ông chú kia chĩa dao vào tôi với vẻ mặt khó chịu.
Nếu là tôi của trước đây thì chắc giờ cũng són ra cả quần vì sợ hãi rồi. Tuy nhiên trạng thái tinh thần hiện tại thì tôi chẳng thể nghĩ gì hơn ngoài “A, mũi dao này…”
“Tao giết mày đấy, thằng nhóc.”
“....Xin mời.”
“Cái gì?”
Đột nhiên ông ta đặt ra nghi vấn như một thằng ngốc.
“Cứ giết tôi đi. Mà chẳng phải tôi đã bảo là mình đang đi tìm nơi để chết sao?”
“Không, không. Sao mày lại tại muốn từ bỏ cuộc đời như vậy hả?”
“Mất gia đình vì tai nạn xe hơi, cái người duy nhất luôn giúp đỡ là bạn thuở nhỏ thì vừa đá tôi xong…. Tôi phát chán cái cuộc sống này lắm rồi.
“Này….mày nghiêm túc đấy à?”
“Nếu ông chú đang muốn giết thì ra tay đi nhưng sau đó thì để yên cho cô thu ngân nhé? Nếu ông mà làm đau cô ấy thì tôi sẽ ám ông cả đời.”
Ít nhất thì tôi cũng có thể làm một việc thiện cuối cùng là bảo vệ cô nàng thu ngân.
Sau đó tôi hướng về phía ông chú với vẻ hoàn toàn cam chịu.
“Nhanh lên, giết tôi đi.”
“Đéo!”
“Làm ơn giết tôi đi.”
“Không, tao không làm!”
Thế là tên cướp đánh rơi dao và bỏ chạy khỏi cửa hàng tiện lợi sau khi hét lên.
Chậc, cứ nghĩ là ông ta sẽ giúp mình khỏi phải phiền phức đi tìm một nơi để nhắm mắt chứ.
Để rồi tôi đặt chai nước thể theo lên quầy một cách đầy tiếc nuối.
"....... Sụt sịt....... Hícc..... Hể?"
“Tôi lấy hóa đơn được chứ?”
“C-cậu….Kuromine-kun?”
“Hử?”
Bất ngờ hiện lên khi cô thu ngân đầy ngây thơ kia đột nhiên gọi tên tôi.
“....T-tớ….là bạn học của cậu…Hoshimiya….Ayana…..”
"......Hử?"
Ayana Hoshimiya là cô gái dễ thương nhất trong lớp của tôi. Cô ấy có một mái tóc nâu xinh đẹp buộc đuôi ngựa kết hợp với khuôn mặt thanh tú nếu được trang điểm đúng cách.
Cô ấy cũng là một người rất sành điệu nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ những học sinh nam vì vẻ ngoài của mình.
Tính cách cũng có thể là nói là hoàn hảo khi thông minh, vui vẻ và luôn thân thiện với mọi người khi nụ cười gần như luôn xuất hiện trên khuôn mặt của cô ấy.
Ayana Hoshimiya được mọi người công nhận là cô gái nổi tiếng nhất trường.
Hoặc cũng có thể nói cô ấy chính là thước đo của sự nổi tiếng cũng được.
…..Không, chắc là nói dối thôi. Làm gì có chuyện cô gái ngây thơ trước mặt mình là Ayana Hoshimiya được.
Tôi nhìn vào cô ấy một cách chăm chú.
Mái tóc nâu dày và cặp kính đã khiến tôi không nhận ra được nhưng chắc chắn là cùng một đường nét khi xét vào những phần còn lại.“Umm…tớ xin lỗi, nhưng…liệu cậu có thể ở lại…cho đến khi quản lí tới được không?”
“Tại sao?”
“L-là bởi đó là luật. Tớ chắc rằng là cậu sẽ bị hỏi rất nhiều thứ đấy, nhưng…”
“Được rồi.”
Rắc rối thật đấy mà cũng đành chịu vì tôi cũng không muốn gây ra thêm nhiều khó khăn với Hoshimiya nữa nên đã miễn cưỡng gật đầu đồng ý.