【Giá trị Khát khao và Ý chí của Chủ thể đã vượt ngưỡng】
【Tiến độ Nghi thức đạt mức 99%】
【Công suất của [Ánh sáng] trong Chủ thể đã tăng 999%】
【Nhận được khả năng dịch chuyển đến [Bạch vị]】
【Đang phân tích】
【Đã có thể dịch chuyển đến [Bạch vị]】
【Dịch chuyển? Thi triển/Từ chối】
Bất ngờ nghe thấy âm thanh vọng lại từ đâu đó,
“Bạch... vị?”
Yuno ngạc nhiên thì thầm.
Khoảnh khắc tiếp theo, kí ức của hắn tuôn ra như dòng nước chảy xiết.
Đúng rồi, lần trước hắn cũng đã gặp tình huống như thế này.
Khi hắn sắp bị đòn tấn công của Nagios hủy diệt.
Cảm xúc mãnh liệt sinh ra từ ham muốn sống đã cường hóa [Ánh sáng].
Và hắn đã bị cuốn vào không gian khác mang tên [Hắc vị].
Ở đó, hắn đã gặp lại Chrome và đánh nhau với anh ta.
Kết cục mất đi cánh tay phải, may thay còn sống thoát được...
Lần này hắn không bị dịch chuyển đến [Hắc vị] mà là [Bạch vị]
Theo như cái tên, có lẽ đó là thế giới thuộc về [Ánh sáng].
Bản năng hắn mách bảo, rằng khi đến thế giới đó, hắn sẽ mạnh hơn.
“Đưa ta đi, Thánh kiếm”
【Nhận lệnh. Tiến hành dịch chuyển đến [Bạch vị]】
【Chuẩn bị... hoàn tất】
------------
Khi nhận ra Yuno đang đứng giữa một không gian trắng thuần khiết.
“Ơ, đây là đâu...!?”
[Cuối cùng cậu đã đến được đây, Chủ nhân.]
Không biết từ khi nào đã có một ông béo lùn đứng ngay cạnh Yuno.
“Vayu...?”
Hắn là tồn tại được gọi là Điểm cực của [Ánh sáng] trú ngụ trong Thánh kiếm Ark Weiss.
[Độ lớn mạnh của [Ánh sáng] tùy thuộc vào dục vọng của chủ thể. Dục vọng, hay nói cách khác là ước nguyện của người đó. Là cội nguồn của ý chí. Càng mạnh mẽ bao nhiêu, [Ánh sáng] của chủ thể càng rạng ngời—]
Vayu nói như xướng lên lời ca.
[Chủ nhân đã tự nhận thức được dục vọng của mình từ trước đến giờ. Thứ cậu muốn. Thứ cậu đang tìm kiếm. Thứ muốn lấy cho bằng được. Hãy nghĩ về nó sâu đậm hơn nữa đi. Nếu làm thế, [Ánh sáng] của Chủ nhân sẽ càng thêm chói lọi—]
“Dục vọng của tôi...”
Đột nhiên bị nói như vậy, nhưng thổ lộ dục vọng của mình không phải điều đơn giản.
“Đâu dễ nói ra như thế. Tôi có lòng tự trọng chứ bộ...”
[Tự trọng? Thứ đó khiến cậu phải ngại ngần à.]
Vayu trách cứ.
[Đừng xấu hổ với dục vọng của bản thân. Phải thừa nhận và chấp nhận nó. Như thế thì Chủ nhân mới có được [Ánh sáng] mạnh mẽ -- to lớn hơn bất kể người nào.]
Những lời của Vayu dần thấm vào tim Yuno.
“Không xấu hổ à...”
Hồi xưa, hắn xem mình là một Anh hùng thanh khiết.
Và hắn cũng cảm thấy tội lỗi khi cướp đi Irina, bạn gái của người bạn cũ – Chrome.
Ít nhất thì một phần trong hắn nghĩ vậy.
Thế nhưng từ khi Irina mất tích và hắn nhận được tin người con gái ấy đã biến thành Ma thú, con tim Yuno đã thay đổi rõ rệt.
Vượt qua cảm xúc muốn cứu cô gái đó, sự vô cảm muốn bỏ rơi cô đã chiến thắng.
Irina biến mất trước mặt mình đúng là đáng tiếc. Nhưng đành chịu thôi.
Thế thì, chỉ cần tìm kiếm người [Tiếp theo] là ổn.
Hắn nghĩ vậy.
Và rồi, hắn cũng nhận ra bản chất của mình.
Đàn bà muốn bao nhiêu chả có, muốn thì cứ kiếm mang về.
Cứ sống theo dục vọng của mình.
Cần gì phải cứ trong sáng mới được.
“Tôi là Anh hùng cứu thế. Chỉ cần nói ra mong muốn, chẳng có đứa con gái nào có thể chống lại được.”
Yuno toét miệng cười.
“Không, đám con gái tự mò đến mới đúng. Kukuku, tất cả rồi sẽ thành của mình. Người đầu tiên sẽ là--”