Nắm tay con trai, cũng đã bao lâu rồi nhỉ… Lần cuối cô nghĩ là vào chuyến tham quan của trường tiểu học.
Tiếng thình thịch trong lồng ngực này, không biết Shiba có nghe ra không. Cô là người đề nghị nắm tay, nhưng thực sự cô hồi hộp vô cùng. Nếu như phải căng thẳng đến nhường này… cô đang cảm thấy hối hận trong lòng. Tuy vậy, mọi thứ vẫn không hề trở nên gượng gạo. Vì đã có Shiba đứng ra dẫn lối.
“Himeno, em có món gì em thích ăn không?”
“… Tất cả đồ ngọt.”
“Thế em thích những thứ như bánh kếp không?”
“Ừm, nó mềm mềm, Himeno thích.”
“Ờm, anh nhớ nó còn thường xuyên được giới thiệu trên báo đài nữa nhỉ.”
“Đúng. Nó rất ngon.”
Shiba rất đáng tin cậy. Cô nghĩ anh hiểu được ngay lập tức rằng Himeno dở khoản nói chuyện như thế nào. Thế nên anh chàng mới bắt chuyện thật nhiều và cố làm cho cô bớt run.
Người mới gặp lần đầu vậy mà, đúng là lạ thật. Bầu không khí giữa hai người không trở nên gượng gạo chút nào. Có thể làm được vậy, Shiba tuyệt thật…
“Thế ngược lại đi, em ghét món gì nhất?”
“Himeno ghét nấm hương.”
“Nấm hương!? Uây, phí quá à nha.”
“Shiba thích nấm hương?”
“Phải nói là cực thích luôn ấy chứ. Anh hơi lấn sang chuyện thức ăn quá rồi, nhưng thực sự khi em cho nó vào sukiyaki[note31227] thì đó chắc chắn là thứ em phải ăn đầu tiên đấy.”
“Có phải Shiba nhắc tới nấm được tỉa thành hình chữ X?”
“Đúng đúng, cái mà mình dùng dao trang trí để tỉa đấy. Anh nghĩ nếu đã nhắc tới ăn nấm hương thì ăn cả miếng sẽ ngon lắm đây.”
“...”
“Ơ, tại sao em im lặng thế!? Đừng làm cái mặt kiểu ‘không thể tin được’ chứ.”
“Không, không có.”
“Thật không đó. Anh cảm giác em nhìn anh như nhìn một sinh vật lạ lùng nào đó vậy.”
“Có lẽ… có đấy.”
“Đợi, đợi đã!? Trời, mới gặp nhau lần đầu đã trêu nhau rồi.”
“Fufu.”
“Đây không phải là lúc được cười đâu đó!?”
Cô thử nói một điều gì đó vô ý tứ một chút nhưng quả nhiên cậu không để tâm gì cả. Shiba chỉ nhẹ nhàng đáp lại và làm bầu không khí giữa hai người trở nên vui vẻ hơn.
Có lẽ người đóng vai nào cũng vậy ta… Nhưng cô nghĩ không phải ai cũng giống thế cả. Chắc chỉ có thể là do cô chọn trúng chàng trai để hẹn hò mà thôi.
“Shiba.”
“Hửm, có chuyện gì thế.”
“Shiba là sinh viên?”
Tự nhiên hỏi thế này đúng là kì cục thật, nhưng cô cũng có chút tò mò. Nếu là sinh viên với nhau thì chắc sẽ có những mối quan tâm chung với cô chăng.
“Đúng rồi đấy. Nhìn vậy chứ, anh mới năm hai thôi. Anh cũng đã nghe được từ công ty là Himeno cũng ở tầm tuổi như anh… Em cũng là sinh viên à?”
“Ừm. Himeno năm nhất.”
“Ồ, vậy cũng là lính mới đây ta. Em thấy đại học ra sao? Tính ra, khi so sánh với trường cấp ba thì đại học cũng cực đấy chứ.”
“Ừm. Nhiều vấn đề. Tiết học cũng dài. Cũng khó đạt tín chỉ.”
Himeno đang là sinh viên nhưng thật ra cô cũng có công việc hẳn hoi bên ngoài. Đó là một công việc mà có hẳn một hạn chót đặt sẵn cho cô nên mọi thứ rất mệt mỏi vì cô tuyệt đối không thể lỡ hạn được. Mệt đến mức cứ mỗi độ kiểm tra trên trường là cô luôn phải thiếu ngủ.
“Anh cũng hiểu chứ. Anh không còn là tân sinh viên nữa, nhưng thú thực anh vẫn không thể nào quen nổi với cái sự hành xác này.”
“Thật ư?”
“Anh nghĩ cũng tùy trường thôi, nhưng chắc khi em càng tiến lên cao thì những môn bắt buộc càng nhiều hơn và số lượng bài tập cũng sẽ tăng theo.”
“Himeno không muốn nghe.”
“Hahaha, xin lỗi nhé. Anh chỉ muốn trả đũa chút thôi, ai biểu nãy nhìn anh bằng cái vẻ mặt đó chi.”
Mặt Shiba như muốn nói “đáng đời chưa”. Đúng là anh ấy có trêu lại cô ngay, nhưng thực sự anh đang để tâm đến cô một cách hẳn hoi. Trêu vậy đó, anh chàng vẫn chưa hề buông tay cô ra.
Cô không có đủ dũng khí để nói rằng mình hãy nắm tay nhau thêm lần nữa đi, nhưng để thế này thôi, cô cũng vui lắm rồi.
“Nhưng mà nhé, anh nghĩ em cũng không nhất thiết phải lo nhiều về bài tập làm chi cho mệt người. Ngay cả anh đây cũng vẫn còn chưa đuối, nếu là Himeno thì sẽ ổn thôi.”
“Được vậy, tốt quá.”
“Chúng ta mới gặp nhau thôi nên chắc nói điều này vẫn còn sớm quá, nhưng anh nghĩ Himeno là người luôn nỗ lực hết mình đó. Em không dễ dàng buông bỏ điều gì, hay có thể nói em có một cái tâm rất vững. Thế nên sẽ ổn thôi ổn thôi mà.”
“... Tại, tại sao hiểu được?”
Anh ấy biết nhiều thật. Nên cô thực sự điếng người.
“Nếu anh nói là siêu năng lực thì em tính sao?”
“Ngón út của Shiba, làm đau.”
“Hả !? Xin, xin lỗi! Em không thích đến vậy à!?”
“Shiba chọc, Himeno đáp trả.”
“Này, ê, đợi… Trời, em chơi anh rồi. 1 vố luôn đó.”
“Fufu, Shiba dễ dãi quá.”
“À nha, đừng nói vậy với người hơn tuổi mình chớ.”
“Shiba trên tuổi… nhưng là bạn trai Himeno, nên nói đó”
Giờ đây, dù chỉ từng chút một thôi, nhưng Himeno đã có thể làm được những điều mà trước đây cô từng ghen tỵ ra mặt. Ngay cả việc nắm tay cũng thế. Nhưng tuyên bố “anh là bạn trai em” như vậy thì có lẽ hơi quá giới hạn rồi. Cô liền trở nên xấu hổ vô cùng…
“Thế với tư cách là bạn trai Himeno cho phép anh nói lời này được không?”
“Gì thế?”
“Bộ đồ em mặc, hợp với em lắm đó.”
“...!?”
“Xin lỗi em nhé, đến giờ này anh mới nói được điều đó. Anh đã nghĩ vậy ngay từ đầu luôn rồi,
nhưng thú thực anh không thể canh thời điểm thích hợp được.”
“Không, không sao… Cảm ơn…”
Từ xưa đến nay, chưa có người con trai nào từng khen bộ đồ này của cô. Himeno thích nó nhưng ai cũng nói nó không hợp với cô. Vì vậy khuôn mặt cô giờ đỏ như gấc. Cô đang rất vui.
“Gì đó, em đang ngượng à, Himeno?”“Hi-Himeno, không ngượng.”
“Thế quay sang chỗ này đi...”
“...Không.”
Himeno nhẹ giọng hẳn đi trước lời trêu của Shiba.
Chẳng lẽ anh ấy hiểu được những gì cô muốn được nói để rồi châm chọc cô đến mức này ư?
Vì đây là nghề của anh ấy nên chắc hẳn đọc vị được một người không chút kinh nghiệm yêu đương như cô là chuyện giản đơn… nhỉ.
Trong khi cô đang hồi hộp từ nãy giờ thì trông Shiba lại bình thản thế kia, đúng là không công bằng mà.
Cô rút lại rồi. Shiba không dễ dãi chút nào. Dù cho anh ấy không khác gì nhiều so với Himeno nhưng về độ kinh nghiệm thì lại như một trời một vực. Cô biết đây là năng lực của những người đóng vai như anh.
Nhưng cô sẽ cố không để bị dắt mũi nữa. Bị chơi lại miết thế này đúng xấu hổ mà.
Himeno chăm chăm điều đó tận 20 phút.
“Được rồi… Trước tiên chúng ta đi đâu đây?”
Sau khi cả hai đến Aeon, Shiba hỏi cô như vậy. Có nhiều người xung quanh thế này nhưng hai người vẫn nắm tay nhau vậy. Cô hoàn toàn không thấy khó chịu gì cả, nhưng cả hai đang thu hút nhiều sự chú ý quá…
Bị nhìn chằm chằm bởi nhiều người đến thế, nhưng Shiba vẫn không lung lay chút nào. Không thể tin được. Quái vật…
“Trước, trước tiên… tới quán trà sữa.”
“Ồ! Ok luôn.”
Thật sự cô định để mua trà sữa sau cùng cơ, nhưng dự định đã được thay đổi.
Đó là vì trước khi gặp Shiba, Ami đã nhắn tin cho cô rằng “Smoothie hạt dẻ Nhật là số dáchhh!”. Vì vậy, nếu dành thời gian ban đầu ở quán trà sữa thì cô nghĩ khả năng cao sẽ không bị phát hiện.
Ami chắc chắn sẽ cùng bạn mình đến Aeon nên cô mới phải thật kĩ lưỡng để Ami không bắt gặp ra cô.
“Quán trà sữa là chỗ ở góc tầng 1 kia đúng không vậy?”
“Đúng. Hôm nay hình như mới ra mắt smoothie hạt dẻ Nhật. Chỉ có hạn trong khoảng thời gian này.”
“Thế vậy mình đi uống thứ đó nhé?”
“Không, Himeno thích trà sữa đường nâu.”
“ Ồ… Cho đến cùng em vẫn không bị chi phối bởi chữ ‘có hạn’ đó ta.”
“Ừm.”
Đó là đồ uống mà Himeno thích nhất. Cô thích đường nâu nhiều hơn hạt dẻ.
“Mua xong ngồi ghế gần đó, vừa nghỉ vừa nói.”
“Được đó!”
Himeno nghĩ chắc Shiba cũng đang hẹn hò với nhiều cô gái khác rồi. Anh đủ sức để dẫn dắt cô mà, không phải là một người đóng vai người yêu nổi tiếng mới lạ.
Trong khi đó, đây mới lần hẹn hò đầu tiên của cô. Himeno vẫn còn chưa thoải mái bên cạnh con trai, nên hẹn hò kiểu này không làm cô vui lên nhiều là bao.
Shiba nói “Được đó!” với cô, nhưng anh là người diễn ở đây nên ngụy tạo cảm xúc hứng thú ắt không phải điều gì khó khăn…
Dù gì đi nữa, cô cũng muốn Shiba được vui vẻ, nhưng với người thiếu kinh nghiệm như cô thì chắc anh đang phải chịu đựng dữ lắm.
Thôi được rồi, cứ tận hưởng trà sữa cái đã.
“Cảm ơn nhé, Himeno. Em mất công mua hộ smoothie hạt dẻ Nhật rồi.”
“Không sao. Mà Shiba nói sai rồi đó, coi lại đi. Luật là Himeno tính tiền”
“A, ahaha… Xin lỗi nhé, anh cứ làm theo phản xạ mất thôi…”
“Himeno rất vui. Nhưng lần sau Shiba chịu đó. Được chứ?”
“Xin lỗi mà. Anh sẽ coi lại mình.”
Sau khi mua đồ uống, cả hai người tìm ghế ở gần đó và vừa nghỉ vừa nói chuyện.
Ngay từ đầu cô đã bất ngờ rồi. Lúc tính tiền Shiba lại phớt lờ quy định của công ty và định đi trả tiền. Ngay khi nhận ra thì cô đã dừng anh lại, nhưng nếu Himeno mà không nói gì thì có khi anh ấy mua thật luôn rồi. Luật là luật, nên cô buộc phải hà khắc như vậy. Nhưng Himeno cũng cảm thấy rất vui trong lòng.
“Ừm, hiểu được thì tốt. Vậy chúng ta cùng uống?”
“Ahaha, phải rồi nhỉ. Cảm ơn nhiều nhé, anh xin.”
Shiba cầm bằng cả hai tay và uống phần của mình.
“Shiba, ngon không?”
“Ừm…! Ngon đấy!”
“Fufu, thế thì tốt.”
Đây là cửa hàng trà sữa ngon trứ danh. Có rất nhiều người như Shiba, mở to cả mắt mà tận hưởng vậy. Himeno cũng uống tiếp sau Shiba.
“Ừm, ngon quá…”
Sirô đường nâu hòa quyện với sữa đặc. Những hạt trân châu vừa to lại vừa mềm. Ngon đến độ có nói bản thân muốn uống mỗi ngày một lần cũng là bình thường…
Cô cử động mồm mình và nhẹ nhàng nếm hương vị của nó.
“Fuu.”
Khi cô đang nhai trân châu thì Shiba đột nhiên bật cười. Nhìn kĩ, đó là nụ cười rất tươi.
“... Mặt của Himeno có dính gì à?”
“Aa, xin lỗi. Anh chỉ đang nghĩ em còn có thể có khuôn mặt như thế à”
“Khuôn mặt, như thế?”
“Vẻ mặt em trông thật mãn nguyện khi tận hưởng đồ uống mình thích, anh thực cũng muốn cố làm gì đó để em có thể được như vậy quá đi”
“...!”
Nói điều đó không chút lưỡng lự ở một chỗ thế này. Thật kì cục mà. Cố tình làm tim em đập nhanh vậy, thiệt xấu chơi…
“Đừng nhìn.”
Cô nói bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Chúng ta đang hẹn hò mà, không được sao?”
“Không. Đây là mệnh lệnh.”
“Mệnh lệnh!? Chắc anh phải tuân theo… thôi nhỉ?”
Himeno vẫn còn chưa quen với việc hẹn hò nên cô chọn ra lệnh kiểu này.
Cô nghĩ chắc đây mới lần đầu Shiba bị nói như thế. Anh đang làm vẻ mặt bối rối vậy mà.
“Nếu không trêu thì được nhìn.”
“Đâu phải anh định trêu em? Anh chỉ nói thật lòng thôi đó.”
“Vậy đừng nhìn.”
“Anh hiểu, hiểu rồi! Vậy anh sẽ không nói điều ban nãy nữa! Được chưa?”
“Ừm, được.”
Anh khen cô thật nhiều và anh còn cho cô biết cảm xúc của mình, những điều ấy làm cô rất vui. Nhưng cô vẫn chưa quen với những “kiểu” như Shiba nên thôi tiến từ từ thì tốt hơn.
“Shiba.”
Chính vì vậy nên Himeno thử tiếp tục bắt chuyện với anh. Đây không giống như đáp trả.
“Shiba là người đầu tiên, nhìn trang phục này, không bất ngờ và khen Himeno.”
Đây là điều mà Himeno nghĩ suốt rồi, nên cô mới có thể nhanh chóng nói ra như vậy.
Himeno thích những bộ trang phục dễ thương. Nên ở nhà cô có rất nhiều và cô lấy chúng làm đồ mặc ở nhà luôn. Thế nhưng, khi so với người khác, cô cũng hiểu được nó trông khác biệt như thế nào… Vì vậy cô muốn nói lời cảm ơn. Shiba không câu nệ chuyện đó và vẫn hẹn hò cùng với cô. Vẻ mặt ấy chưa một lần bộc lộ vẻ chán ghét và anh vẫn luôn đi cạnh cô.
Đây là cô nhờ người khác làm người yêu của mình nên có lẽ như một điều hiển nhiên thôi, cô cảm thấy bất an ngay từ đầu. Những băn khoăn như không biết mình có thể mặc đồ mình thích được không, chẳng hạn. Từ trước đến nay cô có rất nhiều người bạn kiểu “Hãy mặc đồ bình thường hơn” hay “Thực lòng, mình không muốn đi cạnh cậu”.
“Không đâu, nếu em muốn anh nói thật lòng thì lúc đầu anh cũng bất ngờ lắm chứ. Anh không có người quen nào có phong cách thời trang dễ thương theo kiểu gothic đâu mà.”
“Thật ư?”
Ngạc nhiên thật. Ngay từ ban đầu gặp mặt, cô có cảm giác là Shiba không bất ngờ chút nào.
“Ừm, bất ngờ thì bất ngờ thật nhưng phong cách vậy rất hợp với Himeno nên anh nghĩ sự bất ngờ đó không biểu lộ trên mặt anh là phải. Chỉ có cảm xúc mãnh liệt hơn thế mới được vậy.”
“...Ừm, Cảm, cảm ơn anh.”
Bầu không khí lạ lùng. Cô ngập ngừng đôi chút và trả lời vậy.
Lại khen nữa rồi… Chắc chắn, Shiba đang nhắm tới điều gì đó. Cô nghĩ anh hiểu được những điều giúp cô trở nên vui vẻ hơn. Và đúng thật, cô cảm thấy rất vui. Cô sắp nở một nụ cười mất rồi.
“...A.”
Thế nhưng, vào ngay đúng khoảnh khắc này, cô lại bắt đầu nhớ những điều không cần thiết. Shiba là người đóng vai quá xuất xắc, cô hoàn toàn bị choáng ngợp mất rồi. Có thể làm cô vui đến nhường này đúng vào buổi hẹn hò đầu tiên.
Với Shiba, hẹn hò là công việc của anh. Để ý đến tâm trạng của Himeno là công việc của anh. Vì công việc nên anh mới khen cô. Điều anh nhắm tới là cố làm cô vui.
Đối với người đóng vai như anh, anh chỉ đang làm chuyện hiển nhiên, nhưng cô thật sự không muốn điều mình thích hay sở thích của mình được khen vì lẽ này. Nếu đã khen thì cô muốn anh khen cô từ tận đáy lòng.
Khi hiểu được vậy, cô trở nên mất hứng thú hẳn. Cô thất vọng.
Nhưng phải xốc lại tinh thần. Tất cả những điều ấy cũng chỉ từ sự ích kỉ của bản thân cô thôi…
Himeno húp một ngụm trà sữa như để chôn chặt những cảm xúc ấy.
“Aa, đây là nói để tránh hiểu lầm nhau thôi nhé, nhưng anh thật sự không phải là người mồm miệng gì cả nên anh không khen em vì những lí do kiểu nó là công việc của anh nhé. Dạng anh cứ nghĩ sao làm vậy đó.”
“!! ặc”
“Sao vậy, em ổn chứ!?”
“Ừm, ổn…”
Cô bị sặc và ho liên hồi. Cô không nghĩ là Shiba sẽ nói ra những lời ấy. Ngay lúc cô đang uống trà sữa mà, xấu chơi…
“Xin lỗi nhé, tự dưng lại bắt chuyện đúng lúc em đang uống. Lần sau anh sẽ chú ý hơn.”
“Ừm…”
Shiba là quái vật hả trời? Cô thật lòng nghĩ vậy đấy. Anh có thể nhìn thấu trái tim cô dễ đến vậy sao, thật không thể tin được. Mặt cô không bao giờ lộ bất kì biểu cảm nào nên cô đã nói nhiều hơn trước, nhưng vậy vẫn…
“Vậy chúng ta quay lại nói chuyện nhé, nói sao ta, anh thấy ghen tị với Himeno đó.”
“Himeno cũng ghen tị”
Shiba chống cằm và nhìn thẳng vào cô.
Từ góc nhìn của Himeno, Shiba mới là người đáng để ghen tị. Vui vẻ hoạt bát, giỏi ăn nói, trông có vẻ có nhiều bạn nữa.
Cô thực sự không thể nghĩ rằng bản thân có một điểm gì đặc biệt đến mức đáng để Shiba ghen tị với cô được.
“Không, anh mới vậy. Nghĩ thử xem, Himeno, chẳng phải em có thể thể hiện sở thích của bản thân ra ngoài mặt hay sao? Anh đang nói tới việc mặc những trang phục dễ thương đó.”
“Ừm.”
“Anh thực sự hoàn toàn trái ngược với em đó. Dù anh có sở thích đi nữa anh không bao giờ có thể vực dậy đủ dũng khí để làm được như em, thật sự anh còn chẳng biết mình yêu mình thích điều gì nữa cơ.”
“Vậy ư?”
“Đúng. Vậy nên anh thấy cách sống như em, tìm được sở thích của riêng mình và cho mọi người biết ‘đây mới là tôi’, thật ngầu và thật đáng ghen tị biết bao. Anh cứ suy nghĩ mãi rằng, bản thân cũng sẽ phải cố để một ngày nào đó được tự tin vậy.”
“...”
“Đã nói tận đến đây rồi thì anh cũng không còn muốn giấu thêm điều gì nữa. Gu thời trang của em ấy, nó thuộc về một thể loại hết sức đặc biệt nên anh nghĩ những người khác đã từng nói những điều khiến em phiền lòng… và có thể họ sẽ tiếp tục nói vậy nữa, nhưng anh muốn em hãy phớt lờ điều đó đi. Có một câu danh ngôn thế này “Dù bạn sống với bất kì sở thích nào đi chăng nữa nhưng không có lí do gì ngăn cản bạn trở nên tuyệt vời” và anh nghĩ em cũng từng nghe qua kiểu câu như thế ít nhất vài lần rồi, nhưng thật sự anh nghĩ như vậy đó.”
“...”
Phải trả lời gì đó. Gì cũng được. Cô biết nhưng đôi môi ấy vẫn đang bặm chặt lại. Cô không muốn mở miệng. Bởi nếu cô chỉ cử động mồm mình cô sẽ trưng ra khuôn mặt kì quặc nào đó mất. Vẻ căng thẳng trước đó đã hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt cô.
Himeno không trả lời được gì nên cô chọn cách im lặng.
“A, ahaha… Xin lỗi! Anh nói hăng say quá. Xấu hổ thật xấu hổ thật. Anh đi vệ sinh chút nhé.”
“... Đợi, đợi đã. Đừng vậy mà đi.”
“Tất, tất nhiên. Anh sẽ quay lại sớm thôi.”
Shiba để lại trên bàn chiếc ví quý giá của mình. Anh vừa đi vừa gãi đầu, trông thật sự xấu hổ vì những gì mình đã nói. Anh ép ra một nụ cười khiên cưỡng và cứ thế tiến về nhà vệ sinh.
“... Shiba tin tưởng Himeno quá…”
Cô nghĩ anh để lại ví nhằm đảm bảo mình sẽ quay lại. Nhưng nếu đã đứng dậy đi đâu thì đáng lẽ phải cầm đồ quan trọng theo chứ. Cũng có thể Himeno sẽ cuỗm tiền của anh đi mà.
“Nhưng đây không phải lúc…”
Cô đã chịu hết nổi rồi. Xung quanh cô vẫn đang chĩa vào những ánh mắt nhòm ngó, nhưng cô vẫn nâng khóe miệng lên và bật cười thành tiếng một mình. Thế này không được, phải sửa lại ngay. Để Shiba quay lại nhìn thấy thì… nhưng anh ấy toàn chơi phạm luật … Himeno cầm đồ đựng bằng cả hai tay và tạo ra khuôn mặt nghiêm túc.
Nhưng vẻ mặt ấy nhanh chóng thay đổi.
Vì cô đã trông thấy cảnh tượng đáng ghét đến mức cô muốn chạy trốn ngay tức khắc…
“Oo, Aaaa!! Himeno ở đây thật nè! Tớ đây này!”
“Ồ! Himeno-chi ơi!”
“...”
Cô không nói nổi nên lời. Ngay trước mặt Himeno, hai người bạn thân của cô, Ami và Fuuko đang vẫy tay và tiến lại gần...