Đây đang giữa tiết ba.
“...”
*bực bội
Himeno đang phải hứng chịu một áp lực kinh khủng đến mức chỉ có thể so sánh được với các nhân vật trong manga.
Tất cả bắt nguồn từ ánh nhìn chăm chăm của Ami, cô đang rất muốn nói gì đó với Himeno cho bằng được.
Có lẽ vì đang trong giờ học nên Ami mới không buột miệng gì cả, chứ chỉ cần sang giờ giải lao cái là cô chắc chắn sẽ quay sang nói chuyện với Himeno cho mà coi.
Chính vì cô thật sự không hiểu vì sao chuyện thành ra thế này nên trông cái cảnh tượng đó có phần đáng sợ thật.
Thôi thì cô bây giờ cứ giả vờ như mình không biết gì mà tiếp tục chạy dài cây bút chì kim trên trang giấy trắng. Thường sẽ là những ký tự tròn tròn nhỏ nhắn xinh xinh. Nhưng giờ đây chúng bị thay thế bởi những đường uốn lượn không đâu vào đâu. Đúng rồi đó, những ngón tay ấy đang run.
Himeno chớp chớp đôi mắt của mình vô số lần như cố xua tan đi tâm trạng u ám đó, cô nắm chặt hết dũng khí của mình trong tay rồi ném trả lại một cái liếc cho Ami đang ngồi cạnh. Và cái cô nhận được là đây.
“Ê hèm.”
“...!?”
Không thể tin được là Ami lại có thể phát ra một chất giọng trầm đến vậy. Cô cười mỉm với Himeno một cái, một nụ cười đáng sợ giống như của người khổng lồ khi hắn phát hiện ra loài người trong phim truyện vậy. Himeno tìm cách lảng tránh khuôn mặt đó bằng mọi giá.
[Đừng có mà chạy trốn…]
Từ trong người cô đang phát ra hồi chuông cảnh báo liên hồi cần phải chạy trốn ngay tức khắc. Cô có dự cảm chẳng lành.
Himeno cứ thế mà phải chịu đựng tình cảnh này trong hơn cả chục phút. Và cuối cùng, chuông trường đại học vang lên báo hiệu tiết học đã kết thúc.
Himeno vội vã cất cây viết của mình đặng rời khỏi chốn này… nhưng, cô chắc chắn không thể nào chạy thoát khỏi Ami, người đã lăm le mình từ nãy tới giờ.
“Himeno… cậu định rời đi như vậy làm tớ buồn lắm đó, cậu biết không?”
“... Himeno, chỉ có chút công chuyện.”
Ami tóm lấy cổ tay của Himeno như đã nhìn thấu được đường đi nước bước của con mồi mình.
Himeno đã bước chân vào cánh cổng đại học rồi nhưng thân hình của cô vẫn thuộc dạng nhỏ bé đến mức khó mà tìm được người bé hơn cô trong cái trường này nữa. Thêm cả kinh nghiệm vận động của cô chỉ dừng lại ở mức thể dục cho mấy bé cấp một cấp hai thôi. Rồi cô còn nằm trong nhóm những người suốt ngày chỉ ru rú trong nhà nữa. Lượng cơ bắp thì ít hơn bình quân, nói chung cô đang mang một cơ thể có chút mũm mĩm.
Trong khi đó, với người ưa vận động như Ami thì cơ thể cô sẽ săn hơn nhiều nhưng vẫn ở mức vừa phải. Cái sự khác biệt về mặt thể trạng đó chắc chắn sẽ dẫn tới sẽ khác biệt về mặt sức mạnh cơ thể.
“Ư…”
Himeno cố lắc lắc cái tay để mà kháng cự nhưng cái kìm đó không hề lay chuyển. Tất nhiên rồi, ngay từ lúc Ami khóa chặt cánh tay đó, Himeno coi như đã phải hứng thất bại.
Nếu phải lấy một ví dụ về Himeno của bây giờ, cô giống như con rùa bị lật mai mà không sao nhúc nhích được. Một cuộc tẩu thoát gần như là không thể.
“...”
Himeno thôi không chống trả nữa. Cô không nói không rằng nhích từng bước chân một lại chiếc ghế mình ngồi nãy giờ mà an tọa.
“Gì, gì thế, Ami.”
Và rồi Himeno đưa ra chủ đề một cách tự nhiên mà không cố kích động mọi thứ lên.
“Đây không phải chuyện to tát gì cho cam nhưng tớ muốn phàn nàn với cậu một điều này.”
“...”
Khoảnh khắc từ “phàn nàn” lọt tai Himeno, cả người cô chợt run rẩy, đôi đồng tử như những hòn bi ve tím biếc ấy trở nên ngân ngấn nước. Nhưng mặc cho cái bộ dạng thảm thương đó, Ami vẫn không hề dừng lại.
“Ừm….”
“Himeno nhé, cậu… cậu…”
Ami chĩa ánh mắt sắc lẹm về phía Himeno như muốn ăn tươi nuốt sống cô, và rồi,
“Thiệt đó! Tàn nhẫn quáááááááá.”
Cô nâng cái giọng lên hết cỡ với một thái độ đe dọa đến mức có lẽ cả quỷ cũng phải co rúm lại, nhưng đó cũng chỉ do sự đố kỵ chồng chất hơn quá nửa làm Ami phải xả van. Tất cả bắt nguồn từ những điều Fuuko đã nói.
“...Ể?”
Và ta có ở đây là một Himeno há hốc họng ra trong sự sững sờ tột độ. Chẳng ai trên đời này dễ dàng nuốt trôi những lời nói đột ngột đó của Ami nhanh đến vậy. Phản ứng của Himeno cũng là lẽ đương nhiên.
“Chắc chắn là skill cheat rồi. Chỉ có thể là một năng lực bá đạo thôi!! Làm thế quái nào một người có thể lột xác thần kỳ đến vậy chỉ với việc bôi tí sáp và cất đi cái cặp kiếng đó chứ!? Ngay từ đầu Ryoma-san đã thuộc một lãnh vực ngoài tầm hiểu biết của mình rồi!”
“Chuyện, chưa rõ…”
Chỉ có Fuuko, người đã ở hiện trường ban nãy, mới có nghe mà hiểu tất tần tật những gì xảy ra.
“Nếu như cậu cũng có skill cheat giúp tìm được một anh giai đẹp mã đang ẩn giấu trong một xó xỉnh nào đó thì cũng phải chỉ mình đi chứ! Cậu thừa hiểu mình muốn có bồ đến cỡ nào mà!?”
“Ami, bình tĩnh đi.”
“Làm sao mà mình bình tĩnh được! Vẻ ngoài của anh ấy so với ở trường đại học là khác nhau một trời một vực luôn ấy! Anh ấy nói là thay đổi vậy nó phiền nhưng chẳng phải ảnh không muốn Himeno phải bận tâm vì mình sẽ bị những cô gái khác tiếp cận rồi còn gì! Ảnh là thể loại bạn trai tốt nhất mà cậu có thể nhận được đó! Tại sao Himeno lại có thể tóm được cái viên ngọc quý cỡ đó vậy!?”
“Shi... Shiba ư?”
Không hiểu sao khi cái từ “bạn trai” lọt vào tai cô, Himeno dường như thấu hiểu tâm trạng của Ami ngay tức khắc nhưng tất nhiên những gì Ami đang nói tới vẫn còn hết sức mù mờ đối với cô.
“Đừng có mà ‘Shiba ư?’ với tớ! Mọi chuyện bị phanh phui cả rồi đó, cậu đừng giả trân nữa!”
“Himeno, không hiểu gì cả…”
“Sao cậu không hiểu được gì trời! Cậu là bạn gái ảnh mà, ảnh như vậy thì cậu cũng phải biết rõ rồi chứ!?”
“...Hở?”
“Hầy… Ryoma-san thật sự học cùng trường tụi mình đó. Thế có nghĩa là trước giờ cậu đã giấu diếm tụi mình để đi ăn bánh lẻ đúng không!”
“Cùng, cùng… cùng trường…? Shiba ư…?”
“Đã-nói-là! Đừng có mà giả trân nữa! Tớ và Fuuko nãy gặp Ryoma-san ở trên hành lang đó!”
“G-gặp…”
Himeno không hề có ý định giả vờ hay bất cứ gì đại loại như vậy cả. Đó là phản ứng chân thực nhất của cô. Bởi lẽ Ami vừa phát ngôn ra một điều mà có lẽ trong mơ cô còn chưa hề tơ tưởng tới.
“Bọn tớ đang bàn tán sôi nổi không biết Ryoma-san đang theo học ở đâu thì không ngờ lại nhận được ngay câu trả lời từ chính chủ luôn. Gì vậy trời, cái cảm giác ghen tỵ xen lẫn phấn khích này…”
“...”
Himeno vừa chứng kiến cảnh Ami thở ra một tiếng rõ dài vừa đi sắp xếp lại tất cả những điều Ami vừa trình bày trong đầu mình trong khi vẫn đang đeo một vẻ mặt vô cảm tỏ vẻ mình không quan tâm gì vậy.
Ami và Fuuko đã chạm mặt với Ryoma ở hành lang. Vậy đúng là cùng trường rồi.
Cô nghe rõ mồn một tiếng lạo xạo trong tim mình. Dù vậy quả thực vẫn quá khó tin. Không ngờ rằng người đóng vai ấy lại có thể chung trường với cô được…
“Đừng có mà trêu Himeno.”
“Tớ nói dối thì có được gì cho tớ chứ hả! Quả thực đây là trò đùa mà Fuuko có thể nghĩ ra đó, nhưng…!”
“Ami cũng đang hùa theo trò đùa ấy.”
“Tớ nói thật đó! Bọn tớ gặp rồi còn trao đổi với nhau dăm ba câu nữa! Mà cậu định diễn tới khi nào nữa!? Bằng chứng đầy ra đó rồi! À mà cái 'bằng chứng' thì tớ không biết nói sao, nhưng mà tớ không thể nào nhầm lẫn được, tụi tớ có nói chuyện với nhau mà!!”
“...Nói dối.”
Trong đầu Himeno đã có sẵn câu trả lời cho riêng mình rồi. Khi đã tận mắt nhìn thấy Ami phản pháo cỡ này thì không thể nào mà Ami đang không nói sự thật được nữa.
Thế nhưng, Himeno không muốn chấp nhận nó. Cái hiện thực này.
Không cần một trí tưởng tượng cực kỳ uyên thâm cũng có thể nhận ra được rằng một vấn đề hết sức phiền toái đã bắt đầu bén rễ.
“Ngay từ đầu sao cậu có thể tỏ ra bất ngờ như vậy được chứ! Hai cậu đang hẹn hò với nhau mà, cậu phải biết điều này từ lâu rồi mà ta!?”
“!!”
“Hử?”
Ami để lộ ánh nhìn ngờ vực với một Himeno vẫn đang tỏ ra sững sờ tột độ.
Điều đó cũng phải thôi. Thông thường, là phận bạn gái thì chẳng có ai lại không hay trường đại học của bạn trai mình cả. Lẽ đương nhiên là vậy và nếu Himeno tỏ một thái độ như thế thì chắc chắn có gì đó sai sai ở đây.
“Này, chuyện hôm nay là sao vậy!? Hai người thực sự đang hẹn hò với nhau cơ mà, mình càng nghĩ càng thấy lạ đó.”
Màn truy cứu chính thức bắt đầu, cảnh giác kế trong người của Himeno đang sôi lên sùng sục. Phải giấu tiệt mối quan hệ cho thuê này với Ami, nếu không thì chết dở. Cô vận hết nội công cố tìm ra một giải pháp nào đó, và rồi… những lời từ miệng cô ra… đều sẽ phải là lừa dối hết cả.
“G-giấu ngượng…”
“Giấu ngượng!? Giấu ngượng mà phải giả vờ đến cỡ đó á!? A mặt cậu đỏ như gấc rồi này!!”
“Đừng, đừng nhìn…”
Đành phải hi sinh khoản này vậy. Nếu là lúc bình thường nói chuyện như thế này, cô sẽ không thể chịu đựng nổi mà phải chạy trốn đi mất. Himeno lấy tay che che cái mặt mình, trông cô lúc này giống như một loài sâu vậy[note32731].
“Haha. Himeno mến Ryoma-san cỡ đó luôn à?”
“H-hẹn hò mà, đương nhiên…”
“Chim chuột quá nha. Cậu rất yêu ảnh nhỉ?”
“...”
“Hở, sao lại im rồi! Cậu ghét ảnh hả!? Mình nói Ryoma-san đó nha!?”
“T-thích… rõ ràng…”
Chỉ có một phản ứng ngây ngô mới có thể làm tăng tính xác thực lên được. Tạm thời thì Himeno đã qua được cơn hoạn nạn, nhưng bù lại, cô phải trở thành một món đồ chơi cho Ami trêu chọc.
“Himeno nha, cậu chẳng thành thật gì cả. Thật ra bữa trưa hôm nay cậu lén la lén lút đi gặp Ryoma-san đúng không?”
“Không có.”
“Thật à? Ryoma-san lúc đó chỉ bước đi có một mình thôi nên tớ mới nghĩ vậy.”
“Một mình…”
“A, vừa an tâm một chút à? Ảnh đâu có đi cùng đứa con gái nào khác đâu kìa?”
“Sao lại thành ra vậy.”
“Tại cậu đang làm vẻ mặt hí hửng quá chừng rồi còn gì. Cái đôi mắt của cậu còn mở to ra nữa chứ.”
“Làm gì có.”
Những điều Ami nói hoàn toàn đúng sự thật. Himeno trong lòng bây giờ đang cảm thấy lâng lâng.
“Thôi thì, tớ cũng hiểu được là cậu lo như thế nào, rằng người bạn trai yêu quý của cậu có thể bị mấy đứa con gái khác tia tới, nhưng nghệ thuật ẩn mình của Ryoma-san phải nói là đỉnh cao luôn, nên cậu không cần phải cuống lên vì ảnh lúc ở trường đâu.”
“K-khác đến cỡ vậy à?”
“Là bạn gái thì chắc cậu cũng không thể nhận ra được là phải. Fuuko nói tớ mới để ý đó. Tớ nói có chút ác ý nhưng trang phục của ảnh hết sức tầm thường, còn phần tóc mái có khi còn để dài gần đến mắt luôn. Ảnh còn tậu thêm cặp kính nữa… thực lòng mà nói, nó tạo cái cảm giác khó gần hay sao ấy.”
“Ừm…”
Himeno đang cảm thấy tò mò từ nãy giờ rồi. Ryoma ở trường không biết ra làm sao đây ta. Nhưng may thay, dòng chảy của cuộc trò chuyện giúp cô hỏi được Ami một cách tự nhiên.
“Himeno không đi mà nói rằng mình muốn ăn mặc như vậy với ảnh đâu, đúng không nhỉ?”
“Ừm, Himeno không nói những điều như vậy.”
“Thế vậy thì cậu càng phải trân trọng Ryoma-san hơn nữa đó. Ảnh đúng là bạn trai tốt mà, ăn diện như vậy chỉ để tránh khỏi tai mắt của những cô gái khác!”
“T-tất nhiên…”
Sở dĩ có một sự mất cân xứng như thế là do Ryoma đang làm thêm ở đại lý người yêu mà. Thông tin về mình mà bị đem đi tứ tung như vậy thì sẽ khó lòng mà không nảy sinh cho được vô vàn những phiền phức… Himeno sau khi suy luận một hồi đã đưa ra kết luận như vậy từ điểm nhìn của một khách hàng, nhưng đa phần cũng nhờ công Ami cả.
“A, thế này nhé!? Himeno đã có cho mình một người bạn trai tuyệt vời như vậy thì cho mình nhờ chút được không!”
“Gì?”
“Cậu gửi lời cho ảnh nói giới thiệu giúp mình vài ba người bạn của ảnh được không!?”
“Không được.”
“Xin cậu đó! Himeno mà nhờ thì chắc chắn Ryoma-san sẽ gật đầu rồi!”
“Hông thích.”
Cô thẳng thừng từ chối yêu cầu đó của Ami. Himeno lắc cái đầu bé nhỏ của mình qua qua lại lại tỏ vẻ cự tuyệt hoàn toàn.
Hai người cứ nhì nhằng như vậy thêm năm lần nữa. Có đứa con trai bên ngoài vô tình trông thấy cảnh đó liền chõ mũi vào ra chiều hứng thú lắm.
“Nà nà Ami-chan, lại đi gom mấy anh giai lại mà đi quẩy à. Lúc nào cũng tận hưởng đời đại học ghê ta.”
“Lại lại gì chứ! Một lần cũng chẳng có nữa là!”
Himeno nổi danh toàn trường này rồi, nhưng Ami cũng không hề kém cạnh, cô nàng có cả đống bạn khắp nơi đến nỗi lúc nào cô cũng nhận được lời mời gọi từ nhiều nhóm xung quanh.
“Haha, tao lúc nào cũng rảnh này, rủ tao đi nữa chứ. Loli Lynn cũng đi ha?”
“Hứ, khá khen cho mày dám đi rủ Himeno!”
“Thì sao?”
“...”
“Từ!? Loli Lynn đang lườm tao dữ kinh khủng, có chuyện gì vậy Ami-chan!?”
“Mấy cái dạng đểu cáng như mày là thấy ghét rồi. Đúng không, Himeno?”
“Ừm.”
Ami vẫn còn đang lầm tưởng rằng Himeno có bạn trai rồi nên mới đi theo sau mà đưa ra mấy lời công kích như vậy. Và đặc biệt, chỉ cần một lời đồng tình của Himeno thôi cũng có sức tác động đến con tim vô cùng mãnh liệt.
“T-từ đã. Tao đâu có zậy đâu. Mà người đểu phải là Ami-chan chớ.”
“Tao không phải loại người dễ dãi đến vậy đâu nhá. Và chuyện lúc nãy chỉ là tao đang nhờ bồ của Himeno giới thiệu vài bạn của ảnh cho tao thôi.”
“Gì trồi. Đó chẳng phải là hứa đi chơi cùng mọi người rồi sao… mà hả!? Loli Lynn có bạn trai rồi à!?”
“!!”
“A, chết mịe.”
Chắc tại cô cứ liên tục tía lia cái mồm rồi đây. Đã là thông tin tuyệt mật rồi mà Ami lại có thể vô tình buột miệng vậy…
Ami nhanh chóng ngậm cái mồm lại, nhưng một lời nói ra, bốn ngựa đuổi không kịp. Mọi thứ không còn có thể quay trở lại như xưa được nữa.
“T-t-từ… hả!? Loli Lynn có bạn trai rồi ư!? L-lần đầu được nghe đó nha!”
Không chút hứng thú nào với việc có bồ. Đó là điều mà cả thiên hạ đều biết về Kashiwagi Himeno, người được mệnh danh là Loli Lynn kia. Và kia là phản ứng của một dân tình khi hình tượng đó bị đánh đổ ngay chỉ trong một chặp.
Còn nữa, đây là phòng học. Những sinh viên nãy giờ đang tám với nhau thì ngừng ngay cái mồm lại, những sinh viên đang lướt điện thoại thì ngừng ngay cái tay lại, những sinh viên đang cho đồ vào cặp thì ngừng ngay mọi cử động, tất cả đổ dồn những ánh mắt của mình vào Himeno…
Cái khoảnh khắc lặng yên đó trôi qua được tám giây, và khi khoảng thời gian đó trôi qua mới vang lên những giọng nói dường như đang muốn dần dần xác định xem sự tình là gì.
“Ê, êy. Nãy… ai nói Himeno-chan có bạn trai…”
“Loli Lynn của chúng ta… bạn trai…?”
“Chắc kèo là xạo rồi. Xạo… “
“Không, nhìn phản ứng của Himeno-chan vậy thì dù có nghĩ gì đi nữa cũng là thật…”
Trong căn phòng này, đặc biệt là đám đực rựa, đứa nào đứa nấy đang dần bị sang chấn tâm lý nặng nề. Còn hội chị em thì mắt sáng trưng lên mà theo dõi tình hình tỏ vẻ hứng thú ra mặt.
“Xin, xin lỗi nhé Himeno… Tớ lỡ miệng… Ahaha.”
“~~ Uuuu….”
Khi Himeno đảo mắt láo liên nhìn quanh căn phòng, cô nhận ra mình đã hoàn toàn trở thành tiêu điểm mất rồi. Cái từ “bạn trai” thì cứ bay tứ tung đâu đó…
“Himeno… thiệt sự xin lỗi mà. Tha cho tớ… nhé?”
“N-ngốcccc…”
“Aa, Himenooooo!!”
Himeno chưa từng có kinh nghiệm với những chuyện thế này. Cả cái không gian này cũng vậy, chịu sao nổi.
Himeno quay sang ngọn nguồn của tất cả mớ rối ren này là Ami và thốt ra những lời lẽ “cay độc” rồi xách cặp trong tay mà chạy biến khỏi phòng học.
“Đợi đã! Lỗi tại mày mà Himeno chạy rồi kìa! Chịu trách nhiệm đi đó!”
“Đ-đâu phải lỗi tao đâu! Tất cả do Ami chứ bộ!”
Và rồi câu chuyện này đã lan khắp toàn trường.
Về việc… Loli Lynn, Kashiwagi Himeno đã có bạn trai...