Một tiếng hét đầy khí thế vang lên trong khu rừng.
“Seyaaa!!”
“Kushu, kuuh!?”
Thanh trường kiếm của Ares cắt đứt chân phải của một con Đại Giác Thố (thỏ sừng to) Mặc dù đòn tấn công không dính thân nhưng cũng đủ để làm con quái vật chậm lại.
“Được rồi, để tôi hốt nó!!”
Thợ săn Mirea khéo léo sử dụng cây cung nhỏ của mình để xiên một mũi tên vào cạnh sườn con thỏ.
“K-kukyuu……”
Nó hét lên yếu ớt và ngã gục. Con quái vật cấp E+ này kể cả một mạo hiểm giả nghiệp dư hạng Sắt cũng có thể dễ dàng giết nó.
(Chúng ta có thể mất mạng nếu nó dùng sừng tấn công bất ngờ…)
Tôi có thói quen suy nghĩ về nét đặc trưng của các loại quái vật, trong lúc đó chiến binh tiên phong của nhóm tôi. Liberto ngồi xổm gần xác con thỏ và rút ra con dao găm.
“Được rồi, chúng ta sẽ tận dụng triệt để cái xác này, chúng ta không nên lãng phí mạng sống mà mình đã tước đi. Muriel, cách tốt nhất để thực hiện quá trình này là gì?”
Chuyên môn của tôi là Sinh Học khi ở Học Viện Ma Pháp Hoàng Gia, tôi cảm thấy vui khi cậu ta hỏi tôi cách tốt nhất để thu thập xác một con quái vật.
“Hmm, sừng và móng vuốt của nó là vật có giá trị, lấy chúng trước. Sau đó thì rút hết máu ra khỏi người nó và mang phần còn lại về nhà hàng trong làng, họ sẽ mua nó.”
“Ah, nhưng mà mang theo thứ này trong lúc thám hiểm thì có hơi…”
“Sao cũng được, nhưng nếu chúng ta phải mang nó theo thì tôi sẽ là người đảm nhiệm việc bán nó.”
Ares trông có vẻ hơi khó chịu, cậu ta muốn hành lý nhẹ nhất có thể trong khi Mirea lại muốn mang theo thứ cô đã săn được. Dù cô ấy nói rằng cô ấy ổn nhưng có vẻ như cô ấy thực sự muốn mang nó theo.
Có lẽ cô ấy đang tính nhẩm xem mình sẽ bán nó được bao nhiêu tiền.
“Dù sao thì chúng ta cũng nên rút thôi chứ nhỉ?”
Chúng tôi đã đi khá sâu vào rừng nên tôi thực sự nhẹ nhõm khi chúng tôi không gặp phải bất cứ tai nạn nào. Tuy nhiên, tai họa thường ập tới lúc ta bất cẩn nhất. Tôi đã từng trải nghiệm nó.
Vào ngày nhập học tại Học Viện, tôi vô tình ngồi kế bên người mà sau này được mọi người biết tới với danh xưng Bạo Phong Ma Nữ, Ernesta Elballard. Tôi đã nói chuyện với cô ấy một cách bình thường, nhưng cuộc sống học đường của tôi đã bị đảo lộn kể từ lúc đó… Nhưng mà đây không phải là lúc để nghĩ về chuyện đó.
(30 chưa phải là Tết!)
Ngay khi tôi vừa loại bỏ suy nghĩ ngớ ngẩn của mình, một bóng đen khổng lồ xuất hiện từ bụi cỏ trước mặt tôi và lao về phía Liberto, người đang mổ con thỏ.
“!?! Ugwaaaah…… kahah”
Liberto đã mất cảnh giác và bị ném lên trời, lưng cậu ta đập mạnh vào một cành cây, không khí trong phổi bị tống hết ra ngoài.
“Liberto!”
Cái bóng vừa nhảy ra là một con thằng lằn dài 3 mét trên người được bao phủ bởi quặng Ares ngay lập tức nhảy vào bảo vệ Liberto.
“Nó…là một con Thạch Tích Dịch!!”
Con thằn lằn đang quẩy đuôi điên cuồng này được gọi là Thạch Tích Dịch, một quái vật cấp C+. Bộ da bọc quặng bảo vệ nó khỏi các đòn tấn công vật lý và các ma pháp cắt từ phong và thủy trở nên vô dụng, hơn nữa đặc tính kháng hỏa của nó còn làm giảm hiệu quả của hỏa ma pháp.
Nó có điểm yếu nhưng đáng tiếc là các ma pháp tôi đã học không đối phó được với nó. Ngoài ra nó còn sở hữu cơ bắp săn chắc và móng vuốt sắc bén, đôi lúc nó còn săn cả con người.
“Ares, nó là quái vật tới từ rừng Balberra! Chúng ta không đánh được đâu, rút thôi!”
“Nói thì dễ đấy. Liberto, cậu có thể chạy được không?”
Liberto kiểm tra tình trạng của bản thân trong khi Ares canh chừng con thằn lằn.
“Guh, xin lỗi, có lẽ xương sườn của tôi bị vỡ rồi. Haha, thở thôi cũng đau nữa… Tôi sẽ ở đây câu giờ, các cậu mau chạy đi!” Liberto hét lớn.
“Này, cậu định bỏ mặc Liberto với những vết thương đó sao!?”
“Kuh, Mirea, tôi trông cậy vào cậu đấy!!”
Con thằn lằn há to miệng, vươn tay tới chỗ của Ares, cậu nghiêng người để né đòn, và Mirea lập tức chạy tới đỡ Liberto và rút lui.
Ares dồn tất cả sức vung thanh trường kiếm của mình nhắm vào con thằn lằn đang định xoay người lại.
“Uoooooooooh!!”
Clang
Thanh trường kiếm gãy đôi ngay khi va chạm với con quái vật.
“Geh!?”
Ares tròn mắt, cơ thể cứng đờ trong khi vuốt của con quái vật đã tiếp cận.
“Guuuuuuh!”
“Tks, đừng hòng! Xuyên thấu, Băng Đạo!”
Sau khi niệm phép, tôi triệu hồi nhiều tinh thể băng từ bàn tay và phóng nó về phía miệng con thằn lằn tuy nhiên sát thương không đáng kể.
“K-không thể đánh lại nó nếu không có vũ khí, chúng ta tách nhau ra và chạy đi!!”
“Okay!”
Đúng vậy, vận xui của tôi bắt đầu từ lúc này.
“Eh!? Tại sao nó lại chạy theo hướng này!?”
“Giruuaaaah!”
Ares và tôi tách nhau ra rồi chạy, nhưng con thằn lằn gầm rú và chạy theo tôi với một tốc độ vô lý…miệng của nó chảy đầy máu.
Có vẻ như tôi đã làm nó nổi giận bằng đòn Băng Đạo lúc nãy. Nếu nó đuổi kịp liệu nó có ăn thịt tôi không?
“Khôngggggg, làm ơn đừng chạy theo tao nữa!!”
Cuộc đời tôi sẽ kết thúc tại đây sao?
Vừa khóc lóc vừa rên rỉ, tôi thấy 3 bóng hình trước mặt tôi. Tôi chạy về phía họ vì nghĩ rằng họ là những mạo hiểm giả vì họ đang mặc giáp, nhưng…nghe tôi nói này, xui xẻo đã đến thì sẽ đến liên tục.
Thứ đứng trước mặt tôi không phải con người mà là quái vật dạng chó, Kobold. Và đó là cách mà tôi gặp những sinh vật kỳ dị, gần như khác biệt với Kobold chính thống.