Mọi chuyện bắt đầu khi tôi, Maril, con gái của trưởng làng khóc khi bị bắn vào chân.
Giá như tôi nghe lời khuyên của mẹ và bỏ trốn cùng mọi người thì tôi đã không phải nuối tiếc vì hành động dại dột của mình. Nếu như tôi chết vào lúc này, thứ cuối cùng mà tôi nhớ là khuôn mặt giận dữ của mẹ…và điều đó là tôi rất buồn.
“Ugh…”
Mắt tôi mờ dần vì cơn đau, tôi lờ mờ trông thấy tên cướp đã bắn tôi đang tới gần. Hắn vượt qua đồng bọn và hướng về phía tôi. Tôi biết ngay mà, hắn đang định bắn tôi một lần nữa.
“……”
Tôi nhắm chặt mắt và chuẩn bị chịu đựng cơn đau kế tiếp nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
…Hắn ta bắn trượt sao?
Tôi mở mắt và thấy trên ngực của hắn là một thanh kiếm.
“Eh!?”
Hắn ta ngã xuống và chết, phía sau hắn là một thứ trông giống chó, thân hình cao và ốm.
“Một con Kobold? Nhưng nó khá cao mà…”
Mọi chuyển động đều mờ dần.
Khi tôi, lũ thổ phỉ, tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào con Kobold, một tiếng gầm bất chợt vang lên phía sau bọn thổ phỉ và nó làm tôi hoảng sợ…
Một Kobold màu bạc, chắc có lẽ nó là con đã gầm lên, nó đặt tay lên mặt đất và lại gầm lên một lần nữa, khiến cho gai mọc lên từ mặt đất và đâm xuyên chân lũ thổ phỉ.
Những tên may mắn tránh được bị tấn công bởi một con màu xanh và một con có cánh tay đen, cả hai con đều cao ít nhất 190cm, và chúng đã ngay lập tức tiêu diệt được 2 tên.
Trong lúc 2 con Kobold to lớn thu hút sự chú ý của chúng tôi, một con cầm giáo lao vào. Con này có kích thước gần giống với những con Kobold bình thường, nhưng nó nhanh nhảu xuyên thủng một tên… và tôi thấy con cao ốm lúc nãy đã giết thêm 1 tên nữa.
Đòn phối hợp của Kobold đã thành công, chúng đã vô hiệu hóa lũ thổ phỉ trong nháy mắt.
“T-tuyệt vời…”
Tôi bị kinh ngạc bởi cảnh tượng này, tôi nhớ lại lúc bé khi thợ săn của làng mang về một con cún con chú ấy nhặt được ở gần rừng.
Lúc đó tôi đã rất vui và thường xuyên tới nhà của chú thợ săn để chơi với nó, nhưng một ngày… trong lúc đang chơi , nó đột nhiên đứng dậy và đi bằng 2 chân.
Đúng vậy, nó không phải cún con mà là Kobold non.
Tôi đã rất buồn khi chú thợ săn mang trả nó về rừng nhưng tôi nghĩ đó là quyết định chính xác.
Khi Kobold lớn thì trông chúng khá đáng sợ.
Tôi tự hỏi liệu có phải con Kobold đó đã trở thành như thế này không?
“Nnngh, tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, suýt chút nữa là toi!”
“Nhưng mà chẳng phải tình hình đã trở nên tệ hơn sao? Lũ Kobold rất đáng sợ!!”
Mặc dù 4 kia còn do dự nhưng họ vẫn chỉa vũ khí về phía những con Kobold bí ẩn.
……………
………
…
Hmmm, dù bọn cướp đã buông vũ khí nhưng dân làng vẫn lườm và chỉa vũ khí về phía chúng tôi. Thêm vào đó, cô gái tóc vàng kia có vẻ không thể che giấu được sự sợ hãi.
“Guofa, gaooauh” (Chết rồi, chúng ta làm hơi quá.)
Họ rõ ràng đang phòng bị. Ngay lúc đó, giọng của tên cầm đầu băng thổ phỉ cất lên.
“Này này, cậu bạc, mi định đánh bọn chúng luôn nhỉ? Ta không nghĩ rằng bọn ta là kẻ duy nhất bị đánh!!”
Người dân làng càng trở nên thận trọng hơn sau khi nghe tên cầm đầu nói.
“Gurua, gaooon?” (Đội trưởng, chúng ta có đánh họ luôn không?)
“Gau, kuuaouu.” (Không cần đâu.)
Tôi sẽ để cô ấy lo liệu họ.
“Awooooooo….”
Tôi dùng tiếng hú để ra hiệu.
Trong lúc mọi người đều đang tập trung vào bọn tôi, tôi nghe tiếng bước chân phát ra từ công tây bắc của làng. Một nữ pháp sư tóc đỏ xuất hiện, dân làng và lũ thổ phỉ ngừng tập trung vào bọn tôi.
“…Tôi tình cờ ngang làng Viel trong chuyến hành trình của mình, chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?”
Muriel chầm chậm tiến lại gần dân làng để không làm họ hoảng. Cô cũng không quên phô ra phù hiệu pháp sư của mình. Một pháp sư tốt nghiệp từ một học viện danh tiếng là cách tốt nhất để dành được sự tin tưởng của cộng đồng.
“Đó là một pháp sư…”
“Oooh!!”
Với sự xuất hiện của cô ấy, ánh mắt dân làng tràn đầy hi vọng. Trái lại, bọn cướp nhìn cô với ánh mắt kỳ quặc.
“Tôi thắc mắc không biết có phải kia là bọn cướp đang định tấn công làng không nhỉ.”
Muriel nói với cô gái tóc vàng đang trốn phía sau.
“V-vâng! Thưa ngài Pháp Sư, lũ thổ phỉ kia yêu cầu chúng tôi phải giao ra tất cả lương thực và những chứ có giá trị…”
“Và lũ Kobold kia là sao?”
“D-dạ chúng đột nhiên xuất hiện và tấn công bọn thổ phỉ.”
Muriel nhìn chằm chằm vào tôi và tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía tôi.
Hơi khó chịu…
“…Mọi người, con màu bạc ở đằng kia là một Kobold thượng cấp.”
“Kobold thượng cấp?”
“Nó là cái gì?”
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe về nó…”
Những thắc mắc liên tục xuất hiện từ cả dân làng và bọn thổ phỉ. Bọn họ đều há hốc mồm với câu nói kế tiếp của Muriel.
“Nó là một chủng đột biết; chủng này “đặc biệt thông minh và có thể hiểu được tiếng người.”.”
À thì, tôi không biết liệu rằng có con Kobold thượng cấp nào khác có thể hiểu được ngôn ngữ của lục địa này hay không, nhưng…mọi chuyện đều theo kế hoạch, Muriel nói ra chuyện đó với tư cách là một bên thứ 3.