“Gyauuh!!”
Kobold non bị đòn đánh như búa tạ của gấu xám hất bay đi, máu tươi bắn tung tóe và thịt tươi dính đầy trên vuốt gấu.
“Woru, woruoooon!!” (Cây kìa, phải leo lên cây!!)
Tôi gầm lên và nhanh chóng trèo lên một cái cây, em trai và em gái cũng trèo lên những cái cây gần đó. Loài Kobold không giỏi trong việc leo cây. Nhưng vì trước đây tôi đã huấn luyện cho em gái mình cách leo cây nên giờ đây nó thoăn thoát vượt qua những cành cây và lên tới đỉnh cùng lúc với tôi…Tuy nhiên em trai tôi thường trốn tập nên thời tốn thời gian hơn dự tính.
“K-kyua…”
Nhưng có lẽ vì quá sợ hãi nên em trai tôi trượt chân và bắt đầu rơi xuống. Một cái vuốt gấu nghiền nát cơ thể em trai tôi ngay giữa không trung. Tôi không kịp với tay để cứu mạng em ấy.
“Guuruuh!!” (Chết tiệt!!)
“Kyu!? Kyuuuah!”
Tôi lắc đầu khi em gái đưa ánh mắt cầu xin cứu em trai.
“Auu, gyuaa” (Không, chúng ta không thể làm gì nữa rồi.)
Tôi cùng với những con Kobold nhỏ khác nhanh chóng chạy trốn như một bầy nhện con. Trong khi hai con mẹ làm nhiệm vụ đánh lạc hướng, tôi nhanh nhẹn di chuyển giữa những ngọn cây, hướng tới hang. Tôi cũng thấy em gái mình bám sát ngay sau đó. Tôi và em gái đã an toàn về tới hang.
Tuy nhiên, có 3 Kobold non đã lạc đường vào sâu trong rừng hơn thay vì về tới hang. Buổi tối hôm đó, một trong số chúng trở về, người đầy máu, vết thương quá nghiêm trọng và nó chết ngay sau đó.
Những con mẹ trông cực kỳ buồn bã. Các con bố ngồi trầm tư, như thể chúng đang cảm nhận sự khắc nghiệt của tự nhiên. Ngày hôm đó số lượng con non trong làng giảm đi một nửa, chỉ còn lại 6 con nhưng cũng may mắn là không có gia đình nào mất toàn bộ con non.
Ngày hôm nay là bướt ngoặc của tôi vì tôi đã dạy cho đồng loại của mình cách vượt qua những tình huống hiểm nghèo. Sau ngày hôm đó, tất cả những con non chống đối tôi trước đây đều bị ép phải tập luyện.
Vì tôi là con non mạnh nhất nên việc huấn luyện diễn ra khá suôn sẻ.
“Wafa…… (Uwah……)”
“Gauh, gagauh!!” (Đứng dậy! Đứng dậy!!)
Tôi đạp mạnh lên đuôi một con đang nằm bẹp trong lúc chống đẩy.
“Kyan!?”
“Uorua kuruauuon, guaoouh!” (Kẻ thù lúc nào cũng nhắm tới kẻ yếu nhất, cậu có muốn chết không!?)
Bài huấn luyện của tôi khá khắc nghiệt, nhưng ký ức về việc bạn bè bỏ mạng ùa về đã khiến chúng nhiệt tình thực hiện. Tuy nhiên, tôi vẫn lo rằng những con Kobold trưởng thành nghĩ chúng tôi đang có hành động lạ và ép phải ngừng lại. Nhưng có vẻ như tôi đã hơi lo xa.
Xã hội Kobold được hình thành theo kiểu phân cấp nên dù cho chúng tôi đấu tập ngay sau khi hít đất thì đám Kobold lớn chỉ nghĩ rằng chúng tôi đang đánh trận giả để phân cấp mà thôi.
“Kukyuaan! “ (Ei!)
Với âm thanh đáng yêu đó, em gái tôi khóa tay của kẻ đang tấn công và ngay lập tức đáp trả bằng một cú đấm thẳng.
“Gyann!?”
Em ấy xoay người lại và nhận một cú đám trái tay.
“Woaouu, wofu!!” (Em không thể giấu được sát khí của mình nhỉ, hỡi em gái!!)
“Gyafunn!”
Em gái nhìn tôi với ánh mắt rưng rưng, tay thì ôm mũi.
“Fuuuh!! (Fuuuh!)”
“Kyuau, kuaoru gaoua” (Xin lỗi, anh không định đánh vào chỗ đó……)
Những ngày tháng tập luyện của bọn
tôi vẫn diễn ra, mẹ tôi vẫn thường la mắng vì những vết thương. Không lâu sau đó, chúng tôi đã trở thành những con Kobold 2 tuổi. Tốc độ phát triển của loài Kobold khá nhanh, chúng tôi đều đã đến tuổi trưởng thành.
Trước mặt tôi là một nhóm Kobold khỏe mạnh, được huấn luyện bài bản, cơ thể cứng như thép. Không nói đúng hơn là dẻo dai và cơ bắp vì em gái và bạn của em ấy là những con cái.
Chúng tôi không gặp bất cứ con gấu xám nào kể từ hôm ấy. Tuy những con quái vật khác vẫn thường tấn công nhưng chúng tôi chưa mất thêm bất cứ thành viên nào trước khi cả bọn lên 2 tuổi.
Tuy nhiên, không phải tất cả mọi việc đều thuận lợi. Cha tôi đột nhiên biến mất vào năm ngoái.
Vào một ngày nọ, sau khi bắt đầu chuyên săn thường ngày cùng với những con khác, ông ấy đã biết mất…trên cơ thể của những con trốn thoát có rất nhiều vết móng vuốt và trông họ như vừa bị ai đó lừa vậy. Dù không biết có phải do con gấu xám đã ăn thịt em trai tôi hay không. Tôi vẫn thề sẽ tiêu diệt hết bọn chúng.
May mắn là lúc đó tôi và em gái đều đã 1 tuổi rưỡi và đã được phép đi săn. Việc cha biến mất đã để lại cho mẹ một gánh nặng rất lớn và dồng thời việc săn bắt cũng sẽ giúp tôi rèn luyện các kĩ thuật.
Nhờ đó, tôi đã luyện được một số kĩ thuật nhất định, tôi dẫn đám bạn đi thám hiểm khu rừng. Tôi đang sử dụng một cây giáo làm từ hắc diện thạch, một con dao hắc diện thạch và đá ném, nhưng chừng đó là không đủ để giết gấu xám. Chúng tôi cần những trang bị tốt hơn. Nhưng chúng tôi không thể làm ra chúng được vì vậy chúng tôi phải cướp chúng từ những mạo hiểm giả. Việc từng là con người kiếp trước khiến tôi hơi nhói lòng.
Mục tiêu của chúng tôi là những mạo hiểm giả bị tách lẻ khỏi nhóm và những người tới đây để hái thuốc. Tôi đã nghĩ ra nơi họ sẽ thường tới. Họ có lẽ nhận nhiệm tụ dạng thu thập của Hội. Với những mạo hiểm giả cỡ này thì chúng tôi có thể áp chế và lấy đi trang bị của họ.
“Wauo? Gauoaoo “ (Cấm giết người, hiểu chưa?.)
“Waonn, kuon” (Dạ, đại ca)
“Wawooon, gurua” (Hãy tin tưởng chúng tôi, đội trưởng.)
Sau khi cẩn thận dặn dò bạn bè của mình rằng họ có thể bị treo thưởng nếu giết người, chúng tôi trốn vào những bụi cây và nhẹ nhàng tiến tới chỗ của một nhóm mạo hiểm giả đang hái thuốc.
Sau một tiếng gầm, chúng tôi đồng loạt lao ra khỏi bụi.
“Eh!? Cái gì, một con kobold 6 múi!?”
“Chúng không còn là kobold nữa rồi!?”
Tôi nhanh chóng áp chế một kiếm sĩ đang chuẩn bị rút kiếm.
“Eh! Đừng bất cẩn, guha!!”
Sau đó tôi dùng chiêu lấy thịt đè người khiên anh ta bất tỉnh.
“Chết tiệt!!”
Bên cạnh tôi, em gái tôi đá bay con dao của nữ đạo chích. Em ấy lướt tới và tung một cú móc hàm, cú đấm khiến nữ đạo chích bất tỉnh ngay lập tức.
Xem xét xung quanh, tôi thấy rằng đồng đội của mình cũng đã hạ gục chiến binh cầm giáo.
“Hiii, q-quái vật, tôi, thịt tôi ăn không ngon đâu!!”
Nữ tu sĩ còn lại sợ đến mức tay chân run rẩy. Chúng tôi không cần bất cứ trang bị nào từ cô ấy nên chúng tôi để cô ấy chăm sóc những người bị bất tỉnh.
(Dù sao thì để họ bất tỉnh ở đây cũng khá nguy hiểm)
Từng là một lính đánh thuê nên tôi cảm thấy hơi tội lỗi vì đã tập kích những mạo hiểm giả. Vậy nên tôi đã đặt ra rào cản cho bản thân về việc tước đi sinh mạng để không trở thành một con thú.
Dù cho đó chỉ là sự giả tạo nhưng tôi vẫn phải quan tâm họ một chút và chúng tôi nhanh chóng rút vào rừng sau khi lột hết trang bị của họ. Sau đó, chúng tôi tập kích thêm một vài nhóm nữa và chuẩn bị được 6 bộ trang bị cho tất cả.