Ở khu vực phía Đông tận cùng của lãnh thổ Vương Quốc Kuscheperca, có một thành phố được gọi là Missillier.
Từ các công xưởng được xây dựng bao quanh thành phố có thể thấy được sự thay đổi kịch liệt đang diễn ra gần đây ở trong thành phố này.
Ở trong công xưởng hoạt động không kể ngày đêm, một làn sóng nhiệt không giống như là thuần túy tác phẩm làm thủ công của các thợ rèn lan tỏa trong không khí. Nguồn sóng nhiệt này bắt nguồn từ từ cỗ máy đang chuyển động ở khắp mọi nơi. Cỗ máy này đang làm công việc của thợ máy rèn cao tới tận 2.5 mét, và bề ngoài của nó thô ráp không hề giống với bộ áo giáp mà con người hay mặc. Cỗ máy này dùng lấy mana của người điều khiển để hoạt động, nó sử dụng Chuỗi Dây Tinh Thể để hoạt động tay chân— Cỗ máy này chính là Hình Bóng Giáp Trụ, Động Cơ Rad. Hầu hết các kỵ sĩ thợ rèn máy đều đang vận hành lấy Động Cơ Rad.
“Này! Bên đó! Đằng kia có người dùng cạn hết mana đó, mau mang hắn ta đi nghỉ ngươi a. Cho dù có bận rộn đến cỡ nào cũng không nên ép buộc bản thân chứ, nếu như cứ tiếp tục như vậy ngã xuống sẽ rất phiền toái a!... Sẽ tốt hơn nếu như bắt đầu từ từ mà tập thì hơn, đến lúc đó dù ngươi chán ngấy đi thì cũng đã quen thuộc sử dụng nó rồi!”
Một âm thanh gào thét lên xuyên phá qua tràn đầy ồn ào công xưởng, rồi đón lấy từ bốn phương tám phương vọng lại tiếng đáp lại. Nếu như cứ phớt lờ đi các kỵ sĩ thợ rèn máy của Kuscheperca không biết sử dụng lấy Hình Bóng Giáp Trụ, thì chỉ mấy chốc thôi bọn họ sẽ nhanh chóng đạt đến giới hạn của mình.
Một người nào đó đang dò xét lấy tình hình đã hét lên khi sớm nhìn thấy một kỵ sĩ thợ rèn máy quá mức ép buộc miễn cưỡng bản thân mình, và liền đưa ra lời khuyên nhủ. Điều đáng ngạc nhiên là, anh ta lại có thể vừa tiếp lục làm công việc của mình vừa giám sát lấy những người khác đang bước đi ở xung quanh anh. Mặc dù anh cũng đang điều khiển lấy Hình Bóng Giáp Trụ như những người khác, nhưng nếu quan sát ở khoảng cách gần mà nói, thì cỗ máy của anh xác thực khác hẳn so với mấy cỗ máy khác ở xung quanh.
Nó có bàn tay tinh xảo di chuyển nhanh cho các công việc có độ chính xác cao, và hai cánh tay mạnh mẽ để nâng lên các vật nặng, nó có tổng cộng lấy bốn cánh tay. Nó được gọi là ‘hàng rào thép’ được lắp đặt vào để bảo vệ lấy người lái, nhưng nó được gắn thêm ngăn kéo chứa lấy dụng cụ ở trên nó, trong khi đó các cái sọt với đinh ốc và miếng thép thì được để cố định lại ở hai bên chân. Có lẽ để hỗ trợ cho trọng lượng nặng của cỗ máy, đôi chân của cỗ máy dày hơn để đảm bảo cho tính ổn định. Người đang điều khiển lấy cỗ máy chắc khỏe với bốn cánh tay đang làm việc với tốc độ nhanh lạ thường, đây đúng là một cảnh tượng rất là đáng để ngạc nhiên.
Và người đàn ông này chính là Đội Trưởng nhóm thợ máy rèn của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc – Lão Đại, David Hepken với cỗ máy Hình Bóng Giáp Trụ chuyên dụng của anh ‘Công Xưởng Di Động’.
Ở trong Vương Quốc Fremmevira, Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc là nơi có tỉ lệ có các kỵ sĩ thợ máy rèn sử dụng Hình Bóng Giáp Trụ nhiều nhất. Ngay từ ban đầu bọn họ đã trực tiếp sử dụng Động Cơ Bit, nhưng kẻ từ khi bọn họ bắt đầu theo đuổi cách làm việc có năng suất hơn, bọn họ đã bắt đầu chỉnh sửa lại Hình Bóng Giáp Trụ của bọn họ sau đó. Và trong số đó, Dwarves Fist mà Lão Đại liền yêu cầu lấy thứ ‘có thể nhét gần hết vật phẩm trong công xưởng’ là nổi bật nhất. Nó là cỗ máy cần trục cánh tay có thể dễ dàng nhấc lên được các phụ tùng lớn mà con người không thể nhấc lên được và giữ nó cố định, điều này làm cho công việc trở nên dễ dàng hơn; năm ngón tay nhanh nhẹn như cỗ máy Shadowlad như lại tinh tế tái hiện lại kỹ thuật tinh tế của người lùn. Với sức mạnh mạnh mẽ khiến cho nó giúp ích hơn cho công việc lắp ráp các linh kiện thép.
Trên hết là, nó được trang bị thêm Mỏ Hàn Ma Thuật để dàn dính các miếng thép lại. Ngoài trừ việc chế tạo cần dùng đến lò rèn cỡ lớn ra, thì tất cả mọi thứ từ tạo phôi tới lắp ráp thì cỗ máy của Lão Đại đều có thể một mình hoàn thành. Đây cũng là cỗ máy quá mức trâu chó quá đi.
“Lão Đại —! Anh có thể dành ra cho em một chút thời gian không —!?”
Khi Lão Đại đang khéo léo sử dụng bốn cánh tay để làm việc, thì một giọng nói xuyên qua tiếng ồn trong công xưởng và khiến cho anh phải dừng tay lại.
“Ồ, không phải là Ernesti sao? Chờ một chút, để anh làm nốt xong cái này đã!!”
Lão Đại liền đưa ra một vài sự hướng dẫn cho những người ở xung quanh anh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở trên tay mình, anh tiến bước chân nặng nề của mình bước ra khỏi công xưởng. Người kêu anh – Eru đang hứng thú đầy mình quan sát lấy các kỵ sĩ thợ rèn làm việc trong khi chờ đợi Lão Đại đi đến.
“Ưmm, xem ra bước đầu làm quen Động Cơ Bit diễn ra khá suôn sẽ.”
“Ừm, bọn họ nói là bọn họ trước đây chưa từng thấy thứ này bao giờ cả và làm bộ bất đắc dĩ nữa, nhưng giờ lại trở nên ngoan ngoãn hơn bao giờ hết sau khi chứng kiến thấy Xưởng Di Động của anh có thể làm được những gì. Dù sao đi nữa, chúng ta cũng đang thúc giục bọn họ nhanh chóng làm ra Hình Bóng Giáp Trụ và nhanh chóng hơn nữa làm quen với việc vận hành nó. Nó hẳn là rất dễ dàng để làm quen với cách hoạt động của cỗ máy, do đó bọn họ thu thập đủ số lượng trong thời gian ngắn đi.
“Dù sao anh cũng đã hù dọa một chút bọn họ rồi.” — Lão Đại nói xong, Eru liền gật đầu thỏa mãn. Việc chế tạo ra Hình Bóng Giáp Trụ nhanh hơn nhiều so với Hình Bóng Kỵ Sĩ, không lâu sau thì sẽ đủ hết các cỗ máy cho cả đội. Đối với kế hoạch lật ngược thế cờ đối với lực lượng tàn dư còn lại của quân đội Kuscheperca thì bọn họ liền đề cử ra Hình Bóng Giáp Trụ và chế tạo ra nó.
“Xem ra như vậy tiến độ không có vấn đề gì rồi, chúng ta sẽ tiến bước kế tiếp trong giai đoạn kế tiếp của kế hoạch. Trước hết là…”
“Ồ, anh nghĩ đến em sẽ nói đến vấn đề này. Cái anh cần giờ là bản kế hoạch thiết kế chi tiết tỉ mỉ đối với Resvant.”
Nhìn thấy Lão Đại quơ quơ một đống xấp giấy, Eru không khỏi nở nụ cười khổ:
“Không hổ danh là Lão Đại a, anh thực sự là nhanh tay a.”
“Cảm ơn lời khen của em. Chúng ta biết nhau cũng đã lâu rồi. Mặc dù anh đối với chiến đấu khá là gà bắp, nhưng anh có thể nói ra rằng cỗ máy Resvant này nếu như không làm ra chút cải tạo thì không thể nào chiến đấu tốt được. Xem cho cùng nó chỉ mạnh hơn Karrdator của chúng ta có một chút thôi.”
Eru cầm lấy bản thiết kế mà Lão Đại đưa ra và gật đầu đồng ý:
“Đúng vậy, một cỗ máy mới với tính năng đầy đủ vẫn còn cần phải thiết kế, nhưng cũng không có thời gian a. Em muốn trực tiếp sử dụng bản thiết kế của Karrdatolle.”
“…Đó là cỗ máy ‘đặc sắc’ của vương quốc chúng ta đúng không? Mặc dù bọn họ có là đồng minh của nước chúng ta, nhưng chúng ta cũng không thể nào để lộ thông tin bí mật một cách dễ dàng như vậy, đúng không?”
“Thực ra em đã được sự chấp phép của Ông Chủ (Đức Vua), nên em có thể tự xử lý tình huống theo ý của mình.”
“Có lẽ Ông Chủ (Đức Vua)đã cấp phép sai người rồi…”
Lão Đại điều khiển Công Xưởng Di Động dùng tay vuốt lấy chòm râu của anh và thở dài.
“Em không có dự định sử dụng nó một cách trực tiếp, em chỉ định tham khảo bản thiết kế của Karrdatolle làm nền tảng một lần kiểm tra sửa chữa lại hết Resvant luôn thể. Nhưng từ tình huống hiện tại mà nói, thời gian hạn chế ảnh hưởng rất lớn, em không biết được rằng liệu mình có thể hay không làm nổi nữa.”
“Hài, đây là một vấn đề lớn. Nếu anh không thúc đẩy kỵ sĩ thợ rèn luyện tập nữa, thì chúng ta chắc chắn sẽ phải làm việc cả ngày lẫn đêm rồi.”
Lão Đại nhìn giống như không có chút phiền toái nào cả, trái lại anh siết chặt tay lại mà nở nụ cười đầy hiếu chiến. Nói chốt lại, anh chỉ là một người lập dị không có thuốc chữa yêu thích dùng búa chế tạo gõ boong boong thôi.
“Còn có một điều nữa, em cần anh phải làm ra một món vũ khí mà ‘chúng ta cần phải sử dụng’.”
“Em cứ khách khí, lâu rồi anh chưa nhận được món đặt hàng khó khăn nào. Thứ em đang muốn làm ra rốt cuộc là thứ gì?”
“Chúng ta nhiều ít gì cũng cần phải chuẩn bị chiến đấu chống lại Hình Bóng Kỵ Sĩ, nhưng lại tồn tại các vấn đề khác. Chúng ta vẫn cần phải đối phó với Thuyền Bay, nên em muốn chuẩn bị ít nhất là một loại vũ khí nhằm phòng không.”
Những lời của Eru khiến cho Lão Đại rất là ngạc nhiên. Bởi vì anh nghe nói rằng Eru và Ikuruga gần như là hạ gục một chiếc Thuyền Bay trên được trở về sau khi giải cứu lấy các thành viên của Hoàng tộc.
“Em và Ikaruga cần thứ như vậy ư?”
“Không, thứ đó là dùng cho mọi người ngoại trừ em và Ikaruga ra. Thẳng thắn mà nói, Di-Senpai cảm thấy khá đáng tiếc vì để cho chiếc Thuyền Bay chạy trốn mất. Vậy chỉ cần bắn trúng con thuyền dù chỉ một chút thôi cũng tốt rồi. Như thế để cho bọn họ biết được rằng ‘không trung cũng không phải là nơi an toàn’ là phương pháp tốt nhất để giữa chặt bọn họ nằm trong tầm kiểm soát.”
Sau khi nghe được Eru giải thích, Lão Đại liền hiểu được và gật đầu đồng ý. Mặc dù lấy trình độ của anh, anh cũng không thể nào nghĩ ra bất kỳ món vũ khí gì có thể đối phó được với những con thuyền bay ở trên bầu trời được. Tuy nhiên, điều này khá là dễ dàng đối với Eru, người vốn hay chế phát minh mấy món vũ khí kỳ lạ giống như kiểu thế này. Dù sao, biến những ý tưởng thành sự thực là sở trường của cậu nhóc này, và anh chưa bao giờ nghĩ đến bác bỏ điều đó.
“…Thứ mà chúng ta cần chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Chúng ta sẽ hoàn thành cỗ máy kiểu mới và vũ khí phòng không đầu tiên, hoặc là đối thủ của chúng ta sẽ hoàn thành xong công việc chuẩn bị trước và tấn công chúng ta trước? Nào, phấn chấn tinh thần lên mà làm việc đi mọi người. Hãy để cho chúng ta bắt kịp lấy bọn họ hoặc là bị bọn họ vượt qua đây, trận chiến thực sự đã đến rồi. Đây không phải là thứ khiến cho người mong đợi sao?”
Sau khi tìm thấy mục tiêu rõ ràng, một nụ cười hài lòng hiện ra ở trên khuôn mặt dễ thương của Eru. Nhưng trong con mắt của Lão Đại, đấy chính là một nụ cười quỷ quyệt của một con ác quỷ.
----------------------------------------------------------
Khu vực công xưởng Missillier dần dần được mở rộng ra. Ở gần cạnh trung tâm thành phố, có một căn biệt thự nơi mà gia đình hoàng gia chạy trốn thoát ra được đang ở. Nó vốn thuộc về một thương gia nào đó, nhưng nó đã bị từ bỏ đi bởi vì ngọn lửa chiến tranh lan rộng đến, và rồi nó được các quý tộc trưng dụng và đưa vào sử dụng. Chủ trước của căn biệt thự này làm rất tốt, và căn biệt thự này có quy mô khá là lớn đối với một vùng tỉnh thuộc nông thôn. Ngoài gia đình hoàng gia ra, lấy thành phố này làm căn cứ còn có Thương Hội Phượng Hoàng Bạc.
Martina ngắm nhìn khung cảnh bận rộn của thành phố qua khung cửa sổ và thở dài mà nói:
“Nhìn thấy cuộc sống của bọn họ như thế này, ta hầu như đã quên rằng Kuscheperca đã bị diệt rồi đây.”
Những dòng người di chuyển trên con đường đều tràn đầy sức sống, và không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự u buồn của khi vương quốc của họ đã bị sụp đổ. Nguồn động lực thúc đẩy họ là sự đồng lòng của mọi cư dân và những người lính đang làm việc để đưa đất nước đã mất của bọn họ quay trở lại.
“Để đáp lại sự nỗ lực của bọn họ, chúng ta vẫn còn một vấn đề quan trọng còn cần phải giải quyết. Đó là quân tiên phong có thể chống chịu được đúng như kế hoạch, người dẫn dắt bọn họ khôi phục lại Vương Quốc Kuscheperca đi con đường … Quốc Vương.”
Những lời của cô khiến cho Emry, người đang nhấm nháp ly trà cùng ngay một bàn ngẩng đầu lên và hỏi:
“Vậy thế Ellie sẽ thành Nữ Hoàng? Từ quyền thừa kế như vậy thì nói không sai, nhưng tha cho cháu nói thẳng nhá, cháu không nghĩ rằng cô ấy có thể gánh chịu nổi trọng trách nặng nề dẫn dắt một quốc gia như vậy. Không, ngay từ lúc đầu, cô ấy căn bản không thể dẫn quân đi đánh trận được.”
“… Cô biết lấy điều đó, nhưng cũng chính là bởi vì chính là bởi vì như vậy, chúng ta mới phải đi con đường riêng như vậy, Rys.”
Eleonora chỉ là con gái duy nhất của của Tiên Vương Aukusti, và cô đã sớm tới tuổi 16 rồi, cũng đã trưởng thành rồi. Theo như phong tục của thời kỳ này, cô được công nhận là người thứ nhất thừa kế vương vị. Theo thích đáng mà nói, tính cách của cô vốn không phải là người thích hợp để đảm nhận trọng trách này – và đây chính là điểm mà Martina đau đầu nhất.
“Mặc dù có thể là như vậy, nhưng điều quan trọng hơn là, Ellie đang làm sao thế? Thươn tích của cô ấy vẫn chưa lành sao?”
“Cô ấy không được tốt lắm. Không, phải nói là cô ấy vốn đã hồi phục tốt rồi, nhưng em thấy rằng cô ấy đang tự nhốt lấy mình ở trong căn phòng.”
Khi nghe thấy câu hỏi của Emrys, vốn đang ngồi cạnh bên Isadora chợt lắc lắc đầu trả lời. Eleonora người vốn có khả năng chịu đựng yếu đuối cả về thể xác lẫn tinh thần trong suốt thời gian bị giam cầm ở Lâu Đài Lacepede, và vẫn phải nằm liệt giường trong khoảng thời gian chạy trốn. Thời gian vừa qua cô đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng cô vẫn không hề có ý định bước ra khỏi căn phòng của mình.
“Thật là! Cô(o) à, cháu không đồng ý với điều này. Mặc dù đây là truyền thống, nhưng mà để một cô gái yếu đuối lên tuyến đầu mặt trận đây không phải là một điều một người bình thường có thể làm được đâu!”
“Dù thế nào đi nữa, đó là bổn phận của gia đình hoàng gia và những người kế thừa lấy dòng máu của quốc vương. Đây chính là lúc bọn họ phải đè nén xuống cảm xúc cá nhân của chính mình, và đứng lên để vì lợi ích của mọi người của đất nước. Cô(o) sẽ để cho Eleonora… hiểu được điều này.”
Martina ngăn cản lại Emry đang định nói tiếp gì. Cô có thể hiểu rõ nỗi khổ của Eleonora— bị bắt lấy trong chiến tranh, mất cha và trọng trách nặng nề khi làm một Công Chúa đã đánh ngã gục lấy cô, khiến cô tự nhốt mình ở trong phòng. Khi anh nhìn thấy vẻ mặt Martina tràn đầy khổ não, Emrys đành nuốt lại những lời mà anh muốn nói. Martina đã xác định rõ quyết tâm của mình đối với Emrys, người vẫn không thể chấp nhận lây điều này:
“Rys, làm một Nữ Hoàng đối với một đứa trẻ như nó thì đúng là một trọng trách nặng nề, cô có thể hiểu rõ điều này. Nhưng làm người lãnh đạo trong khoảng thời gian hỗn loạn như thế này… phải đối diện trước mặt mọi người, và người dân chỉ thừa nhận nó ngồi trên ngai vàng khi nó dẫn dắt mọi người đi đến chiến thắng. Đây chính là cách để cho một đứa trẻ trở thành Nữ Hoàng…”
Martina hạ thấp xuống tầm mắt của mình. Đây là nhiệm vụ duy nhất mà quốc vương đã giao cho cô, hoặc nói là món quà chia ly đi. Mối quan hệ phức tạp giữa Đức Vua và đất nước, và những ảnh hưởng phức tạp của dòng dõi Đức Vua tương quan có thể thấy rõ được. Và không phải chỉ riêng cô là người duy nhất có lấy quan điểm này. Sau khi cô chạy trốn thoát khỏi, các quý tộc nhìn thấy thấy sự tồn tại của công chúa như là một tấm gương tiêu biểu. Dù cô ấy có nguyện ý hay không, thì mọi người xung quanh Eleonora sẽ không ngồi xem mặc kệ.
“Cô à… mặc dù là vậy, việc này có chút, không, phải là gánh nặng quá lớn đối với Ellie. Liệu mọi việc có thể diễn ra suôn sẻ không?”
“Cô sẽ không để cho nó phải gánh hết tất cả gánh nặng một mình. Kế hoạch của cô là giúp cho nó giải quyết chính vụ.”
Một sự im lặng ngột ngạt lấp đầy căn phòng. Cuối cùng, Emrys vò vò lấy đầu của mình và thở dài. Mặc dù anh đến từ một quốc gia khác, nhưng anh vẫn là một thành viên trong gia đình hoàng gia. Anh có thể hiểu được những gì mà cô mình nói, và cho dù anh không có muốn chấp nhận lấy điều này, nhưng trên thực tế anh chỉ có thể ngậm miệng mà chấp nhận thôi.
“Cô à, ngài thật sự là nghiêm túc sao…. Đượ rồi, xin lỗi vì nói nhiều lời, nhưng mà, rốt cuộc thì cô sẽ làm như thế nào? Cô ấy thậm chí còn không bước ra khỏi căn phòng nữa là, còn nói gì là lãnh đạo người khác?”
“Đúng vậy. Bọn cô cũng đã cố gắng hết sức để thuyết phục cô ấy, nhưng thành thực mà nói, tình hình không tốt chút nào. Nếu như có thể…. Cô muốn sự giúp đỡ của Thương Hội Phượng Hoàng Bạc để cổ vũ tinh thần cho đứa cháu gái tội nghiệp của cô.”
Và cuối cùng, vẻ mặt dũng cảm và không hề sợ hãi của Emrys liền quay trở lại như ban đầu—
“Cứ để đó cho bọn cháu!”
Tại công xưởng nơi mà đang được Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc sử dụng. Emrys quan sát lấy mọi người đang tụ tập lại ở xung quanh anh và liền lớn tiếng phát ra âm lượng đủ để cho mọi người nghe thấy được mà nói:
“Và đó chính là lý do, ta muốn mượn sức mạnh của mọi người! Giúp đỡ cho Ellie tìm dễ sự can đảm của mình. Nói cho cô ấy biết rằng tất cả chúng ta ở đây để giúp đỡ cho cô ấy, và cô ấy không cần phải lo lắng. Đại loại chính là ý như thế!”
Sau khi chấp nhận lời thỉnh cầu của Martina, anh ngay lập tức giải thích tình huốn hiện tại cho Thương Hội Phượng Hoàng Bạc và xin sự trợ giúp của bọn họ. Bọn họ đều cảm thấy khá là nghi hoặc về nhiệm vụ thuyết phục công chúa, nhưng chút kinh ngạc này đối với Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc là chuyện thường như cơm bữa. Bọn họ liền tập trung vào nhiệm vụ và bắt đầu sốt sắng mà thảo luận:
“Chúng ta sẽ kể cho cô ấy biết sự tích huy hoàng của Đội Số 2 một cách chi tiết…”
“Không, chúng ta những kỵ sĩ thợ rèn máy sẽ giới thiệu khả năng tuyệt vời của mẫu máy kiểu mới cho Nữ Hoàng…”
(Tran: Hay lắm! Nhờ bọn kỹ thuật tư vấn dỗ dành gái, hay lắm các chàng trai kỹ thuật =)) )
“Nhưng đó là công chúa? Liệu cô ấy có hiểu được?”
Trong suốt quá trình thảo luận một vài ý tưởng khá hay được đưa ra, nhưng có vẻ không có phương ấn nào đặc biệt là thích hợp nhất. Sau khi cuộc thảo luận chấm dứt, Eru vốn đang yên tĩnh lắng nghe nãy giờ liền nói:
“Vậy thì, chúng ta có thể kể cho cô ấy nghe các thành tựu của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc. Nhưng có thể cô ấy sớm đã nghe được chuyện đó. Cô ấy có thể sẽ không ra ngoài sau khi nghe được điều này, thế nên chúng ta nên chuẩn bị chủ đề khác đi.”
Vừa nói, Eru liền nhanh chóng mà đưa ra ý kiến của mình:
“…Vậy nên, chúng ta nên thu thập lấy một vài thông tin. Thiếu Gia ngài trước đây đã từng du học là quốc gia này, đúng không? Vậy Ngài có nghe nói đến đề tài gì mà Công Chúa quan tâm không?”
Emrys ôm hay tay và cau mày lại trước câu hỏi này và trả lời:
“Thứ mà cô ấy sẽ thích thú… Để ta suy nghĩ cái a. Thực ra thì, hầu hết thời gian của ta đều ở với Cô của ta và không mấy khi nói chuyện với Ellie. Ai… À, đúng rồi! Nếu như là Isadora tâm tình không tốt, thì nó sẽ tốt hơn khi luyện tập kiếm pháp với ta. Tốt rồi, ta sẽ lái Sư Tử Vàng đưa Ellie đi hóng gió là ok, chỉ cần làm như vậy chẳng mấy chốc cô ấy sẽ vui vẻ lên thôi!”
“Không thể được. Chẹp, không cần hỏi ý kiến của Thiếu Gia nữa. Chúng ta đổi phát phương án kiểu khác đi. Ý kiến của các cô gái cùng lứa tuổi là rất quan trọng, vậy nên Ady cậu có ý tưởng gì không?”
“Chúng ta chỉ cần khiến cho Công Chúa vui vẻ là được phải không? Để đó cho mình! Hì hì hì, công chúa là một người hết sức dễ thương và dáng người nhỏ nhắn như Eru. Mình đã sớm muốn nói chuyện với cô ấy rồi, và rồi mình sẽ ôm cô ấy….”
“Không, không được. Thật là một ý tưởng thật khủng khiếp.”
Ngay cả Eru đều không thể thầm càu nhàu —Đó là phương pháp để cho chính bản thân Ady vui lên đó chứ! Nhưng cuối cùng Eru vẫn xóa bỏ đi ý tưởng đó. Chid đang ngồi bên đầy bất mãn Ady liền đối với Eru mà hỏi:
“Cậu có ý tưởng gì không, Eru?”
“…Nếu đối tượng là một Hình Bóng Kỵ Sĩ hay là Hình Bóng Giáp Trụ, mình có thể tìm ra nguyên nhân chính nó nằm ở chỗ nào và sửa chữa nó liền.”
“Thật bó tay với đám người này, tất cả đều không đưa ra được ý tưởng nào thích đáng cả…”
Nhìn thấy tình huống mãi không ra kết quả gì cả, Chid không thể nhịn được ngửa đầu lên trời thở dài. Ady ngồi ở bên cạnh Chid hơi hơi siết lại nắm đấm và nói:
“Vậy thì Chid, anh…! Đúng rồi! Không phải là anh đã tuyên thệ trung thành với Nữ Hoàng sao? Bây giờ chính là cơ hội để anh thể hiện vẻ đẹp trai của mình đó!”
Ngay tức khác tầm mắt của mọi người đều chuyển dời nhìn chằm chằm vào Chid. Chid chỉ cảm thấy một luồng áp lực ập đến phía mình, khiến cho cậu không khỏi lảo đảo lui lại mấy bước về sau.
“A! Tại sao lại đưa về đề này đưa ra ngay lúc này!? …E-e hèm, mọi người xin hãy lắng nghe đây, thực ra là… là… mặc dù điều đó là đúng… nhưng … nhưng mà…”
Cậu cười khúc khích lắp ba lắp bắp cố gắng giải thích, nhưng chợt cánh tay của cậu đã bị ai đó tóm lấy. Chid hết hồn quay đầu lại và nhìn thấy Eru đang nở nụ cười tủm tỉm trước mặt cậu.
“Mình hiểu mà… Vậy thì vấn đề quyết định rồi. Đây chính là mệnh lệnh của Đoàn Trưởng, cậu phải tìm cách để làm cho Công Chúa vui lên đó Chid.”
“Này, chơi thế không đẹp đâu…! Aaa, được rồi, mình sẽ làm! Chết tiệt, nếu như kết cục tồi tệ thì đừng có đổ lỗi cho mình đó!!”
Sau khi biết mình không thể chạy trốn được, Chid đành la hét trong sự bất lực. Cậu liền gian nan bước đi từng bước vào chiến trường một mình.
Ngay sau đó, Chid liền theo Isadora từ lâu đài ở một góc đang được sử dụng làm căn cứ của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc mà đi dọc theo hành lang dẫn tới phòng của Công Chúa Eleonora.
“Nào, nào, suy nghĩ nào… Nếu như là Eru, cậu ta sẽ cảm thấy tâm tình thật tốt khi ném cậu ta vào công xưởng; còn Ady thì sẽ vui vẻ lên nếu như Eru ở cùng với nó… A chết tiệt, hai người tưng tưng bọn họ không phải là kiểu người bình thường có lấy ra để làm tài liệu tham khảo được!!”
Chid tàn tạ mà lẩm bẩm nói năng lung tung. Cậu giờ đang đau đầu cực kỳ bởi vì trách nhiệm nặng nề đang được giao phó cho cậu, điều này khiến cho Isadora người đang xem xét cậu cực kỳ lo lắng. Mặc dù là vậy, nhưng cậu ta là người mà Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc tiến cử, và cũng là một trong những người đã giải cứu lấy Eleonora khỏi Lâu Đài Lacepede, thế nên hiện tại cô chỉ có thể giao trọng trách cho cậu ta. Cả hai đều ôm ấp nỗi no lắng của riêng mình và nhanh chóng đi về gian phòng của Công Chúa.
“Chúng ta tới nơi rồi. Cậu đã sẵn sàng chưa?”
“…Đám người trong Đoàn Kỵ Sĩ của tôi quá mức lạc quan. Tôi chưa bao giờ đi khuyên nhủ ai trước đây bao giờ cả … Ửm? À không, không có vấn đề gì cả, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nghe câu trả lời giống như là không phải là không có vấn đề, nhưng Isadora liền mặc định bỏ qua điều đó và gõ cửa căn phòng công chúa. Sau khi giải thích rõ với công chúa mục đích của lần đến thăm này, cô liền đợi người hầu gái ở trong căn phòng ra đón tiếp như mọi khi.
Khu phòng nơi mà Công Chúa đang ở có tới 2 căn phòng. Người hầu gái kiêm nhiệm chức bảo vệ ở ngoài căn phòng đợi lệnh, trong khi đó phòng ngủ của Công Chúa nằm ở sâu bên trong.
Khi bọn họ đang đợi Công Chúa thay đổi đồ áo, thì ánh mắt đầy tò mò của những người hầu gái như kim chĩa vào thanh niên trẻ tuổi mà Isadora mang theo. Rất hiếm khi thấy được có ai khác ngoài trừ các quý tộc đến viếng thăm công chúa. Từ bên ngoại hình mà xem, thì cậu ta cỡ trạc tuổi như Công Chúa. Cậu ta có thân thể cân xứng và cơ bắp đầy đủ, mặc trong mình một bộ quần áo phi công với bộ giáp da nhẹ. Nhưng điều hấp dẫn nhất của cậu là cả người cậu tỏa ra khí tức như là bị dồn ép vào nước đường cùng vậy.
“Xin chào Isadora. Làm sao ngày hôm nay cũng… Hửm? A-À, Ngài Archid…”
Rất nhanh, Công Chúa Eleonora liền xuất hiện và vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên khi chứng kiến thấy bóng người đứng sau Isadora. Cô không thể nào quên được trong cuộc sống đóng kín cửa của cô, thì điều duy nhất thay đổi chính là cuộc thăm hỏi hằng ngày của Isadora và cuộc trò chuyện của hai người. Là một người cùng tuổi và cùng giới tính, thì Isadora vẫn là người thân gia đình cởi mở nhất đối với cô.
Nhưng gần đây, dưới sự hướng dẫn của mẹ cô, thì Isadora thường xuyên hay đề cập hơn về vấn đề việc Eleonora trở thành Nữ Hoàng, nên Eleonora thời gian gần đây cũng dần dần trở nên khó có thể thư giãn nên. Mặc dù là vậy, nhưng cô vẫn chào đón sự thăm viếng của Isadora.
Đứng yên ngay tại chỗ vì không biết làm sao trước cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn này, Chid chỉ có thể cứng ngắc mà cúi đầu thi lễ. Đây là lần thứ nhất bọn họ gặp mặt nhau kể từ khi sau vụ chạy trốn ở Missillier. Lúc đó, bọn họ gặp mặt nhau ở trong Lâu Đài Lacepede dưới ánh đèn đuốc tăm tối, nhưng lúc này đây, họ đã gặp mặt nhau dưới ánh sáng rực rỡ từ mặt trời. Sau khi bỏ trốn ra khỏi chốn tù đày, Eleonora đã dần dần hồi phục lại vẻ xinh đẹp xứng danh của bông hoa Kuscheperca. Không quan hệ gì với độ ánh sáng trong phòng cả, nhưng lại làm cho thiếu niên nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt cậu lại quá mức chói lòa.
Eleonora không hiểu được mối bận tâm trong lòng của cậu, chỉ có thể bối rối đưa ánh mắt đầy nghi hoặc mà nhìn về phía Isadora. Isadora dửng dưng nhún vai mà nói:
“Cậu không thể cứ tự nhốt mình lại trong phòng như thế này. Cậu là con gái của Quốc Vương Aukusti, và cậu có nghĩa vụ phải hiểu rõ được tình hình của đât nước này. Đó chính là lý do tại sao bọn mình đã chọn lấy một người tới đây để thuyết phục lấy cậu.”
Isadora mạnh mẽ mà ngồi xuống, và ra hiệu cho Chid cũng ngồi xuống theo. Chid chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó liền bước đi tới cái ghế như một Hình Bóng Kỵ Sĩ bị hỏng hóc vậy. Nhìn thấy dáng vẻ đầy mạnh mẽ của Isadora khiến cho Eleonora trở nên ủ rủ hơn.
“Tại sao? Isadora… Mình đã sớm nói với cậu nhiều lần rồi, mình thực sự không thể chịu nổi trọng trách trở thành Quốc Vương của một Vương Quốc...”
“Như vậy là không đúng, các quý tộc ngay bây giờ đang chuẩn bị cho việc phản công Žaloudek. Đó chính là bởi vì cậu – người thừa kế dòng máu của hoàng gia đã trở lại, và dẫn dắt bọn họ chính là bổn phận trách nhiệm của hoàng tộc.”
Dòng máu hoàng gia – những lời nói của Isadora làm khuấy trộn lên những ký ức trong đầu của Eleonora.
—Khuôn mặt của người đàn ông đầy thô lỗ đã tuyên bố rằng sẽ lợi dụng thân phận ‘dòng máu hoàng gia của Kuscheperca’ đang chảy trong cô. Hắn ta không có nói điều này như nói với một con người, mà như là nói với một công cụ dùng đã xong liền không dùng nữa, rồi tuyên bố cái chết của cô. Cô đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh đang chậm rãi bao trùm lấy cô.
“Nó sẽ là… một trận chiến tranh nữa? Chúng ta có thể thắng được không?”
Hiểm lầm rằng ý của Eleonora nói ra là bởi vì cô thiếu khuyết lòng tin, Isadora liền bắt đầu mở rộng chủ đề ra:
“Đừng có lo lắng Eleonora, chúng ta cũng đang trở nên mạnh mẽ hơn, và đã chiến thắng một vài trận chiến với sức mạnh mới mà chúng ta có, nên…”
Việc giải thích rõ sẽ là nhiệm vụ của thành viên Thương Hội Phượng Hoàng Bạc – nhiệm vụ của Chid. Nhưng khi Isadora quay người lại và nhìn, Chid chỉ có thể tỏ vẻ nghiêm túc mà nghe và tiếp tục giữ yên lặng.
“Trước đó có rất nhiều kỵ sĩ ở trong thủ đô, nhưng không chỉ là cha của mình, các kỵ sĩ khác cũng…! Mặc dù nếu là chúng ta có cơ hội chiến thắng, không, không thể được, nếu như chiến tranh nổ ra mọi người sẽ chết và lại rất nhiều máu sẽ chảy ra. Lần tới có thể sẽ là thím(mự) hay là cậu, thậm chí Rys-Nii cũng không thể chạy trốn được…”
Vẻ sợ hãi rõ ràng hiện ra trên khuôn mặt của Eleonora. Cô cúi thấp đầu xuống và từ chối nói thêm bất cứ điều gì nữa. Isadora nghi hoặc đưa tay ra—
“….Công Chúa Eleonora.”
Ở trước khi cô kịp làm điều đó, kỵ sĩ của Eleonora liền bình tĩnh mà xen vào. Eleonora liền ngẩng đầu lên với một ánh mắt đang tìm kiếm thứ gì đó để dựa dẫm vào.
“Thần hoàn toàn đồng ý rằng điều tốt nhất là không có ai hy sinh mạng sống của mình cả. Nhưng vấn đề là, nếu như chúng ta không có phản kháng lại, thì vẫn đề sẽ mãi không thể giải quyết được. Khi tình huống như vậy xảy ra, chúng thần những kỵ sĩ sẽ giơ lên thanh kiếm của mình.”
(Tran: Vì Chid là kỵ sĩ của công chúa nên để xưng hô thế, tùy trường hợp mình để có thể sai có thể đúng, nói chung nếu sai sót thì mọi người thông cảm)
Chid nhìn thẳng vào trực tiếp vào đôi mắt của Eleonora. Mặc dù hơi để lộ chút vẻ không mấy tự nhiên và ngữ khí có mấy phần cộc cằn, nhưng không có ai khiển trách anh cả, có lẽ bởi vì bọn họ khí thế của cậu đè ép tới.
“Nếu như bọn họ dùng thanh kiếm mà tiến đến về phía chúng ta, chúng ta sẽ phản kích lại bằng lưỡi kiếm(dao) của mình. Chúng ta sẽ dũng cảm đối mặt với thử thách mà không khuất phục. Những nỗ lực của chúng ta có hay không thu được thành quả cũng không quan trọng nữa.”
“Ngay cả khi… có những sự hy sinh, chúng thần cũng đã sớm có giác ngộ rồi. Đó là những gì thần muốn nói…?”
Trong toàn bộ cuộc sống của Eleonora, không có một ai nói ra những lời chân thành thẳng thắn như vậy với cô trước đây cả. Cảm xúc phức tạp trong cô dâng lên, và cô nhìn về phía Chid với những giọt nước mắt rơi ướt nhòe trên khóe mắt và nói:
“Ta nên làm gì nếu như… nếu như ngươi hy sinh trong trận chiến? Ngay cả cha của ta, người vốn nói rằng ta không cần lo lắng gì cả, và còn nói rằng ông sẽ bảo vệ tôi … rồi ông liền cứ như vậy mà…mà…!!”
Những lời nói của cô tràn ngập trong sự buồn bã đau đớn và cô chỉ biết vùi đầu mình vào lòng bàn tay mà khóc. Isadora chỉ có thể đành yên lặng mà lặng lẽ quan sát lấy cô, trong khi đó Chid thì bối rối mà gãi đầu.
Không chỉ là cậu, tất cả các kỵ sĩ của Vương Quốc Fremmevira đều sẽ không ngần ngại mà chiến đấu, mọi việc đều lấy tốc độ nhanh nhất mà giải quyết và nhanh chóng mà đưa ra quyết định. Đây vốn là sống trong hoàn cảnh khu vực khác nhau chịu lấy ảnh hưởng khác nhau, và cũng là lý do tại sao tất cả nhân dân đều có xu hướng là không do dự chút nào chiến đấu. Đối với một công chúa từ một quốc gia khác người vốn sinh sống trong một hoàn cảnh ‘êm đềm trướng rủ màn che’ , thì đây đúng là một điều khó có thể tưởng tượng được.
Là nói đại liền trúng sao? Bởi vì cậu không hiểu được hoàn toàn đối phương, liền nói đại Chid liền thành công tìm đúng lý do hoảng sợ lớn nhất của Công Chúa. Chid cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, sau đó cậu cẩn thận từng chữ mà nói:
“Điều đó có nghĩa là… E hèm, Ngài chỉ nghĩ bởi vì ngài không biết.”
Cuối cùng, Chid bỏ qua bầu không khí ủ dột ở trong căn phòng và kiên quyết mà nói:
“Công Chúa Eleonora, hãy cùng chúng ta đi ra ngoài đi!!”
Cậu làm một câu nói ra ngoài không đầu không đuôi. Không chỉ là Eleonora, ngay cả Isadora đều ngẩng đầu lên và nhìn về phía cậu với một khuôn mặt rất sốc.
“Nếu như ngài chỉ ngồi ở trong căn phòng này, ngày sẽ không thể nào có thể nhìn thấy đất nước đang trong tình trạng thực sự là như thế nào, và nếu như chúng ta có thực sự cần phải chiến đấu. Có thể ngài ghét chiến tranh, nhưng thần hy vọng ngài có thể đưa ra quyết định của mình sau khi chứng kiến lấy nó và hiểu rõ nó bằng chính đôi mắt của mình. Thế nên chúng ta hãy đi thôi và hãy nhìn… nhìn xem đất nước này như thế nào!”
Đối với cậu, đây là một cái kết luận đương nhiên. Trừ ra cần phải ngay lập tức đưa ra quyết định, bằng không thì việc đối chiếu so sánh tình báo là một điều hết sức cơ bản. Tạm bỏ qua vấn đề này, Chid xem như mà một kiểu người thích làm ra hành động hơn ngồi chém gió triết lý, và cậu liền dang rộng tay ra đưa về phía Eleonora để thể hiện ra sự chân thành của mình.
Cô ngây người ra nhìn về phía cánh tay chìa ra về phía cô, đây chính là lần thứ hai cậu ấy đưa tay về phía cô. Lần đầu là lúc đưa cô thoát ra khỏi nhà tù đá, và đây chính là lần thứ hai, cậu ấy muốn kéo cô ra khỏi lồng giam trong trái tim cô. Cả hai thứ này một cách nào đó đều có điểm chung là muốn giải thoát cho cô.
Cô không có do dự quá lâu trước khi quyết định tin tưởng cậu ấy một lần nữa. Cô tin tưởng rằng cậu ấy sẽ không làm điều này bởi vì bất kỳ kế hoạch của hay âm mưu có ai đó, mà thực sự là muốn giúp cho cô như thực là một kỵ sĩ của cô vậy.
Và thế, dưới sự hộ tống của kỵ sĩ của cô, nàng Công Chúa liền từng bước một đi ra vào thế giới bên ngoài.
Ngay cả Chid cũng không rõ được chính cậu lấy đâu ra khí thế, và nó chỉ kéo dài cho tới khi bọn họ rời khỏi căn phòng.
Cậu phải cố gắng làm mới không ngã quỵ xuống đất. Vừa này cậu chỉ dựa theo khí thế mà nói ra những lời đó, và bây giờ cậu nghĩ lại những điều vừa rồi, thì đó đúng là một hành động thiếu tôn trọng với hoàng tộc. Giờ cậu chỉ muốn ôm lấy đầu và trốn tránh khỏi sự thực này, nhưng trước đó có một vấn đề nghiêm trọng hơn—
“Ngài Archid? Có chuyện gì à?”
—Cậu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Công Chúa. Tuy nói rằng cậu sẽ dẫn Công Chúa ra khỏi căn phòng này, nhưng tại sao sao bọn họ phải nắm tay nhau lại? Từ trong đáy lòng của cậu cảm giác được – khí thế đúng là một thứ thật là đáng sợ.
“À, ồ, thần ổn, thần sẽ dẫn người đi tham quan. Đầu tiên…”
Khi cậu vừa quay đầu lại, cậu liền nhìn thấy em gái của cậu Ady và Eru người bạn thuở nhỏ của cậu với đôi tai của bọn họ đang kề sát tường lại nghe trộm.
(Tran: Cặp đôi bài trùng nghe lén)
“….Aaaa!”
Khi đôi mặt của họ bắt gặp lẫn nhau, Chid triệt để bị sốc nặng, trong khi đó hai người bọn họ liền dừng lại hành động của mình với một nụ cười tràn đầy hàm ý. Ánh mắt của họ rơi vào nơi mà bàn tay Chid đang nắm lấy bàn tay của Eleonora.
“Wut arr chew rồi!”
“Chid, anh nói tiếng gì mà em chưa bao giờ nghe thấy trước đây cả! A, bình tĩnh lại đi nào. Em biết mà, em hoàn toàn hiểu được mà Chid. Dù sao thì Công Chúa quá mức dễ thương mà. Dĩ nhiên là anh phải muốn ra tay giúp đỡ cô ấy rồi!! Chẳng phải tất cả các chàng trai đều nuôi trong mình một giấc mơ trở thành một kỵ sĩ bảo vệ Công Chúa sao!”
“Uwah, cách nói kiểu này thật khiến người bực mình a, anh giận rồi đó Ady! Và trên hết là, dòng não suy nghĩ của em anh không thể nào bắt được a… A, đó không phải là điều anh muốn nói, chết tiệt a!!”
Chid không thể nghĩ ra điều gì để bào chữa được và Ady lại tự ý đưa ra kết luận. Eru chỉ nhìn hai người bọn họ mà mỉm cười.
“Yên tâm đi, em sẽ giúp cho! Em sẽ tập hợp mọi người trong đoàn kỵ sĩ lại, chúng ta phải để cho Công Chúa tuyệt vời như thế nào! Fufufu, hiện giờ em đang tràn đầy sức lực đây!”
“Uwahhh em đúng là thật đáng tin cậy… Nhưng mà tại sao một mực tại sao em lại… A – đáng chết thật…”
Ady bắt được điểm yếu của Chid mà cực kỳ vui vẻ. Chid cũng chẳng buồn mà giải thích xa thêm nữa và chỉ có thể thở dài mà nhìn lên trên trời.
Một tiếng cười khúc khích mềm mại từ phía sau Chid truyền đến. Cậu liền quay đầu lại và nhìn thấy Eleonora đang nở nụ cười. Không khí ủ dột của cô đã quẹt sạch mất, mặt dù trên khuôn mặt của cô vẫn còn chút nhu nhược, nhưng trông cô ấy dường như là vui vẻ hơn và đầy sức sống hơn.
“Ngài Archid nói không sai, ta không thể nhìn thấy bất cứ điều gì cả từ chính trong căn phòng của mình. Bên ngoài chắc chắn là sống động hơn nhiều rồi.”
Nếu không phải Ady đang chòng chẹo đùa giỡn lấy Chid, thì chắc giờ đây cậu đã theo công chúa đồng thời cười. Nhưng hiện giờ, cậu chỉ có thể gượng ép mà nở nụ cười cứng ngắc.
“Đi nào Chid, đừng chỉ có mà đứng ở đó. Là một Kỵ Sĩ, anh phải hộ tống chủ nhân của mình thật đúng cách. Em đi gọi mọi người đây.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi! A, thật là tuyệt vời khi nhìn thấy Công Chúa đứng bên cạnh Eru… Thật là một khung ảnh đẹp và siêu dễ thương a!”
“Ady, cậu thực sự là dù ở bất cứ nơi đâu cũng chẳng chịu thay đổi gì cả…”
Cả nhóm liền tranh cãi mà đưa Eleonora đi thăm viếng. Về Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc và Hình Bóng Kỵ Sĩ kiểu mới, có quá nhiều thứ mà bọn họ cần để kể cho cô nghe. Cuối cùng, bọn họ vẫn quyết định mang Eleonora đi tới công xưởng. Nhân tiện, Chid vẫn nắm lấy tay của Eleonora trong suốt quãng đường bọn họ đi tới công xưởng.
“Tuyệt, thật là tuyệt vời. Ellie cũng đã vực dậy được tinh thần rồi!”
Sau khi Công Chúa và nhóm bọn họ rời khỏi, Isadora liền nói với một người nào đó cao đứng ở trước cô
“Vậy anh cũng ở đây ư, Rys-Nii. Nghe lén không phải là một thói quen tốt đâu.”
“Ưm? Anh làm sao có thể nghe lén được, rõ ràng là anh đường đường chính chính nghe mà. Anh chỉ vì không muốn cả trở cuộc trò chuyện của họ mới đứng ở phòng bên cạnh thôi!”
“…Anh là người duy nhất có thể đưa ra và chấp nhận được lý do ngụy biện này đi…”
Isadora lắc đầu và không thể nói lên lời, nhưng chỉ chốc lát thôi cô đã khôi phục lại. Hai người bọn họ nhanh chóng bước đi mà đuổi kịp theo Công Chúa.