Bởi vì biểu hiện sinh động của Đoàn kỵ sĩ Phượng Hoàng Bạc, Thành Phố Rừng Rậm đã được giải thoát khỏi nguy cơ khủng hoảng lớn nhất từ trước tới nay.
Sau khi hoàn toàn tiêu diệt hết bọn thú giáp xác, Vườn Cây Khổng Lồ vẫn còn đang trong tình trạng hỗn loạn. Mặc dù lệnh giới nghiêm đã được gỡ bỏ, nhưng hầu hết các thành viên của Đoàn Alvanz lúc này đang bận phải xử lý xác của bọn thú giáp xác nằm rải rác xung quanh Vườn Cây Khổng Lồ.
Từ quy mô của cuộc tấn công này, số lượng thiệt hại mà bọn họ phải chịu khá là nhẹ và Cánh Cổng Khe Núi Althusser không có bị ảnh hưởng gì. Tuy nhiên, Đoàn Alvanz cũng đã mất khá nhiều người và tổn thất rất nhiều trang bị, và đang vì chuyện bổ cứu lại tổn thất mà đau đầu.
Mà Đoàn kỵ sĩ Phượng Hoàng Bạc thì đội hình của bọn họ hầu như vẫn hoàn hảo, chỉ có chiếc chiến xa vì xông pha lao lên đột kích mà bị hư hại nhẹ. Hiện tại bọn họ đang ở trong Althusser phụ giúp mọi người tái kiến thiết. Một mặt khác đáng lưu ý là Đội Tzendrinble nổi bật nhất trong tòa pháo đài này. Họ có khả năng vận chuyển vật tư trọng lượng lớn và tốc độ vượt xa những con ngựa kéo xe thông thường, bọn họ rất vinh dự trở thành ‘biệt đội vận chuyển’ với hiệu suất rất cao. Ngày hôm nay bọn họ cũng bận rộn chạy qua chạy lại vận chuyển đầy hàng hóa vật tư.
So với bọn họ, Đội số 1 và Đội số 2 làm nhiệm vụ bảo vệ lại thoải mái hơn hẳn. Trong khi bọn họ đang làm nhiệm vụ của chính mình thì có một người nào đó tới ghé thăm Đoàn kỵ sĩ Phượng Hoàng Bạc.
“Chúng tôi nợ ân huệ các cậu. Nếu như các cậu không đến, tôi thật không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nữa, rất có thể là bị diệt cả đoàn.”
Người khách tới thăm này chính là thành viên của Đoàn Alvanz, Arnis.
“Ngài quá khách khí rồi, việc này là bổn phận của chúng tôi.”
Đối với Arnis khom người xuống cám ơn, Edgar cảm thấy thế là không tốt tý nào. Edgar đối với Arnis tràn đầy kính ý sau khi đã thua dưới tay anh trong trận đấu giả tập trước đây.
“Mặc kệ là vì lý do gì, sự thực là chúng ta đã được các cậu cứu. Mà chúng ta không phải là không quen biết, nên tôi mới muốn tới nói lời cảm ơn.”
“… Tôi hiểu rồi, nếu ngài đã nói vậy.”
Nhìn thấy Edgar vẫn cứ nghiêm túc như thường lệ, Arnis chỉ biết cười khổ. Anh cũng biết thái độ như vậy không thích hợp khi nói chuyện với ân nhân của mình.
“Nhân tiện mà nói, Kỵ Sĩ của cậu rất tuyệt.”
Như muốn chuyển dời chủ đề câu chuyện, Arnis nhìn về phía Aldelecumbe ở bên. Tuy rằng bề ngoài của nó nhìn giản dị giống như Earlecumber, nhưng nhìn vào số liệu thống kê khi có tới hàng chục con thú giáp xác kiểu bắn gai chết dưới tay nó có thể thấy được cỗ máy này đáng sợ như thế nào. Edgar nghe có người khen cỗ máy của mình không dấu được vẻ vui sướng.
“Cảm ơn, Aldelecumber là cộng sự mà tôi rất lấy làm tự hào.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Nhìn biểu hiện sinh động của nó, chúng tôi thật muốn có được cỗ máy kiểu mới. Đoàn kỵ sĩ các cậu đều được trang bị như thế sao? Bất ngờ thật đấy.”
Arnis nghĩ lại khung cảnh trước đó. Ngoại trừ các cỗ máy Tzendrinble, thì cả đoàn họ đều được trang bị Karrdatolle có năng lực chiến đấu gấp mấy lần cỗ máy kiểu cũ. Vì sự cố lần này, Yanis hy vọng có thể mang những cỗ máy kiểu mới này phân phối cho Đoàn Alvanz.
“Tôi nghĩ vấn đề Hình Bóng Kỵ Sĩ kiểu mới được trang bị toàn quốc chỉ là vấn đề thời gian thôi. Mà nơi này còn là địa điểm chiến lược quan trọng, nên chắc chắn sẽ được ưu tiên hơn trước cả.”
“Cậu nói đúng; tôi đang mong điều đó tới đây.”
Arnis trông rất hạnh phúc khi nghe Edgar trả lời thế và nở nụ cười như một đứa trẻ vậy.
Vài ngày sau, một chiếc xe ngựa đi tới Cánh Cổng Khe Núi Althusser với một vị khoách ngoài ý muốn – đó là giám đốc của Viện NTR, Olver Blomdahl. Viện NTR tuy nói là một tổ chức quan trọng của Vương quốc, nhưng rất khó để có thể tưởng tượng được nó lại có liên quan đến thành phố bí mật này. Ngay khi vừa xuống xe ngựa anh liền bước tới chỗ Ambrosius.
“Xin lỗi đã để người phải đợi, Thái thượng hoàng… Trước hết, xin cảm ơn vì đã cứu lấy ‘nhà’ của chúng ta! Xin hãy chấp nhận sự cảm ơn đầy chân thành này.”
“Ừm. Đừng nói đến nó nữa, nơi này rất quan trọng đối với chúng ta, và chúng ta chỉ là tuân theo ‘luật’ đã được đưa ra mà thôi.”
Olver gật đầu và nhìn về phía Eru đang đi cùng với Ambrosius.
“Như vậy cậu ta…?”
“Đúng, không có cơ hội nào thích hợp hơn lúc này cả.”
Eru liên tục chuyển tầm mắt nhìn hai người khi không tài nào hiểu được hai người bọn họ đang nói gì. Ambrosius nở nụ cười tinh quái và nói với cậu: “A, Ernesti, trước đây ta và cậu có ước hẹn, đúng không?”
Eru gật đầu. Nói đến điều hứa về vụ ước hẹn thì chỉ có đúng là một việc mà thôi.
“Ta đã hứa với cậu rằng sẽ nói cho cậu biết bí mật của Lò Chuyển Đổi nếu như cậu có thể làm ra được một Hình Bóng Kỵ Sĩ tốt nhất. Biểu hiện của Đoàn kỵ sĩ Phượng Hoàng Bạc, chiếc Kỵ Sĩ kia và chiến xa đã đánh bại Nữ hoàng Thú giáp xác đó. Ta cảm thấy rất hài lòng về các Kỵ Sĩ mà cậu đã chế tạo ra. Do đó, ta quyết định thực hiện lời hứa của mình.”
Vẻ mặt của Eru sáng lấp lánh lên khi nghe đến điều này. Theo như lời đã hứa, Eru sẽ có cơ hội học được ‘cách chế tạo một Lò Chuyển Đổi Mana’. Lò Chuyển Đổi Mana giống như trái tim của Hình Bóng Kỵ Sĩ vậy, một cơ quan chuyển đổi vô cùng vô tận không khí thành mana. Với nó, Hình Bóng Kỵ Sĩ có thể trở thành vũ khí mạnh nhất thống trị những sinh vật khác. Đó chính là mảnh ghép cuối cùng mà Eru không biết và vẫn đang tìm kiếm, truy đuổi nó trong quá trình chế tạo nên Hình Bóng Kỵ Sĩ.
“…Đó, đó có phải là thực không?”
“Haha, đây là lần thứ hai cậu giết Thú Ác Quỷ cấp bậc tiểu đoàn rồi đấy, chỉ nhiêu đó thôi đã đủ cho việc này rồi. Mặc dù ta đã thoái vị, nhưng ta vẫn có thể thưởng nó cho cậu dưới danh nghĩa Thái thượng hoàng. Hơn nữa Quốc vương cũng đã đồng ý rồi, nên hãy nhận lấy nó đi.”
Đã nói đến mức này, thì không ai có thể ngăn Eru lại nữa. Cậu thay đổi thái độ, hướng về phía Tzendorg bộ dạng như muốn xuât phát ngay lập tức. Ambrosius vội vàng ngăn cậu lại.
“Này, này, ta chắc chắn sẽ mang cậu đến đó, nên đừng có vội. Không có lực lượng chiến đấu nào được tiến lên phía trước Cánh Cổng Khe Núi, nên chúng ta không thể lái Tzendorg được. Chúng ta phải theo ‘luật pháp’ quy định, chỉ có ‘Người quan sát’ cho phép mới được vào.
“Người quan sát…? Vậy thần phải gặp người đó ở đâu? Mà người đó đến tột cùng là ai?”
Ambrosius chỉ Olver đang đứng bên cạnh mỉm cười. Anh ta liền đi tới phía trước Eru và cúi người thi lễ một cái.
“Xin hãy đi theo tôi, Đoàn trưởng Phượng Hoàng Bạc. Hãy cho phép tôi chỉ cho cậu thấy ‘nhà’, quê hương của tôi.”
Ở phía sâu trong Cánh Cổng Khe Núi Althusser khi cánh cửa được mở ra, một con đường dẫn ra xa khỏi Vườn Cây Khổng Lồ. Ở cuối con đường này chính là nơi đang sản xuất ra Lò Chuyển Đổi Mana và cũng là nơi nắm giữ bí mật của Lò Chuyển Đổi. Đối với Eru, đó là con đường đi tới thiên đường.
Sau khi đã hoàn tất công việc chuẩn bị, Ambrosius cùng với Eru và Olver bước lên xe ngựa, rồi đi ngang qua cánh cổng. Sau khi đi ra khỏi cổng, cánh cổng lại một lần nữa khép lại, cấm bất cứ ai khác đi qua nơi này.
Xung quanh Cánh Cổng Khe Núi Althusser là khung cảnh đồi núi hoang tàn.
Nhóm người Eru đi lên giữa các ngọn núi trên một chiếc xe ngựa được lớp sương mù bao phủ lại, khiến cho tầm nhìn của họ bị mờ đi. Con đường vẫn cứ tiếp tục kéo dài tới phía trước khiến cho bọn họ không cần phải lo lắng việc bị lạc đường. Sau một thời gian ngắn, sương mù biến mất và mọi thứ xung quanh dần rõ ràng.
Đi tới thêm một chút nữa, có thể nhìn thấy đỉnh núi ngày càng gần. Và sau khi băng qua ngọn núi, Eru nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ mà không khỏi thốt lên.
Ngay tại dưới chân núi là một mảnh dốc thoải được bao phủ toàn cây cỏ. Xung quanh là những dãy núi cao. Đơn giản mà nói, đây là một cái lòng chảo (Tran: Địa hình lòng chảo) được dãy núi bốn phía bao lại, tạo thành một bức tường thiên nhiên do dãy núi Aubigne tạo nên. Con đường duy nhất có thể dễ dàng tiến vào nơi này đã được tòa pháo đài bảo vệ. Quả không hỗ là căn cứ quan trọng nhất của Vương quốc, lớp phòng thủ như tường đồng vách sắt.
Trong lòng chảo này không chỉ có rừng rậm. Mà còn có cả một thành phố khổng lồ, nó như hòa làm một với khu rừng vậy.
Ở chính giữa lòng chảo là một tòa tháp cao, và tòa thành phố này dường như lấy nó làm trung tâm mà khuếc trương ra bên ngoài. Những kiến trúc ở đây không ‘né tránh’ cây cối, mà chúng quấn quýt lấy nhau và hòa lại làm một. Những thứ bày ra trước mắt cậu là một khung cảnh xa lạ, một phong cách kiến trúc độc đáo, hoàn toàn khác hẳn so với những gì mà cậu đã nhìn thấy ở Laihiala và Jantunen. Văn hóa ở đây chắc chắn là khác hẳn so với Vương quốc Fremmevira.
“…. Đây là nơi chúng ta sẽ đi tới, Alfheim, Thành Phố Rừng Rậm.”
(Tran: Lôi tên thành phố Tiên của thần thoại Bắc Âu vào luôn)
Khung cảnh tự nhiên kết hợp với cảnh vật nhân tạo đã tạo thành một cảnh tượng đầy thiên nhiên mê hoặc Eru, cậu chỉ kịp hoàn hồn lại khi nghe thấy tiếng Ambrosius vang vảng bên tai.
“Alfheim… Đó chính là nơi Lò Chuyển Đổi Mana được chế tạo ra, và cũng là nơi lưu giữ bí mật về Lò Chuyển Đổi ư! Mình biết được cơ sở sản xuất thứ này… Oa ha ha, cuối cùng mình cũng đã đến đây…”
Eru dồn ép cả người mình lên ô kính cửa sổ, tập trung quan sát mọi thứ trên đường phố ở khoảng cách gần. Mặc dù cậu sẽ không học được bất cứ điều gì khi nhìn chằm chằm vào nó, nhưng cậu không thể ngăn được sự sung sướng trong lòng lúc này.
“Những người sống trong thành phố này là con cháu của những người ẩn dật, chủng tộc chuyên về ma thuật và kỹ thuật, tộc Elf.”
Olver vừa tiếp tục chủ đề vừa tháo xuống lớp vải bao lấy đầu mình để lộ ra đôi tai dài và nhọn. Đôi tai của anh dài ngang lòng bàn tay và đây rõ ràng là dấu hiệu của một chủng tộc khác.
“Elf… Ưm, ngài Olver là một Elf?”
“Đúng vậy, ta là một ‘Người quan sát’, sống ở bên ngoài quê hương và đảm nhận trách nhiệm làm người liên lạc giữa ‘con người’ và ‘quê nhà’.”
Eru nghe thế, hơi nghi ngờ và nghiêng đầu hỏi:
“Trước đây tôi chưa bao giờ gặp người tộc Elf cả. Chẳng lẽ người Elf không sống ở bên ngoài à?”
Olver gật gật đầu và nở nụ cười như mọi khi.
“Hầu hết các Elf chỉ sống ở những nơi tương tự như Alfheim, những người như tôi khi ra bên ngoài sẽ không dễ dàng bộc lộ thân phận mình. Còn những kẻ chủ động rời khỏi quê hương thì toàn dị loại cả.”
“… Làm thế có phải vì che giấu phương pháp chế tạo Lò Chuyển Đổi Mana không?”
Đây là phần mà Eru quan tâm. Rất thẳng thắn, sự tò mò của cậu về tộc Elf ngày càng tăng lên giống như mối quan tâm của cậu đối với Lò Chuyển Đổi Mana vậy. Eru đột nhiên nghiêng người tới trước hỏi khiến Olver hơi bất ngờ, làm Ambrosius không nhịn được cười trả lời:
“Haha, không phải đâu. Tình huống của Olver có chút khác; cậu ta không thích lộ liễu ra ngoài vì một vài lý do nào đó thôi. Mỗi tộc đều có cách nhìn nhận riêng của mình; cũng vì thế mà bọn họ cũng dần thoái lui trong dòng chảy của lịch sử.”
Eru quay lại chỗ của mình ngồi ngay ngắn lại, cẩn thận lắng nghe. Thái độ giống như ‘mau nói cho tôi biết về Lò Chuyển Đổi Mana đi’.
“Haha, rất thẳng thắn, nhưng chính tôi cũng không biết quá trình chế tạo ra sao cả.”
Olver có chút lùi bước với sự nhiệt tình Eru, liền vội vàng nhắc nhở.
“Không phải tôi không muốn giải thích, mà vì ‘Người quan sát’ vốn cũng không biết được quá trình chế tạo Lò Chuyển Đổi Mana.”
Hiển nhiên, không ai sẽ chia sẽ bí mật này với những người rời khỏi ‘quê hương’ cả.
“Nếu thế thì… đến đó sẽ có người nói cho em biết nhỉ? Em rất là… mong chờ nó lắm.”
“Ta xin lỗi phải nói ra điều này mặc dù nó trái với mong chờ của em… ta không thể đảm bảo là em sẽ học được phương pháp chế tạo ra Lò Chuyển Đổi Mana.”
Olver có chút do dự rồi nói ra ý nghĩ của mình:
“Chỉ có tộc Elf chúng tôi mới có khả năng chế tạo ra Lò Chuyển Đổi Mana. Nó không phải là chỉ việc bảo mật bí mật… Nó giống như là chỉ có tộc Elf mới có thể chế tạo ra được.”
“Cái kia không sao.”
Eru không chút do dự trả lời với đôi mắt đầy lấp lánh.
“Sau khi lắng nghe tất cả, em sẽ nghiên cứu và tìm hiểu mọi thứ, em sẽ cố gắng thử. Nếu như không được, em sẽ tìm kiếm phương pháp khác, nếu vẫn không được thì sẽ từ bỏ. Nhưng trước tiên em muốn thử lắng nghe đã.”
Dù Olver có thông minh thế nào nhưng nghe thế đành từ bỏ việc thuyết phục cậu.
“À, như vậy cũng được. Ồ, đúng rồi, sẽ còn một khoảng thời gian nữa trước khi chúng ta tới nơi, thế nên hãy cho phép tôi giới thiệu về tộc Elf với cậu. Ernesti, cậu nghĩ rằng tôi bao nhiêu tuổi rồi?”
“…? Khoảng 25 tuổi, ít nhất là dưới 30 tuổi.”
Eru không hiểu lắm nhìn về đôi tai nhọn của Olver trả lời. Olver mỉm cười đáp lại.
“Em đoán sai rồi. Câu trả lời đúng là; ta đã 87 tuổi rồi.”
Khi Eru nghe lời xác nhận của Olver nói mình còn già hơn Ambrosius, vẻ mặt cậu hoàn toàn sững sờ. Một bên là một người đàn ông với mái tóc bạc trắng và đầy nếp nhăn phù hợp lứa tuổi của mình; một bên là một người trẻ tuổi với làn da mịn màng và một mái tóc vàng. Nhìn hai người ngồi cùng nhau, thật khó để có thể tưởng tượng được Olver lại già hơn. Tuy nhiên, Olver không giống nói đùa. Vẻ ngoài trẻ trung không phù hợp với tuổi tác của anh, tộc Elf, tộc người ẩn dật – từ những tin tức này, Eru đã tìm thấy câu trả lời.
“Lẽ nào… người Elf có tuổi thọ lâu hơn con người?”
Điều này khiến cho Olver trợn to lên đôi mắt nhỏ hẹp của mình, biểu lộ một sự ngạc nhiên hiếm có.
“Đúng là như thế… Em nhạy đấy, ta cứ nghĩ rằng em sẽ cho đây là một trò đùa chứ. Đúng vậy; tộc Elf bọn ta có tuổi thọ lâu đời hơn loài người, và bình quân tuổi thọ là sống đến khoảng 500 tuổi. Hơn nữa coi như tuổi tác của bọn ta tăng trưởng, thì vẻ bề ngoài của bọn ta cũng sẽ chẳng thay đổi gì, dù vài trăm năm sau đi nữa ta cũng trông như thế này.”
Bề ngoài Eru trông rất bình tĩnh, nhưng bên trong lòng cậu lại cảm thấy rất là ngạc nhiên. Con người bình thường tuổi thọ sống trung bình khoảng 70 tuổi. Sống đến 80 tuổi ở trên thế giới này cũng là một điều hiếm có rồi. Tộc Người Lùn cũng gần giống như là vậy, bọn họ chỉ được xem như là nhân loại kiểu phát triển bắp thịt mà thôi.
Nếu như một chủng tộc có tuổi thọ gấp 7 lần cùng sống chung với bọn họ thì sẽ xảy ra điều gì? Vẻ trẻ trung bề ngoài sẽ gây nên sự xích mích không cần thiết khi các chủng tộc đối mặt với nhau, hơn nữa chịu thiệt có thể sẽ là Elf. Khuôn mặt của Eru biểu lộ giống như là đã hiểu tại sao Thành Phố Rừng Rậm lại được xây dựng ở một nơi không ai tiếp cận được.
“Đó chính là lý do mà tất cả mọi người đều sống ẩn cư ư…”
Eru hơi hơi cau mày lại, nhưng đáp lại Olver chỉ đơn giản lắc đầu.
“Hmm? Không phải như thế. Lý do tộc Elf sống ẩn cư là bởi vì không muốn bị làm phiền mà thôi.”
Eru đang ngồi nghiêm trang nghe được Olver nói như vậy liền nghiêng cái đầu và chống lấy cái tay. Hy vọng là chính mình vừa nghe lầm, rồi hỏi lại:
“…A, em xin lỗi hỏi lại chút, anh vừa nói tộc Elf như thế nào?”
“Là sợ phiền phức.”
Bầu không khí trang nghiêm đã bị phá vỡ bởi câu nói này.
“Nghe có vẻ hơi sai sai. Tộc Elf thực tế là một chủng tộc thú vị, nhưng cũng chính bởi vị tuổi thọ quá dài, mà tâm lý chúng tôi bắt đầu có sự thay đổi. 100 năm đầu đời thì chủng tộc của ta sống giống như là con người bình thường vậy.”
Olver liền gật đầu và chỉ vào chính mình. Thực vậy, trông anh không khác gì một con người bình thường.
“Tuy nhiên, mọi thứ sẽ trở nên khác biệt khi bước qua giai đoạn đó. Các Elf sống đến 200-300 năm sẽ mất đi sức sống và sự quan tâm đến mọi thứ ở xung quanh, và họ sẽ dành thời gian ngồi thiền và chìm sâu vào giấc ngủ, dần dần bọn họ sẽ trở nên không muốn bị làm phiền. Thậm chí những Elf mà gần hết tuổi thọ của mình, họ không khác gì cây cối cả.”
Điều này đã đi xa khỏi sức tưởng tượng của Eru. Chủng tộc nắm giữ lấy bí mật mà cậu hằng ao ước xem ra có một lối sống rất là đặc biệt.
Trong khi bọn họ đang trò chuyện với nhau, chiếc xe ngựa chở lấy bọn họ đã đi đến nơi ẩn nấp cần phải đến — Alfheim.
---------------------------------------------------
Từ Cánh Cổng Khe Núi Athusser tới Thành Phố Rừng Rậm dọc theo một con đường xuyên suốt dãy núi.
Ban đầu có rất dòng suối nhỏ, rồi từ từ chúng hội lại tạo thành một dòng chảy lớn, chạy dọc theo đường mòn dãy núi tạo thành dòng sông. Cả con đường và dòng sông đều kéo dài đến ngay khu vực giữa lòng chảo, và sau đó đi vào thành phố.
Bao gồm con đường mà xe ngựa đang chạy, cả đường phố của thành phố đều được lát bằng đá cả.
Dòng sông theo đó được chia nhỏ ra thành những dòng chảy nhỏ, lan rộng ra khắp cả thành phố. Chu vi xung quanh mật độ thực vật rất dày đặc, không giống như cây khổng lồ như vậy chỉ là cao hơn Hình Bóng Kỵ Sĩ một chút mà thôi. Không chỉ riêng cành cây mà thôi, đến thân cây cũng uốn lượn theo cách kỳ quái. Bề ngoài kỳ quặc không có kết cấu rõ ràng mang đến cho người nhìn một cảm giác bất an.
Cách bố trí kiến trúc có thể nhìn ra giữa rừng cây trông rất độc đáo, như thể là những kiến trúc này được xây dựng thành là nhờ vào những cây cối xoắn vặn này. Hay đúng hơn, một nửa cấu trúc đã kết hợp lấy với cây cối, nó là một phần của ngôi nhà. Một số kiến trúc quấn lại cùng nhau; có cái khác lại phát triển xuyên qua cả ngôi nhà. Vật liệu xây dựng cũng rất là đặc biệt; sử dụng một vài cây thực vật đặc biệt lớn lên làm khung xương cấu trúc, rồi lại lấy gỗ, đá và bùn vôi trộn lẫn lại mà gia cố thêm.
“Tòa thành phố này cùng với khu rừng cộng sinh với nhau.”
Những tòa nhà được cây cối quấn lại xung quanh; đây chính là thứ đã phản ánh lại tâm lý của tộc Elf, một thứ để hình dung cho văn hóa độc nhất của họ.
Sau thời gian ngắn, chiếc xe ngựa đi đến trung tâm thành phố. Một kiến trúc khá là đặc biệt nằm ở đây, mặc dù ở trong thành phố đã hòa làm một với khu rừng thì nó cũng rất là đặc biệt.
“Đây chính là trái tim của Alfheim, ‘Rừng Rậm Hộ Phủ’.”
Rừng Rậm Hộ Phủ là một tòa tháp trắng tinh khiết, nó trông rất là nổi bật ở trong Thành Phố Rừng Rậm nơi được lấp đầy bởi màu sắc của tự nhiên. Bề mặt của nó cong nhè nhẹ mà không có quy luật rõ ràng nào, với hình dạng xoắn ốc hiện rõ lên từ phần giữa hướng lên trên kéo dài lên và tạo thành một đỉnh đầu nhọn ở phía trên, nó giống như là là một số loài giáp xác nào đó. Phần dưới của tòa tháp rất là rộng lớn, được cấu tạo chống đỡ bởi do từng cụm tụ tập loài nấm ở khắp nơi; ở giữa còn không hiểu ra sao lại tồn tại cửa sổ cùng hành lang.
Đây sẽ không phải là nào đó một phần vỏ thú giáp xác khổng lồ như chủng loại Nữ hoàng Thú giáp xác chứ.
Khi Eru đang vui vẻ rơi vào trong ảo tưởng một sinh vật mà cậu không biết, thì cậu chợt nhìn thấy cánh cửa rộng mở ra như thể đang chờ chiếc xe ngựa tới vậy và lúc này cậu mới nhớ tới kiến trúc này đồng thời cũng là nhân loại dùng kiểu kiến trúc.
Một dáng người mảnh khảnh hiện ra ở tòa nhà với âm thanh phần phật của quần áo. Olver quần áo mặc giống như loài người, nhưng các Elf sống ở trong rừng rậm vẫn còn sống theo văn hóa hiện tại của bọn họ. Bọn họ quần áo phương diện chủ yếu là màu xanh lá cây tự nhiên, trang sức ở trên người bọn họ tương tự cũng mô phỏng theo hoa cỏ và cây cối.
Người Elf này đến trước bọn họ rồi cong người cúi chào theo phong cách đặc trưng của tộc Elf, và rồi dẫn bọn họ đi vào Rừng Rậm Hộ Phủ.
“Chào mừng Thái thượng hoàng và ngài Olver ghé thăm. Làm ơn hãy đi theo lối này… Trưởng lão đang chờ các vị.”
Ambrosius liền gật gật đầu sau khi xuống xe ngựa rồi dẫn Eru và Olver tiến bước lên về phía trước.
Ở bên trong Hộ Phủ cũng sử dụng gỗ và loại kia vật liệu màu trắng ở bên ngoài. Có lẽ là bởi vì do thiết kế rất xuất sắc khi sử dụng màu sắc tự nhiên, cho dù không có ánh sáng nhân tạo thì nó vẫn không có chút tối tăm tý nào.
Vòng cầu vồng được tạo nên góc khúc phản xạ từ ánh nắng mặt trời, dội tung tóe lên bức tường với vô số màu sắc nhàn nhạt. Eru quay đầu nhìn ngó khắp xung quanh, tò mò mà quan sát. Bề mặt tường nhẵn nhụi không hề giống như là có bàn tay nào xen vào cả, có thể bọn họ đã xây dựng lên tòa nhà này từ vỏ của một loại hệ giáp xác của một con Thú Ác Quỷ nào đó. Cậu vừa tiếp tục đi tới vừa nghĩ vẫn vơ những điều không mấy quan trọng.
Ở giữa tòa Hộ Phủ không có dùng trần nhà đến để phân tầng, và từ góc độ này khi cậu ngảng đầu lên thì có thể chứng kiến được đỉnh tháp.
Khi nhóm người bọn họ đi đến trung tâm đại sảnh, phong cách trang trí ở nơi này làm cho Eru nhớ đến các từ ‘bàn thờ’ hay là ‘ghế ngọc’. Nguyên nhân là ở nơi trung tâm nhô lên giống như là có một thân ảnh ngồi ở trên đó.
“Đã lâu rồi không gặp, Trưởng lão Quitterie. Lần cuối mà chúng ta gặp mặt hình như lúc ta lên ngôi thì phải, kể ra cũng đã 30 năm rồi.”
Ambrosius hướng về phía ‘người’ đang ngồi trên ghế cẩm thạch nói. Phía đằng sau ông, Olver liền quỳ xuống, hai tay đè lên đầu và cúi chào xuống thật sâu. Sau khi thực hiện xong nghi thức chào độc đáo này, anh liền rời đi.
Trưởng lão Quitterie Kirjarinta— thoạt nhìn là một cô gái trẻ đang ngồi trên ghế ngọc. Nếu mà dùng lời để diễn ta tả cô gái này… sẽ là từ ‘trắng’. Làn da của cô trắng nhợt nhạt giống như những bức tường ở Hộ Phủ, thậm chí mái tóc của cô cũng là nửa trong suốt luôn. Khi Eru nhìn thấy con ngươi màu bạc lúc mà cô mở mắt ra thì cậu có cảm giác như không hợp tý nào. Màu sắc như vậy không phải không phải là màu nhân loại nên có.
Cô mặc trên người một trang phục đầy văn hóa Elf mô phỏng theo màu sắc của tự nhiên, tầng trên lại được bao bọc lấy từng tầng vải màu trắng và lụa mỏng. Nó khiến cho cô trông trở nên hư ảo hơn như là tuyết rơi xuống cây cỏ vậy.
“Không có lâu như vậy đâu Ambrosius, chỉ là ngươi già đi thôi.”
Giọng nói của cô nghe như là âm ngân vui vẻ, nhưng tổng thể lại làm cho người nghe cảm thấy bất an. Thiếu mất đi cảm xúc ở trong giọng điệu của cô, giọng của cô bằng phẳng và thiếu đi sự ấm áp.
Nếu như lời giải thích của Olver là đúng, thì Trưởng lão của Elf đã không còn mấy quan tâm đến mọi thứ ở xung quanh nữa. Và khi mất đi sự quan tâm đối với người khác điều đó có nghĩa là cảm xúc của họ đã trở nên nhạt nhẽo hơn. So với giọng nói của cô,
tiếng lá cây sàn sạt nghe còn có cảm xúc hơn.
“Đây là kiểu chào hỏi gì thế? Người chủng tộc này đều như thế sao?”
Đối với chủng tộc sống lâu như Elf, điều quan trọng không phải là tuổi thanh xuân, mà là sự tích lũy của tuổi tác. Nó giống như đối với Trưởng lão, người đang ngồi ở trên đỉnh cao của tộc của cô, nhưng mà từ bề ngoài thì không thể biết được rằng cô đã sống biết bao lâu rồi.
“Như vậy, ta trước hết nói ra tình huống ở bên ngoài trước đi. Bầy Thú giáp xác xâm nhập vào Vườn Cây Khổng Lồ một vài ngày trước đã bị tiêu diệt, chúng sẽ không thể gây hại đến Thành Phố Rừng Rậm.”
“… Thế à. Ta đã không còn cảm thấy nhiều tiếng ồn ào và sự quấy rối nào nữa cả, cảm tạ sự giúp đỡ của các ngươi.”
Bọn họ đi thẳng vào chủ đề sau một vài lời chào đơn giản. Theo như hiệp ước giữa tộc Elf và loài người, thì cả hai chủng tộc đều bình đẳng với nhau, thế nên tốc độ tiến triển của cuộc trò chuyện rất nhanh sau một vài nghi thức lễ tiết mức độ thấp nhất.
(Tran: Đã bình đẳng thì để thẳng xưng hô thế luôn)
“Đúng, điều này là theo hiệp ước quy định ‘luật lệ’, thế nên ngươi không cần để trong lòng. Ta đến đây là có chuyện riêng tư khác. Ngươi có thể đã nghe được từ Olver rồi, người của ta muốn tìm hiểu thêm về Lò Chuyển Đổi Mana.”
Quitterie vẫn yên lặng lắng nghe và lẩm bẩm:
“Ngươi cũng muốn hỏi cái này à.”
“Ta ư? Cũng đúng, nghĩ đến ta cũng không phải là người đầu tiên hỏi muốn cái này…”
“Các đời vua của loài người ít nhất cũng hỏi dò thử một lần, và mỗi lần đều mang đến những người khác nhau. Những người giỏi nhất như thợ máy rèn, kỵ sĩ và các học giả. Tất cả bọn họ cuối cùng đều thất bại hết cả và các ngươi vẫn không có từ đó rút ra được bài học nào sao. Không, thời đại vẫn là luôn thay đổi, thế nên điều này cũng khó trách nhỉ.”
Kể từ khi cô đảm nhiệm lấy chức vị Trưởng lão, cô đã gặp sáu vị vua của loài người. Đối với cô, điều này đã biến thành một ‘thông lệ’.
“A, khó như thế sao. Tuy nhiên, lần này người ta mang đến khác hẳn các lần trước. Một tài năng đặc biệt, một đứa trẻ có thể mang tới một tương lai rất tuyệt vời.”
“… Ngươi nói đứa trẻ này ư?”
Trong suốt cuộc trò chuyện, khuôn mặt của Quitterie không có chút chuyển biến nào cả. Theo quan điểm thẩm mỹ của con người, khuôn mặt của cô rất là xinh đẹp. Tuy nhiên, khuôn mặt này vẫn khiến cho người khác không mấy dễ chịu gì khi chứng kiến một khuôn mặt không có tý cảm xúc chút nào. So với cô, khuôn mặt của Olver vẫn là có nhiều biểu cảm hơn.
“Bất kể là có tài năng như thế nào, loài người không thể có đầy đủ thời gian được. Cho dù có rèn luyện chăm chỉ như thế nào đi nữa, các ngươi cũng không thể đạt đến mức độ đó được. Những người trong quá khứ đã đi tới nơi này đều là các bậc tinh anh của loài người, nhưng kết cục cuối cùng vẫn là sự thất bại. Ta không thể hiểu được tại sao ngươi lại để một người trẻ tuổi như thế này đi thách thức.”
“Này, đừng có keo kiệt như thế chứ, cậu ta có thể khiến cho ngươi cảm thấy ngạc nhiên đó?”
“Ambrosius, Thái thượng hoàng của loài người. Theo như hiệp ước, chúng ta sẽ cân nhắc đến cách nhìn nhận của ngươi, nhưng chúng ta vẫn có thể bảo lưu lấy quyền từ chối những yêu cầu quá mức vô vị. Mặc dù chúng ta rất biết ơn sự ra tay giúp đỡ sớm của các ngươi, nhưng hai việc này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ta không có ý định chơi trò chơi biết rõ vô ích mà vẫn cố gắng của các ngươi, đây đúng là một hành vi lãng phí sức lực.”
“Ta hiểu, dường như rằng ta vẫn chưa giải thích đầy đủ rõ ràng. Dĩ nhiên, chúng tôi cũng không muốn lãng phí đi một chuyến tay không về. Đứa trẻ này có khả năng rất là đặc thù ở trong loài người, cậu nhóc này có thể điều khiển được Hình Bóng Kỵ Sĩ mà không cần lấy Động Cơ Ma Thuật, chứng tỏ cậu nhóc này có trình độ về ma thuật rất là cao… Ngươi vẫn còn có nghĩ điều như vậy là một hành vi lãng phí sự nỗ lực?”
“Đứa trẻ này… Đây là sự thật ư?”
“Tại sao ta phải nói dối ngươi chứ? Cậu ta có thể hoàn thành rất nhiều chiến công tuyệt vời bởi vì khả năng của cậu ta. Và một trong những người đánh bại con trùm của bọn Thú Ác Quỷ trong suốt trận chiến ở Vườn Cây Khổng Lồ chính là cậu ta.”
Ambrosius liền gọi Eru người đang đứng ở đằng sau ông tiến lên về phía trước và đẩy cậu về phía Quitterie. Eru cảm thấy rất là không mấy dễ chịu khi bị con mắt không có tiêu cự của Quitterie nhìn chằm chằm vào. Cuối cùng, sau một lúc lâu im lặng, cô cũng ra quyết định.
“Theo đúng như ‘luật lệ’, ta sẽ tin tưởng ngươi, Ambrosius. Cảm ơn ngươi, đứa nhỏ, đã bảo vệ lấy sự thiền định và ngôi nhà này. Qua thử thách này, ngươi hãy đi xem thử đi. Vì ngươi có khả năng đó, ngươi sẽ có khả năng thành công cao hơn những người đã đến trước đó. Loài người thật là khó mà tin nổi mà, rõ ràng là một đứa trẻ chưa thành thục nhưng lại có thể làm được điều này… Người đâu.”
“Có thần.”
Một Elf liền phản ứng lại trước lời kêu gọi mềm mại của Quitterie và liền hấp tấp mà hiện thân ra.
“Mang bọn họ vào bên trong. Một người trong số bọn họ muốn học về Lò Chuyển Đổi Mana, hãy dạy cậu ta cho đến khi nào cậu ta cảm thấy hài lòng.”
Người đàn ông Elf này cúi thấp người xuống một cách đặc biệt, sau đó liễn dẫn Eru và Ambrosius đi sâu vào trong Rừng Rậm Hộ Phủ. Eru biết mình đã được Quitterie thừa nhận liền vui vẻ nhảy nhót đi theo sau. Khi Ambrosius bước đi băng ngang qua Quitterie, ông liền ngẩng đầu nhìn nghiêng vào cô.
“Cảm ơn, Trưởng lão. Mặc dù có vẻ là ta đang bán đi ân tình.”
Quitterie không có nhìn ông kể cả khi cô trả lời. Bất kể vẻ mặt của cô có xinh đẹp đến như thế nào, vẻ mặt không chút thay đổi đó khiến cho người khác có cảm giác phải rùng mình.
“Thời gian ngồi thiền đối với chúng ta quan trọng hơn, và nó có giá trị như thế nào khi bảo vệ được nó. Chúng ta đơn thuần chỉ là trả lại nó với một giá trị thích hợp mà thôi.”
Ambrosius liền gật đầu và biến mất sâu trong tòa tháp.
Sau khi ông đã rời khỏi, Quitterie, người đang còn lại một mình ở đó liền nhắm mắt lại, quay trở lại với trạng thái thiền định của mình. Ý thức của cô lại một lần nữa lại trượt vào trong dòng lũ và dần dần lan tỏa trong đó.
------------------------------------------------
Một nhóm người yên lặng bước đi trên hành lang lấp lánh.
Dẫn đầu đường đi là một người Elf. Chặng đường dường như là vô cùng vô tận. Eru cảm thấy khá buồn chán nên nhìn về phía Ambrosius và hỏi:
“Nói đi nói lại, Trưởng lão nhắc đến từ ‘luật lệ’, đó là gì vậy?”
“Ưmm? Đơn giản mà nói, đó là một phương thức trao đổi giữa loài người chúng ta và tộc Elf, bao gồm thỏa thuận thương mại giữa cả hai bên.”
“Nghe có vẻ rất là quan trọng, nhưng nghe giải thích có vẻ qua loa như thế nào ấy.”
“Từ những gì mà ta biết thì, tộc Elf luôn coi mục tiêu tìm kiếm một tồn tại cao hơn trở thành nhiệm vụ thần thánh của mình. Olver cũng đã nói các Elf trẻ tuổi sẽ tích lũy lấy kinh nghiệm trong suốt quá trình hoạt động, nhưng khi mà bọn họ lớn lên, thời gian mà bọn họ dùng cho thiền định sẽ trở nên dài hơn. Nếu là Trưởng lão, sẽ chẳng có gì kỳ lạ khi dành thời gian cả ngày cho công việc thiền định. Khi đã đến độ tuổi như vậy, cách nhìn nhận của bọn họ về thời gian sẽ rất khác biệt.”
Eru nghĩ lại về cuộc trò chuyện lúc này với Quitterie. Cô không có nhìn vào người mà cô đang nói chuyện, và cũng không chuyển một chút tý nào. Mức mà cô đang sống khác hẳn với loài người.
“Nhưng bọn họ cũng là một sinh vật sống sờ sờ, bọn họ sẽ chết nếu không ăn uống. Thông thường, Bọn họ hoặc sẽ là săn bắn hoặc sẽ là trồng trọt để nuôi sống chính mình… Chính điều đó đã dẫn đến ‘luật lệ’.”
Chủ đề nói chuyện của bọn họ đã đi vào vấn đề trọng tâm, trong lòng của Eru chợt có cảm giác xấu ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Lò Chuyển Đổi Mana. Bọn họ chế tạo ra vật phẩm mà con người không thể chế tạo ra được để trao đổi, và chúng ta sẽ cung cấp thức ăn và sự bảo vệ. Đó là nội dung của hiệp ước.”
“Tộc Elf thực sự không có ý định rời khỏi ngôi nhà ẩn núp của bọn họ…”
“Không phải tất cả Elf đều thế, Olver và một vài người khác chính là ví dụ điển hình. Nhưng khi bọn họ trở thành Trưởng lão thì có lẽ cũng sẽ trở nên giống như vậy.”
Chủng tộc có tuổi thọ dài quả nhiên cách sống khác hẳn với loài người hơn nhiều, sẽ rất khó khăn khi hai chủng tộc cùng sinh sống với nhau. Ngay tại bây giờ, bọn họ đang có một mối quan hệ rất là cân bằng hài hòa, đó chính là cảm nhận của Eru,
Người đàn ông Elf dẫn bọn họ tới một căn phòng ở sâu trong Rừng Rậm Hộ Phủ. Ở đó cảnh sắc màu trắng giống như ở nơi khác, điều này khiến cho Eru và Ambrosius từ bỏ việc tìm kiếm đường tới nơi này. Nơi này được chiếu sáng bằng các tia sáng ấm áp giống như trong hội trường chính vậy; căn phòng trống rỗng chỉ có một vài cái bàn và cái ghế.
“Theo lệnh của Trưởng lão, ta sẽ truyền dạy những kiến thức có liên quan đến Lò Chuyển Đổi Mana.”
Người đàn ông nói chuyện hơi có chút cứng ngắc. Ông không có mang theo bầu không khí ‘không có tình người’ của Quitterie, và chắc chắn là tuổi của ông đã vượt qua một trăm tuổi, nhưng ông vẫn còn giữ lại đủ cảm xúc khi nói chuyện với loài người.
“A, ta chỉ là hộ tống tên nhóc này đi tới đây thôi, nên hãy cứ truyền dạy trực tiếp cho Ernesti là được.”
Chuyển đổi tầm nhìn, người đàn ông liền nhìn về cậu nhóc nhỏ nhắn sớm đã ngồi vào đúng chỗ ngồi với dáng vẻ không chờ đợi nổi nữa nghiêng người mà ngóng trông. Nhìn thấy cậu nghiêng cả nửa người trên của mình lên bàn, ánh mắt của người đàn ông Elf tràn đầy nghi hoặc.
“Ai, nên bắt đầu từ đâu nhỉ?”
“Mọi thứ, xin hãy bắt đầu dạy mọi thứ lại từ đầu. Làm ơn hãy nói cho tôi biết mọi thứ về Lò Chuyển Đổi Mana.”
Bị khí thế của Eru áp bách, người đàn ông chỉ đơn giản nghĩ tới là làm tròn nhiệm vụ của mình mà không nghĩ nhiều hơn gì khác nữa về nó.
Image
“Ta hiểu rồi. Xem nào, ta sẽ giới thiệu vắn tắt từ quá trình phát minh ra nó…”
Và rồi, ông bắt đầu giải thích rõ chi tiết. Lò Chuyển Đổi Mana là gì? Cấu trúc chuyển đổi mana là từ đâu mà tới?
“Tra từ ngọn ngành, cái gọi là Lò Chuyển Đổi Mana, là trái tim của một sinh vật sống. Các sinh vật ở trên thế giới trong thân thể đều có mana cả, không có ngoại lệ nào. Ngay cả những sinh vật không có chất xúc tác và không thể sử dụng ma thuật đều có khả năng sinh sản ra mana. Ngoài ra, chúng ta đều biết được rằng sự chuyển đổi này xảy ra ở trong trái tim. Mana đã đi vào trong cơ thể cùng với không khí và chuyển đến trái tim. Nó sẽ được chuyển đổi thành mana ở trong nơi này. Điểm cốt yếu của quá trình chuyển đổi là chất xúc tác tinh thể ở trong trái tim của chúng ta.”
“…Chất xúc tác tinh thể? Không phải là chất xúc tác tinh thể để chuyển đổi mana thành ma thuật sao?”
Câu hỏi nghi vấn của Eru rất là đúng. Loài người chỉ có thể sử dụng được ma thuật với những dụng cụ được gắn với chất xúc tác tinh thể. Khi sử dụng thả ra ma thuật, mana sẽ lại được chuyển đổi hoàn nguyên trở lại chất ê-te ở trong không khí. Nói cách khác, chức năng của chất xúc tác tinh thể lại trái ngược hẳn lại với Lò Chuyển Đổi Mana. (Tran: Thực chất là chuyển đổi ê-te thành mana chẳng qua chất ete có sẵn trong không khí nên mình hay dùng từ không khí thay cho)
“Nói đúng rồi, nhưng sự chuyển đổi này không phải một dạng. Ở dưới một số điều kiện nào đó, nó có thể chuyển đổi lại chất ê-te thành mana. Để đảo ngược lại chức năng của chất xúc tác tinh thể, cần phải thỏa mãn được hai điều kiện.”
Đầu tiên là duy trì cho trái tim đập lên dòng tuần hoàn của máu. Có thứ gì đó ở trong dòng máu đã phản ứng lại với chất xúc tác tinh thể, biến khí ê-te thành mana. Thứ hai là trận đồ, bộ não của sinh vật sống – một trận đồ đặc biệt sẽ được kích hoạt lên theo cấp độ bản năng của bộ não. Người ta nói rằng một hiền nhân Elf cổ xưa đã khám phá được bí mật này và chế tạo ra Lò Chuyển Đổi Mana đầu tiên.
“Theo những gì được kể lại, Lò Chuyển Đổi Mana đầu tiên có kích cỡ rất lớn và được làm bằng bạc, xung quanh minh văn bao bọc chằng chịt, và chứa đầy máu tươi của động vật.”
Ông đã thành công trong việc tạo ra mana, nhưng thiết bị này của ông đã thất bại.
Nguyên nhân rất đơn giản; dòng máu khi đi ra bên ngoài thân thể một lúc sau thì sẽ mất đi sinh lực của nó. Sẽ không cần phải nói nhiều, việc thiết kế liên tục thay đổi dòng máu mới là việc không khả thi tý nào. Sau đó, các hiền nhân đã cố gắng liên tục nghiên cứu và thất bại, cuối cùng bọn họ cùng tìm ra một loại chất lỏng có thể thay thế cho máu.
“Cuối cùng, ông đã tập trung vào một lĩnh vực được biết đến với cái tên ‘giả kim thuật’ trong các từ ngữ hiện đại ngày nay. Ông đã thử nghiệm tất cả phản ứng của các loại thuốc dược phẩm với chất xúc tác tinh thể trong xuyên suốt khoảng thời gian mà cho dù là các Elf cũng có thể xem đó là một khoảng thời gian dài.”
Vị Elf này đã không ngừng liên tục nghiên cứu, và rồi sau nhiều năm tháng nghiên cứu của mình cuối cùng ông cũng gặc hái được thành công. Huyết dịch – một dòng máu nhân tạo được tạo ra thông qua giả kim thuật.
“Còn có những trận đồ cần thiết được trạm khắc lên trên lò chuyển đổi, chúng ta gọi nó là ‘bài ca’. Và tên của trận đồ đó được gọi là ‘Bài Ca Sinh Mệnh’.”
Đó là trận đồ đầu tiên mô phỏng một phần của bản năng các sinh vật, ‘Bài Ca Sinh Mệnh’, nó được duy trì bằng cách khắc họa minh văn lên trên lò chuyển đổi. Tuy nhiên, điều này lại dẫn đến vấn đề khác, đó chính là kích thước khổng lồ của trận đồ.
Nếu như ‘Bài Ca Sinh Mệnh’ được làm trực tiếp bởi minh văn khắc trạm trổ, thì nó sẽ đòi hỏi một tấm bạc lớn để khắc trận đồ lên, thậm chí nó còn lớn hơn cả một Hình Bóng Kỵ Sĩ. Để nén diện tích của nó lại nhỏ hơn con người như các lò chuyển đổi hiện tại thì nó yêu cầu đến một phương pháp khác.
“Và vậy, bọn ta đã sử dụng kim loại loại ưu tú được tạo ra dưới sự ảnh hưởng mạnh mẽ của ê-te để ghép nó lại. Đó chính là lý do tại sao chỉ có tộc Elf bọn ta mới có thể chế tạo ra được Lò Chuyển Đổi Mana.”
“Đó là một kim loại đúng không? Tại sao đó lại là lý do chỉ có tộc Elf mới có thể chế tạo ra được Lò Chuyển Đổi Mana.”
“Để giải thích rõ cho ngươi, không bằng ta sẽ làm mẫu cho xem. Xin hãy đợi một chút.”
Sau khi nói xong, người đàn ông Elf liền bước ra khỏi căn phòng, và chỉ chốc lát sau quay trở lại với một khối kim loại. Từ cái nhìn đầu tiên, Eru liền biết được rằng khối kim loại này khác hẳn với những miếng kim loại khác mà cậu đã được nhìn thấy trước đó. Nó có hào quang màu bạc, và điều ngạc nhiên nhất là ánh sáng cầu vồng màu mờ nhạt sáng chập chợt hiện ra trên nó. Màu sắc của nó thay đổi không ngớt, hiển hiện ra một loạt dãy màu sắc. Nó chắc chắn là phải ẩn chứa lấy một vài loại sức mạnh bí ẩn nào đó.”
“Mithril… Trước đây ta điều tra biết được, một quặng Elf cần thiết cho lò chuyển đổi mana.”
(Tran: Mithril có trong tác phẩm của J.R.R. Tolkien, ông tuy không phải là người đầu tiêu viết truyện thể loại kỳ ảo, nhưng ông được tôn sùng là cha đẻ của thể loại văn học kỳ ảo hiện đại. Hiện nay có rất nhiều anime, tiểu thuyết, game lấy rất nhiều ý tưởng trong tác phẩm của ông)
Eru liền lẩm bẩm khi cậu nghĩ về Lò Chuyển Đổi Mana ở trong quá khứ.
“Quặng Elf? Aaa, đó chính là tên được sửa đổi của nó khi nó được biết đến nhiều. Mithril rất là hiếm, chỉ có thể tìm thấy được ở những nơi có lượng khí ê-te dày đặc. Tính năng lớn nhất của nó là độ cứng và tính dẻo dai cực kỳ của nó, nó cứng đến nỗi cho dù là bậc thầy nghề thợ rèn cũng phải vất búa mà đầu hàng.”
Eru phiền muộn khi cậu nghiên cứu khối kim loại trước mắt này một cách cẩn thận. Cậu không hiểu được miếng kim loại mà làm cho Người Lùn đều thất bại này cùng với tộc Elf có liên hệ gì.
Người đàn ông Elf đột nhiên đưa tay ra và mọi người liền tập trung lại vào tay ông – nơi mà không có gì là lạ cả; chỉ có làn da nhợt nhạt của một người nam tính. Một ánh sáng lờ mờ bao trùm lấy bên ngoài bàn tay của ông khi ông đang sử dụng một loại ma thuật nào đó. Ông liền nắm lấy Mithril và khiến nó trở nên mềm mại như một cục đất sét.
“… Không phải là ông đã nói là nó rất là cứng sao?”
“Đúng không thể làm nó biến dạng bằng búa được, nhưng nó sẽ phản ứng lại một số ma thuật nhất định khi nó đã chịu lấy ảnh hưởng mạnh mẽ của khí ê-te trong một thời gian dài.”
“…! Chẳng lẽ là, lý do mà tại sao ông nói chỉ có tộc Elf mới có thể làm được điều này…”
Eru nhìn về phía bàn tay của ông đang bao trùm lấy một ánh sáng nhàn nhạt bao bọc lấy. Nếu như đem tầm nhìn hướng đến hoàn toàn bàn tay thì có thể nhìn thấy có thứ gì đó kỳ lạ - người đàn ông này không hề cầm lấy gậy ma thuật, nhưng lại vẫn sử dụng được ma thuật.
Người đàn ông chậm rãi gật đầu khi nhìn thấy sự chuyển đổi nét mặt của Eru.
“Có lẽ ngươi cũng đã nhận ra rồi, tộc Elf bọn ta có chất xúc tác tinh thể ở trong thân thể chính mình, điều này cho phép bọn ta dùng ma thuật để định hình lại Mithril. Đó chính là kỹ thuật chúng ta có thể sử dụng mà loài người và người lùn không thể sử dụng được. Xin tha thứ cho sự lỗ mãng của ta, nhưng con người không đủ khả năng soạn ra được trận đồ cũng như là cũng một lúc sử dụng nhiều ma thuật để định hình lại Mithril. Chúng ta ở bề mặt ma thuật có sự sai lệch rất là khác biệt.”
Người Elf đã sử dụng ma thuật đặc biệt để định hình lại Mithril, từ đó phát triển ra kỹ năng để trạm khắc trận đồ lại ở phạm vi nhỏ nhưng lại có mật độ cao và thành công lại trong việc thu nhỏ lại trang bị khắc lên ‘Bài Ca Sinh Mệnh’. Điều này đã vượt xa hẳn việc dùng tấm bạc để khắc họa lên mà loài người thường dùng.
Ambrosius người đang yên lặng mà lắng nghe cũng không khỏi trầm ngâm. Trong trường hợp này, chủng tộc khác không thể mô phỏng theo bọn họ được, và ông cũng đã hiểu tại sao tộc Elf từ chối công khai tin tức. Bọn họ tin chắc rằng điều bọn họ làm được nguyên vốn là do từ cấu trúc sinh vật khác nhau mà tạo thành.
“Và đó chính là cách mà chúng ta chế tạo ra Lò Chuyển Đổi Mana. Ngươi có cảm thấy hài lòng với lời giải thích này chưa?”
Chất xúc tác tinh thể, Elixir, Mithril. Các thành phần của Lò Chuyển Đổi Mana tất cả đều được lộ rõ ràng cả ra. Eru đang suy nghĩ về biện pháp để giải quyết tất cả những vấn đề này, và cũng dẫn tới hứng thú của cậu và liền hỏi:
“Làm sao định đoạt được động lực của Lò Chuyển Đổi Mana đây? Ý tôi là, chúng ta cần phải làm ra thay đổi như thế nào để tăng lên động lực cỗ máy?”
“Nó chủ yếu là bị ảnh hưởng bởi kích thước của chất xúc tác tinh thể và năng suốt chuyển đổi ê-te. Hiện tại, tất cả chúng ta đều biết được rằng các con Thú Ác Quỷ cỡ lớn, thì sẽ có chất tinh thể xúc tác lớn hơn ở trong trái tim của nó. Một điều khác nữa là nếu như sử dụng thu được chất xúc tác tinh thể từ bên trong thân thể Thú Ác Quỷ thì sẽ tăng lên hiệu suất chuyển đổi. Tuy nhiên, chất xúc tác tinh thể ở trong thân thể sinh vật sẽ nảy sinh một số biến đổi khó lường và khó sử dụng.”
Câu trả lời này so với lúc trước rất là đơn giản, điều này khiến cho Eru khá là thất vọng.
“Đơn giản như vậy thì tại sao các ông lại không bao giờ sử dụng đến?”
“Ưm… vì quá trình chế tạo rất khó khăn.”
Hầu hết Lò Chuyển Đổi Mana đều được làm từ chất xúc tác tinh thể đào được ở trong các mỏ. Nó rất dễ dàng thu được, chất lượng ổn định và dễ dàng gia công. Trái ngược lại, chỉ cần trái tim của một con Thú Ác Quỷ cấp bậc quyết đấu sẽ đủ để chế tạo ra một Lò Chuyển Đổi Mana. Năng lượng cao hơn, nhưng chất lượng lại không có ổn định. Chỉ là lắp đặt để cho động cơ hoạt động lên thì cũng có nghĩa là phải điều chỉnh lại một cách phức tạp để sử dụng dù hợp với từng loại đặc tính của chất xúc tác. Vì động lực cao nhất và thấp nhất thay đổi rất là lớn, nên cần phải lắp vào một trang bị để ổn định lại nó.
Đơn giản mà nói, để chế tạo ra một Lò Chuyển Đổi Mana cần tốn rất nhiều công sức. Đối với một quốc gia, điều tốt hơn vẫn là có càng nhiều Lò Chuyển Đổi Mana. So với việc có một động cơ mạnh mẽ dựa trên một nguồn cung cấp vật liệu không có ổn định thì tất nhiên quốc gia đó sẽ tập trung hơn vào phần có thể thu thập được một cách ổn định. Đây chính là một đạo lý rất đơn giản.
Đáng tiếc thay cho, đối với một người cuồng người máy vì thế mà tìm đến tận thành phố ẩn núp của tộc Elf thì, một đạo lý cơ bản như vậy lại không có bất cứ ý nghĩa gì cả. Eru bỗng nhiên quay lại nhìn về phía sau Ambrosius.
“Tóm lại, nếu như sử dụng chất tinh thể xúc tác tìm được ở trong mấy con Thú Ác Quỷ cỡ lớn, thì sẽ có thể tạo ra được một Lò Chuyển Đổi Mana mạnh mẽ. Thái thượng hoàng, xin lỗi vì sự đường đột của thần, nhưng thần đã có một sự lựa chọn hoàn hảo cho việc này!!”
“Thật là trùng hợp, ta cũng vậy. A, ngươi đúng là muốn biết chúng ta sẽ làm gì với mấy trái tim đó ư? Dĩ nhiên chúng ta vẫn cất giữ lấy nó rồi. Lựa chọn tốt nhất mà ngươi nghĩ ra…”
“Ernesti, đúng là chúng ta có thể chế tạo ra một Lò Chuyển Đổi Mana tuyệt vời với nó, nhưng quá trình chế tạo sẽ tràn đầy khó khăn. Ngươi có thực sự muốn tiếp nhận lấy thứ thách này không?”
Ambrosius chưa bao giờ có khuôn mặt biểu lộ nghiêm khắc như vậy trước đây bao giờ đối với Eru, nhưng rất nhanh ông đã từ bỏ và mủi lòng đi. Đúng vậy, đây là một câu hỏi vô nghĩa. Người bình thường sẽ không muốn đối mặt với thử thách này, và sẽ bỏ cuộc nếu như chỉ vào sự đam mê không thôi.
Đã đến mức này thì thật là điên cuồng không có thuốc chữa nữa nếu vẫn kỳ vọng bước thêm một bước.
“Được rồi, cái kia vốn là ngươi đã đánh bại đồ vật, nên ngươi hãy lấy… trái tim của Behemoth.”
Và câu trả lời của Eru đã quá rõ ràng không cần phải nói nhiều nữa.
------------------------------------------------------------
Đêm chậm rãi dần chìm sâu vào trong Thành Phố Rừng Rậm. Khi Ambrosius và Olver bước ra khỏi thành phố bí ẩn, mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống, để lại bóng tối bao trùm lấy khu rừng. Chiếc xe ngựa được chiếu sáng lên bởi ngọn đèn chậm rãi chạy về hướng Cánh Cổng Khe Núi.
“Thái thượng hoàng, thực sự là có ổn không khi để Ernesti lưu lại?”
“Cậu nhóc ta đã sớm nói sẽ không có trở lại cho tới khi nào học được cách chế tạo Lò Chuyển Đổi Mana. Ta không thể làm gì khi tên nhóc đó nằm lỳ trên bàn và không chịu rời khỏi cả. Vì thế ta đã chịu thua, nhưng cũng không thể cứ mãi ở đó chờ đợi nhóc ta được.”
Và cứ thế, Eru đã ở lại để học về trận đồ Bài Ca Sinh Mệnh quan trọng, nhưng sau đó phát hiện việc tìm hiểu nó là không dễ tý nào. Nó còn lớn hơn trận đồ điều khiển Hình Bóng Kỵ Sĩ, và có thể nói là một trận đồ ma thuật lớn nhất trong lịch sử. Chỉ là lượng giấy tờ dùng để sao chép lại đồ Bài Ca Sinh Mệnh không thôi là rất nhiều rồi, không quản Eru có thông minh đến cỡ nào; cậu cũng phải cần có thời gian mới có thể học được toàn bộ. Đó chính là lý do mà Ambrosius chấp nhận để cậu ở lại.
“Đừng lo lắng, chỗ ở và phương tiện trở về đều đã được sắp xếp hết cả rồi, chừng nào nhóc ta hài lòng rồi sẽ quay trở lại thôi. Trước đó, có một số thứ chúng ta phải chuẩn bị trước.”
Ambrosius không có nghi ngờ tý nào về việc Eru sẽ học được cách chế tạo Lò Chuyển Đổi Mana. Vì chuẩn bị trong trường hợp như vậy, cậu ta chắc chắn sẽ vì thế mà chế tạo ra một lò chuyển đổi khi cậu ta trở lại. Thế nên Ambrosius bây giờ cần chuẩn bị mọi thứ cho khi thời điểm đó đến.
“Tương lai may mắn hay xui xẻo khó có thể đoán trước được, ngươi thử nghĩ thử xem nó có thú vị hay không?”
“… Ta nghĩ điều đó thật là đáng sợ, đến cùng là động lực nào đã thúc đẩy cậu ta đi xa đến như vậy?”
Ambrosiu khoanh tay lại và ưỡn ngực mà trả lời:
“Ta cũng sợ mà không dám hỏi.”
Khi bọn họ quay trở lại Cánh Cổng Khe Núi Althusser, liền phát sinh ra một trận tranh cãi ngoài ý muốn.
“Nếu như Eru không có trở về, thần sẽ chờ ở đây!”
“Thái thượng hoàng, cậu ta là Đoàn trưởng, xin vui lòng cho phép chúng thần đợi cậu ta quay trở lại.”
Eru không có quay trở về lại cùng với Ambrosius. Sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện (phần về Lò Chuyển Đổi Mana đã bị che dấu đi), các thành viên khác của Đoàn kỵ sĩ Phượng Hoàng Bạc bày tỏ bọn họ muốn ở đây đợi Đoàn trưởng của họ trở lại. Vì bọn họ không thể đi xa hơn vào trong Thành Phố Rừng Rậm, nên bọn họ chỉ có thể đợi ở trong tòa pháo đài.
“Được rồi, cứ làm theo ý các ngươi… Mọi người, cái tên nhóc kia thú vị kia để cho các ngươi lại rồi.”
Đoàn kỵ sĩ Phượng Hoàng Bạc sớm đã là một nhóm buộc chung số phận lại với nhau. Ambrosius không thể khiển trách bọn họ được và liền cho phép bọn họ điều đó, sau đó ông quay trở về thủ đô với Emrys và những người khác để xử lý công việc sau trận chiến này.
Lúc mà Eru cuối cùng cũng học xong hết tất cả kiến thức của Elf và quay trở lại sau khi đã thỏa mãn sự tò mò của mình thì cũng đã là một tháng sau trôi qua.