Cô chìm sâu vào trong giấc ngủ. Mà cũng không hẳn là cô ngủ, giống như đang minh tưởng hay chìm sâu trong suy nghĩ gì ấy. Đây chính là phương pháp mà chủng tộc của cô truyền lại từ đời này sang đời nọ.
Cô đang du hành trong giấc ngủ của mình. Cô cảm giác thân thể mình dọc theo rễ trong lòng đất băng trải qua các vùng đất rộng lớn, rồi từ từ được khuếch tán ra. Không giống như dòng chảy lưu động của máu, dòng chảy của mạch nước ngầm như đang thì thầm với cô. Cô cùng chủng tộc của cô và tổ tiên đã trở nên thành một và cứ thế tiếp tục lan rộng ra.
Vô vàn ý thức như đang bị một thứ gì đó hút lấy. Một đồ vật gì ở ngoài đang gây nhiễu loạn cho giấc ngủ của cô và một phần của cô tách ra khỏi dòng lũ sản sinh ra cảm giác không mấy phối hợp. Trực giác mách bảo cô rằng thứ này không thể tồn tại được.
Cô liền tỉnh mình thức giấc dậy chỉ mấy giây sau đó. Mặc dù trải qua thời gian dài dằng dặc cùng với chủng tộc của mình, nhưng cô vẫn phải cần một quảng thời gian mới có thể hoàn thành đồng hóa. Thức tỉnh từ giấc ngủ là điều nằm ngoài ý liệu của cô, nhưng cô không chút do dự tý nào. Cô phải trừ khử đi thứ làm gián đoạn đi giấc ngủ của cô.
“Ngài làm sao vậy, Trưởng lão? Đây không phải lúc để tỉnh giấc.”
Cô dời đi đôi mắt của mình và nhìn thấy một người trẻ tuổi cùng tộc. Cô có một làn da trắng, mái tóc mềm mại và một thân thể mảnh mai. Đặc điểm nổi bật nhất là đôi tai trông giống như là lưỡi dao nổi lên nhìn ra được một cách rõ rệt. Đây là một đặc điểm chung của chủng tộc của cô.
“… Có thứ gì đó đang cản trở lấy ‘chặng đường hành trình’ của ta.”
Tầm mắt của cô cùng đối phương giao nhau nhưng thân thể của cô không di chuyển tý nào khi cô thấp giọng nói. Thân hình của cô không chút chuyển động, và cũng không cần phải động. Bộ thân thể này của cô sẽ được tổ tiên của cô kêu gọi đi vào một ngày nào đó và đối với cô mà nói chuyển động không có bất cứ ý nghĩa gì hết.
“Những tia ác ý đang rục rịch sắp hàng xuống khu rừng chúng ta, nó phải được loại bỏ.”
“… Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lấy ‘tọa kỵ’ (Tran: Nôm na là vật mà người cưỡi lên như ngựa, xe, thuyền v.v… nói chung là nghĩa rộng) ra chuẩn bị trận chiến.”
Tộc nhân của cô không có hỏi thêm gì nữa và quay bước đi.
Cô không thể nào ngủ được. Nếu như ‘dị vật’ đó ngày nào chưa trừ khử đi, thì giấc ngủ của cô sẽ không có ý nghĩa nào cả. Cô không còn lý do gì để ngủ nữa.
Cô đang chờ, chờ đợi thời khắc mà lời tiên tri trở thành hiện thực. Không quản thời gian trôi qua bao lâu đi nữa, đối với cô đó chỉ là chớp mắt mà thôi.
Đây chính là mở đầu cho bóng mờ khủng hoảng hiện lên trên khu rừng và tai nạn cho ‘quê nhà’ của cô.
---------------------------------------------------
Đây là một mảnh vết tích lưu lại giống như một bãi chiến trường bị chà đạp qua.
Khắp nơi đều tan tành, miễn cưỡng có thể nhận ra đó là hình dạng tay chân con người hiện ra ở khắp mọi nơi. Hình dạng lòng bàn tay mục nát mơ hồ hướng lên trời, đôi mắt ở trong đầu sớm đã không còn sự sống nữa. Bộ áo giáp han gỉ đã mất đi tia bóng bẩy, màu nâu nâu đỏ như trộn lẫn với cánh đồng lấy làm một thể.
Đống hài cốt này chính là Hình Bóng Kỵ Sĩ. Nó có niên đại rất lâu rồi, nhưng nhiều thứ trong đó vẫn còn mới. Từng đống hài cốt này đã trung thực hiển thị lên quá khứ, hiện tại và tương lai của nơi này.
Đây chính là Công xưởng Nghiên cứu và Phát triển Số 1 trong Pháo đài Dufare, trụ sở đại bản doanh của Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Người máy Quốc gia.
“... Ôi, chúng ta phải dọn dẹp nơi này thôi.”
Quản đốc Gaizka thở dài khi nhìn thấy lượng lớn không gian bị các ‘hài cốt’ chiếm lấy – đây chính là thành quả của các cuộc nghiên cứu trước đó. Các dự án lớn phát triển cỗ máy kiểu mới và cuộc cách mạng kỹ thuật dẫn tới một loạt sản phẩm thất bại, tạo thành một đống núi của các linh kiện. Đống hài cốt chất đống gom góp lại tăng lên gấp đôi so với tiêu chuẩn định mức và nhìn rất ngứa mắt. Gaizka liền hạ quyết tâm phải dọn sạch đống rác này khi các nơi bắt đầu sản xuất cỗ máy kiểu mới khắp toàn quốc.
Gaizka vừa bước ra khỏi bóng tối của công xưởng vừa cân nhắc đến đống hỗn độn này. Khi ông bước ra khỏi phía bên ngoài, tia sáng ánh nắng mặt trời làm ông chói lòa. Khi đôi mắt của ông đã từ từ quen thuộc lại, ông nở một nụ cười thật sâu.
Nơi đó đang xếp thành hàng những gã khổng lồ gối một chân khụy xuống đất và mở rộng phần giáp ngực để lộ ra khoang điều khiển bên trong nó.
Chúng không phải là Karrdator cũng không phải là Karrdator Dash. Chúng chính là kết tinh nỗ lực của mọi thợ máy rèn ở trong Viện NTR trong suốt quãng thời gian qua. Nó chính là mô hình sản xuất hàng loạt mới nhất, Karrdetolle.
Lấy Karrdator Dash mới nhất làm nền tảng, rồi nâng cấp nó lên với Vũ Khí Lựa Chọn, một đề xuất được đưa ra bởi Đoàn kỵ sĩ Phương Hoàng Bạc. Sự khác biệt lớn nhất là đã tối ưu hóa Khung Giáp Kiểu Dự Trữ Mana – nó đã được cải tiến về phần chứa đựng mana tồn trữ, và giờ đây đã có bước cải tiến nhảy vọt. Nhờ đó, vấn đề mà Tellestarle luôn vướng phải – không cung cấp đủ lượng mana đã được giải quyết. Karrdetolle là kiểu bộ máy mới tiên phong, và càng là bản đã hoàn chỉnh.
Các cỗ máy chỉ đơn giản có một lớp sơn bảo vệ, vẫn giữ nguyên màu sắc thép nguyên bản ban đầu của mình, kiểu cỗ máy đơn giản và mộc mạc như thế này chính là Hình Bóng Kỵ Sĩ sản xuất hàng loạt của Vương quốc Fremmevira. Và thay vì nghiên cứu triệt để khả năng phòng thủ và khả năng sản xuất lớp xương ngoài thì lại thể hiện một vẻ đẹp gọn gàng.
Karrdetolle đã hoàn thành việc chạy thử nghiệm và đã sẵn sàng cho việc sản xuất hàng loạt. Các quý tộc ở trong Vương quốc cũng đã nhận được thông báo và đã bắt đầu thuê các thợ máy, đồng thời cũng bắt đầu quá trình huấn luyện đào tạo. Do đó sau này, Hình Bóng Kỵ Sĩ ở trong Vương quốc sẽ được thay thế bằng các cỗ máy kiểu mới. Nhiệm vụ quan trọng nhất của Viện NTR tạm thời kết thúc.
Gaizka xoay xoay cái cổ và bả vai căng cứng lên vì mệt mỏi, và liền thở dài khi ông nghĩ đến bộ xương đã già của mình không thể làm được việc được tốt như mong muốn được nữa. Ông và Viện Nghiên cứu và Phát triển Công xưởng Số 1 đã hăng say nỗ lực tập trung vào công việc nghiên cứu. Và sau một khoảng thời gian ép buộc mình làm việc vất vả, đây chính là khoảng thời gian nghỉ ngơi của ông. Gaizka đang nghĩ đến việc lên kế hoạch nghỉ phép khi ông bước lên tới văn phòng giám đốc.
--------------------------------------------
Đức vua Ambrosius và gia đình của ông, cũng chính là Hoàng tộc của Vương quốc Fremmevira về cơ bản đều sống trong Pháo đài Hoàng gia Shreiber. Từ phía cuối phòng đại sảnh hội trường, rồi băng qua chuỗi hành lang phức tạp và một vài căn phòng, chính là nơi ở riêng tư của Hoàng gia.
Bên trong Lâu đài Shreiber còn được biết đến với tên gọi là ‘Thành Phố bên trong’. Sâu trong đó, có khoảng không gian rất lớn, với các tòa tháp cao nằm ở giữa trung tâm lâu đài. Trước đây nơi này vốn là lâu đài nhưng giờ đã chuyển thành thành Pháo đài Shreiber và vài tòa tháp cũng được tăng cường xây dựng. Do đó, ưu tiên hàng đầu trong việc xây dựng Shreiber là sự kiên cố, nhưng nó thật sự là quá mức mộc mạc đối với một Hoàng gia.
Và với quỹ tích như thế, khu vực này có rất ít cửa sổ. Với việc thiếu đi ánh sáng tự nhiên, nên không có sự lựa chọn nào khác là phải đốt cháy dầu động vật đắt tiền bất kể nó có là ban ngày hay là ban đêm. Các gia cụ điêu khắc tinh xảo nhưng lại không hoa lệ dưới ánh sáng nhu hòa tạo nên bầu không khí trầm ổn.
“Thần đã phái đi một sứ giả tới Kuscheperca để bái phỏng Martina, gọi Emrys lập tức quay trở về.”
Có hai người đàn ông đang ở trong căn phòng này. Một người là Đức vua Ambrosius; người còn lại là một người trẻ tuổi hơn Ambrosius, dáng người khá gầy và mang một ấn tượng giống như là Đức vua.
“A, ta cũng đã lâu rồi chưa thấy nó. Đã bao lâu rồi nhỉ?”
“Cũng khoảng ba năm trước đây.”
“… Ta hiểu rồi, như vậy là trước khi ta gặp ‘cái đó’. Thế cũng không phải là lâu, nhưng ta cảm thấy giống như là trước đây thật lâu.”
Ambrosius hạ thấp tầm mắt xuống và tập trung lại vào ly rượu ở trong tay mình, rồi nhẹ nhàng lắc lắc nó.
“… Nhưng thưa Bệ hạ, thần nghĩ rằng nó vẫn là còn quá sớm.”
“Đừng có gọi ta là Bệ hạ gì nữa, Rio, ở đây không có người ngoài đâu.”
“Con… Thần hiểu rồi… thưa… B… Cha.”
Đây chính là người con cả của Ambrosius; là người thừa kế ngai vàng hợp pháp thứ nhất ‘Riothamus Haarus Fremmevira’, ông thở một hơi, thả lỏng cặp mặt đang căng thẳng của mình.
“A, ta cảm thấy thời gian này chính vừa vặn đấy. Viện NTR đã gửi tới bản báo cáo về cỗ máy kiểu mới mà bọn họ đã phát triển với Đoàn kỵ sĩ Phương Hoàng Bạc. Sau khi Emrys quay trở lại, tin tức này đại khái sẽ loan truyền ra khắp Vương quốc. Mọi người sẽ nhìn thấy một kỷ nguyên thời đại mới sắp mở ra với chúng ta.”
Riothamus muốn phản bác lại, nhưng ngay tức khắc liền ngậm miệng lại. Đó chính là bởi vì vẻ mặt của Ambrosius như đang ấp ủ âm mưu gì đấy, đó chính là cách mà ông đang thưởng thức một thứ gì đó. Kinh nghiệm từng trải mách bảo cho ông rằng khi mà cha ông có khuôn mặt như vậy, thì sẽ chẳng có ai có thể ngăn cản ông được. Huống hồ, những gì mà Ambrosius đã nói cũng cũng có chút đúng. Đối mặt với sự thay đổi mang tính cách mạng, đúng là cần phải làm một cái kết thúc.
“Còn sót lại một nhiệm vụ nữa. Không, nó đúng hơn là một lời hứa.”
“Đoàn kỵ sĩ Phương Hoàng Bạc… là về cậu bé đó, có đúng không thưa cha? Như vậy sẽ ổn sao? Đưa cậu ta tới đó, mặc dù là không có vấn đề gì về mặt ‘luật lệ’, nhưng những người đó không dễ hầu hạ đâu ạ.”
Mặc dù bề ngoài có chút tương tự, nhưng khí chất của hai người hoàn toàn khắc hẳn nhau. Con trai của Ambrosius không hoàn toàn kế thừa tính cách mạnh mẽ của ông.
“Haha, thật ư, con quá mức lo lắng đó.”
“Đây là việc hết sức trọng yếu. Cha à, cha cũng là quá mức bất cẩn quá.”
Không biết rằng ông ấy cảm thấy thú vị ở điểm nào; Ambrosius đã phải dằn xuống muốn cười to trong khi đó Riothamus đang cố nhịn thở dài.
“Thoải mái hơn tí đi, Rio. Nếu như con cứ tính toán chi li đến như thế thì cuối cùng vẫn là con chịu khổ đó.”
“Cha, cha đang có nước cờ hết sức mạo hiểm!”
Ở sâu trong Pháo đài Hoàng gia, người cha và con có một cuộc trò chuyện như có như không một hồi lâu mà không ai biết.
Một vài ngày sau, một người đàn ông với thân hình to lớn xuất hiện ở hành lang của Pháo đài Shreiber.
“Vẫn là ở quê hương của mình cảm giác tốt nhất! Cuộc sống gò bó cho tới ngày hôm qua giống như chỉ là một giấc mộng mà thôi!”
Người đàn ông này chính là ‘Emrys Geijer Fremmevira’, người đứng thứ tư vị trí thừa kế ngai vàng. Anh duỗi căng cái thân thể của anh như để có thể diễn đạt ra cảm giác giải thoát của mình, rồi liền vui vẻ bước về phía trước.
Bộ quần áo anh đang mặc bây giờ là bộ quần áo khó có thể gia công từ da của Thú Ác Quỷ, nó chính là trang bị cao cấp – ‘Hắc Lân Giáp Thú’. Một chiếc áo choàng khoác trên vai và một thanh kiếm được ưu tiên cho tính thực dụng treo ở một bên eo. Chiếc áo giáp này được thợ may đặc biệt làm ra cho khổ người to lớn của anh. Nó rất là mắc tiền, nhưng là một thành viên của Hoàng gia, thì vật liệu như vậy cho chút không ra dáng gì. Anh mặc nó lên thấy trông khá hợp thì chỉ có thể nói anh quá mức mang lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.
Dù sao đi nữa, trông anh bây giờ tâm trạng rất tốt.
Lúc trước anh du học ở ngoại quốc và bắt buộc phải mặc quần áo hợp thời thượng, làm anh rất khó để có thể di chuyển được đúng như ý. Nhưng vật liệu hạng thượng đẳng lại không thích hợp với khổ người to lớn và cũng không hợp với sở thích của anh. Thân là Hoàng tộc, gu thời trang phong cách của anh lại là ‘bền chắc và thực dụng’ hoặc là ‘tiện cho việc hành động’, thật là làm cho người ta tiếc nuối mà. Chiếc áo giáp này được đặc biệt làm cho anh đã cho thấy mức độ lớn hoàn thiện phương châm hành động dễ dàng, cứng cáp và bền chắc của anh.
Mặc vào trang phục thân quen của mình, anh bước bước đi trong pháo đài Hoàng gia với một tinh thần rất phấn chấn, mở ra cảnh cửa với một nụ cười rạng rỡ. Trong căn phòng này – hội trường đại sảnh là các thành viên của gia đình Hoàng gia lấy Ambrosius đứng đầu, và các quý tộc khác như Công tước Dixgard. Anh nở nụ cười, nhìn mọi người đang tụ tập ở nơi đây.
“Ối ồ, cha! Ông! Lâu rồi không gặp, con đã trở về puaahh!”
Anh còn chưa nói hết lời, Ambrosius đã ném con dấu Hoàng gia vào đầu của anh, đau đến Emrys suýt nữa ngất đi.
Đối với ở đứa con phía trước mình ôm lấy đầu mà la hét kêu đau, Ambrosius chỉ có thể che trán bó tay.
“Này thằng cháu ngu ngốc này… Cháu đến giờ vẫn chưa biết cách cư xử phù hợp à, cháu đã học được cái gì trong chuyến du học này!?”
“Thần hết sức xin lỗi, Bệ hạ, thần đã nhắc nhở nó nhiều lần…”
Riothamus thực sự rất là lúng túng. Con trai lớn tuổi nhất của ông Uther rất chính chắn và có cách cư xử rất phù hợp với thân phận Hoàng tộc, nhưng người con thứ hai lại không được như thế. Không biết được là giống ai nữa, nói cho êm tai thì nói là phóng khoáng, nói thật thì đúng hơn là tính cách cẩu thả. Cuối cùng để thay đổi cái tính cách này, Emrys đã bị tống đi du học.
“Từ cá tính của Martina, thì giáo dục nó cũng không hẳn là ít… Mà thế, ngay cả Martina cũng không thể kiềm chế nổi tính cách này của nó ư?”
Ambrosius lẩm bẩm, nghĩ đến con gái của mình đã gả cho Vương quốc Kuscheperca. Martina là em gái của Riothamus, và là cô của Emrys. Cô đã được gả cho Vương quốc Kuscheperca, bởi vậy quan hệ giữa hai nước được xem như là hữu hảo.
Khi Emrys tới tuổi trưởng thành, 15 tuổi, thì được đưa đến tới chỗ cô mình, nhưng cảnh tượng ở trước mắt đã cho thấy rõ ràng chuyến du học này của anh là vô ích.
“Hài, không biết được là tính cách của cháu rốt cuộc là giống ai nữa.”
“Hoàng tôn rất giống với ngài, thưa Bệ hạ.”
Ambrosius không ngờ được lại có người chen ngang vào, và thấy vẻ mặt như thường của Knut ở trước mặt ông.
“Hoàng tôn thực sự rất giống với Bệ hạ.”
Ambrosius ngoảnh mắt đi chỗ khác, giả vờ như là không nghe thấy gì.
Sau một lúc, Emrys cũng như thể chẳng có gì xảy ra đứng dậy.
“Emrys, đừng có nói đây là cách mà con đã cư xử ở Kuscheperca đó?”
“A – không, làm gì đến mức độ đó. Con err... con cũng biết lựa đúng thời gian và địa điểm mà. Con chỉ là kích động khi nhìn thấy mọi người sau thời gian lâu chưa gặp thôi mà…”
Nhìn thấy Emrys nói cà la cà lắp như thế, ánh mắt đầy nghi ngờ của mọi người liền tập trung vào anh, nhưng chính anh cũng không xấu hổ tý nào mà lại ưỡn ngực ra vẻ. Rất hiếm gặp khi trong lúc này Ambrosius lại vẫy lên lá cờ trắng đầu hàng.
“… Ta sẽ hỏi thông tin chi tiết sau. Được rồi, tiếp theo là lý do mà ta tụ tập mọi người đến đây vào ngày hôm nay…”
Ambrosius liền hắng giọng lên, quét sạch đi bầu không khí thoải mái do chính sự xuất hiện của đứa cháu trai mang lại.
“Đã 36 năm trôi qua kể từ khi ta lên ngôi tới giờ. Cũng đã tới lúc mà ta nên thoái vị rồi, và Quốc vương đời kế tiếp sẽ chính là con trai của ta – Riothamus.”
Mọi người ai cũng chăm chú lắng nghe. Lời này của Ambrosius cũng không có đến nỗi quá ngạc nhiên, mọi người tập trung lại ở đây cũng đã linh cảm đến có chút chuyện gì sẽ xảy ra.
Các đời Quốc Vương của Vương quốc Fremmevira đều là cha truyền con nối, thường thường thì nó sẽ được truyền lại cho người con trai cả. Người con trai cả là người thừa kế hợp pháp thứ nhất; các người con khác kế tiếp không phân biệt giới tính theo thứ tự mà kế thừa hợp pháp vương vị. Tuy nhiên, trong trường hợp này Đức vua hiện tại là có cháu, nhưng quy định là ưu tiên trưởng tử nên cũng theo đó mà trao ngôi vị.
Hầu hết lý do phổ biến nhất của sự thoái vị là mong muốn có một vị lãnh đạo mạnh mẽ chỉ dẫn trong suốt những năm tháng hình thành sự hỗn loạn trong Vương quốc; hoặc dựa theo thông lệ, Đức vua sẽ thoái vị khi tuổi tác đã cao. Ambrosius hiện đã 60 tuổi, là một người đàn ông rất có tuổi ở trên thế giới này. Cũng sẽ chẳng đáng ngạc nhiên lắm khi ông nói ra việc thoái vị.
Tuy nhiên, mọi người đều biết Ambrosius vẫn còn rất khỏe mạnh. Mặc dù trong tâm trí của bọn họ đã chấp nhận việc này, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy hết sức lo lắng về chuyện này. Đó là một minh chứng cho thấy ông được mọi người thương yêu như thế nào.
Riothamus tiến lên về phía trước, phá vỡ bầu không khí im lặng. Ông đứng thẳng lên, và cúi người xuống phía trước người là cha mình, đồng thời cũng đã từng là Quốc Vương một thi lễ chào cuối cùng. Sau khi Riothamus lên ngôi vua, ông sẽ không thể cúi thấp đầu được nữa, cho dù đó có là cha của ông đi nữa. Tại ngay chính thời điểm này, ông đã mang theo sự cúi chào đầy kính trọng nhất của mình.
“Nhi thần cúi chào, Bệ hạ… À không, cha của con.”
“Hừm, hãy luôn luôn cẩn trọng sau khi đã lên ngôi, và cố gắng làm điều tốt nhất. Được rồi, mọi người sẽ có buổi lễ chính thức sau, ta hy vọng mọi người có thể trợ giúp cho đất nước này cùng với con trai của ta, ta nhờ cậy cả vào mọi người.”
Ambrosius nhìn xem mọi người ở xung quanh, và tất cả các quý tộc đều quỳ gối xuống và cúi đầu đáp lại.
-------------------------------------------
C.E. 1280, mùa hè.
Tin tức ‘Vua Sư Tử’ Ambrosius thoái vị và sự lên ngôi của vua Riothamus đã lan truyền khắp cả Vương quốc. Mọi người đều hoàn toàn ca ngợi công lao vĩ đại của của Thái thượng hoàng, và chờ mong rất cao vào vị vua kế tiếp. Sau một thời gian ngắn, hàng loạt cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ mới nhất cũng bắt đầu phổ cập khắp cả Vương quốc.
Đức vua mới và Kỵ Sĩ mới – Vương quốc Fremmevira đã tiến bước vào giai đoạn thay đổi lớn nhất kể từ khi lập quốc đến nay. Mỗi người đều chờ mong vào sự hòa bình và phát triển thịnh vượng của Vương quốc.
Một tháng sau lễ đăng quang lên ngôi của vị vua mới. Tại thời điểm này, các hoạt động kỷ niệm cho lễ đăng quang đều đã kết thúc và Vương quốc đã trở về cuộc sống hài hòa như mọi khi.
Từ Học viện Thành phố Laihiala dọc theo ‘Quốc Lộ Fremmevira’ đi thêm một khoảng ngắn về phía Đông có một pháo đài nằm ở trong khu rừng bình thường này. Nơi này chính là nơi tọa lạc của Pháo đài Olvecius.
Bình thường mà nói, nơi này không có giá trị chiến lược gì cả khi chọn làm căn cứ, nhưng nó là một tòa pháo đài rất quan trọng đối với Vương quốc.
Nguyên do không nằm ở chỗ địa điểm, vì đây là nơi mà Đoàn kỵ sĩ Phương Hoàng Bạc đang trú đóng.
Nói tòa pháo đài này tồn tại vì lợi ích của vị Đoàn trưởng Eru cũng không có quá đáng. Chọn một vị trí kỳ lạ như thế này cũng bởi vì nó có khoảng cách rất gần với quê nhà của Eru.
Bên trong Pháo đài Olvecius được lấp đầy bởi vô số cỗ máy sản xuất hàng loạt kiểu mới Karrdetolle được xếp thành hàng ở nơi này. Ngoại trừ nơi chế tạo trực tiếp – Viện NTR ra, thì không có Đoàn kỵ sĩ nào có số lượng Karrdetolle nhiều như thế này. Viện NTR đã ưu tiên cho Đoàn kỵ sĩ Phương Hoàng Bạc không chỉ bởi vì bọn họ đã có công tham gia vào việc phát triển cỗ máy này, mà còn là một sự đầu tư vào Eru.
Một Người Lùn trẻ tuổi đang chạy băng qua kho chứa đầy Karrdetolle. Anh nhìn khắp xung quanh, như thể đang tìm kiếm gì đó. Khi anh chứng kiến thấy một chàng trai trẻ đang chôn vùi trong đống giấy tờ thì anh liền hét lên:
“Ồ, tìm thấy nhóc rồi, nhóc tóc bạc. Aldele đã được điều chỉnh gần như là hoàn tất. Ngoài ra về Guyalinda nữa. Nhóc cũng nói gì đó với tên ngốc Di đi chứ; cậu ta làm hư nó nhiều lần lắm rồi!”
Eru đang vẽ phác thảo bản thiết kế đành phải phản ứng lại đối với giọng nói liên tiếp không ngừng của Tổ trưởng nhóm thợ máy rèn – Lão Đại, cậu ngẩng đầu lên và nói:
“Không, Di-senpai chỉ là không kiểm soát được Ma Thuật Ống Dòng Đẩy Khí mà thôi, nãy em cũng nghe được âm thanh té ngã… Nhưng mà dường như anh ấy đã dần quen thuộc rồi, anh có thể tha thứ cho anh ấy được không?”
“Tất cả chính là bởi vì cái thứ ý tưởng kỳ lạ của em đó. Thôi nào, dùng Ma Thuật Ống Dòng Đẩy Khí để bay lên, chỉ một người dại dột như em là quá đủ rồi.”
Lão Đại gãi gãi đầu rồi đành thở dài, và quay người trở lại. Tầm mắt Eru cũng theo đó mà nhìn qua. Phía trước bọn họ là hai cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ khác nhau về màu sắc và hình dáng từ các mẫu kiểu máy sản xuất hàng loạt.
“Anh thừa nhận là cậu ta đã rất chăm chỉ. Nhưng mà sẽ không tốt đẹp chút nào nếu như cỗ máy chuyên dụng của Đội trưởng ngã chổng vó như vậy truyền ra ngoài.”
Cỗ máy chuyên dụng của Đội trưởng - ở một bên khác Kỵ Sĩ màu trắng Aldelecumber, cỗ máy chuyên dụng của Đội trưởng Đội số 1, Edgar C. Blanche. Dựa trên cỗ máy kiểu mới Karrdetolle làm cơ sở, bề ngoài của nó đã được biến đổi lại giống như Earlecumber. Tuy rằng có một chút điều chỉnh để cho phù hợp với phi công, nhưng về chi tiết bên trong thì cơ bản là giống nhau. Karrdetolle có tính năng mạnh mẽ và điều khiển dễ dàng, nó đã có thể đáp ứng đủ nhu cầu mà Edgar cần.
Ở phía bên kia là cỗ máy chuyên dụng của Đội trưởng Đội số 2, Dietrich Cunitz – Kỵ Sĩ màu đỏ Guyalinda. Cỗ máy này cũng sử dụng Karrdetolle làm cơ sở, và cũng đã được chỉnh sửa theo yêu cầu của phi công, nên mới khiến cho người ta nhìn không ra.
Tấm khiên và Giáp Bảo Vệ Có Thể Chuyển Động không được lắp thêm vào, hoàn toàn là một cỗ máy định hướng theo kiểu tấn công. Ma Thuật Ống Dòng Đẩy Khí đã được lắp đặt vào mặc dù thực tế là nó sẽ hạn chế đi tính năng của cỗ máy. Nó xem như là theo gót xu hướng khung máy móc, tuy nhiên cũng có một vài thiếu sót và khó khăn trong việc điều khiển, nhưng tựa hồ ở phương diện này Dietrich lại là khá thích ý.
Và tính cách hoàn toàn tương phản của hai người Đội trưởng đã gây ảnh hưởng đến phong cách của cả hai đội. Kết quả là Đội 1 tập trung vào việc phòng thủ trong khi đó Đội 2 lại chuyên về phương diện tấn công. Hạch tâm Đoàn kỵ sĩ Phương Hoàng Bạc bao gồm hai đội này với tính cách đặc biệt mạnh mẽ.
“Ồ, còn một điều nữa. Các chàng trai nhóm ‘thứ ba’ lại đang than vãn nữa.”
“Em nghĩ là em đã sớm giao việc này cho Chid và Ady bọn họ rồi mà?”
Sau khi Đoàn kỵ sĩ Phương Hoàng Bạc chuyển đổi sang chỗ Pháo đài Olvecius và chính thức trở thành một Đoàn kỵ sĩ độc lập, thay đổi lớn nhất của bọn họ là thêm vào Đội thứ ba.
Đội thứ ba có tính chất hoàn toàn khác hẳn hai Đội kia. Lý do là nằm ở Hình Bóng Kỵ Sĩ mà bọn họ đang sử dụng. Một thân hình to lớn hơn Hình Bóng Kỵ Sĩ thông thường, một hình dạng xa lạ kết hợp giữa người và ngựa – thứ mà bọn họ điều khiển là niềm tự hào của Đoàn kỵ sĩ Phương Hoàng Bạc, Nhân Mã Kỵ Sĩ Tzendrinble.
Sử dụng cỗ máy nguyên mẫu số 1 Tzendorg làm bản mẫu ban đầu, Tzendrinble đã thay đổi hệ thống điều khiến thành chế độ một người lái, và trải qua các kiểu điều chỉnh sau đó nó cũng đã được sản xuất hàng loạt. Nhưng suy cho cùng nó vẫn là một cỗ máy đắt tiền với hai Lò Chuyển Đổi Mana, thế nên việc nó được sản xuất hàng loạt đã bị hạn chế, nên không thể phổ biến như Karrdetolle được. Hầu hết các cỗ máy đều chủ yếu được Đoàn kỵ sĩ Phương Hoàng Bạc sử dụng.
“Vậy thì, tự em xem lấy đi.”
Lão Đại liền chỉ vào một bên chân của Tzendorg chiếm diện tích lớn. Các Kỵ Sĩ từ Đội số 3 đều đang tụ tập ở đây cả, và họ đang thảo luận về một cái gì đó.
“Giống như tôi đã nói, tôi hiểu được cách di chuyển Giáp Bảo Vệ Có Thể Chuyển Động, nhưng mà cậu có thể nói nó lại bằng một phương pháp khác cụ thể hơn không.”
“A, cỗ máy sẽ nghiêng đi khi chúng ta quẹo người lại đúng không? Ngay chính tại lúc đó, liền dùng sức giống như vậy rồi ‘phanh’ một tiếng, sau đó ‘két’ kéo nó lại là được rồi!”
“Ady-chan, tôi đã nói – mấy trăm lần rồi, nói như thế – chẳng khác nào không giải thích gì cả! Dừng lại việc nói âm thanh giống như là ‘phanh’ và ‘két’ để giải thích đi!”
“Ô ô ô, giúp mình đi Eru—!!”
Ngoài việc giá thành đắt đỏ và hình dạng quá mức kỳ lạ ra, lý do khác tại sao Tzendrinble không có được phổ biến là ngoại hình và cơ thể về căn bản là khác nhau quá nhiều, khiến cho việc điều khiển hết sức khó khăn. Không nói đến Tzendorg với chương trình điều khiển bằng hai phi công ra thì Tzendrinble vẫn đã và đang được cải tiến lại để đơn giản hóa việc điều khiển. Đặc biệt không chỉ là Động Cơ Ma Thuật loại đặc biệt, nó còn được thiết kế điều chỉnh lại giống như là là đang cưỡi ngựa vậy. Một vài chuyển động sẽ được tự động hóa lên nhờ vào trận đồ điều khiển được viết lên trước đó, như vậy nó đã tiến bước vào khoa học kỹ thuật tiên tiến. Tuy nhiên, kết quả được bày ra vẫn rất rõ ràng. Đội số 3 đã tốn rất nhiều thời gian để huấn luyện, nhưng độ thành thạo vẫn là chưa đủ.
“… Giúp cô ấy một chút đi, chủ yếu là giúp Đội trưởng Đội số 3.”
Cặp sinh đôi vốn không rành giao tiếp bị bắt đi làm huấn luyện viên, điều đó khiến cho tình hình huấn luyện càng trở nên tồi tệ hơn. Vấn đề nằm ở chỗ là giải thích những kinh nghiệm khi điều khiển cỗ máy của họ, bọn họ không giống như Eru có thể giảng giải rõ từ lý luận, bọn họ chỉ có thể giải thích được từ mặt cảm giác.
“Đây chính là hai người ‘phụ tá Đoàn trưởng’ huấn luyện – những điều em đã giảng giải cho họ chắc chắn là chính xác rồi mà.”
“Nếu như được giống như em nói, thì khổ cực như thế này sẽ không phải hai người họ rồi.”
Helvi, người được bổ nhiệm làm Đội trưởng của Đội số 3 đã gặp phải vấn đề khó khăn trong suốt thời gian qua đó chính là việc truyền đạt lại kinh nghiệm điều khiển cỗ máy của cặp sinh đôi. Sự việc sẽ đơn giản hơn nếu như cô có thể trả lời cho những gì mà cô muốn biết, nhưng cho dù cô có là một phi công có kinh nghiệm dày dặn đi nữa, thì Nhân Mã Kỵ Sĩ không phải là thứ gì đó mà cô có thể thuần hóa trong một khoảng thời gian ngắn được.
“Hưmm – Được rồi, em sẽ nghĩ biện pháp nào đó khi em hoàn thành công việc thiết kế của mình…”
Nhìn thấy Eru lại mê mải ôm bản vẽ của mình có ý định rời đi, Lão Đại chỉ có thể thở dài mà thôi.
Nhìn Lão Đại quay người trở lại với công việc bảo dưỡng của mình, Eru liền cầm lấy bọc giấy bản thiết kế và hướng về phía sâu trong pháo đài mà đi tới. Băng qua khu tụ tập Hình Bóng Kỵ Sĩ, cậu đi tới khu bệ bảo trì nằm ở phần cuối của công xưởng, nơi có một cỗ máy đang ngồi đó. Mặc dù đối với Đoàn kỵ sĩ Phương Hoàng Bạc thì cỗ máy này cũng trông rất là khác loại, và nó hiện đang ngồi trên bục bảo trì giống như là đang ngồi trên ghế vậy.
Nó có ngoại hình của một cỗ máy bình thường. Nhưng nó đã có sự điều chỉnh thay đổi, khung xương vỏ ngoài của nó đều đã bị tách ra. Nếu có một ai đó có kiến thức cơ bản về Hình Bóng Kỵ Sĩ thì sẽ có thể ngay lập tức cảm thấy được rằng có cái gì đó sai sai. Phần lưng của nó nhô lên một cách kỳ lạ và các ống dẫn kim loại uốn lượn từ đó để lộ ra thân hình to lớn hơn một cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ bình thường. Hầu hết các ống dẫn kim loại này đều được liên kết lại ở phía sau lưng, làm nổi bật phần trên kỳ lạ nhất của mình.
Cỗ máy này hầu như không có thiết bị bao bọc ở bên ngoài, chỉ có hai bả vai và phần eo của nó có phần giáp. Mà đó không phải là bộ giáp bình thường, chúng được lặp đặt lên dạng tấm chuỗi dây tinh thể cùng minh văn kiểu trang bị đặc biệt – Ma Thuật Ống Dòng Đẩy Khí.
“Cái này đã chỉnh sửa thay đổi rất nhiều lần rồi… xem ra cũng đã đến cực hạn.”
Sẽ không ai có thể phát hiện cái vật thể dường như đã được lấp đầy bởi ‘ống thép’ này vốn ban đầu là một cỗ máy Karrdator bình thường.
Nó đã được làm từ khi bắt đầu tiến hành thí nghiệm Ma Thuật Ống Dòng Đẩy Khí cách đây một vài năm trước. Chiếc Karrdator này được chọn làm đối tượng để cho cuộc thử nghiệm và đã bị hư hỏng nghiêm trọng sau khi cuộc thử nghiệm thất bại. Sau khi được sửa chữa, nó liên tục được mang thành đối tượng thử nghiệm nghiêm khắc tính chuyên dụng của Ma Thuật Ống Dòng Đẩy Khí. Có thời điểm, bởi thí nghiệm thất bại mà bị hỏng luôn hệ thống điều khiển nên đã được một lần đại sửa chữa thành một chiếc Tellestarle. Bằng cách đó, cỗ máy này được Eru sử dụng trong suốt trận chiến trong buổi trình diễn Nhân Mã Kỵ Sĩ.
Theo thời gian trôi qua mọi người đều vô tình cho rằng cỗ máy này là cỗ máy chuyên dụng của Eru. Bộ máy đóng vai trò là cỗ máy thí nghiệm cho các phát minh điên rồ của Eru. Các thành viên khác chứng kiến cậu lắp đặt các linh kiện kỳ lạ từng cái một lên trên cỗ máy, thế là bọn họ liền gọi cỗ máy này là ‘Món đồ chơi của Eru’.
Mặc dù là ‘Món đồ chơi’ nhưng trải qua nhiều lần cải tạo, nó cũng đã đến giới hạn của mình.
“Có sự ma sát giữa các linh kiện đã được lắp đặt, và kết quả là tăng thêm gánh nặng cho cỗ máy, đồng thời cũng là do đánh giá thấp mức độ ‘ăn’ mana… Rõ ràng là đã gắn thêm vào lò chuyển đổi khác vào, nhưng vẫn không nhìn thấy hiệu quả gì cả.”
Phần lưng nhô lên của ‘Món đồ chơi’ là giải pháp gắn thêm một lò chuyển đổi để điều tiết lại.
Ma Thuật Ống Dòng Đẩy Khí tiêu thụ mana rất nhiều. Khi dựng một thiết bị như vậy thì việc tăng lượng cung ứng mana sẽ trở thành một vấn đề cần thiết phải đối mặt. Bọn họ sớm đã thành thạo việc lợi dụng nhiều lò chuyển đổi mana khi chế tạo ra Tzendorg, và bọn họ nghĩ sẽ tốt hơn khi tiếp tục sử dụng phương án này, nhưng kết quả thật làm cho người ta chán nản. Phương án này thành công trên Tzendorg là bởi vì nó có thân hình to lớn và có khoảng không gian dư thừa để làm việc đó. Một kích cỡ cỗ máy tiêu chuẩn thì quá mức chật chội để lắp hai lò chuyển đổi vào.
‘Món đồ chơi’ chỉ cần tăng thêm trang bị ở bên ngoài liền hoạt động được là không sai, nhưng mà việc cung cấp mana thì không ổn định được, và không thể tạo ra được mức mana mà cậu đã kỳ vọng. Việc thiết kế nó như vậy ảnh hưởng tới việc thăng bằng và khó khăn hơn trong việc điều khiển cỗ máy. Bỏ qua vấn đề ‘ngốn’ mana sang một bên, thì tính năng của nó còn tồi tệ hơn cả một chiếc Tellestarle nữa.
“Quả nhiên là thiết kế lại từ đầu tốt hơn.”
Eru đặt rất nhiều bản thiết kế lên sàn nhà, và so sánh nó với điều thực tế đang ở ngay trước mặt cậu. Rất rõ ràng là nếu tiếp tục sử dụng bản thiết kế này thì không thể nào giải quyết được vấn đề. Với việc chuyên chở nhiều động lực, còn muốn không có ảnh hưởng năng lượng cấp tình huống mà kích hoạt Ma Thuật Ống Dòng Đẩy Khí thì đúng là một điều không thể nào – để đạt được mục tiêu đó, cậu cần phải tổng hợp lại tất cả các kỹ thuật công nghệ và kiến thức để hoàn thành một bản thiết kế hoàn toàn mới.
“Đúng rồi, nó… sẽ là cỗ máy chuyên dụng của mình.”
Eru chợt mở to ra đôi mắt của mình bởi những gì mà cậu vừa lẩm bẩm. Có cái gì đó vừa chớp hiện lên trong tâm trí cậu, nhưng lại biến mất đi. Một di vật từ một thế giới xa xa cậu khát vọng mà không thể nào chiếm lấy được.
“… Nếu như là trong trường hợp này, làm cái gì đó ‘không thể ráp lại’ cũng có thể đúng…”
"Eru, E— ru!”
Eru liền bị xao lãng khi nghe thấy tiếng la hét vang lên. Lấy lại tinh thần, cậu liền quay đầu lại và nhìn thấy Ady đang chạy chầm chầm lại đây.
“Ady… cậu lại bỏ bê công việc của mình và chạy tới đây ư?”
“Ể. Không, không, mình không có! Mình đang làm việc một cách nghiêm túc mà… A đúng rồi! Mình tới đây để nói với cậu rằng chúng ta có khách tới chơi đó.”
Đôi mắt của Ady do dự ngập ngừng, nhưng Eru không định truy cứu cô ấy thêm nữa và liền hướng về phòng hội nghị bước tới. Hầu hết diện tích của Pháo đài Olvecius đều bị các phương tiện cơ sở về Hình Bóng Kỵ Sĩ hay là chính nó chiếm lấy hết, chỉ có mức độ thấp một vài phương tiện dành riêng cho việc khác thôi. Chẳng hạn như là một phòng tiếp khách sang trọng hầu như là ngay từ khi bắt đầu liền đã không hề tồn tại, và phòng hội nghị liền được thay thế sử dụng thành phòng tiếp khách.
Khi Eru đi vào trong phòng hội nghị, cậu liền nhìn thấy một người lính đang đứng đó đợi cậu. Anh ta mang theo lệnh truyền đưa tới, và sau khi có đã có kiểu chào nhà binh tiêu chuẩn với Eru, anh ta liền nói:
“Thưa Đoàn trưởng Echevarria, Thủ đô có lệnh triệu tập ngài.”
--------------------------------------------
Thủ đô Känkänen rộn ràng dòng người. Âm thanh tiếng chuông lớn vang lên ở ngay trên đường phố chính đông đúc. Âm thanh đó đến từ một kỵ binh cầm một cái chuông chạy xuyên qua đường phố. Khi mọi người nghe thấy âm thanh ầm ĩ này, đám đông liền phân tán ra hai bên mặt đường. Đây là một người lính loan báo thông tin đang có Hình Bóng Kỵ Sĩ sắp vào trong thành.
Để cung cấp cho vũ khí khổng lồ cao mười mét đi lại, một khoảng đường rộng rãi là điều cần thiết – như là tuyến đường chính này. Con đường này cũng được mở cho người dân sử dụng, nên trước khi có Hình Bóng Kỵ Sĩ bước vào sẽ có người đi báo tin đã trở thành một thông lệ. Tiện thể mà nói, sử dụng tuyến đường trung ương cũng nhằm mục đích phô diễn sức mạnh của Hình Bóng Kỵ Sĩ cho người dân biết.
Một thời gian ngắn sau khi người cưỡi ngựa loan báo tin qua đi, Hình Bóng Kỵ Sĩ nửa người nửa ngựa Tzendorg liền xuất hiện. Mọi người dân ở Thủ đô mới đầu còn khiếp sợ nhưng sau đã dần quen thuộc. Tuy rằng vũ khí đã được tháo bỏ ra khi đi vào Thủ đô, nhưng thân hình khổng lồ to lớn hơn các Hình Bóng Kỵ Sĩ cỡ tiêu chuẩn vẫn để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người dân.
Tzendorg chạy băng băng qua tuyến đường trung ương nguy nga và đi đến Lâu đài Schriber. Rồi tiếp đó nó rất nhanh được dẫn tiến tới thẳng kho chứa cỗ máy mới được dựng cho Nhân Mã Kỵ Sĩ. Khi cỗ máy đã chuyển sang chế độ chờ, phi công trong đó liền hiện ra. Đó chính là Eru và Ady.
“Chúng ta đã đi đến Lâu đài—!”
“Đúng vậy, khổ cực cậu – Ady. Nhưng mà mình cũng có thể lái Tzendrinble mà, nên không cần cậu phải đi cùng đâu.”
“Không, đây là Tzen-chan của mình, coi như là Eru cũng không thể cho mượn đâu!”
“Nói thì nói thế, nhưng thực chất cậu chỉ muốn bỏ trốn khỏi việc huấn luyện Đội 3 thôi đúng không?”
“Không, làm gì có điều đó… Đúng không nhỉ?”
Eru chỉ đành cười khổ đối với Ady không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Đây chỉ là ngoại lệ duy nhất, ngày mai mong cậu tiếp tục cố gắng.”
Sau khi nghe được điều này, Ady cao hứng vồ tới ôm cậu. Eru cũng cứ như vậy mà kéo lê cô đi vào trong Lâu Đài.
“Đoàn trưởng Đoàn kỵ sĩ Phương Hoàng Bạc đã có mặt ở đây sau khi nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp.”
“Phụ tá Đoàn trưởng Ady Olter tham kiến.”
Hai người bọn họ sau khi đi đến lâu đài liền đi tới một nơi khác đại sảnh hội trường. Đó là bởi vì người triệu tập bọn họ không phải là vị vua đương nhiệm, mà là vị vua đã thoái vị Ambrosius.
“Ưm, đã đến rồi à, Ernesti, Adeltrud, hãy thư giãn đi.”
Sau khi thi lễ xong rồi ngồi xuống chợt liền có một cái bóng che lên phía bọn họ. Nhìn lên, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông đứng thẳng với bàn tay gập lại. Anh ta có một thân hình rắn chắc và vạm vỡ đến kinh khủng, mà mái tóc lộn xộn của anh lại làm cho người ta có cảm giác như là một con sư tử.
Eru cảm thấy người đàn ông này có gì đó giống giống với Ambrosius, người đang ngồi ở phía sau.
“… Vậy ngươi chính là Đoàn trưởng Đoàn kỵ sĩ Phương Hoàng Bạc, Ernesti Echevarria. Ta có nghe đồn về ngươi, nhưng ngươi đúng là thật lùn.”
“Ngài nói đúng, Hoàng tử Emrys.”
Nhị Hoàng tử Vương quốc Fremmevira, Emrys Geijer Fremmevira mỉm cười vui vẻ với khuôn mặt rám nắng khi nói chuyện. Đối với vóc người nhỏ nhắn Eru mà nói, muốn đối mặt trực diện với Emrys không phải là một nhiệm vụ đơn giản chỉ ngẩng đầu lên là xong, mà cần phải đưa nửa người về phía sau mới có thể được. Ambrosius không chịu được tình cảnh như vậy nữa chỉ có thể nở nụ cười khổ nói:
“Emrys, cháu qua đó ngồi đi, cứ đứng như thế khó mà nói chuyện được.”
Đức Vua đã thoái vị có ba đứa con, là hai người con trai và một người con gái. Khi người con trai cả của ông là Riothamus lên ngôi vua, con của Riothamus, cũng là cháu của Ambrosius, liền trở thành người thứ hai hợp pháp kế vị ngai vàng. Mặc dù có địa vị rất cao, nhưng anh chỉ mới trở về Vương quốc khoảng một tháng thôi.
“Thần nghe nói Hoàng tử trước đó vẫn còn đang du học ở Kuscheperca, chào mừng ngài quay trở lại.”
“Cha của ta muốn lên ngôi vua, nên ta phải quay trở lại.”
Eru cũng đã nghe được tin tức về việc Emrys quay trở về. Bởi vì có rất nhiều việc lặt vặt khác cần phải chú ý trong suốt buổi lễ đăng quang, nên bọn họ không có cơ hội để gặp nhau. Đây chính là lần chính thức bọn họ thực sự có một cuộc gặp gỡ.
“Không nghĩ đến khi ta không ở trong nước, chỉ trong một quãng thời gian ngắn thôi, một Hình Bóng Kỵ Sĩ mới đã được chế tạo ra! Và cỗ máy kiểu mới kia, Karrdetolle!? Thật là rất lợi hại? Ta đã thử lái nó rồi; nó chuyển động rất là trôi chảy và mạnh mẽ, đúng như là sự mong đợi về Kỵ Sĩ của Vương quốc chúng ta!”
“Vâng, đó là tất nhiên rồi! Đó chính là công việc của của Đoàn kỵ sĩ Phương Hoàng Bạc chúng thần!”
“Ta cũng nghĩ là như vậy, một công việc tuyệt vời!”
Emrys vui vẻ đồng ý với ý kiến của Eru, và sau đó liền ‘độp’ một cái vỗ lên đầu gối của mình.
“Nói tới chuyện này, còn có con ngựa kia! Trông rất thú vị. Lần sau cho ta mượn thử, ta muốn cầm nó chạy một vòng chơi.”
“Ể? Ai -- ừm -- Tzen-chan rất là khó để có thể điều khiển, hay đúng hơn là, nó không tiện để cho mượn được, nên…”
“Chỉ cần ngồi lên nó, liền sẽ có cách để làm cho nó di chuyển, nó chỉ giống như cưỡi ngựa mà thôi, có khí thế thì sẽ lái được!”
“Ưmmm…”
“Nó hoàn toàn khác con ngựa và không thể lại nó được thôi chỉ bằng khí thế đâu.”
Chẳng biết vì lý do gì, Ambrosius không nhiệt tình tham gia vào cuộc thảo luận này lắm. Cái ánh mắt kia của ông không giống như là ánh mắt ủng hộ ấm áp, mà gần giống như là đang quan sát Eru đối phó thế nào với khí thế bức người Emrys. Bằng chứng là Ambrosius vẻ mặt rất vui vẻ và lấy làm vui khi nhìn thấy việc này. Eru tình cờ chuyển tầm nhìn sang phía Ambrosius khi cậu đang ứng phó với Emrys. Trong khi đó, Ady thì đang lo lắng cho Tzendorg bị lấy đi. Emrys vẫn duy trì thái độ mạnh mẽ và ngày càng trở nên phấn khích hơn.
“Chuyện này hãy thảo luận sau, thần nghe nói ngài triệu tập thần đến đây vì có chuyện gì đó khẩn cấp.”
Eru cảm thấy đây chính là lúc để kết thúc cuộc thảo luận chủ đề này. Nếu như cậu cứ để Emrys nói tiếp, e sợ là sẽ nói nguyên cả ngày luôn chứ ít.
“Ồ, đúng rồi, ta yêu cầu cháu đến đây để làm cho ta một Hình Bóng Kỵ Sĩ.”
Ambrosius liền trực tiếp vào chủ đề chính, điều này làm cho Eru bối rối mà hỏi:
“Nhưng là, thưa Thái thượng hoàng, không phải là ngài đã có một cỗ máy nổi bật ‘Raids of Valor’ sao?”
“Cái này khác nhau; nó cỗ máy riêng biệt cho nhà Vua. Ta đã đưa nó về nguyên chủ cho Riothamus khi ta thoái vị rồi, và ta cũng không thể tùy tiện lái nó được. Ta muốn cỗ máy mới, và ta cảm thấy sẽ là một ý tưởng tốt khi ủy thác nó cho cháu.”
“Cuộc sống nhàm chán sau khi thoái vị” – Ambrosius nhẹ nhàng lẩm bẩm. Eru suýt nữa là hỏi ông là muốn làm thế nào mới để cuộc sống sau khi thoái vị trở nên thú vị hơn, nhưng cậu đã kiềm chế bản thân mình lại.
“Thần hiểu rồi, nếu là như vậy, thần sẽ làm hết sức.”
“Thế thuận tiện cũng làm cho ta một cỗ máy đi! Thật là không công bình khi chỉ làm cho ông nội.”
"Ưmmm, thấy thế nào, Eru? Cháu có thể chuẩn bị luôn hai cỗ máy không?”
“Tuân lệnh, chỉ một hoặc hai cỗ máy thì không thành vấn đề. Ừm, thế còn chủng loại cỗ máy thì muốn như thế nào ạ? Thần sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn nhu cầu của cả hai người.”
Ambrosius muốn nói gì đó khi nghe được Eru nói vậy, nhưng Emrys lại nhanh miệng hơn ông. Anh mạnh mẽ đứng lên và đá bay chiếc ghế ra.
“Được rồi, điều quan trọng nhất là ‘sức mạnh’.”
Anh liền hô to tuyên bố. Eru liền lấy ra quyển sổ tay nhỏ, bút và mực từ trong chiếc túi bên hông đeo ở bên eo. Đây là dụng cụ văn phòng cậu đã chuẩn bị sẵn để tiện cho việc ghi chép. Lúc cậu đang viết lên, Emrys liền liệt kê ra các yêu cầu của mình.
“Điều quan trọng kế tiếp là ‘sức mạnh’.”
Eru khuôn mặt nghiêm túc gật đầu và tiếp tục ghi chép.
“Điều cuối cùng quan trọng nhất, cũng chính là ‘sức mạnh’.”
Eru chỉ viết lên giấy là ‘Đầu óc toàn bắp thịt’, sau đó lật lên giấy ghi chép hỏi:
“Được rồi, thần đã hiểu được Hoàng tử muốn cỗ máy kiểu gì. A, về ngoại hình của cỗ máy có yêu cầu gì khác nữa không?”
“Ưm… Phải là một cái gì đó rất mạnh mẽ… Đúng rồi, giống như là ‘sư tử’ của ông nội, trông rất bảnh!!”
Eru vẽ phác thảo ra những lời này ở bằng một phác họa đường viền hoa ở chỗ ‘Đầu óc toàn bắp thịt’, rồi lại vẽ thêm một vòng tròn nữa, trông rất mạnh mẽ và đầy lực lượng.
“Phương diện chi tiết cụ thể ta sẽ để cho cháu làm, không muốn quá mức vượt mức là được rồi, cái khác liền tự do đi.”
“Tuân lệnh, thần sẽ chuẩn bị cỗ máy phù hợp Thái thượng hoàng và Hoàng tử.”
Yêu cầu này quá mức là lạ lùng, ngay cả Ady đang đứng ở một bên mà nghe suýt nữa bật thốt lên: “Đây là yêu cầu cái quỷ gì đây?” Cho dù là vậy, Eru vẫn mỉm cười vui vẻ.
-----------------------------------
Khoảng một tháng sau cuộc trò chuyện đó, một chiếc Tzendrinble kéo một toa hàng tiến tới Thủ đô. Trong toa hàng này có hai gã khổng lồ được lớp vải bao bọc lại, chúng chính là cỗ máy cá nhân chuẩn bị cho Ambrosius và Emrys.
Khi nghe được tin tức bọn họ đã đến, Emrys vội vàng cấp tốc chạy hết tốc độ, và cho dù là Ambrosius cũng không kìm nén nổi sự tò mò mà đi theo. Khán giả không chỉ là có bọn họ không thôi, các lính gác ở Lâu đài Shreiber vừa tới nơi xem, cũng dùng ánh mắt đầy tò mò nhìn vào trong toa xe. Khi lớp vải trên toa xe được kéo xuống để lộ thứ ở trong nó ra trước con mắt của bao người, đó chính là hai chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ. Khi chúng vừa lộ ra phía bên ngoài liền phản chiếu những tia sáng đầy lộng lẫy dưới ánh nắng mặt trời.
“Đây là thực sự ư… Ernesti, tâm hồn vui đùa của cháu lại nổi lên rồi à.”
(Tran: Hình như Thái thượng hoàng vẫn chưa nói yêu cầu mà?)
Ambrosius nín nhịn lại cảm giác muốn cười. Chính như ông đã nói, bản thiết kế của hai chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ này quá mức là phóng đại.
— Một chiếc trông giống như là một con sư tử. Phần ngực giáp và phần thân tạo thành khuôn mặt của một con sư tử (Tran: Chắc là giống robot trong siêu nhân gao?), áo giáp cũng chuyển theo phong cách uốn và xoắn vặn lại tạo thành bờm sư tử. Nó có màu sắc màu vàng và trông rất nổi bật.
— Cỗ máy khác lại có ngoại hình là một con hổ. Phần thân của nó cũng mô phỏng theo khuôn mặt của con hổ, mặc dù các bộ phận linh kiện khác trông rất đơn giản, nhưng phần thân hình màu bạc với sọc đen bao quanh nó khiến cho nó nổi bật hơn cả cỗ máy màu vàng.
Eru bỏ qua đám đông bị chấn động bởi sự đột kích của vẻ ngoài của hai chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ, đắc ý dùng động tác khoa trương cả hai tay đầy vui sướng khi giải thích:
“Các ngài nghĩ như thế nào, thưa Thái thượng hoàng và Hoàng tử Emrys. Chúng nó lần lượt là ‘Sư Tử Vàng’ và ‘Hổ Bạc’. Theo như yêu cầu của Hoàng tử, cả hai cỗ máy này đều sở hữu một sức mạnh rất lớn, tính năng tuyệt hảo và khả năng phòng thủ tuyệt vời.”
Emrys đứng im như một bức tượng miệng há hốc ra. Ambrosius thì chậm rãi vuốt lấy bộ râu của mình và hỏi:
“Ồ, động lực mạnh mẽ là thằng cháu trai ngu ngốc của ta hét ầm lên muốn, nhưng về mặt phòng thủ? Tại sao cháu lại muốn tập trung vào nó?”
“Đây là ý tưởng của thần… An toàn của ngài so với những thứ gì khác đều quan trọng hơn.”
“Ta hiểu được, đúng là như vậy. Các Kỵ Sĩ của nhà vua cũng tăng khả năng phòng thủ, đây là lo lắng chung của các tướng lĩnh.”
Ambrosius gật đầu đầy hài lòng. Một lúc sau, Emrys cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần. Anh liền nâng lên cánh tay đầy bắp thịt của mình và hướng về phía hai cỗ máy dã thú rống lên:
“Woah, tất cả thật là tuyệt vời!! Hahaha, làm rất tốt, Đoàn trưởng tóc bạc! Ta rất thích nó!”
Emrys giống như là đứa trẻ chỉ vào một chiếc trong hai cỗ máy mà ngây ngất cười. Đồng thời, Ambrosius so sánh hai cỗ máy sau cũng trầm ngâm gật đầu rồi chỉ vào một chiếc.
“Ông nội, cháu muốn chiếc Sư Tử Vàng.”
“Vậy thì Emrys, ông sẽ lấy chiếc Sư Tử Vàng.”
Cả hai người họ ngay lập tức dừng lại và liếc nhìn lẫn nhau. Một bầu không khí im lặng bao trùm lấy.
“Ông nội… Ông hãy nghĩ về tuổi của ông đi, một cỗ máy thanh lịch như thế này không phù hợp với ông đâu.”
“Nói nhảm gì thế hả, Emrys? Một thằng nhóc thiếu kinh nghiệm như cháu, thì vẫn còn là quá sớm để lái cỗ máy sư tử rống rào này. Ông cháu đây được người ta gọi là ‘Vua Sư Tử’, thì cỗ máy này đúng là giống như được chế tạo riêng cho ông vậy.”
Những tia lửa vô hình chóe hiện ra giữa hai người bọn họ và không ai chịu nhường ai cả, khí thế của bọn họ khiến cho không khí cũng phải run rẩy theo. Các lính canh ở xung quanh tỏ vẻ không quan tâm, coi như hai ông cháu đánh nhau thì bọn họ cũng không biết nên làm thế nào, và cũng không nên mong chờ rằng sẽ có người đứng ra khuyên giải.
“Đúng rồi, ông nội, có thể giúp cháu một buổi huấn luyện không? Cháu muốn cho ông thấy thành quả học tập của cháu.”
“Ồ? Thằng nhóc này muốn giành nó bằng vũ lực sao? Cháu thật là can đảm! Đến đấu trường đi, lính đâu, mang kiếm của ta tới!”
Trước khi mọi người ở xung quanh không thể ngăn cản bọn họ lại, cả hai người bọn họ đã lao vào đấu trường huấn luyện. Chỉ để lại Eru và các lính canh với vẻ mặt kinh ngạc ở phía sau.
“Mình có nghe nói là Hoàng tử rất là giống Thái thượng hoàng Ambrosius… Nhưng thế này thì quá giống đi.”
Rất rõ ràng, đây là suy nghĩ chung của mọi người có mặt ở đây.
Chỉ chốc lát sau, cảnh tượng chuyển về sân đấu trường huấn luyện, nằm cạnh Pháo đài Hoàng gia, thường được các lính gác sử dụng.
Không khí nóng quét thổi qua sân đấu trường màu nâu khi hai chiếc Karrdator đang đối mặt lẫn nhau với vũ khí cầm trong tay mỗi thứ khác nhau.
“Ta muốn hỏi là, rõ ràng là kêu mang kiếm tới giờ sao lại lôi Hình Bóng Kỵ Sĩ ra…?”
Phi công lái hai cỗ máy này tự nhiên chính là Ambrosius và Emrys. Tin tức về vị vua thoái vị và Hoàng tử có một trận chiến đã lan tỏa ra khắp cả pháo đài chỉ trong thời gian ngắn, và dường như có gì đó sai sai, đó là các người lính còn chuẩn bị sẵn sàng Hình Bóng Kỵ Sĩ. Hiệu suất làm việc của họ làm cho Eru mặc cảm không bằng.
“Ông nội… Xin lỗi, nhưng cháu sẽ không nhường đâu.”
“Bớt chém gió đi. Ông đây vẫn dặn cháu là lo học tập đàng hoàng, nhưng cháu xem cháu có thay đổi tý nào không hay vẫn sống phóng túng như thường… Lần này phải để ta sửa chữa lại cháu mới được! Lo mà cắn chặt răng đi!”
“Thái thượng hoàng – thần nghĩ rằng mục tiêu thực sự của ngài tổng có gì đó sai sai —”
Tiếng đáp lại của Eru không truyền tới hai người đàn ông đang trong tinh thần phấn khởi này. Hình Bóng Kỵ Sĩ có thể chỉ là cỗ máy, nhưng chúng là đại diện cho trái tim của người phi công. Mặc dù không thể nhìn thấy bọn họ ở trong buồng lái, nhưng từ tiếng kêu động cơ vẫn có thể dễ dàng tưởng tượng được sự vui sướng ở trên khuôn mặt của họ và niềm háo hức cho trận chiến sắp tới. Khi mà tiếng động cơ đạt đến đỉnh điểm, một âm thanh tù và vang lên khắp cả sân đấu. Hai cỗ máy lao đến tấn công lẫn nhau khi tín hiệu vừa vang lên.
Ở trong kia một bên là một con sư tử trẻ vẫn còn đang phát triển, một bên là một con sư tử già nhưng là kỹ năng lại khéo léo. Phương thức chiến đấu của cả hai đúng là phân thành hai cực.
Emrys lợi dụng tốc độ và sức mạnh như một vũ khí và từ chính diện mà xông tới; Ambrosius thì động tác lại rất khéo léo bằng vào kỹ xảo của mình khi thì né tránh khi thì tấn công, một bước không lùi mà nghênh chiến. Mỗi bước chân của gã khổng lồ làm cho mặt đất rung lên, làm âm thanh điếc tai vang lên mỗi khi thanh vũ khí khổng lồ va chạm vào nhau. Cả hai bên đều không tìm cách để bảo tồn lấy năng lượng, mà lại dốc hết toàn lực cho trận chiến.
Lúc đầu thì ngang tay nhau, nhưng dần dần lợi thế dần nghiêng về phía Ambrosius. Ambrosius cầm một cây giáo cao hơn hẳn Hình Bóng Kỵ Sĩ với mũi thương cùn dùng trong việc đánh trận tập luyện. Có người nói rằng trong trận chiến đấu, thì người cầm kiếm cần phải có gấp ba lần kỹ xảo chiến đấu mới có thể chống lại người cầm giáo. Lý thuyết này cũng được áp dụng lên Hình Bóng Kỵ Sĩ. Từ động tác chân, cách di chuyển của đôi tay và cách nhanh chóng điều chỉnh lại vị trí của cây giáo. Ambrosius nhanh nhẹn kiểm soát khoảng cách của hai bên, rồi đùa giỡn Emrys, người đang sử dụng kiếm.
Emrys muốn thu hẹp lại khoảng cách mà lao bổ tới, nhưng thanh kiếm đã bị ngọn giáo gạt bay ra. Ngay khi Emrys đang mất đi thăng bằng, ngọn giáo không chút do dự tý nào mà đâm vào. Emrys xoay vặn cỗ máy lại, dùng bộ giáp dày mà làm lệch đi cỗ máy, nhưng Ambrosius đã nhanh chóng dùng phản lực để kéo dãn khoảng cách, chặn lại cơ hội phản công của Emrys. Sau khi xoay tròn ngọn giáo, Ambrosius tàn nhẫn tung ra một loạt đòn mưa giáo. Đối mặt với đòn mưa giáo này, Emrys không có lựa chọn nào khác ngoài việc phòng thủ cả.
“Không hổ danh là ông nội! Đúng là bảo đao vẫn chưa cùn mà!”
“Đó là thứ mà một vị vua nên có.”
“Ai, thần lại không nghĩ vậy.”
Bọn họ không thể nghe đến lời nói của Eru từ phía đằng xa, nhưng Eru vẫn không nhịn được mà càm ràm.
“Thái thượng hoàng sử dụng giáo thật là điêu luyện, thật không nghĩ đến rằng ngài ấy đã 60 tuổi rồi.”
“Khi Thái thượng hoàng còn đang đảm nhiệm chức vụ tướng quân, lúc ấy nên nói thế nào nhỉ… Ngài ấy luôn thích dẫn đầu tiên phong về phía trước. Tôi còn nghe nói là lúc ngài còn là lính thường thì đã dùng giáo rồi. Nếu như đến tuổi này vẫn là bảo đao vẫn chưa cùn, thì thật khó là để tưởng tượng năm đó phong độ của ngài ấy như thế nào.”
“Không phải là võ tướng có một không hai sao?”
Ngoài Eru ra, ở xung quanh đây có rất nhiều lính gác khác làm khán giả. Bọn họ vui vẻ sôi nổi cỗ vũ trận chiến đang diễn ra. Mặc dù tinh thần thượng võ rất được ưa chuộng ở trong ‘quốc gia các kỵ sĩ’, nhưng vẫn không đến nỗi cần Hoàng gia tự mình lấy thân ra làm mẫu. Tuy nhiên thực sự mà nói thực lực của hai người bọn họ đã vượt qua hơn hẳn các Kỵ Sĩ thông thường, đặc biệt là Ambrosius với danh tiếng ‘Vua Sử Tử’ nổi danh toàn quốc. Thật khó để có thể tin được rằng đến độ tuổi này mà kỹ năng của ông vẫn điêu luyện như vậy.
Và cháu trai của ông, người kế thừa dòng máu của ông đã biến sức mạnh vô tận của mình thành tốc độ mà khiêu chiến huyền thoại sống sờ sờ đó. Khi các người lính nhìn thấy chủ nhân mà mình đang ủng hộ chiến đấu nhiệt tình, thì lòng kính trọng của họ ngày càng sâu sắc hơn.
Ngay lúc các lính gác đang thật lòng khâm phục, thì trận chiến vẫn diễn ra rất kịch liệt. Emrys đã đánh mất thế chủ động và không thể thích tấn công theo kiểu anh mong muốn được. Không phải là anh yếu, mà là vũ khí khắc chế và sự thiếu thốn kinh nghiệm thực chiến là quá lớn.
“Động tác của cháu thật là quá tệ, cháu nghĩ quá ngây thơ rồi. Thậm chí còn không chạm một xíu xiu nào đến ông nữa.”
“Không phải ông nội bắt đầu thở dốc rồi sao! Sẽ không phải vì tuổi tác mà thua trận chứ?”
“Chỉ biết cái nói bậy! Nhìn xem! Mở to mắt ra mà nhìn xuống dưới chân đi!!”
Ambrosius bắn vũ khí sau lưng ra một cách bình tĩnh. Viên đạn huấn luyện không có đầy sức lực mạnh mẽ, nhưng khi nó bắn lao vào dưới chân Emrys vẫn khiến anh ta lùi lại về sau. Nhân cơ hội này, Ambrosius đuổi theo và đâm mạnh ngọn giáo của mình.
“Không có dễ ăn như vậy đâu!”
Bản năng của Emrys mách bảo cho anh rằng không thể né tránh đòn này được và vì thế anh có bước hành động kế tiếp gây sốc cho mọi người. Anh lợi dụng tư thế mất cân bằng của cỗ máy lấy bả vai lao đến tấn công về phía trước. Đỉnh ngọn giáo đã quẹt lên trên tấm giáp tạo thành các đốm tia lửa. Emrys bước vào trong phạm vi tấn công của ngọn giáo rồi sau đó vững vàng chộp lấy chuôi ngọn giáo. Cần phải tự do vung vẫy mới có thể khiến cho ngọn giáo phát huy ra sức mạnh tận cùng được, vậy nên Emrys chỉ cần cản trụ nó khỏi chuyển động là ổn rồi.
“Làm sao có thể!?”
“Thật là can đảm…”
Emrys đã tiến vào phạm vi tấn công của thanh kiếm đó là lợi thế mà anh có – anh không phải là người duy nhất nghĩ đến điều đó. Tuy nhiên, dường như muốn lật đổ lại sự phán xét của mọi người, Ambrosius quyết đoán đột nhiên thả ngọn giáo ra. Giành lại được tự do, Thái thượng hoàng quyết đoán bước lên phía trước, rút ngắn lại khoảng cách so với phạm vi tấn công của kiếm còn ngắn hơn. Emrys bị động tác làm cho sợ hết hồn và không biết nên phản ứng lại như thế nào.
Ambrosius hạ thấp người xuống và dùng tư thế trượt đá qua chân của cỗ máy của Emrys. Rồi sau đó ông tóm lấy lại ngọn giáo, bởi vì ôm lấy ngọn giáo chuyển động của Emrys đã bị hạn chế lại và mất đi thăng bằng.
“… Ông đã nói rồi, dưới chân cháu có kẽ hở.”
Ambrosius nhân lúc Emrys té ngã mà nắm lấy ngọn giáo, và phản công lại bằng một loạt mưa giáo đột kích. Emrys buộc phải lăn tròn để lảng tránh, hấp tấp liều lĩnh mà bắn ra vũ khí ở sau lưng. Ambrosius bình tĩnh đánh lệch hết các đòn tấn công. Emrys nhờ vậy kéo dãn được khoảng cách và chậm rãi đứng lên. Trận chiến đã quay trở lại tình huống lúc ban đầu.
“… Thật là tệ, ông nội quá lợi hại, thật là đã nghiền.”
Cỗ máy của Emrys bị bao phủ tràn đầy vết xước, và một vài bộ phận bị lõm vào sau khi lăn né đòn. Vũ khí sau lưng của cỗ máy vẫn còn có thể xài được, nhưng mà bộ phậm ngắm do lăn né đã bị rơi nghiêng ra. Chuỗi dây tinh thể không bị thiệt hại, đây đúng là điều may mắn. Mặc dù phần ngoài rìa mép có chút rách nát, cỗ máy của Emrys vẫn còn có thể hoạt động được như thường. Sau khi đã xác nhận được lực truyền đến từ cần điều khiển, anh liền cười to lên và nói:
“Tuyệt vời, đúng là một cỗ máy tốt; vẫn còn có thể chơi tiếp rồi…”
Mặc dù đã lệch đi mục tiêu ban đầu của mình, nhưng anh không mất đi tinh thần, và thậm chí ngày càng phấn khởi hơn nữa. Ambrosius có thể đã cảm nhận được ý chí chiến đấu tràn ra từ phía cỗ máy đằng trước, và liền ngồi trên ghế phi công mỉm cười xấu xa.
“Ưmm, ý chí của nó thật là đáng khen ngợi, nhưng sẽ là vô nghĩa nếu như không có kết quả.”
Khi nghe được tiếng của ông truyền tới từ loa, Emrys liều mạng đè xuống trái tim đang kinh hoàng. Anh không biết mình nên phản ứng gì lại với lời chế nhạo của ông nội. Nếu như anh không tìm thấy phương pháp để đối phó với ngọn giáo của Ambrosius, anh sẽ không thể giành được thắng lợi. Đối thủ của anh không chỉ mạnh mẽ về phạm vi tấn công, ông có thể bảo vệ được mình khỏi bất cứ đòn tấn công nào ở trong phạm vi của ngọn giáo. Thật sự là không có kẽ hở ư? Không có phương pháp nào tốt sao? Emrys không khỏi suy nghĩ và cuối cùng đã quyết định.
“… A – quên nó đi, không thèm nghĩ nữa! Câu trả lời không thể tìm thấy trong suy nghĩ được, nó sẽ tìm thấy được trong thanh kiếm này!”
Anh đã quyết định tìm câu trả lời thông qua hành động; đây là phong cách của Emrys. Anh lao đến tấn công mà không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng anh lại không biết được là đối với hành động này của anh, Ambrosius chỉ biết cười khổ. Trong con mắt của người ngoài cuộc, hành động này của anh sẽ lại giẫm lên vết xe đỗ lúc nãy, mọi người đều chắc chắn rằng kỹ năng ngọn giáo tuyệt vời của Ambrosius sẽ lại cản đuổi được Emrys.
Nhưng thực tế lại lần nữa lật đổ suy nghĩ của mọi người.
Ambrosius đâm ra ngọn giáo của mình, nghênh đón Emrys đang lao tới. Bây giờ vẫn chưa tiến tới phạm vi tấn công của thanh kiếm, nên chỉ có thể có ngọn giáo mới đâm tới. Tuy nhiên, Emrys không ngoan ngoãn mà tuân theo kế hoạch của ông để ăn đòn.
Giơ lên thanh kiếm của mình bằng cả hai tay, anh vung lên, khiến cho xung quanh vang lên âm thanh ầm ĩ của sự va chạm và các tia lửa. Vẫn còn chưa tới phạm vi tấn công của kiếm, nhưng Emrys liền nhắm đến ‘ngọn giáo’—vũ khí của Ambrosius.
Thanh kiếm gạt ngọn giáo sang một bên, nhân cơ hội này Emrys liền trượt vào phạm vi tấn công. Ambrosius cũng kịp thời phản ứng lại chẳng kém, lấy tốc độ quay tròn khó có thể tin và dùng chính ngay cán giáo làm vũ khí tấn công. Emrys tiếp tục tiến lên khi anh gạt ngọn giáo ra một lần nữa, suy nghĩ của anh vẫn là vững chắc lao lên về phía trước.
Nếu như nói điểm mạnh của ngọn giáo là phạm vi tấn công, thì điểm mạnh của kiếm chính là sự khéo léo. Người kiếm sĩ có thể chỉ cần chuyển động nhỏ và tốn ít thời gian mà tung ra đòn tấn công nhanh và mạnh mẽ. Emrys bướng bỉnh đến khó tin mà cứ lao lên về phía trước, và không chịu nghĩ đến bất cứ điều gì khác. Đối mặt với các đòn tấn công không có bất kỳ chiêu thức khuôn sáo nào cả như thế này, cho dù là Ambrosius thì đối phó với nó cũng có chút áp lực.
“Waaarrggghhh!”
“Hở!?”
Ngay tại lúc này, vũ khí của Emrys không phải là kiếm nữa, mà chính là bản thân cỗ máy. Đòn nặng nề này của anh đã bị Ambrosius chặn lại – Emrys, người đang giơ hai tay chặt chém xuống đụng độ với Ambrosius, người đang khóa chặn đòn lại bằng toàn bộ ngọn giáo.
Lò Chuyển Đổi Mana không ngừng kêu rú khi đang chạy ở mức độ cao, âm thanh không khí hút vào thổi ra vang văng vẳng. Chuỗi dây tinh thể rên rỉ mà co rút lại khi đang chuyển đổi mana thành động lực để đẩy đối thủ xuống.
Khi cả hai phi công đều điều khiển cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ chủng loại giống nhau, thì yếu tố quyết định thắng bại sẽ là ‘ý chí của phi công’. Nếu như một người bị mất đi ý chí, người đó sẽ bị đẩy lùi lại và mất đi tư cách chiến thắng. Cuối cùng, chính là dựa vào phương pháp ngu xuẩn như thế mà quyết định thắng bại. Cả hai đều tập trung hết động lực của cỗ máy vào một chỗ, cố gắng để chế ngự đối thủ, mặt đất đã bị lún xuống ngay dưới bàn chân của hai gã khổng lồ.
“Wooaarrgghh!”
Emrys rống lên khi bước lên về phía trước một bước bằng hết tất cả sức mạnh của mình. Một lượng lớn sức mạnh đã được đẩy ngay vào nơi mà vũ khí của bọn họ va chạm nhau, rồi liền nguồn sức mạnh này như được báo phát ra khi then chốt đã được tháo bỏ—
Ngọn giáo bị đánh bay lên trên trời.
Kết quả là trong trận đấu này Ambrosius đã thua về khoản sức mạnh. Emrys đặt thanh kiếm vào cổ họng cỗ máy không có vũ khí của Ambrosius, trận chiến tới đây là kết thúc.
“Ưmmm, đánh rất tốt, cháu được huấn luyện rất tốt đó.”
“… Ông nội, lúc nãy ông nhường cháu phải không?”
Emrys hỏi câu này không phải là nghi vấn, mà là với giọng điệu chắc chắn. Bởi vì anh đã chiến đấu trực diện với Ambrosius, nên anh biết rõ rằng ông nội anh không phải là đối thủ mà anh có thể đánh bại được một cách dễ dàng. Nên sẽ là rất là tự nhiên khi Emrys nghĩ rằng Ambrosius đã nhường anh.
“Bị hâm à, tại sao ông phải nhường cháu chứ… Không nghĩ tới bộ xương già này của ta không thể chống lại cháu được. Quên nó đi, cháu thắng, hãy đi lấy cỗ máy của mình đi đi.”
Sau khi nói xong, Ambrosius quay người lại và rời đi. Thân hình oai phong của ông không có dấu hiệu nào biểu hiện của người thua cuộc. Emrys yên lặng mà cúi chào thật sâu trong khi đó các lính gác cũng đứng trang nghiêm và chào.
Ambrosius duỗi căng ra thân thể căng cứng của mình sau khi rời khỏi sân đấu, và bước xuống chiếc Karrdator.
(Tran: Giờ mới để ý Karrdator sao lại có vũ khí sau lưng nhỉ?)
“Ai chà, lâu lắm rồi mới có trận đấu tranh tài thế này, bả vai của ta đã cứng ngắc cả rồi. Kỹ năng của ta đã bị hoen rỉ; ta cần phải rèn luyện lại một chút. Thằng cháu ngốc nghếch này thậm chí không có chút giữ lại nào đối với một ông già cả, tính cách không biết biến báo đó không hiểu là di truyền từ ai?”
“Chắc chắn là từ ngài rồi, Thái thượng hoàng.”
“Cả cháu cũng nói thế sao… Ernesti, tuy rằng ta đã đem Sư Tử Vàng nhường đi, nhưng Hổ Bạc liệu có tốt không?”
“Ngài đừng quá lo lắng. Thành thật mà nói, cả hai cỗ máy đều giống nhau ngoại trừ phần ngoại hình ra.”
“Như vậy thì ta yên tâm rồi.” Sau khi nói xong Ambrosius liền cười ha ha, và sau đó là một cảnh tượng rất hiếm thấy, Eru đứng phía sau thở dài.
“Ồ….”
Sau khi trận đấu kết thúc, Emrys đi tới biểu tượng của sự thắng lợi – Sư Tử Vàng. Nó có bề ngoài như là một con dã thú, là sự tổ hợp của sự hoa lệ, mạnh mẽ và thô lỗ, ẩn chứa đẳng cấp và phong cách đặc biệt. Bộ áo giáp nặng nề tăng lên sức phòng thủ và tăng nặng lên phần địa vị.
Ngoài ra, Sư Tử Vàng không chỉ là Hình Bóng Kỵ Sĩ đối với Emrys; nó là một chiến lợi phẩm chứng minh sức mạnh cho anh, thứ mà anh đã giành được từ ông nội của mình. Khi anh nghĩ đến điều này, sự mệt mỏi của Emrys không cánh mà bay và lại tràn đầy năng lượng.
“Mình đã cướp nó từ trên tay của ông nội, thế nên mình cũng không thể để mất mặt ông được; mình phải rèn luyện chăm chỉ…”
Ý đồ của Thái thượng hoàng là thế sao? Thắng hay thua, thì ngài ấy vẫn là khiến cho Hoàng tử học được thứ gì đó.
Eru chợt nghĩ đến điều này khi thấy Emrys cảm xúc đến run rẩy toàn thân. Mặc dù giữa bọn họ không có trao đổi nhiều, nhưng Eru cảm thấy Emrys quá mức ngay thẳng. Anh nói chuyện mặt dù không lớn không nhỏ, nhưng sự kính trọng của Emrys đối với Ambrosius có thể cảm nhận được từ hành động của anh. Một người như vậy mà giành được cỗ máy từ tay của Ambrosius—
Ngạo khí của Hoàng tử sẽ khiến anh ta sẽ phải làm tốt hơn nữa… Có chuyện như vậy ư. Mình không biết có phải ngài ấy đã an bài cả hay không, nhưng miễn là họ thích là mình vui rồi.
Eru gật đầu và yên lặng rời đi. Tuy rằng có một vài sự việc bất ngờ, nhưng mục đích của cậu trong chuyến đi này chỉ là chuyển giao cỗ máy. Sau đó, Emrys giành được Sư Tử Vàng lâu lâu lại tới ghé thăm Pháo đài Olvecius, nhưng đó lại là một chuyện khác.