Kirinomiya-senpai Cannot Solve The Mystery

chương 01

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Như bao ngày bình thường khác, tôi ra khỏi cổng nhà ga và thẳng tiến xuống con đường tới trường, trong người thì chán nản thở ra từng đoạn hơi trắng bệch.

Hàng cây ngân hạnh[note32333] dọc bên đường đã trụi hết lá để có thể sống qua tiết trời giá lạnh, chỉ còn đó là những cành cây trơ trọi vươn thẳng lên nền trời xanh.

Tôi ghét mùa đông thực sự.

Nếu trời có nóng như lửa đốt đi nữa, tôi vẫn có nhiều năng lượng để hoạt động vào mùa hè hơn. Còn riêng mùa đông, tôi chỉ muốn ở nhà và nằm yên một chỗ quách đi cho rồi.

Ngôi trường của tôi, Cao Trung Tsurugamine, một tòa nhà có lịch sử rất lâu đời. Nghe thì cứ tưởng hay ho lắm, nhưng thực ra nó lại quá cũ kỹ. Ở dãy nhà mới được xây lại cách đây một năm, nhìn nó thật trắng tinh và sáng sủa; thế nhưng sang bên dãy nhà cũ: phần lớn tường đều đã ố vàng, đi bước nào bước nấy xuống dãy hành lang cũng đều phát ra những tiếng cót két, làm người ta phải giật mình giật mẩy. Còn nếu sa chân vào những chỗ kỳ quái, là có một cái hố đợi sẵn chỉ chờ mình từ trên sàn rơi xuống.

Ngôi trường phủ lên một vẻ cổ kính, ẩm ướt vào mùa hè và vì vù gió thổi vào mùa đông.

Trước cổng trường, những thành viên trong ban kỷ luật đứng xếp thành một hàng và hớn hở chào chúng tôi. Tôi đã đáp lại sự chào đón đó bằng giọng nói khàn đặc rồi đi vào trường, cùng lúc nghĩ rằng nó quả là một công việc vất vả.

Ngay lúc tôi đi về phía cửa ra vào để thay giày đổi áo, chợt nhìn thấy một đống người tập trung lại thành hình bán nguyệt, đứng quanh người nào đó ở chính giữa căn phòng.

Theo trực giác tôi thầm nghĩ: ”À, chắc là chị ấy rồi.”

Dù linh cảm tôi chẳng mấy vui vẻ, song cũng chẳng còn cách nào khác ngoài tiến thẳng vào cửa trước và tạt qua kệ tủ đựng giày.

Người đứng ngay giữa trung tâm đám đông, quả như tôi dự đoán, hay nói đúng hơn, là không may thay, chính là chị ấy.

Toát ra ở cô gái là một vẻ quyền quý, bình nhiên và tĩnh lặng, và trong mọi khoảnh khắc chị ấy lúc nào cũng thật trang nghiêm. Có thể vì làn da trắng ngần kia, hay là do chị ấy có một hào quang đặc biệt nào đó, mà khiến cho nơi chị ấy đứng sao trông thật chói lòa.

Một vẻ đẹp mĩ miều đến nỗi khiến người ta lầm tưởng rằng đây không phải sân chơi dành cho cô nàng này, thế nhưng mái tóc dài đen nhánh kia mới là thứ làm tôi phải quan ngại.

Cơ mà, tốt hay xấu gì, miễn cô gái này nổi bật là được.

Con người này, được biết đến với cái tên Kirinomiya Saika.Không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn, chị ấy còn là người thừa kế đầu tiên của tập đoàn Kirinomiya, một trong tứ đại tập đoàn ở Nhật Bản. Theo lẽ thường con trai cả sẽ là người tiếp nối gia đình, nhưng chắc trên đời này có nhiều trường hợp thiên biến vạn hóa mà người bình thường như tôi không thể biết được.

Chị ấy học hơn tôi một lớp. Tôi là năm nhất, dễ dàng suy ra chị ấy đã là năm hai, nghĩa là ở bậc tiền bối.

Mái tóc dài thướt tha của Kirinomiya-senpai tung bay phấp phới trước đám đông, khiến khán giả ở ngoài đã thu hút lại càng thu hút hơn, cứ như nó chưa bao giờ là đủ. Thế rồi chị ấy đưa ra một lời tuyên bố với giọng điệu sáng sủa, tươi tắn.

[Có vẻ đã đến lượt tôi rồi nhỉ.]

Bà chị vẫn thật tự tin như mọi khi.

[Những bí ẩn lạc trong bóng tối sâu thẳm, tôi, Kirinomiya Saika, sẽ phơi bày chúng ra ánh sáng.]

Mọi người xung quanh được một phen choáng váng khi chị ấy nói những lời kia, nhưng nó lại khiến tôi muốn chọc quê bà chị rằng đã lấy câu cửa miệng đó từ ai thế không biết.

Dù có đôi phần đáng thương, nhưng Kirinomiya-senpai đã làm quá hoàn hảo, ít nhất về mặt bề ngoài. Khoác lên mình là khí chất của một vị thám tử lừng danh, như thể bà chị là nhân vật trong những cuốn tiểu thuyết kỳ bí drama.

Mọi người xung quanh tôi ắt đang muốn được chứng kiến những màn suy luận tuyệt vời của Kirinomiya-senpai.

Lúc tôi gặp tiền bối lần đầu tiên, tôi cũng đã vui mừng vì con người tuyệt vời ấy cuối cùng cũng xuất hiện.

Nếu có một điều khiến chị ấy khác biệt với những vị thám tử tài ba khác, những người đã có bề dày sự nghiệp vang lừng, thì đó là thế này.

Chị ấy không thể giải đáp những bí ẩn.

*

*

*

Dường như đã có một vụ gì đó xảy ra ngay lối ra vào.

Tuyệt quá đi, Kirinomiya-senpai, đừng chịu thua chúng nhé, Kirinomiya-senpai, em sẽ theo dõi mọi nhất cử nhất động của chị từ trong bóng tối. Thầm động viên bà chị trong lòng, sau đó tôi lẳng lặng bước đi.

Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên nhất có thể.

Chẳng muốn dính dáng gì đến drama, cũng chẳng thiết tha làm tâm điểm dư luận, có xảy ra bất cứ điều gì, tôi cũng chỉ thu mình vào một góc và tránh để bị người ta chú ý.

Nhưng con mắt tinh tường của Kirinomiya-senpai tiệt nhiên không bỏ lỡ thứ gì cả.

Quả như tôi nghĩ, bà chị liền chạy một mạch về phía tôi bằng căp giò nhanh nhẹn đáng tự hào của mình, đôi chân dài thướt tha được bao bọc trong chiếc vớ đen phút chốc đã dừng lại ngay trước mắt, chặn đứng bước tiến của tôi. Bộ váy của chị ấy, dài hơn so với những học sinh khác, nhẹ phất lên.

[Yo, anh bạn trẻ[note32334] của ta đây rồi. Cậu, mau qua đây với tôi một chút.]

Chị ấy xuất hiện với nụ cười tỏa nắng, làm tôi vô phương chống cự. Nói đúng ra, vì phản kháng sẽ lại càng thêm rắc rối.

Tôi đành phải miễn cưỡng bước theo chị ấy, và thốt lên những câu phản đối mà tôi thừa biết là vô tác dụng.

[Sao chị biết em ở đó? Với lại em không phải là anh bạn trẻ.]

[Sai lầm nhất, là khi cậu nghĩ có thể thoát khỏi tay tôi đó, anh bạn trẻ ạ.]

Tôi lách mình ra khỏi đám đông và tới được cửa ra vào.

Tôi nào còn cách nào khác ngoài chấp nhận ý trời đã sắp đặt cho mình. Thay vì ù té chạy, tìm cách giải quyết vấn đề thì còn nhanh hơn chán.

[Thế, có chuyện gì hay sao chị?]

Cô gái thích theo đuổi những rắc rối này, nổi bật quá thể đáng.

Đời có câu: ”Không có lửa thì làm sao có khói.”, nhưng bà chị này là kiểu người tự quăng mịa cây đuốc vào đống dầu luôn rồi.

Tôi lướt qua một lượt xung quanh.

Kính trên cánh cửa đã bị vỡ. Cận cánh cửa đó, ngồi trên bậc thềm lối ra vào là một cậu trai có vóc người cân đối.

Tôi hỏi cậu ấy về chuyện đã xảy ra, thì một bạn nữ gần đó cất lời giải thích.

[Thì, ngay lúc Sugiura-kun chạm vào cánh cửa, tấm kính đột nhiên bị vỡ và bay tứ tung! Sự tình là như vậy đó, chào buổi sáng, Kusakube-kun.]

Nhìn kỹ lại, người vừa bắt chuyện với tôi hóa ra là Aizumi-san, bạn học cùng lớp và ngồi ngay bên cạnh tôi.

Aizumi-san là một cô gái hoạt bát, thích làm mọi việc theo tốc độ của riêng mình. Dù cũng không thân thiết gì cho cam, nhưng vì là "hàng xóm" của nhau nên thỉnh thoảng chúng tôi cũng có nói chuyện.

[Chào cậu, Aizumi-san. Là cửa kính tự vỡ luôn à?]

Nhỏ liền kể lể một cách xúc động, bím tóc nhỏ ngoe nguẩy như hai cái đuôi.

[Ừm thì, trước đó mình không đập hay đẩy nó quá mạnh. Mình chỉ đơn thuần mở cánh cửa và thế là kính tự rớt ra ngoài. Lúc đó tớ đã rất ngạc nhiên, và rồi người này xuất hiện…]

Nói xong, Aizumi-san quay mắt dè dặt, nhìn về phía Kirinomiya-senpai.

Kirinomiya-senpai đã quá quen với việc là tâm điểm của sự chú ý. Lần này cũng vậy, không hiểu sao trên khuôn mặt chị ấy lúc này tràn đầy tự tin như thể đã nắm chắc phần thắng.

Dù sao thì, hãy xác nhận lại hiện trạng.

Dãy nhà cũ, cánh cửa lối vào có hai tấm kính, một trên một dưới cách nhau bằng tấm nhôm chèn giữa.

Theo lời khai của Aizumi-san, kính ở phía trên miếng nhôm xác nhận là đã bị vỡ.

Cậu bạn ngồi gần đó đang dùng khăn tay chườm trán, khả năng đã bị mảnh kính vỡ làm xước. Người này ắt hẳn là Sugiura-kun. Dù học khác lớp, nhưng tôi biết cậu ta là át chủ bài của đội bóng chày.

Tôi chơi không giỏi những môn bóng nói chung, vì lẽ đó tôi rất kính nể những người chơi môn thể thao này.

[Cậu có đau không?]

Tôi hỏi cậu ta, và nhận về một cái lắc đầu nhẹ.

[Xước sơ trên trán thôi. Vết thương cũng không nặng mấy.]

Tình cờ, có một cái lò sưởi đời cũ đặt trước cửa vào. Mọi người ở đó nắm tay nhau một cách vui vẻ. Dường như họ chẳng mảy may để tâm đến drama và chỉ muốn được sưởi ấm cơ thể mà thôi.

[Cái lò này, nó đã ở đây từ trước à?]

Tôi hỏi, và Aizumi-san tươi cười trả lời.

[Chắc người gác cổng đã đặt nó vào đây. Trời hôm nay lạnh mà, nên họ muốn bật lên để sưởi cũng là chuyện dễ hiểu.]

Bước vài bước về phía Sugiura-kun, tôi chợt bắt thấy một trái tennis ở dưới chân.

Trái bóng này…

Kirinomiya-senpai đã để ý ánh mắt của tôi, chị ấy nở một nụ cười bạo dạn và nhặt trái bóng tennis lên.

[Quả như tôi nghĩ, cậu cũng có để ý tới nó.]

[Ý của chị là sao?]

Lúc này tiền bối làm vẻ mặt như chuẩn bị phán ra một lời suy luận sắc bén.

(Còn nữa...)

============================================================

Tạm thời như thế nha mọi người, đợi mình làm xong chương 2 sẽ đăng nốt luôn phần chương 1.

À mà...ai đọc rồi thì đừng spoil nhé. :))

Truyện Chữ Hay