Giữa vùng đầm lầy oi bức ngột ngạt là một con đường đơn độc.
Mảnh bình nguyên này loang lổ những ao tù ứ nước được phủ bởi thảm thực vật thủy sinh. Con đường uốn lượn và quay vòng khi nó phải men theo một lối đi xung quanh đầm lầy.
Con đường làm từ thứ đất nâu đỏ khá rộng, nhưng rìa của nó đã hoàn toàn bị nhạt nhòa do mưa trút. Kể cả giữa đường cũng đã chia sẻ cơn ẩm ướt. Nó có vẻ như đã hòa lẫn với vùng xung quanh dưới nhiệt độ khốc liệt và độ ẩm khắc nghiệt.
Những cánh chim lông màu sáng tạo nên một tiếng ầm ầm trên vùng đầm lầy với âm thanh như tắc nghẹn khi đột ngột bay lên cùng một lúc. Một chiếc xe motor đơn độc (Ghi chú: Một phương tiện hai bánh. Chỉ để ghi chú rằng nó không biết bay) xuất hiện, băng qua con đường lầy lội.
Đó là một chiếc xe motor phân khối lớn mà, thay vì ghế sau, có một cái khung chở hàng nặng trĩu với hành lí du lịch. Những tiếng gầm khàn khàn của động cơ vang vọng tùy ý.
Người lái nó khoác một chiếc áo vest màu đen ở trên một cái áo sơ mi cổ áo vẫn chưa chỉnh. Một cái thắt lưng rộng vắt ngang qua eo. Cô ấy mang một cái mũ lớn trên mái tóc đen, và một cặp kính chắn gió đeo trên đôi mắt. Khuông mặt ẩn đằng sau còn khá trẻ, khoảng tuổi thanh thiếu niên.
Một khẩu persuader cầm tay (Ghi chú: Một khẩu Persuader là một khẩu súng, trong trường hợp này là một khẩu súng ngắn) được bỏ ở trong bao súng vắt trên đùi phải. Đó là một khẩu súng lục tác dụng đơn, nghĩa là búa súng được giương sẵn mỗi khi nó khai hỏa.
Người lái xe đó lái chiếc motor rất cẩn trọng, mặc dù vậy bùn dày vẫn thỉnh thoảng tích tụ ở đằng trong bánh trước, khiến cô ấy mất thăng bằng. Đôi lúc cô ấy lại phải khiến bánh sau quay điên cuồng, bắn bùn ra tung tóe, chỉ để thoát khỏi chỗ bùn lầy lội.
“Tớ đã nói đi nói lại chuyện này rồi... đây quả là một con đường tồi.” Cái xe motor nói chuyện với người lái của nó.
“Ừ. Tớ tự hỏi nếu cái này có khiến ta chậm trễ hơn so với dự kiến. Đây rồi...” Người lái xe trả lời khi nhấc bổng xe motor khi nó lại trượt bánh sau một lần nữa. Những giọt mồ hôi lớn đọng lại trên đôi má.
“Nhưng cậu biết đấy, Kino,” cái xe motor mở lời sau khi chạy được một lúc.
“Cái gì cơ?” người lái xe gọi là Kino trả lời.
“Sau khi chịu đựng đủ thứ thế này, nó sẽ là một sự lãng phí thực sự nếu cái nước chúng ta đang hướng tới chán ngắt.”
“Đúng vậy, nhưng đúng như những gì chúng ta được dặn trước đó, ‘Luôn có những điều đáng để trông đợi ở bất kì quốc gia nào, dù ta không biết trước được nó là cái gì.’ “
“Tớ tự hỏi liệu nó có đúng không.”
Kino nới lỏng cái nhìn chằm chằm bên dưới cặp kính chắn gió.
“Nhưng nếu chuyện là thế, vậy thì chuyện chúng ta đi đâu chẳng quan trọng mấy... Hermes, vì giờ vẫn chưa quá trễ, sao chúng ta không thay đổi lộ trình nhỉ?” Kino đề nghị. Cô ấy dừng chiếc xe motor tên Hermes tại một chỗ khá khô trên đường. “Ta nên làm gì đây? Chỗ nào cũng ổn cả. Cũng có một con đường chỉ cách phía nam một chút. Ở đó chắc cũng có một quốc gia đấy.”
Hermes phân vân về lời khuyên một lúc trước khi trả lời,
“Thật tốt khi cậu hỏi ý kiến tớ một lần, nhưng giờ nó là do cậu chọn.”
“Được rồi.... Vậy cứ tiếp tục đi đường này thôi.”
“Được. Nhưng tại sao?”
“Chỉ là linh cảm thôi. Không phải là có ai đó đang chờ đợi tớ, hoặc có ai đó đang cực kì cần đến tớ ở quốc gia nào đó. Tớ chỉ nghĩ sẽ rất phiền hà nếu quay đầu lại. Bên cạnh đó, cũng chẳng có gì đảm bảo rằng con đường khác sẽ tốt hơn con đường này.”
“Là vậy sao?”
Kino khởi động Hermes rồi hối hả lao đi, băng cắt qua bùn lầy. Họ đi chậm chạm như mọi khi.
Kino phàn nàn với giọng trêu chọc. “Sẽ thật tuyệt nếu cậu có thể chạy trên nước, Hermes. Nếu thế chúng ta có thể băng qua đầm lầy và chạy thẳng một mạch.”
“Thật là ngớ ngẩn. Xe motor không thể chạy trên mặt nước.” Hermes nói với giọng cực kì nghiêm trọng khiến Kino phải hỏi lại.
“Muốn thử không?”
“Không cần, tớ đã biết trước rồi. Có nhiều thứ mà những chiếc xe motor không thể làm. Chúng tôi khác nhiều so với con người.”
“Cái gì, tớ cũng không thể đi trên mặt nước mà.”
Hermes ngay lập tức phản công, “Nhưng cậu có thể dựng một con thuyền và lái nó... bởi vì cậu là con người.”
“Tớ hiểu.... nhưng,”
“Nhưng?”
“Sau cùng thì tớ cũng không thể làm vậy. Tớ đã quen với việc đi du hành với cậu rồi, Hermes,” Kino trả lời sau khi dừng lại một lúc.
“Ah! Cậu vừa nói những lời dễ nghe thật đấy! Đi nhanh hơn nào!”
“Được thôi!”
Và rồi Kino và Hermes lại tiến lên với nhiều nhiệt huyết hơn.
Nhưng không lâu sau, bánh sau lại kẹt sâu trong bùn, hệ quả là cái xe motor lại bất động một lần nữa.
“Ah!” “Ah!”
—————————
“Chào mừng, lữ khác! Xin chào đến với đất nước của chúng tôi! Đã khá lâu rồi chúng tôi không có một vị khác nào. Đây là một vận may thực sự! Bạn có gặp rắc rối trên đường tới đây không?”
Người lính đứng hăm hở ngay trước tường thành và những cái cửa khổng lồ tươi cười trước người lái xe đi tới cùng chiếc xe motor của cô ấy.
“Không hẳn.”
Kino cởi cái mũ và tháo cái kính chắn gió ra rồi đĩnh đạc trả lời mặc dù chân cô ấy đã bị bùn bám dính từ chân lên đầu gối, và đôi găng tay cùng với tay áo cũng chả tốt đẹp gì hơn. Thậm chí có cả những vết bùn khô trên khuôn mặt. Trong khi đó, cả hai bánh của Hermes đã bị nhuộm một màu nâu, và lớp bùn dính trên động cơ đã bị nung khô bởi nhiệt độ cao.
“Thế thì tuyệt thật!” người lính gác nói với một nụ cười
—————————
Kino và Hermes đi qua cổng ngay khi họ hoàn thành thủ tục nhập cảnh.
Trước cái của là một quảng trường hình elip. Chỉ cách đó một chút là một dãy những ngôi nhà một tầng làm bằng gỗ xếp san sát nhau. Mỗi căn nhà đều được nâng lên bằng những cây cột gỗ vững chắc cắm sâu vào lòng đất. Con đường hẹp được lát trọn vẹn, cao hơn một bước so với bản thân nền đất.
Có một vài người đàn ông trong công viên. Họ tiến lại với những nụ cười, có lẽ là để đề phòng Kino và hermes.
“Chào buổi chiều, lữ khách. Chào mừng đến với đất nước của chúng tôi. Tôi là người được giao trách nhiệm giải quyết sự vụ ở đất nước này.”
Kino gỡ mũ xuống và cúi đầu nhẹ trước người đàn ông trung niên, người vừa tự giới thiệu là người lãnh đạo.
“Chào buổi chiều. Tôi là Kino, và đây là bạn đồng hành của tôi, Hermes.”
“Thật là tuyệt khi cô tới thăm. Cô là người khác đầu tiên chúng tôi có sau năm năm. Chả có khách sạn nào ở đất nước chúng tôi, nên chúng tôi buộc phải bố trí phòng cho cô tại phòng đón tiếp ở đất nước chúng tôi. Tất nhiên, chúng tôi không yêu cầu lệ phí hay cái gì đâu. Cô xứng đáng được như vậy khi là khách của đất nước chúng tôi.”
Rồi quốc trưởng cúi mình sâu xuống, và những người đàn ông còn lại bắt chước.
Hermes phát ra một tiếng thì thầm. “Thế không tuyệt sao, Kino? Đây là lần đầu tiên cậu được đối xử như vậy. Quả là tuyệt khi chúng ta chọn con đường này – chúng ta đã nghĩ đến chuyện quay đầu lại bao nhiêu lần nhỉ? Con đường đó thật quá kinh khủng; cậu không thể trách ai khi nghĩ rằng cái đất nước ở phía trước có người s---“
Kino đá Hermes khi cậu ta đang nói dang dở, và cúi mình trước lãnh tụ và những người theo sau. “Ông quả thật tốt bụng. Chúng tôi rất vui mừng.”
—————————
Kino và Hermes được đưa tới tòa nhà tiếp khách.
Mặc dù nó được gọi như vậy nhưng nó chỉ là một phiên bản lớn hơn của những ngôi nhà cà kheo mà họ thấy trước đó. Khi Kino thăm hỏi, cô ấy được kể rằng tòa nhà này được đặc trưng sử dụng cho lễ hội mùa, buổi hòa nhạc hay bầu cử. Quanh nó là một tòa thị chính, dinh lãnh tụ, trụ sở tòa án, v...v, nhưng rất khó để chỉ ra cái nào là cái nào.
Sự khác biệt duy nhất là con đường đối mặt với những tòa nhà đó ấn tượng hơn hẳn. Nó rộng, lát kín như đường cao tốc. Quan trọng hơn, có những tượng đồng nguy nga đứng ở ngay giữa trung tâm.
Quốc trưởng giới thiệu rằng nó là con đường chính duy nhất ở trong nước. Và những cái tượng đồng đặt giữa đường là những vị lãnh tụ đã có những chiến công vĩ đại cho đất nước.
Sau đó, cứ như bị thôi miên, ông ta nhiệt tình kể ông ta làm việc chăm chỉ như thế nào để đạt được ước mơ trong cuộc đời rằng một ngày nào đó tượng đồng của ông ấy sẽ được đặt trên con đường này để được người người chiêm ngưỡng trong vĩnh hằng.
Kino mượn một cái dẻ và kỹ lưỡng lau chùi bùn bám trên người cô và Hermes. Ngay khi cô xong việc, những ánh tà dương màu cam xinh đẹp đã tỏa sáng bên kia chân trời.
Họ được xếp trong một căn phòng khá tốt. Kino đặt Hermes ở một góc và gỡ hành lý xuống.
Quốc trưởng hăm hở mời Kino tới bữa tiệc chào mừng tối hôm đó. Nhưng một vài người nhạy cảm đề nghị dời sự kiện sang ngày tiếp theo, vì lữ khách chắc hẳn đã mệt rồi.
Kino ăn bữa tối ở tòa tiệc tối, được tắm táp như đã ước ao và rồi đi ngủ.
—————————
Buổi sáng ngày hôm sau.
Như mọi khi, Kino tỉnh dậy lúc còn bình minh.
Cô ấy thực hành bài tập trong căn phòng rộng, rồi lau chùi và tập luyện với khẩu ‘Canon’, khẩu persuader ở chỗ đùi phải.
Chỉ khi Kino vừa ăn xong bữa sáng tự do, thủ linh tới đề mời cô tới bữa tiệc trà tại dinh thự chính thức của ông.
“Nó sẽ vô cùng nhàm chán. Tớ chắc chắn luôn,” Hermes bình luận bằng cái giọng chỉ Kino mới nghe rõ.
“Tớ biết,” Kino nói và gật đầu. “Nhưng họ cho chúng ta mượn một phòng. Chúng ta phải đi cùng với họ, cậu biết đấy, để đền đáp thiện ý.”
“Hmph.”
Kino và Hermes đi xuống đường chính. Thời tiết rất tốt, nhưng có một cơn gió mạnh và ẩm thấp thổi qua. Vị quốc trưởng giải thích, :Trong mùa này, có một cơn gió mạnh chỉ thổi vào buổi sáng. Nhưng nó sẽ tĩnh lặng trong suốt phần còn lại của ngày.”
Kino uống trà cùng với quốc trưởng, vợ ông ta, và những người tùy tùng ở trong đại sảnh của dinh thự.
Đầu tiên, họ nói chuyện về những chuyến đi của Kino, nhưng sau một lúc, câu chuyện chuyển thành màn độc thoại của quốc trưởng, người luyên thuyên về sự vĩ đại của đất nước của họ.
Nguyên bản, đất nước này là một phần của khu đầm lầy, là một vùng đất hoang. Nhưng với những nỗ lực bền bỉ của những vị tổ tiên vĩ đại của họ, nó trở thành một mảnh đất nông nghiệp màu mỡ. Mặc dù bé, nhưng nó rất dồi dào về lương thực. Mọi người sống hài hòa với nhau, và những phúc lợi xã hội đều rất ổn. Đúng như ông ấy nói ngày hôm trước, những vị quốc trưởng đạt được những thành tự đủ xuất sắc sẽ được tạc một bức tượng đồng cho họ.
“Chà, với tôi, tôi vẫn chưa làm được gì nhiều nhặn cho lắm. Thật là xấu hổ.” Rồi quốc trưởng lại đầy tự hào thêm vào, “Nhưng từ khi tôi được bổ nhiệm, sản lượng lương thực đã tăng ba phần trăm!”
Trong khi Kino xen vào rất hợp lý giữa bài thuyết trình của quốc trưởng, cô ấy để ý rằng Hermes đã ngủ ngay đằng sau cô.
Kino được mời ăn bữa trưa tại phòng tiệc trong dinh thự chính quyền. Sau bữa ăn hoành tráng, họ trở lại tiền sảnh, nơi trà đã được chuẩn bị.
“Oh đúng rồi! Cũng có câu chuyện như thế này...” quốc trưởng lại bắt đầu. Giờ là lúc cho một câu chuyện dài loằng ngoằng khác.
—————————
“Quốc trưởng! Tôi có một yêu cầu!”
Cùng với giọng nói ở tông cao, cánh cửa được mở cái rầm ra và một người phụ nữ tầm những năm tháng cuối cùng của tuổi 2x tiến vào. Với vết dầu loang dính khắp người, cô ấy tới thẳng ghế ngồi của quốc trưởng.
Người xung quanh cố ngăn cô ấy lại, nhưng chẳng thể làm gì được. Chẳng thèm liếc nhìn lấy Kino và Hermes, cô ấy đứng ngay trước mặt quốc trưởng và lấy ra một bức thư từ túi áo trước ngực.
Với cái nhìn bực tức, quốc trưởng đọc bức thư của cô ấy. Không lâu sau khuôn mặt ông ấy cứng đờ ra, và ông ta cao giọng nói,
“Tuyệt đối không! Ta phải nói với cô bao nhiêu lần để cô hiểu ra hả?!”
Người phụ nữ xâm phạm và quốc trưởng bắt đầu tranh cãi.
“Chỉ cần hai là đủ! Và nó sẽ chỉ cho dịp đó thôi!”
“Dù cho chỉ có một, ta cũng không cho phép! Cô định lấy những vị lãnh tụ vĩ đại của chúng ta để làm gì?!”
“Không phải ông muốn ghi danh trong sử sách vì những thành tựu vĩ đại sao? Tôi có thể giúp ông có được một bức tượng đồng cho riêng mình đấy, quốc trưởng.”
“Cô không làm được đâu! Không thể nào với thứ như chuyện thần thoại như vậy!”
“Chúng ta không thể nào biết nếu không thử!”
Kino uống tách trà của cô khi quan sát cả hai.
“Chúng ta biết dù cho chúng ta không làm!”
“Sẽ không!”
“Trời ạ, làm ơn suy nghĩ thấu đáo một chút đi!”
“Ông mới là người cần làm chuyện đó!”
“Đủ rồi!”
“Tôi sẽ không từ bỏ đâu! Ế... chờ đã! Để tôi đi!”
Trước khi cuộc tranh cãi biến tướng thành những lời lăng mạ, người phụ nữ đã bị kéo ra khỏi tòa nhà.
Ông quốc trưởng thở dài một hơi và lắc đầu vài lần, rồi giải thích với Kino, “Ah, thật là khó coi. Nhưng nó được quy định rằng quốc trưởng phải lắng nghe những yêu cầu của dân chúng ở bất cứ đâu và bất kì lúc nào.”
“Tôi hiểu. Vậy, cái người vừa nãy, cô ấy yêu cầu cái gì vậy?”
“Cô ấy muốn hạ một cái tượng đồng xuống. .... Chà làm ơn đừng bận tâm nhiều tới chuyện ấy, lữ khác... Hơn thế nữa, hãy trở lại câu chuyện của chúng ta nào.”
“Ah, tôi cũng muốn vậy nhưng,” Kino chậm rãi đứng dậy và hết sức lịch sự nói,
“Tôi đã hiểu thêm rất nhiều về lịch sử của các ông. Cảm ơn rất nhiều. Tiếp theo, chúng tôi muốn tự mình tham quan đất nước này. Liệu có được không?”
—————————
Cuối cùng, sau khi đã được giải thoát, Kino và Hermes ra khỏi dinh thự của quốc trưởng và lái đi trên những con đường dành cho người đi bộ.
“Cậu đã ngủ suốt cả buổi phải không, Hermes,” Kino càu nhàu với một chút ghen tị.
“Ừ, tớ ngủ rất ngon. Mặc dù vụ huyên náo đó đã đánh thức tớ dậy.” Ngay khi Hermes trả lời, Kino thấy người phụ nữ trước đó. Cô ấy đang đi xe đạp, nhưng chiếc xe chạy với tốc độ ngang ngửa chiếc motor.
“Đó là người đó.” Kino vượt qua người phụ nữ và cúi mình chào cô ấy mà không hề dừng Hermes lại. Người phụ nữ nói với Kino khi cô ấy đang lái xe đạp.
“Cô là người lữ khách khi nãy, đúng không?”
“Đúng vậy,” Kino to tiếng trả lời.
“Tôi xin lỗi vì đã gây ra vụ ồn ào như vậy.”
“Tôi không để ý đâu. Chính nhờ cô mà tôi mới có thể thoát khỏi chỗ đó.”
Người phụ nữ cười khúc khích khi nghe câu trả lời của Kino.
“Tiện đây, tại sao cô lại cần phải hạ tượng đồng xuống?” Hermes hỏi. Người phụ nữ nhìn họ một lúc.
“Oh, về chuyện đó... cô có thời gian không, lữ khách?”
“Chúng tôi có. Chỉ cần đó không phải là một bài diễn thuyết khoe khoang về đất nước này là được.”
“Cô quả là người thẳng thắn đấy, phải không? Dù sao thì, tôi sẽ cho cô xem vài thứ khá thú vị. Đi với tôi.”
Rồi người phụ nữ ngay lập tức rẽ vào một ngõ hẻm. Đột ngột đến mức khiến Kino đi quá mất, và trong một cơn gió vu vơ, quay đầu lại và theo sau người phụ nữ.
—————————
Khi họ tiến tới gần vùng ngoại ô của đất nước và đã có thể trông thấy những bức tường thành, những ngôi nhà thưa thớt dần và khung cảnh ngập tràn những cánh đồng và ruộng lúa. Những người nông dân ra làm đồng có thể thấy ở khắp nơi.
Không hề giảm tốc độ, người phụ nữ rẽ vào một con đường hẹp và quanh co, rồi dừng ngay trước một cái nhà kho vây quanh bởi cánh đồng. Gần đó là một trang viên nguy nga và một cái xe cẩu.
Người phụ nữ lột phần trên của bộ đồ làm đồng ra và cột nó ở quanh eo, ngay dưới áo sơ my. Cô ấy xối nước khắp mái đầu lấm tấm mồ hôi rồi lau khô nó với một cái khăn. Rồi cô ấy đối mặt với Kino.
“Chào mừng tới căn nhà của tôi. Tôi là Nimya, Nimya Tchuhachkova. Rất vui được gặp cô.”
“Xin chào. Tôi là Kino, và đây là anh bạn đồng hành của tôi, Hermes.”
“Chào đằng ấy.”
Nimya mở một nửa cánh cửa tới nhà kho ra và mời Kino và Hermes tiến vào.
Bên trong còn tối đen, ẩm ướt và nồng nặc mùi dầu máy.
“Giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô. Tôi muốn biến con đường chính trở thành một con đường dài và thẳng. Chính vì vậy những tượng đồng cần phải được di dời,” Nimya giải thích.
Vẫn còn lắm nghi ngờ, Kino hỏi. “Để làm gì?”
“Để... cho cái này.”
Cùng lúc đó, Nimya ấn vào cái công tắc ở trong tay. Những bóng đèn tròn treo trần nhà chậm rãi sáng lên, và tại một góc phòng chất đống một ngọn núi những mảnh vụn kim loại. Có một vài cái bàn chất đầy tài liệu. Cũng có một lượng tương đối xe đạp treo sát rạt nhau ở một góc.
Và ở trung tâm của phòng kho là một cỗ máy màu bạc.
Kích thước ngang ngửa một chiếc xe tải, nó có phần thân như một con cá với hình dáng thuôn dài và vảy lưng cùng vảy đuôi. Ở cuối đuôi của nó là một thiết bị trông như một cánh quạt ba cánh, và lắp đặt đối xứng ở hai bên là hai chỗ lồi ra hình cái bản, mỗi cái còn dài hơn cả chiều dài tổng quát của cỗ máy. Và dưới hai chỗ lồi ra nọ là hai cái chân có gắn bánh xe ở cuối.
“Cái... này là cái gì?” Kino hỏi sau khi cố gắng hình dung một lát.
“Giờ nó vẫn chưa có tên, nhưng...” Nimya quay về phía Kino và Hermes. Rồi cô ấy tuyên bố với nụ cười đậm nét nhưng vẫn rất xinh đẹp, “Với cái này... Tôi sẽ bay vút lên bầu trời!”
Kino hỏi ngay lập tức, “Cô có thể bay với nó á? Bằng cách nào?”
Nimya gật đầu và nhanh chóng giải thích.
“Nếu cô giữ một tấm ván theo chiều ngang ngược theo chiều gió, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, đúng không? Tuy nhiên, nếu cô đặt nó chếch một góc, dù chỉ là góc nhỏ thôi, một lực đẩy di chuyển tấm ván tới và lui sẽ được sinh ra. Ý tưởng y hệt khi cô ngẩng đầu lên trong khi lái xe đạp, khiến cái mũ của cô bay đi. Vậy nên sử dụng khái niệm này, nếu cô gắn một tấm ván có góc cạnh vào một vật thể -- không nhất thiết phải là một cái xe đạp – và khiến nó chạy với một tốc độ tương đối, nó sẽ được nâng lên trời cao bởi không khí. Và vật thể đó có thể bay lên.”
Sau khi lắng nghe những lời của cô ấy, Kino chỉ lẩm bẩm, “Suy nghĩ thật là... khả quan.”
“Tôi đoán vậy. Nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội để chạy thử cỗ máy. Để nó có thể bay, tôi cần một con đường dài, bằng phẳng và thẳng tuyệt đối. Không nơi nào đáp ứng được những điều kiện đó ở trong hay ngoài đất nước này, ngoại trừ con đường đó. Nhưng những cái tượng đồng đó vướng ngay giữa đường. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để khiến họ dời nó đi!”
“Giờ tôi hiểu rồi. Nhưng quốc trưởng phản đối nó... Liệu có phải ông ấy nghĩ nó là bất khả thi không?”
“Ừ. Và không chỉ ông ta. Mọi người ở cái đất nước này nghĩ rằng con người không thể dùng máy móc để bay. Dù cho tôi có giải thích với họ về học thuyết đó bao nhiêu lần cũng chả có ích gì. Chính vì vậy tôi muốn cho họ xem bằng chứng!”
“Oh...”
Kino nhìn chằm chằm cỗ máy dưới hình dạng trần trụi và toàn bằng kim loại, và rồi quan sát một cái động cơ chín xi lanh gắn ở ngay trước phần thân.
Trong lúc đó, Nimya pha cho Kino ít trà. Vì là pha cho cô ấy, Kino hỏi, “Mùi thơm thật là thú vị. Đây là loại trà gì vậy?”
“Hmm? Đó là trà từ túi mật của quả hạch từ một cái cây ở đất nước này. Oh, và nó rất giàu dinh dưỡng đấy.”
Sau đó Nimya ngồi trên một cái bàn, và đưa cho Kino một cái ghế. Rồi cứ như cuối cùng cũng gom hết quyết tâm lại, Nimya hỏi, “Này, Hermes. Vì cậu là một chiếc motor, cậu có biết liệu nó sẽ hoạt động đúng như những gì tôi tưởng tượng? Hay là không?”
Hermes trả lời ngay lập tức. “Tôi biết. Tôi đã biết ngay từ lúc tôi nghe cô giải thích. Tôi không ngại trả lời đâu, nhưng trước đó, để tôi hỏi cô câu hỏi tương tự. Cô nghĩ sao? Liệu cô có thực sự tin rằng nó sẽ bay không?”
“.......!” Nimya líu lưỡi một lúc, rồi trả lời không chút do dự, “Nó sẽ bay! Không thể sai được! Nó sẽ bay!”
Nimya nắm cái cốc chặt tới mức trà đổ ra ngoài một chút. Kino nhấp một ngụm lớn từ tách của mình.
“Chính xác. Căn cứ theo vẻ bề ngoài của nó, nó có thể bay. Cô cũng có thể điều khiển nó. Thứ duy nhất cô cần lúc này là một con đường dài và bằng phẳng,” Hermes nói.
“Tôi biết mà!”
“Hmm...”
Kino chỉ lẩm bẩm khi Nimya nhảy nhót trong vui sướng.
Nhưng niềm vui của Nimya nhanh chóng trở thành một tiếng thở dài, “Một con đường à? Nhưng đó chính là rào cản nan giải nhất...”
Lúc đó, tiếng động cơ xe ô tô vang lên từ bên ngoài, theo sau là một tiếng gõ cửa hung bạo ở ngoài cửa.
“Nimya Tchuhachkova. Làm ơn mở cửa ra. Là ta đây.”
Đó là giọng của quốc trưởng. Nimya chậc lưỡi và ấn cái nút bên cạnh bàn. Cái cửa chớp của nhà kho mở ra, cho phép những tia nắng mặt trời chiếu vào. Bước chân của hơn mười người, dẫn đầu bởi quốc trưởng tiến vào.
“Chào buổi chiều, quốc trưởng. Vì ông nhọc công tới thăm tôi... phải chăng nó có nghĩa là yêu cầu của tôi đã được thông qua?”
“Tất nhiên là không. ...Oh, lữ khách, sao cô lại tới đây?”
“Tôi mời cô ấy tới thưởng trà và kể cô ấy nghe câu chuyện của tôi. Tôi chỉ chào mừng vị khách danh dự của chúng ta, tôi không được phép làm vậy sao?”
Khuôn mặt quốc trưởng trở nên ủ rũ, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau một số nỗ lực.
“Nimya. Có chuyện ta muốn nói cho cô biết.”
“Và đó là gì vậy?”
“Tất cả người dân đều có quyền tự do làm bất cứ chuyện gì họ muốn chỉ cần họ không phạm tội hay gây ra rắc rối cho cộng đồng. Tuy nhiên, quốc hội đã quyết định rằng cô không còn được phép lãng phí thời gian và tiền bạc cho cái ‘cỗ máy biết bay’ này và những thứ vô nghĩa khác nữa.”
Quốc trưởng phát biểu bài diễn văn của ông ấy với chất giọng cao quý và cẩn trọng. Nimya chỉ lườm lại, mặc dù không hề bất lịch sự, và đưa ra câu trả lời cụt lủn, “Nó không hề ‘vô nghĩa’. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói.”
Kino và Hermes gần như có thể nghe thấy tiếng răng hàm của quốc trưởng nghiến kèn kẹt trong thất vọng.
Một người đàn ông trung niên lên tiếng. “Quốc trưởng. Dù cho người có cố nói với cô ta như thế nào cũng vô ích thôi. Người phụ nữ này điên rồi. Chỉ nhìn vào cái cỗ máy kì quặc này xem.”
“Ông dám chạm vào nó ư!” Nimya hét lên một tiếng rít gào sắc nhọn tới người đàn ông đang cố tiếp cận cỗ máy.
“Hah!” ông ta cười nhạo. “Tôi sẽ không đi chạm vào thứ vật thể kì dị thế này đâu.”
Người đàn ông săm soi cỗ máy từ phía trước, và với một giọng đầy tính châm biếm, “Ôi trời. Sử dụng một chiếc động cơ tuyệt hảo thế này để cho cái thứ như thế... Cô có thể tự nhìn mà, thứ này chẳng là gì ngoài một chiếc quạt khổng lồ!”
“Chính xác. Theo lý thuyết, nó tương tự như một chiếc quạt.”
“Ohh? Vậy cô đang nói rằng nếu tôi dùng một cái quạt theo cách tương tự, nó sẽ bay à! Cô muốn lừa lão già tội nghiệp này à?”
Tiếng cười bùng nổ trong đám đông. Nimya, không chút lúng túng bởi những lời chế nhạo, bắt đầu giải thích.
“Cỗ máy sẽ được đẩy tới phía trước nhờ nó.”
“Đẩy tới phía trước? Nhờ cánh quạt này á?”
“Đúng vậy. Cơn gió mà nó tạo ra có thể tạo ra lực đẩy để di chuyển nó tiến tới phía ngược lại. Khi những ‘đôi cánh’ này quay với tốc độ cao và phả gió tới phía động cơ, nó sẽ chuyển động về phía trước. Nó sẽ chạy.”
Khoảng hai giây tĩnh lặng trước khi người đàn ông bật cười sặc sụa.
“Hahahahahaha! Không phải thật là ấn tượng sao!”
“Có gì buồn cười tới vậy?!”
“Hahaha. Nghĩ lại thì, tôi đã dùng quạt nhiều năm rồi
— haha —
Nhưng chẳng có thứ gì dịch chuyển một chút trên cái bàn của tôi!
— ahaha — Thế không buồn cười sao?”
Người đàn ông cười đến gập cả người. Một vài người trong đám đông cũng bắt đầu cười.
“Để cho nó làm việc trong trường hợp đó là một chiếc quạt bình thường, nó cần thắng được ma sát với cái bàn! Ông nên thử một bền mặt phẳng, đông đá và lớn, và ông sẽ thấy sức gió mạnh mẽ thế nào!” Nimya khăng khăng.
Người đàn ông tiếp tục sau khi gạt đi nước mắt do cười quá độ. “Được rồi—. Vậy, thứ thần chú cô dùng là gì để khiến cái quạt khổng lồ này chuyển động?”
Tiếng cười lại vang lên trong nhà kho. Nimya lẩm bẩm, “Mấy cái lão già gàn dở này.”
Sau một lúc, khi những tiếng cười đã hoàn toàn tắt lịm, một người đàn ông khác nói với Nimya.
“Cứ giả sử rằng cái này có thể chuyển động đi... chà, nó có lốp xe. Nhưng cô cũng khẳng định rằng nó có thể bay sao>:
“Đúng vậy. Nếu nó di chuyển đạt tới vận tốc yêu cầu, nó có thể được nâng lên nhờ đôi cánh,” Nimya giải thích khi cô chỉ vào hai tấm bản ở hai bên.
“Bằng cánh, đừng nói với tôi ý cô là những khúc lồi phẳng ở hai bên này nhé?”
“Đúng vậy.”
“Biết nói thế nào nhỉ... chắc chắn rằng thiết kế này có vài vấn đề” người đàn ông nghiêm túc chỉ ra, và Nimya vội vàng bắt bẻ.
“Ông nói gì cơ?!”
Người đàn ông làm dáng như một chuyên gia và tiếp tục, “Nhưng nhìn này, nếu chúng dính cứng vào phần thân.... thì nó không thể nào vỗ cánh được.”
Một tràng cười khác vang lên trong đám đông. Và một lời giải thích khác từ Nimya.
“Chúng không cần phải vỗ! Khi không khí chảy từ trước ra sau, áp suất không khí bên trên và bên dưới cái cánh sẽ tăng cao. Khi chuyện đó xảy ra, sẽ có một lực đẩy khiến nó di chuyển về phía trước. Tôi có thể cho các ông xem thí nghiệm của tôi!”
Nimya búng vào cái công tắc của cái quạt trên bàn.
Một cái bảng đặt thẳng tuyệt đối ngay trước ngọn gió di động theo đường chéo và rồi nổi lên.
“Các ông nghĩ sao? Nó dùng lý thuyết tương tự đấy.”
Người đàn ông không quá ngạc nhiên, và trả lời không hề do dự. “Một tấm ván nhẹ như vậy chắc chắn có thể lơ lửng. Nhưng cô nghĩ cái thứ máy móc kì quặc này nặng thế nào cơ chứ? Có lẽ nặng bằng cô ấy chứ?”
“……”
Lần thứ ba, tiếng cười lại vỡ òa trong phòng, và Nimya trở nên trầm mặc trong kinh tởm. Cuối cùng, quốc trưởng nói, “Trời đất. Nghe hết cái cuộc nói chuyện lông bông này.”
“Tất cả các người...” Nimya nói chậm rãi. “Sao ít nhất các người không để tôi thử chứ?”
“Nếu cô lại định kêu mọi người hạ những bức tượng đồng xuống để cho cuộc thử nghiệm đó, vậy thì đừng hòng. Cô có cảm thấy giống như thể là phá hủy cả căn nhà của mình chỉ để kiểm tra xem cô có thể nói chuyện với kiến hay không không?”
“Nếu quả thực có bất kì khả năng gì, tôi sẽ làm việc đó vào ngày mai. Khi đó tôi sẽ cần sự giúp đỡ của các người đấy.” Nimya lườm ông quốc trưởng. Quốc trưởng lắc đầu.
“Trời ạ, trời ạ. Ước gì cô có thể tạo ra một chiếc máy hỗ trợ việc đồng áng.... Để lãng phí tài sản thừa kế do mồ hôi nước mắt của bố mẹ cô tích góp như thế này...”
“Đây không phải là sự lãng phí! Cái này sẽ bay!”
“Chỉ khi cô là một phù thủy! Ôi trời, không phải thứ đó quá nặng để sử dụng như một cái chổi sao, quý cô phù thủy?”
Một người mỉa mai chế nhạo khác, và mọi người cười to. Quốc trưởng đưa ra cảnh báo cuối cùng cho Nimya.
“Chiều ngày mai, chúng ta sẽ tới để tháo dỡ cái cỗ máy kì quặc này. Ta e rằng ta phải nói, chỉ cần cái thứ đó còn tồn tại thì cô vẫn bị nguyền rủa trong mộng tưởng của bản thân. Đây là quyết định cuối cùng và trực tiếp bởi quốc hội. Chúng ta sẽ mua động cơ và sử dụng nó làm máy phát điện. Cô còn gì muốn nói không?”
“Tôi có.”
‘Cái gì vậy?”
“Các ông có di chuyển những bức tượng đồng không?”
Câu trả lời tới ngay lập tức.
“Phủ quyết.”
“.........”
“Giờ mọi người. Thế là đủ cho hôm nay rồi. Về nhà đi. Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện này vào ngày mai.”
Quốc trưởng quay đầu rời đi và những người còn lại trong đám đông cũng rời khỏi nhà kho.
Âm thanh vo ve của cái quạt thông hơi vang vọng trong nhà kho trống.
Nimya nốc cạn tác trà vốn đã nguội, và nói với Kino và Hermes, những người chỉ lẳng lặng đứng nhìn từ đầu tới cuối.
“Phù. Đúng như cô thấy đấy. Không quá nhàm chán, đúng không?”
“Chà, ừ... Nhưng vẫn còn lại một chàng trai đấy.”
“Ế?”
Nimya quay đầu lại. Quả thực vẫn còn một người ở lại — một người đàn ông trẻ mặc bộ đồng phục gọn gàng, không chút nếp nhăn. Anh ta nhìn chằm chằm Nimya đầy dứt khoát.
Nimya quay lại phía Kino và Hermes, “Để tôi giới thiệu với cô. Đây là vị hôn phu của tôi. Đã lâu lắm rồi chúng tôi khôn gặp nhau.”
Kino cúi chào. Vị hôn phu nói chuyện khi anh ta tiến tới chỗ Nimya, “Nimya. Giờ em hiểu ra rồi chứ. Sao em không ngừng việc làm những việc kiểu như thế này?”
“Ý anh là gì khi nói ‘việc kiểu như thế này’?”
“Mơ về một ngày có thể lái cỗ máy này và bay lên trời cao. Anh không muốn nói điều này, nhưng anh biết rằng gần như chả còn gì sót lại từ chỗ tài sản mà em thừa kế từ cha mẹ. Anh cũng biết rằng gần đây em chẳng ăn bữa nào tươm tất cả. Và biết rằng em sẽ gần như sụp đổ vào tuần tới thôi.”
“……”
“Em có thể sống với anh kể từ ngày mai. Rời khỏi nơi này thôi.”
“……”
“Có vẻ như chả có tí ác ý nào trong lời đề nghị của anh ta đâu. Nhưng cậu biết đấy ——”
Hermes nói với Kino, người xếp ngón tay thành một cử chỉ ra dấu im lặng.
Vị hôn phu dịu dàng khẩn cầu Nimya, người đang không nói nên lời.
“Anh có thể ở đây tối nay không? Anh có vài thứ muốn bàn bạc với em.”
“....Em xin lỗi, em có vài chuyện phải làm.” Nimya đứt quãng trả lời.
“Chuyện gì vậy? Anh có thể giúp em không?” Anh hôn phu đề nghị ngay lập tức, nhưng Nimya chỉ lắc đầu. Rồi cô ấy hung hăng nắm lấy cổ áo và trao một nụ hôn nhẹ lên môi anh ta.
“Không... hôm nay anh cứ về nhà đi, em sẽ liên lạc với anh vào ngày mai.”
—————————
Cánh cửa chớp của nhà kho đóng chặt lại ngay sau khi chàng trai trẻ rời đi.
Rồi Nimya bước những bước đi mạnh mẽ tới chỗ cỗ máy biết bay và vỗ lên tấm thân bạc trắng bằng lòng bàn tay.
“Tôi không còn thời gian để lãng phí nữa! Thứ này phải bay được vào buổi sáng ngày mai. Và khi nó bay lên, những con đười ươi bướng bỉnh đó sẽ phải công nhận nó!”
“Chỉ khi chúng ta có một con đường,” Hermes dí dỏm chêm vào.
“Đúng vậy! Nó sẽ bay chỉ khi ta có thứ đó. Chỉ cần nó bay được là tôi đã thỏa mãn – dù chỉ một lần duy nhất! Sau đó, tôi thật sự không quan tâm. Tôi thậm chí còn chẳng ngại đập vỡ nó trong nhà của quốc trưởng!”
“Thật chứ?” Hermes hỏi rất buồn cười, và giọng của Nimya vọng trở lại.
“....chà, dù thế nào đi nữa, tôi sẽ phải nghĩ thông suốt một cách bình tĩnh.” Nimya trở lại cái bàn, đưa một cái ghế cho Kino, Kino nhẹ nhàng cảm ơn cô ấy và tự mình ngồi xuống. Kino ngả người dựa vào Hermes.
“Với tình hình hiện tại, khoảng cách trượt vẫn còn quá ngắn. Tôi đã tính toán hằng ha sa số lần rồi, nhưng dù với ngọn gió dữ dội vào buổi sáng, vẫn có ít nhất một bức tượng đồng vướng trên đường. Nó vẫn sẽ có thể nâng lên, nhưng sẽ bị vướng vào bức tượng đó,” Nimya nói khi cô ấy nhìn vào tờ giấy kín đặc những tính toán.
“Dù cho cô có đẩy công suất lên mức cao nhất sao?” Hermes hỏi.
“Vẫn sẽ không đủ.” Nimya và Hermes than vãn. Kino, người vẫn chưa có cơ hội để nói gì trước đó bỗng nhiên thỏ thẻ chen vào.
“Thế sao ta không đặt một cái dốc ngay trước bức tượng để nhảy lên? Đó là thứ thông thường được làm để loại bỏ vật cản trong trường hợp với xe motor. Cỗ máy này chắc cũng có thể làm việc tương tự...” Nimya nhìn sững sờ nhìn Kino. Kino thêm vào, “....biết đâu đấy?”
Nimya cân nhắc một chút trước khi nói. “Đúng vậy. Nếu chúng ta làm vậy, chúng ta sẽ không phải di chuyển những bức tượng.... Thứ đó có thể có hiệu quả!”
“Kino, cậu thật thông minh!”
Kino gãi gãi đầu trước lời khen ngợi nhiệt thành của Hermes. “Ể? Chà, cảm ơn.”
“Chờ một chút! Tôi sẽ làm vài phép tính toán.” Nimya nhảy vào bàn làm việc và làm hàng đống phép tính. Nhưng khuôn mặt cô ấy trở lại vẻ chua xót sau một lúc.
“Nó sẽ không hiệu quả. Dù cho chúng ta có đặt một con dốc phía trước bức tượng, nó vẫn sẽ cần tốc độ tương đối. Nếu tôi nhảy với những gì tôi có, tôi sẽ rơi ngay lập tức.”
“Vậy là nó không xài được à.”
“Nhưng tôi sẽ làm việc trên ý tưởng đó! Tôi chỉ phải làm gì đó để cải thiện tốc độ phóng. Đó là thứ duy nhất còn lại để nó hoạt động.” Lại một lần nữa, Hermes và Nimya càu nhàu, và một lần nữa Kino lại đột ngột bình luận.
“Chà cô có thể phóng nó với một vụ nổ thuốc súng, như cái cách viên đạn phóng ra trong nòng súng. Biết đâu đấy....”
Nimya lại nhìn Kino chằm chằm nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu. “Thế cũng không được. Tôi hiểu ý tưởng đó, nhưng để phóng thứ to như thế, chúng ta sẽ cần một đường hầm to tương tự. Bên cạnh đó, cho dù ta có thể làm được cái thứ như vậy, cỗ máy sẽ bị gãy.”
“Vậy sao...”
“Phủ quyết rồi. Xin lỗi,” Hermes nói. Kino chĩa ngón tay về phía Hermes ở phía dưới cô. Rồi,
“Bang.”
Cô ấy bắt chước động tác khai hỏa của một khẩu persuader cầm tay. Rồi cô ấy dơ cao tay phải lên.
Nimya đang nhìn cô ấy, đôi lông mày dính vào với nhau và hỏi, “Kino. Vừa nãy, cô vừa nhại lại động tác bắn súng đúng không?”
“Hử? Ừ.”
“Nhưng cô lại dơ tay phải lên.”
“Tất nhiên. Sức giật của khẩu persuader này khá mạnh,” Kino nó khi cô ấy vỗ nhẹ và khẩu Canon ở trên đùi. Ánh mắt của Nimya sững lại, mặc dù cô ấy không tập trung nhìn vào bất kì thứ gì cả.
Rồi cô ấy hét lên,”Chính nó!”
“Hử?”
“Tôi không nhất thiết phải bùng nổ, chỉ cần sức giật là đủ rồi! Cũng như một khẩu súng, tôi sẽ bỏ thuốc súng vào một cái ống, khai hỏa chúng liên tiếp để tạo ra khí nén ở tốc độ cao! Nếu tôi đặt vài cái ống tương tự như vậy lên cỗ máy, nó sẽ có thể lao tới!” Trong khi chỉ vào bên trong nhà kho, “Tôi có những cái ống! Tôi có thuốc súng! Tôi có thể làm được!”
“Tôi hiểu rồi! Kino, rút cục thì cậu vẫn rất thông minh!” Hermes ré lên đầy phấn khích.
Nhưng Kino chỉ có thể tự thì thầm.
“Cái gì cơ?”
—————————
Ngày tiếp theo, đó là ngày thứ ba kể từ lúc Kino tiến vào đất nước này.
Quốc trưởng không thức dậy vào lúc bình minh.
Ông ta tiếp tục chìm trong giấc mộng đẹp trên giường, nơi những cơn gió khoan khoái thổi qua.
Những tia nắng ban mai rọi qua ô cửa sổ, và chỉ khi một cơn gió dữ dội thổi vào, tiếng ồn đến từ đường chính đánh thức ông ta dậy: tiếng gầm gừ của động cơ xe tải, và những âm thanh va đập của cái gì đó được đặt xuống.
Tại thời điểm đó, những tiếng gõ cửa đinh tai vang lên, và những thuộc cấp của ông ta tiến vào trong hoảng loạn.
“Quốc trưởng! N-ngài phải xem những gì đang xảy ra ngoài kia!”
Quốc trưởng nhanh chóng mặc đồ và. Và sau khi ra tới đường chính, ông ta đã cứng họng không nói nên lời.
Ngay trước dinh thự chính quyền, bức tượng đồng đã bị biến thành một con dốc. Nó trông như được chất đầy bởi những ống và đĩa thép.
“Chào buổi sáng, quốc trưởng.”
Người chào hỏi quốc trưởng với một nụ cười là Kino, người đang đi qua con đường được căng dây ngăn cách với vỉa hè. Những sợi dây được cuốn bởi vải vàng và in dòng chữ ‘Nguy hiểm. Làm ơn đừng đi tới con đường bên kia sợi dây này’ bằng màu mực đen.
Quốc trưởng dời ánh mắt sang bức tượng đồng gần nhất. Ngay sau nó là một cỗ máy, lấp lánh ánh bạc dưới những tia nắng ban mai. Nó chính là cỗ máy biết bay ở trong nhà kho. Như nó đã được gắn thêm một chi tiết mà hôm qua không có – một vài cái ống dài gắn ở dưới thân nó. Gần đó là một chiếc xe cẩu thuộc quyền sở hữu của gia đình Tchuhachkova.
Quốc trưởng lắc đầu vài lần rồi chớp mắt.
Ở phía bên kia đường, Kino đang mạnh mẽ ấn sợ dây xuống. Một vài người đã tới, nhìn không chớp mắt đầy sững sờ và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Kino gửi tới họ một nụ cười.
“Mọi người. Làm ơn đừng đi qua những sợi dây này. Nó rất nguy hiểm.”
Hermes đang đậu ở ngay trước cái máy bay. Nimya trong bộ đồng phục lao động đang cột một sợi dây lên khung chở hàng của Hermes. Đầu dây còn lại được cột vào bánh xe của cỗ máy biết bay.
Nimya trèo lên cỗ máy và ngồi trên buồng lái. Cô ấy đeo cặp kính chắn gió và găng tay vào, rồi thắt sợi dây an toàn bốn điểm. Rồi cô ấy vẫy tay với Kino, giờ vẫn đang ngồi trên Hermes, và dơ ngón tay cái về phía cô ấy.
Kino khởi động động cơ của Hermes. Âm thanh gầm rống dữ dội của động cơ vang vọng dọc khắp con đường. Quốc trưởng vội vàng tới chỗ Kino và hỏi, “Lữ khác! Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này?!”
“Quốc trưởng. Chuyện này vô cùng nguy hiểm, nên làm ơn đứng lùi lại phía sau.” Ngay sau khi nói những lời đó, đông cơ của Hermes phát ra ba tiếng nổ vang trời. Động cơ của cỗ máy biết bay gầm lên, và cánh quạt khổng lồ bắt đầu quay.
Quốc trưởng cố gắng nói gì đó, nhưng Kino không còn nghe được nữa.
Vụ nổ thúc dục mọi người xúm lại, và không lâu sau vỉa hè đã chật kín người đứng xem. Cũng có cả những người nhìn ra từ trong nhà của họ.
Kino biểu lộ cử chỉ muốn quốc trưởng lùi lại, và rồi quay về phía Nimya, người đang nhìn cô ấy.
Tiếng gầm đến từ cỗ máy trở nên càng lớn hơn.
Nimya dơ hai nắm tay lên cao trong không trung, và đánh dấu chéo ngay trên đầu. Rồi cái khoảnh khắc cô ấy vung tay ra, Kino nhanh chóng phóng Hermes đi. Phanh xe của cỗ máy biết bay cũng được thả ra cùng một lúc.
Cỗ máy bắn đầu trượt tới phía trước. Vào khoảnh khắc tiếp theo, động cơ của nó gầm lên một tiếng có vẻ như to hơn gấp ba. Những cái ông ở dưới thân nó nhả khói trắng ra với một lực cực mạnh.
“Nó nổ rồi!”
“Không. Nó ổn đẩy.”
Quốc trưởng hét lên và Hermes lẩm bẩm chẳng với cụ thể cả. Cỗ máy gia tốc, cứ như bị đá bởi một người khổng lồ vô hình nào đó, và ngay lập tức phóng tới con dốc. Những tòa nhà run rẩy dưới sức nổ, và cổ của những người xem nhanh chóng quay về cùng một hướng.
Cỗ máy leo lên con dốc trong một khoảnh khắc, và rồi nhảy ngược chiều gió trong khi phun khói trắng từ đằng sau.
Kino bị khuất tầm nhìn khỏi cỗ máy biết bay giữa màn khói mịt mùng. Ngay lúc ngọn gió thổi sạch những làn khói, cô ấy thấy được hình dạng tí hon của nó với bầu trời xanh làm phông nền. Những cái ống không còn nhả khói bung ra và rơi xuống. Nó rơi trên một mảnh đầm lầy bên ngoài đất nước, cắm sâu xuống mặt đất lầy lội.
Khi gần như đã nhỏ tới mức chẳng còn nhìn thấy, nó quay vòng lại và trở về đất nước và trở nên to dần và to dần trong tầm mắt.
Không lâu sau, mọi người ngửa cổ lên trên bầu trời tụ tập xuống đường. Mọi người ngoại trừ Kino đều há to mồm đầy sửng sốt. Họ lẩm bẩm không dứt.
“Nó bay rồi. Cái thứ nặng nề đó đang ở trên trời...”
“Cỗ máy đó đang may...”
“Tôi không tin được... điều đó là bất khả thi... nhưng...”
“Một con người... đang bay...”
Kino, người đã nở nụ cười trên môi kể từ lúc Nimya vùng vẫy trên bầu trời, hỏi Hermes, “Có cảm tưởng gì không?”
“Tớ hơi ghen tị một chút. Thế thôi.”
—————————
Trong lúc đó, Nimya đang reo hò bằng tông cao nhất.
“Giờ thì sao? Không phải nó đã bay sao?! Nó đang bay! Tôi không sai! Cả những tính toán của tôi, lẫn những thí nghiệm của tôi! Không có thứ gì là lãng phí cả!”
Rồi cỗ máy đột nhiên bay vút lên cao hơn nữa, và trong lúc đó, lượn vòng trên không.
“Nó hoạt động hoàn hảo! Nó có thể được điều khiển không chút tì vết! Tôi không hề sai!” Với lòng tin kiên định vào cỗ máy của cô ấy, Nimya lượn hết lần này đến lần khác trong không trung, bay lên và xuống và tạo ra những cú quay vòng bất ngờ hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng, nó hạ cánh xuống với Nimya đang lẩm bẩm.
“Ugh. Mình mệt quá...”
—————————
“Mọi người!”
Kino đột nhiên gọi to những người dân đang mê mệt.
“Để cỗ máy biết bay có thể hạ cánh an toàn, nó cần một con đường dài và thẳng tuyệt đối. Nếu các bạn muốn đưa người đó trở lại, người vừa mới có một hành động vĩ đại như vậy, trở lại mặt đất thì hãy vui lòng di chuyển ít nhất ba bức tượng. Sẽ còn hữu ích hơn nếu các bạn di chuyển bốn trong số chúng.”
“R-rõ! Ngay lập tức!” Quốc trưởng nói với vài cái gật đầu.
“Mọi người! Những bức tượng đồng này đang vướng giữa đường! Di chuyển chúng đi, nhanh lên!”
Dưới hiệu lệnh của quốc trưởng, mọi người trở về thực tế và nhanh chóng hành động. Sử dụng xe cẩu của Nimya, bức tượng đồng đã bật ra, từ gốc tới ngọn. Rồi những tấm ván đề làm con dốc được đặt xuống ở trên cái lỗ. Trong cơn hoảng loạn, họ dời đi bảy bức tượng.
Chẳng mấy chốc, họ đã hoàn thành một con đường dài và thẳng tuyệt đối, ở cả hai bên đã tụ tập hàng đống người.
Không lâu sau cỗ máy biết bay lao xuống đường chính. Nó hạ xuống chậm rãi; ba bánh xe của nó chạm xuống nền đất cùng một lúc, và rồi động cơ của nó dừng hẳn.
Cỗ máy chạy hết đà và dừng lại ngay trước Kino.
Đám đông rụt rè vây lấy cỗ máy. Khi Nimya gỡ kính chắn gió và đứng dậy từ buồng lái, một cơn kích động không lời lan tràn trong đám đông. Kino và Hermes đứng nhìn từ đằng sau.
“Nimya...” Người đầu tiên lên tiếng là vị hôn phu của cô.
“Thấy chưa, nó đúng như những gì em nói!” Nimya la lên trong hạnh phúc, vỗ vỗ cỗ máy.
“Hãy đi nghỉ tuần trăng mật với nó. Hãy cưới nhau ngay ngày mai đi!” Vị hôn phu dịu dàng cầu hôn khi anh ấy ngẩng đầu lên nhìn Nimya.
“Em không biết... anh... không, mọi người...” Nimya nói đầy nghi ngờ và vị hôn phu của cô thét lên.
“Em là một pháp sư, đúng không?!”
“Hử?”
“Bọn anh đã không nhận ra, và cho tới bây giờ, bọn anh đã hành động một cách ngốc nghếch và đã quá thô lỗ với em. Làm ơn, hãy tha thứ cho những người ngu ngốc bọn anh!”
“Cái gì cơ?” Một câu hỏi khác tuôn ra từ đôi môi của Nimya, vị hôn phu của cô ấy quỳ gối xuống trước mặt cô.
Tha thứ cho chúng tôi! Chúng tôi xin lỗi! Làm ơn tha thứ cho chúng tôi! Ngàn lần xin lỗi! Thứ lỗi cho chúng tôi! Chúng tôi khẩn cầu sự tha thứ của ngài! Chúng tôi xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! XIN LỖI!
Mọi người quỳ xuống từng người, từng người một. Cứ như gợn sóng lan ra, với Nimya và cỗ máy biết bay là trung tâm.
“Eh? C-chờ đã, mọi người!” Nimya trở nên bối rối.
“Quý cô Nimya! Ồ không, pháp sư vĩ đại! Chúng tôi thực sự hối tiếc về hành động của mình!” Quốc trưởng, quỳ gối xuống như tất cả mọi người, khẩn cầu với chỉ mỗi khuôn mặt ngẩng lên.
“Làm ơn dẫn lối những tồn tại nhỏ bé bằng sức mạnh của người! Bằng quyền uy được trao cho tôi khi là lãnh đạo của đất nước này, theo đây công bố ngài là thống đốc! Làm ơn nhận lấy nó.”
“……”
Trong khi Nimya đón nhận ánh mắt trông đợi của thú tướng và người dân, Kino đang bận rộn gói gém hành lý trên lưng Hermes.
Vài người để ý tới cô và nói với cô bằng giọng háo hức tương tự. “Lữ khách vĩ đại! Phải chăng người cũng là một vị pháp sư? Nếu vậy, vậy thì dứt khoát——”
“Không, cảm ơn! Tôi sắp đi rồi!” Kino dứt khoát nói khi cô ấy cột chắc hành lý lên lưng Hermes.
Kino chỉnh cái mũ lại và buộc cái kính chắn gió lên. Nimya nhảy xuống cỗ máy và tiến tới chỗ Kino. Đám đông tách ra để tạo lối đi cho cô ấy.
Kino nói với Nimya, “Chúng tôi sẽ đi bây giờ.”
“Ế? Nhưng, chờ đã——” Nimya hỏi trong kinh ngạc.
“Tôi rất xin lỗi. Tôi phải đi thôi. Chuyện sẽ trở nên phức tạp... À tiện đây, chúc mừng.”
“Chúc mừng. Đó thật là ấn tượng!”
Nimya nhìn xung quanh cô và hít sâu vào. Rồi cô quay lại phía Kino và Hermes,”Cô có được lòng biết ơn chân thành của tôi. Tất cả là nhờ có cô.” Và với ánh mắt long trọng, “....Có thể đó chỉ là sự tình cờ hay ý tưởng bất chợt đã mang cô tới đây, nhưng với tôi, đó là định mệnh. Nếu không nhờ có cô, cỗ máy ắt hẳn đã bị phá hủy, và tôi sẽ sống suốt phần đời còn lại trong thất vọng ê chề... Tôi nghiêm túc đấy. Từ ngữ không thể nào biểu lộ hết lòng biết ơn tôi dành cho cô.”
Nimya mỉm cười và vươn tay ra. Kino bắt tay cô ấy, và một lần nữa,
“Chúc mừng. ... Tôi đã có rất nhiều niềm vui,”
“Tôi cũng vậy. ...Bảo trọng.”
Nimya không hề rời mắt khỏi cái motor cho tới khi nó khuất dạng ở một ngã rẽ trên con đường. Rồi cô ấy nhìn những người theo sau quỳ phục đằng sau cô, và lẩm bẩm,
“Vậy, từ giờ mình nên làm gì đây nhỉ?”
—————————
Kino và Hermes băng qua cánh cổng không người và ra khỏi đất nước.
Nó vẫn ngập tràn những đầm lầy như trước đó, nhưng không bết bùn bằng. Giờ băng qua dễ hơn nhiều so với khi họ tới lần đầu. Hermes nói trong hạnh phúc khi cánh cổng càng lúc càng nhỏ dần sau lưng họ.
“Wow, thật là ấn tượng! Chỉ cần nhìn những khuôn mặt kinh ngạc đó xem! Họ cứ như đậu bị bắn bởi ống phun bồ câu!”
“...Bồ câu bị bắn bởi ống phun đậu?”
“Ừ, chính nó,” Hermes nói và trở nên im lặng.
Và chiếc xe motor tiếp tục băng qua miền đầm lầy.
Sau một lúc, Kino phá vỡ sự trầm mặc. “Dù là vậy, thứ đó quả thực không ngờ tới được. Tớ đã thực sự kinh ngạc.”
“Không phải sao? Họ đột nhiên hét lên ‘Pháp sư! Làm ơn tha thứ cho chúng tôi!’ . Nó sẽ tốn cả khối thời gian trước khi hiểu nhầm được xóa bỏ. Tớ chắc rằng chẳng mấy chốc sẽ có một tượng đồng được dựng lên cho cô ấy,” Hermes nói, và giờ Kino là người trở nên lặng thinh.
“... Không. Tớ không đề cập tới chuyện đó...”
“Ế? Ý cậu là gì?” Hermes thăm dò câu trả lời lấp lửng mơ hồ của Kino.
“Tớ không nghĩ rằng cái máy đó có thể thực sự bay lên,” Kino trả lời.
“Kino... cậu vừa nói gì cơ?”
“Tớ nói, tớ không nghĩ rằng sẽ có một cái – một cỗ máy có thể bay. Tớ hiểu rõ lí thuyết mà cô ấy giải thích cho twos, nhưng tớ không tin rằng nó lại khả thi... Đó thật sự là ấn tượng.”
Một lúc sau, chỉ có nghe thấy độc mỗi tiếng gầm từ động cơ đang vận hành tốt của chiếc xe motor. Đàn chim bói cá ở bên đường hét lên một tiếng chói tai, và rồi bay lên cùng một lúc.
“Kino! Vậy tại sao cậu lại hợp tác ngay từ đầu?”
Câu hỏi của Hermes đụng phải một câu đáp lại dửng dưng. “Tại sao á? Chà, nếu nó hoạt động tớ sẽ thấy được thứ gì đó thú vị. Nếu không, người đó ắt hẳn sẽ từ bỏ. Bên cạnh đó...”
“Bên cạnh đó?”
“Tớ chán.”
Âm thanh tắt ngấm. Sau một lúc, Hermes miễn cưỡng hỏi, “...V-vậy, giả sử rằng cậu không thấy chán ở đất nước đó, liệu cậu có giúp cô ấy không?”
“Tớ hẳn sẽ không. Tại sao ư, dưới những tình huống thông thường, nếu cậu bảo tớ một thứ như vậy có thể bay, tớ sẽ không tin cậu đâu.”
“……”
Và Kino tung cú đòn cuối cùng tới anh chàng im lặng Hermes. “Nó thật sự đã bay – cứ như ma thuật vậy. Để thấy thứ ấn tượng như vậy quả thực đáng để đi qua tất cả chỗ bùn lầy đó. ...Có chuyện gì sao, Hermes?”
“Ồ, không có gì. Tớ chỉ đang cân nhắc đánh giá phạm vi của tiềm năng mà con người có.”
“Uh-huh…”
Kino miễn cưỡng trả lời câu nói huyên thuyên rất nghiêm túc của Hermes khi họ nhàn nhã đi ngang qua bên bờ khu đầm lầy.