Ngày xửa ngày xưa, có hai người lữ khách.
Ngồi trên một chiếc ô tô cũ đến độ chỉ chực lăn ra hỏng bất cứ lúc nào, hai người đến một đất nước và được người dân ở đó hỏi ý kiến:
"Trẻ con ở đây quá hỗn láo và ngỗ nghịch, không lúc nào ngừng phá phách. Để giáo dục bọn nó, trước đây, chúng tôi yêu cầu chúng làm nhiều việc như nuôi thú cưng, học nhạc, vẽ tranh, nhưng vô ích. Hai vị lữ khách có thể cho chúng tôi lời khuyên không?"
Hai vị khách đi dò xét xung quanh thị trấn, quả thấy con nít ở đây, đứa nào cũng vô kỷ luật như ngựa xuổng chuồng.
Nhưng rồi -
"Sao mày ngu thế? Mày không nhớ phải cho thú cưng ăn à?"
"Đừng cãi chày cãi cối nữa, nhanh tay nhanh chân lên học nhạc đi! Trong sách nói, đến cả đồ rác rưởi như mày cũng làm được thứ dễ ợt đấy."
"Mày vẽ cái quỷ gì thế này? Mày không tập trung là tao lại đánh cho nát đít bây giờ!"
Phụ huynh và người lớn đánh đập, chửi bới trẻ con khắp nơi.
Ngày kế tiếp, những điều luật vô dụng được thay đổi, trẻ con vẫn không thèm vâng lời.
Hậu quả là, trẻ con khắp thành phố đều nổi loạn bằng cách ném vật nuôi xuống từ trên cao, đập nát nhạc cụ xuống sàn, châm lửa thiêu rụi tranh vẽ, tóm lại, chúng làm bất cứ điều gì mình muốn. Mặc dù trước đó trẻ con đã bị người lớn đánh cho nên thân, những vụ việc do chúng gây ra vẫn không hề thuyên giảm.
Trước tình hình đó, một trong hai lữ khách, một người phụ nữ xinh đẹp, ra dáng bề trên so với người còn lại, bèn nói với đám người lớn:
"Sau vụ này, mọi người nên dạy chúng cách dùng Persuaders (tên một loại súng). Tập bắn súng là cách tập trung tốt nhất."
Nghe vậy, đám người lớn thốt lên "Ồ!", "Chính xác!". Sau đó, hai lữ khách nhanh chóng rời khỏi đất nước.
"Hẳn Sư phụ làm thế là có chủ ý riêng?"
"Có thể."
Hermes và Kino trò chuyện mới nhau trong lúc chạy về hướng đất nước đó.
"Nhưng mà, Hermes này, Sư phụ dạy tớ nhiều thứ lắm."
"Như tập cảnh giác cao độ trong khi ngủ đề phòng bị bắn lén, và bình tĩnh bắn trả kể cả khi bị đạn bắn sát rạt ngay bên cạnh, đại loại vậy."
Lát sau, họ đã đến bờ tường thành phố. Hermes nói, "Không tin nổi nó vẫn còn đây."
Khi Kino và Hermes xin vào tạm trú, viên chức nhập cảnh ngăn không cho Kino mang bất cứ khẩu Persuader nào vào trong. Khi được hỏi lý do, anh ta nói, giọng có vẻ hơi ngượng ngùng.
"Cách đây rất lâu, một loạt vụ giết chóc xảy ra ở đất nước chúng tôi..."
Hermes không ngần ngại hỏi: "Giết chóc như thế nào?" nhưng người viên chức không trả lời.
Kể cả vậy, cả hai vẫn quyết định vào thăm đất nước.
Hóa ra mọi đứa trẻ ở đây đều sống vui vẻ và hạnh phúc. Chúng yêu quý vật nuôi, mê âm nhạc và thích tranh vẽ. Nơi nơi đầy ắp tiếng cười của trẻ thơ.
Những người lớn chứng kiến cảnh này cũng rất mực điềm tĩnh. Họ không quát mắng, la hét, thậm chí còn không ai dám đánh trẻ con.
Kino nhìn quanh và trông thấy một người đàn ông vừa trạc ngũ tuần đứng nhìn lũ trẻ đầy âu yếm. Kino bước lại gần và tự giới thiệu bản thân.
"Tôi chưa từng đến một nơi mà trẻ con hoạt bát và hạnh phúc nhường này. Liệu ông có thể cho tôi biết chính sách giáo dục ở đây được không?"
Người đàn ông trả lời ngắn gọn:
"Không dùng bạo lực."
Hermes hỏi. "Tức là...?"
Mặt Kino tỏ vẻ khó hiểu, cứ như hiển hiện dòng chữ "đấy không phải một lời gợi ý", thế rồi người đàn ông thẳng thắn tiếp lời:
"Vì trước đây, khi dạy dỗ người khác, chúng tôi chỉ dùng biện pháp cưỡng ép. Miễn là chúng tôi không dùng bạo lực, mọi việc sẽ ổn."
Kino nghiêng nghiêng đầu, ra điều còn khó hiểu hơn.
"Đứng từ góc độ giáo dục, tôi tin lữ khách các vị sẽ hiểu. Nếu không thấu hiểu người được giáo dục và tự bản thân người làm giáo dục, không thể hướng mọi việc theo ý mình mong muốn."
"Nên..."
"Nên bất kể đó là hành vi đúng đắn hay hành vi không được phép, ta phải làm gương trước."
"Thế... các ông đã làm thế nào?"
Người đàn ông im lặng trước câu hỏi của Kino.