Ba giờ sáng.
Tôi cuối cùng cũng hoàn thành công việc. Như mọi khi, tôi sắp xếp lại bản thảo. Như mọi khi, tôi bỏ chúng vào trong một phong thư. Và như mọi khi, tôi xếp nó gọn gàng ở sâu dưới đáy ngăn kéo. Nó sẽ ở đó cho tới khi biên tập viên của tôi tới lấy nó đi.
Tôi đứng dậy khỏi ghế và chậm rãi duỗi thân và đi tới giữa phòng. Tôi duỗi thân từ chân tới đầu, cứ như thể cố làm mình cao lên vậy.
Sau khi gây ra âm thanh như một con mèo kẹt dưới mình bốn anh chị em của nó, tôi cảm thấy sức lực như bị rút sạch. Cơn mệt mỏi mà tôi đã lãng quên khi tôi ngồi viết trên bàn một mạch suốt mười tiếng đột nhiên ùa về cơ thể.
Tôi yêu cái cảm giác mệt mỏi này.
Cái cánh tôi chui vào giường cũng khang khác, cứ như tôi trở nên rất nặng vậy. Nếu tôi để bản thân thả lỏng, tôi có thể nằm hàng giờ mà không hề suy nghĩ về cái gì cả.
Nếu tôi không để bản thân thả lỏng đủ sâu, cơ thể tôi sẽ cảm giác như đang bồng bềnh trôi, và đầu thì quay mòng mòng. Tâm trí tôi hẳn sẽ ngập tràn vô vàn suy nghĩ.
Công việc của tôi bây giờ. Kế hoạch của tôi trong tương lai. Nếu suy nghĩ của tôi chỉ dừng lại ở đấy thì cũng ổn thôi, nhưng nếu tôi tình cờ nghĩ ra một câu chuyện mới, vậy thì chịu thôi. Tôi sẽ chẳng tài nào chợp mắt nổi.
Trong trường hợp đó, tôi sẽ nằm trên giường với tư thế thẳng người, và nếu tôi không bật dậy viết những thứ kẹt trong đầu tôi vào một cuốn sổ luôn bên cạnh tôi, chúng sẽ biến mất. Một khi tôi đã viết xong, mặt trời sẽ lên cao. Bộ não mệt mỏi của tôi cảm thấy ngưỡng mộ những người nói cái câu, ‘Nhà văn làm việc cả ngày lẫn đêm.’
Tôi cảm thấy tôi có quyền được lười biếng sau khi hoàn thành một câu chuyện mà ngốn của tôi tương đối nhiều thời gian. Tôi rơi tõm xuống giường.
Thịch! Cơ thể tôi nẩy lên, và từ từ nhưng chắc chắn, thả lỏng người ra. Khắp cơ thể tôi đều cảm thấy nặng như chì, và tôi chẳng muốn di chuyển một chút nào. Mặc dù vậy, tôi vẫn đưa tay ra khẽ vén mái tóc dài ra, nó khiến tôi khó thở. Vẫn còn quá sớm để tôi chìm vào giấc ngủ nghìn thu.
Đúng vậy. Mai tôi sẽ đi cắt tóc. Tóc của tôi đã dài ra rất nhiều sau một thời gian bị bỏ mặc.
Tôi đột nhiên nhớ về tuổi trẻ của mình, khi tôi vẫn còn có mái tóc ngắn tới mức chả giống con gái chút nào.
Cái hồi tôi vẫn còn cầm khẩu súng và sống giữa khói súng.
Và tôi nhớ về cái ngày mà mọi thứ đột nhiên kết thúc.
Cái xe motor mặt dày Hermes kia, tôi tự hỏi cậu ấy ở đâu và cậu ấy đang làm gì lúc này?
Tôi tự hỏi cậu ấy sẽ nói gì khi cậu ấy thấy tôi như thế này, hoàn toàn định cư tại một nước, và trở thành một cây bút thành danh?
Đúng vậy. Mai tôi sẽ đi cắt tóc.
Tôi không thể cắt nó ngắn như hồi đó, nhưng––– ngày mai, tôi sẽ đi cắt tóc.
Sau khi đã quyết định, tôi cuối cùng chìm sâu vào giấc ngủ.
*
Một chiếc xe motor đơn độc đứng trên đỉnh đồi cát.
Đó là một bãi biển ngập cát vàng và lốm đốm những đá là đá. Những hòn đảo với muôn vàn kích cỡ xẻ dọc mặt biển rộng mở. Những cơn sóng hiền hòa. Mặt trời mùa xuân cao vút trên bầu trời trong xanh, dịu dàng sưởi ấm nhân gian.
Ra khỏi bờ biển, những rặng thông vươn lên trên bãi cát và phát triển vượt bậc. Không lâu sau những bụi thông trở nên tươi đẹp, căng tràn sức sống.
Chiếc motor đậu giữa bãi biển và những cây thông đang lớn.
Nó chất đầy hành lý du lịch. Mỗi bên bánh sau có một cái hộp, chất bên trên là một cái túi lớn và một cái túi ngủ được cuộn tròn. Một cái bảng gỗ nhỏ được gắn chặt ở dưới chân chống hông để nó không chìm trong cát.
Một con người đơn độc mượn bóng râm nằm bên trái chiếc motor nhìn ra biển. Đó là một cô gái trẻ, tầm tuổi thanh niên. Mái tóc vàng của cô được cắt ngắn như một kỵ sĩ, và cô có đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo rất xinh đẹp.
Chiếc áo vest và quần dài cô đang mặc chằng chịt mảnh vá, và đôi dép sandal bó chặt vào chân. Cô đang nắm lấy một khẩu súng tự động. Khẩu súng này được gắn với một thứ trông như báng súng tỉa, có thể tì vào vai và cằm để bắn.
Với vẻ căng thẳng trên mặt, người đó chăm chú nhìn về phía mảnh rừng nhỏ phía trước cô.
“Này, tôi không biết cô là ai, nhưng tôi nghĩ cô tốt hơn là nên dừng lại đấy,” chiếc xe motor nói, nhưng người kia không trả lời. Cô nắm lấy khẩu súng và mắt đảo qua lại, cố gắng không bỏ qua bất cứ cái gì di động.
“Chà, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng mà ai không tấn công lại đi tấn công Kino...,” chiếc xe motor lại nói.
“Im đi!”
Người kia sỗ sàng quát, và rồi, với giọng dịu đi pha chút lo lắng, hỏi chiếc motor,
“Vậy ra đó là Kino à? Tên của lữ khách đó.”
“Đúng vậy. Và người mà cô đang dùng làm khiên phòng ngự là Hermes,” chiếc xe motor tên hermes nói, và tiếp tục nói với giọng thờ ơ chả chút căng thẳng, “Dù sao thì cũng rất vui khi được gặp cô.”
“Ah. Tôi là Inid.... này, chuyện đó không quan trọng!” người gọi là Inid hét lên.
“Inid à? Rất vui khi được gặp cô,” Hermes chào hỏi.
Mặc kệ chuyện đó, Inid nhổm người lên một chút và nhòm từ bên cạnh túi ngủ. Với khẩu súng ngắn gắn chắc trên vai, cô ấy nhắm về phía rừng cây và bắn. Ba tiếng nổ giòn tan vang lên, và ba vỏ đạn rơi xuống nền cát. Đó là một khẩu súng tự động tam điểm hỏa, tức là một lần bóp cò bắn ba viên.
“Tsk!”
Khi Inid chậc lưỡi, Hermes hỏi, “Cô bắn trượt rồi à?”
“Im đi!”
“Với kĩ năng như vậy, cô mới là người sẽ bị bắn đấy.”
Inid cười đầy khinh bỉ. “Chính vì vậy mà ngươi ở đây – làm khiên phòng ngự. Nếu bánh xe ngươi vô tình bị bắn, lữ khách kia sẽ không thể tiếp tục lộ trình, đúng không?”
“Tôi đoán vậy.... nhưng người mà chúng ta đang bàn tới ở đây là Kino, nên...”
Cái khoảnh khắc Hermes nói vậy, âm thanh xé gió vang lên. Cái túi ngủ rách bươm ra, và lông bên trong bay lả tả trong gió. Viên đạn sượt qua vành tai của Inid khi cô cố nhìn lại. Mái tóc vàng vương đầy lông trắng.
“... Tôi chắc chắn cô ấy sẽ chẳng ngại ngần lấy một giây mà bắn đâu, như cô vừa thấy đấy.”
“... ...”
Khuôn mặt của Inid đanh lại, và núp sau động cơ của Hermes.
“Nếu cô không làm gì kịp thời thì Inid...”
“Đ-đừng có nói tên ta như thể chúng ta thân nhau lắm ấy!” Inid quát lên bằng giọng trầm nhất có thể, và khẽ chửi rủa.
“Tại sao cô lại tấn công lữ khác? Nói cho cô biết, Kino chẳng giàu có gì đâu.”
“Chuyện đó không quan trọng. Cái quan trọng là ta phải tấn công và trộm được một người.”
“Để làm gì?”
Không hề trả lời, Inid ngẩng đầu lên, và trong khi tìm kiếm cái gì đó di động bên trong rừng, bắn vài phát liên tục. Những loạt đạn ba viên, năm lần như vậy. Mười lăm tiếng nổ vang vọng khắp bãi biển.
Sau khi bắn, Inid vội vàng nằm xuống, vứt một băng đạn rỗng ra, kéo một băng mới ra khỏi túi áo ngực và nạp vào trong súng.
“Chết tiệt! Cô ta lại lẩn vào trong rừng!”
“Cô lại trượt rồi à? Cô bắn quả nhiên là tồi...,” Hermes nghịch ngợm nói.
“Ta đã bảo ngươi im đi!” Inid giận giữ quát.
“Chà, bình tĩnh nào. Trong một trận chiến thì mất bình tĩnh chẳng mang lại gì tốt lành đâu.”
“T-ta không muốn bị một kẻ như ngươi lên mặt dạy đời.... Nhưng có vẻ ngươi nói đúng....”
Inid thở một hơi dài và nhẹ nhàng lắc đầu.
“Chà, hỏi lại nhé, tại sao cô lại đi tấn công lữ khách vậy?” Hermes hỏi, và Inid trả lời ngay lập tức,
“Để được công nhận là thành viên.”
“Của cái gì?”
Inid giữ nguyên tư thế, và trong lúc chĩa súng thẳng theo hướng nhìn,
“Hải tặc. Những hải tặc trong vùng này có một truyền thống. Đó là kiểm tra năng lực của những người muốn trở thành hải tặc, diễn ra vào sinh nhật tuổi mười lăm của họ. Vào ngày đó, ngươi phải tấn công người đầu tiên ngươi gặp, và cướp hành lý của người đó. Nếu cần thiết có thể giết luôn. Nếu ngươi không thành công, ngươi sẽ chẳng bao giờ trở thành hải tặc được.”
“Oh, tôi hiểu. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra khi đối thủ mạnh một cách bất thường? Nếu họ đánh trả thì sao?”
“Đó còn tùy thuộc vào may mắn.... May mắn cũng là một phần quan trọng của một hải tặc. Ở đây cái đó cũng phải được kiểm tra.”
“Oh, tôi hiểu,” Hermes ngưỡng mộ nói.
“Còn về ta, hôm nay là ngày như vậy. Ta sẽ bắn hạ tay lữ khách kia và được mọi người công nhận. Ta sẽ nối gót cha ta, và một ngày nào đó trở thành thuyền trưởng. Và vì vậy.... ta không thể để tàu chìm khi vừa mới hạ thủy!” Inid cáu tiết nói với vẻ nghiêm nghị trên mặt.
“Hmm... cô quả là liều lĩnh.”
“Thế cũng được. Ta sống chỉ vì ngày này.... dù đối thủ là ai ta cũng sẽ thắng!”
Inid siết chặt khẩu súng. Với đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo, cô chăm chú nhìn rừng cây thông qua khe hở giữa động cơ và khung máy của Hermes.
“Giờ, ra đi. Cô định bắt tôi chờ vĩnh viễn chắc...,”
Inid lẩm bẩm.
Ba giây sau, có cái gì đó màu đỏ chĩa vào mắt trái của Inid. Cô quay đầu đầy hoảng loạn. Một chấm sáng màu đỏ lúc này đang nằm lọt thỏm trên vai cô, vào cái nơi trước đó là vai cô. Ánh đèn laser chiếu xuyên qua khe hở giữa động cơ và khung máy.
“!”
Inid vội vàng tránh ra khỏi khe hở đó. Cùng một lúc, tiếng nổ vang lên trong khu rừng.
Viên đạn không bắn trúng Hermes. Nó cũng không trúng Inid. Nó trúng cái bảng gỗ bên dưới chân chống của Hermes, thổi bay nó đi.
“Whoa!” Hermes hét lên. Chân chống của cậu ta chậm rãi lún xuống, và cậu ta chuẩn bị đổ về bên trái.
“Ah!” Inid vặn mình để tránh cái túi và túi ngủ bổng nhiên rơi xuống mặt cô. Cô tránh được mấy thứ đó rơi xuống đầu, nhưng đổi lại, cô bị ghim lại bên dưới Hermes. Mặt ngửa lên, cả hai chân kẹt dưới động cơ, và tay phải dưới hành lý, cùng với khẩu súng.
“Thật là xấu hổ...,” Hermes đổ sõng soài lẩm bẩm.
“Ugh!”
Inid điên cuồng cố trườn ra, nhưng tay trái của cô chỉ túm được lấy cát. Cô đẩy Hermes ra, nhưng cậu ta chả nhúc nhích là mấy.
“Chết tiệt! Ngươi nặng quá! Ra khỏi người ta nhanh!” Inid hét lên.
“Đừng có bắt tôi làm chuyện không thể thế chứ,” Hermes nói.
Trong khi nhìn lên bầu trời, Inid dồn hết sức lực đẩy hermes ra. Hình như cậu ta có nhích lên một chút, và khi cô nghĩ cô đã có thể rút chân ra khỏi động cơ.
“!”
Bầu trời bỗng tối sầm. Ai đó đang nhìn xuống Inid. Cô không thể thế rõ khuôn mặt của người này do chói mắt, nhưng tay phải người này đang chĩa thẳng khẩu súng lục cỡ nòng lớn về phía cô. Ánh đèn đỏ vốn nhắm vào người Inid đang chĩa vào đầu gối cô.
“Chết tiệt... cô lừa tôi.... Cô có hai khẩu súng...,” Inid lẩm bẩm, khuôn mặt trắng bệch đầy hoảng loạn.
Người đó khẽ nâng khuôn mặt cô lên. Đó là một cô gái trẻ tầm tuổi thanh niên, với máy tóc ngắn, đen và chẳng được chải chuốt gì cả, và mặc một cái áo vest màu đen.
“Cậu có sao không, Hermes?”
“Tớ ổn, nhưng cái túi ngủ thì chưa chắc đâu. Cậu thì sao, Kino?” Hermes hỏi lại. Cái người gọi là Kino trả lời, súng vẫn chĩa về phía người bị kẹt bên dưới Hermes.
“Tớ đoán vậy.”
“Thế thì tuyệt. Nhanh nhấc tớ dậy đi.”
“Trước đó...”
Kino từ từ liếc mắt nhìn về phía đôi mắt màu ngọc lục bảo đang chĩa vào cô.
“Hmph! Nếu cô định bắn thì bắn nhanh lên!” Inid.
“Để tôi giới thiệu, đây là Kino.”
Hermes giải thích đơn giản và ngắn gọn tình huống của Inid.
“Tôi hiểu. Vậy ra vì vậy mà cô mới đột nhiên tấn công chúng tôi. Một bài kiểm tra để được công nhận à...,” Kino nói. Hermes lúc này vẫn đang nằm trên cát nói,
“Ừ. Đại khái là ‘nghi thức tế cờ’”
“... ...Um, ‘nghi thức trưởng thành’ chứ?”
“À ừ, chính nó,” Hermes nói rồi lại im bặt.
“Cậu nói đùa càng lúc càng tệ Hermes ạ. Cái đó nghe khác nhau mồn một mà,” Kino ngạc nhiên đáp.
“... Thật sao? Chà, cũng chẳng sao, cậu hiểu được là được. Ngôn ngữ là như vậy đó.”
“Nhưng tớ phải mất nhiều thời gian hơn để đoán ra. Nên–––“
“Vậy sao? Nhưng để tăng cường kĩ năng suy luận của cậu, nhiệm vụ của tớ là –––“
Khi cuộc tranh luận nghiêm túc giữa Kino và Hermes đang lên tới cao trào,
“Hai người kia! Đừng có lờ tôi đi chứ!” Inid hét lên từ bên dưới.
Kino đút khẩu súng trở lại bao súng ở đùi phải. Cô ấy cầm khẩu của Inid lên, gỡ băng đạn ra, và trong nháy mắt tháo rời nó ra. Rồi cô ném mọi thứ đi. Cô lấy một sợi dây từ trong túi và trói tay chân của Inid lại, mặc kệ cô nghiến răng đầy tức giận. Sau đó, cô thả inid ra.
Kino nhấc Hermes dậy và cố gắng chỉnh cân chân chống của cậu nhờ mảnh vỡ của cái bảng gỗ. Trong lúc đó, Inid cố gắng dùng răng cắn đứt dây để tẩu thoát.
Khi Kino cuối cùng cũng dựng được Hermes dậy, Inid bứt được dây ra và lao về phía Kino.
“Ăn cú này xem!”
Kino nhanh lẹ né nắm tay phải của Inid, và cùng một lúc, nắm lấy cổ áo của cô bằng tay phải. Inid bị ném xuống đất. Bằng khuỷu tay, Kino dồn toàn bộ trọng lực xuống bụng Inid.
“Guh!”
Inid thốt lên đầy đau đớn và ngất xỉu ngay lập tức. Kino đặt cô sang một bên và trói tay cô ra đằng sau.
“Làm tốt lắm...”
Khi Kino lẩm bẩm, Hermes trêu, “Cô ấy rất dũng cảm. Cậu nên học theo đấy, kino.”
Sau khi ho vài hồi, Inid ngồi dậy. Rồi cô quay về phía Kino với khuôn mặt lấm tấm cát rồi khóc.
“Giết ta đi! Giết ta đi! Nếu ta không thể trở thành hải tặc thì tốt nhất ta nên chết đi! Giết ta đi! Ngươi không làm được sao, đồ chíp hôi?!”
“Cậu nghe thấy rồi đấy, Kino. Cậu định làm gì bây giờ?”
Kino nhìn Hermes, và rồi lắc đầu với ánh mắt buồn rầu.
“Giết ta đi! Ngươi định để ta thế này ư?! Đồ khốn! Chịu trách nhiệm và giết ta đi!”
Vẫn cứ mặc kệ Inid, Kino đi vào rừng và lấy khẩu súng khác của cô. Khẩu súng tự động được treo trên một cành cây, một sợi dây dài gắn với công tắc đèn laser. Kino gỡ sợi dây ra và bỏ khẩu súng lại bao súng đằng sau eo.
Khi cô trở lại, Kino thấy Hermes đang tán gẫu với Inid.
“––Và như vậy, như tôi đã nói, vận may hôm nay không nghiêng về phía cô. Vận may, cô nghe thủng không? Vận may. Chính cô nói thế mà, phải không? ‘Cái đó cũng được kiểm tra.’ Cô không phải chán nản như vậy; chà tôi đoán cô cũng không chịu được. Sau cùng thì đó cũng là đích nhắm của cả cuộc đời cô, nên tôi không thể đi bảo cô hãy phấn chấn lên. Nhưng chuyện là vậy đó, và cô chỉ phải chấp nhận nó. Không phải cả cuộc đời cô đến đây là hết, và có lẽ trong những lựa chọn trong tương lai, vận may lại ngả về phía cô thì sao. Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi cô–––“
“Im đi..., im đi...” Inid liên tục vừa lẩm bẩm vừa nức nở.
Hermes mặc kệ và tiếp tục, “Thấy không, có những lúc xe motor phải thay đổi người lái. Khi chuyện đó xảy ra, phong cách lái và cung cách đối xử thỉnh thoảng sẽ thay đổi chóng mặt, trở lên không thể chịu nổi. Nhưng đó là số phận của một chiếc xe motor, và ta chẳng thể làm gì khác cả. Có lẽ con người cũng vậy–––“
Khi Kino thở dài, cô để ý một con thuyền nhỏ xuất hiện từ trong bóng râm của một hòn đảo. Con thuyền hướng thẳng về phía họ bằng tốc độ tối đa. Cô có thể thấy vài bóng đàn ông ở trên boong tàu.
“Đó là...,” Kino nói, và Hermes tạm ngưng bài diễn văn an ủi lại để nói,
“Yup. Họ trông như đồng đội của Inid vậy.”
Kino gật đầu. “Vừa kịp lúc. Ta chuồn nhỉ?”
“Tất nhiên.”
Kino tháo mũ và kính chắn gió ra khỏi thắt lưng và đéo lên. Cô ngồi lên Hermes, và khi cô vừa định nổ máy,
“Lữ khách! Xin dừng lại! Chúng tôi không hề có ý định làm hại cô!” Vang vọng từ con thuyền, một tiếng hô qua loa phóng thanh vang lên.
“Đây là luật lệ của chúng tôi để đền bù cho những người bị dính vào nghi lễ này và sống sót! Làm ơn chờ đã!”
Tiếng hô và con thuyền lại gần.
“Ta làm gì giờ, Kino?” Hermes hỏi.
“Chà, để cho chắc...”
Khi Kino cố khởi động động cơ của Hermes.
“Đó là luật... Hải tặc không nói dối...,” Inid thở dài nói, đầu vẫn tì trên mặt đất.
“... ...”
Kino nhảy ra khỏi Hermes và tháo dây trói cho Inid. Inid vòng tay ra phía sau, nhưng vẫn ngồi đó không đứng dậy.
Con tàu tiến vào bãi biển. Tất cả bảy người cập bến đều vác khẩu súng trên vai, nhưng trông chẳng ai có địch ý cả.
Đầu tiên, họ vây quanh Inid, cúi mình và vội vã hỏi xem cô có bị thương không. Inid không nhìn mặt họ và chỉ lắc đầu.
Một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm lại chỗ Kino và nói,”Lữ khách, tôi là thuyền trưởng. Như đã nói, tôi muốn cô nhận lấy thứ này.”
Thuyền trưởng lấy ra một vốc vàng bạc từ cái túi treo trên vai và đưa cho kino.
Kino từ chối, giải thích rằng mang theo những thứ không thuộc về mình sẽ gây nghi ngờ.
Khi thuyền trưởng đề nghị muốn chịu trách nhiệm, Kino hỏi ông ta có thể cho cô xin chút nhiên liệu và đạn dược không.
Thuyền trưởng yêu cầu một gã đi lấy vài can xăng từ con tàu. Kino đổ vào bình xăng của Hermes tới khi đầy.
“Cảm ơn rất nhiều,” Kino nói với thuyền trưởng. Ông chỉ lắc đầu.
“Tôi mới là người phải cảm ơn cô. Thật là buồn khi đứa trẻ đó không thể trở thành một trong chúng tôi, nhưng nhờ cô mà con bé có thể tiếp tục sống...” rồi ông ta hỏi Kino, “Sau khi cô trói con bé, cô có thể giết nó nếu cô muốn. Tôi tin rằng một người với kxi năng điêu luyện như cô sẽ không ngần ngại giết kẻ thù ngay trước mắt. Nhưng cô lại không làm. Tại sao vậy?”
Kino nhìn Ino vẫn còn cúi gằm trên mặt đất khóc nức nở. Những người đàn ông xung quanh cô cũng đang khóc cùng với cô. Kino nhìn khuôn mặt thuyền trưởng và nói.
“Tôi không biết.”
“Tôi hiểu...”
Rồi thuyền trưởng với đôi mắt ngân ngấn nước lẩm bẩm,
“Đứa bé đó thật may mắn. Rất may mắn... Cứ thế đi.”
*
Vì vậy, vào cái ngày đó mười năm trước, tôi không thể trở thành hải tặc. Vì vậy, tôi tới sống tại một thế giới hoàn toàn khác. Nó vẫn giống vậy, mà lại chẳng giống. Sự thật rằng tôi không thể sống tại thế giới đó khiến tim tôi nặng trĩu.
Tôi tiếp tục khóc khi chiếc xe motor rời đi, khi tôi lên tàu, và khi chúng tôi tới căn cứ.
Mọi người rất tốt bụng. Không ai chỉ trích tôi, cười tôi, hay cô giấu vẻ thất vọng bằng những nụ cười. Tôi có cảm giác muốn giết bất cứ ai làm như vậy, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều ổn.
Kể cả vậy, tôi tới một hòn đảo hoang vắng mà không xin phép ai. Đó là một hòn đảo nhỏ không hề có thức ăn hay nước uống. Tôi ở đó một mình suốt năm mươi ngày.
Tôi chẳng làm gì trừ ngồi nhìn thẫn thờ cả ngày. Tôi nghĩ tôi sẽ chết vì đói. Tôi nghĩ tôi sẽ chết thật nếu như mọi người không lén lút để thức ăn và nước uống ở gần tôi. Tôi thật sự rất biết ơn mọi người.
Sau đó, tôi bị đưa tới một đất nước gần đó, đất nước kia bí mật hỗ trợ cho hải tặc, như là luật lệ khi không hoàn thành được nghi thức trưởng thành. Rồi tôi bắt đầu sống một cuộc sống bình thường. Lần đầu tiên trong đời, tôi tới trường và học.
Học hỏi nhiều điều trở thành thú vui của tôi.
Tôi học xong sớm hơn tôi nghĩ, và được thuê vào một công ty xuất bản sách dễ dàng hơn nhiều so với tôi lường trước.
Nó thú vị hơn tôi dự đoán. Trước giờ tôi lờ sách vở đi, nhưng giờ tôi lại thích chúng. Không lâu sau, tôi cảm thấy muốn viết chúng, và nó nhanh chóng trở thành công việc của tôi.
Tôi không bao giờ biết được công việc tôi đang có bây giờ có thú vị hơn so với nghề hải tặc hay không.
Ngày qua ngày, khi tôi nhìn những mẩu tin trên báo hay tin đồn về hải tặc, cả cơ thể tôi đều như thét lên đầy khao khát về cái thế giới kia, thế giới mà tôi không còn thuộc về.
Nhưng kể cả vậy... cái tôi hiện nay, chứ không phải cô ấy, mới là tôi. Và nó vẫn sẽ như thế.
—
Từ lúc đó, tôi luôn kiểm tra từng người vào trong nước; nhưng chẳng có chiếc xe motor nào tên Hermes cả, và cũng chả có lữ khách nào tên Kino hết.
Tôi hẳn sẽ chào đón họ nếu họ tới.
—
Họ sẽ không thể nào bị bọn cướp tấn công và giết chế chứ?
Chà, ít nhất với họ, chuyện đó khó mà xảy ra.
Giờ, tôi sẽ đi cắt tóc.
Tôi không thể để nó ngắn như hồi đó, nhưng tôi sẽ đi cắt tóc.