Kino no tabi - The Beautiful World

vùng đất của những khuôn mặt đồng nhất -haccp-

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nơi đây cứ như là do từng cái bàn thấp xếp lại với nhau vậy.

Giữa một vùng đầy đất nâu và sỏi đá, vô vàn những ngọn đồi với đỉnh bằng tụ tập. Giữa những ngọn đồi ngập tràn dấu tích từ xa xưa khi mưa bào mòn sâu vào đất. Thêm vào đó nữa, thời tiết xấu đã san bằng đáy các thung lũng. Trong những thung lũng và trên những ngọn đồi, chẳng có lấy một ngọn cỏ mọc lên.

Bầu trời xanh biếc và trong vắt. Xa xa trên cao, những đám mây mỏng bay bay.

Một con đường đơn độc. Từ xa ta chỉ trông thấy như một đường thẳng màu trắc; con đường thẳng băng khi lên trên ngọn đồi, và vẫn thẳng băng khi đi xuống thung lũng.

Gạt bụi bay tứ tung, một chiếc xe motor đơn độc (Ghi chú: Một phương tiện hai bánh. Chỉ để ghi chú là nó không biết bay).

Chiếc motor chất đầy hành lý du lịch. Có vài cái hộp gắn vào hai bên bánh sau, và có một cái vali lớn cùng một cái túi ngủ cột trên nóc. Bên hông cái vali treo một cái cốc bạc nhỏ, đung đưa.

Người lái mặc một cái áo khoác màu nâu, viền áo dài kéo tận xuống đầu gối. Cô ấy đội một cái mũ với vành che tai, cùng với một chiếc kính chắn gió. Cô ấy còn đeo một cái khăn quấn qua mặt để bảo vệ khỏi bụi bặm.

Chiếc motor leo lên sườn dốc của ngọn đồi, và không lâu sau leo lên tới đỉnh của những chiếc bàn là tạo vật của thiên nhiên. Khi cô đang định đi xuống dốc, người lái đột nhiên dừng chiếc xe lại. Cô khẽ nhìn bánh sau và để nó trượt xuống. Bụi bặm bám lấy khắp chiếc xe và người lái, và không lâu sau được dọn sạch.

“Cậu có thấy không, Hermes?” người lái nói, kéo khăn che mặt xuống. Đó là một khuôn mặt trẻ trung. Cô ấy vẫn đang tuổi thanh niên.

Chiếc motor gọi là Hermes trả lời, “Ừ, tớ có thấy. Khá là hoành tráng đấy.”

“Ừ,” người lái gật đầu.

Họ đang nhìn xuống thung lũng với độ rộng lớn không thể so sánh cùng những thung lũng khác. Ngọn đồi phía bên kia chỉ có thể loáng thoáng thấy. Và ở giữa thung lũng có một đất nước.

Những bức tường cao xây bao quanh đất nước tạo thành một vòng tròn khổng lồ. Tại tâm vòng tròn, từng cụm những tòa nhà cùng đường phố ngang dọc hiện lên. Một khu rừng xanh đầy sức sống bao quanh đất nước. Sâu trong khu rừng là vài chiếc hồ lấp đầy bởi làn nước trong xanh.

Một mảnh đất hoang vu chỉ độc một màu nâu cùng một khu rừng xanh tươi. Bên trong và bên ngoài cái vòng tròn này là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

“Kino, cái thứ nước đó là gì vậy?” Hermes hỏi. Người lái tên Kino trả lời.

“Chắc là nước ngầm phun lên. Những con sông hùng vĩ tạo thành bởi thung lũng này hẳn vẫn còn đang chảy ở sâu bên trong lòng đất.”

“Ồ, tớ hiểu. Nhanh lên và vào xem nơi này thôi! Tớ thật sự rất hứng thú xem một đất nước tuyệt vời tọa lạc tại một nơi tuyệt vời thế này,” Hermes hạnh phúc nói.

“Tớ cũng vậy.” Kino lại treo khăn lên.

Cô phóng Hermes đi và lao xuống thung lũng đầy khí thế.

Có người đang nhìn Kino và Hermes từ đằng xa, rất xa qua một cặp ống nhòm viễn vọng. Họ đào một cái lỗ trên nền đất và phủ lên đó tấm vải cùng màu.

Người đó chậc lưỡi. “Tệ rồi đây.... Họ đang đii vào đất nước đó.”

Ai đó bên cạnh người kia hỏi, “Là một lữ khách, đúng không? Cậu có nghĩ họ không sợ những điều kinh khủng đang đợi họ trong đất nước đó sao?”

Người đầu tiên khẽ nghiêm giọng và khạc nước bọt, “Ai mà lại đi vào khi học biết chứ...?” Người đó tiếp tục,

“Trung sĩ, liên lạc với tổng bộ. Bảo họ chúng ta đang trong tình trạng khẩn cấp.”

Cổng thành của đất nước chỉ có một. Kino phải chạy vòng quanh tường cho tới khi cô tới phía bên kia.

Ngay trước cổng thành là một phòng gác, ở đó một chàng trai trẻ cùng một cô gái trẻ vừa làm lính gác vừa làm người quản lí nhập cư.

Kino báo cho hai người quản lí rằng cô ấy tới đất nước này trong khoảng thời gian ba ngày nhằm tham quan và giải trí. Hai người quản lí bảo cô rằng có một điều kiện.

“Trước khi tiến vào đất nước, cô phải trải qua một cuộc thử máu, cô Kino. Hành động này nhằm đảm bảo cô sẽ không mang bất kì bệnh dịch nguy hiểm nào vào. Cuộc thử máu sẽ tốn một chút thời gian. Cô có chấp nhận không?”

Kino hỏi cô chính xác phải làm gì, và người quản lí trả lời rằng họ sẽ lấy một mẫu máu từ tay cô bằng một cái kim.

“......”

Nhìn Kino trầm mặc, trông như rất mâu thuẫn, Hermes hỏi. “Sao vậy Kino? ... Đừng bảo tớ cậu sợ kim nhé, hm?”

“Không phải thế!” cô lập tức trả lời. Cô lịch sự để người quản lí dẫn cố đi, và rồi mất hút bên trong phòng gác.

Sau một lúc, Kino bước ra với khuôn mặt mệt mỏi.

“Dù mình có làm chuyện này bao nhiêu lần thì mình vẫn không tài nào chịu được...” cô tự lẩm bẩm với chính mình.

Mặt trời chậm rãi nhưng đều đặn lên cao.

“Tôi xin lỗi, nhưng chuyện này sẽ tốn kha khá thời gian đấy,” người quản lý nam nới với Kino, lúc này đang ngồi mất hồn trên Hermes.

Sau khi chờ đợi một lúc lâu, khi mặt trời đã hoàn toàn lên cao, người quản lý đi ra khỏi phòng gác.

“Kết quả cuộc thử máu đã có rồi. Cô có thể vào được. Cảm ơn vì đã chờ đợi.”

Kino đánh thức Hermes đang ngủ gật dậy. Với nghi thức hành lễ chào của người quản lí phía sau, cô đẩy Hermes băng qua cánh cổng.

Khi họ tiến vào đất nước, họ được chào đón bằng một khu rừng trải dài phía trước họ dưới cái bóng âm u của bức tường thành. Một chiếc xe hơi lớn đậu ở ngay trước chỗ Kino và Hermes, và có vài người trông có vẻ như đã chờ đợi họ từ lâu. Có một người đàn ông và một người phụ nữ, cùng với hai cô gái trẻ hơn.

“Chào mừng, cô lữ khách. Chúng tôi đã chờ cô từ nãy tới giờ. Vì giờ cũng tương đối muộn rồi, chúng tôi sẽ dẫn cô tới khách sạn bằng xe hơi.”

Sau khi nghe vậy, Kino đang định cảm ơn người đàn ông thì cô bắt gặp cái nhìn thoáng qua của người đàn ông. Cô giật nảy mình.

Đó là người quản lý cô gặp ở cổng thành lúc trước.

“Không... Không thể nào...,” Kino lẩm bẩm. Dù cho cô có nhìn bao nhiêu lần cũng không thể xóa nhòa chứng cứ rằng người đàn ông trước mặt cô phải trên năm mươi tuổi. Đây là một người khác.

Kino biểu lộ lòng cảm ơn tới người đàn ông, và quay sang người phụ nữ bên cạnh ông ta. Lần này cô lặng đi.

Người phụ nữ trung niên có khuôn mặt giống hệt người nữ quản lý, nhưng tuổi của bà rõ ràng lớn hơn nhiều. Tuy nhiên, hai người đằng sau họ, ngoại trừ quần áo, hoàn toàn giống hệt nữ quản lý. Hai người trông như một đứng đó. Với một nụ cười, người phụ nữ trung niên giới thiệu với cô rằng họ là người quản lý của khách sạn. Cô được giới thiệu về hai cô gái trẻ mà hóa ra là con gái họ. Sau khi nghe vậy,

“Cảm ơn... rất nhiều...” Kino nói với khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối. Họ đưa Kino và Hermes vào xe của họ và lái tới khách sạn.

Trên đường, người phụ nữ trung niên nói với Kino. “Xin lỗi vì đã bắt cô phải đợi lâu. Thủ tục nhập cư tại đất nước này chặt hơn so với các nước khác. Bên cạnh đó, tôi hy vọng cô có thể thoải mái ở lại.”

Kino trả lời cho có lệ cho phần còn lại của cuộc trò chuyện.

Sau khi tới khách sạn, Kino và Hermes được dẫn tới đại sảnh. Đây là một khách sạn khá xinh xắn và lộng lẫy, nhưng chẳng có vị khách nào khác. Tại bàn tiếp tân có một chàng trai trẻ trong bộ vest công sở, với khuôn mặt y hệt người quản lý. Chỉ khác ở kiểu tóc và cách nói năng.

Hai người trẻ tuổi trông như người khuân vác tháo hành lý của Kino khỏi lưng Hermes và mang nó đi. Họ đều có khuôn mặt giống nhau và giống người quản lý và người ở bàn tiếp tân.

“......”

Kino và Hermes đang không nói nên lời được dẫn tới một phòng lớn. Kino hỏi người khuân vác dẫn cô tới phòng xem chi phí để cô ở lại đây là bao nhiêu.

“Với những người khách từ bên ngoài, nó hoàn toàn miễn phí. Làm ơn cứ thoải mái. Nếu cô cần bất cứ thứ gì, gọi cho chúng tôi bằng chuông báo.”

Anh ta cúi chào và rời đi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Kino mất một lúc để suy nghĩ, và sau đó đứng dậy.

“Này, Hermes.”

“Hửm?”

Kino kiểm tra chắc rằng không có ai khác trong phòng rồi hỏi, “Cậu có để ý thấy có gì kỳ quặc ở những người chúng ta gặp ngày hôm nay không? Người quản lý này, người đàn ông ở bàn tiếp tân này, và gã bốc vác hành lí nữa, và rồi chủ khách sạn cùng gia đình ông ta? Họ đều trông giống hệt nhau. Và những người phụ nữ cũng vậy. Ban đầu tớ tưởng họ sinh ba, nhưng rồi...”

“Có thể, nhưng cậu có vẻ suy nghĩ về chuyện đó quá nhiều đấy.”

“Nhưng...”

“Mọi người ở đất nước này chắc là có khuôn mặt y hệt nhau. Có lẽ cậu không để ý khi chúng ta ở bên ngoài, nhưng tất cả những người đang đi bộ, dù là nam hay nữ đều có khuôn mặt giống nhau,” Hermes hờ hững nói. Kino ngưng động tác cởi áo khoác lại.

“Nhưng... bằng cách nào?” Kino hỏi, lúng túng thấy rõ.

“Uh... hmm...” Hermes nghĩ một lát.

“Có lẽ họ đều sản xuất từ một dây chuyền trong cùng một nhà máy chăng? Nếu chuyện là vậy thì cũng chẳng có gì quá ngạc nhiên phải không?” cậu ta nói với giọng như mọi khi.

“......”

Trong khi xếp cái áo khoác, Kino nhìn Hermes bằng khuôn mặt sửng sốt.

“Cái gì? Tại sao họ lại làm khuôn mặt đấy?”

“... Hôm nay quá mệt với tớ rồi, nên tớ sẽ đi ngủ bây giờ đây. Có lẽ chúng ta có thể biết vào ngày mai nếu chuyện hỏi trực tiếp họ không được coi là thô lỗ.”

“Được rồi!”

Kino tháo cái thắt lưng ra và cởi chiếc áo vest màu đen cô đang mặc xuống. Cùng một lúc, cô cũng gỡ bao súng của khẩu súng ngắn xuống.

Kino đi tắm. Rồi cô nghiêng mình nằm trên chiếc giường ngăn nắp và ngủ ngay tức khắc.

Sáng ngày hôm sau, Kino thức dậy vào lúc bình minh. Thời tiết rất tuyệt.

Cô luyện tập cùng các khẩu súng một lúc, rồi bảo dưỡng chúng. Sau đó cô tập vài động tác thể dục nhẹ.

Khi mặt trời lên cao, cô nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy quang cảnh phố xá xinh tươi cùng những tán cây xanh mát.

Trong phòng, Kino ăn bữa sáng. Cũng như lúc trước, người khuân vác, người đàn ông ở bàn tiếp tân, và người đầu bếp làm bữa ăn ngay trước mắt cô đều có cùng một khuôn mặt.

Sau bữa sáng, Kino thức Hermes dậy, khoác áo khoác lên và đi xuống lầu để tới tiền sảnh.

Bên ngoài khách sạn có khoảng hai mươi người. Kino và Hermes quan sát họ qua ô cửa kính. Tuổi của họ khác nhau, nhưng mỗi người đàn ông và phụ nữ đều có cùng khuôn mặt.

Hermes hỏi Kino, “cậu có ngạc nhiên không?”

Kino nhẹ nhàng lắc đầu. “...Tớ đã quen rồi.”

“Coi nào.”

Người chủ khách sạn dẫn một người đàn ông trông khoảng hơn ba mươi tới. Ông ta có khuôn mặt y hệt mọi người.

“Chào buổi sáng, Cô Kino, Cậu Hermes. Tôi từ tòa thị chính tới. Để phòng khi cô cần, tôi tới làm hướng dẫn viên du lịch. Cô thấy thế nào? Tôi có thể trả lời mọi câu hỏi của cô về đất nước này.”

“Cảm ơn rất nhiều. Tôi sẽ thuận theo ông vậy.... Có một câu hỏi tôi muốn hỏi ngay bây giờ,” Kino nói với người hướng dẫn viên du lịch.

“Vâng, cô muốn hỏi gì... là câu tôi định nói, nhưng thực sự thì tôi đã biết câu hỏi đó là gì... ‘Tại sao mọi người ở đây có khuôn mặt giống nhau?’ tôi có đúng không?” người hướng dẫn viên mỉm cười nói.

Kino gật đầu. Ông ta cũng gật đầu.

“Tôi sẽ giải thích mọi thứ. Trong lúc đó, tôi cũng muốn dẫn cô xem một nơi. Làm ơn đi cùng tôi vào trong xe.”

Theo sau bởi vài nụ cười tiêu chuẩn, Kino và Hermes đi vào trong xe.

Không lâu sau họ tới một tòa nhà rộng và vuông vức cùng những bức tường màu trắng và không hề có cửa sổ.

Khi họ đi vào, họ được dẫn tới một phòng tiếp tân trông tương đối xuất sắc. Kino ngồi trên một chiếc ghế đẩu, và Hermes thì dựng trên chân chống bên cạnh cô.

“Chúng tôi chân thành chào mừng cô tới đất nước của chúng tôi. Với nó, tôi xin được phép trả lời câu hỏi của cô lúc trước.”

Người hướng dẫn viên tạo ra một bầu không khí nghiêm trọng bao trùm quanh ông ta.

“Tất cả chúng tôi đều là bản sao.”

“Hử? ‘Bản sao’ là gì?” Kino hỏi.

“Về phần định nghĩa, bản sao là ‘các thực thể sống với cấu trúc thông tin đồng nhất’.”

“’Cấu trúc thông tin’?”

“Đúng vậy. Trong mọi và mỗi sinh vật sống đều có ‘cấu trúc thông tin’, nói đơn giản thì là, một ‘bản thiết kế’, đại khái thế. Bản thiết kế này rất, rất nhỏ, nhưng dựa vào nhiều loại bản thiết kế khác nhau, rất nhiều sinh vật sống được tạo ra. Nhưng kể cả trong một giống loài riêng biệt, hình dạng và cấu trúc đều khác biệt một cách huyền ảo. Trong trường hợp con người, kết cấu khuôn mặt, màu da, màu tóc, màu mắt – những thứ đó đều có thể khác nhau. Sự khác biệt trong ‘thông tin’ mang tới sự khác biệt trong mỗi thực thể sống, và đối với con người là trong mỗi cá thể. –––Cô có hiểu đoạn này không?”

“V-vâng...” Kino nói với vẻ mặt ngờ nghệch.

“”Chà, sinh vật sống không mang chút khác biệt nào trong ‘cấu trúc thông tin’ được gọi là bản sao. Ví dụ, nếu cô bẻ một nhánh cây

và trồng xuống đất, một cái cây sẽ mọc ra ngay từ điểm đó, đúng không? Khi làm chuyện này, cô đã tạo ra một cây khác với ‘cấu trúc thông tin’ y hệt nhau nhờ cái cây đầu tiên. Đây cũng là một bản sao. Đến đây cô vẫn hiểu chứ?”

Kino gật đầu, “Tôi hiểu. Cái này gọi là chiết ghép, đúng không?”

“Đúng vậy. Một bản sao, theo tự nhiên thì là một ‘nhánh cây nhỏ’.”

Người hướng dẫn viên tiếp tục. “Và đó chính xác là những gì chúng tôi đang làm, nhưng là với con người. Đàn ông, phụ nữ, mọi người đều bắt nguồn từ một bản mẫu cơ bản của một người duy nhất. Họ đều là bản sao. Nói theo thuật ngữ của dân nghiệp dư, cô có thể gọi họ là ‘người nhân bản’. Tôi nghĩ đến đoạn này thì cô đã hiểu tại sao chúng tôi có cùng một khuôn mặt.”

“Vâng, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ. Hơn nữa, ông khiến chuyện này nghe thật logic; chứ nói theo bất kỳ cách nào khác đều nghe có vẻ chối tai,” Hermes nói.

Kino liếc nhìn Hermes, và rồi hỏi người hướng dẫn viên, “Nhưng... tất cả chuyện này... như thế nào?”

“Cô đang hỏi làm thế nào chúng tôi sản xuất những bản sao này đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Ban đầu, một người con trai hay một người con gái gái sẽ phát triển dần dần tới một mức độ xác định, và kết quả là, một đứa bé sẽ sinh ra từ tử cung của phụ nữ. Nhưng bằng phương pháp này, ‘cấu trúc thông tin’ của đứa bé sẽ là sự trộn lẫn của hai người; nên bé trai sẽ không giống y hệt người cha và bé gái sẽ không giống hệt người mẹ. Chính vì vậy chúng tôi sử dụng một phương pháp khác.”

Kino hỏi, “Tức là... phương pháp của các ông không cần tới mấy thứ như ‘nhị’ và ‘nhụy’ à?”

Người hướng dẫn viên nở một nụ cười yếu ớt. “Đúng vậy. Nhân đây, cũng chả có ‘con cò’ nào dính dáng tới vụ này đâu.”

Kino mở mắt ra và khẽ cắn môi dưới, rồi hơi nghiêng tới phía trước.

“Um... cái phương thức đặc biệt kia, ông có thể giải thích bằng cách nào đó mà tôi có thể hiểu có được không?”

Người hướng dẫn viên trả lời, “Tất nhiên. Đó là lý do tôi mời cô tới đây. Những thiết bị này được tạo ra nhằm mục đích tiến hành phương thức đó. Tuy nhiên, trước khi tôi để cô tiến vào, xin phép cho tôi giới thiệu sơ lược bối cảnh lịch sử của đất nước này.”

“Từ rất lâu rồi, một người đàn ông và một người phụ nữ sẩy chân mắc kẹt tại đây, nơi đồng không mông quạnh, thậm chí chẳng có một cành cỏ mọc. Hai người đó là ‘nguyên bản’ của mỗi người dân trong đất nước này.”

“Hai người ấy được sinh ra và lớn lên ở một đất nước khác cách đó rất xa, xa tít mù khơi. Ở đó, họ học ngành sinh vật học và ngành dược. Tuy nhiên, đề tài nghiên cứu mà họ bảo vệ, chính là, bản sao của nhân loại, bị những người khác phản đối. Cuối cùng, họ được ra lệnh ngừng công trình nghiên cứu đó.

“Hai người quyết định rời khỏi đất nước. Họ mang theo tất cả những thiết bị mà họ phát triển vào một cái xe tải khổng lồ, và đi một chuyến hành trình tìm kiếm một thế giới mới, nơi không ai làm phiền họ.”Và rồi, hai người tìm thấy và đào một mạch nước ngầm. Khi vấn đề nước được giải quyết, họ trồng rau và bắt đầu trồng hoa màu cùng nuôi gia súc.

“Cùng lúc đó, hòng kiểm tra những trái cây họ nghiên cứu, họ tạo ra những bản sao của chính họ. Những đứa trẻ được sinh ra an toàn tại vùng đất này và được hai người nuôi nấng như con họ.

“Cuối cùng, với sự tăng trưởng trong sản lượng lương thực và dân số ổn định, nói cách khác, thêm nhiều miệng ăn, đất nước này chính thức được sinh ra. Vài trăm năm kể từ đó, chúng tôi đã tiếp tục lối sống như vậy đấy.”

“Như vậy, ta đi thôi.”

Kino và Hermes tiếp tục đi dọc hành lang, dẫn đường bởi người hướng dẫn viên.

Họ gặp vài người trong bộ trang phục phòng thí nghiệm mà, tất nhiên, đều có khuôn mặt giống nhau Họ đi qua vài trạm kiểm soát nghiêm ngặt, và cuối cùng tới trước một cánh cổng đơn.

Người hướng dẫn viên tuyên bố họ tới nơi và kêu lên đầy tinh nghịch, “Chào mừng tới ‘vương quốc búp bê’!”

Ông ta mởi cửa ra.

Có một hành lang dài ở đằng sau. Một bên hành lang, bức tường làm hoàn toàn từ thủy tinh.

Trong khi đẩy Hermes đi tới, Kino từ từ bước vào bên trong.

Ở bên phía còn lại là một khu vực có vẻ rộng hơn so với hành lang. Ở bên kia, vài cái ống thủy tinh màu đen trông như những cái trụ dày xếp thành hàng ngay ngắn.

“Những cái ống thủy tinh đó là ‘tử cung’ của chúng tôi’. Nếu không ngại, xin hãy nhìn vào số mười bốn.”

Người hướng dẫn viên nói, và ấn cái nút ông ta đang giữ.

Màu đen trong cái ống bắt đầu nhạt dần. Có thứu gì đó ở giữa cái ống thủy tinh đổ đầy chất lỏng.

Không lâu sau hình dạng của nó hiện ra. Nó nhỏ, với tay và chân chỉ xuống dưới, và một cái đầu lớn. Có một cái ống nối lên bên trên gắn vào rốn của nó.

“Một đứa bé... trước khi được sinh ra...,” Kino lẩm bẩm.

“Thật ấn tượng....,” Hermes hạnh phúc nói.

“Chính xác. Đó là bào thai. Nó đã được ba mươi lăm tuần từ khi được thụ thai. Nó đang vùng vẫy, nên tôi tắt điện đi,” người hướng dẫn viên nói.

Cái ông một lần nữa sẫm màu lại, và không lâu sau trở nên đen kịt như trước.

“Tất cả những bào thai đều được nuôi nấng như thế này. Sau khi một đứa hoàn toàn lớn lên, nó được tháo ra khỏi thiết bị này. Nói cách khác, nó được ‘sinh ra’. Sau đó, mọi chuyện y hệt như bất kỳ đất nước nào khác. Giờ để trả lời cho câu hỏi của cô lúc trước...”

Kino quay về phía người hướng dẫn viên.

“Có vài cách, nhưng giờ thì chúng tôi làm theo cách này. Có hai điều cần ở đây: Đầu tiên là ‘cấu trúc thông tin’ của một người đàn ông nếu chúng tôi muốn làm ra đàn ông, và ngược lại, của người phụ nữ. Còn về cơ thể lấy từ ai, cái đó không quan trọng. Một khi thông tin đó được lấy đi, nó sẽ chỉ sản sinh ra mỗi phần mà từ đó nó được lấy, nên nếu nó được lấy từ một cánh tay, vậy ta sẽ thu được một cánh tay. Tương tự như vậy với chân, cấu trúc thông tin lấy từ đó sẽ tạo thành một bàn chân. Cách này tương đối lạc hậu, nhưng nếu chúng ta gom đủ thông tin từ tất cả các phần của cơ thể, cuối cùng chúng ta sẽ có thể sản xuất ra một cơ thể hoàn chỉnh. Thứ thứ hai ta cần là một tế bào trứng chưa được thụ thai. Chúng tôi sẽ lấy nó từ một người phụ nữ, và đặt nó vào kho lạnh. Đến đây cô vẫn hiểu chứ?”

“Hơi hơi..., tôi nghĩ tôi hiểu được.”

“Ừ, tôi hiểu.”

Sau khi xác định Kino và Hermes vẫn hiểu, người hướng dẫn viên tiếp tục giải thích.

“Tiếp theo, sử dụng một quy trình cực kỳ tỉ mỉ tinh vi, chúng tôi sẽ di chuyển ‘cấu trúc thông tin’ và trứng đúng như nguyên bản. Làm như vậy, tế bào trức giờ sẽ mang theo ‘cấu trúc thông tin’ và sẽ trở thành một trứng đã thụ tinh. Và rồi, tế bào trứng đã thụ tinh này sẽ được nuôi trong một ‘tử cung’ trong 265 ngày. –––Cô có hiểu chuyện gì đang diễn ra không?”

“Tôi hiểu... Tôi nghĩ tôi bắt đầu hình dung được bức tranh tổng thể.”

“Này, đúng như tớ nói, Kino. Nơi này là một nhà máy, đúng không?” Hermes nói với Kino

‘Hahaha!’ người hướng dẫn viên cười lớn. “Quả thực đúng như những gì Cậu kino nói! Thay vì sản xuất trong nhà như ngày xưa, giờ chúng tôi làm trong một nhà máy với hệ thống kiểm soát với chất lượng tuyệt đối. Nhờ vậy, những chuyện như ‘sinh non’, ‘sẩy thai’, và ‘vô sinh’, giờ là những từ ngữ chết tại đất nước chúng tôi. Gần như không còn ai nhớ tới chúng.”

Kino hỏi người hướng dẫn một câu. “Không có ai muốn có một đứa con theo cách bình thường..., ý tôi là, cách cũ sao? Tôi biết tôi không am hiểu lắm, nhưng sau khi ông đổi ‘thông tin’, không phải cũng có thể để tế bào trứng trở lại cơ thể một người phụ nữ một cách tự nhiên sao...?”

Người hướng dẫn viên trông hơi sửng sốt một chút.

“Câu hỏi của cô nghe chẳng có chút gì không am hiểu cả. Điều cô vừa nói, Cô Kino, là hoàn toàn có thể. Thực sự thì, chúng tôi sử dụng phương pháp này để tăng số lượng gia súc của chúng tôi. Sau cùng thì, phương pháp đó không tốn quá nhiều thời gian và nỗ lực. Tuy nhiên... thực tế thì không ai trong chúng tôi đi làm chuyện đó cả. Không hề có ghi chép rằng đã có ai từng làm như vậy. Còn cả vấn đề của chín tháng mang thai nữa, và không ai có thể tưởng tượng mình sẽ phải trải qua nhiều rắc rối tới vậy. họ sẽ không thể làm việc. Hơn thế nữa, có khả năng xuất hiện những vấn đề phức tạp trong mang thai như tôi nói lúc trước. Nói cách khác, ai lại muốn đi chặt củi khi giờ chúng tôi đun nước bằng điện và hoàn toàn tự động?”

“Tôi hiểu...”

“Tương đối thuyết phục đấy.”

Kino và Hermes nói.

Trở nên tương đối lắm lời, người hướng dẫn viên tiếp tục. “Ah, nhưng cô thấy đấy, khái niệm ‘nhị và nhụy, và tương tự’ vẫn tồn tại một cách huy hoàng. Ở đất nước này đó là một phương thức xả hơi giải trí, cơ bản là một ‘hoạt động của hai người’; một môn thể thao. Nó cũng không khác mấy so với tennis thôi. Cô Kino, cô có muốn thử trong chuyến thăm này không?”

“... ...Ah, không, tôi phải từ chối thôi,’’ Kino nói.

Trên đường, một nhóm những cặp vợ chồng đi vào. Tất nhiên, những người đàn ông có khuôn mặt y hệt người hướng dẫn viên, và người phụ nữ có khuôn mặt giống hệt như những người khác. Những người phụ nữ trông hơi tròn trĩnh.

Nhìn thấy người hướng dẫn viên, một trong những người phụ nữ kêu lên đầy kinh ngạc.

“Ồ? Thật hiếm khi chúng ta gặp nhau ở đây. Anh đang tạm nghỉ trước đống công việc của tòa thị chính à? Không phải là anh đang trốn việc đấy chứ?”

“Chà. Tôi đang làm việc, cô thấy đấy. Tôi đang làm công việc hướng dẫn; tôi đã dẫn vị khách du lịch này đi thăm thú được một lúc rồi. Mọi người, đây là Cô Kino và Cậu Hermes.”

Kino cúi chào, và Hermes nói ‘xin chào’.

“Ồ, hai người là những người lữ khách tới hôm qua đúng không. Chào mừng!” người phụ nữ tươi cười nói, và vẫy tay ra hiệu cho Kino và những người khác.

“Coi này, con gái của tôi ở đây. Tôi muốn mọi người gặp con bé. Coi nào, coi nào. Con bé là số hai mươi lăm!”

Mọi người đi bộ vào, và nhìn bên trong ống số hai mươi lăm.

Bên trong ống, chẳng có gì cả.

Người phụ nữ lôi ra một cặp ống nhòm và nhìn bên trong cái ống thủy tinh. Bà cười toe toét, và đưa cái ống nhòm cho Kino.

Kino nhìn qua cái ống nhòm. Ở trung tâm, có một cái gì đó rất nhỏ, rất rất nhỏ.

“Cô có thấy con bé không? Cô thấy, đúng không?”

“Ờ-ừ...,” là tất cả những gì Kino nói được.

“Con bé dễ thương không? Con bé thật đáng yêu phải không?” người phụ nữ bắt đầu oanh tạc Kino bằng những câu hỏi.

“... ... Ừ...”

Bà ta ngất ngây. “Mặc dù chỉ mới sáu tuần, con bé đã bắt đầu trông xinh như mẹ rồi!”

“... ...”

Người hướng dẫn viên giúp Kino, lúc này chẳng biết nói kiểu gì, thoát khỏi thế bí.

“C-chà, để tôi đưa cô xem thiết bị giáo dục nhé?”

Người hướng dẫn viên dẫn Kino và hermes ra khỏi ‘vương quốc búp bê’ và đưa họ tới một hành lang trông vô cùng bình thường.

“Trang thiết bị giáo dục chính xác là gì?” Kino hỏi.

“Cái tên nói lên tất cả. Đó là nơi những cá thể đủ tư cách được dạy vô vàn điều mới. Đầu tiên, tôi sẽ giải thích những cá thể đủ tư cách là gì.”

Người hướng dẫn viên vừa đi vừa giải thích. “Ở đất nước này, người qua mười sáu tuổi mà có nguyện vọng có con phải trải qua một kì thi tuyển. Kết hôn hay không, những câu hỏi dựa vào việc xác định năng lực của cá thể để có thể nuôi con một cách ổn thỏa. Có rất nhiều yếu tố cơ bản trong đó. Trạng thái cơ thể và tinh thần của người đó, điều kiện kinh tế, công việc của họ hay học vị, kinh nghiệm nuôi con, trong khu vực gần nhà có người có thể giúp họ hay không, ví dụ gia đình chẳng hạn, đều được kiểm tra. Tư liệu được kiểm duyệt kĩ lưỡng, rồi họ trải qua một cuộc phỏng vấn, ghi lại những ghi chú từ họ, rồi họ luyện tập, và cuối cùng, một kì thi tuyển được tổ chức tại một cơ sở riêng biệt kéo dài mười ngày. Hòng xem xem người đó có khuynh hướng bạo lực hay không, họ được đặt vào trạng thái mà họ không thể làm những gì mình muốn, và rồi đẩy họ tới giới hạn tâm lý. Chúng tôi đánh giá khả năng ứng phó, và trừ khi họ đạt chín mươi tám điểm hoặc hơn trong bài kiểm tra này, nếu không họ sẽ không đạt chuẩn để có một đứa con.”

“Khá là chặt phải không?” Hermes nói.

“Ừ, quả thực là rất chặt. Dù tôi nhìn chuyện này xảy ra bao nhiêu lần thì tôi vẫn nghĩ là nó chặt, nhưng...”

“Nhưng?” Kino hỏi.

Người hướng dẫn viên nhìn về phía trước, biểu cảm trên khuôn mặt ông ta trở nên kiên quyết.

“Nếu những người có khao khát có con mà không thể vượt qua một bài kiểm tra chặt chẽ như vậy thì họ sẽ không đủ điều kiện cho những thứ như tư cách làm cha mẹ. Nếu ai đó không thể tốt bụng, tỉnh táo và không tạo được ảnh hưởng cần thiết với con cái, vậy thì họ không phù hợp làm cha mẹ. Có con không đơn giản như mua một con rùa kiểng hay con kỳ đà kiểng. Bạn đang mang một sinh mạng tới thế giới, và bạn gần như hoàn toàn điều khiển cuộc đời họ.... Là một con người, có trách nhiệm nào nặng nề hơn đây? Không, không hề có!” người hướng dẫn viên đầy nhiệt huyết thốt lên, tay ông ta co cụm thành nắm đấm.

“Những người nghĩ nuôi con chỉ là một trò chơi, nhưng người muốn có con để họ có thể khoe với người khác, những người biến con thành những đầy tớ cá nhân và bắt chúng làm những việc không thể, những người ích kỉ biến con họ thành người thừa kế của họ, nhốt chúng lại và lấy đi tự do được làm những điều mình muốn trong đời của chúng, những người sử dụng con họ để ‘tiêu khiển’ khi họ bị áp lực hay say khướt ––– những thể loại cha mẹ như vậy chưa từng được ‘sinh ra’, và nếu cô nhìn vào lịch sử của chúng tôi, chẳng có một đứa trẻ nào được nuôi nấng không đủ sức khỏe, không hề loại trừ những mệnh lệnh cách ly từ tòa thị chính. Hòng tránh cho đất nước này bị hủy diệt, khiến những người muốn trở thành cha mẹ tham gia bài kiểm tra khó khăn kia là ưu tiên hàng đầu. Cơ quan này không chỉ sản xuất ra con cái, mà còn là cha mẹ.”

“Tôi hiểu.... Ở một nước tôi từng ghé thăm, có câu nói: ‘Con hư tại cha mẹ, cháu hư tại ông bà.’ ” Kino nói.

“ ‘Con hư tại cha mẹ’ à? Quả là những lời vàng ngọc.... Tôi sẽ nhớ chúng. Nhân đây, ở đất nước này, nếu cha mẹ giết con mình, họ sẽ bị kết án tử hình ngay lập tức. Tuy nhiên nếu một đứa con giết cha mẹ thì nó lại không tính là tội phạm dù đứa con có bao nhiêu tuổi hay lý do cho việc đó. Đó là tự nhiên, bởi vì sau cùng, con cái được nuôi bởi cha mẹ. Nếu đứa con bạn nuôi đấm, đá hoặc thậm chí giết bạn, vậy bạn không có quyền than phiền. Đó hoàn toàn là do lỗi của những cặp cha mẹ đã nuôi ra đứa trẻ đó. Bạn phải chấp nhận nó thôi.”

“……”

“……”

Rồi, người hướng dẫn viên du lịch dừng lại tại cuối hành lang được nối với vài cái ghế.

“Tôi xin lỗi, chúng ta đã qua cửa rồi,” người hướng dẫn viên nói.

“...Và rồi, những người đã vượt qua kỳ thi, nói cách khác, những cá thể đạt tiêu chuẩn, sẽ chờ đợi trong ‘kì-huấn-luyện-phụ-huynh’. Cái này sẽ kéo dài trong khoảng thời gian bằng thời gian tôi giới thiệu lúc trước ­­–– 265 ngày, nói cách khác, cùng lượng thời gian để một bào thai hoàn toàn phát triển.”

Đi qua một cái cửa, Kino, Hermes cùng người hướng dẫn viên đi dọc một con đường khác. Một nửa bề mặt sàn nhà được làm từ kính, và bên dưới là một khu vực trông như phòng học.

“Làm ơn quan sát.”

Trong phòng mà người hướng dẫn viên chỉ, có khoảng mười người đang luyện tập tắm cho trẻ bằng búp bê. Ở một phòng gần đó, một khóa học mà người người đều dùng vở và sách giáo khoa đang được tổ chức. Bên cạnh phòng đó, một lớp học dạy cách làm thức ăn cho trẻ đang được tiến hành. Tỉ lệ nam nữ bằng đúng một : một. Tất cả đều còn đang tuổi vị thành niên.

“Đúng vậy, cô thấy đấy, mọi người làm chủ những kĩ năng cần thiết để nuôi một đứa con. Cũng có một bài kiểm tra cuối cùng, và nếu bạn không qua, bạn sẽ không thể ẵm con. Bởi vì mọi người đều rất quyết tâm, chẳng có ai trượt cả.”

“Tôi hiểu,” Kino lẩm bẩm khi nhìn xuống bên dưới.

“Và cuối cùng, ngày họ chờ đợi, ‘ngày ra đời’, cuối cùng cũng tới. Đây là lần đầu họ được phép ôm con họ bằng chính đôi bàn tay mình. Đây quả thực là một kinh nghiệm cảm động, đưa một sinh mạng nhỏ bé hoàn toàn làm từ ‘thông tin’ của chính bạn vào lòng bàn tay. Mặc dù mọi người biết rằng ở đất nước này, đàn ông ai cũng y hệt nhau, và phụ nữ cũng vậy, con của riêng họ vẫn đặc biệt hơn hẳn những người còn lại. Và trong trường hợp những người đã kết hôn như tôi, người vợ tôi yêu và con gái tôi, trông y như mẹ nó, đối với tôi đặc biệt hơn hẳn bất cứ ai.”

Người hướng dẫn viên híp mắt lại và tiếp tục. “Tuy nhiên, không hề có lịch ra đời trong ngày hôm nay và ngày mai. Tôi không thể cho cô thấy những cảm xúc sâu sắc trong cái khoảnh khắc chào đời kia. Thật là đáng tiếc.”

Sau khi hoàn thành chuyến tham quan các phòng học, Kino, Hermes cùng người hướng dẫn viên trở về phòng tiếp tân.

Người hướng dẫn viên đưa cho Kino một thông tin cuối cùng.

“Đất nước của chúng tôi có một nhược điểm chí mạng,” ông ta mang khuôn mặt âm u nói.

“Điểm yếu?” Kino hỏi.

“Đúng vậy, và đó là bệnh dịch. Quá trình thử máu mà cô vừa trải qua trước khi tiến vào đất nước không được qua loa dù chỉ một chút, bởi vì chúng tôi phải chắc chắn rằng cô không mang bất cứ bệnh dịch từ nước ngoài vào đất nước chúng tôi. Kể cả khi đó là một bệnh thông thường phải trải qua với bất cứ ai được sinh ra ở đất nước của cô, nó rất có thể sẽ là căn bệnh hiểm nghèo đối với ‘hai cá thể’ là nguồn gốc của các bản sao là chúng tôi. Cô có hiểu ý tôi không?”

Người hướng dẫn viên đưa ra một câu đố nhỏ, và Kino chậm rãi trả lời, xác thực hiểu biết của mình. “... Ý của ông là, bởi vì mọi ở đây đều giống nhau, nếu một bệnh dịch ảnh hướng tới một người, có nguy cơ nó sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người. Chỉ một bệnh dịch, toàn bộ dân số có thể sẽ đều bị lây nhiễm.”

“Cũng tương tự như xe motor được làm từ cùng một nơi, trên cùng một dây chuyền sản xuất, trong cùng một nhà máy, đều sẽ hỏng theo cùng một cách, đúng không?” Hermes nói. Người hướng dẫn viên gật đầu đầy thỏa mãn.

“Chính xác là như vậy đấy.”

“Điều kiện thực sự là gì? Liệu đã từng có một vụ khủng hoảng tương tự trong quá khứ chưa?” Kino hỏi. Người hướng dẫn viên lắc đầu.

“Cho tới bây giờ, chưa hề có một sự kiện tương tự xảy ra. Bởi vì chúng tôi cẩn thận kiểm tra mọi người tiến vào vùng đất này phòng dịch bệnh phát sinh, con cái của chúng tôi vẫn tồn tại. Chúng tôi không có ý định cách biệt vùng này với thế giới bên ngoài. Chính vì vậy chúng tôi tạo ra quy trình kiểm tra với những người lữ khách tình cờ viếng thăm đất nước chúng tôi. Ngoài ra, vì chúng tôi làm rất trôi chảy, vẫn chưa có vụ việc nào xảy ra cho tới bây giờ. Mặc dù vậy, tương lai chẳng ai xác định được.”

“... ...”

“Oh coi nào, thế giới này có bao giờ an toàn tuyệt đối đâu,” Người hướng dẫn viên nói với giọng đầy lạc quan với Kino, người đang đeo một biểu tình nghiêm túc trên mặt. “Nhưng...”

“Nhưng sao?” Kino hỏi.

“Nếu cô có khát vọng sống, cũng chẳng dễ diệt vong đến vậy đâu,” Người hướng dẫn viên nói với nụ cười tươi trên môi.

“Đến đây chuyến tham quan kết thúc. Cô thấy sao?”

“Vô cùng thú vị. Phải nói là trên cả hài lòng,” Hermes nói.

“Điều đó khiến tôi vô cùng hạnh phúc, còn cô thì sao, Cô Kino?”

“... trong tất cả các quốc gia tôi từng tới từ trước tới nay, đây là nơi khiến tôi ngạc nhiên nhất... Quả thực là một ý tưởng tuyệt vời khi tới đây,” Kino nói, gật nhẹ đầu vài cái.

“Cảm ơn rất nhiều. Khi cô nói vậy, tôi cảm thấy rất vui khi được trở thành người hướng dẫn viên du lịch,” người hướng dẫn viên hạnh phúc nói, trông vô cùng thư thái.

Rồi ông ta hỏi, “Cô Kino, tôi sẽ về nhà một lát để ăn trưa. Cô không ngại tới chỗ tôi làm khách chứ? Nếu cô muốn thưởng thức món ăn tự làm tại đất nước này, nó sẽ ngon hơn nhiều so với các nhà hàng cô thấy ở đây. Tôi đoán đây là hành vi vượt quá chức quyền khi trộn lẫn chuyện công cộng và chuyện đời tư, nhưng cô thấy sao?”

Kino bước xuống từ một chiếc xe ô tô trong khi đẩy Hermes đi tới. Cùng một lúc, bốn cô bé, tất cả đều có cùng khuôn mặt và mặc cùng một loại quần áo, cùng ba cậu bé, tất cả đều có cùng khuôn mặt và mặc cùng một loại quần áo vây quanh cô.

Lũ trẻ xếp thành hàng ngay trước nhà, chờ sự trở về của người hướng dẫn viên.

Lũ trẻ nhìn Kino và Hermes, tất cả đồng thanh nói đến mức Kino không thể hiểu chúng nói cái gì.

“Tại sao, cảm ơn vì màn đón tiếp nhé các con. Đây là Cô Kino, một lữ khác. Còn đây là bạn đồng hành của chị ấy, chiếc motor Hermes,” người hướng dẫn viên nói.

“Chào mọi người.”

“Xin chào!”

Và rồi, họ được lũ trẻ kéo đi, chúng bắt đầu leo nheo nói chẳng kiêng nể ai cả. Vợ của người hướng dẫn viên, mang khuôn mặt y hệt những người phụ nữ khác, mang tạp dề ra chào mừng họ.

Kino được dẫn đi qua một khu vườn rộng. Ở đó có một bãi cỏ xinh xắn cùng những cây kiểng trông có vẻ được chăm nom rất kĩ lưỡng, cùng một cái bàn lớn. Trên bàn, những món ăn đã được bày ra sẵn.

Người hướng dẫn viên bảo những đứa con xếp hàng theo thứ tự tuổi của mình để ông ta giới thiệu chúng. Lũ trẻ đều xếp thành hàng.

“Bây giờ, bắt đầu từ bên phải: Cô con gái lớn nhất, Hen, mười hai tuổi; bà chị hai, Duo, mười một tuổi; ông con cả Tria, mười tuổi.”

Khi từng đứa trẻ được đọc tên, những cô bé nắm lấy gấu váy và khẽ cúi chào, trong khi những cậu bé thì đặt tay lên ngực và cúi chào.

“Tôi có hai đứa con gái khác, Tetra và Freja. Chúng đều chín tuổi. Chúng được sinh ra vào cùng một ngày.”

Hai người, trông giống nhau tới từng centimet, cúi chào cùng một lúc.

“Đứa con trai thứ hai, Hex, tám tuổi; và cậu con trai út, Hepta, bảy tuổi.[2] Chúng đều là những thành viên trong gia đình thân thương của tôi.... À ừ, và đây là vợ tôi.”

“Ồ, thật vinh dự khi anh nhớ tới em đấy,” bà vợ đùa.

Bữa ăn trưa cũng tạm tính là ngon. Người hướng dẫn viên kể cho Kino rằng những con vật và rau trái được sản xuất thông qua công nghệ bản sao, nên đất nước không bao giờ phải lo nghĩ về chuyện thức ăn.

Sau khi họ ăn xong bữa tráng miệng, lũ trẻ tụ tập chơi trong vườn. Người vợ hỏi người hướng dẫn viên xem ông ta cúp việc tại tòa thị chính như vậy có ổn không. Trong khi nằm dài trên cỏ,

“Công việc hôm nay của anh là ở cùng lữ khách. Chỉ cần sếp không phát hiện ra là ổn thôi.”

“Anh à, cái đó là lạm dụng chức quyền, lẫn lộn việc công với việc tư đấy, anh biết mà,” bà vợ bực tức nói, còn Kino thì chạm phải ánh mắt bà và đành cười nhăn nhó.

Hermes lúc này đang được vây quanh bởi lũ trẻ, cậu trở thành một món đồ chơi hấp dẫn cho chúng.

Sau khi nhìn lũ trẻ một lúc, Kino nói với người hướng dẫn viên đang nghiêng người trên cỏ.

“Xin lỗi nếu tôi nói sai. Đứa đứng ở ngoài cùng bên trái là Hen. Tiếp theo là Tria, rồi Hepta, rồi Hex. Đứa đang chạm vào đèn của Hermes là Tetra, và đằng sau cô bé là Freja. Đứa ngồi trên ghế uống trà một mình là Duo.”

“......”

Người hướng dẫn viên bật dậy, nhìn qua lũ trẻ.

“.... Đúng rồi. Nhưng làm sao mà...?” Ông ta nhìn Kino với vẻ ngạc nhiên rõ mồn một trên mặt.

“Đầu tiên tôi không thể phân biệt được, nên tôi quan sát chúng trong lúc ăn. Tôi khá là ngạc nhiên. Cái cách chúng ăn và cử chỉ của chúng đều khác nhau. Sau đó, tôi nhận ra tính cách của chúng phản ánh qua những sự khác biệt mơ hồ trong diện mạo của chúng,” Kino nói. Người hướng dẫn viên im bặt một lúc.

“... ... Cô đúng rồi, nhưng nhận ra chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi... tại sao ư, Cô Kino, cô quả là có những kĩ năng quan sát tuyệt vời. Khá lắm!”

Kino trông hình như hơi xấu hổ.

“Tiện đây, ai là đứa khó phân biệt nhất?” người hướng dẫn viên hỏi.

“Cậu con trai cả, Tria và cậu con trai út, Hepta. Chúng có cùng chiều cao, và biểu cảm trên mặt cùng hành động trông y đúc nhau. Chúng đều rất ngoan ngoãn, phải không?”

“Cô khá sắc sảo đấy. Chúng chẳng thể nào cự lại được các bà chị. Chà, bản thân tôi cũng không tài nào đỡ được bà vợ, nên cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Trong những đứa con trai, chỉ có Hex là có một tí dũng cảm... Ai là người cô có thể chỉ ra ngay lập tức?”

Kino nhìn hai cô bé đứng trước Hermes.

“Tetra và Freja, mặc dù trông giống hệt nhau nhưng chúng lại dễ dàng phân biệt đến bất ngờ. Freja luôn luôn đứng sau Tetra.”

Người hướng dẫn viên bảo Kino rằng cô hoàn toàn chính xác, và rồi khuôn mặt ông ta tối sầm lại một chút.

“Freja à, cô thấy đấy, thực ra vốn không phải là con gái chúng tôi...”

Kino quay mặt lại nhìn người hướng dẫn viên.

“Ở đất nước này, cô không thể yêu cầu hai đứa con cùng một lúc. Cao nhất là một đứa mỗi năm. Còn Freja... cô gái trẻ vốn sẽ trở thành mẹ cô bé đã chết trong một vụ tai nạn chỉ hai ngày trước khi cô bé được sinh ra. Vào cùng ngày Tetra được ‘sinh ra’, chúng tôi nhận cô bé như một trường hợp ngoại lệ. ‘Freja’ là tên của người phụ nữ đó.”

“Vậy sao...”

“Tất nhiên, vì cô bé có cùng ‘thông tin’ với vợ tôi và những đứa con gái nên chẳng có vấn đề gì cả. Mọi người trong gia đình đều biết về hoàn cảnh của Freja. Chỉ là...”

“Chỉ là?”

“Cô gái trẻ tên Freja đó––– chuyện xảy ra đối với cô ấy quả thực là đáng tiếc. Mỗi lần cái tên đó bật ra từ đầu lưỡi, tôi lại cảm thấy mình có trách nhiệm phải làm Freja hạnh phúc vì cô ấy, và tôi luôn nghĩ cách để hoàn thành mục tiêu đó.”

“... ...”

Người hướng dẫn viên nhìn hai đứa trẻ một lúc. Khi ông ta làm vậy, Freja lại chỗ ông ta và mời ông ta chơi với cô cho tới hết ngày, vì cũng đã lâu rồi ông chưa làm vậy. Người hướng dẫn viên nhìn cô con gái với vẻ hơi bối rối.

Kino đột nhiên đứng dậy.

“Chà, đã đến lúc chúng tôi tự tham quan đất nước rồi. Chuyến tham quan ngày hôm nay còn trên cả tuyệt vời. Nó đã giúp tôi rất nhiều. Cảm ông. Nếu tôi gặp sếp của ông, tôi sẽ bảo ông ta rằng ông đã dẫn tôi đi suốt cả ngày.”

Người hướng dẫn viên ngạc nhiên nhìn Kino.

“Chỉ cần ông ta không phát hiện ra là được, đúng không?” Kino mỉm cười nói.

Ngày hôm sau, cũng là ngày thứ ba kể từ lúc Kino tiến vào trong nước.

Thời tiết vẫn tuyệt vời như mọi khi. Khi Kino hỏi, người ta bảo cô rằng cả năm nó đều đẹp như vậy.

Kino đổ xăng cho Hermes, và sau khi mua một ít thức ăn và nước cho mình, hoàn thành công cuộc chuẩn bị rời đi trước buổi trưa.

Ngay trước khách sạn, người hướng dẫn viên tới cùng toàn thể gia đình ông ta, và nhận từng lời chúc một. Cô cảm ơn người hướng dẫn viên, đặc biệt là những gì ông ấy đã làm ngày hôm qua.

Người hướng dẫn viên nhờ vợ chở lũ trẻ về nhà. Rồi ông ta quay về phía Kino và Hermes. “Còn một chuyện quan trọng cuối cùng mà tôi phải kể cho cô. Làm ơn chú ý lắng nghe,” Người hướng dẫn viên nói với giọng đặc biệt nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất từ trước tới nay.

Từ bên trong cánh cổng, người hướng dẫn viên, người chủ khách sạn và những người khác trông có vẻ rảnh rỗi tụ tập lại để tiễn người lữ khác. Tất cả những người đàn ông đều có cùng khuôn mặt, và tất cả những người phụ nữ cũng vậy.

Người hướng dẫn viên đại diện cho mọi người nói,” Cô Kino, Cậu Hermes, cảm ơn vì đã dành thời gian ở lại đất nước chúng tôi. Nếu sau này cô còn quay lại vùng này, làm ơn đừng ngần ngại mà tiếp tục ghé thăm. Vào lúc đó, hẳn là những đứa con tôi sẽ tiếp đón cô.”

“Cảm ơn rất nhiều.”

“Cảm ơn, mọi người mạnh khỏe.”

Nhìn tấm lưng Kino khi cô băng qua cánh cổng, người hướng dẫn viên thở dài một hơi.

“Thế là công việc hướng dẫn của mình cũng kết thúc.... Mình tự hỏi phải chăng số lữ khách tới đây sẽ càng ít hơn không.”

Người chủ khách sạn nghe thấy vậy, nói với người hướng dẫn viên bằng giọng tương đối ngạc nhiên, “Đừng nói như vậy và nhanh chóng trở lại tòa thị chính đi. Không phải ông có rất nhiều việc phải làm sao”

“Đúng vậy. Từ giờ mọi chuyện sẽ vất vả đây. Ông nghỉ tận nửa ngày đúng không? Giờ không phải là lúc nhởn nhơ đâu! Giờ, quay lại làm việc, quay lại làm việc!” vợ của người chủ chen vào.

Cựu hướng dẫn viên bị la rầy bởi những vị trưởng bối, yếu ớt lẩm bẩm,

“Tốt thôi...”

“Chà, thật là thú vị. Thật sự thú vị.”

“Ừ-hử.”

Kino và Hermes tán gẫu với nhau trong khi băng qua con đường rộng, để lại cánh cổng thành phía sau.

“Sau này chúng ta nên trở lại đất nước đó chơi.”

“Ồ? Thật hiếm khi nghe cậu nói vậy đấy, Kino.”

Chiếc xe motor phả ra một làn khói chẳng chút kiêng dè.

Có người đang nhìn Kino và Hermes từ một nơi gần đó thông qua cặp ống nhòm. Họ đào một lỗ dưới lòng đất và bao phủ bằng một tấm vải có cùng màu.

“Được rồi! Đã xác nhận là họ an toàn!” anh ta hạnh phúc nói.

“Họ khá là may mắn nhỉ? Cậu có nghĩ rằng họ đã tìm thấy vinh quang của đất nước đó không?” một người khác đằng sau lưng cậu ta hỏi.

“Chuyện đó không không quan trọng. Công việc của chúng ta là đảm bảo không còn nạn nhân nào nữa,” người nói đầu tiên nói bằng giọng có hơi năng nổ, và tiếp tục,

“Trung sĩ, liên lạc tổng bộ. Bảo họ rằng chúng ta sẽ chăm sóc người lữ khách.”

Chiếc xe motor chạy dọc qua thung lũng, leo lên ngọn đồi trước mặt họ.

Khi họ đã tới đỉnh đồi bằng phẳng, họ thấy ba người. Kino đột nhiên đạp phanh và dừng lại.

Ba người đàn ông mặc áo quần trùng màu cùng màu đất, và khuôn mặt được sơn lên. Quần áo họ giống với màu đất tới nỗi nếu họ nằm trên đường, Kino hẳn sẽ nhầm mà cán qua họ luôn.

Khuôn mặt ba người đều khác nhau. Một người vươn tay ra và từ từ tiếp cận Kino. Rồi ông ta nói, “Lữ khách, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô, nhưng liệu cô có thể tới đây một lúc không?”

“Sao vậy?” Kino hỏi. Người đàn ông bước thêm một bước tới và hành lễ.

“Tôi là một người lính từ một đất nước cách xa nơi này từ hướng nam. Từ đây, đất nước của tôi sẽ thực thi một hoạt động quân sự. Hiện nay ở đây rất nguy hiểm. Cho tới khi mọi chuyện được sáng tỏ, chúng tôi muốn cô chờ tại một nơi an toàn.”

“Nếu tôi từ chối, các ông sẽ thực thi vũ lực, phải không?”

Người hướng dẫn viên gật đầu trước câu hỏi của Kino. “Đúng vậy. Chúng tôi được ra lệnh phải bảo vệ cô, cô lữ khách, bằng bất kỳ cách gì.”

“Tôi hiểu. Vì tôi cũng muốn bảo vệ chính mình, tôi sẽ làm theo những gì ông bảo.”

Khi Kino nói vậy, một trong những người lính cúi xuống và nhấc một tấm vải lên. Có một cái lỗ dưới đất, trong đó dấu một chiếc xe Buggy nhỏ.

Trên một sườn đồi đối diện với đất nước nọ, từ một nơi mà đất nước kia chỉ còn thấy lờ mờ, có một căn lều lớn. Một lượng lớn ống nhòm đã được thiết lập; những người lính đang quan sát đất nước trong thung lũng kia qua chúng.

Kino và Hermes được dẫn tới đây một cách lịch sự.

“Chúng ta có khách!”

“Làm tốt lắm.”

Sau khi người lính hành lễ và rời đi, một người đàn ông trung niên mang một bộ quân phục giới thiệu bản thân với Kino.

“Xin chào, cô lữ khách cùng cậu motor. Tôi là tổng tư lệnh của cả đám ở đây. Nếu người của tôi có làm gì ảnh hưởng tới một người lữ khách lương thiện, tôi thay mặt cho quốc gia xin lỗi cô. Đây là tổng bộ tiền tuyến. Chỉ cần cô ở đây, cô sẽ an toàn. Tôi vô cùng xin lỗi, nhưng cô phải chờ ở đây một lúc.”

“Tôi hiểu. Tiện đây, các ông định làm gì từ nơi này?”

Cùng lúc mà Kino hỏi, một người yêu cầu mệnh lệnh đổ bộ thông qua radio không dây dưới lều/

“Tôi đảm bảo cho sự an toàn của cô, cô lữ khách. Chuẩn bị thả bom!”

“Thả bom?” Hermes hỏi, và tổng tư lệnh trả lời.

“Đúng vậy. Từ bây giờ, quân đội của tôi sẽ oanh tạc bom mìn vào đất nước ở phía bên kia thung lũng. Xin hãy quan sát cho kĩ.”

Ông ta chỉ tay vào phía dưới con đồi, nơi đó một lượng lớn đê hào sắp hàng lại. Những người lính gỡ hết vải che ra, và một lượng lớn pháo cao xạ lộ ra.

Nòng pháo từ từ nâng lên, và tất cả chúng đều chĩa về hướng đất nước kia.

Mệnh lệnh vội vàng được ban ra từ tổng bộ.

“Tất cả pháo, sẵn sàng!” “Đội trinh sát, sẵn sàng!” “Đội quân y, sẵn sàng!”

“Một khi cuộc oanh tạc diễn ra, chúng ta có thể ra khỏi ngọn đồi và tìm một góc nhìn tốt. Chà giờ, đi thôi...,” tổng tư lệnh nói với Kino, sau đó ông ta ra lệnh cho cấp dưới.

“Bắt đầu tấn công!”

Từ nơi đáy thung lũng vang lên tiếng ầm ầm na ná tiếng sấm nổ giật tung cửa sổ nhà hàng xóm. Tất cả những khẩu pháo phả rao khói trắng. Những người lính thuộc tổng bộ len lên ngọn đồi. Kino cũng lái Hermes và leo lên.

Từ đằng xa, một bông hoa màu đen nở rộ trên bầu trời đất nước ấy. Vụ nổ thành công tạo ra một đám khói trông như những bông hoa. Âm thanh của thuốc nổ tới tai họ sau vài lần trì hoãn.

Những khẩu pháo từ đằng sau lại gầm lên một lần nữa, và vài bông hoa đen lại nở ra. Chuyện này lặp đi lặp lại vài lần.

Suốt thời gian đó, người chỉ huy vốn đang đứng xem bên cạnh Kino lịch sự giải thích, “Cái vỏ khi nãy vừa bắn ra sẽ nổ tung trong không khí, phun ra vô vàn mảnh vỡ nhỏ ở vùng xung quanh. Sau đó, tất cả những người ở bên ngoài và những người không quá khỏe mạnh ở bên trong sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.”

“... ...”

Cuối cùng, bông hoa màu đen tan đi, và từ bên trong bức tường, có thứ gì đó nổ trong một làn chớp.

“Đó là một vụ nổ năng lượng cao. Nó sẽ tiêu diệt bất cứ ai bên trong những công sự rắn. Cái này là để đảm bảo mọi thứ được tiến hành trôi chảy.”

Ở khu vực xung quanh, tiếng súng nổ, và chấn động của sức nổ hoàn trộn lại, tạo ra những chuỗi âm thanh cực kì ầm ĩ.

Kino to tiếng nói với tổng tư lệnh, “Kể cả khi tôi bảo ông dừng cuộc oanh tạc này ông cũng sẽ không đồng ý, phải không?”

“Hiển nhiên rồi. Nếu chúng tôi dừng lại bây giờ, sẽ có khả năng bị phản công.”

Đúng lúc này tổng tư lệnh dừng lại một lúc, cứ như vừa nhận ra gì đó. “Oh, tôi hiểu rồi. Cô hẳn đã quên gì ở đó phải không cô lữ khách. Chúng tôi sẽ đền bù thiệt hại cho. Chúng tôi chân thành xin lỗi vì đã để một công dân lương thiện như cô dính vào vụ này.”

Kino lắc đầu. “Không, cảm ơn. Đó không phải là thứ quá quý giá đâu.”

Tổng tư lệnh nhìn khuôn mặt lo lắng của Kino.

“Hai ngày trước, chúng tôi thấy cô vào đất nước đó. Thực ra vụ nổ bom được lên kế hoạch vào trưa hôm qua, nhưng chúng tôi không muốn để người vô tội dính vào, nên chúng tôi đợi.” Tổng tư lệnh nói.

“Tôi hiểu,.... Cảm ơn, tôi chân thành biết ơn ông. Tiện đây, liệu tôi có thể biết lý do của cuộc oanh tạc này không?”

“Tất nhiên rồi. Đó là đất nước nơi mọi người đều có khuôn mặt giống nhau. Chúng tôi muốn xóa đất nước ma quỷ đó khỏi bề mặt hành tinh này.”

“Nghĩa là–––“ Kino cố gắng nói, nhưng âm thanh dữ dội từ những khẩu pháo đã át hết lời cô. Cô nói lại một lần nữa.”

“Nghĩa là một trong số các ông đã vào đất nước đó?”

“Đúng vậy.... tình cờ, một nhóm lữ khách từ đất nước của chúng tôi đã vào đó. Và rồi họ thấy nó. Những người với cùng khuôn mặt, tạo nên từ những thùng chứa thủy tinh. Họ điên cuồng tháo chạy và trở về nhà, rồi kể cho chúng tôi nghe. Nhưng...”

“Nhưng sao?”

“Trong mười người đó, một người đã tự tử... Những người còn lại chịu những tổn thương tâm lý nghiêm trọng. Ít nhất hai người đã suy sụp hoàn toàn cả về thể chất lẫn tinh thần, và được đưa tới bệnh viện để điều trị. Thật là đáng tiếc...”

“Chính vì vậy các ông phải đảm bảo...”

“...hủy diệt hoàn toàn đất nước kia,” Hermes cắt ngang và nói giữa ầm ầm súng nổ. Từ đất nước kia, một trận lửa bắt đầu nhả ra khói đen. Những vụ nổ vẫn tiếp tục.

“Đúng vậy, chính là thế. Hòng số lượng những nạn nhân không tăng thêm, hòng ngăn chặn những hành động ma quỷ của đất nước đó không lan tràn sang đất nước chúng tôi cùng những đất nước khác....Nhưng cô lữ khách, vì để cô đi vào và chứng kiến, chúng tôi thực sự lo lắng rằng cô sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo. Chúng tôi rất vui khi thấy cô bình an...”

“... ...”

“... ...”

Đột nhiên, tiếng pháo nổ ngưng lại. Quả bom cuối cùng nổ tung, và âm thanh trầm thấp vang vọng lại. Và rồi mọi thứ trở nên yên ắng. Khói đen bay lên giữa những mảnh vỡ của tường thành bên trong, và từ từ tan đi nhờ cơn gió.

“Đã xong chưa?” Kino hỏi, và tổng tư lệnh trả lời rằng vụ oanh tạc đã kết thúc/

“ ‘Vụ oanh tạc’ á? Vẫn còn cái khác sao?”

“Đúng vậy. Làm ơn nhìn đằng kia.”

Tổng tư lệnh chỉ vào đằng sau hàng pháo. Có một cái ống khổng lồ, trông như ống khói nhà máy được đặt trên xe đẩy và được kéo bởi một chiếc xe tải. Nó có đầu nhọn và chỗ nhô ra trông như cánh được gắn vào thân sau.

“Một quả tên lửa đạn đạo?” hermes hỏi, và tổng tư lệnh gật đầu.

“Giờ, chúng tôi sẽ bắn đất nước đó. Nếu để lại dù chỉ một người, họ sẽ tiếp tục gia tăng số lượng. Để đảm bảo họ hoàn toàn bị tiêu diệt, chúng tôi gồng mình phát triển một loại bom đặc biệt.”

“Một quả bom đặc biệt?”

Trước câu hỏi của Kino, tổng tư lệnh chỉ đề nghị cô quan sát. Ông ta thêm vào, “Cô lữ khách. Sẽ tốt hơn nếu cô đeo kính chắn gió và khẩu trang vào.”

Đầu tên lửa chậm rãi nâng lên. Và rồi, tổng tư lệnh ra lệnh khai hỏa.

Từ động cơ đẩy ở đằng sau, lửa và khói trào ra, và một âm thanh sấm động vang lên cùng một lúc khi tên lửa lao lên không trung.

Làn khói vẽ thành vệt dài, và quả tên lửa bay ra. Và rồi nó tách làm hai giữa không trung. Phần sau yếu ớt rơi xuống. Phần đầu vẽ một đường parabol và rơi xuống đất nước kia.

Chỉ ngay trước lúc rớt xuống, phần đầu lại tách ra, và khói trắng phun ra ngay lập tức. Cả đất nước bao mọc trong một màn khói hình bán cầu cứ như bị một tấm lưới dăng lấy. Khoảng khắc tiếp theo, cả bán cầu trở thành những quả cầu lửa lớn. Những ngọn lửa cuồn cuộn bao trùm mọi thứ, và rồi tắt lịm.

Trong vỏn vẹn vài giây, những tiếng gầm thét và chấn động lan tới nơi Kino và những người khác đang đứng. Bụi cuồn cuộn cuốn qua che mờ mọi cảnh vật.

Một lúc lâu sau, bụi mù tan đi. Nơi vốn tọa lạc một đất nước nay chẳng còn chi, ngoại trừ những mảnh vỡ tường thành rơi rụng. Mọi thứ đều bị san phẳng. Trên không trung, một đám mây hình nấm, giống như cái thường hiện lên sau vụ núi lửa phun trào từ từ dâng lên.

“Thành công rồi ––“

Tại tổng bộ, những người lính hò reo ăn mừng. Họ nhảy nhót và ôm lấy nhau.

“Cái gì––, ấn tượng thật. Quả bom đặc hiệu đó là gì?” Hermes hỏi.

“Ừ, đúng vậy. Mọi thứ đã diễn ra trôi chảy.” Tổng tư lệnh lộ ra bộ mặt thả lỏng.

Kino kéo khẩu trang xuống và hỏi, “Nó hoạt động như thế nào?”

“Cô có thấy cái chất lỏng màu trắng đang lan ra kia không? Đó là nhiên liệu lỏng. Nó sẽ bao phủ toàn bộ đất nước, và một lúc sau, một quả bom sẽ châm lửa chúng. Và rồi, oxy xung quanh đều sẽ bị bốc lên và bùng cháy. Áp suất sẽ cán phẳng mọi thứ trên mặt đất. Hơn nữa, nhiệt độ cao sẽ thiêu đốt mọi lá phổi của bất kì sinh vật sống nào. Thậm chí không có lấy một con vật hay côn trùng nào còn sống. Đó là một thành công lướn,” tổng tư lệnh nói và mỉm cười, cứ như cảm thấy vô cùng hạnh phúc vậy. Ông ta gỡ cái mũ bám đầy bụi xuống và nhẹ nhàng phủi đi.

“Chiến dịch dài đến đây là kết thúc.”

Ông ta thoải mái nói, và rồi lấy ra một tấm ảnh trong ngực. Ông ta nhìn nó, và hai hàng lông mày dãn ra.

“Cái gì vậy?” Kino hỏi.

“Con gái tôi.”

Tổng tư lệnh đưa tấm ảnh cho Kino và mỉm cười.

Đó là một bức ảnh của hai cô bé tầm mười tuổi, mỉm cười, với khuôn mặt y hệt nhau.

“... ...”

Vẫn bảo trì im lặng, Kino đưa tấm ảnh cho Hermes xem, và rồi hỏi ông ta một câu.

“Chúng sinh đôi à?”

“Đúng vậy. Ireen và em gái của con bé, Meel.”

Kino nói với giọng hơi hơi lo lắng, “Tôi... không thể phân biệt được ai là ai.”

Tổng tư lệnh bật cười. “Hahaha. Nếu cô gặp chúng, cô sẽ có thể phân biệt ngay thôi. Cô chị lúc nào cũng bừng bừng khí thế, trong khi cô em lúc nào cũng nhút nhát và nhún nhường.”

“Tôi hiểu...,” Kino lẩm bẩm, rồi đem trả tấm ảnh lại. Tổng tư lệnh lại liếc nhìn tấm ảnh một lần nữa.

“Từ khi chiến dịch bắt đầu, đã sáu tháng rồi tôi không thấy chúng. Giờ cái tiểu đội có thể an toàn rút khỏi đây, tôi sẽ lại được trông thấy chúng sớm thôi. Cả hai đứa hẳn đã lớn lên rất nhiều...”

Kino nhẹ nhàng nói. “Một khi ông trở về quê nhà, cái ngày ông được ôm lấy chúng sẽ tới nhanh thôi. Tôi chắc là ông đang mong chờ nó lắm.”

“Cảm ơn.... Cô lữ khách, giờ cô an toàn rồi. Tuy cũng tốn khá nhiều thời gian, nhưng chúng tôi thực sự vui trước sự hợp tác của cô. Nếu cô có tới phương Nam, làm ơn ghé thăm đất nước của chúng tôi. Lúc đó, hai cô con gái của tôi sẽ chào đón cô.”

Kino mỉm cười, “Nghe hay đấy. Vậy giờ, tôi đi đây.”

Kino và Hermes ra khỏi tổng bộ và đi ngược lên ngọn đồi.

Khi cô dừng lại trước đống tàn tích, cô nói “Mọi người, bảo trọng. Cảm ơn vì mọi thứ.”

“Ừ. Tạm biệt!”

Chiếc xe motor lao xuống dốc.

Họ đi ngang qua những người lính đang mỉm cười và vẫy tay bên cạnh những khẩu pháo và rời đi.

Vài ngày sau, những khẩu pháo do chẳng còn chút giá trị sử dụng nào cho quân đội nữa nên được xẻ ra làm nhiều mảnh và chôn sâu dưới lòng đất. Sau khi xác nhận họ không bỏ quên tí rác rưởi nào, những người lính lên xe tải và trở về nhà.

Tại cái nơi vốn là một quốc gia, nay chỉ còn tro tàn cùng gạch vụn.

Năm mươi ngày qua đi, những ngọn gió mang theo cát bụi cuốn qua đống tàn tích, và cái màu của nền đất bỗng thay đổi.

Một buổi sáng sau hơn năm mươi ngày qua đi.

Trên mặt đất khu đổ nát, gạch vụn cùng bụi được dẹp đi và mặt đất tách làm đôi.

Đó là một công trình bê tông hình chữ nhật, to như một ngôi nhà vậy. Bên trong là một cánh cửa, và nó mở ra.

Từ bên trong, những người đàn ông với cùng khuôn mặt, những người phụ nữ với cùng khuôn mặt đi ra từng nhóm một. Họ nhìn lên trời xanh, mỗi người đều mỉm cười tươi tắn.

Người đàn ông làm hướng dẫn viên du lịch cho Kino đi ra cùng vợ và đàn con thơ.

“Cẩn thận gạch vụn đấy. Đừng có vấp té đấy.”

Người đàn ông nói với lũ trẻ đang bừng bừng khí thế.

“Wow, lâu lắm mới thấy mặt trời!”

“Nhìn này, mọi thứ bị tàn phá hết trơn–––“

“Kì diệu thật. Mọi vật đều bị san phẳng và trông như mới.”

Freja nắm chặt lấy tay bố, “Ta cùng chơi trên thảm cỏ như trước kia được chứ bố?” Cô bé nhìn cha và hỏi.

“Tất nhiên rồi. Khu rừng cũng sẽ phục hồi nguyên trạng. Chỉ trong một cái nháy mắt thôi.”

Freja cười rạng rỡ, và chạy tới chỗ anh chị đang đi bộ ở phía trước.

Một người với cùng khuôn mặt tới bên cạnh người đàn ông.

“Oài. Họ dọn dẹp tương đối sạch sẽ đấy. Từ giờ tòa thị chính sẽ bận lắm đây.” Người đàn ông nhăn nhó mỉm cười.

“Ờ.... Chúng ta sẽ phải cắt bớt thời gian nghỉ ngơi thôi.”

‘Hahahaha!’ người đàn ông bên cạnh ông ta vui vẻ cười rồi nói, “Chia buồn cùng ngài, đức ngài. Có lẽ lượng công việc thế này hơi quá mức với một người. Có lẽ tôi nên để tâm tới ngài hơn.”

Người hướng dẫn viên, trông có vẻ như là quốc trưởng, nhún vai.

“Ôi trời. Tôi sẽ chẳng thể tìm được một ông chủ nào nghiêm khắc kiểu như ngài ở đâu đâu.”

“Hahahahaha!” Người đàn ông còn lại cười lớn và rời đi.

Trong đống tàn tích, người người ra khỏi lối ra. Những người đàn ông có khuôn mặt y hệt nhau. Những người phụ nữ cũng có khuôn mặt y hệt nhau.

Người-hướng-dẫn-viên-mà-hóa-ra-lại-là-quốc-trưởng nhìn quanh một vòng, mỉm cười nói,

“Nếu bạn có khát vọng sống, cũng chẳng dễ diệt vọng đến vậy đâu.”

Chú thích:

HACCP (Hazard Analysis and Critical Control Points) được dịch ra là phân tích mối nguy hiểm và điểm kiểm soát tới hại, là những nguyên tắc được sử dụng trong việc thiết lập hệ thống quản lý an toàn thực phẩm, vốn bắt đầu từ chiến tranh thế giới thứ II, trong việc quản lý sản xuất vũ khí.

Hầu hết mấy cái tên là số: Hen chắc là thay cho ein, tiếng Đức là số một. Duo là hai, Tria là một kiểu số ba, Tettara hay Tetra là bốn, Hex là từ Hexa là sáu, còn Hepta là bảy. Freja thì lại không phải là con số; trong tiếng Đức nó có nghĩa là Freya, tức là nữ thần của tình yêu và cái đẹp.

Truyện Chữ Hay