Chỉ mới nửa tháng Thượng Quan Võ đã tới.
Chỉ có một mình hắn và vài tên thị vệ tâm phúc đi cùng. Hỏi thăm mới biết, Thượng Quan Võ nhận được tin thì lập tức dẫn tâm phúc lên đường cả ngày lẫn đêm, nhưng Thượng Quan Hữu Hà còn nhỏ không chịu nổi xóc nảy, cho nên Thượng Quan Võ thu xếp đội ngũ hộ tống Hữu Hà đi từ từ phía sau.
Râu trên mặt Thượng Quan Võ xồm xoàm, hai mắt hắn đỏ ngầu, tóc tai rối tung, nghiễm nhiên là một con sư tử đực vừa giận dữ vừa mỏi mệt bất kham.
Trên đại điện, Thượng Quan Võ đứng giữa triều nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ thật lâu, sau đó mới quỳ một gối xuống đất lạy một cái: "Thần, Thượng Quan Võ, tham kiến bệ hạ."
Thiên tử uy nghi không thể nhìn thẳng, càng đừng nói là nhìn một cách căm phẫn như vậy. Hành động của Thượng Quan Võ bị gán tội đi quá giới hạn, nhưng những bậc túc nho trên triều đình xem như không nhìn thấy, bầu không khí lặng ngắt như tờ. Nam Cung Tĩnh Nữ cũng áy náy trong lòng, vì thế không có trách móc nặng nề nửa câu.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tướng quân vương miễn lễ bình thân, ngươi đường xa đến đây, vất vả rồi."
Thượng Quan Võ chắp tay: "Còn xin bệ hạ cho thần đi gặp mặt thê tử kết tóc."
Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài: "Sau khi bãi triều...Đại tỷ phu đi cùng trẫm đi."
Thượng Quan Võ: "Vâng."
Sau khi hạ triều, Nam Cung Tĩnh Nữ dẫn Thượng Quan Võ đến trước thiên điện Cam Tuyền cung, trên đường đi hai người đều không nói gì, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Ở thiên điện nơi đặt linh cữu, vải đen và đôi câu đối phúng điếu còn được treo ngoài cửa, không ít cung nhân mặc áo tang quỳ gối bên ngoài. Nam Cung Tĩnh Nữ ra hiệu "mời": "Mấy ngày nay mỗi ngày Phúc nhi đều ở bên trong. Đã có nửa tháng, bởi vì...thời tiết nóng bức, tuy dùng băng nhưng...thi thể Đại tỷ đã... Trẫm tự chủ trương sai người đóng quan tài lại, cũng không muốn kinh sợ đến Phúc nhi, hắn vẫn là một đứa trẻ."
Thượng Quan Võ nghe Nam Cung Tĩnh Nữ nói thế, đôi mắt nam tử hán cao bảy thước ấy đỏ hoe, hắn dừng chân ngoài cửa mãi mà không bước vào.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tỷ phu..."
Thượng Quan Võ: "Bệ hạ, có thể cho thần mượn một chỗ tắm gội thay quần áo không? Thần chạy một đường tới đây, trên người vô cùng dơ, không muốn...để điện hạ nhìn thấy bộ dạng này của ta."
Giọng nói Thượng Quan Võ trầm thấp và lộ ra một chút khàn khàn, Nam Cung Tĩnh Nữ nghe vậy cũng đỏ hốc mắt. Nếu không tại nàng...Đại tỷ sẽ không chết.
Mặc dù đã qua mấy ngày, nhưng sự áy náy, tự trách và đau lòng, cũng không hề giảm bớt dù chỉ một chút.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Người đâu, dẫn Đại tướng quân vương đi tắm rửa thay quần áo."
Nội thị: "Tuân chỉ."
Thượng Quan Võ lại lần nữa chắp tay với Nam Cung Tĩnh Nữ, đi theo nội thị.
Khoảng nửa canh giờ sau, Thượng Quan Võ đã quay lại. Hắn cởi chiến bào và dỡ bội kiếm xuống, đổi sang một bộ trường bào màu trắng nho nhã. Bộ trường bào này thoạt nhìn không quá vừa người, nhưng trông hắn có sức sống hơn nhiều.
Thượng Quan Võ trực tiếp bước vào linh đường. Thượng Quan Phúc thì đang quỳ gối trước quan tài, hắn đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay có vẻ càng khiến những giọt nước mắt của hắn đặc biệt lớn hơn. Tề Ngọc Tiêu cũng mặc áo tang quỳ bên cạnh quan tài, đế vương không thể giữ đạo hiếu cho phiên vương, vì vậy Tề Ngọc Tiêu thay thế Nam Cung Tĩnh Nữ.
Mấy ngày nay sau khi hết giờ học, Tề Ngọc Tiêu ăn cơm xong sẽ đúng giờ xuất hiện ở linh đường, nàng vẫn luôn cùng Thượng Quan Phúc giữ đạo hiếu cho Nam Cung Tố Nữ.
Thượng Quan Võ thấy Tề Ngọc Tiêu quỳ trước quan tài thì sắc mặt thoáng tốt hơn một chút. Thượng Quan Phúc thấy phụ thân, hắn gian nan đứng lên đệm hương bồ, từng giọt nước mắt tròn trịa tràn ra hốc mắt, gọi một tiếng: "Phụ thân."
Tề Ngọc Tiêu: "Ngọc Tiêu tham kiến Đại di trượng."
Nam Cung Tĩnh Nữ dắt tay Tề Ngọc Tiêu: "Đại tỷ phu, ta dẫn Ngọc Tiêu đi ra ngoài trước."
Thượng Quan Võ một tay nắm tay Thượng Quan Phúc, tay còn lại ve chiếc quan tài vàng bằng gỗ lim: "Đa tạ."
- --
Hôm nay, phụ tử Thượng Quan gia ở linh đường trông chừng suốt một đêm. Nam Cung Tĩnh Nữ hạ lệnh, không cho bất kỳ ai đi vào quấy rầy.
Ban đêm, Nam Cung Tĩnh Nữ đi tới nửa bên cấm cung, nàng lẻ loi một mình, tay còn xách theo một vò rượu.
Cốc Nhược Lan đã chuẩn bị xong cơm tối, nàng mang thức ăn của mình về thiên điện, nhường sân cho Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan.
Tề Nhan đã chờ ở cửa, khi trông thấy Nam Cung Tĩnh Nữ xách theo vò rượu, nàng chủ động cầm lấy, sau đó dắt tay Nam Cung Tĩnh Nữ đi vào trong điện.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Hôm nay Đại tướng quân vương tới rồi."
Tề Nhan: "Có vẻ nhanh hơn dự đoán một chút."
Nam Cung Tĩnh Nữ gật gật đầu, nàng buồn bã nói: "Hắn chỉ dẫn theo tám người vào kinh, số quân còn lại ở phía sau hộ tống Hữu Hà từ từ đến."
Tề Nhan: "Ra là vậy."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi xuống bên cạnh bàn, thấp giọng nói: "Ta hôm nay...vẫn luôn suy nghĩ, có phải lòng dạ chúng ta quá bỉ ổi rồi không? Hôm nay Đại tỷ phu...căn bản không muốn tới hưng sư vấn tội, hắn chỉ là một người trung niên bình thường mất đi thê tử mà thôi."
Tề Nhan suy nghĩ một chút rồi đáp: "Bất hạnh đến cỡ này, bi thương là chuyện thường tình, nhưng triều đình vẫn phải đề phòng một tay thì mới không đến mức bị động. Nếu như Đại tướng quân vương có thể cân nhắc tình cảm với Đại tỷ mà tiếp tục giữ thái độ bình thường, tất nhiên là vạn hạnh trong bất hạnh. Có điều, lòng người luôn khó lường, sau khi quay về đất phong chưa chắc hắn không nghĩ khác, vì vậy chúng ta vẫn nên bố trí theo kế hoạch."
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu, nàng xé giấy dán trên vò rượu rồi rót cho mình một ly. Tề Nhan cầm đũa trúc gắp cho Nam Cung Tĩnh Nữ một miếng đậu hủ: "Uống rượu lúc bụng rỗng là hại thân nhất. Bệ hạ ăn chút đồ lót dạ trước đi, tay nghề của Nhược Lan muội tử rất tốt."
Nam Cung Tĩnh Nữ yên lặng ăn đậu hũ, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tề Nhan lại gắp thức ăn cho Nam Cung Tĩnh Nữ, người sau vẫn yên lặng ăn, tiếp tục uống thêm một ly.
Tề Nhan thấy Nam Cung Tĩnh Nữ như vậy, trong lòng chỉ còn lại sự đau lòng. Nàng tình nguyện nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ khóc lớn một hồi, chứ không muốn thấy nàng ấy ảm đạm buồn bã như thế, nhưng mà...rốt cuộc người trước mắt đã trưởng thành, tâm trí cũng thành thục theo tuổi tác. Hơn nữa nàng ấy là đế vương, đế vương thì không thể tùy ý phát tiết cảm xúc của mình như trước đây được nữa.
Giờ khắc này, Tề Nhan hận mình vô năng. Nếu nàng thật sự tính toán chu toàn như Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ, hẳn là nàng đã có thể bảo vệ nàng ấy, không để nàng ấy chịu một chút tổn thương nào mới phải.
Tề Nhan lại gắp thức ăn cho Nam Cung Tĩnh Nữ, nhìn nàng ấy ăn xong, sau đó giơ tay lấy một chén rượu.
Tề Nhan vươn tay, chưa kịp chạm đến bầu rượu thì đã bị Nam Cung Tĩnh Nữ giữ lại.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi muốn làm gì?"
Tề Nhan: "Thần uống một chén với bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đừng, uống rượu hại thân, ngươi còn uống thuốc nên càng không được uống rượu, ngồi đây bầu bạn với ta là được rồi."
Tề Nhan: "Thần biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, cũng không có yếu đuối như bệ hạ nghĩ. Huống hồ...lúc trước nói không thể uống rượu cũng là gạt người thôi, người thảo nguyên trời sinh đã biết uống rượu."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không được, ta không cho ngươi uống rượu, ít nhất phải đợi ngươi hoàn toàn khỏe lên mới được, nhiều nhất chỉ cho phép ngươi thay ta rót rượu với chia thức ăn."
Tề Nhan nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, đôi mắt màu hổ phách chảy xuôi dịu dàng và thương tiếc: "Vậy bệ hạ thì sao? Biết rõ uống rượu hại thân, chẳng lẽ thần không đau lòng?"
Mắt Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ lên, nàng quay đầu cố nén nước mắt rồi mới xoay người lại. Bàn tay mềm mại ghì lại vò rượu, Nam Cung Tĩnh Nữ lẩm bẩm nói: "Ngươi tha cho ta lần này đi, ngoại trừ uống rượu ra, ta không biết còn có thể làm gì nữa. Ít nhất...say ở chỗ ngươi, ta còn yên lòng. Nếu như ngươi cũng không cho, như vậy ngay cả chỗ uống rượu ta đều không có."
Tề Nhan lấy vò rượu rót một ly cho Nam Cung Tĩnh Nữ, áy náy nói: "Bệ hạ muốn say, thì thần sẽ vì người rót rượu. Say rồi thì ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thần sẽ kêu bệ hạ rời giường."
Nam Cung Tĩnh Nữ tự đáy lòng đáp: "Cảm ơn."
- --
Trước đây Nam Cung Tĩnh Nữ thích uống rượu nhất, thậm chí có thể nói là có chút tham ăn. Lúc trước khi ra cung lập phủ, nàng suýt chút nữa dọn sạch hầm rượu trong nội đình, còn sẽ thường thường vơ vét rượu ngon ở dân gian bỏ thêm vào kho phủ. Có điều từ sau khi đăng cơ, nàng rất ít uống rượu, mặc dù có cung yến thì cũng chỉ nhìn qua thôi. Bởi lẽ, nàng không muốn vì uống rượu mà chậm trễ triều chính, cho dù khả năng đó cực kỳ thấp, nhưng nàng vẫn từ bỏ điều mà trước đây nàng thích nhất.
Nửa vò rượu vào bụng, Nam Cung Tĩnh Nữ đã hơi say, tay ngọc đỡ trán, híp coi ngươi ngà ngà nhìn Tề Nhan. Nàng nhìn một lúc, nước mắt liền chảy ra.
Tuy Tề Nhan đau lòng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện Tề Nhan sợ nhất chính là Nam Cung Tĩnh Nữ giấu hết bi thương ở trong lòng, nàng ấy có thể khóc thì tốt rồi.
Tề Nhan nhấc ghế xích lại gần Nam Cung Tĩnh Nữ, ôm lấy bả vai đối phương.
Tề Nhan: "Bệ hạ muốn khóc thì cứ khóc đi, nơi này không có người ngoài."
Nam Cung Tĩnh Nữ dựa vào người Tề Nhan, túm lấy tay áo Tề Nhan, nước mắt từng giọt rơi xuống: "Ngươi biết không? Từ khi ta làm hoàng đế, ngay cả chuyện lúc trước ta thấy đơn giản nhất, ta đều không làm được."
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta không thể khóc, không thể kể khổ, thậm chí không thể túc trực bên cạnh linh cữu Đại tỷ. Mấy ngày trước ta chỉ ở linh đường lâu hơn một chút, thế mà người của Nội đình ty lập tức đến khuyên ta rời đi, còn nói cái gì mà ti bất động tôn, nếu như ta ở lại linh đường lâu, linh hồn Đại tỷ sẽ không được an giấc ngàn thu."
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tỷ chết, tất cả đều do ta sơ suất... Ngày đó, lão Bát hành động rất dị thường. Ta nghĩ, nhất định là hắn nhân cơ hội nội đình không có ai tới ám sát ta, nhưng rồi Đại tỷ nhìn ra manh mối, vì bảo vệ ta mà cưỡng chế lôi lão Bát đi. Nếu như không có Đại tỷ, vậy thì người chết chính là ta! Đại tỷ bỏ mạng cứu ta, cũng bỏ lại hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nhưng mà ta thì sao? Ngay cả chuyện túc trực bên linh cữu nàng, ta đều không làm được."
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta nhìn Đại tỷ phu, rõ ràng là hắn giận không thể át, nhưng hắn vẫn phải quỳ trước mặt ta... Ta không biết nên làm sao để bù đắp lỗi lầm của mình. Dù có địa vị trên vạn người thì có làm sao? Ngay cả những cảm xúc bình thường nhất, ta đều không thể biểu lộ. Ta nhốt ngươi lại, giấu ngươi đi... Tại ta, mà ngươi không được tắm mình trong ánh sáng."
Tề Nhan: "Bệ hạ..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không cần dỗ ta, mỗi ngày ta đều phải nghe quá nhiều lời nghĩ một đằng nói một nẻo, cả những lời nịnh hót hư tình giả ý. Ngươi đừng giống bọn họ, được chứ? Ai nói đế vương không bao giờ sai? Sai rồi, ta sai rồi..."
Tề Nhan chỉ có thể ôm lấy Nam Cung Tĩnh Nữ, nghe nàng buồn bã thổ lộ tất cả, mãi đến khi giọng nói của đối phương càng ngày càng nhỏ, rồi đột nhiên im bặt.
Tề Nhan quay đầu, Nam Cung Tĩnh Nữ đã ngủ, nước mắt vẫn còn đọng ở khóe mi.
Tề Nhan biết: Mấy ngày nay nhất định là đối phương không có nghỉ ngơi đàng hoàng. Nàng ấy gầy, tiều tụy, lại còn phải gánh vác cả thiên hạ, mà nàng thì...không thể giúp gì cả.
Tề Nhan hít sâu một hơi, nàng bế Nam Cung Tĩnh Nữ lên, cố hết sức đi đến mép giường rồi đặt đối phương xuống. Cũng không phải Nam Cung Tĩnh Nữ nặng, mà là mấy ngày nay đã lâu Tề Nhan không vận động, thể lực nhanh chóng giảm xuống, bình thường làm vài việc mất sức thì nàng sẽ không ngừng thở .
Tề Nhan đứng trước giường thở một lát, nàng thu dọn chén đĩa trên bàn, trở về giặt sạch khăn lau mặt cho Nam Cung Tĩnh Nữ. Sau đó nàng bỏ đi giày vớ, tắt đèn lên giường.
Tề Nhan nghiêng người nằm trên giường, nương theo ánh trăng nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ, lẩm bẩm nói: "Bệ hạ có biết, thần rất muốn san sẻ với bệ hạ không?"
- --
Theo yêu cầu của Thượng Quan Võ, quan cữu của Nam Cung Tố Nữ ở lại Cam Tuyền cung gần mười ngày cho đến khi Đan Dương công chúa Thượng Quan Hữu Hà vào cung. Thượng Quan Võ ôm nữ nhi bước vào linh đường, nói với Hữu Hà: "Hữu Hà, người nằm ở đây...là nương ngươi."
Hữu Hà đang ở tuổi bi bô tập nói, nàng chưa từng thấy quan tài, càng không biết cái gì là tử vong. Tiểu cô nương nghe nói mẫu thân ở bên trong thì lập tức hưng phấn nhoài nửa người lên quan tài, hai bàn tay nhỏ vỗ vỗ lên quan tài, nàng bi bô gọi: "Mẫu thân, mẫu thân, mau ra đây."
Hôm nay là ngày dời quan an táng Quỳnh Hoa trưởng công chúa. Nữ đế Nam Cung Tĩnh Nữ, Chước Hoa công chúa Nam Cung Xu Nữ, Thượng Quan Võ, cùng với tiểu bối một vài tông thân hoàng thất: Thượng Quan Phúc, Thượng Quan Hữu Hà, Tề Ngọc Tiêu, con của Lục Trọng Hành, nam hài được cho làm con nuôi của Nam Cung Xu Nữ, còn có nhi tử của vài vị vương gia đã qua đời.
Lời của Thượng Quan Hữu Hà khiến cho không ít người giữa sân đỏ cả vành mắt.
Nam Cung Xu Nữ che mặt khóc, Nam Cung Tĩnh Nữ im lặng rơi lệ, mà người thẳng thắn cương nghị như Đại tướng quân vương cũng đỏ hốc mắt.
Tề Ngọc Tiêu và Thượng Quan Phúc càng khóc cực kỳ thương tâm.
Thượng Quan Hữu Hà không rõ các ca ca tỷ tỷ bị làm sao, nàng sợ hãi mở to đôi mắt đen to tròn, rúc vào lòng Thượng Quan Võ.
Thượng Quan Võ vỗ lưng Thượng Quan Hữu Hà: "Canh giờ không còn sớm, mẫu thân ngươi sắp lên đường. Thấy ngươi rồi, hẳn là mẫu thân ngươi cũng không còn tiếc nuối."
- --
Ngày sáu tháng tư năm Thừa Khải thứ ba, Quỳnh Hoa trưởng công chúa được chôn cất trong ngoại thất đế lăng. Từ xưa đến nay nữ tử lấy thân phận thần tử chôn cất trong lăng tẩm của đế vương là chuyện vô cùng vinh dự, hơn nữa vị này còn là người đầu tiên.
Bởi vì Nam Cung Tĩnh Nữ cũng là nữ tử, Nam Cung hoàng tộc không còn bao nhiêu người, hơn nữa người sáng suốt đều có thể nhìn ra vị Quỳnh Hoa điện hạ này chết thay bệ hạ, cho nên các triều thần đều không phản đối chuyện an táng Nam Cung Tố Nữ ở đế lăng.
Ngày thứ hai sau khi chôn cất Nam Cung Tố Nữ, Thượng Quan Võ đề nghị dẫn binh về lại U Châu, nhưng bị Nam Cung Tĩnh Nữ gọi vào Ngự Thư Phòng.
Thượng Quan Võ: "Tham kiến bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tỷ phu ngồi đi, trong thư phòng này chỉ có hai chúng ta, Đại tỷ phu không cần giữ lễ tiết."
Thượng Quan Võ: "Vâng."
- --
Sau một khoảng im lặng, Nam Cung Tĩnh Nữ chậm rãi nói: "Còn phải cảm tạ Đại tỷ phu thâm minh đại nghĩa, đồng ý để quan cữu Đại tỷ ở lại kinh thành."
Thượng Quan Võ: "Có thể vào hoàng lăng chính là sự vinh quang vô thượng. Chỉ mong trăm năm sau, người chấp thuận quan cữu của thần quay về kinh thành, tu sửa một phần mộ cách đế lăng năm mươi dặm là được."
Thần sắc Nam Cung Tĩnh Nữ hơi mất tự nhiên, Thượng Quan Võ rõ ràng là đang chỉ trích nàng chia rẽ phu thê bọn họ. Đế lăng này, Quỳnh Hoa công chúa vào được, nhưng Đại tướng quân vương tuyệt đối không thể vào. Trăm năm sau, phu thê bọn họ không thể chôn chung.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tỷ gặp nạn, ta không thể thoái thác tội của mình, Đại tỷ phu trách ta, hận ta đều là hợp tình hợp lý."
Thượng Quan Võ: "Thần không dám."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chỉ là, xin Đại tỷ phu suy nghĩ một chút, nếu như Đại tỷ dưới suối vàng mà biết, quân U Châu và triều đình bởi vì sự ra đi của nàng mà lục đục, không biết nàng sẽ khổ sở đến nhường nào."
Thượng Quan Võ trầm mặc, Nam Cung Tĩnh Nữ tiếp tục nói: "Trưởng huynh như cha, trưởng tỷ như mẹ, ta từ nhỏ tang mẫu, Đại tỷ trong lòng ta chính là nửa mẫu thân. Đại tỷ hoăng thệ, ta cũng đau lòng không thua gì Đại tỷ phu, chỉ là không ai ngờ được, người nhà đồng bào thế mà sẽ phát rồ đến mức này."
Thượng Quan Võ: "...Bệ hạ định xử lý hung thủ thế nào?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chuyện đêm đó, đã có thể kết luận hung thủ chính là Lâm Giang Vương. Hiện giờ hắn đã bỏ trốn, ngay cả Lệ Thái phi cũng bỏ mặc. Trẫm đã tước phong hào của Lệ Thái phi, lệnh nàng đến đế lăng túc trực bên linh cữu phụ hoàng. Lệnh truy nã đã được truyền đi khắp tứ hải, một khi bắt được hung thủ, sẽ trừng phạt theo luật."
Thượng Quan Võ: "Khi nào có thể bắt được?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trời đất bao la, muốn tìm một người vẫn có chút khó khăn. Có điều chỉ cần ta còn tồn tại một ngày, lệnh truy nã sẽ vĩnh viễn có hiệu lực. Nếu Đại tỷ phu không tin, ngươi cũng có thể phái người tự mình điều tra."
Thượng Quan Võ: "Nếu như ta bắt được hắn, phải làm thế nào?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tất nhiên là muốn làm gì cũng được. Lão Bát phạm phải lỗi tày trời, mặc dù là ta cũng không bảo vệ được hắn. Nếu như triều đình bắt được hắn trước, ta cũng sẽ đưa đến U Châu cho Đại tỷ phu xử lý."
Thượng Quan Võ: "Thật sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Quân vô hí ngôn."
Thượng Quan Võ hít sâu một hơi, hắn siết chặt nắm tay: "Được."
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy sắc mặt Thượng Quan Võ tốt hơn thì chuyển đề tài. Nàng mời Thượng Quan Võ không cần nóng lòng nhất thời, thay vào đó là ở lại kinh thành thêm ba đến năm ngày, sau đó dẫn Thượng Quan Phúc quay về U Châu.
Thượng Quan Võ tỏ ra bất ngờ: "Bệ hạ...bây giờ có ý gì?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Là thiện ý phóng thích. Lúc trước còn Đại tỷ, Phúc nhi vẫn có thể ở lại kinh thành, đọc sách trong Thượng Thư Phòng. Hiện giờ Đại tỷ đi rồi, nếu giữ thế tử U Châu phủ lại, về tình về lý đều không hợp lễ."
Dẫu sao Thượng Quan Võ cũng xuất thân nhà võ quan, hắn hỏi thẳng: "Thả Phúc nhi đi, bệ hạ không sợ sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ cười hỏi: "Sợ cái gì chứ?"
Thấy Thượng Quan Võ không đáp lời, Nam Cung Tĩnh Nữ hơi hất cằm, nói với giọng điệu vừa tự tin vừa chắc chắn: "Đại tỷ phu, cổ ngữ có câu: Nước có thể chở thuyền thì cũng có thể lật thuyền. Thử hỏi gió êm sóng lặng, làm thế nào mà lật được thuyền? Thiên hạ của Nam Cung gia tuy chỉ mới truyền hai đời, nhưng phụ hoàng cần chính yêu dân, chọn người tài đức, từ thiên hạ hoang phế tàn tạ của tiền triều mà dần hưng thịnh. Tuy ta là một giới nữ lưu, nhưng may mắn được triều thần kính yêu phụ tá, mặc dù không dám sánh vai với phụ hoàng nhưng đối với thiên hạ này ta cũng không thẹn với lương tâm. Thượng Quan phủ ở U Châu, thế khanh thế lộc đời đời lưu danh sử sách, được bá tánh kính yêu. Nếu như nhấc lên chiến hỏa trong lúc thời bình thịnh thế, trước không nói thắng hay bại, nhưng e là không giữ nổi cái danh đời đời anh minh. Trẫm luôn đối đãi tử tế với U Châu phủ, Đại tỷ lại vào đế lăng, trẫm thật sự nghĩ không ra triều đình nên sợ cái gì."
Thượng Quan Võ cười mỉa một tiếng: "Thần nhất thời nói lỡ."
Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài: "Đại tỷ phu có điều không biết, năm đó giữ Phúc nhi ở lại kinh thành vốn là ý của Đại tỷ. Hiện giờ quay đầu ngẫm lại, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sự khổ tâm của Đại tỷ hay sao? Con đi ngàn dặm sao mẹ không lo, sao Đại tỷ nỡ rời xa Phúc nhi, suy cho cùng là vì bảo vệ U Châu phủ nên nàng mới nhịn đau đưa ra quyết định này mà thôi. Hiện giờ Đại tỷ thây cốt chưa lạnh, Đại tỷ phu...chớ có để sự khổ tâm của nàng trở nên vô ích."
Thượng Quan Võ:...
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tỷ phu, nếu như ta dám nói thẳng với ngươi thì ta chắc chắn có thể ứng phó với tất cả biến cố. Chuyện của Đại tỷ, trẫm không thể trốn tránh trách nhiệm của mình, chỉ hy vọng hai nhà chúng ta có thể đời đời hữu hảo, vui buồn có nhau."
Thượng Quan Võ: "Bệ hạ khí phách, thần bội phục, có điều lần này ta sẽ không dẫn Phúc nhi theo, cứ để hắn ở kinh thành giữ đạo hiếu cho mẫu thân ba năm. Ba năm sau, bệ hạ đưa hắn về U Châu là được."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vậy cũng được. Còn có một chuyện...trẫm muốn nghe ý kiến của Đại tỷ phu."
Thượng Quan Võ: "Mời bệ hạ nói."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta muốn làm thông gia với Đại tỷ phu, ý Đại tỷ phu thế nào?"
Thượng Quan Võ cau mày: "Ngọc Tiêu và Phúc nhi?" Lòng Thượng Quan Võ có chút không vui. Thứ nhất hắn biết chi tiết thân thế của Ngọc Tiêu, tuy lúc còn sống Nam Cung Tố Nữ rất thích đứa nhỏ này, nhưng Thượng Quan Võ cũng không cho rằng nữ tử xuất thân như thế xứng với đích trưởng tử của hắn. Thứ hai, rốt cuộc trên danh nghĩa Tề Ngọc Tiêu là trưởng nữ của nữ đế, địa vị của phò mã sao mà sánh bằng Đại tướng quân vương?
Thượng Quan Võ: "Bệ hạ, e là Phúc nhi không có phúc phận này. Chờ đến khi hắn trưởng thành, hắn còn phải tiếp quản vị trí của ta, vì triều đình thủ vệ U Châu. Không xứng với công chúa điện hạ."
Trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ có chút không thoải mái. Dù Thượng Quan Võ có muốn thì nàng cũng không nỡ. Nàng không có ý định để Ngọc Tiêu gả đi xa, nhưng nàng cũng không thể hiện ra mặt, ngược lại cười nói: "Đại tỷ phu hiểu lầm, ta nói chính là Hữu Hà."
Thượng Quan Võ càng thêm nghi ngờ, Hữu Hà mới có vài tuổi kia mà? Hơn nữa, sao hắn không biết nữ đế bệ hạ có nhi tử?
Nam Cung Tĩnh Nữ kiên nhẫn giải thích: "Phụ hoàng lâm chung thì có chỉ, đế vương tiếp theo không thể là nữ tử, cho nên giang sơn này cuối cùng vẫn cần Thái Tử kế thừa. Ta muốn giữ Hữu Hà ở lại kinh thành, xem nàng là nữ nhi cũng như là con dâu. Đợi sau này có Thái Tử, Hữu Hà sẽ chính là Thái Tử Phi, hài tử sau này của hai đứa sẽ là quân vương đời thứ tư của Nam Cung gia."