Thời gian như bóng câu qua khe cửa, xuân đi thu tới, lại thêm một năm nữa.
Sau một trận tuyết lớn, năm Thừa Khải thứ ba chậm rãi trôi qua.
Mấy ngày nay sức khỏe Tề Nhan khi tốt khi xấu, Nam Cung Tĩnh Nữ không biết nên làm thế nào, bèn tìm Cốc Nhược Lan ở dân gian về, mời nàng đến nửa bên cấm cung này chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Tề Nhan.
Cốc Nhược Lan đã trải qua việc Tề Nhan bị "bắt cóc", tận mắt nhìn thấy Tề Nhan bị người ta bắt đi mà mình thì bất lực, vì thế tinh thần sa sút rất nhiều ngày.
Mãi đến khi người của triều đình một lần nữa tìm đến, Cốc Nhược Lan lập tức đồng ý.
Không phải vì triều đình trả thù lao hậu hĩnh mà là Cốc Nhược Lan cảm thấy, sau khi Tề Nhan chết đi, Cốc Nhược Lan nàng không thể nhàn vân dã hạc hành nghề y giống như trước được nữa. Đối với nghề y nàng ham thích nhiều năm, đột nhiên nàng cảm thấy có một chút chán ghét và không muốn.
Từ sau khi rời khỏi bờ Lạc Xuyên, Cốc Nhược Lan suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện đều có liên quan đến Tề Nhan. Đối với cảm tình dành cho Tề Nhan, Cốc Nhược Lan cũng không hiểu rõ.
Cốc Nhược Lan để tay lên ngực tự hỏi, là có chút quý mến...nhưng phần nhiều là cái gì?
Có lẽ đó là tấm lòng của một vị thầy thuốc. Từ nhỏ Cốc Nhược Lan đã được giáo dục là: Người làm nghề y phải có tấm lòng của cha mẹ. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn còn rất trẻ, làm nghề y mấy năm nay nhưng Tề Nhan vẫn là người đầu tiên nàng cần dùng hết sức để chữa trị.
Tuy rằng ở trong lòng người làm nghề y, người bệnh nên bình đẳng như nhau, nhưng khác với những người gần đất xa trời kia, Tề Nhan là sinh mệnh còn trẻ như thế, trẻ đến nỗi nếu Tề Nhan ngã xuống, ngay cả người xa lạ đều sẽ không khỏi thở dài huống chi là Cốc Nhược Lan?
Con người đều có tư tình, loại cảm xúc này không giống "tình yêu" mà phần nhiều giống như bản chất của sự đồng cảm.
Cho nên sau khi Tề Nhan "mất tích", tâm thái của Cốc Nhược Lan cũng bị ảnh hưởng rất nhiều. Nàng thường thường lo lắng cho Tề Nhan, nghĩ: Nếu như nàng ấy còn sống...những tên bắt cóc người dị tộc đó nhất định sẽ không đối xử tử tế với nàng ấy. Nếu như bỏ lỡ cơ hội này khiến bệnh tình chuyển biến xấu đi...căn bệnh ngoan cố này sẽ hoàn toàn huỷ hoại cuộc sống của Tề Nhan.
Suy nghĩ này không chịu khống chế, như dây leo điên cuồng lan ra trong lòng Cốc Nhược Lan.
Mấy tháng sau khi rời khỏi Lạc Xuyên, Cốc Nhược Lan cũng từng du tẩu khắp nơi hành nghề y, hy vọng sẽ quay về những ngày tháng bình đạm lúc trước. Mãi đến một ngày...khi nàng kê nhầm phương thuốc cho một bệnh nhân, nàng nhìn phương thuốc kia thật lâu mới bừng tỉnh: Vị thuốc này...chẳng phải là vị thuốc Tề Nhan cần sao?
Vì thế, khi người của triều đình lần nữa tìm tới Cốc Nhược Lan, Cốc Nhược Lan lập tức đồng ý. Cốc Nhược Lan cũng lờ mờ đoán được, nhưng nếu chưa chính mắt nhìn thấy thì nàng vẫn sẽ không tin.
Ban đêm, Nam Cung Tĩnh Nữ dẫn Cốc Nhược Lan xuyên qua cửa cung mà chỉ có nàng mới có thể đi qua. Tới nửa bên cấm cung rồi, hai người đi vào tẩm điện của Tề Nhan, nước mắt Cốc Nhược Lan lập tức dâng lên.
Cốc Nhược Lan sải bước vọt tới trước mặt Tề Nhan, đánh giá một lúc rồi rơi lệ nói: "Ngươi còn sống, thật tốt."
Nụ cười của Tề Nhan có chút cứng ngắc, nàng theo bản năng giương mắt nhìn về phía Nam Cung Tĩnh Nữ, người đang đứng sau Cốc Nhược Lan không xa. Trông thấy vẻ mặt vô cảm của đối phương, Tề Nhan càng thấy da đầu mình tê dại.
Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ đã có phu thê chi thật, lúc này đột nhiên đối mặt với sự xúc động của vị cô nương chăm sóc mình ngày xưa, không biết vì sao Tề Nhan trở nên chột dạ.
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng yên lặng chăm chú nhìn Tề Nhan, dường như không muốn tiến lên đánh vỡ sự vui sướng vì "xa cách gặp lại".
Tề Nhan khổ mà không nói nên lời, may mà Cốc Nhược Lan có sự rụt rè của nữ nhi gia nên mới không có nhào lên, nếu không càng nói càng không rõ. Nhưng dẫu sao đi nữa Cốc Nhược Lan vẫn là người dốc lòng chăm sóc nàng, đối với chuyện này Tề Nhan rất là cảm kích.
Khoảng thời gian ở lãnh cung, tuy Tề Nhan rất lạnh nhạt với Cốc Nhược Lan, nhưng nàng hiểu rất rõ: Nếu như không có Cốc Nhược Lan làm bạn, thật sự không biết nàng chịu đựng đoạn thời gian đó như thế nào.
Những tháng ngày bị bệnh hiểm nghèo quấn thân, nhìn không thấy con đường phía trước, cũng tìm không ra đường lui...
Hiện giờ khói mù trong lòng Tề Nhan đã tan biến, càng cảm thấy khi ấy nàng quá thất lễ với Cốc Nhược Lan. Kẻ như nàng, cũng khó có được một vị cô nương thiện lương nhớ tới an nguy của nàng.
Tề Nhan dời mắt khỏi Nam Cung Tĩnh Nữ, sắp xếp lại suy nghĩ rồi cười với Cốc Nhược Lan như một người bạn cũ.
Cốc Nhược Lan giật mình, trước kia nàng chưa bao giờ thấy Tề Nhan cười, nàng còn tưởng rằng bản thân hoa mắt, bèn nâng tay áo lau nước mắt.
Tề Nhan: "Làm phiền nhớ mong, Nhược Lan cô nương có khỏe không?"
Cốc Nhược Lan đỏ mặt, nàng là thô nhân chưa bao giờ được người nho nhã như thế hỏi thăm, nàng ậm ừ hai tiếng, gật gật đầu.
Cốc Nhược Lan: "Ta còn tưởng rằng ngươi không còn sống nữa..."
Tề Nhan: "Ta tất cả đều tốt, chi tiết trong đó..." Nói đoạn, Tề Nhan lại lần nữa dời mắt về phía Nam Cung Tĩnh Nữ, người sau hiểu ý, suy xét giây lát rồi gật đầu.
Tề Nhan: "Chi tiết trong đó, lát nữa ta sẽ giải thích rõ ràng cho ngươi."
Cốc Nhược Lan cũng không ngốc, tuy không hiểu việc triều chính, nhưng nàng cũng biết nơi này ẩn chứa bí mật mà bá tánh bình thường không nên biết. Vì thế nàng vẫy vẫy tay: "Không cần, ta biết ngươi bình an không sao là được, ngày đó...làm ta sợ muốn chết."
Một lời nói ra, Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan đều không hẹn mà cùng mỉm cười. Một cô nương đơn giản và thiện lương như vậy, khó mà khiến người ta cảm thấy ác cảm.
Tề Nhan thôi cười, trịnh trọng nói: "Trước kia được Nhược Lan cô nương cứu giúp mấy lần, nếu không chê...có nguyện cùng ta kết nghĩa kim lan []?"
[] Kết nghĩa kim lan: Kết làm bằng hữu, tình bằng hữu tâm đồng ý hợp.
Cốc Nhược Lan ngây ngẩn cả người, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh nàng đã bình thường trở lại.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan, ánh mắt nàng sáng ngời, mềm mại lại ấm áp. Sao nàng có thể không biết Tề Nhan nghĩ gì chứ?
Người này, vừa không muốn nàng đa tâm, vừa không muốn ủy khuất ân nhân cứu mạng nên mới nghĩ ra một biện pháp như thế.
Thôi, sao nàng phải khiến nàng ấy khó xử?
Cùng nàng ấy thành thân mười một năm, một chút tín nhiệm này sao có thể không có?
Nàng không đi qua không phải là vì lòng dạ hẹp hòi, chỉ là ngại với thân phận lại không muốn "giọng khách át giọng chủ" thôi, mất công người này suy nghĩ nhiều như vậy...
Tuy nói vậy, nhưng khi Nam Cung Tĩnh Nữ nghe Tề Nhan muốn cùng Cốc Nhược Lan kết bái, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy ngọt. Nếu không phải quá quan tâm đến nàng, sao lòng người này lại loạn như vậy?
Cốc Nhược Lan: "Như thế...như thế không được, không thích hợp... Ngươi là hoàng...Hầu gia, ta chỉ là một giới y nữ chân đất, không dám trèo cao."
Nam Cung Tĩnh Nữ đi tới bên cạnh hai người: "Ngươi đã cứu mạng Duyên Quân, tất nhiên không thể dùng thân phận để cân nhắc hết thảy. Nếu như cô nương không chê, chọn ngày lành tháng tốt...trẫm tới làm chứng cho các ngươi."
Cốc Nhược Lan: "Nhưng..."
Tề Nhan cười nói: "Lời bệ hạ nói chính là thánh chỉ, Nhược Lan cô nương không cần từ chối nữa."
Lúc này Cốc Nhược Lan mới gật đầu xưng vâng. Tề Nhan sợ Cốc Nhược Lan bất an, lại lôi kéo nàng hàn huyên một lúc, dò hỏi tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra với Cốc Nhược Lan sau đó. Còn Nam Cung Tĩnh Nữ thì không màng thân phận, nàng ngồi xuống bên cạnh, nhường chủ vị cho Tề Nhan và Cốc Nhược Lan. Nam Cung Tĩnh Nữ ở một bên yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào vài câu...
Cốc Nhược Lan nhìn hai người trước mặt, mặc dù giữa hai người có chút khoảng cách nhưng lại khiến người ta cảm thấy: Không gì thân mật khăng khít hơn thế này.
Giống như một đôi bích nhân trong tranh, hòa hợp không thể tả.
Tuy Cốc Nhược Lan xuất thân từ dân gian, nhưng cũng biết sự khác biệt giữa thứ tự ngồi chủ vị và thứ vị. Trông thấy nữ đế bệ hạ thế mà nhường chủ vị cho Bắc An Hầu, mà người sau cũng chỉ cười cười với nữ đế bệ hạ rồi thản nhiên chấp nhận...
Cốc Nhược Lan đột nhiên hiểu, vì sao lúc trước ở lãnh cung Tề Nhan sẽ đau khổ như thế.
Cuối cùng nàng cũng rõ, hai nữ tử làm thế nào phá bỏ ánh nhìn của thế tục, đi đến bên nhau...
Thử hỏi một người tốt đẹp như vậy, một đoạn tình yêu khó có được như thế, thế gian ai có thể dứt bỏ?
Cốc Nhược Lan là cô nhi, từ nhỏ đã cùng tổ phụ sống nương tựa lẫn nhau, nàng còn chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác có huynh trưởng và tẩu tẩu.
Tề Nhan nói chuyện với nàng bằng giọng điệu nhẹ nhàng, khi dò hỏi vấn đề, từ ngữ mà Tề Nhan dùng cũng vô cùng quan tâm đến cảm nhận của nàng. Nữ đế bệ hạ càng không tỏa ra sự uy nghiêm của một vị quân vương, lúc nói đến chỗ thú vị, nữ đế bệ hạ còn cười thoải mái hơn Bắc An Hầu.
Cực kỳ giống huynh tẩu dân gian chiêu đãi muội muội nhà mình. Trong lòng Cốc Nhược Lan chảy xuôi một dòng nước ấm, nàng chỉ hy vọng đôi bích nhân trước mắt có thể sống lâu trăm tuổi, cả đời bên nhau.
- --
Muộn rồi, Tề Nhan đưa Cốc Nhược Lan đến thiên điện nghỉ ngơi. Khi quay về chủ điện, Tề Nhan trông thấy Nam Cung Tĩnh Nữ đang ngồi bên cạnh bàn, một tay cầm tay áo rộng, bàn tay còn lại cầm kéo cắt tâm nến...
Tề Nhan dừng bước, nghiêng người dựa vào khung cửa, bên môi ngậm ý cười, yên lặng nhìn.
Ánh nến lúc sáng lúc tối phản chiếu sườn mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, giờ phút này Tề Nhan hận mình lúc trước không thể học được bút pháp họa màu của công chúa tiền triều, bỏ lỡ giờ khắc tốt đẹp như thế.
Nam Cung Tĩnh Nữ quay đầu, mỉm cười với Tề Nhan: "Sao không đến đây?"
Tề Nhan hít sâu một hơi, vừa đi vừa ngâm thơ: "Tiễn chúc thiêm hương hoan vị cực, đãn kinh đồng lậu thái thông thông []. Sớm biết như vậy, ta hẳn là nên chọc một lỗ thủng trên cửa sổ, lặng lẽ nhìn cũng được. Quấy nhiễu cảnh đẹp ngày lành, thật là tội lỗi."
[] Trích từ bài thơ "Hòa Tử Hoa Chiêu Lộ Công Thử Ẩm" của Tư Mã Quang.
Nam Cung Tĩnh Nữ buông kéo, cười nói: "Chỉ là một chuyện nhỏ, thật muốn cưng chiều ta lên trời hay sao?"
Tề Nhan ngồi bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, nắm tay nàng và nói: "Đáng tiếc năm đó không học vẽ, bỏ lỡ một bức tranh xuất sắc tuyệt thế như vậy."
Nam Cung Tĩnh Nữ giận dỗi liếc nhìn Tề Nhan một cái: "Ngươi đây là đang khoe khoang sao?"
Tề Nhan cười nói: "Đương nhiên là đang khen bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chính là có tật giật mình?"
Tề Nhan biết Nam Cung Tĩnh Nữ đang trêu chọc nàng, nàng ra vẻ ngạc nhiên: "Tặc? Kẻ cắp phương nào lớn gan như vậy? Dám chạy đến cấm cung này?" []
[] Ở trên Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi "có tật giật mình" (có tặc tâm hư), trong đó chữ "tặc" có nghĩa là "kẻ cắp". Tề Nhan hiểu mà giả bộ không hiểu, đùa lại vô tri vậy đóa.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Lại nói đùa."
Tề Nhan than nhẹ một tiếng, nói: "Chuyện này là thần tự chủ trương, còn muốn đa tạ bệ hạ thành toàn."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta biết lòng ngươi...nhưng mà, ta nhìn ra được vị cô nương này nhân phẩm không tồi. Nàng cũng là người đáng thương bơ vơ không nơi nương tựa, sau này nếu có thể chiếu cố một vài, cũng coi như là đáp lại ân tình nàng dành cho ngươi."
Tề Nhan nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, cảm giác trái tim như sắp tan chảy.
Tề Nhan bắt lấy bàn tay mềm mại của Nam Cung Tĩnh Nữ, chọc chọc ngón tay thon dài của đối phương và dịu dàng nói: "Đêm rồi đường tuyết khó đi, hôm nay bệ hạ cũng trở về sao?"
Gương mặt Nam Cung Tĩnh Nữ ửng hồng: "Tuy đã qua năm mới...nhưng phải làm xong đại điển đăng cơ, hạ chỉ chiêu cáo tứ hải thì mới hết quốc tang. Lễ bộ đã tính ngày hoàng đạo, sẽ là tháng sau... Một khi kết thúc, ta sẽ tới bầu bạn với ngươi."