Tề Nhan vẫn nhìn tên binh sĩ U Châu đang nói chuyện, đôi mắt màu hổ phách tĩnh mịch, khiến cho đối phương không biết phải làm sao. Hắn chủ động nhẹ giọng gọi một tiếng "Đại nhân."
Sau đó nói: "Lá thư này...ngươi cầm lấy đi, đừng làm khó dễ huynh đệ chúng ta."
Lúc này Tề Nhan mới nâng tay cầm lấy tờ hưu thư kia. Chữ viết trước mắt vừa quen thuộc vừa có vẻ xa lạ, nếu so với không lâu trước đây thì bút lực của Nam Cung Tĩnh Nữ đã tiến bộ rất nhiều.
Nội dung hưu thư chỉ có mấy chữ ít ỏi, nhưng lại được viết rành mạch, công đạo rõ ràng: Từ biệt đôi đàng, hai bên vui vẻ, không còn liên quan, sinh tử không gặp nhau nữa.
Chỉ liếc mắt một cái là đã có thể đọc xong, nhưng Tề Nhan lại nhìn chằm chằm lá thư một lúc lâu.
Rõ ràng là Tề Nhan bất động, nhưng nàng lại khiến những binh lính U Châu kinh nghiệm sa trường này cảm thấy áp lực đến nỗi họ không thở nổi, hai chân càng giống như mọc rễ. Dường như chỉ cần Tề Nhan không lên tiếng thì bọn họ khó có thể nhúc nhích.
Tề Nhan ngẩng đầu, trên mặt không có cảm xúc, hai mắt bình tĩnh và trống rỗng. Cũng không biết qua bao lâu đôi mắt ấy mới dần khôi phục tiêu cự, bờ môi vì bệnh tật mà trắng bệch mấp máy: "Nàng còn nói gì nữa?" Giọng nói của Tề Nhan cực kỳ bình tĩnh, không buồn không vui càng không có oán khí muốn giận chó đánh mèo, ngược lại giống như một câu dò hỏi bình thường. Những binh sĩ U Châu đều đồng thời cảm thán trong lòng: Thật sự là quân tử ôn nhuận như mặt nước, người như vậy sao có thể là phản tặc? Sao có thể là nữ tử chứ?
Hai người dẫn đầu liếc nhìn nhau, có lẽ là phản ứng của Tề Nhan khiến bọn họ thấy thiện cảm hơn, vì thế bèn đáp: "Không có nhắn gì với ngươi, chỉ là bệ hạ lệnh huynh đệ chúng ta hộ tống ngươi đến một nơi an toàn, sau đó trực tiếp quay về U Châu, không cần hồi kinh phục mệnh. Hơn nữa, bệ hạ hạ lệnh phong khẩu, không cho chúng ta nhắc chuyện này với bất cứ ai."
Tề Nhan im lặng, người nọ do dự một lát rồi nói thêm: "Thực sự thì kinh thành đã xảy ra chuyện."
Lúc này Tề Nhan mới ngẩng đầu, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Binh sĩ U Châu: "Buổi khai triều ngày mười sáu tháng một, trời vừa sáng là cựu Thị lang Công bộ Lý Kiều Sơn đã đánh trống kêu oan, tự thú ở trên triều. Hắn tự nhận mình là gián điệp do công chúa tiền triều phái đến, nhiều năm qua vẫn luôn hợp tác với người khác, nghe lệnh công chúa tiền triều bày mưu đặt kế làm ra không ít chuyện gây hại cho nguy cơ xã tắc... Lý Kiều Sơn thừa nhận: Người hợp tác với hắn, chính là ngươi..."
Đáp án này nằm trong dự kiến của Tề Nhan, nhưng cũng nhanh hơn những gì nàng tưởng tượng một chút. Xem ra, những việc nàng làm ở Hoài Nam đã chọc giận công chúa tiền triều...
Binh sĩ U Châu kia trầm ngâm một lúc lâu, hình như là có do dự. Hắn nhìn Tề Nhan, dường như không quá tin lời Lý Kiều Sơn nói... Lang quân phong thần tuấn tú nhẹ nhàng trước mặt, sao có thể là nữ tử chứ?
Binh sĩ U Châu: "Lý Kiều Sơn còn trộm được ấn giám riêng ở thư phòng của công chúa tiền triều, cùng với không ít thư từ. Trong đó, hầu hết là thư...ngươi liên lạc với công chúa tiền triều."
Nhìn thấy vẻ mặt Tề Nhan thống khổ, một người thân chinh sa trường như binh sĩ U Châu cũng không đành lòng. Hắn chuyển chủ đề, nói thêm một câu: "Ban đầu bệ hạ gạt bỏ toàn bộ, nói lý với những nguyên lão đó. Thái úy Công Dương đại nhân và bọn người Thị lang Binh bộ lần lượt nói giúp, nhưng Lý Kiều Sơn có rất nhiều chứng cứ. Nội đình ty tìm thấy văn thơ của công chúa tiền triều trong Hoằng Văn Quán, đối chiếu con dấu thì phát hiện không sai. Bọn họ tiếp tục điều ra bức tranh của ngươi năm xưa...bao gồm bài thi năm Cảnh Gia thứ tám và các công văn khác, giám định bút tích và nhận định thư từ và bức tranh đều xuất phát từ tay ngươi."
Tề Nhan siết chặt nắm tay, hỏi: "Lý Kiều Sơn còn nói gì?" Tề Nhan không sợ thân phận mình bại lộ, cũng không sợ thế nhân biết nàng là nữ tử, nàng chỉ sợ...duy nhất một chuyện.
Binh sĩ U Châu: "...Cái này, Lý Kiều Sơn nói thân phận thật của ngươi là Khất Nhan A Cổ Lạp, công chúa của bắc Kính Quốc. Ngươi còn bí mật làm phụ tá của Tam hoàng tử Nam Cung Vọng, bày mưu tính kế thiêu rụi mộ tổ Nam Cung hoàng tộc và Vị Ương cung. Lý Kiều Sơn cũng nói: Vụ án yếm thuật liên lụy nhiều người năm đó cũng là chủ ý của ngươi, chỉ để mượn tay Nam Cung Vọng độc hại hoàng tự. Không những vậy...ngay cả tiên đế cũng bị ngươi hại chết... Các triều thần suy đoán, Đại hoàng tử Nam Cung Bình, Cảnh Vương đều do ngươi hại chết. Về phần Du Vương Nam Cung Đạt, mục đích ban đầu của ngươi không phải là bảo vệ triều đình mà là vì báo thù. Mưu hại tiên đế là tội nặng, bệ hạ lại không tán thành, cho nên có triều thần kiến nghị...kiến nghị, khai quan nghiệm thi. Tuy nhiên, bệ hạ lại lần nữa gạt bỏ, đế lăng đã đóng cửa, không thể mở ra lại, cho nên chỉ có thể..."
Thân mình Tề Nhan lung lay, huyết sắc trên mặt sớm đã biến mất, hưu thư bị nàng siết chặt trong tay, khiến góc lá thư nhăn nhúm.
Binh sĩ U Châu thở dài: "Thực sự thì tiểu nhân cũng biết không nhiều lắm, nhưng toàn bộ nội đình có rất nhiều người đều nghe nói, lời đồn đãi càng truyền càng trở nên quỷ quái. Có người nói ngươi là yêu tinh giáng thế, số phận an bài là sẽ khiến thiên hạ này bị dịch tả, mà đôi mắt kỳ lạ của ngươi chính là bằng chứng lớn nhất. Lý Kiều Sơn đã bị hỏi chém, vụ án này xem như đã khép lại. Bề ngoài chúng ta là phụng chỉ tróc nã ngươi hồi kinh thẩm vấn, tất cả tội trạng Lý Kiều Sơn đầu thú...bệ hạ đều thừa nhận. Ngươi đi đi, đi càng xa càng tốt, đừng cô phụ sự khổ tâm của bệ hạ. Mặc dù...mặc dù ngươi bị oan, nhưng bằng chứng như núi, ý kiến các triều thần đã nghiêng về một bên. Trước một ngày bệ hạ hạ chỉ, Công Dương đại nhân và Tần đại nhân cáo ốm, đóng cửa phủ không xuất hiện. Nếu không phải bận tâm đ ến vị trí hoàng phu và quốc phụ, còn có thể diện của triều đình...thì những đại thần đó hận không thể xử tử ngươi ngay tại chỗ... Đây đã là kết cục tốt nhất, bệ hạ phải chịu áp lực rất lớn mới...hầy... Dưới gầm xe đều là hoàng kim, cũng đủ ngươi áo cơm vô ưu hết nửa đời, đừng làm chúng ta khó xử. Đi đi."
Tề Nhan: "...Làm phiền hai vị đi ra ngoài trước, ta muốn một mình yên lặng một chút, có được không?"
Hai người xoay người rời đi, cũng đóng cửa thùng xe lại. Tề Nhan nằm liệt ở trong xe, xốc ván xe lên liền trông thấy ở giữa phủ kín vàng... Ánh vàng rực rỡ, khiến mắt phát đau.
Trong đống vàng ấy, có vài món đặc biệt bắt mắt: Tề Nhan quỳ trên vàng, bò tới từng chút một.
Một thỏi mực cũ, một cây trâm bị gãy mất đầu vị xe ngựa xóc nảy, một con rối vải đã bạc màu, cùng với một ống giấy cuộn lại. Tề Nhan mở ra xem...bên trong là bản vẽ hiếm hoi còn sót lại hậu thế của Mục Dương cư sĩ. Tất cả đều được sắp xếp chỉnh tề, không thiếu cái nào.
Con rối là đồ chơi Tề Nhan tặng cho Nam Cung Tĩnh Nữ lúc trước, nàng tiện tay mua ở đầu đường, cũng chỉ có ba văn tiền.
Thỏi mực cũ là lễ vật sinh thần cuối cùng nàng tặng cho nàng ấy khi nàng ấy còn là công chúa...
Cây trâm thì nàng mua tại một cửa hàng nhỏ ở kinh thành, kiểu dáng không tồi. Lúc trước nàng tốn mười lăm lượng bạc mua cho Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng khi đưa cho Nam Cung Tĩnh Nữ thì lại bị đối phương liếc mắt một cái là nhìn ra đồ dỏm. Tề Nhan vốn định ném đi, nhưng lại bị Nam Cung Tĩnh Nữ oán giận nàng mắt kém, sau đó nhận lấy.
Tề Nhan nhớ, Nam Cung Tĩnh Nữ chưa bao giờ đeo nó. Nghĩ cũng phải: Nàng ấy độc chiếm sự sủng ái của đế vương, kỳ trân dị bảo nhiều không kể xiết, sao có thể mang cây trâm hàng nhái cấp thấp này trên đầu để người ta giễu cợt?
Tề Nhan gần như quên mất sự tồn tại của cây trâm này. Mãi đến giờ khắc này, từng kỉ niệm giữa nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ ùa về như sông cuộn biển gầm. Nhìn thấy cây trâm bị gãy, nàng thậm chí còn đau lòng hơn khi nhìn thấy phong hưu thư.
Tề Nhan nhặt cây trâm lên, cố gắng nối chúng lại với nhau thêm một lần nữa, nhưng nhiều lần nỗ lực cũng đều phí công vô ích. Chỗ bị gãy đã mất một mảnh, dù có làm thế nào cũng không thể ghép lại vẹn toàn.
Nhìn khe hở kia, Tề Nhan cảm thấy nó cực kỳ giống nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ, hai người vốn nên tồn tại một thể, nhưng rốt cuộc không thể trở về được nữa.
Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, Tề Nhan ôm chiếc trâm cài vào ngực, quỳ gối trên số vàng khiến biết bao người thèm nhỏ dãi, khóc một cách bi thương và bất lực.
Đã vài tháng kể từ khi Tề Nhan thú nhận mọi chuyện, trong khoảng thời gian đó đã có mấy lần Nam Cung Tĩnh Nữ ám chỉ rằng nàng ấy không so đo hiềm khích trước đây, nhưng Tề Nhan cũng không đón nhận.
Bởi vì Tề Nhan biết, nàng có lỗi vì đã không nói rõ toàn bộ. Những chuyện nghiêm trọng nhất, cũng là những chuyện không thể vãn hồi, nàng còn chưa nói ra.
Tề Nhan đã sớm đoán ngày này sẽ đến, dường như là mỗi ngày nàng đều sẽ âm thầm diễn tập, một lần lại một lần...
Nhưng khi ngày này thật sự đến, nàng còn khó chịu hơn là chết.
Tề Nhan không sợ chết, chỉ cần muội muội và an đạt có thể sống yên ổn, nàng không sợ chết...
Nếu chết còn không sợ, vậy thì tại sao chậm chạp không chịu nói ra?
Bản thân Tề Nhan cũng không rõ, nhưng giờ này khắc này nàng rốt cuộc đã hiểu. Hai tay nàng ấn lên ngực, bên trong là nỗi đau tột cùng không thể đụng vào, cũng không thể an ủi.
Thì ra, điều nàng lo lắng trong tiềm thức chính là kết cục như vậy. Nàng sợ Nam Cung Tĩnh Nữ coi nàng là người lạ, nàng sợ một khi nói ra, nàng không chỉ làm tổn thương trái tim đối phương, mà còn sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn...mất đi nàng ấy.
Tiếng khóc của Tề Nhan vừa đè nén vừa thê lương, vang vọng ra ngoài thùng xe, truyền tới tai binh sĩ U Châu, làm lòng bọn họ cảm thấy đau đớn, khiến người xúc động.
Một quân sĩ U Châu trong số đó nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Đại ca ngươi xem, nàng khóc thương tâm như vậy, thật sự là phản tặc sao? Ta thấy phản ứng của nàng vừa rồi không hề giống."
Một người khác thấp giọng trả lời: "Chuyện này nào tới phiên ngươi định đoạt? Bệ hạ đã định tội, giả cũng là thật."
"Nhưng mà...không phải bệ hạ lệnh chúng ta đưa nàng rời đi sao? Còn thưởng cho nàng nhiều vàng như vậy, nói không chừng là đang bảo vệ nàng thì sao? Rốt cuộc áp lực trên triều lớn như thế, ai ai cũng đều xúc động phẫn nộ, có thể đây chính là tạm lánh mũi nhọn. Nói không chừng ngày nào đó lật lại bản án còn muốn đón nàng về."
Một người khác buồn bã thở dài, lắc đầu: "Ta nghĩ sẽ không, mưu nghịch hành thích vua nào có thể sửa lại án? Dù đưa nàng trốn đi là có ẩn tình khác, nhưng một khi đã định tội thì không có khả năng sửa lại án xử sai."
"Cũng phải, đáng tiếc... Này, ngươi nói xem, nàng...rốt cuộc là nam hay là nữ?"
"Ngươi bớt tranh cãi đi. Chuyện này có liên quan gì đến ngươi?"
- --
Tề Nhan khóc đủ rồi, đầu gối đã đau đến nỗi mất đi tri giác. Nàng ngồi trên đống vàng nghỉ ngơi một lúc lâu, lau khô nước mắt, gấp phong hưu thư kia nhét vào lồ ng ngực. Tề Nhan không dám nhìn nữa, nàng sợ nước mắt mình lại lần nữa tuôn ra như vỡ đê.
Sau khi chỉnh lại dung nhan, Tề Nhan đẩy cửa xe ra.
Quân sĩ U Châu: "Điện...công tử có muốn đi đâu không? Chúng ta chắc chắn sẽ hộ tống công tử đến đó. Nếu như thân thể không khoẻ, tạm nghỉ ngơi cũng được."
Tề Nhan sụt sịt, vẫy tay gọi Tiền Thông tới.
Tiền Thông: "Chủ nhân."
Tề Nhan cầm bội đao bên hông Tiền Thông, rút ra rồi kề lên cổ mình.
Nàng biết mình không đoạt được vũ khí của quân sĩ U Châu, nhưng Tiền Thông thì luôn có thể.
Mọi người đều luống cuống, đồng loạt xông tới: "Công tử!"
Tiền Thông: "Chủ nhân?!"
Hai tay Tề Nhan nắm lấy chuôi đao, tiếp tục tì sát cổ mình: "Ta phải quay về."