Sau khi có chung quan điểm về việc này, Nam Cung Tĩnh Nữ không có nhắc đến bất kỳ đề tài mẫn cảm nào nữa. Tề Nhan biết Nam Cung Tĩnh Nữ đang nỗ lực duy trì hiện trạng, vì thế nàng mang theo tình cảm phức tạp phối hợp với nàng ấy.
Tề Nhan không nghĩ mọi chuyện sẽ ra như vậy. Nam Cung Tĩnh Nữ mãi không muốn đối mặt với thân phận của nàng. Nếu không phải vì vị trí của nàng trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ quá mức quan trọng, quan trọng đến mức dân tộc khác biệt cũng không dao động được, thì nàng ấy cần gì phải như thế?
Tề Nhan có chút muốn khóc, nhưng nàng không thể rơi bất kỳ giọt nước mắt nào ở trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ. Nàng kiên định báo thù, trong quá trình ấy trải qua bao mạo hiểm, nhưng kết cục lại nhận hết chua xót...
Lời nói của Đinh Dậu vang vọng bên tai Tề Nhan: Sao ngươi phải chịu tội như vậy chứ? Nam Cung Nhượng đã là gỗ mục không thở được mấy hơi nữa, dù không động thì hắn cũng không sống được mấy ngày.
Khi đó, nàng không cho lời Đinh Dậu nói là đúng. Quanh quẩn trong đầu nàng là cảnh thảo nguyên bị huỷ diệt, còn có những gì Ba Âm đã trải qua, cùng với hình ảnh Nam Cung Nhượng hạ chỉ đào hố giết người thảo nguyên sau khi hắn lợi dụng xong bọn họ.
Từ khi đến Vị Quốc, Tề Nhan chưa bao giờ quên sứ mệnh của mình. Dù cho khi đó Nam Cung Nhượng chỉ còn một hơi tàn, nhưng nếu cứ để hắn nhắm mắt buông xuôi như vậy, nếu cứ để hắn tự nhận mình là đế vương khai cương thác thổ, thiên cổ nhất đế cả đời, thì sao vô số vong hồn thảo nguyên có thể sống yên ổn?
Làm thảo nguyên vương tử, làm đứa con mồ côi của Hãn Vương Xanh Lê bộ, Tề Nhan có trách nhiệm cho Nam Cung Nhượng hiểu: Chuyện hắn làm năm đó không phải là thành tựu to lớn gì cả, mà đó là tội ác không thể tha thứ! Nàng cũng cần cho hắn biết, những gì năm đó hắn gây ra, bây giờ người thảo nguyên tới đòi lại...
Trong lúc ở một mình với Nam Cung Nhượng, Tề Nhan không có lựa chọn nào khác.
Nàng cần phải làm như vậy, cho dù biết rõ như thế sẽ khiến nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ khó mà quay đầu lại...
Tề Nhan đã sớm nghĩ kỹ, nàng cam nguyện giao tính mạng mình cho Nam Cung Tĩnh Nữ, đây là những gì nàng nợ nàng ấy.
Mà món nợ Nam Cung Nhượng thiếu nàng, thiếu toàn bộ thảo nguyên, cũng sẽ không vì sự tồn tại của Nam Cung Tĩnh Nữ mà biến mất.
Chỉ là, lúc này nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ gần trong gang tấc, tim Tề Nhan vô thức nhói đau.
Thời gian không thể chảy ngược.
Nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ rõ ràng biết được chân tướng nhưng lại cố gắng vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, lòng Tề Nhan đau như bị đao cắt.
Tuy đau đớn nhưng Tề Nhan cũng tham luyến được chung sống với Nam Cung Tĩnh Nữ. Có lẽ Nam Cung Tĩnh Nữ cho rằng nàng có năng lực giữ được Tề Nhan, nhưng Tề Nhan là người rõ ràng nhất: Cuối cùng thì nàng cũng sẽ hứng chịu tai ương ngập đầu, vì vậy mỗi một giây phút trước thời điểm đó đều trở nên vô giá.
Cung tì tới bẩm: Bữa tối đã xong.
Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ cùng đi vào Ngự Thiện đường, khi nhìn thấy một bàn thức ăn, cánh môi Tề Nhan run run, hốc mắt ươn ướt.
Tất cả món ăn trên bàn đều là những món Tề Nhan thích...
Mấy năm nay vì che giấu thân phận, Tề Nhan rất ít khi biểu lộ sở thích của mình. Trên bàn có tổng cộng mười hai món ăn, đều là mấy năm nay Nam Cung Tĩnh Nữ trộm quan sát mới phát hiện ra.
Tề Nhan cố nén nước mắt, nàng cười nói: "Đều là món thần thích ăn."
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng mỉm cười, một nụ cười đã mất từ lâu: "Thích thì dùng nhiều một chút."
Vào bàn, Nam Cung Tĩnh Nữ theo thói quen cầm lấy con dao cắt dê nướng ở giữa bàn. Nhưng mới cắt một dao thì nàng đã dừng lại, nàng quay đầu nhìn Tề Nhan và đưa dao cho đối phương: "Ngươi làm đi, cũng để ta mở mang một chút."
Tuy rằng không có cung nhân hầu hạ, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn nói năng rất khéo léo. Tề Nhan yên lặng cầm lấy con dao nhỏ, thầm nghĩ: Rốt cuộc nàng ấy vẫn chấp nhận nàng là người thảo nguyên...
Đây vẫn là lần đầu tiên Tề Nhan cầm dao cắt thịt dê sau khi rời khỏi thảo nguyên. Thật lòng mà nói, người thảo nguyên ăn thịt dê rất tục tằng, bình thường đều cắt thành miếng lớn rồi bóc bằng tay, hoặc là dùng đao cắm ăn...
Không biết vì sao Tề Nhan có chút mâu thuẫn, nàng không muốn Nam Cung Tĩnh Nữ biết sự thô bỉ của người thảo nguyên. Vì thế nàng nhớ lại lúc mẫu thân xẻ dê, rồi chia thịt dê thành nhiều miếng lớn theo độ mềm của thịt, sau đó mới tinh tế thái mỏng từng miếng sao cho mỗi miếng đều có chút da giòn. Tề Nhan cầm một cái đ ĩa trống xếp tháp thịt rồi mới cầm khăn lau tay, đặt con dao sang một bên.
Nam Cung Tĩnh Nữ rất có hứng thú quan sát: "À, thì ra là như vậy, rất độc đáo."
Lòng Tề Nhan quẫn bách, nhưng mặt không đổi sắc mà nói: "Ừ, nếu ăn từng bộ phận khác nhau từ non cho đến già thì vị sẽ ngon hơn, cũng không dễ ngán."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thật đúng là cầu kỳ."
Tề Nhan thấp giọng trả lời: "Thảo nguyên cằn cỗi, ngoại trừ cỏ xanh ra thì không thể trồng trọt cái khác. Chúng ta một năm bốn mùa chỉ có thể ăn dê, dùng thêm chút rau hẹ hoa coi như là rau xanh. Nguyên liệu nấu ăn chỉ có một loại, cho nên cũng chỉ có thể đa dạng về mặt hình thức một chút."
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu, nàng cầm lấy cái đ ĩa trước mặt Tề Nhan và múc một muỗng tương hẹ hoa: "Động đũa đi."
Tề Nhan: "Tạ bệ hạ."
Bữa cơm diễn ra rất yên lặng, cuối thu trời nhanh tối, khi bữa tối kết thúc thì trời đã tối đen.
Nam Cung Tĩnh Nữ muốn hồi cung, nhưng khi nhìn thấy Phồn Tinh đang canh chừng ở cách đó không xa, Nam Cung Tĩnh Nữ lại nghĩ tới ba người Thu Cúc, lòng nàng bỗng chốc hụt hẫng.
Nàng mãi mà không thể bước qua bậc cửa ở Ngự Thiện đường, vài lần muốn mở miệng nhưng lại cảm thấy có quá nhiều chuyện xảy ra, nàng cần phải xử lý từng chuyện một thì mới không mất khống chế. Hơn nữa, Nam Cung Tĩnh Nữ thật vất vả mới ổn định được cảm xúc của Tề Nhan. Người này tính tình bướng bỉnh, vạn nhất nàng ấy không phối hợp thì phải làm sao bây giờ?
Vì thế lời dò hỏi vẫn chưa nói ra. Trước tiên nàng phải vượt qua cửa ải này...nàng phải bảo vệ điều quan trọng nhất của mình trước, những vấn đề khác thì thảo luận sau.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Muộn rồi, đừng tiễn."
Tề Nhan: "Thần muốn tiễn bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đôi mắt của ngươi... À."
Tề Nhan than nhẹ một tiếng: "Thần...không tiễn thì hơn."
Nam Cung Tĩnh Nữ trầm ngâm giây lát, châm chước trả lời: "Chuyện của ngươi chỉ có một mình ta biết là đủ rồi, những chuyện khác vẫn cứ giữ thái độ bình thường đi. Về đôi mắt...đến lúc đó cũng nói như vậy."
Tề Nhan nâng cánh tay hành lễ: "Cung tiễn bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng quá vất vả."
Tề Nhan: "Vâng."
- --
Đêm hôm đó, Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định hạ một thánh chỉ: Sáng sớm ngày mai sẽ mở phong tỏa kinh thành, các quan viên và tướng quân đang ở lại kinh phải lập tức rời đi, không cần thăm viếng.
Hai ngày nay Nam Cung Tĩnh Nữ nghiền ngẫm tin tức, đại khái hiểu được vì sao Tề Nhan phong tỏa kinh thành: Tề Nhan lo rằng trong triều có người cấu kết với công chúa tiền triều nên muốn các triều thần hiểu lầm rằng nữ đế đã chết, khiến công chúa tiền triều rời núi. Về phần vì sao chỉ thả một mình Lý Kiều Sơn rời đi, có lẽ người này là người của Tề Nhan, hoặc có lẽ là người của công chúa tiền triều.
Mấy ngày đã qua nhưng kinh thành vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào, có lẽ đúng như những lời Tề Nhan nói: Kế hoạch của nàng đã thất bại.
Mà có chuyện khác khiến Nam Cung Tĩnh Nữ càng lo lắng: Đinh Nghi và Lục Bá Ngôn sẽ âm thầm liên hệ triều thần, tụ chúng "bức vua thoái vị" rồi vặn ngã Tề Nhan. Để kìm chế hai người này, Nam Cung Tĩnh Nữ quyết định thả quần thần rời kinh, không cho Đinh Nghi cơ hội liên hợp.
Tuy mưu kế của Nam Cung Tĩnh Nữ rất tốt, nhưng Đinh Nghi đã hạ quyết tâm nhổ cỏ tận gốc, hắn vẫn nhanh hơn nàng một bước...
Hôm sau, Đinh Nghi mặc áo liệm, đầu buộc vải bố trắng, hai tay cầm một phong huyết thư quỳ gối ở triều đình, một vài tướng quân có giao hảo với Đinh Nghi đều xuất hiện.
Lửa giận trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ đã dâng trào, nhưng khuôn mặt nàng vẫn không có biểu lộ. Nàng ngồi xuống long ỷ, nhìn lướt qua và nhàn nhạt nói: "Đinh Nghi, ngươi đang bày trò gì đây?"
Đinh Nghi khấu đầu xuống mặt đất: "Khởi tấu bệ hạ, lão thần chuẩn bị chịu chết bất cứ lúc nào, nguyện ý chịu tội dĩ hạ phạm thượng cũng phải tố cáo hoàng phu đương triều Tề Nhan Tề Duyên Quân. Hắn làm giả thân phận, lạm dụng chức quyền, nguy hại xã tắc, mưu đồ gây rối!"
Đinh Nghi đã dùng hai chữ "tố cáo" rất khéo léo. Dựa theo luật lệ của Vị Quốc: Người tố cáo sẽ có công lớn. Dẫu có là người tham dự mưu nghịch tạo phản, nhưng chỉ cần hoàn toàn tỉnh ngộ và tố cáo, thì ít nhất người nhà sẽ không bị tai vạ.
Lại còn có một chuyện quan trọng nhất: Trước khi vụ án được giải quyết triệt để, người tố cáo sẽ không bị dùng hình, không bị giam giữ, không bị trừng phạt.
Hình bộ còn phải bảo hộ tính mạng của người tố cáo một cách nghiêm ngặt, mãi đến khi vụ án kết thúc mới thôi.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đinh Nghi, trẫm niệm tình ngươi là nguyên lão hai triều nên mới lần nữa nhân nhượng, vậy mà ngươi lại chấp mê bất ngộ."
Đinh Nghi: "Chứng cứ của thần vô cùng xác thật, chỉ cần bệ hạ nguyện ý nghiêm tra thì nhất định sẽ tìm được manh mối, chỉ cần có thể dọn sạch tai họa ngầm của triều đình thì thần có chết cũng không từ!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được, thật đúng là lòng son dạ sắt. Chuyện Đinh Nghi tố cáo, hẳn là ít nhiều gì chư vị cũng biết đúng không? Các ngươi...đều có ý như vậy sao?"
Hình Kinh Phú, Công Dương Hòe và các quan viên phe phái Tấn Châu đều lần lượt bước ra khỏi hàng. Hình Kinh Phú và Công Dương Hòe trước tiên tỏ vẻ không biết sự tình, còn Tần Đức thì đại diện cho quan viên Tấn Châu phủ. Hắn nói: "Khởi tấu bệ hạ, thần cho rằng những gì Điện tiền tướng quân Đinh Nghi buộc tội là giả, là ngậm máu phun người. Hoàng phu từng đảm nhiệm chức vị Thái thú Tấn Châu trong ba năm, dưới sự quản lý của hoàng phu, Tấn Châu trăm nghiệp sống lại, dân cư tăng trưởng. Hoàng phu yêu dân như con, thường xuất hiện ở bờ ruộng cùng nông hộ khai hoang làm lụng. Người thăm viếng từng quận huyện một của Tấn Châu phủ, phàm là ý kiến của dân chúng thì người đều tự mình xử lý. Trong ba năm nhậm chức, ý kiến bá tánh đưa đến nha môn châu phủ đều được người xử trí thỏa đáng, không hề có một sai sót. Mọi người đều biết, Tấn Châu phủ chịu khổ vì bệnh dịch từ năm đầu Cảnh Gia, vạn vật tiêu điều, trước khi hoàng phu nhậm chức thì đã có hơn mười vị thái thú, nhưng kết quả đều không được như mong muốn. Tuy nhiên, hoàng phu chỉ dùng ba năm đã chứng minh một chuyện: Không phải là Tấn Châu vô phương cứu chữ, mà là người đứng đầu không hề tận tâm. Hoàng phu nắm rõ phong thổ, khí hậu của Tấn Châu trong lòng bàn tay. Nếu có người vu hại hoàng phu thì nhân sĩ Tấn Châu sẽ là những người đầu tiên không đồng ý. Vị trí hoàng phu ngang với hoàng hậu, thân phận tôn quý, thần khấu thỉnh bệ hạ bác bỏ tấu thỉnh của Đinh Nghi, cũng tra động cơ hắn làm việc này để nghiêm trị theo luật!"
Nói rồi, Tần Đức vén vạt áo quan phục và quỳ xuống.
Hơn mười vị quan viên xuất thân từ Tấn Châu đứng ở phía sau lần lượt quỳ xuống đất, hô to: "Xin bệ hạ cân nhắc!"
Nam Cung Tĩnh Nữ rất vui mừng, đúng như những gì Tần Đức nói: Tuy Tề Nhan là người dị tộc, nhưng nàng đã làm rất nhiều chuyện đến người Vị Quốc cũng không làm được. Cầu nhân đắc nhân, nhân đức mà Tề Nhan gieo rắc ở Tấn Châu đã nảy mầm.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn về phía Công Dương Hòe, người sau hơi gật đầu.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Mời chư vị khanh gia đứng lên."
Mọi người: "Tạ bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nghe chư vị khanh gia nói thế, lòng trẫm rất an ủi. Nhưng Đinh Nghi thà phạm tội dĩ hạ phạm thượng cũng muốn cáo ngự trạng, hẳn là hắn đều có suy tính. Chức vị hoàng phu quan trọng, chuyện này có liên quan đến nền tảng lập quốc. Nếu triều thần có nghi ngờ, dù trẫm có tin tưởng hoàng phu thì cũng phải cho triều thần một đáp án. Nhưng mà..."
Nam Cung Tĩnh Nữ dừng một chút, tiếp tục nói: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Nếu tra được hoàng phu trong sạch, sau này còn có ai dám bàn lộng thị phi thì đừng trách trẫm vô tình. Đinh Nghi?"
Đinh Nghi cắn chặt răng: "Lão thần tuân chỉ."
Nam Cung Tĩnh Nữ cười lạnh: "Truyền chỉ, bắt đầu từ hôm nay phong tỏa Thừa Triêu cung, truyền Nội đình ty, Tông Chính tự, Đại Lý tự tam ty hội thẩm. Cứ mỗi buổi trưa đến canh ba giờ mùi, quan viên tam ty cầm eo bài tiến vào Thừa Triêu cung điều tra, tìm kiếm bằng chứng. Các canh giờ còn lại, bất luận kẻ nào, bất luận lý do gì đều không được cầu kiến hoàng phu!"
Đinh Nghi luống cuống, truy hỏi: "Bệ hạ, việc này theo lý phải giao cho Hình bộ... Như vậy..." như vậy có thể tra được cái gì?
Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ lóe lên chút nguy hiểm, nàng cười nói: "Ngươi còn muốn trẫm nhốt hoàng phu vào thiên lao Hình bộ thì mới vừa lòng?"
Đinh Nghi dập đầu xuống đất: "Thần không dám, nhưng có thể giao cho Hình bộ, Đại Lý tự, Nội đình ty tam đường hội thẩm, tạm thời mời hoàng phu đến Đại Lý tự..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Làm càn! Rốt cuộc giang sơn Đại Vị là giang sơn của Nam Cung gia, hay là giang sơn của Đinh gia các ngươi?"
Đinh Nghi: "Bệ hạ thứ tội, thần cũng chỉ là...chỉ là...đề nghị theo luật."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Theo luật? Theo luật thì một tên hèn Điện tiền tướng quân tam phẩm như Đinh Nghi ngươi đã sớm bị đẩy đến ngoài Ngọ Môn vì dám xúc phạm trung cung! Nếu phụ hoàng còn tại, mỗi người trong Đinh thị các ngươi có một trăm cái đầu cũng không đủ đền tội! Việc hôm nay cũng không phải vì Đinh phủ ngươi mánh khoé thông thiên, mà là vì trẫm muốn trả lại sự trong sạch cho hoàng phu. Hoàng phu là người bên gối trẫm, giao cho tam đường hội thẩm đã làm hoàng phu nhận hết ủy khuất, tuyệt đối không thể giao việc này cho ngoại thần."
Lục Bá Ngôn quỳ xuống đất, rất nhiều tướng quân có mối quan hệ tốt với Đinh Nghi cũng lần lượt hưởng ứng: "Bệ hạ bớt giận."
Nam Cung Tĩnh Nữ liếc nhìn triều thần, ghi tạc phe phái của Đinh Nghi vào trong lòng: "Bãi triều."