Đến tận đây, Trình Nhất Tạ mới quay về với Trình Thiên Lí.
Trình Thiên Lí ra khỏi cánh cửa thứ nhất đã sốt cao, đêm đó liền vào phòng ICU, cha mẹ của bọn họ đều cho rằng Trình Thiên Lí không qua khỏi, nhưng chỉ có Trình Nhất Tạ biết, Trình Thiên Lí nghênh đón tân sinh của cậu ta.
Vài ngày sau, Trình Thiên Lí ra khỏi phòng bệnh ICU thì cơ thể dần dần khôi phục, ánh mắt đầu tiên lúc tỉnh lại, liền nhìn thấy Trình Nhất Tạ anh trai của mình.
Trình Nhất Tạ ngồi trên ghế đặt bên mép giường, dựa vào lưng ghế, đôi mắt hơi nhắm, có vẻ đã ngủ rồi. Trình Thiên Lí thấy ánh mặt trời phủ lên mái tóc màu đen của Trình Nhất Tạ, khiến sợi tóc đen của cậu ta hơi chuyển màu trong suốt. Vệt nắng loang lổ xuyên qua ngọn cây dừng ở phía sau lưng cậu ta, chợt nhìn qua lại hơi giống hình dáng đôi cánh, Trình Nhất Tạ trong mắt Trình Thiên Lí, thánh khiết như một vị thiên sứ rơi xuống thế gian.
Lông mi thiên sứ run rẩy, mở mắt, con ngươi màu đen mang theo chút mông lung buồn ngủ, cũng chỉ có ở thời điểm này, mới có thể nhìn thấy tính trẻ con của mấy đứa nhỏ trong mắt cậu ta.
"Anh." Trình Thiên Lí gọi cậu ta.
Lúc nghe thấy tiếng anh này, tính trẻ con trong ánh mắt Trình Nhất Tạ nháy mắt rút đi, ánh mắt khôi phục bình tĩnh như hồ sâu không gợn sóng, cậu ta nhìn về phía Trình Thiên Lí, nói: "Tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Trình Thiên Lí lắc đầu: "Em cảm thấy khá ổn." Không biết có phải ảo giác của cậu ta hay không, cậu ta lại cảm thấy trận ốm này ngược lại làm cơ thể của cậu ta trở nên càng thêm khỏe mạnh, bộ phận ngày thường ngâm ngấm đau lúc này không hề có cảm giác gì.
"Ừ." Trình Nhất Tạ nói, "Ngày mai em đi với anh đi thôi."
Trình Thiên Lí vừa nghe liền ngốc: "Đi? Đi đâu?"
Trình Nhất Tạ nói: "Một nơi có thể cứu mạng em."
Trình Thiên Lí nghe vậy ngơ ngác nhìn Trình Nhất Tạ, Trình Nhất Tạ cho rằng ít nhất cậu ta sẽ hỏi một vài vấn đề, ai biết đứa ngốc này liền gật gật đầu như vậy, chỉ là hơi lo lắng nói: "Nói với cha mẹ chưa? Bọn họ không ngăn cản chứ?"
"Sẽ không." Trình Nhất Tạ nói, "Anh đã nói với bọn họ rồi."
Lần này cậu ta trở về, khám một lần ở bệnh viện, các bác sĩ ngạc nhiên phát hiện căn bệnh vốn dĩ không thể nào chữa khỏi trên người cậu ta thế mà hoàn toàn khang phục, theo lý thuyết loại dị tật tim bẩm sinh này lấy phương pháp chữa trị y học ở hiện tại hoàn toàn không thể chữa khỏi, nhưng ở trên người Trình Nhất Tạ, lại rốt cuộc không tìm thấy ổ bệnh.
"Để em ấy theo con đi đi, em ấy ở lại nơi này sẽ chết." Trình Nhất Tạ nói với cha mẹ, "Chỉ có con có thể cứu em ấy, bản thân con chính là ví dụ."
Đối mặt với yêu cầu nhìn quá hơi vớ vẩn mà Trình Nhất Tạ đưa ra, mới đầu cha mẹ còn hơi do dự, nhưng sau khi Trình Nhất Tạ dùng chính cơ thể bình phục của bản thân làm chứng cứ, bọn họ vẫn đồng ý yêu cầu của Trình Nhất Tạ. Bởi vì kể cả có giữ Trình Thiên Lí lại, bác sĩ cũng bó tay không biện pháp, một khi đã như vậy, không bằng để Trình Nhất Tạ thử một lần.
Lúc sau, Trình Nhất Tạ liền thành công mang Trình Thiên Lí từ bệnh viện đi, hai người cùng nhau quay về Hắc Diệu Thạch.
Hắc Diệu Thạch là một nơi rất ấm áp, Trình Nhất Tạ cảm thấy may mắn mình có thể gặp được những người này. Nhưng Trình Thiên Lí cùng lắm chỉ là một đứa trẻ, từ nhỏ đến lớn đều nằm trong bệnh viện, nhát gan sợ tối, sau khi vào cửa tuy rằng cơ thể đang dần dần khang phục, lại trước sau vẫn không thể hoàn hồn khỏi thế giới đáng sợ bên trong cánh cửa.
Cậu ta bị bóng đè dọa ngủ không yên, mỗi tối đều chân trần khóc sướt mướt ôm gối đầu tới tìm Trình Nhất Tạ, miệng kêu: "Anh, em lại mơ ác mộng......"
Trình Nhất Tạ đang tìm tư liệu trong máy tính, quay đầu nhìn Trình Thiên Lí, hất hất cằm ý bảo tự cậu ta lên giường.
Trình Thiên Lí ngoan ngoãn bò lên cái giường lớn phía sau cậu ta, nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc, cậu ta nói: "Anh, anh không sợ à?"
Trình Nhất Tạ nói: "Sợ cái gì?"
"Sợ quỷ." Trình Thiên Lí trả lời.
"Quỷ có cái gì phải sợ." Trình Nhất Tạ nói, "Anh không sợ quỷ."
"Vậy anh sợ cái gì?" Giọng Trình Thiên Lí từ phía sau truyền tới.
Vấn đề này, Trình Nhất Tạ không cho Trình Thiên Lí đáp án, ánh sáng lạnh lùng trên màn hình máy tính, hắt lên khuôn mặt vô biểu tình của cậu ta, cậu ta không muốn nói ra chuyện khiến mình sợ hãi, cứ như vừa nói ra liền sẽ thành sự thật.
Ngược lại Trình Thiên Lí cũng không hỏi nữa, tiếng hít thở của cậu ta truyền đến từ phía sau, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, không sợ, liền nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Vài ngày sau, Trình Thiên Lí thấy Trình Nhất Tạ ôm một cục lông tròn xù xù đi vào phòng, cậu ta vẫn chưa phản ứng kịp, đã thấy Trình Nhất Tạ ném cục tròn tròn kia vào lòng mình. Cục tròn tròn dẩu cái mông nhỏ xù xù lông, dùng lưỡi điên cuồng liếm mặt Trình Thiên Lí, Trình Thiên Lí bị nó liếm cười khanh khách không ngừng, lúc thấy rõ ràng cục lông này là một con Corgi đáng yêu, cậu ta nháy mắt kinh hỉ kêu ra tiếng: "Là Corgi!! Anh!! Em yêu anh!!"
Trình Nhất Tạ gật gật đầu với Trình Thiên Lí, xoay người đi mất.
Có đứa trẻ nào lại không thích động vật đâu, chỉ là tình trạng cơ thể của bọn họ lúc trước không cho phép bọn họ thực hiện niềm yêu thích như vậy, hiện tại cơ thể của Trình Thiên Lí đã khôi phục, cậu ta liền tặng một món quà mà Trình Thiên Lí đã thèm muốn rất lâu.
Đương nhiên là Trình Thiên Lí vui vẻ vô cùng, vào bữa cơm tối đều xới nhiều thêm mấy bát, còn kích động thu thập ý kiến của mọi người hỏi rốt cuộc phải đặt tên chó con là gì, cuối cùng rốt cuộc xác định —— Bánh mì nướng.
Bánh mì nướng chính là tên con chó Corgi này.
Có Bánh mì nướng trạng thái tinh thần của Trình Thiên Lí cũng tốt lên rất nhiều, buổi tối cũng không vì không ngủ yên mà tới tìm Trình Nhất Tạ.
Thỉnh thoảng nửa đêm Trình Nhất Tạ sẽ qua phòng cậu ta nhìn xem, thấy đứa trẻ này ngủ hình chữ X ở trên giường, Bánh mì nướng nằm bên cạnh cậu ta, cũng ngủ ngửa cả bụng, hai đứa một lớn một nhỏ nhìn qua hài hòa lạ thường.
Trình Nhất Tạ thu hồi ánh mắt, lúc đóng cửa ra ngoài, thấy Nguyễn Nam Chúc đứng ở trên hành lang hút thuốc.
"Đã muộn thế này vẫn chưa ngủ?" Nguyễn Nam Chúc hỏi cậu ta.
"Ừm." Trình Nhất Tạ nói, "Không ngủ được."
"Hai ngày nữa là cửa thứ hai của cậu ta, lo lắng?" Nguyễn Nam Chúc nói.
Trình Nhất Tạ trầm mặc một lát, gật gật đầu xem như thừa nhận bất an sâu trong nội tâm mình.
"Đều không dễ dàng." Nguyễn Nam Chúc dụi thuốc, "Còn nhỏ như vậy...... Để tôi vào cùng các cậu đi thôi."
Trình Nhất Tạ nghe vậy nói cảm ơn với Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc không nói gì thêm, xoay người chuẩn bị trở về phòng, chỉ là lúc đẩy cửa đi vào, bước chân của hắn hơi hơi dừng, quay đầu nhìn về phía Trình Nhất Tạ: "Nhưng chung quy cậu ta vẫn phải lớn lên."
Trình Nhất Tạ nhìn vào mắt Nguyễn Nam Chúc, cậu ta biết Nguyễn Nam Chúc có ý gì.
"Cậu không thể che chở cậu ta cả đời." Nguyễn Nam Chúc nói.
"Anh cảm thấy em ấy có thể làm được sao?" Trình Nhất Tạ hỏi, "Anh cảm thấy, em ấy có thể làm được giống như em vậy sao?"
Nguyễn Nam Chúc thở dài, không hề mở miệng.
Có một số việc, cố gắng thì có thể làm được, nhưng có một số việc, lại chỉ có thể dựa vào thiên phú. Tuy rằng rất không công bằng, nhưng thế giới trong cửa chính là như thế.
Có người trời sinh đã rất thích hợp vào cửa, bọn họ bình tĩnh, thông minh, kể cả là ở thời điểm nguy hiểm nhất cũng có thể nghĩ ra biện pháp chạy thoát.
Nhưng có người lại không làm được.
Trình Nhất Tạ là người thích hợp với cửa, nhưng Trình Thiên Lí em trai của cậu ta, chỉ là một đứa trẻ ngây ngốc bình thường.
Không biết đã bao lần Trình Nhất Tạ tưởng tượng, nếu bọn họ có được cơ thể khỏe mạnh, sẽ là chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Trình Thiên Lí sẽ lớn lên một cách bình thường, có lẽ em ấy hơi ngốc, cha mẹ sẽ vì thành tích của em ấy mà đau đầu, nhưng không sao cả, em ấy có một người anh thông minh, anh trai của em ấy có thể che chở cho em ấy.
Nhưng mọi ảo tưởng này, đều cùng lắm chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.
Trình Nhất Tạ xoay người trở về phòng, không có ai biết rõ Trình Thiên Lí không thích hợp với cửa hơn so với cậu ta, nếu phát triển dựa theo quỹ đạo bình thường, có lẽ Trình Thiên Lí sẽ nhanh chóng tử vong ở cánh cửa kế tiếp.
Nhưng làm sao Trình Nhất Tạ sẽ cho phép những chuyện này phát sinh, cậu ta đã quyết định con đường mình phải đi.
Ba ngày sau, Nguyễn Nam Chúc cùng song sinh của Trình gia tiến vào cánh cửa thứ hai của Trình Thiên Lí.
Độ khó của cánh cửa này không cao, nhưng đối với Trình Thiên Lí mà nói vẫn là mười phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bị dọa gào loạn cả lên.
Trình Nhất Tạ hỏi cậu ta: "Rốt cuộc em sống qua cửa thứ nhất như thế nào."
"Em có biết đâu." Trình Thiên Lí nói, "Em chỉ ngoan ngoãn ngủ mỗi đêm, sau đó đột nhiên có hôm thấy một cánh cửa mở ra, bên trong sáng trưng, em liền đi vào đã ra rồi......"
Trình Nhất Tạ cùng Nguyễn Nam Chúc nghe vậy đều lâm vào trầm mặc. Xem ra mấy lời người ngốc có phúc của người ngốc vẫn là có đạo lý.
Ra khỏi cửa thứ hai, Trình Thiên Lí lại bị bệnh hơn một tuần, sau khi bác sĩ chẩn bệnh xong nói là do kinh sợ quá độ.
Trình Nhất Tạ trông chừng truyền nước biển cho cậu ta, Trình Thiên Lí bị bệnh héo quay héo quắt, cậu ta hỏi Trình Nhất Tạ: "Anh ơi, em phải làm thế nào mới có thể lợi hại hơn một chút thế."
Trình Nhất Tạ sờ sờ trán cậu ta, không nói chuyện.
"Có phải không sợ quỷ thì sẽ tốt hơn một chút hay không." Trình Thiên Lí nói, "Em quyết định, đi về rồi mỗi ngày em đều xem phim ma......"
Trình Nhất Tạ muốn thở dài, nhưng cuối cùng vẫn là không thở ra nổi một hơi này, cậu ta chỉ nhẹ giọng nói: "Em dưỡng bệnh thật tốt trước, chuyện khác, không cần phải gấp gáp, còn có anh đây."
Trình Thiên Lí ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Nhất Tạ cho rằng Trình Thiên Lí cùng lắm là cả thèm chóng chán, nhưng ai biết bệnh cậu ta vừa khỏi, thế mà thật sự bắt đầu xem phim kinh dị, hơn nữa là mỗi ngày một bộ, mỗi ngày rúc trong phòng khách dùng chăn bọc cơ thể, vẫn bị doạ sun như con chim non.
Trình Nhất Tạ bất đắc dĩ, nhưng cũng không khuyên cậu ta, nhưng cậu ta xem lá gan này của Trình Thiên Lí, chỉ sợ là luyện không nổi.
Nhưng mà tuy rằng thực lực của Trình Thiên Lí không tốt, lại rót vào Hắc Diệu Thạch một loại sức sống mới khác lạ.
Ở thời điểm nhóm người bọn họ bị thế giới khủng bố bên trong cánh cửa tra tấn gần như đã hơi chết lặng, Trình Thiên Lí hoạt bát tựa như nét bút sáng ngời, vẽ lên Hắc Diệu Thạch sắc màu phong phú, làm nơi này tràn ngập hơi thở sinh hoạt.
Nếu những ngày như vậy có thể tiếp tục thì thật tốt, Trình Nhất Tạ nghĩ như vậy không chỉ một lần, nhưng có một số việc, cũng không phải cứ trốn là có thể tránh thoát.
Sự tình biến hóa, xuất hiện ở cánh cửa thứ bảy của Trình Nhất Tạ.
Cánh cửa kia hung hiểm vô cùng, chỉ có một mình Trình Nhất Tạ còn sống, khi cậu ta chật vật rời khỏi bên trong cánh cửa, nhận được một tờ giấy không giống bình thường.
Trên tờ giấy là manh mối chi tiết kỹ càng về cánh cửa tiếp theo.
Lúc ấy Trình Nhất Tạ cũng không ý thức được manh mối này mang đến thay đổi cho quỹ đạo sinh mệnh của mình, cậu ta còn đang cảm thấy may mắn, may mắn mình lại tránh được một kiếp, may mắn mình lấy được manh mối cánh cửa thứ tám, may mắn mình có thể nhìn thấy Trình Thiên Lí lần nữa.
Mà thật lâu sau, khi cậu ta nhớ lại lúc này, lại phát hiện bản thân vào lúc đó, hoá ra là đứng ở phía trước ngã rẽ vận mệnh.
Vận mệnh một bên là địa ngục, bên kia, cũng là địa ngục.
Tác giả có lời muốn nói: Còn muốn xem phiên ngoại nào khác nữa không?