Jane
Sau khi lấy máu xong, Tống Tinh Nguyệt nhìn thời gian nói: “Mọi người đưa giấy đây, chị mang ra đặt ngoài cửa.”
Nói xong vươn tay như định lấy tờ giấy trên tay Trâu Tuyết Phàm, Trâu Tuyết Phàm cũng đưa luôn cho cô ta, Tống Tinh Nguyệt lại bước đến trước mặt Vu Tô Lăng, Vu Tô Lăng nhìn cô ta rồi cũng đưa giấy của mình ra.
Nhưng ngay khoảnh khắc khi tay Tống Tinh Nguyệt chạm vào tờ giấy, Vu Tô Lăng lại cầm ngược trở về nói: “Thôi không làm phiền đàn chị, em tự đi được, thả ngoài cửa rồi châm nến đặt lên trên giấy là được đúng không?”
Sở Dương Băng nhìn thấy sự đề phòng rõ ràng trong mắt Vu Tô Lăng, cô là loại người bạc tình, không thân cận với bất kỳ ai, cũng không tin tưởng bất cứ người nào.
Động tác thu giấy của Tống Tinh Nguyệt diễn ra rất điềm nhiên, Trâu Tuyết Phàm dễ tin người cũng tiện tay đưa cho cô ta, Vu Tô Lăng lại nhận ra có điều kỳ lạ.
Tống Tinh Nguyệt thu tay về, vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra tiếp tục lấy giấy của những người khác, Cố Diệu Bách và Tần Như Nghi cũng đưa giấy của mình cho cô ta.
Lục Phi Trầm cầm giấy lắc đầu, Sở Dương Băng cũng từ chối.
Sở Dương Băng đứng dậy đi ra ngoài cửa đặt giấy, sau khi châm lửa xong thì nhỏ sáp nến lên giấy, Lục Phi Trầm cũng đặt giấy và châm lửa ngay bên cạnh cậu.
Tống Tinh Nguyệt lấy một cây nến khác, bật lửa và dao phát cho từng người nói: “Lát nữa sau khi tắt đèn chị sẽ thổi tắt từng cây nến ở ngoài cửa rồi gõ cửa mười hai lần, mở cửa ra bước vào. Sau khi bước vào đóng cửa xong Quý ngài nửa đêm cũng đã vào phòng, mọi người phải nhanh chóng thắp nến lên, nếu như nến bị tắt thì lấy dao rạch lên tay mình vẽ một vòng tròn máu xung quanh người.”
“Nến, bật lửa và dao là những thứ quan trọng, chị đều phát cho mọi người rồi.”
Sở Dương Băng cầm nến, thử quẹt ga bật lửa lên, xác nhận bật lửa còn sử dụng được lại cầm dao lên, kiểm tra mọi thứ đều được chuẩn bị tốt.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đều vô cùng cẩn thận, bởi vì họ biết trò chơi lần này rất nguy hiểm, Vu Tô Lăng cũng rất nghiêm túc, Cố Diệu Bách và Tần Như Nghi lại không quan tâm lắm, hai người họ vẫn ôm tâm trạng chơi cho vui thôi.
“Chị đi thổi nến rồi gõ cửa, có ai có ý kiến gì không?” Tống Tinh Nguyệt hỏi như vậy là để dằn mặt Vu Tô Lăng, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, bởi vì họ tỏ ra không tin tưởng cô ta.
“Không ý kiến.”
Sở Dương Băng gật đầu, trò chơi là do Tống Tinh Nguyệt đề xuất, cách chơi cũng là do cô ta nói, nếu như cô ta thật sự có ý đồ gì thì họ cũng không đề phòng được, chi bằng cứ để cho Tống Tinh Nguyệt đi làm.
“Còn nữa.” Tống Tinh Nguyệt dặn dò lần thứ hai: “Lát nữa sau khi tắt đèn cho tới h’ sáng khi Quý ngài nửa đêm rời đi, tuyệt đối tuyệt đối không thể mở đèn lên, hiểu chưa?”
“Hiểu.” Mọi người gật đầu trả lời.
Tống Tinh Nguyệt đi ra ban công kéo rèm, rồi bước ra cửa ấn lên công tác đèn.
Xẹt xẹt….
Bóng đèn bị ngắt điện, thoi thóp rên rỉ hai tiếng rồi tắt ngúm.
Căn phòng số có hơi chật hẹp bỗng nhiên tối om, Sở Dương Băng duỗi tay mình trong bóng tối, chỉ có thế cố gắng nhìn ra năm ngón tay mình.
Trong bóng tối Tống Tinh Nguyệt bật lửa thắp nến trong tay mình lên.
Cô ta mở cửa bước ra ngoài, sáu cây nến ngoài cửa tỏa ánh sáng dìu dìu, Tống Tinh Nguyệt nhấc chân bước qua một hàng nến rồi đóng cửa lại.
Trạch Vọng Lâu cứ mười một giờ rưỡi hằng đêm sẽ cắt điện tắt đèn, lúc này đã gần mười hai giờ, trong hành lang chỉ còn chiếc đèn khẩn cấp và tấm bảng chỉ lối thoát hiểm ở góc tường còn tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Phòng ký túc xá ở cuối hành lang, bên cạnh Tống Tinh Nguyệt là tường và cửa sổ, cô ta đứng ở ngoài cửa bị gió đêm thổi lạnh thấu người.
Sở Dương Băng cùng những người khác ở trong phòng căng thẳng chờ đợi, lúc sắp đến mười hai giờ đêm bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới.
Cốc, cốc, cốc….cốc!
Cánh cửa của phòng là cửa gỗ, mỗi một tiếng gõ cửa đều như tiếng trống đập vang vào tim mọi người.
Một, hai, ba… Sở Dương Băng đếm thầm, cho đến tiếng thứ mười hai thì ngoài cửa lặng ngắt như tờ, ngay sau đó là tiếng cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Tống Tinh Nguyệt vội vã vào phòng rồi trở tay đóng cửa lại.
Ngay khoảnh khắc ánh sáng bên ngoài hành lang hoàn toàn biến mất ấy, Sở Dương Băng lập tức lấy bật lửa ra thắp nến.
Ánh nến chiếu sáng một khoảng nhỏ, tiếp theo những người khác cũng thắp nến lên.
Dưới ánh nến họ quan sát lẫn nhau, Sở Dương Băng cố ý nhìn Tống Tinh Nguyệt, vẻ mặt của cô ta dưới ánh nến hơi tái nhợt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tầm mười mấy phút trôi qua, vì trong phòng không có đồng hồ nên Sở Dương Băng cũng không xác định được rốt cuộc đã qua bao lâu, vẫn chưa có bất kỳ chuyện gì phát sinh.
Mười mấy phút im lặng khiến mọi người lo lắng sốt ruột, người đầu tiên không ngồi yên được là Cố Diệu Bách, cô đứng dậy nôn nóng đi tới đi lui, sau đó xoay người nhìn về phía Tống Tinh Nguyệt. Vừa định đến bắt chuyện thì cây nến trên tay bỗng nhiên phụt tắt.
Trong bóng tối mà ánh nến không chiếu tới ấy dường như có một bóng đen thoát ẩn thoát hiện.
Cố Diệu Bách rú lên một tiếng, luống cuống tay chân châm nến lại, ánh nến chiếu rọi gương mặt tái mét của cô.
Dường như Cố Diệu Bách cảm nhận được điều gì vô cùng đáng sợ trong vài giây bị tắt nến, cô hoảng loạn chạy đến bên cạnh Lục Phi Trầm, tóm lấy cánh tay hắn không dám động đậy nữa.
Đây chỉ mới là sự bắt đầu, Quý ngài nửa đêm đã được mời vào phòng .
Tiếp theo nến trong tay Trâu Tuyết Phàm cũng bị tắt ngóm, kế đó là Vu Tô Lăng, thời gian dãn cách khi nến của họ bị tắt quá ngắn.
Ngay sau đó, Sở Dương Băng còn chưa kịp để ý xem nến trong tay họ đã được thắp lại chưa thì chính cậu đã cảm nhận được một luồng khí lạnh, nến trong tay cậu cũng tắt.
Trong nháy mắt khi nến bị tắt Sở Dương Băng bỗng nghe được âm thanh thì thầm bên tai, mà chuyện càng khiến cậu hoảng sợ hơn là nến của toàn bộ người trong phòng đều tắt ngóm.
Một bóng hình cao lớn lờ mờ hiện ra trước mặt Sở Dương Băng, tiếng thầm thì càng lúc càng lớn, nhiệt độ trong phòng lại càng lúc càng thấp
Sở Dương Băng rùng mình một cái, sau đó không chút suy nghĩ mà lôi bật lửa ra đốt nến lại.
Tách tách! Tách tách!
Vài âm thanh bật lửa vang lên, những cây nến khác cũng dần dần được thắp lại, lần thứ hai thắp nến vẻ mặt của mọi người đều vô cùng kém.
Những người tham gia vào trò chơi này đều chỉ ôm tâm trạng chơi cho biết, mà lúc này đây cái được gọi là “Quý ngài nửa đêm” đang quẩn quanh trong chính căn phòng nhỏ bé này. Chỉ cần nến vừa tắt, bóng tối sẽ ngưng tụ thành thân hình của nó.
Những người trong phòng bắt đầu đứng ngồi không yên nhưng cũng không dám tùy tiện di chuyển, chỉ đành phải gồng mình đứng tại chỗ, trốn dưới ánh nến run lẩy bẩy.
Vù vù!
Cây nến trong tay Sở Dương Băng lại tắt, lần này tiếng thì thầm hệt như vang lên bên tai cậu.
Bàn tay cầm bật lửa của cậu bắt đầu đổ mồ hôi, cậu quẹt ga hai lần, bật lửa “xì xì” một tiếng lại không bật ra lửa. Sở Dương Băng hoảng hốt vội vã quẹt ga thêm hai lần nữa, nhưng lửa vẫn không hề bật ra, ngược lại cậu vừa run tay bật lửa đã từ trong tay cậu rơi xuống sàn.
Sở Dương Băng hệt như không rét mà run, cậu theo phản xạ định quay đầu ra sau, nhưng vừa mới quay đầu đã sợ đến hồn vía lên mây. Sau lưng là một cái bóng mờ mờ gần như sắp dán lên người cậu, tiếng thì thầm bên tai càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều.
Sở Dương Băng khom lưng luống cuống tìm bật lửa, cũng không biết bật lửa đã lăn tới chỗ nào mà tìm mãi vẫn không thấy.
Sở Dương Băng cảm giác cơ thể mình càng lúc càng lạnh, đến nỗi tay chân sắp bị đông cứng, tứ chi cứng ngắc như bị ném vào trong hồ băng trời mùa đông. Tốc độ lưu thông máu cũng chậm dần, tim lại đập càng lúc càng nhanh, nhanh tới nỗi như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Trong căn phòng tối om, có tiếng nữ sinh hét lên, lại có nến bị dập tắt.
Thân mình còn lo chưa xong, căn bản không ai phát hiện ra Sở Dương Băng xảy ra chuyện bất thường.
Sở Dương Băng hoảng sợ trong phút chốc rồi lại nhanh chóng tỉnh táo, không tìm thấy bật lửa nhưng cậu vẫn còn dao trong tay, cùng lắm thì rạch tay lấy máu vẽ một vòng quanh người, như vậy là an toàn rồi.
Nhưng vẽ vòng tròn máu là biện pháp cuối cùng, dùng tới cách này chắc chắn sẽ bị thương. Sở Dương Băng không muốn phải đổ máu khi đang tham gia trò chơi kinh dị kiểu này
Sở Dương Băng thoáng do dự, thân thể của cậu đã càng lúc càng lạnh cóng, nếu còn không hành động nữa thì cứ xác định lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân đi.
Ngay lúc cậu chuẩn bị lấy dao rạch tay thì có người bỗng nhiên tóm lấy cậu, kéo cậu đến dưới ánh nến.
Lục Phi Trầm vừa giơ nến vừa khoát tay lên vai Sở Dương Băng, hầu như vây cả người Sở Dương Băng vào trong lòng mình, nhiệt độ cơ thể của anh ta khiến cậu yên lòng đến lạ. Ánh sáng và hơi ấm đã xua tan lạnh giá và nỗi sợ trong lòng Sở Dương Băng.
“Bật lửa đâu?” Lục Phi Trầm cau mày hỏi.
“Rơi rồi.” Sở Dương Băng đáp, tầm mắt của cậu không tự chủ mà hướng về phía góc tối âm u kia, vừa nhìn liền thấy một bóng đen cao lớn trong bóng tối.
“Đừng nhìn.” Bàn tay đang khoát trên vai Sở Dương Băng ấn đầu cậu úp lên vai hắn, để cậu khỏi nhìn lung tung nữa.
Bây giờ những người trong phòng đều hiểu rõ Quý ngài nửa đêm đang lượn lờ bên cạnh thèm khát họ, mà họ phải vờ như không nhìn thấy, không để ý đến thứ to lớn ở ngay trong phòng mình.
Nến của những người khác cũng bị tắt, Lục Phi Trầm liếc một vòng quanh phòng. Phòng tổng cộng có người, bật lửa của Sở Dương Băng không biết đã rơi đi đâu thì phải còn sáu cây nến cháy sáng, nhưng bây giờ chỉ có bốn cây.
Là Vu Tô Lăng và Tần Như Nghi!
Nến của hai ngươi này không biết vì sao đã tắt lại không thể thắp sáng lại.
“A!” Tần Như Nghi hoảng sợ hét lên, cô điên cuồng la lớn: “Nó ở đây! Nó đang ở đây! Nó đang nhìn tôi! Làm sao đây bật lửa của tôi không dùng được!”
Phù! Lại có người bị thổi tắt nến, cây nến trong tay Cố Diệu Bách đột nhiên tắt ngóm luôn.
Cố Diệu Bách vừa luống cuống ấn bật lửa, vừa âm thầm cầu nguyện bật lửa của mình đừng bị hư như bật lửa của Tần Như Nghi.
Tách tách! Bật lửa! Nhất định phải bật ra lửa!
Cố Diệu Bách thầm gào thét trong lòng, một lát sau có ngọn lửa dấy lên, Cố Diệu Bách như được đại xá mà đốt nến của mình.
Nhưng cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cây nến lại….tắt đi!