Kinh Thiên Kỳ Án

quyển 1 chương 9: kế hoạch c

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi chiều, Hàn Phong chậm rì rì đi trở về phòng điều tra hình sự, lần này cư nhiên không lạc đường, thật sự là một kỳ tích! Nhưng anh vừa vào cửa, liền phát hiện ánh mắt mọi người đều không đúng, tất cả đều là vẻ mặt "Cậu vậy mà dám làm thế". Hàn Phong gãi đầu, thầm nghĩ: "Kỳ quái, mình đâu làm gì, mọi người thế này là sao?"

"Này, mũm mĩm, làm gì nhìn tôi như vậy?" Hàn Phong hỏi.

Lưu Định Cường hắc hắc, "Cậu tự làm chuyện tốt rồi." Nói xong vội vã rời đi.

Hàn Phong thì thầm nói: "Tôi đã làm chuyện tốt gì? Sao tôi không biết vậy? Ôi, Hạ Mạt, tôi đã làm gì?"

Hạ Mạt lắc đầu cười nói: "Anh nha anh nha, làm vậy cũng quá phận rồi đó, tôi hiện tại đi phân tích chút vật liệu này. Anh tự mình cẩn thận một chút, anh cố ý để cho Long cảnh quan của chúng tôi nhìn thấy phải không? Anh xem đi, cô ấy tức giận lắm đó."

Hàn Phong sửng sốt hồi lâu, nghi hoặc nói: "Tôi vẫn không hiểu, tôi thì sao nào? Long. . . . . ." Anh còn chưa kịp nói tiếp, đã thấy Long Giai vẻ mặt tức giận đi tới, đem tài liệu nhét vào tay Hàn Phong, "Anh cái gì cũng không cần nói nữa, tự mình xem tài liệu, đây là tôi thăm dò công ty quản lý tài chính Tuệ Tinh sắp xếp ra, không có việc gì đừng phiền tôi."

Hàn Phong cầm tài liệu đi tới trước bàn Lãnh Kính Hàn, phe phẩy tài liệu, hỏi: "Thế này là thế nào?"

Lãnh Kính Hàn tức giận liếc mắt nhìn Hàn Phong, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái gương, giơ lên trước mặt Hàn Phong, nói: "Ăn xong nhớ lau kỹ miệng."

Hàn Phong vừa nhìn, chẳng biết Phan Khả Hân dùng son môi gì, mình cũng không lau ra. Hàn Phong mặt dày nói: "Tôi còn tưởng chuyện gì, nguyên lai là chuyện này. Hừ, trộm dê chưa được, ngược lại còn dính một thân mùi khai."

Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi nói cậu nha, ừm. . . . . . . Thế này, Long Giai và Phan Khả Hân, cậu tới cùng là thích ai hơn? Tôi thấy, người ta đối với cậu đều không tồi."

Hàn Phong hơi ngửa đầu về sau, ngưng thần nói: "Tôi nói nha, sao đột nhiên lại lôi chuyện này ra? Tôi đều thích, bộ dáng hai người cũng không tồi. Thế nào?"

Lãnh Kính Hàn suy nghĩ một chút, lại ngồi xuống, kiên nhẫn giải thích: "Là như vầy, ở Trung Quốc, không trong phạm vi toàn thế giới, hiện tại đều áp dụng chế độ một vợ một chồng, có một số việc đấy, tôi nghĩ cậu. . . . . ."

Hàn Phong bỗng nhiên đứng lên, tay chống bàn, "Vớ vẩn! Đó là loại quy chế pháp luật, sao tôi có thể không biết được, hiện tại vụ án gấp như vậy, anh nói mấy thứ này cho tôi có ích lợi gì? Cùng vụ án này liên quan gì chứ?"

Lãnh Kính Hàn vừa nghĩ, cũng biết mình buồn cười. "Đúng vậy, cùng tên nhóc này nói chẳng được ích lợi gì, chẳng lẽ còn có thể xem cậu ấy là người thường mà đối đãi được sao?" Ông lập tức sửa lời: "Được rồi, phần báo cáo của Long Giai tôi đã xem qua, không có tình huống gì có giá trị, cậu không phải đã sớm biết không hỏi ra được gì mới không đi hỏi sao?"

Hàn Phong nói: "Bảo vệ kia mới đi làm một tuần, có thể có tình huống gì chứ, về phần Hồ Kim Thành, người nọ rất thâm trầm, tôi nghĩ sẽ không có nhiều bí mật bị người khác phát hiện đâu."

Lãnh Kính Hàn nói: "Mọi người trong công ty nói Hồ Kim Thành làm người lão luyện thành thục, cơ hồ chưa từng xảy ra vấn đề, cũng thành thật, cho nên qua lại rất gần gũi với Khúc Minh Sinh. Bảo vệ kia là Phó Khải, người biết rõ gã không nhiều lắm."

Hàn Phong lẩm nhẩm tài liệu, hỏi: "Hồ Kim Thành cư trú ở đâu? Trong nhà còn có ai?"

"Không biết. Cậu nên biết, người như vậy, bình thường rất kín đáo, người chung quanh cũng không biết rõ lắm về gã. Cậu điều tra cả ngày, có phát hiện gì?"

Hàn Phong cười cười, hạ giọng nói với Lãnh Kính Hàn: "Tôi phát hiện, Phan Khả Hân rất sợ nhện."

"Cậu không đến khu mỏ đứng tên Đinh Nhất Tiếu hả?"

"Có đến, nhưng không điều tra được gì. Người ta rào lưới điện, căn bản không vào được, cho nên, chúng tôi phải đến nhà tôi."

Lãnh Kính Hàn tròn xoe mắt: "Cái gì! Cậu mang Khả Hân đến nhà cậu! Hôm nay cả ngày không làm gì cả?" Lãnh Kính Hàn ngưng mi trầm giọng nói, "Vậy cả ngày nay cậu đã làm chuyện gì khác?"

Mấy người của phòng trinh sát hình sự đều thò đầu sang, Lãnh Kính Hàn ho khan hai tiếng, thấp giọng nói: "Tại sao cậu có thể mang con bé đến loại chỗ đó! Nơi ấy là chỗ chiêu đãi người sao? Nếu con bé ở đó nhiễm phải bệnh tật gì, tôi làm thế nào ăn nói với cha con bé?"

Hàn Phong phi thường đắc ý, vẻ mặt như "Đâu liên quan gì tới tôi", sau đó cực nhanh lẩm nhẩm tài liệu, vừa xem vừa lắc đầu, "Đừng quá đa tâm, cô ấy ở chỗ tôi, chưa đến phút đã đi rồi. Đúng rồi, các anh ra mặt đi điều tra thăm dò quặng mỏ nọ xem, tại sao đề phòng nghiêm ngặt như vậy? Theo tôi thấy, bên trong khẳng định có vấn đề."

Lãnh Kính Hàn thở dài, "Được rồi, tôi phái người đi thăm dò. À phải, Hạ Mạt đã đến hiện trường, cậu muốn nghe xe chúng ta làm thế nào phát nổ hay không?"

"Được."

Đang nói, Hạ Mạt cầm báo cáo một mình đi tới, "Cũng giống lần trước, TNT, xe chở bom, kích nổ dưới bình xăng, sau đó lần nổ mạnh thứ hai là bình xăng ô tô tự nổ."

"Cái gì?" Hàn Phong nói, "Xe chở bom, kích nổ dưới bình xăng? Làm sao để phía dưới được?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Hạ Mạt nói xe chở bom không phải xe chúng ta lái, là xe đồ chơi bốn bánh. Theo khám nghiệm hiện trường, bom ở trên một chiếc xe đồ chơi bốn bánh, chạy đến dưới xe chúng ta kích nổ."

Hàn Phong trầm tư nói: "Tôi nhớ kỹ khi ấy xe bảo trì tốc độ km/h, chiếc xe đồ chơi kia làm thế nào đuổi kịp chúng ta?"

"Chuyển động tương đối, cậu không biết sao?" Lãnh Kính Hàn nói.

Hàn Phong sửng sốt, "Chuyển động tương đối?" Hạ Mạt tưởng rằng anh thật sự không biết, giải thích: "Nếu một người ở trên một chiếc xe vận tốc km/h, vậy so với mặt đất mà nói, người nọ đang chuyển động km/h. Đồng dạng, nếu xe đồ chơi là từ trong một chiếc xe khác với vận tốc km/h bắt đầu chạy đến, vậy xe của các anh chẳng khác nào không nhúc nhích, đậu một chỗ cho người ta đến phá nổ."

Hàn Phong hỏi: "Nhưng xe đồ chơi bốn bánh làm thế nào từ trong một chiếc xe khác chạy đến chứ? Mở cửa xe, đem xe đồ chơi thả xuống đất? Nếu như vậy, bởi vì lực ma sát, xe đồ chơi sẽ chạy không được xa lắm, vận tốc của nó sẽ khôi phục vận tốc ban đầu."

Hạ Mạt nói: "Trên sự thật là, bộ phận đầu của một chiếc xe lớn đã thay đổi, ở đầu xe có lỗ dài một thước, cao ba tấc, từ ghế lái thông thẳng đến chắn bảo hiểm trước xe, xe đồ chơi chính là từ lỗ nhỏ kia chạy ra. Khi đó xe lớn cách các anh rất gần, sau khi để xe đồ chơi lao ra, thời gian vài giây so với tốc độ xe các anh nhanh hơn, sau đó có một đoạn thời gian giống với tốc độ xe của các anh, cuối cùng mới giảm tốc độ xe chậm hơn các anh. Vừa thả xe đồ chơi ra, xe lớn liền nhanh chóng lui về phía sau, cũng chính là quá trình mà anh nhìn thấy xe ấy rời khỏi xe các anh, sau đó kích nổ, dùng phương pháp này, có thể bù vào thiếu sót của xe đồ chơi không thể bảo trì tốc độ vận hành cao thời gian dài."

Hàn Phong kinh ngạc nói: "Làm sao cậu biết rõ ràng như vậy?"

Hạ Mạt cười nói: "Bởi vì chúng tôi đã tìm được chiếc xe kia trong một xưởng thu xe phế liệu vịnh Thanh Thủy. Là một chiếc Honda Quảng Châu, chúng tôi đã thảo luận với Lãnh trưởng phòng mới cho ra kết luận này."

Hàn Phong nói: "Trên xe còn có đầu mối khác không?"

Lãnh Kính Hàn lắc đầu nói: "Không có, một chiếc xe, toàn thân bị xối đầy xăng, đốt chỉ còn khung xe thì có thể có đầu mối gì nữa."

Hạ Mạt nói: "Có một cái, thân xe mặc dù đã hoàn toàn bị thiêu hủy, nhưng dấu vết cũng chưa hoàn toàn thiêu hủy, số hiệu động cơ xe vẫn còn. Nếu xe này mới lắp ráp, vậy thông qua số hiệu động cơ, chúng ta có thể tra được thời gian xuất xưởng của nó, nó được đưa đến công ty nào lắp ráp, được thương nghiệp cung cấp hàng nào mua lại, từ đó có thể cụ thể điểm bán xe, biết được người mua."

Mắt Hàn Phong sáng lên, "Điều tra ra cho tôi biết trước."

Lúc này, Lý Hưởng cũng cực kỳ kích động chạy tới, vừa vào cửa liền hỏi: "Thế nào? Tìm được cái gì làm nổ xe các anh chưa?"

Hạ Mạt đơn giản nói tình huống một lần nữa, Lý Hưởng đầy bụng hoài nghi, "Anh nói xem hung thủ phí sức lớn như vậy, dẫn nhóm các anh đến, rồi cho nổ các anh? Hắn khi ấy ở nhà xưởng phụ cận phái hai sát thủ, không phải bớt phiền hơn sao?"

Hàn Phong nói: "Có vài điểm anh nói không đúng."

"Ơ!" Lý Hưởng không rõ, chỉ nói một câu như vậy mà lại có đến mấy điểm không đúng.

Hàn Phong nói: "Thứ nhất, hung thủ phí sức lớn như vậy, cũng không phải vì dẫn chúng tôi đến, đây chỉ là một sự trùng hợp, mục đích thực sự của bọn họ, là muốn chở nhóm linh kiện trong xưởng đi, về phần dùng làm gì, bây giờ còn chưa thể khẳng định, mà dẫn chúng tôi đến, chỉ là một sắp đặt tạm thời. Thứ hai, y không bố trí sát thủ, là vì chúng tôi còn chưa biết, bọn họ có sở hữu vũ khí mang tính sát thương cự ly xa hay không; Hơn nữa, phụ cận nhà xưởng có nhiều cảnh sát lắm, y cho dù thành công, cũng không dễ dàng thoát thân, mà chỉ cần một phần tử phạm tội bị bắt, thì có khả năng lộ ra toàn bộ kế hoạch của hung thủ, kẻ thao túng phía sau màn luôn yêu cầu tuyệt đối không chút sơ hở. Thứ ba, y dùng xe đồ chơi bốn bánh đối phó chúng ta, là một loại khiêu khích. Tôi đã sớm nói, hết thảy nỗ lực điều tra của chúng ta, dưới mắt hung thủ, chẳng qua chỉ là một trò chơi mèo vờn chuột, mà trong trò chơi này, chúng ta đang sắm vai —— chuột!"

Hạ Mạt nói: "Lần đầu tiên là máy bay trực thăng đồ chơi, lần thứ hai là xe bốn bánh đồ chơi, nếu ấn theo Không Lục Hải tính toán, lần sau hẳn là dùng mô hình tàu thuyền điều khiển từ xa."

Lãnh Kính Hàn đột nhiên hỏi: "Lý Hưởng, chẳng phải cậu đang giám thị Đinh Nhất Tiếu sao, thế nào lại chạy đến đây?"

"Đinh Nhất Tiếu bên kia bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, Lâm Phàm coi chừng dùm rồi. Tôi qua đây tìm hiểu tiến triển, thuận tiện thay mặt Quách cục trưởng truyền lời."

"Lời gì?"

"Đồng chí của sở cảnh sát người ta hỏi, chúng ta muốn giám thị tới khi nào, hiện tại bên bọn họ cũng xảy ra chút vấn đề, vì giữ gìn trị an xã hội, cần gia tăng nhân thủ, nhân thủ bọn họ không đủ."

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Có một bệnh nhân tâm thần, chẳng biết từ đâu lấy được khẩu súng, ở trên một chiếc xe bus bắn bị thương hai người, cực kỳ nguy hiểm. Cảnh sát muốn truy bắt, lại phải sơ tán quần chúng, còn phải làm công tác an ủi. Hiện tại trong thành phố có nhiều chỗ đã truyền ra, tin tức truyền bá thật sự rất mau, tin tưởng không lâu nữa, toàn bộ thành phố đều sẽ sôi sục. Anh nghĩ đi, một bệnh nhân tâm thần, cầm súng, anh đang trong thành phố này, đi tới đâu cũng không an toàn cả."

"Có đầu mối gì chưa?"

Lý Hưởng xòe hai tay, "Việc này không phải không có đầu mối sao, cũng không biết bệnh nhân tâm thần kia trốn nơi nào rồi. Mấy ngày nay liên tiếp xảy ra sự cố, Quách cục trưởng gấp đến không chịu nổi, đã hai ngày chưa chợp mắt rồi."

Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, "Bằng không, chúng ta cứ rút lại một phần nhân viên theo dõi?"

"Không được, trừ phi anh tìm ra cho tôi tung tích Lô Phương và Lương Tiểu Đồng, thì sẽ không cần theo dõi Đinh Nhất Tiếu nữa."

"Lô Phương và Lương Tiểu Đồng còn sống hay không chúng ta còn chưa thể xác định, cậu bảo chúng ta đi đâu mà tìm người đây?"

Hàn Phong đưa tài liệu trên tay quẳng lên bàn, tự tin nói: "Bọn họ nhất định còn sống. Tôi nghĩ, tôi đã biết kẻ khống chế phía sau màn tại sao vẫn chưa hành động, hơn nữa ngân hàng Hằng Phúc sắp tới cũng chưa thay đổi quyền cổ phần quy mô lớn."

Lời này Hàn Phong vừa nói ra, mọi người trong phòng làm việc đều buông xuống sự vụ trong tay, toàn bộ nhìn chằm chằm Hàn Phong.

Hàn Phong ngồi trên bàn làm việc của Lãnh Kính Hàn, gõ mặt bàn, nói: "Xế chiều hôm nay, tôi đã đến tiệm net, ở tiệm net đợi một buổi chiều."

Lý Hưởng kỳ quái nói: "Chẳng phải cậu nói sẽ không lên mạng sao?"

Hàn Phong le lưỡi, những người khác đều trừng mắt Lý Hưởng, đều tại hắn cắt ngang Hàn Phong nói chuyện. Hàn Phong ngừng chốc lát, nói: "Sẽ không lên mạng không có nghĩa rằng không thể đến tiệm net, đồng dạng, đến tiệm net cũng chưa chắc đều phải lên mạng. Tiệm net tôi đến kia là một câu lạc bộ của dân cổ phiếu, bên trong là nơi hoạt động mua bán cổ phiếu. Tôi hướng bọn họ hỏi thăm một chút, biết một vài kiến thức về cổ phiếu."

Lãnh Kính Hàn vội la lên: "Cậu nói mau lên, rốt cuộc có quan hệ gì với việc thay đổi quyền cổ phần của ngân hàng Hằng Phúc?"

Hàn Phong quỷ dị cười nói: "Việc này nói rất dài dòng, phải nói từ cơ chế vận hành cổ phiếu của Trung Quốc."

Lãnh Kính Hàn lập tức nói: "Vậy nói ngắn gọn."

Hàn Phong làm một biểu cảm "Tuân mệnh", "Kỳ thật rất đơn giản, bởi vì thị trường cổ phiếu của Trung Quốc và bất cứ quốc gia nào trên thế giới đều không giống nhau. Cổ phiếu Trung Quốc, chia làm hai loại, một loại tên là cổ phiếu lưu thông, dùng cho dân mua bán cổ phiếu, một loại khác gọi là cổ phiếu phi lưu thông, cũng là cách gọi cổ phiếu người, không thể giao dịch mua bán ở thị trường. Cổ phiếu phi lưu thông không thể giao dịch tiền mặt ở thị trường, nhưng có thể chuyển nhượng giữa người với người, dựa vào phương thức chuyển nhượng cổ phần, hoặc dựa vào giá cả buôn bán, tóm lại không thể dựa vào giá cả trên thị trường tiến hành chuyển nhượng."

Nói đến đây, Hàn Phong ngừng một chút, quan sát biểu cảm của mỗi người, nhìn xem mọi người nghe có hiểu hay không, sau đó mới tiếp tục nói: "Một công ty có tên trên thị trường chính khoán trong nước, cổ phiếu lưu thông bình thường chỉ chiếm chưa tới % tổng vốn cổ phần, mà đại đa số bộ phận là cổ phiếu phi lưu thông không thể mua bán. Như Lâm Chính lén lút ký thỏa thuận chuyển nhượng, chính là chuyển nhượng loại cổ phiếu phi thương mại này, hắn chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh, Lương Hưng Thịnh đã chết, quyền cổ phiếu quy về Lương Tiểu Đồng kế thừa."

Hạ Mạt nói: "Theo lời anh nói như thế, bọn họ không thể thay đổi cổ phiếu thành tiền mặt, vậy thì dùng làm sao?"

Lý Hưởng nói: "Sao không thể biến thành tiền mặt, bọn họ chỉ không thể ấn theo giá cả thị trường bán ra cổ phiếu, cho dù ấn theo giá cả buôn bán chuyển nhượng cho các công ty khác, bọn họ vẫn như cũ có mấy ngàn vạn nhập vào sổ sách." Lập tức quay qua hỏi Hàn Phong, "Đúng không?"

Hàn Phong nói: "Đúng, nhưng chưa đầy đủ. Mấy ngàn vạn còn chưa đủ cho bọn họ chi trả cho hành động tinh vi này đâu. Cho nên mới nói, chúng ta đều không biết rõ về cổ phiếu. Ngay tháng tư năm nay, chính phủ chính thức tuyên bố, điều kiện phân chia quyền cổ phần đã thành thục, sẽ bắt đầu thí điểm cổ phiếu vào tháng năm, cũng chính là đem nửa lưu thông trước kia chuyển sang lưu thông toàn bộ, cho nên mấy tháng này, cổ phiếu rớt mạnh, thậm chí một lần xuất hiện khủng hoảng. Các anh ngẫm lại đi, trước kia cổ phiếu phi lưu thông chiếm đại đa số, hơn nữa người ta toàn là dùng giá cả buôn bán mua vào, mà cổ phiếu trên thị trường đã bị các dân cổ phiếu đấu đến một cao điểm, chỗ nào chịu được cổ phiếu phi thị trường giá thấp này trùng kích."

Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu là nói, nếu ngân hàng Hằng Phúc được chọn làm thí điểm, vậy công ty cổ phần này của bọn họ vốn không thể giao dịch trên thị trường, thành có thể đưa ra thị trường giao dịch?"

Hàn Phong gật gật đầu, Long Giai nói: "Kết quả là bọn họ không thể không bán ra vài tỷ tiền vốn."

Hàn Phong nói: "Cho nên tôi nói Lô Phương và Lương Tiểu Đồng nhất định còn sống, Lô Phương khống chế được Lương Tiểu Đồng, đó là một đứa trẻ, hiển nhiên dễ khống chế. Bọn họ đang đợi chính là cơ hội thí điểm này, cho nên bọn họ hiện tại không cần có hành động gì. Nếu muốn biết người lập kế hoạch phía sau màn là ai, chúng ta nhất định phải trước khi ngân hàng Hằng Phúc được chọn làm thí điểm cổ phiếu tìm được Lương Tiểu Đồng, mà hiện tại đầu mối duy nhất cũng chỉ còn lại Đinh Nhất Tiếu."

Lý Hưởng nói: "Vậy chúng ta có nên gia tăng cường độ lục soát, cầm hình Lương Tiểu Đồng áp dụng chế độ tìm kiếm hỏi thăm để lục soát không?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Hiệu quả không cao, bọn họ nếu mất tâm tư lớn như vậy để thu quyền cổ phần vào tay, hiển nhiên có phương pháp cực kỳ kín đáo giấu Lương Tiểu Đồng đi. Bây giờ còn một vấn đề mấu chốt còn chờ chúng ta điều tra, đó chính là Lâm Chính tại sao lại chuyển nhượng cổ phần cho Lương Hưng Thịnh, hắn xuất phát từ mục đích nào?"

Hàn Phong chỉ vào Lãnh Kính Hàn nói: "Đồng ý! Hiện tại chúng ta có thể đoán, cho dù Lương Tiểu Đồng ở ngay trong năm xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu, nhưng anh không có quyền lục soát, cho dù điều tra thật, cũng không tra tới được, sẽ chỉ đả thảo kinh xà."

Lãnh Kính Hàn nói: "Nghiêm mật giám thị Đinh Nhất Tiếu, đồng thời, chúng ta phải từng bước xâm nhập điều tra người quan hệ giao thiệp với Lâm Chính, trước khi chết hắn đã từng có tiếp xúc với ai quá phút, lưu trữ cuộc gọi của hắn, hồ sơ lưu trữ của hắn, tình hình thư ký, trợ lý của hắn, cùng với thư ký và trợ lý của hắn từng tiếp xúc với ai, đều phải tra hết."

Lý Hưởng vò đầu nói: "Tôi đây không thể làm gì khác hơn là trả lời Quách cục trưởng, xin ông ấy thứ lỗi, vụ án cũng có nặng nhẹ mà."

Hàn Phong cười khổ, "Anh điều tra như vậy, phải tra đến năm nào tháng nào đây? Lượng điều tra quá lớn, nhân thủ lại không đủ. Vụ án quá phức tạp, là chúng ta không tìm được cửa đột phá, chứ y làm sao có thể xử lý đầu mối đến sạch sẽ như vậy chứ?"

Long Giai hỏi: "Sao anh nghĩ đến xu hướng của thị trường chứng khoán cùng vụ án này có liên hệ lớn như vậy?"

Hàn Phong cười cười, "Ngày hôm qua khi ăn cơm, tôi nghe người ta nói, thị trường chứng khoán giảm liên tục, tôi liền nghĩ, không biết bọn họ vẫn chưa chuyển nhượng quyền cổ phần đổi lấy tiền mặt, có phải liên quan đến việc thị trường chứng khoán giảm hay không, cho nên phải đi tra xét một chút."

Long Giai thầm than: "Hàn Phong cũng có thể từ một câu nói nghe được ở ven đường, liên hệ với vụ án rối rắm này, nếu không có đặc tính lưu manh này của anh ta, anh ta thật sự có thể xem là một đại trinh thám rồi."

Ăn cơm tối xong, Lãnh Kính Hàn lại mời Hàn Phong đến ở cùng nhà trọ bí mật, Hàn Phong nói sao cũng không chịu. "Cùng anh một chỗ, tôi một chút cảm giác an toàn cũng không có."

Ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Hàn Phong ở trong mộng đẹp, phảng phất cảm thấy có hai người thò đầu đi vào căn nhà tồi tàn của anh, Hàn Phong mở đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm, híp mắt hỏi: "Làm gì đó?"

Một người trong đó la hoảng lên: "Cậu ta ở chỗ này, cậu ta quả nhiên ở chỗ này."

Hàn Phong nỗ lực mở to hai mắt, mới nhìn rõ nguyên lai là Lý Hưởng và Hạ Mạt đã tìm tới cửa.

Hàn Phong sau khi thấy rõ người tới, xoay lưng qua, kéo chăn phủ lên, tiếp tục ngủ, lẩm bẩm: "Trời còn chưa sáng, các người làm sao tìm được đến đây?"

Lý Hưởng nói: "Là Lãnh trưởng phòng nói cho chúng tôi biết, tôi còn chưa tin ấy chứ, cậu cư nhiên ở loại địa phương này, tại sao cậu có thể chịu được hả?"

Hạ Mạt nói: "Còn ngủ cái gì hả, mau thức dậy."

Hàn Phong buồn ngủ mơ màng nói: "Lại có phát hiện gì quan trọng?"

Hạ Mạt nói: "Không có phát hiện quan trọng, nhưng tình cảnh của anh không ổn lắm."

"Tình cảnh của tôi không ổn lắm?" Hàn Phong rất khó hiểu.

Lý Hưởng cười nói: "Là Lâm phu nhân tố cáo cậu."

Hàn Phong nhảy dựng lên quát: "Mụ phù thủy kia! Bà ta cư nhiên dám tố cáo tôi! Bà tôi tố cáo tôi cái gì? Phi lễ sao?"

Hạ Mạt nói: "Anh đi rồi sẽ biết, xe cảnh sát ở bên ngoài, Lý Hưởng và anh đều phải đi. Quách cục trưởng của cục cảnh sát thành phố đang đích thân chờ các anh bên kia đó. Tôi còn có việc khác, đi trước."

Hàn Phong đến cục cảnh sát mới biết được, Lâm phu nhân cư nhiên là kiện anh vì vụ án kia, vụ án kia cùng vụ án này không hề liên quan, ở đây được lược qua không đề cập tới (Nói rõ trong 《 Vụ mất trộm cổ bảo 》). Nhưng vụ án này lại có liên quan đến Hàn Phong, cho nên anh và Lý Hưởng ở trong biệt thự lớn của Lâm phu nhân, cùng đợi ba ngày, ba ngày sau mới trở lại phòng trinh sát hình sự, vụ án vẫn chưa có tiến triển.

Hàn Phong và Lý Hưởng trở lại phòng trinh sát hình sự, chỉ có Lãnh Kinh Hàn và Trương Nghệ hai người, không thấy Hạ Mạt.

Lãnh Kính Hàn hỏi Hàn Phong: "Trở về rồi? Xảy ra chuyện gì?"

"Đừng nói nữa, mụ phù thủy kia, sớm biết rằng bà ta không có hảo tâm gì mà, vụ án này thế nào?"

Lãnh Kính Hàn lại nhìn sang Lý Hưởng, Lý Hưởng khó xử cười cười, nhìn Hàn Phong nói: "Sau mấy bữa nữa tự cậu ấy nói cho anh biết đi, tóm lại, có liên quan đến phẩm hạnh thiếu đứng đắn của cậu ấy, bằng không người ta cũng sẽ không kiện chúng ta."

Lãnh Kính Hàn gật gật đầu, "Được rồi, tôi cũng nói cho các cậu biết, bên này chúng tôi một chút tiến triển cũng không có, đầu mối toàn bộ bị chặt đứt, điều tra không ít người, nhưng chưa có kết luận thỏa đáng. Đến giờ tôi vẫn không biết, tại sao Lâm Chính muốn chuyển nhượng % cổ phần cho Lương Hưng Thịnh."

Hàn Phong hỏi: "Đinh Nhất Tiếu thì sao? Gã có động hướng gì?"

Lãnh Kính Hàn chỉ vào Trương Nghệ, "Cậu ấy vẫn phụ trách theo dõi trung tâm, để cậu ấy nói cho cậu biết nhé."

Trương Nghệ nháy mắt mấy cái, "Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết thế này, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Đinh Nhất Tiếu, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, mỗi sáng. . . . . ."

Hàn Phong nói: "Đừng nói chỗ bình thường, nói chỗ không bình thường ấy."

Trương Nghệ nhìn phía Lãnh Kính Hàn, anh ta không rõ, Hàn Phong làm sao biết bọn họ có tình huống gì, Lãnh Kính Hàn làm động tác tay "nói đi", Trương Nghệ mới nói: "Quả thật có chút vấn đề nhỏ, chúng tôi đã mất dấu một lần."

Hàn Phong cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cái gì?"

"Vốn dĩ Đinh Nhất Tiếu mỗi ngày đều cùng tên lùn nọ như hình với bóng, cuộc sống cực kỳ có quy luật. Thế nhưng có một ngày, bọn họ đến tham gia một bữa tiệc chiêu đãi, Đinh Nhất Tiếu một mình đi ra cửa sau, người của chúng ta vẫn canh giữ ở cửa trước, mãi đến khi tên lùn nọ một mình đi ra, bọn họ mới phát hiện đã mất dấu Đinh Nhất Tiếu."

"Tại sao không bố trí canh phòng bốn phía?"

"Nhân thủ không đủ mà. Các cậu đi rồi, có người điên đại náo thành phố H, gây ra ba vụ tai nạn xe, năm vụ đột nhập cướp bóc, bắt ép cư dân, hai lần gây ra khủng hoảng náo loạn ở nội thành, sở cảnh sát phải điều động nhân thủ tăng viện, cho nên nhân thủ của chúng ta không đủ. Hơn nữa, vụ án khác rõ ràng cũng tăng nhiều hơn, không biết xảy ra chuyện gì, dường như trị an của thành phố H mấy ngày nay đặc biệt hỗn loạn, thậm chí có người truyền ra cách nói quỷ ám thành phố."

"Đinh Nhất Tiếu lúc nào thì theo dõi được lần nữa?"

"Giữa trưa bọn họ đi ăn cơm, tới h chiều, Đinh Nhất Tiếu mới một lần nữa trở về phòng làm việc."

Hàn Phong lắc đầu. "Có đến ba bốn tiếng, gã có thể làm được rất nhiều chuyện."

"Nhưng mà rất kỳ quái, Đinh Nhất Tiếu đi rồi, tên A Bát kia cũng tựa hồ như đang một mực tìm Đinh Nhất Tiếu, sau đó hai người ở trong phòng làm việc còn xảy ra một chút xung đột nhỏ."

"Đương nhiên, địa vị của A Bát hẳn là ở trên Đinh Nhất Tiếu, là phụ trách giám sát hành tung của Đinh Nhất Tiếu, Đinh Nhất Tiếu mất tích hơn ba tiếng, gã đương nhiên phải hỏi dò. Không biết A Bát có trực tiếp liên lạc với kẻ khống chế phía sau màn hay không." Hàn Phong đột ngột chuyển đề tài, hỏi, "Đúng rồi, đội viên của tôi đâu?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Long Giai, Lưu Định Cường và Hạ Mạt đều phụ trách ra ngoài điều tra Lâm Chính, lượng điều tra rất lớn, mấy ngày nay đều chưa ngừng nghỉ, hiện tại, nhân thủ chúng ta cũng không đủ rồi. Khả Hân từng đến tìm cậu vài lần, tôi chỉ có thể nói cậu ra ngoài đi điều tra, có lẽ chỉ lát nữa thôi con bé sẽ đến."

Hàn Phong nói với Lý Hưởng: "Tôi đã nói người đó là Hạ Mạt mà, anh còn không tin!"

Lãnh Kính Hàn nói: "Sao, các cậu đã chạm mặt cậu ấy?"

Lý Hưởng nói: "Chỉ là chúng tôi ở trên đường Thành An từ xa nhìn thấy một người, bộ dáng rất giống Hạ Mạt. Nhưng chúng tôi gọi cậu ta, cậu ta không thèm để ý đến chúng tôi, bất qua chúng tôi cách rất xa, có lẽ cậu ta không nghe được."

Lãnh Kính Hàn nói: "Đường Thành An, vậy có lẽ là cậu ta rồi. Mấy ngày nay thật sự là bận muốn hôn mê. Được rồi, cậu bảo chúng tôi đi điều tra khu quặng mỏ kia, đã được phê duyệt, còn do phó thị trưởng Điền cố ý mang theo đội ngũ đến tham quan. Nó đúng là nơi sản xuất thép đặc chủng, công nghệ sản xuất bên trong cần bảo mật nghiêm ngặt, cho nên đề phòng nghiêm mật một chút. Cái khác, chúng tôi còn chưa điều tra ra đầu mối gì."

Hàn Phong cười lạnh nói: "Là e ngại mặt mũi phó thị trưởng, không tiện tiếp tục đào sâu truy cứu sao?" Lãnh Kính Hàn không nói gì.

"Được rồi, chúng tôi còn nghe lén ghi âm nói chuyện của Đinh Nhất Tiếu." Trương Nghệ nói.

Hai mắt Hàn Phong trợn tròn, "Không phải không có cơ hội cài đặt máy nghe lén sao? Các anh làm thế nào được?"

"Mời cao thủ làm đó, việc này rất khó nói, cậu nhìn xem sẽ biết."

Lãnh Kính Hàn nói: "Chúng ta cùng đi. Lâm Phàm đã liên tục nghe lén hơn tiếng rồi, Lý Hưởng nhanh đi thay ca."

Cao ốc đối diện phòng làm việc của Đinh Nhất Tiếu, Hàn Phong nhẹ nhàng xốc một góc rèm cửa lên, nhìn thấy Đinh Nhất Tiếu đang cùng người nào đó nói chuyện, Trương Nghệ đè xuống một cái nút, nói: "Các anh nghe này."

Trong điện thoại lập tức truyền đến đối thoại của Đinh Nhất Tiếu và người nọ, "Ba giờ chiều mai mở phiên tòa, anh phải mang phần văn kiện này theo, đến lúc đó, tôi sẽ bảo thẩm phán nói không với hắn."

"Đinh luật sư, cám ơn nhé, thật sự rất cảm ơn anh. . . . . ."

Trương Nghệ đứng bên cạnh Hàn Phong, từ khe hở bức màn chỉ cho Hàn Phong nhìn xem: "Ngay mặt trên cửa sổ của bọn họ, chúng tôi đã cài một máy thu âm."

"Không sợ thiết bị giám thị phát hiện sao?"

"Ban đêm chúng tôi từ tầng trên treo ngược xuống, mà máy thu âm kia chế tạo hình sợi, cùng cao su viền quanh cửa sổ giống nhau như đúc, nơi đó là điểm mù của thiết bị giám thị."

"Hiệu quả thế nào tốt như vậy?"

"Người ta nói trong phòng phát ra sóng âm khiến cho cửa sổ chấn động, bị máy thu âm bắt được; Trong khe tường có hai cây đồng nhỏ bằng sợi tóc, trực tiếp nhận tiếp xúc đến mặt trên miếng gạch men nào đó, miếng gạch men đó được chúng tôi thay đổi, đó là một máy khuếch đại, bên này chúng ta có thể thu được tín hiệu; Thông qua máy tính xử lý kỹ thuật, lọc ra tạp âm như tiếng xe chạy và không khí lưu động, sẽ có được hiệu quả thế này."

"Đã cài đặt bao lâu rồi?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Hai ngày."

Hàn Phong lập tức nói: "Mở ra nghe một chút, tôi muốn nghe. . . . . ..Ghi âm sau khi hắn kéo màn cửa!"

Trương Nghệ cười nói: "Chúng tôi đã chuẩn bị tốt, chồng đĩa này đã được chọn lọc chuyên môn ra, chúng tôi cảm thấy những đối thoại ghi âm này khả nghi."

Hàn Phong nghe xong ba lượt, nói: "Đinh Nhất Tiếu đều nói chuyện một mình?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Tin rằng đó là cùng A Bát trao đổi, nhưng cứ nghe như vậy, sẽ không nghe ra bí mật gì."

Hàn Phong nói: "Đinh Nhất Tiếu năm lần nhắc tới Tứ Hợp Viện, các anh nghĩ đó là nơi nào?"

Trương Nghệ nói: "Không biết, tôi chưa từng nghe đến tòa nhà nào là Tứ Hợp Viện, mà bến tàu hắn nhắc tớ, thành phố này lại có đến cái, bến tàu chỉ vận chuyển trọng tải vạn tấn thì có , lượng xuất nhập khẩu tương đối kinh người, không có khả năng thăm dò từng container."

Lãnh Kính Hàn nói: "Trong nội dung nói chuyện của bọn họ có rất nhiều nội dung mịt mờ, người ngoài căn bản nghe không hiểu. Bất quá từ tính chất trò chuyện đến xem, bọn họ đúng là đang tiến hành hoạt động bị mật nào đó."

Hàn Phong nói: "Vậy có thể bắt hắn rồi đó!"

Lãnh Kính Hàn cười khổ nói: "Không thể, chứng cứ của chúng ta vẫn chưa thể chứng minh cái gì, hơn nữa, bản thân Đinh Nhất Tiếu học pháp luật, chúng ta bắt hắn, hắn còn có thể trở lại khiếu cáo chúng ta."

Hàn Phong khịt mũi khó chịu: "Nói như vậy, hắn phải làm ra sự tình gì đó nữa mới có thể bắt hắn?"

Lúc này, Lý Hưởng đi tới nói: "Lâm Phàm đi rồi, chúng tôi đã bàn giao xong. Có đầu mối gì?"

Trương Nghệ mới vừa há mồm, đột nhiên lại không nói nữa, lấy di động ra, nhận một cuộc điện thoại: "Alo, là tôi. Cái gì! Tốt, tôi lập tức tới!"

Trương Nghệ thu dây, nói: "Tên điên kia, đã tìm được rồi. Tôi phải lập tức chạy qua đó."

Hàn Phong nói: "Đi, đi xem."

Lãnh Kính Hàn nói: "Đang bắt con tin sao?"

Trương Nghệ gật đầu. Lý Hưởng đuổi tới cửa, lẩm bẩm nói: "Lại không có phần cho tôi rồi."

Trương Nghệ ba bước thành hai, bay nhanh xuống dưới lầu phóng đi, Hàn Phong ở phía sau hô: "Chậm một chút! Tôi theo không kịp!"

Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu cố bám sát, hiện tại không phải lúc đùa, nhanh lên chút."

"Anh Lãnh, tìm được người điên liên quan gì đến Trương Nghệ mà anh ấy liều mạng như vậy?"

"Cậu chưa nghe nói sao, người điên nọ đã bắt cóc con tin, cái này cùng Trương Nghệ có liên quan. Cậu ta không chỉ tinh thông cơ giới, mà còn là chuyên gia đàm phán có tư chất hợp pháp đầu tiên nhóm tôi thu nhận được, cũng là chuyên gia đàm phám cấp cao nhất của thành phố ta."

Hàn Phong làm một biểu cảm khoa trương "A" một tiếng. Ba người lên xe, xe cảnh sát gào rú phóng đi.

Tiểu khu Linh Hà, còi xe cảnh sát hú vang, đèn cảnh sát lập lòe, khi Hàn Phong bọn họ chạy tới đó, tiểu khu đã bị bao vây trong ba tầng xe cảnh sát đến nước cũng không ngấm qua được. Tuyến phong tỏa kéo dài đến ba con phố, cảnh sát đạn đã lên nòng đề phòng cao độ. Hàn Phong kinh thán: "Oa! Đánh giặc à!"

Sau khi kiểm tra đối chiếu giấy tờ, ba người mới được cho thông qua, một đại hán khôi ngô toàn thân trang bị đặc công hướng Lãnh Kính Hàn cúi chào, người nọ là đội viên đặc công Hướng Thiên Tề. Bên cạnh gã là phó cục trưởng cục cảnh sát Lưu Vân Thanh, đó cũng là người quen cũ của Lãnh Kính Hàn, ông ta chỉ hướng mọi người làm động tác chào hỏi, mượn bộ đàm truyền lệnh xuống.

Lãnh Kính Hàn đưa tay cùng Hướng Thiên Tề bắt tay, cũng tự giới thiệu nói: "Trưởng phòng trinh sát hình sự Lãnh Kính Hàn."

Hướng Thiên Tề bước lên phía trước cùng Lãnh Kính Hàn bắt tay, "Nguyên lai là Lãnh trưởng phòng, nghe danh đã lâu."

Trương Nghệ nói: "Mấy anh đừng nói nhiều nữa, lập tức cho tôi quần áo để thay."

Hướng Thiên Tề lập tức ra lệnh cho một chàng trai: "Tiểu Ngô, chuẩn bị quần áo."

Hàn Phong trêu chọc: "Đàm phán còn thay quần áo nha."

Lãnh Kính Hàn nói: "Đàm phán cần làm cho tâm tình người ta bình tĩnh, chọn người làm chuyên gia đàm phán, tướng mạo không thể xuất chúng, năng lực tùy cơ ứng biến phải cực mạnh, ăn mặc phải mộc mạc, mặc cảnh phục khẳng định không thể nói chuyện được."

"Vị này chính là?" Hướng Thiên Tề dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lãnh Kính Hàn.

Lãnh Kinh Hàn nói: "Hàn Phong, thám tử tư."

Hàn Phong hỏi Hướng Thiên Tề: "Hắn đang ở đâu? Bao nhiêu con tin bị uy hiếp? Đưa ra yêu cầu gì?"

"Tòa nhà ba tầng lô C số , có ba con tin, hắn yêu cầu đàm phán, không có yêu cầu gì khác."

Hàn Phong nghi hoặc nói: "Nghe người ta nói, người nọ là một kẻ điên?"

Hướng Thiên Tề ngẩn ra, bắt đầu nói lắp: "Ờ, đúng, đây, nơi nơi đều bốn trí lính bắn tỉa rồi, hung đồ có chút dị động, lập tức bắn gục!"

Hàn Phong đưa tay lấy qua ống nhòm quân dụng của Hướng Thiên Tề, hướng phía ngón tay Hướng Thiên Tề chỉ nhìn lại, nhìn hồi lâu, mới đem ống nhòm giao cho Lãnh Kính Hàn, đồng thời nói: "Chẳng nhìn thấy gì hả?"

Hướng Thiên Tề nói: "Hung đồ vô cùng giảo hoạt, hắn tránh né rất khá, tất cả tay súng bắn tỉa của chúng tôi tỷ lệ trúng đích thêm vào chưa đến %."

Lãnh Kính Hàn nhìn một chút, lắc đầu, buông ống nhòm, Hàn Phong cầm lên, hỏi Hướng Thiên Tề: "Hắn đang ở vị trí nào?"

"Hắn tựa vào chân tường dưới cửa sổ, sau lưng hắn có một con tin, mặt hắn hướng cửa trước, ở trước hắn còn một con tin ngồi xổm, che ngay ngực hắn, một con tin khác ở một cánh cửa phòng khác, lấp kín cửa."

Hàn Phong lườm Lãnh Kính Hàn, "Đây là người điên gì chứ? Sao nghe thế nào cũng giống như đội viên đặc công từng được huấn luyện chuyên nghiệp vậy?"

Hướng Thiên Tề biến sắc: "Chúng tôi chưa từng được huấn luyện thế này."

Hàn Phong đang cùng Hướng Thiên Tề trò chuyện, đột nhiên nghe được Trương Nghệ nói: "Chuẩn bị tốt rồi, đưa tôi tới đó." Hai người theo tiếng nhìn lại, phát hiện bộ đồ Trương Nghệ đang mặc thoạt nhìn như một giáo sư vừa bị sa thải.

Hướng Thiên Tề nói: "Trương Nghệ cậu cẩn thận một chút, đã có hai chuyên gia đàm phán được nâng xuống rồi."

"Tôi sẽ cẩn thận. Lão Hướng, bọn họ cùng tên bắt cóc đã liên hệ bao lâu rồi? Bọn họ sau khi đi ra có nói gì không?"

"Ước chừng hơn phút rồi, tiếp theo liền vang lên tiếng súng, bọn họ trực tiếp bị bắn ngất, một bị trúng chân trái, một bị trúng vai phải, hiện tại đang ở bệnh viện."

"Tốt, tôi biết nên ứng phó thế nào rồi, tôi lên đây."

Lãnh Kính Hàn làm một động tác "Chúc cậu may mắn". Hàn Phong cau mày, "Nếu thật sự là người điên, còn nói gì nữa?" Anh chuyển hướng Hướng Thiên Tề, "Dưới tình huống đảm bảo con tin bị thương tổn thấp nhất, các anh có thể bắn gục hắn không?"

"Không. . . . . . .Không được, có một con tin ở dưới lầu bị uy hiếp, sau đó bọn họ mới vọt vào trong hộ dân kia. Con tin kia là. . . . . . Là, là phó thị trưởng Điền."

Hàn Phong vô cùng kinh ngạc, "Trùng hợp thế sao?"

"Nhà phó thị trưởng Điền ở đây, chúng tôi cũng không ngờ tới người điên nọ cũng sẽ xông tới."

Lãnh Kính Hàn hỏi Hướng Thiên Tề: "Nếu người điên nọ đột nhiên chạy thoát, các anh đã có biện pháp bảo hộ tốt chưa?"

"Chúng tôi đã sơ tán tất cả cư dân bên trong tiểu khu rồi, năm trăm mét xung quanh tiểu khu cũng đã giới nghiêm, sẽ không xuất hiện thương vong dân thường nào nữa."

Hàn Phong nhìn Hướng Thiên Tề, "Hắn dùng vũ khí gì?"

"Hắn có một khẩu vi xung MP và một khẩu súng ngắn Beretta M."

Hàn Phong nghi ngờ hỏi: "Không phải nói người điên nọ chỉ có một khẩu súng sao?"

Hướng Thiên Tề có hơi đăm chiêu, nhìn Lưu Vân Thanh, thẳng đến khi Lưu Vân Thanh gật đầu, gã mới chán nản nói: "Là như vầy, chúng tôi trong quá trình đuổi bắt, có một đội viên bị người điên đả thương, đoạt vũ khí."

Hàn Phong hít ngược một ngụm khí lạnh, "Đây chẳng phải người điên bình thường đâu nha, hiện tại hắn còn bao nhiêu đạn?"

"Có thể xác định, khẩu Beretta M của hắn đã bắn bảy phát. Theo người đội viên kia nhớ, MP bắn hai lần liên tiếp ba phát, chính là sáu phát đạn. Chúng tôi trang bị máy sạc phát, người điên nọ còn từ chỗ đội viên cướp hai bộ sạc đầy đạn."

Hàn Phong há miệng thành hình "O" , "Đây không phải là có gần trăm phát đạn? Tiêu diệt một trung đội cũng không thành vấn đề. Không tuyệt lắm đâu, Trương Nghệ đã lên rồi sao?" Hàn Phong hỏi Hướng Thiên Tề.

"Đã lên rồi."

"Có thể thông báo đặc công ở cửa, gọi Trương Nghệ xuống không?"

"E rằng không. . . . . . ." Còn chưa nói dứt lời, chợt nghe tiếng thấy tiếng súng vang.

"Xong, game over (trò chơi chấm dứt) !"

Lãnh Kính Hàn vội vàng nói: "Mau, mau đi xem một chút."

Không bao lâu sau, Trương Nghệ được mang xuống, cánh tay trái của anh ta máu chảy ròng ròng, vài đặc công đang dùng phương pháp đặc biệt cầm máu cho anh ta. Hàn Phong đi ra phía trước, ở khuỷu tay Trương Nghệ xoa bóp vài cái, tình trạng máu chảy rõ ràng chuyển biến tốt đẹp, môi Trương Nghệ tái nhợt, mấp máy khóe miệng, thấp giọng như nói gì đó, Hàn Phong cúi người xuống, kề sát lỗ tai bên mép Trương Nghệ, nghe xong gật đầu nói: "Tôi biết rồi."

Trương Nghệ nói xong, vì mất máu mà đau đớn hôn mê bất tỉnh.

Lưu Vân Thanh gấp đến độ dậm chân, "Chuyên gia đàm phán cấp cao cũng bị đả thương rồi, lần này thật sự là sơ suất lớn rồi!"

Hướng Thiên Tề nói: "Tên bắt cóc rất giảo hoạt, mỗi lần đều bắn nơi không có giáp chống đạn, hơn nữa đều gần động mạch chủ, người chưa được huấn luyện đặc thù sẽ không làm được vậy. Ban sáng tôi đã nói rồi, hắn không phải người điên bình thường."

"Để tránh tạo thành thương vong lớn hơn nữa, xem ra chỉ có thể cưỡng chế đột phá. "Lãnh Kính Hàn thật sự vô kế khả thi.

"Không được, phó thị trưởng Điền ở bên trong, tôi không thể làm chủ." Nói xong, Lưu Vân Thanh lấy di động ra, xem ra là muốn hướng ai đó xin chỉ thị.

Hướng Thiên Tề và Lãnh Kính Hàn đều nhíu mày, bởi vì bọn họ biết, kết quả xin chỉ thị sẽ không tốt lắm.

Hàn Phong nói với Hướng Thiên Tề: "Anh chuẩn bị quần áo cho tôi, tôi đến đó nói chuyện với hắn."

"Không được, đây là chuyện của nhân viên chuyên nghiệp, tôi không thể để cậu đi."

"Các anh cũng không thể cứ hao phí thời gian như vậy, thời gian cũng không đợi người."

Hướng Thiên Tề hết cách nhìn Lưu Vân Thanh, Lưu Vân Thanh đang gọi điện thoại, "Đúng, hiện trường cơ bản đã khống chế được, đúng, đúng, nhưng mà. . . . . . .Nhưng mà phó thị trưởng Điền còn trong tay hắn. Ba chuyên gia đàm phán đều đã đàm phán thất bại. Ừm, thám tử tư có tiếng, anh ta yêu cầu được đi đàm phán, Quách cục trưởng, anh thấy. . . . . ."

Quách Tiểu Xuyên bên một đầu dây khác, hỏi: "Tên gì?"

Lưu Vân Thanh nhìn Hàn Phong: "Hàn? Hàn gì. . . . . . đi cùng lão Lãnh đó."

Quách Tiểu Xuyên lập tức nói: "Hàn Phong! Cái thằng nhóc lưu manh đó! Để cho cậu ta đi, cậu ta luôn có thu hoạch ngoài dự đoán của mọi người, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm. Được, cứ như vậy, tôi bên này đã thu xếp thỏa đáng, tôi lập tức tới ngay, còn nữa, chú ý bảo vệ an toàn cho cư dân, nhất định phải nhớ kỹ đấy!"

Lưu Vân Thanh sau khi ngắt điện thoại nói với Hàn Phong: "Quách cục trưởng đã đồng ý, cậu đi đi."

"Hướng đội trưởng, chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo."

Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu vốn đã mặc thường phục, còn muốn đổi quần áo gì nữa?"

"Đợi lát nữa anh sẽ biết." Hàn Phong nói, kéo Hướng Thiên Tề sang một bên.

Khi Hàn Phong xuất hiện lần nữa, Lãnh Kính Hàn thiếu chút nữa đã không nhận ra. Hàn Phong mặc một bộ đồng phục đặc công chỉnh tề, đầu đội mũ sát, kính chống đạn, mặt nạ phòng độc, bên trong là hai lớp áo chống đạn, chính giữa kẹp bản nhôm, càng khoa trương chính là vũ khí bên người cũng trang bị nguyên bộ, một khẩu súng phóng lựu MP cắm sau lưng, dưới mỗi nách cắm một súng ngắn tự động thức , hai bên thắt lưng giắt súng lục , trên đai lưng treo bảy trái lựu đạn và bốn máy sạc xung quanh. Lãnh Kính Hàn ước chừng sửng sốt nửa phút, mới hỏi: "Cậu là đi đàm phán sao?"

Thanh âm Hàn Phong dưới mặt nạ bảo hộ nghèn nghẹt: "Không mặc thành vậy, bị bắn bị thương, ai chịu trách nhiệm?"

"Nhưng mà cậu cứ thế này mà đi, không phải càng tạo nguy cơ sao? Cậu mang nhiều vũ khí thế, cũng có phải đi đánh giặc đâu."

"Anh không hiểu, đương nhiên phải mặc bộ đồ thế này, như vậy mới khí thế chứ. Tốt lắm, tôi lên trước đây."

Lãnh Kính Hàn ngơ ngác nói: "Thằng nhóc này, luôn chẳng thể nào ngờ được."

Lưu Vân Thanh hỏi: "Thám tử này là ai vậy? Quách cục trưởng và ông, hình như đều rất tôn sùng cậu ta."

Lãnh Kính Hàn nói: "Là một tên xấu xa, cũng là một quái nhân." Lưu Vân Thanh chẳng hiểu ra sao.

Lầu ba, hai bên cửa đều có một đội đặc công, nhưng ai cũng không dám tới gần cửa, đột nhiên đi lên một vị vũ trang đầy đủ, so với bọn họ mặc còn muốn đầy đủ hơn, mọi người đều lấy làm kinh hãi, trợn to mắt nhìn người nọ. Vốn thần kinh của mỗi người đều buộc chặt như dây đàn, sau khi thấy người nọ, lại còn phất tay hướng mọi người chào hỏi, "Xin chào các đồng chí, các đồng chí đã khổ cực rồi."

Cũng chỉ có Hàn Phong mới có hành động như thế. Anh ngay trước mắt bao người, chơi đùa một quả lựu đạn trong tay, tùy tiện đi về hướng cánh cửa chính mở rộng. Anh nói với một đặc công hình như thân phận là tiểu đội trưởng: "Đợi một lát bên trong sẽ phát sinh nổ mạnh, các anh đồng loạt không được phép nhúc nhích, đây là ý của cục trưởng các anh." Nói xong, anh chỉ chỉ tai nghe của tiểu đội trưởng nọ, ý là 'Không tin, anh có thể hỏi.'

Hàn Phong tới cửa rồi, lúc này mới nhìn rõ, nữ con tin kia bị trói trên song cửa sổ, lưng dựa vào cửa sổ, tên bắt cóc là một người đàn ông trung niên, dựa lưng trên người nữ con tin, đem một người đàn ông trung niên khác trói trước mặt mình, như vậy, chính giữa hai con tin, tên bắt cóc chỉ lộ ra nửa đầu. Mà một người thanh niên khác, cũng bị trói tay sau lưng, lưng dựa vào cánh cửa thông sang phòng khác, như vậy, vô luận đội viên đặc công từ nơi nào tiến vào, bị thương tổn trước hết cũng là con tin. Hàn Phong rất nhanh đem mỗi một góc trong phòng quét mắt một lần.

Tên cướp nọ nhìn thấy Hàn Phong, cũng sững sờ, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, giơ súng lên bắn. "Đoàng, đoàng, đoàng" sau ba tiếng súng vang, hắn phát hiện toàn bộ đều đánh vào trên bản nhôm, không làm bị thương Hàn Phong, hắn bật người điên cuồng gào thét nói: "Tao muốn đàm phán! Tao muốn đàm phán!"

Hàn Phong vừa đến cửa liền trúng ba phát súng, tuy nói đạn không xuyên qua áo chống đạn, nhưng cũng tức giận: "Đàm cái rắm, tất cả mọi người không cần sống nữa. Tao bây giờ. . . . . ." Vừa nói, chốt lựu đạn trong tay cũng đã rút ra, dưới chân trượt một cái, lựu đạn rời tay bay ra.

Tên cướp và mấy con tin đều nhìn lựu đạn trên không trung vẽ ra một đường cong, "lộc cộc" rơi sau sofa, ngay sau đó "ầm" một tiếng vang thật lớn, khói bụi, mảnh vụn, bị oanh tạc tung tóe khắp phòng. Con tin và tên cướp cũng đều bị thương mức độ khác nhau. Hàn Phong nhìn một chút, lại lấy ra một trái lựu đạn, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi chưa ném chuẩn, để ném lại lần nữa." Đang khi nói chuyện, Hàn Phong đã rút ra then cài, thuận tay ném đi, lần này, lựu đạn cực kỳ chuẩn xác rơi vào trong lòng con tin trung niên nọ, tay gã con tin run lên lập tức hôn mê bất tỉnh. Tên cướp nọ lại lấy tốc độ vô cùng kinh người, đem nữ con tin phía sau đẩy ra, không chút suy nghĩ, từ cửa sổ lầu ba nhảy xuống. Nữ con tin cả người run lẩy bẩy, con tin trung niên nọ lại hoàn toàn ngây ngốc, một chút phản ứng cũng không có. Hàn Phong xoay người ra ngoài, một mặt để cho đặc công vào nhà cứu người, một mặt cầm lấy microphone bỏ túi của tiểu đội trưởng kia nói: "Phải sống đó! Nhất định phải sống!" Mà trái lựu đạn thứ hai, lại không hề phát nổ.

Khi Hàn Phong xuống lầu, cởi mũ giáo kính mắt và mặt nạ bảo hộ ra, Lãnh Kính Hàn và Lưu cục phó nọ tựa như kiến bò trên chảo nóng, đang xoay tròn loạn chuyển. Nhìn thấy Hàn Phong xuống lầu, Lãnh Kính Hàn và Lưu Vân Thanh lập tức nghênh đón, Lãnh Kính Hàn chất vấn: "Chuyện gì xảy ra? Vừa rồi sao lại xảy ra nổ mạnh? Cậu làm cái gì bên trong đó?"

Lưu Vân Thanh đồng thời cũng hỏi Hàn Phong: "Thị trưởng Điền thế nào? Thị trưởng Điền không sao chứ?"

"Không có việc gì đâu, tôi chỉ ném hai trái lựu đạn, hù dọa tên kia chút thôi. Lần đầu, tôi ném vào trong góc, có sofa chống đỡ, mặc dù tất cả mọi người bị khiếp sợ rất lớn, nhưng cũng chỉ là vết thương nhẹ, lần thứ hai, tôi trực tiếp ném cho con tin trung niên nọ, tên kia, quả nhiên bị dọa đến nhảy cửa sổ đào tẩu rồi."

Lưu Vân Thanh vội hỏi: "Vậy con tin trung niên thế nào rồi?"

"Sợ quá ngất đi rồi." Hàn Phong chẳng chút để ý nói.

Lưu Vân Thanh vỗ đùi, "Ai nha! Đó chính là phó thị trưởng! Cậu. . . . . ."

Lúc này, Hướng Thiên Tề chạy tới, hưng phấn báo cáo: "Báo cáo! Đã bắt được người điên kia! Hắn từ lầu ba nhảy cửa sổ, ngã gãy đùi phải, lính bắn tỉa chúng ta sợ hắn đào tẩu hoặc nổ súng bắn, cho nên ở chân trái hắn bổ sung thêm một phát súng, tên kia rất nhanh đã bị chúng ta chế ngự rồi."

Lưu Vân Thanh trách cứ nói: "Sao cậu làm vậy? Sao cậu có thể để cậu ta mang theo vũ khí lên đó chứ? Việc này thật sự quá mạo hiểm! Nếu xảy ra vấn đề gì ai gánh nổi trách nhiệm này?"

Hướng Thiên Tề đứng nghiêm, "Báo cáo, cậu ta đối với thực địa đã tiến hành quan sát tường tận, cũng đã tính toán uy lực phá nổ, chuẩn bị hai phương án, cá nhân tôi cho rằng, hành động lần này cũng coi như đã thành công rồi."

Lãnh Kính Hàn chỉ vào Hướng Thiên Tề, "Đừng nóng vội, cậu chậm rãi nói, cậu ta tới cùng đã làm gì?"

"Cậu ta trước đó đã quan sát ở vị trí bắn tỉa bày biện trong phòng, rồi sau đó vào trong nhà dân cùng kiểu ở tầng bốn tính toán số bước chân, phương vị, phạm vi khống chế nổ, sau đó đổ thuốc nổ trong một quả lựu đạn ra, lấp cát vào, ngay từ đầu đã tiến hành chiến tranh tâm lý, nếu không thể dọa lui tên bắt cóc ngay từ đầu, cậu ta nói cậu ta có thể trước tiên tiến hành xạ kích chuẩn xác, trực tiếp đánh gục tên bắt cóc."

Lưu Vân Thanh nói: "Cậu ta nói cậu ta có thể trước tiên đánh gục tên bắt cóc! Nếu cậu ta không thể thì sao? Các cậu đang đem sinh mệnh con tin ra đùa giỡn!"

"Lưu cục à, anh không thấy cậu ta khi đo đạc hiện trường tính toán chuẩn xác thế nào đâu, trình độ quen thuộc vũ khí của cậu ta nữa, tôi không có lý do gì không tin cậu ta, hơn nữa, sự thật chứng minh. . . . . ." Hướng Thiên Tề liếc mắt nhìn Lưu Vân Thanh một cái, tiếp tục nói, "Cậu ta đã đúng."

Lãnh Kính Hàn nói: "Thế nhưng, nếu người điên nổ súng bắn về phía con tin thì sao? Như vậy là quá mạo hiểm."

Hàn Phong nói: "Anh biết vừa rồi Trương Nghệ nói gì với tôi không? Anh ta nói, người nọ không phải muốn đàm phán, mà là muốn tạo ra rắc rối, nghĩ tất cả biện pháp đem sự tình làm ầm ĩ lớn, hắn có lối suy nghĩ nhạy cảm, đối đáp trôi chảy, đó là nhân viên đặc công từng chịu huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, chẳng phải người điên gì đâu! Tôi tin tưởng phán đoán của anh ấy. Hơn nữa, một người bị cảnh sát đuổi bắt mấy ngày, còn có thể ung dung chạy thoát, còn có thể đả thương đội viên đặc công, biết bắt cóc uy hiếp con tin, hành vi của hắn hoàn toàn không phải hành động của một người điên, các anh sao lại cho rằng hắn là người điên chứ?"

Hướng Thiên Tề cùng Lưu Vân Thanh hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau Hướng Thiên Tề mới nói: "Hắn là từ trong bệnh viện tâm thần Cổ Sơn trốn ra, tên là Hồng A Căn, năm nay tuổi, thôn dân đại đội thôn Thanh Thủy khu Hùng Chu huyện Mi Sơn Tứ Xuyên, năm trước đến thành phố H làm thuê, làm khuân vác ở công ty thi công xây dựng Phúc Hưng, một năm trước cùng công ty hủy bỏ hợp đồng thuê, nguyên nhân vì hắn có khuynh hướng bạo lực, qua bệnh viện nhân dân số chẩn đoán, mắc chứng tâm thần phân liệt loại vọng tưởng, sau đó chuyển tới bệnh viện tâm thần Cổ Sơn điều trị đến nay. Chúng tôi cũng rất kỳ quái, hắn chính là một người làm công bình thường, trong bệnh viện tâm thần làm sao đột nhiên liền biến thành người trải qua huấn luyện đặc thù?"

Hàn Phong trầm ngâm nói: "Công ty thi công xây dựng Phúc Hưng? Tên này sao nghe có chút quen, hình như đã thấy đâu đó."

Đôi mắt Lãnh Kính Hàn càng trừng càng lớn, cuối cùng đột nhiên nói: "Là Đinh Nhất Tiếu. . . . . ."

Hướng Thiên Tề nói: "Đúng, công ty thi công xây dựng Phúc Hưng sau này được Đinh luật sư thu mua."

Hàn Phong há to miệng, kinh ngạc nói không ra lời, Lãnh Kính Hàn cũng ngây dại. Lưu, Hướng hai người không biết chuyện gì xảy ra. Hàn Phong nói: "Bọn họ huấn luyện nông dân công thành đặc công, bọn họ tới cùng muốn làm gì?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Còn nhớ hiện trường tử vong của Lâm Chính không? Lúc ấy cậu từng nói, bọn họ đã vận dụng vài trăm người, phỏng chừng là dân công."

"Anh là nói bọn họ. . . . . ." Hàn Phong cũng cả kinh.

Lãnh Kính Hàn nói: "Nếu mấy trăm dân công nọ đều bị bọn họ huấn luyện thành cái dạng này, thì thật đáng sợ đó!"

Lưu Vân Thanh nói: "Xảy ra chuyện gì? Lão Lãnh, người này và vụ án của các anh có liên quan sao?"

"Đúng vậy, người này là nhân vật mấu chốt trong vụ án của chúng tôi, chúng tôi phải thẩm vấn hắn. Anh thông báo cho Quách cục trưởng, nói chúng tôi thẩm vấn trước, thẩm vấn xong sẽ trả lại cho các anh."

Hàn Phong nói với Hướng Thiên Tề: "Lập tức phong tỏa tin, đối với bên ngoài nhất định phải tuyên bố đối tượng tình nghi đã đào tẩu, hơn nữa tiếp tục bảo trì giới nghiêm toàn thành, chúng tôi sẽ trong thời gian ngắn nhất hoàn thành thẩm vấn, nếu tình hình ầm ĩ lên, thành phố này sẽ biến thành chiến trường."

"Việc này chúng tôi sao làm chủ được chứ? Chuyện gì mà nghiêm trọng như thế?"

Lãnh Kính Hàn lập tức gọi điện về văn phòng bố trí công tác, "Tôi là Lãnh Kính Hàn, lập tức thông báo tất cả thành viên phòng trinh sát hình sự, bỏ công tác trong tay, quay về văn phòng đợi lệnh, báo động cấp , đúng vậy, khởi động báo động cấp ."

Lãnh Kính Hàn lại bắt đầu bấm vài số khác, ông một bên bấm điện thoại một bên hướng Hướng Thiên Tề nói: "Các cậu giả vờ giới nghiêm là được, tất cả lính tinh nhuệ, xin h sẵn sàng đợi lệnh, tôi hiện tại liên lạc với Quách cục trưởng của các cậu."

Hàn Phong nói: "Anh không nghe Lãnh trưởng phòng nói sao, nội thành có lẽ còn vài trăm tên điên giống vậy nữa đó, nếu bọn họ đều có vũ khí, anh nói xem sẽ ra sao?"

Điện thoại di động đã thông, Lãnh Kính Hàn nói: "Lão Quách sao? Chúng tôi đã khởi động báo động cấp , hy vọng anh có thể toàn lực phối hợp."

"Tôi đang trên đường, sao tình hình phát triển đến nghiêm trọng như thế, tôi biết, cần phối hợp với các ngành khác không?"

"Tạm thời còn chưa cần thiết, nhưng mà, xin anh thông báo đến tất cả thuộc hạ của anh, chúng tôi tùy thời phải tăng viện. Tôi còn phải liên lạc ngành hàng hải và các ngành liên quan khác."

Lãnh Kính Hàn lại gọi mấy cú điện thoại nữa mới nói với Lưu Vân Thanh: "Người nọ chúng tôi mang đi, chú ý bảo mật. Xin mau chóng đem tất cả tư liệu các cậu điều tra được về Hồng A Căn chuyển đến phòng trinh sát hình sự."

Hướng Thiên Tề nói: "Lãnh trưởng phòng."

Lãnh Kính Hàn nói: "Chuyện gì?"

"Tôi là lính chuyển ngành, số hiệu , xin thay tôi hướng Lý đội trưởng gửi lời hỏi thăm."

"À, nguyên lai là đội viên của Lý Hưởng, biết rồi, tôi sẽ chuyển lời cho cậu ta, nói không chừng hôm nay các cậu có thể gặp mặt đó."

"Oa, Lý Hưởng cũng là đội trưởng của anh à, anh ta còn không bằng cậu lăn lộn ở chỗ tốt vậy nha." Hàn Phong bộ dáng âm dương quái khí.

Hướng Thiên Tề nói: "Cậu sai rồi, có thể vào phòng trinh sát hình sự, đó mới là một loại vinh quang, người trong đó đều là tinh anh trong tinh anh."

Truyện Chữ Hay