Sau khi Hạ Thừa Giác cùng Khương Đức Âm thành hôn, quý nữ kinh thành tiếc hận một thời gian, lại bắt đầu liều mạng hòng trở thành thiếp hầu của thái tử. Hạ Phù Âm theo đại thiếu gia Sở gia dạo chơi tứ hải, đi khắp thiên sơn vạn thủy.
Ngày tháng trôi qua êm đềm yên ả, Vân Thụy trừ những lúc có việc ra ngoài, thời gian còn lại đều ở trong Vân phủ chơi đùa cùng tụi nhỏ. Có điều hầu hết thời gian là hai anh em khóc lóc chạy tới tìm ta, ta thường mắng Vân Thụy là đứa trẻ to xác, cứ thích bắt nạt trẻ con.
Vân Diệu Vân Dục hai tuổi, Vân Chi bắt đầu bệnh nặng, ngự y trong cung cũng bó tay. Chớm xuân năm nay, Vân Chi cho giải tán ngự y trong viện, ông chê nhiều người tụ tập trong viện rầy rà, chỉ còn Tề Trạch Thích ở trong viện chăm sóc Vân Chi.
Lập xuân, trời còn chưa sáng, Tề Trạch Thích đã đến viện truyền người gọi Vân Thụy dậy. Vân Thụy buồn ngủ không mở nổi mắt, Vân Diệu bị tiếng Vân Thụy rên rỉ đánh thức, hục hặc bò ra khỏi lòng chàng, nằm xuống bên cạnh ta.
Vân Thụy đi theo Tề Trạch Thích tới viện của Vân Chi, Vân Chi đang nằm trên ghế đu dưới hành lang.
“Cha gọi con đến có chuyện gì?” Vân Thụy mắt nhập nhèm, ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh lim dim.
Vân Chi bệnh tật nhiều năm thân thể hư hoại, bệnh phong hàn mấy năm trước vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cứ đỡ lại tái phát, hiện tại bệnh tình trở nặng dày vò Vân Chi không ít.
“Chỉ là muốn nói chuyện với con. Từ giao thừa tới nay hai cha con ta chưa gặp lại, hôm nay nhớ con.” Vân Chi ho húng hắng, giọng nói thều thào vô lực.
“Đêm qua ta mơ thấy nương con, là lần chúng ta đi Vạn Hòa Tự cầu phúc. Nàng ngại leo núi mệt mỏi, vùng vằng đòi gọi người khiêng nàng lên. Vạn Hòa Tự trang nghiêm như vậy, mọi người lên núi đều một lòng tôn kính, kiệu phu ở đâu ra. Lúc ấy ta nghĩ, một người đỏng đảnh như vậy, đúng là khó chiều.” Vân Chi nằm trên ghế đu nhè nhẹ đong đưa, nói chuyện nhẹ như mây, Vân Thụy cũng mở mắt nghe Vân Chi kể chuyện.
“Thụy nhi, chúng ta đã từng thật sự rất tốt đẹp, hư tình giả ý cũng được, thuận nước đẩy thuyền cũng xong. Giữa chúng ta đã từng tồn tại những dịu dàng đó.”
Vân Thụy muốn lên tiếng bị Vân Chi ngăn lại, Vân Chi nhìn khoảng sân trống vắng, hoa mai tàn rụng, hoa trà hé nở.
“Ta biết con muốn nói gì, con muốn nói ta không yêu nàng. Ai nấy đều nói ta không yêu nàng, nhưng trong lòng ta từng có nàng.” Vân Chi nghiêng đầu nhìn Vân Thụy, “Chẳng qua ta chưa từng yêu thương nàng hẳn hoi.”
“Sau khi nàng đi, ta không ngừng suy nghĩ, nếu thuở trước, ta có thể đối xử tốt với nàng một chút, phải chăng kết quả sẽ không thành như thế. Đôi khi ta lại mơ thấy những chuyện trước kia, nhưng nằm mơ nhiều quá, ta cũng không biết đâu là thật đâu là giả nữa.”
“Cha đau đáu bà ấy, chẳng qua chỉ là chấp niệm của cha. Vì mọi chuyện không như cha muốn, cha hận bà ấy.” Vân Thụy lạnh lùng nói.
“Con nói phải, ta đang hận.” Vân Chi bật cười một tiếng rồi thôi, tiếp tục nhìn ra sân: “Rõ ràng ta là người tam thư lục lễ, kiệu tám người khiêng cưới nàng vào nhà, tại sao nàng lại động lòng với một gã ám vệ ti tiện không rõ cha mẹ? Ta nghĩ không ra, ta giận nàng.”
“Con xem, nàng dù có chết cũng phải để lại cho ta cục tức lớn như vậy.”
Vân Chi ngồi thẳng lên, tựa vào lưng ghế, nói tiếp: “Nhưng ta giận tới giận lui cũng hối hận rồi, Thanh Ngâm nói ta không biết yêu cũng không sai. Ta không yêu ai cả, ta sẽ không ngừng tính kế để đạt được kết quả.”
“Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ta cũng không biết rốt cuộc bản thân có yêu nàng không.”
“Nàng mười tám tuổi lấy ta, hai mươi sáu tuổi ly thế, nghĩ cho kỹ thì suốt chín năm ấy chúng ta đều chưa từng quan tâm đến đối phương. Cuộc đời nàng từ sau năm mười tám tuổi đều bị ta mưu tính, ta chưa bao giờ hỏi nàng muốn gì. Điều duy nhất nàng muốn là rời đi, nhưng ta chớ hề buông tha cho nàng.”
Vân Chi nói xong thì lặng im. Chân trời tờ mờ bao lấy Vân phủ, một nụ hoa chầm chậm bung cánh. Vân Thụy lặng nhìn Vân Chi, hành lang tịch mịch vô thanh.
“Đó chính là kết quả do chính người tính kế ra, cuốn nương con lún vào. Hôm nay người gọi con đến chỉ để nói những chuyện này?” Vân Thụy kiềm chế xoang mũi chua xót, Vân Chi lắc đầu cười khổ, màn đêm se lạnh, lạnh cả cõi lòng Vân Thụy.
“Việc này từ nay trở đi không còn liên quan, ân oán đã qua hãy để chúng lắng đọng, tiêu tan.” Vân Chi thở dài, vỗ nhè nhẹ vào nắm tay Vân Thụy đang siết chặt trên đầu gối: “Thụy nhi, cuộc sống sau này, con phải tử tế với Ngọc Hành.”
“Cuộc đời con con tự biết, phụ thân người không cần lo lắng. Người vẫn nên chăm sóc bản thân đi.” Vân Thụy nói xong phất tay áo rời đi, ánh mắt Vân Chi dõi theo Vân Thụy. Vân Thụy đi mất, Vân Chi ảm đạm nhìn khoảng sân.
Gió đêm thổi qua, Vân Chi ngồi dưới hành lang nhìn bụi sơn trà đang nở hoa. Ban mai tang tảng, hoa sơn trà nở bung, lá cây thấm đẫm sương đêm, li ti chấm nước.
Khi Tề Trạch Thích vào viện, Vân Chi đã nằm trên ghế nhắm mắt ngủ say. Tề Trạch Thích khẽ gọi vài tiếng, không nhận được hồi âm, ông đưa tay chạm vào ngón tay lộ ra ngoài tấm chăn mỏng, cơ thể Vân Chi đã lạnh ngắt tự lúc nào.
Sương trên cánh hoa tụ thành từng giọt, nhỏ xuống thềm đá, tóe tung bụi nước.
Vân Chi hợp táng cùng Tiết Nguyên Khê trong từ đường Vân gia, do Tề Trạch Thích cùng ám vệ nhập quan. Vân Thụy không mở miệng câu nào trong tang lễ, chỉ lặng lẽ cúi đầu quỳ gối trước bài vị Vân Chi, quỳ cả một ngày.
Oanh nhi không tham gia lễ tang. Trên đường tới tìm Vân Thụy ta đi ngang qua viện của vợ chồng Vân Chi, thấy Oanh nhi đang ngồi trên thềm đá nhìn gốc mai trong sân, hoa mai rơi đầy đất, bị gió cuốn lăn là là ngổn ngang.
Vân Thụy cúi đầu quỳ trên đệm mềm không nhúc nhích, cơ thể cứng đờ, ta níu gọi chàng, chàng đứng dậy lập tức ngã vào lòng ta. Chàng vùi đầu trong lồng ngực ta, giọng nói buồn bã nghẹn ngào: “Nếu ta biết ông ấy sẽ đi, ta đã không nóng giận với ông ấy. Tại sao ta lại cáu giận với ông ấy chứ?”
“Ông ấy chắc hẳn giận lắm…” Giọng Vân Thụy trầm thấp nghẹt đặc, siết eo ta chặt đến mức thít đau.
Ta nhè nhẹ vỗ lưng Vân Thụy, nghiêng mặt nhìn bài vị Vân Chi. Bài vị của ông và Tiết Nguyên Khê đặt cạnh nhau, dưới ánh nến, rạng lên đôi phần ấm áp.
“Không đâu, ta nghĩ, phụ thân cũng coi như được giải thoát.” Ta ủi an Vân Thụy.Những ân oán xưa cũ kia cuối cùng kết thúc tại đây, đêm đen khổ đau dây dưa dai dẳng đã được phá tan, đón chờ bình minh mới.
Sự ra đi của Vân Chi giải thoát cho bản thân ông, cũng giải thoát cho Vân Thụy. Chấp niệm của chàng quá sâu đậm, không ai biết được rốt cuộc chàng muốn gì, ngay cả chính chàng cũng không rõ tình cảm của mình đối với Tiết Nguyên Khê ra sao.
Vân Chi chết, Vân Thụy đổ bệnh một tháng, đờ đẫn thẫn thờ. Giai đoạn này ta cũng mịt mờ, không biết nên khuyên giải chàng thế nào. Oanh nhi cũng đến thăm nhưng chàng vẫn không chuyển biến tốt đẹp. Nửa tháng sau, Vân Thụy gầy đi rất nhiều, Vân Diệu thấy dáng vẻ Vân Thụy sinh bệnh sợ hãi khóc hai ba lượt.
Một ngày, Tề Trạch Thích đến, Vân Thụy đang nằm trên giường ngây ngẩn, Tề Trạch Thích cầm một cái hộp gỗ dài bằng cánh tay đặt bên gối Vân Thụy.
“Đây là thứ ông ấy thường ngồi trong phòng ngắm nhìn, ông ấy từng nói nếu chết hãy bỏ vào quan tài, nhưng ta nghĩ, có lẽ ông ấy không cần thứ này.” Tề Trạch Thích gõ nhẹ vào chiếc hộp dài, chiếc hộp phát ra âm thanh trầm đục, ông nhìn Vân Thụy ánh mắt vô hồn: “Nhưng cậu cần thứ này.”
“Phụ thân ông ấy trời sinh tính cách lãnh đạm, mẫu thân hờ hững kiêu ngạo, hai vợ chồng đều là người lạnh lùng cao ngạo. Bọn họ chưa bao giờ nghiêm túc dạy cho ông ấy thế nào là yêu, cũng không tạo cho ông ấy cảm nhận được tình yêu mà bậc cha mẹ nên có.”
“Ông ấy xuất thân cao quý, từ nhỏ đã ngạo mạn, không thiếu thứ gì. Thứ ông ấy yêu thích thì sẽ nỗ lực đoạt lấy, cả đời ông ấy chỉ có hai điều không có được, một là Tiết Thanh Ngâm, một là Tiết Nguyên Khê.”
Tề Trạch Thích thu tay lại, đứng lên, liếc nhìn Vân Thụy đang đối mặt với mình, nói: “Mỗi người đều có trăm ngàn khía cạnh, ta không thể nói ông ấy tốt, cũng không thể nói ông ấy không tốt. Chung quy ông ấy vẫn là vì Vân thị, ông ấy là Vân Chi, dòng máu chảy trong người là Vân thị trăm năm.”
Vân Thụy mở hộp dài Tề Trạch Thích lưu lại, một cuộn tranh, một hộp nhỏ. Vân Thụy mở hộp nhỏ trước, trong hộp nhỏ chỉ có duy nhất cây quạt xếp.
Quạt xếp tinh xảo, mặt quạt vẽ cảnh mai tuyết, cán quạt là ngọc thạch, trên ngọc có vết rạn chạy dài tới đuôi quạt. Nếu không phải Vân Thụy chạm vào khe nứt ngượng ngạo hẳn sẽ cho rằng đây là vân ngọc, ngọc thạch rạn nứt được điêu khắc vô cùng chân thực.
Cuộn tranh trong hộp Vân Chi vẫn chưa dán lên khung lụa, chỉ dùng túi đựng tranh quấn kín kẽ, Vân Thụy rút mở nút thắt buộc chặt, chậm rãi mở rộng giấy vẽ.
Trên giấy vẽ một nam tử khom người vẽ tranh, nữ tử nghiêng người quan sát, một tay nữ tử chống má một tay túm ống tay áo nam tử vẽ tranh. Dung mạo tỉ mỉ như thực, tay nghề vẽ tranh của Vân Chi hoàn mỹ ai nấy đều hay.
Người trong tranh, Vân Thụy không đoán cũng biết là Vân Chi cùng Tiết Nguyên Khê.
Ngón tay Vân Thụy mân mê trên gương mặt Tiết Nguyên Khê, dung nhan yêu kiều như vậy Vân Thụy chưa từng nhìn thấy.
Nếu như không có tính toán thù hận, bọn họ quả thật là duyên trời tác hợp. Bọn họ vốn có thể tương kính như tân, bạch đầu giai lão, ấy vì Vân Chi khư khư cố chấp mà đẩy hai người về hai phía đối lập.
Vân Thụy từ phòng ngủ đi ra, Vân Diệu cùng Vân Dục đang tranh cãi đứa nào đá bóng được ít hay nhiều. Ta ngồi trong đình viện nhìn hai anh em đánh nhau, Tố Lăng ôm bóng trong tay không biết nên giúp ai, chạy tới chạy lui quyết định vẫn là đứng bên cạnh ta cùng quan sát.
Vân Thụy xuất hiện trên hành lang, Vân Diệu vừa khóc vừa túm tóc Vân Dục, Vân Dục vừa khóc vừa cưỡi lên người Vân Diệu la hét. Hai anh em khóc đỏ mặt tía tai, khóc sụt sùi gọi nương, rốt cuộc ta vẫn xót con chạy tới hỗ trợ bọn chúng.
“A Hành.”
Ta vừa chạy vài bước chợt nghe Vân Thụy gọi mình, chàng khoác áo ngoài đứng dưới hành lang nhìn ta. Đây là lần đầu tiên Vân Thụy ra khỏi cửa phòng sau hơn một tháng sinh bệnh, lòng ta rung rinh, Vân Thụy lại gọi ta một tiếng.
Ta vui vẻ chạy nhào vào lòng Vân Thụy, chàng ôm ta trong ngực không ngừng gọi A Hành A Hành.
Tố Lăng ôm bóng đá nhìn đôi vợ chồng ôm nhau, lại nhìn sang hai anh em đánh nhau thất bại khóc rống lên, có chút đau đầu.
Vân Thụy có thể một lần nữa thoát khỏi khốn cảnh ta rất vui mừng, để thưởng cho Vân Thụy đã đánh bại tâm ma, ta tặng chàng một món quà.
Ta đã mang thai ba tháng, chúc mừng Vân Thụy lại trở thành phụ thân. Vân Thụy hay tin, phản ứng đầu tiên không phải hứng chí mà là hoảng sợ.
“Nàng sẽ không mang thai hai đứa con trai nữa chứ?”
Ngươi xem kìa, đây là lời một vị trượng phu nên nói hay sao!
Vân Thụy muốn có con gái. Khương Đức Âm sinh được con gái đầu lòng, Hạ Thừa Giác hân hoan, Vân Thụy hâm mộ. Con bé đã hơn một tuổi, trắng trẻo đáng yêu, mỗi lần gặp Vân Thụy đều giương tay đòi Vân Thụy bế, Vân Thụy càng nhũn lòng yêu thích con bé.
Không phải cả con trai và con gái đều trắng trẻo đáng yêu như nhau sao? Ta hỏi vấn đề này, Vân Thụy nằm trong chăn liếc bụng ta một cái, nói mát: “Không giống, nàng không hiểu đâu.”
Ta quả thật không hiểu, hiện tại không hiểu, sau này lại càng không hiểu.
Về sau có con gái, Vân Thụy nuông chiều nó không ai làm lại, ngày ngày chăm nom cẩn thận kỹ lưỡng, ngay cả thời gian thay tã cũng sắp xếp định kỳ, người làm mẹ như ta cũng cảm thấy không bằng.
Chàng chiều con gái tới mức cả ngày không buồn làm gì khác, chỉ ngắm nhìn khuê nữ quý báu của mình. Đặt tên cũng hàm ý trân quý, Trường Minh, ý chỉ ánh sáng bất diệt, đường đi chói lọi.
Vân Diệu Vân Dục có chút bất mãn, hai đứa tìm ta ý kiến, Vân Dục chống hông bất mãn hỏi: “Vì sao con và ca ca trước kia không được cha thay tã?”
“Cha thiên vị, vì sao không thay tã cho Diệu bảo và Dục bảo?” Vân Diệu học theo động tác của đệ đệ, hai anh em mặt mũi giống nhau làm động tác cũng giống nhau, ta nhìn hai anh em, cùng Oanh nhi ăn dưa lê.
“Chi bằng các con đi hỏi cha đi?” Ta cắn một miếng dưa lê, Vân Diệu há miệng cũng muốn ăn một miếng, ta đút cho nó.
“Không muốn!” Vân Dục ngửa cổ, nói xong lắc lắc đầu tỏ ý không chấp nhận.
Ta buông tay bất đắc dĩ nói với chúng: “Thế thì nương cũng không biết, có thể bởi vì muội muội đáng yêu.”
“Nương, người có ý gì?!” Hai anh em cùng hỏi ta, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận chờ ta trả lời.
Ta cùng Oanh nhi nhún vai nói với hai anh em: “Bởi vì hai đứa xấu á.”
Vân Diệu òa khóc bị Vân Dục lôi đi, hai anh em gặp đượcTố Lăng đang bưng trái cây tiến vào, Tố Lăng thấy Vân Diệu khóc hỏi Vân Dục đã xảy ra chuyện gì.
Vân Dục nắm tay Vân Diệu nghiêm mặt tuyên bố với Tố Lăng: “Bổn thiếu gia và ca ca phải bỏ nhà ra đi!”
Tố Lăng nghe xong ừm một tiếng, bưng mâm trái cây đi thẳng vào phòng. Tiểu công tử Vân Dục tức giận hừ hừ, Vân Diệu càng khóc lợi hại hơn.
Ngay hôm ấy, hai anh em bỏ nhà ra đi, chạy đến hoàng cung. Vân Thụy biết tin, bế con gái căn dặn hạ nhân đóng cổng lớn Vân phủ chặt một chút.
Ta bĩu môi nhìn Vân Thụy biến thành người hầu của con gái, chàng thấy ta ghét bỏ, nhanh chân xán lại hôn ta mấy cái.
Người thê thảm vẫn là hai anh em kia, năm ngày trôi qua, hai đứa vẫn không thấy cha mình tới hoàng cung đón chúng về nhà.
Sau này hai anh em lớn lên, việc đầu tiên là lấy tiền mừng tuổi mua cho mình một căn nhà trong kinh thành, Vân Thụy hỏi bọn chúng làm gì, hai anh em đáp: về sau bỏ nhà đi còn có chỗ ở.
Vân Thụy nghĩ nghĩ, đêm đó liền sai người đóng gói hết hành lý của hai anh em, gọi ám vệ mang đứa nào quăng về nhà riêng của đứa nấy.
Hai anh em tức giận kêu gào cha bất công, hôm sau Vân Trường Minh đi tìm anh trai nhà mình chơi liền bị hai ông anh kéo ra ngoài kinh thành du ngoạn.
Hai anh em phản nghịch khiến Vân Thụy không ngừng mắng mấy đứa ranh con, còn chuẩn bị đuổi theo bắt ba anh em về nhưng bị ta ngăn cản. Đêm đó Vân Thụy tức không ngủ được, lăn qua lộn lại, đúng là phiền hà.
Chờ đến khi cú chưởng của ta chuẩn bị giáng xuống, chàng mới vội vàng ôm ta nhắm mắt ngủ.
Đúng là thích chọc người ta điên máu.
•◦ ❈ ◦•
Mười bốn tuổi, Vân Trường Minh cùng Vân Dục ra ngoài du ngoạn, khi trở về mang theo một cái đuôi. Tuy là tiểu công tử nhà võ lâm minh chủ nhưng cũng khiến Vân Thụy tức giận đấm ngực than thở. Hạ Thừa Giác biết chuyện cười ha ha, chế giễu Vân Thụy phải gả con gái đi sớm rồi.
Không đợi Hạ Thừa Giác cười xong, con gái hắn cũng dẫn một thanh niên trở về. Hạ Thừa Giác trông thấy thanh niên đó biến sắc ngay tại chỗ, Hạ Thần Hàn đã thoái vị sống hưu nhàn cũng tái xanh mặt mày.
Người Hạ Vi Nhu đưa về chính là cháu đích tôn của Mộ Cẩn, Hạ Thần Hàn tức giận muốn đánh người bị Tiết Thanh Ngâm ngăn lại, có điều bà ngăn cản được trượng phu chứ không ngăn được con trai mình.
Cha con hai người liên thủ đánh cháu trai Mộ Cẩn một trận, Mộ Chiêu vì ông nội của mình mà gánh một cái nồi, nghẹn uất nuốt không trôi. Vân Thụy sau khi biết tin tâm tình tốt lên rất nhiều, cố tình gửi quà mừng vào hoàng cung.
Ta bắt đầu lo lắng hôn sự của Vân Diệu Vân Dục, Vân Thụy liền giáo huấn ta một trận, nói bọn nhỏ tự yêu thích là được, khi nào thành thân đều do tụi nó tự quyết định.
Vân Thụy nói xong, nhìn thoáng qua Vân Trường Minh đang hí hửng, nghiêm khắc cảnh cáo: “Không tính Vân Trường Minh, con đừng vui vẻ quá sớm.”
Hôn sự của Vân Trường Minh là Vân Thụy kiểm định nghiêm ngặt nhất, nhất định phải đợi Trường Minh hai mươi tuổi mới chịu gả đi. Chàng nói lý do: không nỡ.
Bọn nhỏ lần lượt kết hôn, rời nhà, Vân phủ cũng bị con cái của chúng nó chiếm lĩnh, đám trẻ con chơi đùa chí chóe quấy nhiễu Vân Thụy đôi khi khó ngủ.
Ta trêu Vân Thụy nhiễu sự, chàng không chấp nhận, khăng khăng cho rằng bọn nhỏ quá ầm ĩ.
Lớn tuổi rồi, sức khỏe đương nhiên không bằng thời trai tráng, chúng ta đi ngủ rất sớm. Rảnh rỗi thì đi bộ trong viện quan sát phong cảnh, có khi Vân Thụy làm biếng không muốn đi bộ sẽ làm tổ trong phòng đọc sách thiếu nhi.
Tuổi tác đã chất đống rồi mà vẫn như trẻ con, cứ thích đọc sách thiếu nhi.
Càng lớn tuổi, ta càng sợ Vân Thụy đi trước, ngày ngày âm thầm lo lắng chàng đi trước mình một bước. Vì ưu tư này mà mái đầu bạc rụng từng nhúm, Tố Lăng thấy ta rụng tóc hỏi ta có phải lén thức khuya ngủ muộn hay không
Cũng may lo lắng của ta cuối cùng không thành sự thật, ta mới là người đi trước.
Ngày trước ta cho rằng đời người sống chết chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng gặp được Vân Thụy rồi, ta lại muốn ở bên chàng lâu hơn một chút. Càng không muốn Vân Thụy bỏ ta đi trước, nếu chàng đi trước, ta sợ mình sẽ đau khổ tột cùng.
Ta nhìn ông già mặt đầy nếp nhăn đang ngồi bên thân áp trán với ta. Chàng hôn lên mắt ta, tình cảm chan chứa trong ánh mắt không hề che giấu.
“Ta đã chọn xong chỗ chôn cho hai chúng ta rồi, ngạc nhiên không?”
Ta nhéo tai chàng một cái, Vân Thụy đau rên hừ hừ, lại khom người nhỏ giọng nói chuyện với ta: “Nàng đi trước chờ ta một chút, nếu không đợi ta được thì đi chậm chậm thôi. Nàng phải chờ ta đi tìm nàng, chúng ta cùng nhau đi.”
“Được.” Ta ngoắc tay ước hẹn với Vân Thụy, trước khi mất đi ý thức, ta kịp nghe thấy chàng nhắc nhở.
“Mà không được quên ta là ai đâu đấy.”
Ta sẽ không quên, chàng là Vân Thụy, là trượng phu của ta.
Cũng là người ta yêu tận tâm can.
Ngọc Hành qua đời, đám con cháu khóc thành lệ nhân, Vân Thụy lại không rơi một giọt nước mắt, chỉ huy hạ nhân bố trí linh đường đâu vào đấy. Vân Trường Minh không hiểu, gục trong lòng Vân Diệu khóc không thành tiếng.
Túc trực bên linh cữu Ngọc Hành ba ngày, Vân Thụy mặc một thân áo trắng tiến vào linh đường, Tố Lăng đang thủ linh nhìn thấy Vân Thụy như vậy liền khóc nấc lên.
“Ngươi đừng khóc nữa, chờ ta theo vào đó rồi ngươi lại khóc.” Vân Thụy bước tới quan tài, cố sức trèo vào trong, dọa Tố Lăng vội vàng kéo hắn ra.
“Công tử làm gì vậy? Mau ra đi, đừng làm bậy.”
Vân Thụy cẩn thận ngồi trong quan tài, rút tay áo trong tay Tố Lăng ra: “Ta đã hứa với nàng, bắt nàng chờ ta.”
Tố Lăng khóc mắt đỏ ửng, Vân Thụy đã nằm xuống quan tài, hắn nắm chặt tay Ngọc Hành, ngẩng đầu nhìn Tố Lăng.
“Nàng rất sợ ta chết trước, còn tưởng là ta không biết. Kỳ thật ta biết lâu rồi, chẳng qua là không vạch trần nàng.” Vân Thụy có chút kiêu ngạo nói.
Tố Lăng khịt mũi hỏi: “Sao ngài biết?”
“Quá nửa đêm mà không ngủ cứ thăm dò hơi thở của ta, ngươi hỏi ta làm sao mà biết?” Vân Thụy tỏ vẻ dè bỉu trí thông minh của Tố Lăng, chậc một tiếng.
Bà già Ngọc Hành sợ Vân Thụy chết sớm, càng sợ hắn ngủ không dậy nữa, đêm nào cũng thức giấc thăm dò hơi thở của hắn, xem hắn còn sống không.
Ngọc Hành không nói, Vân Thụy cũng không nói. Hắn biết được chuyện này không phải do có người nói mà là tự phát hiện. Nguyên nhân đơn giản thôi, Ngọc Hành thăm dò hơi thở hắn nhiều lần thể nào cũng có lúc chạm vào hắn.
Dần dà, hành vi của Ngọc Hành cũng thành thói quen.
Vân Thụy muốn đi cùng Ngọc Hành, Tố Lăng ghé vào mép quan tài nói với hắn: “Sau khi hạ quan, người sống sẽ ngột ngạt lắm.”
“Người bình thường ai mà làm chuyện này chứ, ta đã uống thuốc trước khi đến đây rồi. Chờ đến lúc hạ quan ta làm gì còn thở.” Vân Thụy đã chuẩn bị xong tư thế, Tố Lăng nghe xong càng khóc nức nở, Vân Thụy chỉ vào nắp quan tài: “Đừng khóc nữa, mau đóng lại giúp ta, ta muốn ngủ.”
Tố Lăng khóc đến không thở nổi, vất vả lắm mới đóng được nắp quan tài, chợt nghe thấy Vân Thụy ở trong quan tài nói với Ngọc Hành.
“A Hành, nàng không thấy dáng vẻ Tố Lăng khóc đâu, thực là xấu muốn chết.”
Tố Lăng tức muốn đập quan tài.
Ngày hạ quan, biết Vân Thụy cùng Ngọc Hành hợp táng, bọn nhỏ khóc lóc càng thêm bi thương.
Bọn nhỏ sẽ tự viết nên câu chuyện cuộc đời của chúng, cha mẹ không còn, cuộc sống sau này chúng vẫn còn có nhau.
Những ân oán tình thù của ông bà cha mẹ đều bị dòng chảy thời gian chậm rãi cuốn trôi.
Từ đây về sau, kinh thành đã có sự sống mới, thay thế bằng một thế hệ mới.
Bắt đầu viết nên câu chuyện cuộc đời của riêng họ, dẫu buồn dẫu vui, đều là một phần trong cõi nhân sinh.
***
(Hết.)