“Bà ấy” trong lời Vân Thụy chính là mẫu thân của chàng. Mẫu thân qua đời sớm, thuở nhỏ lại thiếu thốn tình thương của mẹ nên chàng rất hiếm khi nhắc tới mẫu thân.
“Cha chắc là chỉ nhớ mẹ thôi.” Ta bưng má Vân Thụy, đau lòng nhìn đôi mắt chàng sưng húp đỏ ngầu vì khóc.
Vân Thụy chớp mắt, một giọt lệ rơi xuống hổ khẩu tay ta, ấm nóng lan tỏa.
“Ông ấy không phải.”
“Sao lại nói thế?” Ta không hiểu ý Vân Thụy.
Môi chàng run run, hé miệng một lúc mới nghẹn ngào nói, “Cha không yêu nương.”
Ta buông mặt Vân Thụy ra, ngồi đợi chàng nói hết. Chàng im lặng thật lâu mới chậm rãi kể lại câu chuyện xưa kia.
Từ khi Vân Thụy chào đời mẫu thân đã thần trí mơ hồ, lúc điên lúc tỉnh, lúc tỉnh thì giống như người bình thường trong trạng thái ngây ngẩn, lúc điên thì ngay cả bản thân cũng tổn hại.
Vân Thụy lớn lên dưới sự chăm sóc của Vân Chi, tới lúc hiểu chuyện chàng thường hỏi nhũ nương về mẫu thân. Chàng biết Vân phủ có một vị phu nhân điên, đó là Vân phu nhân, cũng là mẫu thân của chàng.
Vân Chi, Vân lão phu nhân và nhũ nương đều sợ mẫu thân chàng phát điên làm hại chàng nên chia tách bọn họ. Vân Thụy càng thêm tò mò về mẫu thân, những đứa trẻ khác đều có cha mẹ bầu bạn, mà Vân Thụy thuở nhỏ chỉ có phụ thân cùng nhũ nương, mẫu thân chưa bao giờ xuất hiện.
Tới năm bốn tuổi Vân Thụy mới gặp được mẫu thân, lại bị mẫu thân hỏi “ngươi là ai”.
Chàng từng chứng kiến dáng vẻ mẫu thân phát điên. Dáng vẻ đó ta chưa từng trông thấy, nhưng nghe Vân Thụy kể lại, hẳn là vô cùng thống khổ.
“A Hành, nàng không biết ta khao khát tình thương của nương cỡ nào. Ta từ nhỏ đã thèm thuồng, chúng bạn lớn lên đều có mẫu thân bên cạnh, mà ta ngay cả dáng dấp nương ra sao cũng chưa từng nhìn thấy.” Giọng nói trầm thấp bộc lộ bi thương, Vân Thụy ngừng lại một lát, nặng nề nói: “Năm ấy bốn tuổi, ta gặp được bà. Nhờ có nhũ nương mang ta tới đó, nói là quà chúc mừng ta năm tuổi. Ta gom dũng khí thật lâu mới dám tới gặp bà, khi ấy, tất cả can đảm của ta đều dồn vào đó.”
“Bà ấy ngồi trong sân ngắm tuyết, lặng thinh như vũng nước tù. Lần đầu tiên thấy ta bà vô cùng ngạc nhiên. Ánh mắt bà không vui không buồn, đôi mắt ấy giống hệt với ta. Ta cực kỳ hứng khởi, toàn thân phấn khích, vui sướng gọi bà là nương, ấy vậy mà bà lại hỏi ‘nương ngươi là ai?’.”
“Sau khi nhận biết ta, bà thường gọi ta bằng một cái tên khác. Cái tên ấy là ác mộng của ta, mỗi cơn ác mộng trong tuổi thơ đều không thoát khỏi nó.”
Vân Thụy tựa vào đầu giường, rũ mắt nhìn lòng bàn tay, nghỉ một chút lại nói: “Ta vốn cho là bà không thích ta, cho nên mới không vui vẻ với ta.”
“Về sau ta mới biết được. Không phải bà không thích ta, mà là không thương ta.”
“Sự xuất hiện của ta không được chào đón.”
Vân Thụy nói xong cúi đầu trầm mặc, bàn tay đặt trên đầu gối không nhúc nhích, chàng nhìn chỉ tay, thở dài một hơi.
“A Hành, nàng có biết vì sao ta luôn tới căn phòng nhỏ kia không?”
Ta hỏi Vân Thụy: “Vì sao?”
“Đồ đạc ở đó là của người bà ấy yêu nhất để lại.” Vân Thụy ngẩng lên, nghiêng đầu nhìn ra ngoài màn, “Bà ấy yêu một ám vệ.”
Ta dõi theo sắc mặt chàng, trong lòng khẽ kiềm chế kinh ngạc.
“Người đó từng là ám vệ của dượng. Hai người yêu nhau, cha giết bọn họ, nương mới phát điên.”
Ta ngồi trên giường kinh hãi mở to mắt, ta kinh sợ cố sự Vân phủ, càng thấy mẫu thân Vân Thụy rất đặc biệt.
“Bà sinh ra trong gia tộc cao quý, cha yêu mẹ thương, vô cùng tự phụ. Đồng thời mất đi gia tộc cùng cha mẹ đã khó mà chịu nổi, cha và dượng giết ông ấy, chính là đoạt mất cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của bà.”
“Thanh trường đao kia là sau khi trưởng thành ta dành thời gian tìm về từ một khu bán binh khí. Đám cá ròng ròng cũng không phải của ta, ta chỉ giúp đứa trẻ kia nuôi chúng.”
Thời điểm Thần Đế còn là Lệ Vương có một thanh đao rất sắc bén, tên là Ảnh Dặc. Y là thủ lĩnh ám vệ Lệ Vương phủ, võ công cao cường, một lòng hộ chủ. Chỉ không biết từ khi nào y lại có mối liên hệ với Tiết Nguyên Khê. Sau khi Tiết Nguyên Khê cùng Tiết Uyển gặp chuyện, Tiết Nguyên Khê và Ảnh Dặc cùng chung sống ở Nghiên Sơn tám tháng.
Sau đó, họ biệt ly.
Đại gia tộc coi trọng danh dự, Vân Chi vì lo ngại mà giết chết Ảnh Dặc, lại không biết rằng đây là giọt nước tràn ly.
Nói là coi trọng danh dự, kỳ thật nói trắng ra là cảm thấy bẽ mặt.
Đại gia tộc duy trì thanh cao, bê bối bực này đương nhiên sẽ không cho cơ hội lan truyền, việc này mau chóng được xử lý sạch sẽ.
Thuở nhỏ, Vân Chi không nói cho Vân Thụy biết chân tướng sự việc. Lớn lên, Vân Thụy tự mình thăm dò, điều tra xong liền mất ngủ mấy đêm.
Từ Nghiên Sơn trở lại kinh thành, cuộc sống mẫu thân Vân Thụy thực sự vô cùng khốn khổ, nhất là sau khi phát điên, bà hết tìm con trai lại tìm người yêu. Tra tấn tinh thần khiến bà tự sát mấy lần, nhưng mỗi lần đều bị kéo về ở bờ vực cái chết.
Muốn chết không thể, muốn sống lại giãy dụa, hết lần này đến lần khác dày vò bà không còn hình người.
Bà chết vào tuổi hai mươi sáu tươi đẹp trong đời, âm thầm say ngủ.
Ta nhìn Vân Thụy đang đắm chìm trong quá khứ, nắm lấy bàn tay chàng đặt trên đầu gối. Mười ngón đan cài, ta nắm chặt tay chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng.
“Ta vĩnh viễn sẽ không bỏ mặc chàng.” Ta kiên định nhìn Vân Thụy, chàng nhìn ta không đáp, ta càng siết chặt tay chàng: “Vân Thụy, chàng còn có ta, còn có em bé. Chúng ta sẽ cùng chàng trải qua quãng đường về sau.”
Ánh mắt Vân Thụy xao động, gật gù vài cái, khàn giọng đáp: “Được.”
“Thật ra, mẹ chàng cũng thương chàng.” Ta kéo tay Vân Thụy đặt lên cái bụng to như cái trống của mình.
Thai nhi sáu tháng đã có thể cử động, bàn tay Vân Thụy phủ trên bụng, đứa trẻ bên trong cảm nhận được tiếp xúc của cha mình, đạp một cái. Vân Thụy giật mình rút tay ra, rồi lại cẩn thận đặt tay lên bụng cảm nhận động tĩnh bên trong.
Sau khi bụng lớn lộ rõ, em bé thường xuyên cựa quậy trong bụng, ta chưa kể chuyện em bé có thể cử động trong bụng cho Vân Thụy nên chàng cũng không biết điều này, đây là lần đầu tiên chàng biết được.
“Cảm nhận được không, đây là con của chúng ta.” Vân Thụy khẽ vuốt ve bụng ta, nghe ta nói, chàng ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt ẩn chứa dịu dàng.
“Chàng nói mẹ không thương chàng, nhưng bà ấy vẫn sinh ra chàng.” Em bé trong bụng lại đạp, cái bụng giật nhẹ một cái, ta nói khẽ: “Đây là cảm ứng giữa em bé và mẹ, bà ấy có thể cảm nhận được sự tồn tại của chàng, chàng ở trong bụng bà ấy cũng như vậy.”
“Vân Thụy, chàng biết xuất thân của ta đó. Cha ta từng có một phòng thiếp thất bị ép buộc vào phủ. Cô gái ấy chỉ mới mười sáu tuổi, là độ tuổi như hoa, lại rơi vào vũng lầy. Nàng vì không muốn mang thai đứa con của cha ta, làm rất nhiều chuyện nguy hiểm.” Câu chuyện ta kể khiến Vân Thụy ngồi thẳng lên, tay chàng vẫn đặt trên bụng ta, ta vuốt ve mu bàn tay chàng: “Rốt cuộc nàng vẫn mang thai, đứa bé trong bụng nàng đã sắp thành hình, nàng lại cương quyết nghĩ cách cho đứa trẻ chết trong bụng.”
“Nếu bà ấy thực sự không muốn mang thai, hẳn sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp tiêu diệt thai nhi.”
Tay Vân Thụy run run, ta vỗ nhè nhẹ hòng xua đi tâm trạng ảm đạm của chàng: “Vân Thụy, ta chưa từng gặp mẹ chồng, ta không biết bà là người phụ nữ thế nào. Nhưng nghe xong câu chuyện của bà, ta biết, nhất định bà đã vô cùng khổ sở.”
Vân Thụy không nói, cúi đầu khẽ tựa vào vai ta, ta nói nhỏ bên tai chàng: “Bà ấy cũng thương chàng, chẳng qua là so với đứa trẻ kia thì bà ấy yêu chàng ít hơn một chút.”
“Vân Thụy, bệnh điên của bà không thể khống chế, bà mất đi cha mẹ, em gái, bạn bè, thậm chí cả người yêu và đứa trẻ kia. Thế gian chỉ còn độc một mình bà, ngay cả điểm tựa duy nhất bà cũng không có.” Ta sợ lời nói của mình quá mức tàn nhẫn bèn ôm chặt Vân Thụy, lại sợ nếu không nói, Vân Thụy sẽ tiếp tục lăn lộn trong chấp niệm không chịu thoát ra. “Chúng ta không trải qua cuộc sống như vậy, chúng ta không có tư cách đánh giá bà. Bà sống như vậy, có khác gì đã chết đâu?”
Đầu vai ướt át, tiếng khóc rưng rức kìm nén của Vân Thụy truyền vào tai khiến trái tim ta nhói đau khôn cùng. Ta xót xa Vân Thụy, cũng xót xa cho mẫu thân chàng.
Oanh nhi nói rất đúng, bọn họ đều không sai, là ý trời sai.
Tiết Nguyên Khê quá đỗi thống khổ, Vân Thụy của ta há chẳng như vậy sao.“Vân Thụy, hãy gạt bỏ những chấp niệm ấy đi, đó là ân oán của bọn họ. Từ giờ chàng hãy sống cùng ta, chúng ta sẽ ở bên nhau đến đầu bạc răng long.”
“Vân Thụy, buông tha cho bản thân đi thôi.”
Ánh nến lụi tắt, căn phòng trở nên tối tăm. Đêm nay Vân Thụy nói chuyện cùng ta rất lâu, trước khi ngủ còn chăm chăm nhìn đỉnh giường, ánh sáng trong đôi ngươi lấp lánh giữa màn đêm.
Chàng nghiêng đầu nhìn ta, giọng nói khàn khàn như lá khô xào xạc: “Ta từ nhỏ chưa từng thấy bà cười, duy nhất hai lần, một lần là khi bà gọi ta là Tiểu A Sơ, một lần khác là lúc bà ngắm cá con.”
“Đó là sự dịu dàng bà dành cho bọn họ, sự dịu dàng bà dành cho ta là ta hưởng sái từ bọn họ.”
Thời khắc này ta không biết phải nói gì, không biết nên đáp lời Vân Thụy ra sao. Vân Thụy trở người, lần này chàng không quay lưng lại với ta, mà cùng ta mặt đối mặt.
“Nàng hỏi ta có hận bà ấy hay không, nói thật là ta hận. Nhưng sau khi lớn lên biết những chuyện này, trong lòng lại đau xót khổ sở. Ta đau xót bà, dì nói lúc nương chưa xuất giá ánh mắt rạng ngời, lém lỉnh tinh nghịch căng tràn sức sống. Nhưng nương ta nhìn thấy rất ảm đạm, tựa như ao tù nước đọng không chút gợn sóng.”
“A Hành, nàng nói tất cả mọi người đều coi trọng thân thế sao? Thân phận đích quý thật sự quan trọng vậy sao?”
Mãi đến khi chìm vào giấc ngủ Vân Thụy vẫn không có được một đáp án chân chính. Ta không thể giải đáp câu hỏi của chàng, ta biết chàng đã có đáp án cho vấn đề này, chỉ là chàng không muốn chấp nhận.
•◦ ❈ ◦•
Mùa thu năm nay đến tương đối sớm, mới vừa chớm thu tiết trời đã lạnh run.
Ba ngày sau khi đến viện phụ thân nói chuyện, Vân Thụy đi Giang Nam cùng Hạ Thừa Giác. Ta không can dự vào công việc của chàng, chỉ cần chàng nói cho ta biết đi đâu làm gì là được. Ta không sợ Vân Thụy gặp nguy hiểm, đã có ám vệ bảo hộ sẽ không có vấn đề, chỉ là lo lắng tâm tình chàng khi ấy vẫn chưa khá lên.
Vân Thụy đi vào một ngày hè oi ả, bây giờ đã vào thu, chàng vẫn chưa về kinh, ta có phần lo lắng không biết chàng có về kịp trước khi em bé chào đời hay không.
Tố Lăng bưng nho vào phòng, ta chống tay lên nhuyễn tháp khó khăn ngồi dậy, Tố Lăng đặt trái cây xuống vội vàng chạy tới đỡ ta. Nàng đỡ ta ngồi thẳng, nhìn cái bụng lớn hơn thai phụ bình thường rất nhiều, đau lòng nắn vai ta.
“Mang song thai vất vả cho phu nhân quá.” Tố Lăng nhẹ nhàng bóp vai giúp ta giải tỏa mệt nhọc, ta bóc nho nhìn cái bụng lớn tướng thở dài.
Ta cũng rất buồn phiền, vốn tưởng là một đứa, tháng càng lớn, bụng càng lớn hơn nữa. Phó thái y bắt mạch ra song thai, song thai vất vả hơn đơn thai, hai đứa bé trong bụng cũng rất hiếu động.
Vân Thụy vẫn chưa biết ta mang song thai, ta chưa nói với chàng. Khoảng thời gian đó tâm tình chàng không tốt, lại xuôi Giang Nam, sợ chàng lo lắng nên ta không thông báo.
Phó thái y nói ngày dự sinh của ta khoảng cuối tháng chín đầu tháng mười, hiện giờ đang là trung tuần tháng chín, ta tính thời gian, ước chừng Vân Thụy về không kịp.
Dạo trước Hạ Phù Âm còn sai người gửi tặng một rương đồ chơi lớn, nói là tặng cho cháu trai cháu gái. Rương đồ chơi toàn là mấy món mới lạ kì quặc ngộ nghĩnh, Hạ Phù Âm thích sưu tầm, mấy món đồ chơi này đều được nàng thu thập từ nhiều đất nước.
•◦ ❈ ◦•
Gần đây Oanh nhi trở tính cáu kỉnh, con trai bà khăng khăng đi tòng quân, nhất định phải làm tướng quân cùng Cố Chính Nam. Oanh nhi bắt Tề Xuyên Lăng về đánh một trận, quản gia cũng không ngăn cản, đứng ngoài hoa viên nhìn con trai mình ăn đòn.
Tề Xuyên Lăng đã mười lăm, đang độ tuổi xuân hăng hái, nghe nói hắn ra phố gặp được Đại tướng quân Cố Chính Nam, về nhà liền nằng nặc hô hào đi tòng quân.
Tòng quân là chuyện nhỏ, lên chiến trường mới là chuyện lớn. Tề Trạch Thích cùng Oanh nhi chỉ có một độc đinh này, chiến trường nguy hiểm, vợ chồng hai người càng không sẵn lòng cho Tề Xuyên Lăng ra chiến trường.
Vốn bọn họ muốn Tề Xuyên Lăng đi thi công danh, kết quả chính chủ lại đòi tòng quân ra chiến trường.
Vân Chi biết chuyện, hỏi Tề Trạch Thích nghĩ thế nào, Tề Trạch Thích chỉ nói hai chữ: không muốn.
Tề Trạch Thích là con trai Tề lão quản gia, Tề lão quản gia nguyên là trung bộc của phụ thân Vân Chi. Tề Trạch Thích tiếp nhận vị trí của phụ thân, cũng một lòng vì Vân Chi.
Vân Chi gọi Tề Xuyên Lăng đến, hắn mới bị đánh xong, con mắt còn bầm đen một mảng, đến thỉnh lễ với Vân Chi.
“Vì sao muốn tòng quân? Cha ngươi muốn ngươi ở lại kinh thành.” Vân Chi nhìn Tề Xuyên Lăng, Tề Xuyên Lăng đương độ thiếu niên, biểu cảm cũng không giấu diếm.
Tề Xuyên Lăng xoa xoa con mắt bầm nhức, bức xúc nói: “Chỉ là cháu muốn tòng quân, muốn ra chiến trường. Cháu không thèm làm quan văn, trưởng giả chẳng có gì hay.”
Vân Chi xoay xoay cây quạt nghe Tề Xuyên Lăng trả lời có chút buồn cười, khí sắc ông vẫn còn nhợt nhạt, hỏi hắn: “Vì sao?”
Tề Xuyên Lăng suy nghĩ một chút đáp: “Bởi vì cháu thích đánh người.”
Đêm ấy Tề Xuyên Lăng thu thập hành lý trốn khỏi Vân phủ, ngày hôm sau Tề Trạch Thích trực tiếp tìm Vân Chi lý luận.
Tề Trạch Thích đến, Vân Chi mới vừa uống thuốc xong, ngoài mép còn dính chút nước, ông cầm khăn lụa lau miệng.
Vân Chi lấy trà nóng súc miệng, lại uống thêm mấy ngụm trà mới nói chuyện với Tề Trạch Thích: “Xuyên Lăng muốn ra chiến trường thì cứ để nó đi tôi luyện. Không chịu nổi khổ cực, nó sẽ tự trở về.”
“Ta chỉ có một đứa con trai, nếu nó gặp nguy hiểm, Oanh nhi không ngại giết ngài đâu.” Tề Trạch Thích đứng ngoài cửa sổ nhìn hoa sơn trà nở trong sân.
Vân Chi cười khẽ, lại nhấp một ngụm trà rồi đặt tách xuống, ông ngả vào nhuyễn tháp phe phẩy cây quạt trong tay.
“Xuyên Lăng có vận số của nó, nó muốn làm gì, Oanh nhi có thể cản được sao?” Vân Chi gấp quạt, nhè nhẹ gõ cán quạt vào lòng bàn tay.
Ngoài sân mưa nhỏ rả rích, Tề Trạch Thích nhìn một đoá hoa sơn trà rơi xuống, cánh hoa rã rời, đậu xuống mép thạch đàn. Tề Trạch Thích nửa tựa vào cửa sổ, gió thu thổi mưa bay bay phất vào mặt.
Tề Trạch Thích quay đầu nhìn Vân Chi, Vân Chi ngồi trên tháp nghịch quạt, ánh mắt Tề Trạch Thích xao động, nói với Vân Chi: “Oanh nhi quan tâm Xuyên Lăng, nửa đời sau này, đừng khiến nàng đau khổ nữa.”
“Có ám vệ Vân phủ đi theo Xuyên Lăng, Cố Chính Nam cũng sẽ âm thầm che chở nó. Chiến trường cực khổ, cũng nên để Xuyên Lăng tự mình trải nghiệm.” Vân Chi trấn an, Tề Trạch Thích nghe xong gật đầu.
Hai người nhìn ra cơn mưa ngoài cửa sổ không nói chuyện thêm, một mảnh trời đổ mưa như trút nước mờ mịt.
Oanh nhi vẫn không muốn Tề Xuyên Lăng tòng quân, cáu kỉnh nhiều ngày liền, cuối cùng vẫn bị sự cố chấp của Tề Xuyên Lăng đánh bại. Bà chỉ đành ngóng trông con trai mình không chịu nổi khổ cực mà sớm trở về kinh thành, để bà không cần ngày ngày lo lắng như vậy.
•◦ ❈ ◦•
Vân Thụy cùng Hạ Thừa Giác giải quyết xong công việc lập tức lên đường chạy về kinh. Mùa thu hay mưa, đường về nhà đến đây đã rút được một nửa, ám vệ tìm một quán rượu nhỏ trú mưa.
Mưa to tầm tã, mấy người từ trên xe ngựa xuống tuy có che dù nhưng quần áo vẫn bị ướt một mảng. Hạ Thừa Giác cởi áo ngoài đã ướt một nửa, đưa cho ám vệ bên cạnh.
“Cơn mưa này lớn quá, đợi nhỏ chút rồi đi tiếp.”
Ngoài cửa quán rượu mưa rơi lốp đốp, Vân Thụy uống trà nóng quan sát bố cục trong quán.
Quán rượu này không lớn, nhỏ mà thanh tịnh, trong sảnh chỉ có vài bàn, mấy người trú mưa khác chiếm hai ba bàn.
Chủ quán là một phụ nữ trung niên, ước chừng ba bốn mươi tuổi, dáng điệu thanh tao, không son phấn, gương mặt không đọng dấu vết thời gian. Bà ngồi sau quầy chống đầu đọc sách, thần thái thản nhiên tự đắc.
Rượu ấm hun người, Hạ Thừa Giác uống mấy hơi mới xua tan khí lạnh trên người. Trong quán tiếng nói chuyện rủ rỉ rù rì, Hạ Thừa Giác nhìn quanh, nhỏ giọng nói với Vân Thụy: “Ninh Châu này dựa vào núi, mở quán rượu dưới chân núi, dũng khí hơn người.”
“Trong quán ai cũng biết võ, không sợ có chuyện phát sinh.” Vân Thụy đặt tách trà xuống, tiểu nhị từ phòng sau bưng mâm lên, đặt mấy đĩa thức ăn xuống rồi lại quay về phòng sau. Vân Thụy ra hiệu cho Hạ Thừa Giác, “Ngay cả tiểu nhị bưng thức ăn cũng biết võ, đệ bảo kẻ nào dám gây sự đây?”
“Sao biểu ca biết?” Hạ Thừa Giác lấy làm lạ hỏi Vân Thụy, Vân Thụy không biết võ công, sao biết được đối phương có võ công.
Vân Thụy gắp một miếng củ sen, không ngẩng đầu đáp: “Hoành điều* trên đầu chủ quán viết kìa.”
Hạ Thừa Giác nghe vậy quay đầu nhìn lại, vách tường bên trên đỉnh đầu người phụ nữ treo một tấm giấy lớn, còn được trang hoàng đặc biệt. Hạ Thừa Giác đọc dòng chữ bên trên im lặng mất một lúc, nét bút rõ ràng dễ đọc, thủ pháp kiêu căng cực điểm.
Trên giấy viết: Ám vệ về hưu của Bùi gia trấn điếm, kẻ nào gây chuyện, chặt phăng đầu chó.
Bên viền tờ giấy lớn lại viết một hàng chữ nhỏ: Chủ quán là thổ phỉ, chớ dây vào.
Thái độ hống hách này làm cho Thái tử Hạ Thừa Giác đây cũng không biết mình có nên diệt trừ thế lực hắc ám hay không.
Bùi gia là thế gia trăm tuổi ở kinh thành, nhưng con cháu trong nhà không vào triều làm quan. Truy ngược ngọn nguồn quan hệ Bùi gia rất phức tạp. Thuở đầu gầy dựng gia tộc, gia chủ đầu tiên xuất thân từ thổ phỉ, lại cùng hoàng đế Đại Hạ đầu tiên đoạt thiên hạ, sau khi củng cố căn cơ thì định cư ở kinh thành.
Con cháu không làm quan là tổ huấn của Bùi gia, vì vậy mà thúc đẩy đời sau Bùi gia phát triển đa ngành. Ngoại trừ chốn quan trường, hầu hết các mảng thương nghiệp đều có cơ sở của Bùi gia.
Theo biến hóa của thời đại, các công tử Bùi gia cũng bắt đầu phân ra. Đến lúc tiên đế đăng cơ, Bùi gia đã hoàn toàn phân chia phân hệ.
Lung Phỉ Trai trong kinh thành là do dòng nhánh thứ tam tử Bùi gia mở ra, hiện đã giao cho con trai tiếp quản. Con cháu sinh ra từ nhánh này mang họ tộc, nhập gia phả, nhưng không được sống trong Bùi phủ, càng không thể động vào chi tiêu Bùi phủ.
Gia chủ Bùi phủ trong kinh thành là Bùi Viễn, mấy năm nay kết giao cùng Hạ Thừa Giác, thường xuyên liên hệ qua lại.
Hạ Thừa Giác thu hồi ánh mắt, xích lại gần Vân Thụy, lén nhìn người phụ nữ đang đọc sách sau quầy: “Bà ấy cũng là người Bùi gia?”
“Không phải nữ tử Bùi gia không được tách riêng sao?”
Hạ Thừa Giác thắc mắc, Vân Thụy nâng mắt nhìn lên, hai người nói thầm vài câu. Nữ tử sau quầy dường như cảm nhận được ánh mắt, hơi ngẩng đầu quay ra xem.
Toàn bộ dung nhan người phụ nữ hiển hiện, minh mâu thiện lãi*, dáng mũi thanh tú, tháng năm ưu ái chưa bào mòn dung mạo bà. Nhan sắc thời thanh xuân hẳn là một mĩ nhân khiến nam nhân theo đuổi.
Sáu mắt đối diện, người phụ nữ mấp máy đôi môi mỏng: “Nhìn con mẹ ngươi.”
Hai người bị mắng nhìn nhau một cái, Vân Thụy gắp một miếng củ sen đặt vào chén Hạ Thừa Giác.
“Câm miệng ăn cơm đi.” Vân Thụy nói.
Sau bữa trưa, cơn mưa bên ngoài vẫn chưa giảm nhỏ, hai người nán lại trong quán uống trà tám chuyện.
Một thiếu nữ từ trên lầu đi xuống, trông dáng vẻ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt sưng sỉa, bước xuống lầu giậm bậc thang rầm rập, thu hút ánh mắt tất cả mọi người trong quán nhìn sang. Thiếu nữ xuống lầu vác theo một túi đồ quăng xuống trước mặt chủ quán, người phụ nữ đang đọc sách không đổi sắc mặt vẫn đọc sách như thường.
“Hai người đúng là phiền quá đi mất! Trốn tránh tới tới lui lui, con không mệt chắc!" Thiếu nữ tức giận xông tới quát người phụ nữ đang đọc sách, lại thấy ngoài trời mưa to, càng cáu kỉnh sút một cước vào chậu hoa.
“Vậy con qua đó ở đi.” Người phụ nữ thản nhiên nói, bà chỉ vào chậu hoa bị đá: “Đá bể chậu hoa, ba trăm lượng.”
“Người còn tính toán với con cái này???” Thiếu nữ nghe vậy càng tức giận chống nạnh.
Người phụ nữ khép sách lại, rút ra một quyển sổ, lấy bút lông viết rất nhanh. Thiếu nữ rướn đầu nhìn sang, liếc xéo người phụ nữ đang viết chữ.
“Có nhà ai mà cha nương ở riêng? Kinh thành xa như vậy, con đi đi về về cũng tốn rất nhiều sức lực đấy biết không?” Thiếu nữ ai oán cũng không khiến biểu cảm của người phụ nữ thay đổi chút nào, nàng hừ một tiếng.
Trong lúc hai người nói chuyện cơn mưa cũng đã nhỏ dần, Hạ Thừa Giác định xuất phát liền bị Vân Thụy ngăn cản.
“Không phải huynh muốn sớm về nhà gặp biểu tẩu sao?” Hạ Thừa Giác hỏi Vân Thụy, Ngọc Hành sắp sinh, Vân Thụy luôn tính thời gian nôn nóng trở về, chỉ sợ chậm trễ.
“Chờ một chút, chờ mưa tạnh rồi đi.”
“Vẫn còn kịp, trời mưa ảnh hưởng tầm nhìn, hết mưa có thể chạy nhanh hơn.”
Hạ Thừa Giác nghe Vân Thụy nói lại trở về vị trí, hai người chỗ quầy tính vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện, giọng điệu có chút khắc khẩu, hình như là thiếu nữ đá bể chậu hoa, người phụ nữ bắt nàng đền tiền.
Hai người tranh luận thật ra có chút buồn cười, mấy lần Hạ Thừa Giác nhịn không nổi cười khẽ thành tiếng.
Cơn mưa nhỏ dần ngừng lại, thiếu nữ vừa thấy mưa tạnh lập tức xách túi đồ ra khỏi quán. Lúc đi ngang qua trước mặt người phụ nữ, nàng thò tay lật loạn xạ trang tính người phụ nữ đang xem trên bàn, vừa làm bộ mặt “lêu lêu lêu” vừa nhanh chân bỏ chạy.
Người phụ nữ ném quyển sổ cho tiểu nhị bê đồ ăn, bà chỉ vào chậu hoa vỡ: “Chậu hoa này Bùi Tiểu Hòa đá bể, ta đã tốn ba trăm lượng mua về. Ngươi đi tìm Bùi Tu Yến ghi nợ, bảo hắn đền cho ta sáu trăm lượng.”
Tiểu nhị cầm cuốn sổ, lại cúi đầu nhìn chậu hoa vỡ trong góc phòng, hắn lặng im vài giây, hỏi người phụ nữ: “Chậu hoa này không phải phu nhân nhặt được trên đường đi mua thoại bản sao?”
“Ngươi có chứng cứ không?” Người phụ nữ hỏi lại, tiểu nhị lắc đầu, người phụ nữ hiên ngang nhóm sổ nợ: "Không chứng cứ thì đừng nói bừa, mau đi bắt hắn ghi nợ.”
Cuộc nói chuyện giữa người phụ nữ cùng tiểu nhị làm cho Vân Thụy tò mò nhìn bà thêm mấy lần. Lúc đi ngang qua quầy, hắn đánh mắt nhìn bà, vừa lúc người phụ nữ ngẩng đầu lên, hai người nhìn lướt qua nhau.
Vân Thụy lên xe ngựa ngồi xuống đệm mềm suy nghĩ sự tình, Hạ Thừa Giác uống rượu có chút buồn ngủ. Vân Thụy hỏi Hạ Thừa Giác đang lim dim: “Bùi Tu Yến là trai chủ Lung Phỉ Trai, vậy bà ấy là ai?”
“Phụ thân Bùi Tu Yến là dòng nhánh tách ra, ông ta là một trong số ít người Bùi gia không có trong gia phả. Bùi Tu Yến cùng phụ thân hắn chỉ mang họ Bùi, không vào gia phả.” Hạ Thừa Giác ung dung tựa vào nhuyễn tháp, day day cặp mắt buồn ngủ, nhắm mắt dưỡng thần, “Phụ thân Bùi Viễn cũng không ngờ phụ thân Bùi Tu Yến có thể vực lên Lung Phỉ Trai, hiện giờ Lung Phỉ Trai lại được Bùi Tu Yến tiếp nhận, bọn họ trái lại muốn đánh chủ ý vào Lung Phỉ Trai.”
“Ta đã gặp trai chủ Lung Phỉ Trai, lần đó đi với Phù Âm. Bùi Tu Yến ở kinh thành rất kín tiếng.”
Hạ Thừa Giác trợn mắt nhìn Vân Thụy: “Huynh muốn điều tra hắn?”
“Ta chỉ là có chút tò mò về hắn, cũng có chút tò mò với người phụ nữ trong quán rượu kia.” Vân Thụy mở cửa xe ra một nửa, gió thu thổi vào trong xe lành lạnh. Hạ Thừa Giác nhắm mắt nghỉ ngơi, Vân Thụy nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tâm trí ngẩn ngơ.
Dung nhan người phụ nữ kia có có đôi phần thanh thoát, trong phút chốc cực kỳ giống mẫu thân.
•◦ ❈ ◦•
Vừa về tới kinh thành Vân Thụy lập tức về Vân phủ ngay trong đêm, hồi phủ đã là nửa đêm, rửa mặt thay quần áo đều ở thiên phòng.
Mang thai thèm ngủ, Vân Thụy lên giường lúc nào ta cũng không biết, buổi sáng tỉnh dậy thấy chàng ngủ bên cạnh, ta sửng sốt mất nửa ngày.
Ta nhéo mặt chàng một cái, cảm thấy trong tay mềm mềm mới xác định Vân Thụy thật sự đã trở về. Chàng hẳn là vô cùng mệt mỏi, ngủ rất say. Ta nhéo mặt chàng chàng cũng không có động tĩnh.
Ta chăm chú quan sát nam nhân đã mấy tháng không gặp, phát hiện vẫn không mập không gầy, cho thấy thời gian đi Giang Nam chàng tự chăm sóc rất tốt. Dáng vẻ chàng say ngủ cũng thật quyến rũ, ta bị sắc đẹp dẫn lối thơm chàng mấy cái.
Tố Lăng tiến vào khi ta đang cúi đầu hôn trộm Vân Thụy, nàng bưng chậu nước mặt không đổi sắc nhìn ta lén mút môi Vân Thụy chụt chụt. Bị bắt tại trận ta có chút xấu hổ, nhưng vì duy trì mặt mũi, ta vẫn cố ra vẻ bình tĩnh dứt khỏi môi Vân Thụy.
Ta chống cơ thể vụng về đứng lên, Tố Lăng tới đỡ ta xuống giường, khóe mắt nàng thoáng liếc qua Vân Thụy trên môi còn bóng nước, lại nhìn ta một cái.
Ánh mắt khác lạ của Tố Lăng như thể ta là cầm thú, ta hùng hồn già mồm: “Hôn một hai cái thì có sao, chàng ấy nằm đó không phải để hôn sao!”
Vân Thụy thức dậy rửa mặt súc miệng, thấy khóe môi xon xót, soi gương mới phát hiện chỗ khóe môi bị rách da. Hắn sờ sờ chỗ rách da nghi hoặc, trước khi ngủ vẫn bình thường, sao tự nhiên lại rách, chẳng lẽ gần đây nóng trong người?
Vân Thụy kỳ quái còn nói chuyện này với ta, ta cương quyết ra vẻ không biết. Tố Lăng liếc ta mấy lần, trộm cười mấy lần.
Chỉ cần ta đủ điềm tĩnh, người xấu hổ không phải ta.
Ta gọi Vân Thụy ngồi bên cạnh, chàng vừa ngồi xuống ta liền kéo tay chàng đặt lên bụng. Vân Thụy sờ sờ bụng nhìn ta: “Sao vậy?”
“Chàng đoán xem, cái bụng này vì sao lớn như vậy?”
“Em bé lớn lên.” Vân Thụy đáp, ta lắc đầu, chàng mù mờ, “Vậy là vì sao?”
Ta cười hì hì, vỗ nhẹ lên bụng nói với Vân Thụy: “Trong đây có hai em bé.”
Vân Thụy nghe xong mí mắt giật giật, lần mò cái bụng căng tròn, lặp lại lời ta: “Song sinh?”
“Phải, oách không?” Ta vỗ ngực kiêu ngạo nhìn Vân Thụy, mí mắt chàng giật dữ dội hơn.
Biết ta mang song thai, lại gần đến ngày sinh, Vân Thụy bắt đầu mất ngủ. Cả đêm không ngủ được, chàng không ngừng xoa bụng ta, em bé trong bụng bị chàng sờ liên tục đấm đá.
Em bé lại ngọ nguậy trong bụng, ta đánh nhẹ tay Vân Thụy vẫn luôn xoa bụng mình.
“Lúc ngủ chàng đừng chạm bọn nhỏ, ảnh hưởng ta không ngủ được.”
Vân Thụy nắm đầu vai ta kéo sát vào ngực, cằm cọ vào trán ta, thở dài một tiếng: “Ta nghĩ mãi không hiểu.”
“Không hiểu chuyện gì?” Ta cố gắng mở đôi mắt kèm nhèm, không muốn làm chàng mất hứng.
Vân Thụy lại đặt tay lên bụng ta, bàn tay xoa tròn quanh bụng, nói: “Ta không hiểu được cái bụng này làm thế nào mà chứa được hai đứa bé.”
“A Hành, đến lúc đó mấy đứa bé sẽ chui ra từ chỗ nào?” Vân Thụy nói xong rục rịch đứng lên, ý định kiểm chứng cho bằng được khiến ta thật sự cạn lời.
Chàng xốc chăn vén áo đòi xem bụng ta, dáng vẻ tò mò muốn biết kết quả làm cho ta có chút ngượng ngùng. Ta không nhịn được nữa, hít sâu một hơi, co giò đạp Vân Thụy ra.
Vân Thụy kiên quyết cho rằng đứa bé trong bụng ta là con gái, song sinh thì bét nhất cũng được một nam một nữ, đã chuẩn bị sẵn tên hay.
Vân Thụy đã tìm Trân ty* trong cung chế tạo vòng bạc xong từ sớm, nói là quà ra mắt khuê nữ của mình. Ta nghe vậy không khỏi bĩu môi, chàng quan sát chiếc vòng bạc tinh xảo trong tay, thi thoảng lại cảm thán quả là một chiếc vòng xinh đẹp.
Chín tháng mười ngày, ta sinh hạ cặp song sinh, đều là con trai. Vân Thụy biết mình có hai đứa con trai toàn thân chết lặng, liếc mắt một cái cũng cảm thấy hai đứa xấu xí.
Chàng tràn đầy không tình nguyện cầm vòng bạc nhìn hai đứa bé đang ngủ trên giường. Trẻ con vừa sinh vài ngày, mặt mũi còn đỏ lựng nhăn nhúm, Vân Thụy có chút không vui.
Chàng chán chường ngồi bên mép giường nhìn con trai đang ngủ, chọc chọc bàn tay mềm xèo của trẻ sơ sinh, bĩu môi: “Xấu hoắc.”
“Lớn lên sẽ dễ nhìn hơn, lúc chàng mới sinh cũng vậy thôi.” Ta phản bác Vân Thụy, chàng táy máy muốn nhéo mặt con bị ta đánh một phát.
Vân phủ có thêm hai tiểu thiếu gia, người ngoài đến chúc mừng đều bị quản gia từ chối quay về, trong đó cũng không thiếu Ngọc gia, quà mừng của Ngọc gia trực tiếp bị hạ nhân ném ra ngoài.
Tác phong như vậy, nếu không có chỉ thị của Vân Thụy, hạ nhân ắt không dám làm. Ngọc gia ra sao cũng không còn liên quan tới ta, mấy lời trói buộc đều bị Vân Thụy kháng trả về hết, ta cũng không lo có đàm tiếu ảnh hưởng cuộc sống của mình.
Vân Chi tới thăm hai đứa nhỏ, ông chỉ nhìn một lát rồi rời đi, sợ ở lâu sẽ lây bệnh cho chúng.
Oanh nhi vô cùng yêu thích hai đứa nhỏ, trêu chọc chúng vài cái lại đột nhiên đỏ mắt, rưng rưng một hồi mới bình ổn lại cảm xúc. Chuyện này là Tố Lăng lén nói cho ta biết, nàng thắc mắc không biết vì sao Oanh nhi khóc, nhưng trong lòng ta rõ ràng, Oanh nhi nhìn hai đứa bé này nhớ tới cô nương nhà bà.
Hai đứa nhỏ này được Vân Chi đặt tên, anh trai là Vân Diệu, em trai là Vân Dục. Diệu dục*, ánh sáng chiếu rọi, rực rỡ ngời ngời.
Bọn nhỏ đầy tháng chúng ta không mời rượu thiết yến, ngoài đế hậu và thái tử công chúa, còn lại không mời bất cứ ai. Nguyên nhân là vì Vân Thụy cảm thấy phiền toái, lại sợ kinh động hai đứa bé, chàng cũng không thích một đám người vây quanh, dứt khoát chỉ mời người trong nhà tham gia tiệc đầy tháng.
Từ khi sinh ra đến khi đầy tháng, hai đứa nhỏ đều được ta nuôi bên người. Một lần nữa, ta hiểu thế nào là nuôi con gian khổ. Buổi tối ta và Vân Thụy sẽ luôn bị hai đứa khóc nháo đánh thức, ngủ cũng không yên.
Vân Thụy lại thức giấc vì tiếng khóc của trẻ con, Vân Dục đang khóc ngằn ngặt, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt, ngoạc miệng gào lên, cẳng chân nhỏ giãy đạp Vân Diệu, Vân Diệu bị đá cau mày như muốn thức giấc.
Vân Thụy sợ Vân Diệu tỉnh lại cũng khóc náo, lật đật bế Vân Dục lên vỗ về. Vân Thụy càng dỗ Vân Dục càng khóc lợi hại hơn, rốt cuộc Vân Diệu cũng bị tiếng khóc đánh thức, còn chưa mở mắt đã rên rỉ, Vân Thụy cực kỳ đau đầu.
Vân Thụy không dỗ được Vân Dục, thấy ta tỉnh giấc vội vàng nhét nó vào vòng tay ta, Vân Dục được bú sữa mới ngừng khóc, thút thít nhắm mắt. Vân Diệu bị đánh thức không khóc lóc, chỉ cau mày rầm rì, Vân Thụy bế nó lên vỗ ru.
Vân Thụy bị hai đứa con ồn ào muốn nổ đầu, Vân Diệu vừa ngủ chàng lập tức đặt nó xuống giường, nằm thẳng cẳng đắp chăn nhắm mắt ngủ.
Tiếng động Vân Thụy chui vào chăn làm Vân Dục đang bú sữa khẽ ngừng lại, quay đầu theo hướng âm thanh, chút sau lại nắm tay rúc vào ngực mẹ uống sữa.
Sáng hôm sau Vân Thụy thức dậy thấy hai anh em đang ngủ say, động tĩnh rời giường cũng chậm rãi, chỉ sợ làm hai anh em thức dậy.
“A Hành, đưa mấy nhóc này cho Tố Lăng nuôi đi. Ồn ào quá, ngủ cũng không yên.” Vân Thụy vừa dứt lời, Tố Lăng đang gọt dưa chuột lắc đầu nguầy nguậy.
Tố Lăng tỏ ý cự tuyệt, còn thảm thương kể lể với Vân Thụy mắt nàng đã thâm đen nghiêm trọng thế nào.
Vân Thụy rầu rĩ thở dài cả buổi, cảm thán con trai tôi không ai thèm.
Ta vốn định thuê nhũ nương nhưng Vân Thụy không đồng ý, hoàng hậu từng nói với chàng con cái được mẹ nuôi là tốt nhất, được mẹ nuôi bên người mới thật sự hạnh phúc.
Ý của hoàng hậu ta không đồng ý cũng không phản bác, nuôi con bên người hạnh phúc thì có hạnh phúc, nhưng mệt cũng quá là mệt.
Nửa đêm chăm sóc tụi nhỏ, ban ngày tranh thủ ngủ bù, hễ tụi nhỏ òa khóc là ai nấy đều tỉnh giấc.
Hôm nay ám vệ đến bẩm báo, lúc ấy Vân Thụy đang bế Vân Diệu ru ngủ. Vân Diệu tính tình yên tĩnh, phần lớn không thích khóc nháo, trừ phi bị em trai lôi kéo mới khóc theo, còn bình thường thức giấc cũng chỉ mở to mắt tự gặm tay mình.
Ám vệ lấy tin tức thu thập được ra bày trước mặt Vân Thụy: “Bùi Tu Yến chưa từng tổ chức hôn lễ, trái lại vợ con có đủ. Con gái tên là Bùi Khanh Hòa, năm nay mười lăm. Thân phận phu nhân Bùi Tu Yến thuộc hạ vẫn chưa điều tra rõ, không có ai ở Ninh Châu biết lai lịch thân phận của bà ta, mọi người chỉ gọi phu nhân, cô nương, không có tên.”
Vân Thụy dời mắt khỏi tin tình báo, ám vệ nghiêm túc bẩm báo: “Thân phận bà ấy như thể có người cố ý xóa bỏ, không tìm được chút thông tin nào. Thuộc hạ phân phó thủ hạ đi tra thân phận Bùi Khanh Hòa, cũng chỉ tra ra là con gái Bùi Tu Yến, mẫu thân là chủ quán rượu Ninh Châu, những tin tức khác vẫn không có tiến triển.”
Ám vệ bẩm báo xong đứng qua một bên chờ Vân Thụy lên tiếng, Vân Thụy trầm tư một chút, vỗ nhẹ Vân Diệu: “Vậy thì điều tra chuyện về Bùi Tu Yến mười bốn năm trước, hắn đã đi đâu làm gì đều phải tra rõ ràng.”
“Thế gian này không có bí mật vĩnh viễn, Bùi Tu Yến đã có thể giấu, thì cũng có thể tìm ra kẽ hở.”
Ám vệ lĩnh mệnh lui ra, Vân Thụy suy tư một lát, hắn không ngờ chỉ tùy tiện dò xét tin tức lại mò ra sự tình như vậy. Vân Thụy càng thêm tò mò thân phận của người phụ nữ quán rượu, Bùi Tu Yến đã dọn dẹp sạch sẽ thông tin như vậy, muốn thu thập cũng cần kỹ lưỡng hơn.
Vân Diệu nằm trong vòng tay cha, tay phải còn nắm lọn tóc của Vân Thụy rũ xuống, ngủ say sưa.
- ----- ✿ ------ ✿ ------ ✿ ------
*hoành điều: tấm vải hoặc giấy dài ngang giống như băng rôn ngày nay
*minh mâu thiện lãi: mô tả đôi mắt sáng và linh hoạt của phụ nữ
*Trân ty: bộ phận chuyên chế tác trang sức trong cung
*Diệu có nghĩa là ánh mặt trời, Dục là ngọn lửa