Kinh Phá Thiên Không

chương 127: huyết thủ tu la tiểu thành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi hắc khí tỏa ra bao phủ Kinh Thiên lại thì mọi người bên ngoài cảm giác được một cỗ sát khí lạnh buốt kinh người, lông tóc ai nấy cũng muốn dựng đứng cả lên, da gà thì nổi lên khắp người.

Kiếm Si thấy vậy cũng ngưng trọng hẳn lại.

"Tại sao sát khí này lại nồng đến thế, tên này còn quá trẻ nên không thể nào có được sát khí như vậy được, phải giết bao người thì sát khí mới tích tụ lại được như vậy"

Ngay cả lão già Kiếm Thần đang ngồi phía dưới Kiếm Đài cũng chợt giật mình mà nhìn lên.

"Tên này đang làm gì mà sát khí tỏa ra dày đặc và khủng bố đến vậy."

Sau khi Kinh Thiên bị sát khí dày đặc từ hắc châu bao phủ thì tinh thần hắn đã yên tĩnh trở lại, không còn điên cuồng như trước nữa.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua dần dần, hắc khí xung quanh Kinh Thiên vẫn không có dấu hiệu tán đi.

Ngay lúc đó một tiếng nổ phát ra, hắc khí bị đánh tan biến đi mất, Kinh Thiên hét dài một tiếng rồi tung ra một chưởng.

Một chưởng vừa ra phong lôi gào thét, toàn bộ Kiếm Đài bị chấn động, một cự chưởng huyết sắc điên cuồng phóng về phía trên đập vào tấm màng kết giới do mười vị trưởng lão tạo ra.

Ầm!

Khi cự chưởng huyết sắc đó dập vào tấm màng kết giới thì gây ra chấn động thật lớn, làm kết giới xuất hiện nhiều vết nứt rồi từ từ tan vỡ.

Mười vị trưởng lão cũng bị dư chấn làm cho sắc mặt tái nhợt, bọn họ ngạc nhiên nhìn về phía Kinh Thiên.

Ai nấy nhìn về phía hắn cũng đều trợn tròn mắt không tin được, phía sau Kinh Thiên bắt đầu xuất hiện một hư ảnh của Thiên Thủ Tu La, khuôn mặt của hư ảnh này thập phần dữ tợn, bốn cái răng nhanh dài và ngập trong máu.

Kiếm Si thấy hư ảnh đó thì ông cũng thoáng thất thần.

"Chẳng lẽ hắn là ma thần trời sinh hay sao"

Kiếm Si cắn răng mà ra quyết định, một thanh kiếm liền xuất hiện trên tay ông ta, Kiếm Si không chần chừ nữa mà phóng về phía Kiếm Đài.

Khi hư ảnh sao lưng Kinh Thiên ngày càng hóa thật thì một đạo ngọc bài màu trắng tinh khiết có khắc chữ Vân xuất hiện, nó lơ lửng trước mặt Kinh Thiên một hồi rồi từ từ hóa thành những luồng ánh sáng màu trắng dung nhập vào người của hắn.

Nhu Thủy thấy lệnh bài đó thì nhận ra đó là miếng lệnh bài mà nàng đưa cho Kinh Thiên trước khi hắn rời đi tìm kiếm bảo vật.

Đây chính là lệnh bài làm từ Tịnh Hồn Ngọc của Nhu Thủy, có thể nói miếng lệnh bài này làm từ Tịnh Hồn Ngọc tinh khiết nhất từ trước tới giờ, nên khả năng tịnh hóa linh hồn của nó cũng cao cấp nhất không gì sánh bằng.

Nó dường như cảm nhận được hơi thở huyết tinh và tràn ngập sát khí của Kinh Thiên nên đã phóng ra, dung nhập vào người của hắn.

Lúc này hư ảnh Thiên Thủ Tu La phía sau Kinh Thiên bắt đầu có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Một nửa bên trái của nó dần dần bị một màu trắng tinh khiết nhất bao phủ, khuôn mặt dữ tợn của Tu La cũng biến thành khuôn mặt đầy thánh khiết và nhẹ nhàng của Thiên Thủ Quan Âm.

Một màn này làm cho mọi người đầu chấn động, họ không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng hư ảnh phía sau của Kinh Thiên làm cho họ cảm giác không tầm thường tí nào.

Kiếm Si thấy hư ảnh đang thảy đổi thì hắn cũng không tiếp tục tiến lên nữa, mà đứng ở đó quan sát.

Hư ảnh phía sau Kinh Thiên tỏa ra ánh sáng hai màu, bên phải của nó thì tràn đầy huyết sắc và hình dáng dữ tợn của Thiên Thủ Tu La, bên trái của nó thì tràn đầy bạch quang nhẹ nhàng thanh khiết của Thiên Thủ Quan Âm.

Cùng lúc đó thì Lang Thiếu Quân đang bị phong ấn ở trong Bích Thủy động cũng ồ lên.

"Không ngờ Huyết Thủ Tu La lại phát sinh dị biến"

Một hồi sau thì ánh sáng hai màu đã tỏa ra khắp nơi bao trùm khắp vùng trời của Kiếm Tông.

Trong hoàng cung của Thuận Thiên Đế Quốc, ở một gian mật thất âm u có một thân ảnh già nua đang ngồi, người này lưng còng tóc bạc, trên mặt chứa đầy vẻ tang thương của năm tháng, sinh cơ của hắn cũng ảm đạm.

Người này cảm ứng được chuyện gì đó không ổn thì hắn liền dùng tay tạo ra những thủ ấn kỳ lạ. Một hồi sau có một mặt quỷ từ sau lưng hắn thò đầu ra khỏi hư không, mặt quỷ này hút đi một tia linh hồn của ông ta, làm cho sinh cơ của lão già này không còn lại bao nhiêu.

Ông ta phun ra một ngụm máu, tóc tai thì bù xù, một hồi thì tự nói.

"Tại sao lại thế này, ta bói được nhân tộc sẽ xảy ra một trận hạo kiếp chưa từng có, thây chất thành núi, thiên hôn địa ám, huyết sắc bao phủ bầu trời. Chuyện này thật quá trọng đại, phải lập tức báo lại cho hoàng thượng biết"

Cùng lúc đó những lão quái vật của nhân tộc cũng bất giác mà nhìn lên trời. Trong lòng họ có một linh cảm không yên, dường như sắp có đại sự phát sinh.

Về phần Kinh Thiên thì lúc này hư ảnh đằng sau lưng hắn đã dần dần biến mất, màu huyết sắc trên bầu trời cũng từ từ tản đi.

Khi mọi việc đã trở lại bình thường thì Kinh Thiên mới từ từ mở mắt dậy, Kiếm Si thì đang hồi hộp nhìn hắn, không biết tên này có trở thành đại ma đầu hay không.

Đồng dạng thì Nhu Thủy, Ảnh Tử, Hình Phong và Đoạn Không cũng nín thở chờ đợi.

Kinh Thiên đã luyện thành Huyết Thủ Tu La nên hắn kích động la lên.

"Ha ha ha, ta cuối cùng cũng tu luyện thành công"

Đám người Nhu Thủy thấy Kinh Thiên kích động la lên như thế thì bọn họ cũng thở ra một hơi. May mắn mà tên này chưa lâm vào ma đạo.

Kiếm Si cũng thả lòng được phần nào, ông không muốn chính tay giết chết ân nhân đã cứu mạng con mình, với lại còn gây ra rắc rối cho Kiếm Tông nữa.

Kinh Thiên nhanh chóng ổn định lại tinh thần, hắn liền nhanh chóng ly khai khỏi Kiếm Đài.

Ngay lúc chuẩn bị ra thoát ly Kiếm Đài thì hắn bất chợt vung tay một cái, một thanh kiếm đã bay vào tay Kinh Thiên, thanh kiếm này thân có của toàn một màu đen sáng bóng, còn có những đường hoa văn màu đỏ trông rất thần bí.

Kinh Thiên nhìn nó một hồi thì hài lòng gật đầu.

"Trong đám kiếm kia ta thấy ngươi là vừa mắt nhất, sau này ngươi sẽ đi theo ta"

Kiếm Si và mấy vị trưởng lão thấy thanh kiếm này thì sắc mặt đều ngưng trọng.

"Đây không phải là Ma Ngục Kiếm hay sao"

Ma Ngục Kiếm chính là thanh kiếm của kiếm chủ đời hai, thanh kiếm này đã thu lấy vô số linh hồn của những ma đầu trên thế giới, nếu sử dụng không đúng cách mà thả ra những ma đầu đó thì sẽ gây ra một hồi đại họa.

Kinh Thiên cầm thanh kiếm này bước đi về chỗ của Kiếm Si.

"Đa tạ tông chủ đã thành toàn cho vãn bối tiến vào Kiếm Đài"

Kiếm Si nhìn hắn rồi nói.

"Không có gì, coi như ta báo đạp ân tình của ngươi đi, nhưng về phần thanh kiếm này…"

Kinh Thiên đưa thanh kiếm này lên nhìn xong rồi hỏi.

"Thanh kiếm này có gì bất thường chăng"

Kiếm Si giải thích cho hắn.

"Đây là Ma Ngục Kiếm, nó phong ấn rất nhiều ma đầu trong đó, nếu ngươi sử dụng thì sau này hãy cẩn thận"

Kinh Thiên khẽ cười rồi nghĩ thầm: "Đã vào tay của ta thì phải nghe lời mà thôi"

Đúng lúc nó thì đám người Nhu Thủy liền chạy tới xem hắn có bị gì hay không.

Ảnh Tử nắm vai của Kinh Thiên nhìn qua nhìn lại với ánh mắt hoài nghi.

"Ngươi có còn là tam đệ của ta không thế"

Kinh Thiên cười với hắn rồi đáp lời.

"Đệ đây chứ còn ai".

Nghe được lời này thì bọn họ đã yên tâm rồi. Hình Phong nhớ lại hình ảnh mấy ngày qua của Kinh Thiên thì bất giác tò mò hỏi.

"Tam đệ, mấy ngày nay đệ luyện chiêu thức gì mà gây ra động tĩnh lớn thế"

Kinh Thiên không lập tức trả lời mà chỉ nói với hắn rời khỏi đây rồi nói sau.

Kinh Thiên ngay sau thi lễ với Kiếm Si rồi nói.

"Cũng đã tới lúc phải rời khỏi đây rồi, đa tạ tông chủ đã chiếu cố mấy ngày qua"

Vừa nói xong thì Kinh Thiên cũng nhìn qua chỗ của Kiếm Khả Tình, nhưng nàng không thèm nói lời nào mà chỉ lặng im nhìn hắn.

Kiếm Si kêu người tới chuẩn bị dẫn Kinh Thiên đi tới truyền tống môn đưa hắn quay lại Kiếm Sơn thì một thân ảnh đã bay ra, người này chính là một trong ba người đã đứng từ xa quan sát Kinh Thiên mấy ngày nay.

"Khoan đã, ta muốn khiêu chiến với ngươi"

Kinh Thiên vừa nghe xong thì làm ra khuôn mặt khó hiểu, ta vừa tới đây chưa lâu thì đã có người tới khiêu chiến rồi.

Đám đệ tử Kiếm Tông ở dưới thấy tên này khiếu chiến Kinh Thiên thì đều phấn kích và tò mò tập trung lại xem.

Truyện Chữ Hay