Màn đêm bên ngoài đặc quánh, ánh đèn rực rỡ như gấm hoa.
Vật Nhỏ là một đứa trẻ có khái niệm về thời gian rất mạnh mẽ, đến thời điểm nào là phải đi làm chuyện gì, ví dụ như đúng đến mười giờ tối là sẽ ngáp ngủ chạy về phòng, sau đó sẽ ngủ một mạch đến sáng.
Ban ngày Kiều Giản ngủ nhiều nên đêm đến lại rất tỉnh táo.
Nhưng đầu óc cô vẫn chưa được nghỉ ngơi, từ đầu tới cuối vẫn xoay vòng lời nói của Vật Nhỏ: Bố em nói, loài hoa nguyệt quý này chỉ ở thôn em mới có, những nơi khác không nhìn thấy …
Sao trong thôn lại có loại nguyệt quý giết người này?
Nếu như có, vậy thì nó tồn tại để trang trí hay là … giết người?
Kiều Giản ngồi trước khung cửa sổ sát sàn suy nghĩ rất lâu, khi trăm ngàn suy nghĩ không có lời giải thì cô ôm máy tính lên, lại xem một lượt trang web hôm nay, đại khái vẫn là thông tin liên quan đến cô khá nhiều, cũng đã có đủ loại phiên bản, thậm chí còn có người nói sở dĩ Mẫn Tiêu Tiêu nổi tiếng là vì đã thỉnh thầy pháp ở Thái Lan để nuôi ma quỷ, bây giờ bị ma quỷ cắn ngược lại khiến cô ấy mất mạng.
Đủ các ví dụ cùng loại, nhưng tuyệt không có ai nhắc đến chữ hoa nguyệt quý giết người.
Đúng vậy, con người thà tin rằng tà thuật giết người, chứ không muốn tin một loài hoa thường thấy nhất trong cuộc sống thường ngày là hung thủ giết nguời.
Điện thoại vẫn có rất nhiều số máy lạ.
Tần Khải giống như một quả chuông trầm mặc, không vang một tiếng, thậm chí từ khi sự việc bùng lên đến bây giờ anh cũng chưa gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm.
Kiều Giản ngẫm nghĩ, nhập ba chữ “hoa nguyệt quý” vào thanh tìm kiếm, tra được một đống kiến thức phổ cập khoa học về hoa nguyệt quý, cô tìm từng mục một, quả thật không tìm thấy loài hoa nguyệt quý cô đã thấy.
Cành dây leo đó bị Vật Nhỏ thất vọng đặt trên tay vịn sô pha, bây giờ nhìn nó đã là một cành cây chết, mất đi sự tươi mới trong sinh mệnh, ngay cả bông hoa nguyệt quý đầu cành dường như cũng đang dần khô héo.
Nhưng một nhành cây bé nhỏ không đáng để mắt đó luôn khiến Kiều Giản cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Có lẽ thứ bị yếm tà thuật thực sự là loài hoa nguyệt quý này, nếu không thì sao nó lại khiến người ta ớn lạnh?
Cô liên tục tìm kiếm tất cả mọi thứ liên quan đến hoa nguyệt quý, sau đó lại nhập hàng chữ “hoa nguyệt quý giết người” trên thanh tìm kiếm.
Thông tin nhận được vỏn vẹn đếm trên đầu ngón tay.
Đại khái đều là trồng hoa nguyệt quý trong phòng ngủ có độc, làm thế nào để giết chết hoa nguyệt quý, vân vân, chẳng có chút liên quan nào đến chuyện cô muốn tìm.
Phong tỏa thông tin quá tốt.
Kiều Giản dựa lên kính cửa sổ, ánh mắt nhìn những ánh đèn bên bờ kia con kênh đào.
Đó là tòa nhà cao nhất thành phố Tứ Xuyên, trên tầng thượng có một vòng đèn neon, ánh đèn tạo thành hình một đôi môi, rất được những đôi nam nữ lãng mạn thời nay ưa thích, đặc biệt là những chàng trai tỏ tình hay cầu hôn, họ luôn thuê màn hình ở tòa nhà cao nhất để bày tỏ, cộng thêm đôi môi đèn neon đó nữa thì càng thêm hợp cảnh.
Tối nay lại có người tỏ tình.
Màn hình trên tòa nhà lập lòe một hàng chữ: Lý Hân Hân, em chính là món điểm tâm ngọt ngào nhất của anh, anh nguyện dùng cả đời để từ từ thưởng thức vị ngon ấy.
Ánh đèn bên trên màu đỏ, cách một bờ sông, hình đôi môi đỏ chót rực cháy đó vô cùng bắt mắt.
Từ ngữ tỏ tình của thanh niên thời đại này phong phú đa dạng, cho dù là một người không có tế bào lãng mạn như Kiều Giản nhìn cũng cảm thấy vui lây.
Cô nhìn chằm chằm đôi môi đỏ bằng đèn neon đó, lấp lánh lấp lánh thật sự giống đôi môi của một người đang mấp máy.
Có lẽ những cô gái nhỏ tuổi sẽ rung động bằng kiểu tấn công ngọt ngào như vậy.
Kiều Giản khẽ thở dài, ánh mắt di chuyển lên máy tính, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến gì đó, ánh mắt cô lập tức quay lại ánh đèn neon bên kia bờ kênh.
Thời gian quảng cáo có hạn, giây phút ánh mắt cô nhìn qua, đôi môi đối diện bỗng chốc tắt ngấm.
Đầu óc cô dường như cũng tối đen theo, ngay sau đó đôi môi đó in sâu trong não, giống hệt một cái miệng đang từ từ nuốt chửng đầu cô.
Cô lại di chuyển tầm mắt, cành hoa nguyệt quý đó vẫn ở trên tay vịn sô pha, nhưng bông hoa trên đầu cành lại như biết mọc chân đi.
Nó giống như đôi môi bên bờ đối diện vậy, in sâu trong đầu cô, không làm sao xua đi được.
Ăn thịt người!
Một từ quan trọng lóe qua đầu.
Ngón tay cũng bắt nhịp theo tiết tấu của não bộ, nó vô thức gõ những từ quan trọng như ăn thịt người, hoa cỏ, thực vật vào thanh tìm kiếm.
Khi gõ phím enter, không biết vì sao Kiều Giản có một dự cảm, tựa như có một việc lớn đã được sắp đặt từ trước sắp xảy ra, còn cô lại không thể từ chối chuyện đó!
Trước đây cô cũng đã từng có dự cảm này.
Chính vào buổi tối trước khi Vật Nhỏ xuất hiện.
Tối đó khách trong quán bar ít đến thảm thương, cô tự ôm tiếc hận dựa vào quầy bar uống rượu, Đinh Tiểu Long vẫn đang tự mèo khen mèo dài đuôi, chỉ là những lời cậu ấy không hề lọt vào tai cô.
Cô uống rượu mãi uống rượu mãi chợt có một cảm giác dâng lên.
Cũng chính vì cảm giác đó đã điều khiển cô nhìn ra phía cửa quán bar, sau đó Vật Nhỏ xuất hiện.
Cũng không biết là tốt hay xấu, chỉ cảm thấy cuộc đời sẽ xảy ra thay đổi cực lớn.
Quả đúng như vậy, Vật Nhỏ mang đến cho cô thông tin cô muốn biết nhưng lại không thể biết, tất cả giống như ngẫu nhiên, nhưng tất cả lại giống như được sắp đặt từ trước, nếu như là sắp đặt, vậy thì đến bây giờ cô vẫn không thể giải được bí mật đằng sau sự sắp đặt đó.
Kết quả tìm kiếm liên quan đã xuất hiện, đủ mọi thông tin, nhiều nhất chính là phổ cập thực vật có độc giết người.
Cô lật từng trang một.
Bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở một thông tin rất mờ nhạt.
Chỉ có lẻ tẻ vài câu nói xuất phát từ một diễn đàn, Kiều Giản mở ra, bên trong vắng tanh như chùa bà Đanh, có người đăng một bài viết, trên đó có ghi: Từng nghe nói một chuyện rất kỳ quái, vào buổi tối hôm tết Trung Nguyên, trên tường của phố Tây bỗng nhiên mọc ra một đám hoa nguyệt quý, chúng giống như sứ giả địa ngục vậy, ăn mất hai người qua đường.
Chỉ có ba dòng bình luận.
Bình luận thứ nhất: Câu chuyện ma này thật ngắn gọn dễ sợ.
Bình luận thứ hai: Từng nghe nói cây ăn thịt người và hoa ăn người, thứ chủ thớt nhìn thấy có phải hoa ăn người không?
Bình luận thứ ba: Không phải độc nhất đâu, nghe nói tết Trung Nguyên năm ngoái cũng xảy ra một chuyện hoa nguyệt quý ăn người, thế này là thế nào? Hoa nguyệt quý thành tinh rồi à?
Đây là một bài đăng bốn năm về trước, dường như nó đã chìm xuống đáy biển, nếu như không phải Kiều Giản kiên trì thì căn bản không nhìn thấy bài đăng này, bình luận cũng cùng năm đó, hai bình luận đầu là trêu đùa, chỉ có bình luận cuối cùng là nhìn có giá trị.
Nếu như người đăng bài và người bình luận không nói dối, vậy có nghĩa là bốn năm trước và năm năm trước đều xảy ra chuyện hoa nguyệt quý ăn thịt người, hơn nữa đều vào tết Trung Nguyên.
Thời gian và sự việc đều giống Mẫn Tiêu Tiêu đến kinh người, mặc dù cô không biết hoa nguyệt quý được nhắc đến trong bài đăng có giống như hoa nguyệt quý dưới chân đỉnh núi Ngao Thái hay không, nhưng cô luôn cảm thấy mấy vụ án này âm thầm có liên hệ với nhau.
Kiều Giản lại tra thông tin của người đăng bài, thông tin rất ít, địa chỉ thì càng không cần phải nói.
Anh ta nhắc đến nơi xảy ra vụ án là phố Tây, con phố đó chắc chắn là phố Tây ở nơi anh ta sống, khái niệm về phố Tây quá rộng, ngay cả con phố phía tây đường ẩm thực của thành phố Tứ Xuyên cũng gọi là phố Tây.
Cô lại tra thông tin của người gửi bình luận thứ ba, đó lại là một người thích thám hiểm dã ngoại lâu năm, ngoại trừ bình luận ra anh ta còn đăng rất nhiều bài liên quan đến kiến thức dã ngoại thông thường, lượng tương tác không hề ít, tên tài khoản là Cút Đi, có lẽ cái tên bị tiện tay đặt sau đó thì không sửa được.
Người này cũng không đánh dấu nơi ở, nhưng nếu như có lòng tra thì không phải không thể tìm được, trừ khi kinh nghiệm đi phượt của người này là giả.
Xuất phát từ lễ phép, Kiều Giản để lại lời nhắn hỏi vể đầu đuôi câu chuyện hoa nguyệt quý ăn người cho cả người đăng bài và người tên Cút Đi, sau đó còn đính kèm thêm cách liên lạc của mình.
Tiếp theo là đợi tin tức.
Vốn dĩ việc đi tìm manh mối từ một bài đăng bốn năm trước là một chuyện khó khăn, Kiều Giản cũng không hy vọng có được bao nhiêu thông tin từ hai người họ, cô cảm thấy điểm tấn công chính vẫn ở phía Tần Khải.
Hình dáng khi chết của Mẫn Tiêu Tiêu thì kỳ lạ, còn phản ứng của Tần Khải lại điềm nhiên, trước đó Kiều Giản suy đi nghĩ lại cũng chỉ có hai tình huống, hoặc là Tần Khải đã trải qua quá nhiều chuyện sinh tử nên cho dù nhìn thấy cách chết khác người của Mẫn Tiêu Tiêu, anh cũng có thể khống chế được cảm xúc, duy trì vẻ bình tĩnh lạnh nhạt; Hoặc là anh đã sớm đoán được nguyên nhân cái chết của Mẫn Tiêu Tiêu sẽ không bình thường.
Nhưng bây giờ kết hợp với bài đăng trên mạng này đã khiến Kiều Giản nghĩ đến khả năng thứ ba: Tần Khải không còn xa lạ với cách hoa nguyệt quý giết người, cũng có nghĩa là anh đã nhìn thấy người chết kiểu này.
Kiều Giản càng nghĩ càng cảm thấy kiểu thứ ba có khả năng cao, trước đó cô cảm thấy phản ứng của Tần Khải giống như đã sớm lường trước Mẫn Tiêu Tiêu sẽ chết như vậy, nếu như người chết trước kia có liên quan đến anh, vậy thì khi nhìn thấy Mẫn Tiêu Tiêu chết trong đám hoa nguyệt quý anh cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Nghĩ đến đây, trái tim cô bỗng bắt đầu đập thình thịch, giống như có một phát hiện trọng đại vậy.
Trong tình huống như thế nào có thể sai khiến hoa nguyệt quý giết người? Là hoa nguyệt quý giết người hay có người lợi dụng hoa nguyệt quý giết người? Đây là câu hỏi thứ nhất; câu hỏi thứ hai là, người bị hoa nguyệt quý giết có thân phận gì?
Cô cảm thấy ba người chết oan chết uổng đó chắc hắn không phải người bình thường, nếu không sao vụ án lớn như vậy lại bị ém xuống không có tin tức? Trừ khi người đăng bài và người bình luận tên Cút Đi đều đang nói dối, nhưng lời nói dối này sao có thể trùng hợp vừa khít với cái chết của Mẫn Tiêu Tiêu mấy năm sau?
Càng nghĩ thì đầu càng đau.
Xảy ra án mạng vào tết Trung Nguyên, sao có thể trùng hợp như thế?
Mẫn Tiêu Tiêu mất tích ở Cửu Trùng Thạch Hải, Vật Nhỏ xuất hiện ở quán bar của cô.
Kiều Giản chống đầu, ngẫm nghĩ tỉ mỉ tất cả mọi chuyện Vật Nhỏ nói với cô, bất thình lình một tia sáng lóe lên trong đầu.
Trái tim cô đập lỡ một nhịp, chính là tia sáng đó, nó đã từng lóe qua khi cô ở trấn nhỏ dưới chân núi, cô muốn bắt lấy nó nhưng khi đó lại bị Tần Khải xuất hiện làm lỡ dở.
Lần này khi màn đêm yên tĩnh cô đã bắt được nó, tia sáng trong đầu bị cô túm chặt.
Kiều Giản ngồi trước cửa sổ yên lặng nửa phút, sau đó nhanh nhẹn đứng dậy đi đến phòng sách.
Mở đèn lên, Kiều Giản lấy một tập tranh từ trên giá sách ra.
Tập tranh này là của Vật Nhỏ, theo như lời cậu bé thì khi còn trẻ cậu đã biết sử dụng bút vẽ rồi.
Khi cậu bé nói câu này cô và Mễ Hân Hân suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống, sau đó Mễ Hân Hân run rẩy hỏi cậu, lúc em còn trẻ là mấy tuổi?
Ba tuổi.
Vật Nhỏ nói khi cậu ba tuổi đã biết vẽ rất nhiều thứ, hoa hòe chim cá, đủ loại động vật, còn cả người và việc cậu đã nhìn thấy nữa.
Đương nhiên khi đó cậu vẫn chưa nói mình có khả năng nhìn qua là sẽ nhớ, nếu không lúc đó Mễ Hân Hân sẽ vắt kiệt chất xám để nghĩ xem làm sao lợi dụng cậu bé kiếm tiền, chẳng khác gì suy nghĩ không nên có của Mễ Hân Hân đối với cậu bây giờ.
Hình như Kiều Giản chưa từng xem qua tranh Vật Nhỏ vẽ, cô cảm thấy đây là bí mật nhỏ của cậu bé, trừ khi cậu đồng ý chia sẻ với cô, nhưng rất nhiều khi Vật Nhỏ đều tự mình đi vẽ, vẽ xong thì sẽ đặt lên giá sách, sau đó khi nào nhớ đến lại vẽ mấy nét.
Cô mở tập tranh ra.
Quả nhiên có đủ những thứ kỳ quái, có rất nhiều con vật nhỏ mà ngay cả cô cũng không nhận ra là gì, nhìn kỹ lại thì lại giống yêu ma quỷ quái trong Sơn Hải Kinh, đủ loại động vật nhiều đầu hoặc nhiều móng vuốt, còn có cả thứ giống người nhưng mang mình thú.
Không có bức tranh nào liên quan đến thôn làng cậu bé lớn lên, chỉ có một con rối gỗ mặc áo đỏ, chính là con rối Vật Nhỏ tặng cho cô làm tiền thế chấp.
Kiều Giản lại lật thêm mấy trang đằng sau, cô dừng mắt ở một trang trong đó.
Bức tranh chân dung Vật Nhỏ đứng cùng một người đàn ông.
Cô còn nhớ bức tranh này.
Vật Nhỏ vẽ bức tranh này vào một buổi chiều ánh dương ấp áp, khi đó cô lười biếng dựa vào sô pha ăn kem, Vật Nhỏ ôm tập tranh ngồi trước cửa sổ đưa lưng về phía cô, bên cạnh cậu bày một đống bút màu.
Hôm đó Vật Nhỏ mặc bộ quần áo cô mới mua cho nó, là một chiếc hoodie màu trắng, đó là lần đầu tiên cô mua quần áo cho trẻ con, kích cỡ lại rất vừa vặn, cộng thêm sắc mặt trắng nõn của Vật Nhỏ mặc đồ nhạt màu càng đẹp.
Khi Vật Nhỏ ngồi trước cửa sổ, ánh mặt trời như có thể xuyên thấu qua người cậu, khiến xung quanh phát ra ánh sáng, lại giống như được bao chùm trong quầng sáng, hình ảnh đó rất vui mắt.
Cô hỏi cậu bé đang vẽ gì đó, nó nói vẽ người nhà, khi đó cô rất tò mò, muốn xem xem người nhà trong nét bút của cậu có hình dáng như thế nào, kết quả Vật Nhỏ che chặt lại, nói gì cũng không cho cô xem, còn nói chưa vẽ xong.
Kiều Giản nghĩ đợi cậu vẽ xong rồi nhất định phải xem, nhưng sau đó nhiều việc quá nên quên mất chuyện này.
Bây giờ thứ cô nhìn thấy chắc hẳn là bức tranh Vật Nhỏ vẽ hôm đó, cô cho rằng là một bức tranh cả gia đình, nhưng không ngờ lại là hai người đàn ông đang ngồi quanh bếp đun trà, giống như đang nói chuyện.
Trong tranh, người đàn ông bên trái bếp đun trà cao lớn mảnh khảnh, mặt mày vô cùng tuấn tú; người đàn ông bên phải bếp đun trà cũng vừa cao vừa gầy, nhưng thoạt nhìn sắc mặt như người mắc bệnh.
Trước đó trong lúc trò chuyện, Vật Nhỏ cũng từng nhắc tới bố cậu với Kiều Giản, nói sức khỏe của bố cậu lúc khỏe lúc không, tháng bảy tháng tám trong năm là khỏe nhất, đến tháng chạp giá rét thì mỗi ngày đều uể oải không có tinh thần, đặc biệt là sắc mặt vô cùng kém.
Vật Nhỏ luôn nhắc đến bố mà không thấy nhắc mẹ, Kiều Giản luôn cảm thấy cậu là đứa trẻ trong gia đình đơn thân, khi hỏi bố có đối tốt với cậu không thì Vật Nhỏ nói, lúc không ép em đọc thuộc lòng sách thì rất tốt, nhưng khi muốn em đọc sách thì rất dữ, nếu như cậu không nghiêm tục đọc thì sẽ bị đánh đòn.
Thương thay cho tấm lòng cha mẹ, Kiều Giản cho rằng Vật Nhỏ đọc sách nhanh như gió, cho dù bị đánh đòn cũng chỉ là thỉnh thoảng thôi, nào ngờ Vật Nhỏ nói có muốn đọc nhanh hay không còn phải xem tâm trạng của cậu nữa, cậu không thích nội dung trong sách nên lần nào cũng không nghiêm túc ghi nhớ.
Một đứa trẻ phản nghịch điển hình.
Cho nên bây giờ nhìn tranh vẽ, Kiều Giản cảm thấy người đàn ông có gương mặt xanh xao kia chính là bố của Vật Nhỏ, cô nhớ khi đó Vật Nhỏ đã chọn mấy loại màu, cuối cùng cậu cầm một cây bút màu xám trắng lên vẽ rất lâu.
Người đàn ông trong tập tranh mặc áo màu xám trắng và quần bó màu đen, gương mặt cũng dùng màu xám trắng để vẽ.
Bên tai Kiều Giản vang lên câu nói của ông lão bán khoai lang nướng: Vừa cao vừa gầy, gương mặt trắng bệch xanh xao giống như bị người ta cắt tiết vậy, người bình thường đâu có như vậy? Đôi mắt thì đờ đẫn, theo như cách gọi của quần chúng nhân dân thì chính là có một đôi mắt cá chết…
Ánh mắt cô nhìn vào mắt người đàn ông trong tập tranh, đôi mắt anh ta cũng mang sắc trắng xám bất thường, nó vô hồn treo trên gương mặt, giống như mắt của một con cá đã mất đi sinh mệnh.
Hôm sau, trời âm u nặng nề.
Đã là giữa tháng mười hai, tiết đông rét đậm, nhiệt độ thì hôm sau lạnh hơn hơn hôm trước.
Kiều Giản lại ngủ mê man đến giữa trưa, cô cảm thấy chuyến đi Ngao Thái lần này đã vắt cạn hết thể lực của mình, vừa ngả lưng xuống giường là đã ngủ say như chết.
Vật Nhỏ không ở nhà, cậu bé đi cùng Mễ Hân Hân đến chợ mua nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị dùng trong livestream, theo như miêu tả của Mễ Hân Hân, Vật Nhỏ quả thật là một thiên tài mặc cả hiếm có, cậu có thể nịnh mấy ông bà ngoài chợ say đứ đừ rồi chủ động giảm giá cho, hơn nữa đều là cam tâm tình nguyện.
Đinh Tiểu Long để lại một tin nhắn cho cô, nói tối qua có phóng viên chầu chực ở quán bar cả một đêm, bảo cô phải chuẩn bị tâm lý, nếu như muốn mở mày mở mặt thì nhất định phải ăn mặc đẹp một chút, bởi vì cậu đã thanh minh với các phóng viên bà chủ của Thời Luân xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành.
Sau khi Kiều Giản liếc mắt nhìn một cái, trọng điểm cô chú ý đến không phải ở câu xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, bởi vì cô cảm thấy lời nói của Đinh Tiểu Long không có gì sai cả.
Cô rất bất mãn với chữ “bà chủ”, nên thẳng thừng gửi một câu bắt bẻ: Quán bar là chị mở, chị là chủ, bà cái gì mà bà?
Đinh Tiểu Long nói là老板娘 (ý là bà chủ vợ của ông chủ) , còn Kiều Giản chỉ nói là老板 (tức là chủ quán).
Kiều Giản vệ sinh cá nhân xong đã sắp một giờ chiều, trong tủ lạnh trống không, lại nghĩ đến Vật Nhỏ đã chạy theo món ngon của Mễ Hân Hân, dám chắc không quân tâm đến cô nữa, nên cô chuẩn bị đơn giản một lượt, trước khi ra ngoài tìm đồ ăn còn nhìn xuống dưới lầu, không thấy ai có thân phận giống phóng viên thì mới thoáng yên tâm, những phóng viên này khiến cô hoảng hốt, cô cảm thấy cứ tiếp tục đào bới như vậy thì cô sẽ gặp tai bay vạ gió.
Kiều Giản ôm một bụng buồn bực, vừa mở cửa ra thì bước chân cô liền dừng lại, nỗi buồn bực đó nghẹt ở cổ họng không ra được, rồi lại bị cô cưỡng chế nuốt xuống.
Là Du Tử Lộ.
Anh ta đứng ở trước nhà cô giống như thần giữ cửa, sau khi thấy cô mở cửa ra thì mỉm cười tiến lên, “Cô Kiều muốn ra ngoài sao?”
Một chân Kiều Giản vẫn ở trong nhà, một chân đã bước ra bên ngoài, cô nhìn chằm chằm Du Tử Lộ giống như nhìn một con quỷ bỗng nhiên chui ra vậy, sững sờ hồi lâu rồi mới nói, “Điều này dễ thấy mà?”
Nụ cười nơi khóe môi của Du Tử Lộ lại càng rực rỡ hơn, anh ta ôn hòa lễ độ, “Vậy vừa khéo, anh Tần đã đợi khá lâu rồi.”
Xe của Tần Khải nghênh ngang đỗ ở cửa tiểu khu, vẫn vị trí lần trước tiễn biệt nhau, chỉ là hôm nay đã có thêm mấy chiếc xe vệ sĩ, như vậy khiến cho khí thế càng thêm rầm rộ, sau khi Kiều Giản ra khỏi cửa tiểu khu nhìn thấy màn này thì huyệt thái dương liền giật tưng tưng đau đớn.
Cô biết ngay thông tin được lan truyền rộng rãi, làm sao Tần Khải có thể giả vờ như không nhìn thấy? Cộng thêm Du Tử Lộ đứng chặn ở cửa nhà cô như sợ cô chạy mất, dám chắc món nợ này sẽ không tính dễ dàng.
Cô cũng không cần chất vấn vì sao Du Tử Lộ biết số nhà cô, nếu Tần Khải có lòng muốn điều tra thì việc cô ở tòa nhà nào, căn hộ bao nhiêu là chuyện dễ biết như trở bàn tay.
Du Tử Lộ đi thẳng đến một chiếc xe, cửa sổ của chiếc xe đó đang mở một nửa, có mùi thuốc lá bay ra ngoài, Du Từ Lộ thấp giọng nói gì đó với người bên trong rồi mở cửa sau ra.
Sống lưng Kiều Giản thẳng tắp, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được.
Trên ghế sau, ngón tay thon dài của Tần Khải kẹp nửa điếu thuốc, sau khi thấy cô ngồi lên xe liền dụi tắt nửa điếu thuốc rồi vứt đi, cửa sổ xe được kéo lên, cửa xe đóng lại, hơi thở của người đàn ông phủ kín khoang xe trộn lẫn với mùi thuốc nhàn nhạt ập tới, khiến trái tim Kiều Giản ớn lạnh từng hồi.
Lần này Du Tử Lộ không lên xe, trên chiếc xe này ngoại trừ tài xế thì chỉ có hai người họ, không khí trong xe nghĩ là đủ biết.
Hôm nay Tần Khải mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, thực ra anh rất thích hợp với quần áo tông màu xám nhạt, chúng sẽ làm nổi bật lên những góc cạnh anh tuấn phi phàm của anh, có cảm giác cô độc lẻ loi tách bạch với thế giới bên ngoài, nhưng toàn thân anh lại toát ra hơi lạnh, là sự lạnh lùng khiến người khác không dám tới gần.
Cô không chỉ cảm thấy anh lạnh mà còn khẳng định trong chiếc xe này quá lạnh.
Bỗng nhiên cô ý thức được một vấn đề, hình như trong xe không mở điều hòa?
Sau đó cô lại bắt đầu dốc sức nhớ lại, chợt nhớ đến hôm đó khi ngồi xe anh hình như trong xe cũng lạnh như vậy.
Sao cảm thấy người đàn ông này không hề sợ lạnh vậy?
“Trên mặt tôi có gì sao?” Bất thình lình Tần Khải lên tiếng hỏi.
Kiều Giản giật mình, lúc này cô mới phát hiện mình đã nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh rất lâu, lúng túng ho nhẹ hai tiếng, cũng may điện thoại trong túi kêu lên, cô lấy điện thoại mở ra nhìn, là tin nhắn thoại của Đinh Tiểu Long, điều này cũng coi như hóa giải được sự mất tự nhiên vừa nãy, cô trượt tay ấn vào dòng tin nhắn thoại, chưa đặt điện thoại vào tai thì giọng nói oang oang của Đinh Tiểu Long đã bay bổng khắp cả khoang xe.
“Một người con gái đừng có cậy mạnh, chị phải tin em, chỉ cần là con gái bình thường một chút thì đều muốn làm bà chủ chứ không ai muốn lảm ông chủ đâu, ông chủ là người chị phải nghĩ cách để cưới ấy…” Sau đó lại chêm thêm giọng của Mễ Hân hân, “Ví dụ như Tần Khải!”
Ngón tay Kiều Giản run rẩy, ấn mấy lần cũng không ấn đúng, giọng nói của Đinh Tiểu Long vẫn không hề nhân nhượng tiếp tục giày vò lỗ tai cô, “Lẽ nào Kiều Giản của chúng ta không thể gặp được người có tiền hơn Tần Khải sao? Chị Giản, em cảm thấy chị không thích hợp lấy Tần Khải, chị…”
Câu nói còn lại cuối cùng cũng bị Kiều Giản ấn dừng, nhất thời tim cô đập thịch không yên trong lồng ngực, sao hai đứa chết này lại tụ tập với nhau? Tụ tập với nhau thì cũng thôi đi, đang yên đang lành nhắc đến Tần Khải với lấy chồng làm gì?
Cô quay ngoắt đầu nhìn về phía Tần Khải ở bên cạnh, anh cũng đang nhìn cô, khóe môi như chứa ý cười nhưng lại không thấm vào đôi mắt, lại giống như là có ánh nhìn hoàn toàn mới về cô.
Cô bị anh nhìn đến nỗi mất tự nhiên, miệng vừa mấp máy thì nghe thấy Tần Khải hỏi, “Cô lấy chồng phải xem đối phương nhiều tiền hay không à?”
“Đương nhiên không phải!” Kiều Giản lập tức phản bác, “Tôi là người nông cạn như vậy sao? Hôn nhân thà rằng thiếu nhưng cũng giống như hẹn hò yêu đương vậy, không thể tùy tiện tìm một người đối phó, nếu như tôi cảm thấy rất chán ghét một người thì cho dù người đó có bao nhiêu tiền tôi cũng không lấy.”
Nói xong những điều này bản thân cô cũng cảm thấy kỳ lạ, có cần giải thích với anh nhiều như vậy không?
Không ngờ Tần Khải trầm mặc một lát rồi lại hỏi cô, “Tôi có khiến người ta chán ghét không? Ví dụ, cô.”
Kiều Giản không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi như vậy, cô liếm môi, “Đương nhiên….
Không.” Cô giơ tay xoa cổ, đầu óc đã xoay chuyển một ngàn lần, nghĩ xem anh hỏi câu này là có ý gì? Suy nghĩ thật sự trong lòng chắc chắn không thể nói, cho dù con người anh khó gần bao nhiêu, nhưng xét về việc anh vung tiền như nước với cô thì cô cũng phải nói vài câu khách sáo.
Tần Khải nhìn cô, “Thật sao?’
Mắt anh sâu tựa ngân hà, khi nhìn cô chăm chú khiến trái tim cô bất giác đập điên cuồng, “…Thật.”
Tần Khải nhìn cô rất lâu, giọng nói trầm mà thấp, “Vậy thì tốt.”
Kiều Giản sững người vì lời nói của anh, đến khi bừng tỉnh thì Tần Khải đã không còn nói vấn đề này nữa, ánh mắt anh nhìn thẳng, hồi phục sự lạnh nhạt trước sau như một.
Đầu óc cô mờ mịt, nhưng lúc này kinh ngạc phát hiện chiếc xe đã lái ra khỏi tiểu khu từ rất lâu, bên ngoài là những đám mây đen nặng nề giống như báo hiệu một cơn mưa.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Kiều Giản có chút bức bối, vốn dĩ cô chỉ định ra ngoài tìm chút đồ ăn thôi, không ngờ lại bị người này kéo lên xe, sau đó lại ù ù cạc cạc không biết đối phương làm gì.
Tần Khải lời ít ý nhiều, “Đi mua khoai lang nướng.”
Kiều Giản sững người, ngay sau đó lời nói bật thốt ra trong đầu là: Anh đang đùa à….
Ngừng một lát, khi lên tiếng cô cố gắng uyển chuyển hết mức, “Anh Tần, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, có phải chuyện mấy tin tức đó không, tôi có thể giải thích với anh.”
Tần Khải nhìn cô, ung dung, “Tôi tìm cô chỉ vì tôi muốn ăn khoai lang nướng thôi.”
Trên thực tế Tần Khải thực sự đến vì khoai lang nướng, sau khi Kiều Giản thất bại trong việc dốc lòng suy đoán anh có ý đồ gì hay không thì mới tin lời anh nói, song khi nhìn thấy chiếc xe đi về phía hướng ra ngoại thành thì vô cùng kỳ lạ, cô hỏi anh, “Không phải muốn đi mua khoai lang nướng sao? Vì sao phải ra ngoài thành phố?”
Tần Khải ngoảnh đầu nhìn cô, vô cùng tự nhiên nói, “Không phải lần trước cô mua ở thị trấn nhỏ ngoại thành à?”
Nhất thời Kiều Giản cảm thấy sấm sét đùng đùng, hoặc là có lẽ không phải ảo giác của cô, bên ngoài cửa sổ âm u thế cơ mà, không chừng cũng có sấm sét thật.
Cô đỡ trán một lúc rồi rất nghiêm túc nói, “Không phải anh muốn ăn khoai lang nướng thôi sao? Không cần ra ngoại thành cũng mua được.”
Lúc này Tần Khải mới biết vì sao cô tỏ vẻ đau khổ như vậy rồi, anh mím môi cười, thái độ thỏa hiệp bất ngờ, “Xin lỗi, tôi không rành Tứ Xuyên, được, cô chỉ đường đi.”
Vì một củ khoai lang nướng mà huy động lực lượng rầm rộ đi ra ngoại thành, Kiều Giản sống đến từng này tuổi rồi gặp phải chuyện này cũng coi như được mở mang tầm mắt, nếu sớm biết anh thích món này, thì khi đó cô mua nhiều khoai lang nướng một chút rồi dâng hiến cho anh, có phải còn được nâng giá cao hơn chút nữa không?
Trước kia có thể thấy khoai lang nướng ở bất cứ nơi nào trên đất Tứ Xuyên, tùy ý rẽ vào một ngõ nhỏ là có thể ngửi thấy mùi vị thơm ngọt, bây giờ diện mạo của thành phố đã được cải tạo, cộng thêm khoai nướng lò điện sạch sẽ hơn nổi lên, khiến cho những thùng sắt khoai nướng có thể đẩy đi bắt cứ đâu đã ít đi rất nhiều.
Con đường ẩm thực Thiên Thiện cũng có, nhưng làm ăn cũng nhàng nhàng, người lớn tuổi không ăn được loại ngọt ngấy đó, thanh niên lại không muốn ăn rồi tay đen xì, cho nên mỗi lần Kiều Giản đi qua sạp bán khoai lang nướng ở Thiên Thiện thì đều bình thản.
Trùng hợp lại là chủ nhật, Thiên Thiện trở thành nơi dừng chân tốt nhất cho những cặp tình nhân và những nhóm bạn bè sau khi đi dạo phố cả nửa ngày, cho nên vào thời gian này cả con đường ẩm thực cũng đang sôi nổi nhộn nhịp, các cửa hàng đều đầy ắp người.
Chiếc xe đi đến cổng vào thì không tiến thêm được nữa, mấy chiếc xe dừng thành một hàng dài bên đường rất khí thế, thu hút không ít ánh nhìn.
Kiểu Giản chỉ vào con đường ẩm thực, “Chỗ bán khoai lang nướng ở bên trong, tôi tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên rồi, lần sau gặp.”
Cô mở cửa xe ra định chuồn đi.
Nhưng nghe thấy Tần Khải thong thả nói ở phía sau, “Cô đi mua giúp tôi.”
Kiều Giản khó hiểu ngoảnh đầu.
“Nếu không tôi tìm cô làm gì?” Tần Khải rút vài tờ tiền trong ví ra, lúc đưa qua thì cánh tay cầm tiền lại vỗ nhẹ lên vai cô, sau đó anh nhét tiền vào tay cô, “Đi đi.”
Kiều Giản chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Đợi đến khi cô phản ứng lại thì không biết mình đã đứng trước sạp bán khoai lang nướng từ khi nào, cánh tay cô chìa ra, bàn tay vẫn đang túm một góc của tờ tiền, một góc khác thì đang ở trong tay chủ sạp.
Thấy mặt cô đờ đẫn, ông chủ lại kéo tiền về, “Cô gái, cô mua khoai nướng phải trả tiền.”
Một cơn gió lớn nổi lên khiến Kiều Giản run cầm cập, lúc này cô mới ý thức được trong lòng mình đã ôm hai củ khoai vừa to vừa mềm, hơi nóng truyền qua túi giấy, lại truyền qua lớp túi ni lông mỏng như giấy làm bỏng tay cô.
Cô buông tay ra, tờ tiền bị ông chủ cất đi.
Kiều Giản vội đổi tay, ngón tay bị bỏng lập tức túm lấy dái tai.
Trong lòng cô lại đang bối rối, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì sao? Sao cô không hề nhớ mình đi qua đây như thế nào?
Có lẽ ông chủ cảm thấy cô ngây ngây ngô ngô, nghĩ ngẫm lại cho cô một củ khoai nữa, cũng là một củ mập mạp.
Nhưng điều Kiều Giản băn khoăn không phải vấn đề xách mấy củ khoai nướng.
Gió thổi tóc cô rối tung rối mù, khi ông chủ đang tìm tiền trả lại thì mưa trút xuống, con đường lập tức trở nên càng nhộp nhịp, mọi người đều đang chạy bước nhỏ qua lại.
Ông chủ không tìm tiền nữa mà bảo vệ khoai trước, vội vàng nhặt từng củ khoai trên mặt thùng ném vào trong, Kiều Giản giơ tay che đầu, xung quanh không có chỗ che chắn, cô vẫn phải đợi đối phương trả lại nên nhất thời không chạy được, để mặc cho những hạt mưa to bằng hạt đậu gõ lên mặt, lạnh cóng.
Nhưng rất nhanh đỉnh đầu cô bị che kín, hạt mưa bắn tung ra xung quanh.
Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy một chiếc ô màu đen, ngoảnh đầu lại thấy Tần Khải đứng phía sau.
Anh đang cầm ô, không mặc áo khoác, trên người chỉ độc một chiếc áo sơ mi, phía sau anh là đất cát bị gió lớn cuốn lên và đám người đang đi vội vã, những hạt mưa gõ lên ô bằng một tiết tấu gấp gáp, tất cả mọi thứ xung quanh đều hỗn loạn, duy chỉ có anh là vô cùng yên tĩnh, rõ ràng đang đứng trên mặt đất mà lại như hòn đá đứng sừng sững bất động giữa dòng sông.
Đầu tóc cô lại mềm mượt trở lại, bờ vai anh đủ rộng rãi để ngăn mưa gió ập qua đây, đáy mắt anh đen láy sâu thẳm giống hệt màu sắc của chiếc ô anh đang cầm.
Anh đưa cho cô một tờ khăn giấy, màu trắng và không có bất cứ hoa văn gì, vô cùng sạch sẽ đơn giản.
Kiều Giản nhận lấy lau đuổi tóc bị mưa xối ướt, trong hơi thở có mùi gỗ trên khăn giấy, nhạt nhưng lại trầm tĩnh, cực giống khí chất của con người Tần Khải.
Đứng gần anh như vậy nên mắt, mũi, môi và độ cong cằm của anh đều rơi vào mắt cô, cô cảm thấy mỗi một nơi của anh đều vô cùng tao nhã.
“Mua xong chưa?”
Mãi đến khi bờ môi mỏng của anh khẽ động, Kiều Giản mới phát hiện mình nhìn anh thất thần, vội gật đầu.
Tần Khải khẽ nói, “Đi thôi.”
“Ông ấy vẫn chưa trả lại…”
“Bỏ đi.”