Tẩm điện Cẩm Tú cung lúc nào cũng đều đốt lư hương, mùi hương linh thảo an thần thoang thoảng khiến người ta cực kỳ thoải mái.
Nhưng lúc này, mùi linh hương quen thuộc chẳng còn thấy đâu nữa, thay vào đó khắp nơi lại tràn ngập mùi máu tanh.
Doãn Túc Thư tiều tụy nằm ở trên giường, gương mặt trắng bệch đã ướt đẫm nước mắt.
Tiếng nức nở không ngừng trào ra nơi cổ họng.
Tần Duật bước vào trong nội điện, tiến về phía giường lớn.
Doãn Túc Thư vừa nhìn thấy hắn, liền khóc nấc lên thành tiếng, hai tay ôm chặt lấy nam nhân:
" Hài tử của ta...Tần Duật...hài tử của ta mất rồi...mất rồi..!!"
Nàng ta khóc nghẹn đến thê lương.
Nỗi đau mất con, đau đớn đến không thể tiếp nhận nổi.
Nam nhân im lặng ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu, bàn tay to không ngừng nhẹ vỗ về an ủi.
Cũng chẳng ai thấy, hốc mắt hắn lúc này cũng đã ửng đỏ.
Dù sao đi chăng nữa, đó cũng là đứa con đầu lòng của hắn, hắn làm sao có thể không đau đây.
Doãn Túc Thư vùi vặt vào vạt áo ướt sũng, bàn tay siết chặt lấy vải dệt mà run rẩy.
" Nó đã thành hình rồi...đã có chân có tay...tại sao lại nhẫn tâm cướp nó đi khỏi ta như thế chứ..!!"
Tần Duật đau lòng ôm lấy cơ thể nhỏ bé đã sắp không chống đỡ được nữa, nhẹ nhàng mà hôn lên mái tóc nàng ta:
" Túc Thư! Không sao! Hài tử sau này chúng ta lại có, có được không?!"
Doãn Túc Thư lắc đầu, khóc đến tê tâm phế liệt, một chút cũng không chấp nhận nổi sự thật đã mất đi hài tử.
Sau khi Tần Duật mất tích quay trở về, hắn đối với nàng không còn giống như lúc trước.
Thậm chí lúc nghe nàng chính miệng nói với hắn nàng đã mang long thai, Doãn Túc Thư mãi mãi cũng không quên được một khắc ngạc nhiên ngoài ý muốn của hắn.
Mặc dù sau đó hắn lập tức che giấu đi thất thố, vui vẻ ôm lấy nàng, nàng ta cũng không thể nào quên được.
Tần Duật càng ngày càng xa cách, nàng chỉ còn có đứa bé an ủi.
Hài tử là sợi dây liên kết của nàng và hắn, là đứa con nàng ta đã mong chờ biết bao nhiêu.
Mắt thấy nhi hài đỏ hỏn đã gần thành dáng, tâm trí nàng ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Doãn Túc Thư khóc đến hơi thở gấp gáp, miệng luôn tục gọi hài tử, thần trí giống như không còn được tỉnh táo nữa.
Lúc thấy bóng nữ nhân trước cửa điện, liền kích động mà hét lên:
" Là ngươi, là ngươi hại chết con ta.
Lục Gia Ninh!! Là ngươi hại chết nhi tử của ta..!!!"
Nàng ta điên cuồng gào thét, cả người kích động như muốn xông ra ngoài, gân xanh trên trán đều nổi lớn.
Gia Ninh kinh sợ nhìn nữ nhân đang phát điên, trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận.
Nàng ta mất đi hài tử, nàng có thể cảm thông, thậm chí chỉ là người ngoài, nàng cũng cảm thấy đau lòng.
Nhưng không thể vì thế mà nàng ta có thể vô cớ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng như thế.
Tần Duật ôm chặt lấy Doãn Túc Thư, cố gắng khiến nàng ta bình tĩnh, ánh mắt lại ẩn ẩn âm u
nhìn ra phía ngoài điện.
Gia Ninh cùng hắn trực tiếp đối mắt.
Nhìn ra trong mắt hắn đều là lạnh lẽo, ngực nàng không kìm được mà co rút lại.
Nàng đột nhiên tò mò, hắn sẽ tin lời nàng hay tin lời của Doãn Túc Thư.
Lúc này, nam nhân lại đột nhiên khàn khàn lên tiếng, giọng nói hữu lực vang lớn trong nội tẩm:
" Người đâu, giam hoàng hậu vào đại lao!!"
Dứt lời, bên ngoài liền lập tức xông đến hai tên thị vệ, bọn họ cúi đầu chấp tay hành lễ với nàng một cái, liền cứng rắn mà túm lấy người nàng lôi đi.
Gia Ninh ngây người mặc thị vệ lôi đi, ánh mắt lại không dời nhìn theo bóng lưng nam nhân, trong lòng không nhịn được tự giễu cợt bản thân.
Đúng vậy! Giữa nàng và Doãn Túc Thư, hắn chọn tin ai, câu nói của hắn chính là đáp án.
Doãn Túc Thư, mãi mãi cũng sẽ là Doãn Túc Thư......
----------------+-----------------
Thị vệ kéo nàng vào trong đại lao.
Cửa ngục vừa mở ra, mùi ẩm mốc tanh tưởi đã xộc vào trong khoang mũi.
Ngục tối vừa ẩm ướt, vừa lạnh lẽo, càng đi lại càng thấy sâu hun hút.
Canh ngục kéo nàng đi một đoạn dài, rốt cuộc mới ném nàng vào trong một góc ngục tận sâu bên trong.
Gia Ninh bị ném mạnh, cả cơ thể cứ thế ngã nhoài xuống sàn đá, đầu gối đập mạnh xuống sàn mà đau âm ỉ.
Canh ngục thuần thục khoá lấy cửa nhà giam, liền lập tức rời đi.
Cả đại lao rộng lớn lạnh lẽo chỉ còn tiếng hít thở của Gia Ninh.
Nàng sợ hãi liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng không gian thiếu sáng, chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Đột nhiên ký ức về bảy ngày bị giam cầm kia lại như thủy triều không ngừng cuồn cuộn tái hiện trong tâm trí nàng.
Gia Ninh cắn môi thu mình vào một góc, hai tay thu lại ôm chặt lấy đầu gối.
Đâu đó trong ngục tối cứ vang vọng tiếng nước tí tách rơi, từng giọt từng giọt, càng khiến cho lòng người sợ hãi.
Nàng đột nhiên cảm thấy choáng váng, khẽ đưa thay day day thái dương, mới nhận ra cái trán từ lúc nào đã nóng bỏng.
Nàng chán nản thở dài, ánh mắt vô định nhìn khoảng không, trong lòng là cả một mảng hỗn độn mờ mịt.....