Kindaichi Kousuke tới nhà Ichiyanagi tại Yamanotani lúc chưa tới giữa trưa. Càng tới gần thôn, xung quanh không hiểu sao càng đông, tuần cảnh lái xe đạp đang đi ngược đi xuôi, có vẻ là ngay sau khi xảy ra vụ án.
Khi Kousuke tới, mọi người nhà Ichiyanagi như thường lệ đang tập trung tại phòng trà, nhưng Ginzou vốn đang ngồi lặng lẽ trong một góc nghe thấy tên Kousuke, lập tức có tinh thần hẳn lên.
“Oa, cậu đã đến rồi.”
Vẻ mặt Ginzou khi ra đón tại lối vào ngập tràn sự hoài niệm tới mức không phù hợp với con người này.
“Chú, lần này rất cảm ơn…”
“Không, chuyện này để sau cũng được, tới đây trước đã. Tôi giới thiệu cậu với mọi người.”
Chuyện Kindaichi Kousuke tới đây thì tối hôm trước Ginzou đã thông báo rồi, nên mọi người nhà Ichiyanagi tập trung tại phòng trà tò mò chờ nhân vật sẽ xuất hiện là người như thế nào.
Nhưng khi thấy nhân vật xuất hiện tại đó, xét về tuổi tác thì cũng xấp xỉ Saburou, lại thêm đầu tóc bù xù, tướng mạo không có gì đáng thu hút thì mọi người đều cảm thấy hơi ngạc nhiên. Ví như Suzuko, cô bé mở to mắt, ngây thơ hỏi:
“A, anh chính là thám tử danh tiếng đó à?”
Itoko Toji, Saburou và Ryousuke kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh niên này. Chỉ có Ryuuji điềm đạm chào hỏi vị khách mới tới.
Ginzou giới thiệu xong, ngay lập tức đưa Kousuke về phòng mình. Rồi tại đây ông kể chi tiết hết sức có thể các sự việc từ đêm hôm kia, trong đó có nhiều chỗ Kousuke đã biết qua báo chí, nhưng vẫn chưa hiểu. Ginzou nói xong, cuối cùng thêm vào câu này:
“… Vậy nên, hiện tại gã đàn ông ba ngón tay chính là hung thủ tình nghi, nhưng tôi thấy còn có rất nhiều chi tiết khó hiểu. Đầu tiên, người đàn ông có tên Ryuuji, anh ta về nhà này cùng Saburou ngay sáng sớm hôm xảy ra vụ án. Khi đó anh ta nói là mới từ Kyuushuu về. Nhưng thực tế, ngày hôm trước, khi tôi ngồi tàu hỏa đưa Katsuko từ Tamashima, chắc chắn người đàn ông đó cũng lên cùng chuyến tàu.”
“Ồ hồ!”
Kousuke phát ra âm thanh giống như tiếng huýt sáo.
“Vậy tức là anh ta đang che giấu việc mình ở gần đây vào thời điểm xảy ra vụ giết người nhỉ.”
“Đúng vậy. Anh ta không để ý mình đi cùng chuyến tàu với tôi. Nhưng tôi nghĩ từ tối ngày hai lăm đến sáng ngày hai sáu chắc chắn anh ta ở gần đây. Có điều tôi không biết vì sao anh ta lại nói dối, không hiểu tối ngày hai lăm, anh ta đang ở đây, vì sao lại không tham gia hôn lễ.
Ginzou nhìn về phía phòng trà với ánh mắt hung dữ, thêm vào câu sau như sắp muốn nôn:
“Không, không phải chỉ có mình anh ta. Người nhà này cũng rất kỳ lạ. Tôi nghĩ họ có biết cái gì, nhưng đang che giấu điều đó. Có vẻ như họ đang bao che lẫn nhau, ngược lại càng thấy ai cũng đáng nghi. Tôi cảm thấy không thể thở nổi trong bầu không khí kỳ lạ như thế này. “
Kousuke hiếm khi nghe thấy người này kích động như thế, anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Mà chú này, ban nãy lúc trên đường tới đây, tôi có nghe nói đêm qua gã đàn ông ba ngón tay lại xuất hiện, có thật vậy không? Lại có gì đó kỳ lạ à?”
“Ừm, chuyện đó cũng hơi kỳ lạ. Thực ra hôm qua chỉ có Suzuko thấy gã ta, nhưng đúng là có chứng cứ gã đó đã tới.”
“Chứng cứ…? Đó là gì vậy chú?”
“Đấy là Suzuko kể, nhưng mà cô bé đó chính là như vậy. Tôi cũng không rõ lắm, nhưng theo tôi nghĩ thì cô bé đó hình như là người bị mộng du.”
“Người bị mộng du…?”
Kouzuke bất giác mở to mắt.
“Ừ. Nếu không thì giờ đó đã không tự nhiên thức dậy đi thăm mộ mèo.”
“Mộ mèo…?”
Kousuke lại mở to mắt, nhưng nhanh chóng bật cười như cảm thấy thú vị..
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy chú? Người bị mộng du với cả mộ mèo, không phải là chuyện yêu quái đấy chứ? Rốt cuộc có chuyện gì?”
“A, xin lỗi. Tôi vẫn chưa kể điểm mấu chốt rõ ràng. Thực ra là thế này.”
Đây là chuyện tối hôm qua, à không sáng sớm nay. Mọi người nhà Ichiyanagi lại bị đánh thức bởi một tiếng la hét không bình thường. Vì chuyện đêm hôm trước, Ginzou ngay sau khi tỉnh lại, lập tức nhảy lên mở thử cửa chớp, thấy từ phía nhà ngoài có bóng người lăn lộn chạy về phía này.
Ginzou thấy vậy, vẫn để chân trần nhảy ra sân, chạy theo hướng đó, nhưng người chạy tới nhào vào lòng ông, không ngờ lại là Suzuko. Suzuko vẫn đang mặc bộ quần áo ngủ, sắc mặt tái nhợt, run rẩy, Nhìn thì thấy cô bé cũng vẫn đang để chân trần.
“Nhóc Suu, có chuyện gì vậy? Cháu đang làm gì ở đây?”
“Chú ơi, xuất hiện rồi. Xuất hiện rồi. Yêu quái xuất hiện rồi. Yêu quái ba ngón tay xuất hiện rồi.”
“Yêu quái ba ngón tay…?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chú ơi, cháu sợ lắm, cháu sợ lắm. Ở đằng kia kìa. Chú xem, ở cạnh mộ Tama.”
Ryuuji và Ryousuke chạy tới đó. Chậm hơn một chút, Saburou cũng lảo đảo chạy tới.
“Suzuko, giờ này sao em còn loanh quanh ở đây?”
Ryuuji hỏi bằng giọng điệu hơi nghiêm khắc.
“Vì, vì… em… đi thăm mộ Tama mà. Xong sau đấy… Xong sau đấy, quái vật ba ngón tay tự nhiên xuất hiện…”
Đúng lúc đó, Itoko Toji lo lắng gọi tên Suzuko từ đằng kia, nên Suzuko vừa khóc vừa chạy về phía đó. Mấy người đàn ông còn lại nhìn nhau như dò hỏi, cuối cùng Ginzou nói:
“Dù thế nào thì đi xem thử đã.”
Sau đó ông bước đi luôn.
“Em đi lấy đèn lồng.”
Saburou nói vậy rồi quay ngược trở lại, ngay lập tức thắp lồng đèn đuổi theo phía sau.
Chỗ đó nằm ở góc đông bắc dinh thự, phía ngoài hàng rào kiểu chùa Kennin ngăn với nhà ngoài, nhưng quanh đó rậm rạp toàn cây du lớn và cây sồi, một bên thì rải rác lá rụng chất đống. Trong đống lá rụng đó, có thứ giống như là một ụ đất nhỏ, phía trên ụ đất dựng một cái cột bằng gỗ thô, trên cột có ghi “Mộ của Tamakou” bằng nét tháu, có vẻ là nét chữ của Saburou. Phía trước bia mộ cắm hai, ba đóa cúc dại trắng.
Mọi người lấy ngôi mộ đó làm trung tâm, thử tìm kiếm phía dưới bụi cây, nhưng không thấy bóng dáng nào đặc biệt đáng ngờ. Thử dùng đèn lồng Saburou mang tới tìm cả mặt đất, nhưng giống như trước. quanh đó toàn chất lá rụng dầy đặc, nên không phát hiện được cái gì giống như dấu chân. Bọn họ chia nhau ra, thử tìm khắp dinh thự, nhưng không thấy bóng dáng đáng ngờ ở đâu.
“Bởi vậy, mọi người quay lại phòng trà, vây quanh Suzuko, tuy hỏi rất nhiều, nhưng lời cô bé đó nói khó mà ra được thông tin gì. Tuy nói là đi thăm mộ mèo, nhưng mà, nửa đêm như thế mà đi thăm mộ mèo thì cũng quái lạ. Nên như tôi nói lúc trước, có lẽ cô bé đó có tật mộng du. Từ hôm qua cô bé đó cứ để ý mãi chuyện về con mèo đã chết một cách kỳ lạ. Nên tôi nghĩ có lẽ cô bé đó nửa đêm thức dậy vô ý thức đi thăm mộ mèo, nhưng tại đó gặp phải gã đàn ông kỳ quái, giật mình tỉnh lại. Tôi nghĩ khi ấy cô bé đó đang ở trong trạng thái giống như nửa tỉnh nửa mê, nhưng lại có gã đàn ông kỳ quái ngồi xổm phía mộ mèo. Gã đó đeo mặt nạ lớn che khuất cả khuôn mặt, nhìn như một cái miệng đột nhiên mở ra. Vì thế Suzuko thét to muốn chạy trốn, gã đàn ông muốn bắt, nên thò tay phải ra đằng trước, nhưng bàn tay đó chỉ có ba ngón… Đó là lời Suzuko kể. Lúc trước tôi cũng đã nói rồi, đầu óc cô bé đó hơi không bình thường. Tôi nghĩ là do trí năng phát triển chậm. Nên tuy nói không đáng tin, nhưng trong nhà này tôi cảm giác lời của cô bé đó là có thể tin được nhất. Ít ra thì sẽ không cố ý nói dối. Vậy nên cô bé đó nếu nói là nhìn thấy, thì tôi nghĩ đã nhìn thấy thật. Hơn nữa, việc gã đàn ông ba ngón tay ở quanh đây, là có chứng cứ xác thực.”
“Chứng cứ…? Tôi muốn hỏi về cái gọi là chứng cứ đó.”
“Chuyện là như vậy. Sau khi trời sáng chúng tôi thử kiểm tra xung quanh mộ mèo một lần nữa. Chúng tôi nghĩ biết đâu phát hiện ra dấu chân. Đáng tiếc, vì lá rụng nên không phát hiện được dấu chân, nhưng thay vào đó lại phát hiện được chứng cứ xác thực hơn cả. Chính là dấu tay, dấu tay ba ngón.”
“Dấu tay rốt cuộc lưu lại tại đâu?”
“Trên bia mộ… Phía trên mộ mèo có dấu tay ba ngón dính bùn rất rõ ràng.”
Kousuke lại lần nữa mím môi, phát ra âm thanh như tiếng huýt sáo.
“Vậy dấu tay đó chắc chắn là dấu tay ba ngón của vụ này à?”
“Ừ, sáng sớm nay cảnh sát đã tới, sau khi kiểm tra thì xác nhận đúng là dấu tay của vụ này. Nên việc quái vật ba ngón tay lại đến dinh thự này là không còn nghi ngờ gì nữa.”
Ginzou nhìn chằm chằm khuôn mặt Kousuke bằng ánh mắt cảm giác như sắt thép, nhưng trong ánh mắt đó rõ ràng thấy được sự hoài nghi sâu nặng.
“Rốt cuộc, ngôi mộ mèo đấy được dựng tại đó từ khi nào?”
“Từ chập tối hôm qua. Nhưng mà xác mèo được chôn ở đó từ sáng hôm kia, tức là sáng hôm hôn lễ, nhưng khi đó chưa kịp làm bia mộ. Thế nên hôm qua Suzuko nài nỉ Saburou làm bia mộ, tầm chập tối thì cùng nữ giúp việc Saya dựng bia. Khi tra hỏi thì Saya đã khẳng định lúc đó chắc chắn không có dấu tay gì như vậy. Dù sao thì chỉ là tấm bia mộ bằng gỗ thô vót ra, nên nếu có dấu gì như thế, chắc chắn cho dù là Saya hay Suzuko đều sẽ nhận ra ngay.”
“Nếu vậy, chắc chắn gã đàn ông ba ngón tay đã quay lại đêm hôm qua nhỉ. Nhưng mà quay lại vì mục đích gì? Lại vì sao chạm tay vào nơi như mộ mèo chứ?”
“Về điểm đó, Saburou nói như thế này. Hung thủ chắc hẳn đã để quên thứ gì đó. Nên cậu ta đoán gã quay lại lấy nó, ngay sau đó, Suzuko nói tiếp. Là có ai đó đã đào mộ mèo. Hình dạng đất khác với ngày hôm qua… Thế nên cảnh sát đã ngay lập tức bới thử mộ mèo, nhưng…”
“Có cái gì à?”
“Không, chẳng có gì đặc biệt cả. Trong cái hộp gỗ thô cỡ cái hộp đựng quýt, chỉ có mình xác của một con mèo con… Không có thứ gì lạ nào khác.”
“Xác con mèo đó được chôn sáng hôm trước ấy nhỉ.”
“Đúng vậy. Có lẽ là vì buổi tối có hôn lễ. Thế nên hôm qua Suzuko nài nỉ Saburou làm bia mộ, tầm chập tối thì cùng nữ giúp việc Saya dựng bia. Nãy tôi có nói rồi, lời cô bé đó nói tôi nghĩ trước mắt có thể tin được.”
Không lâu sau, Kousuke bắt đầu kiểm tra bên trong nhà ngoài, nơi hiện trường vụ án.
Thông thường, khi có vụ án như thế này, ngoại trừ cảnh sát, chắc chắn không ai được tự do loanh quanh tới gần hiện trường, nhưng Kindaichi Kousuke là ngoại lệ. Về việc này, đầu tiên là người nhà Ichiyanagi, rồi tới người trong thôn đều thấy vô cùng kỳ lạ, cụ già kể câu chuyện này cho tôi đã nói thế này.
“Không biết cậu trai đó thì thầm bên tai thanh tra cái gì, mà thanh tra ngay lập tức kinh sợ. Thanh tra thay đổi thái độ, bắt đầu cúi đầu, không, là đánh giá rất cao.”
Nhìn từ góc độ đó, thanh niên này đã để lại ấn tượng với người trong thôn là một loại tồn tại thần bí, nhưng theo như lời F, đấy là vì Kousuke có mang theo tờ giấy giới thiệu từ một quan chức cao cấp làm ở trung ương.
“Người này trước khi đến đây, hình như đã điều tra một vụ tại Oosaka, vụ này rất lớn, anh ta đã nhận được thứ giống như là giấy chứng minh từ quan chức nhà nước của cục cảnh bảo hay gì đó. Dù thế nào đi nữa, tại phương diện đó, nếu là thư kèm từ trung ương, còn linh thiêng hiệu nghiệm hơn cả lá bùa của thần linh. Cả cảnh sát trưởng và chủ nhiệm tư pháp đều hoàn toàn kinh sợ đấy.”
Tuy vậy cảnh sát trưởng hay chủ nhiệm tư pháp tỏ ra thiện chí khác thường với thanh niên này, có vẻ không chỉ vì thư kèm từ trung ương. Tổng hợp từ câu chuyện tôi nghe được từ nhiều người, thái độ không lảng tránh hay cách nói chuyện lắp bắp của thanh niên này, lại có điểm thu hút người khác một cách kỳ lạ, nếu anh ta có nhờ cái gì, thì dường như không thể không lột da vì anh ta.
Ngay như cả thanh tra Isokawa phụ trách vụ án này, cũng là một người chịu ảnh hưởng đó, người này sáng hôm ấy đang chỉ huy nhóm thanh niên trong thôn, nhưng qua giữa trưa trở lại nhà Ichiyanagi, gặp mặt Kindaichi Kousuke thì ngay lập tức bị thu hút bởi tính cách của thanh niên này. Vì thế ông tiết lộ tất cả các thông tin thực tế bản thân đã điều tra được cho đến bây giờ trước mặt thanh niên này, nhưng trong số các thông tin đó, Kousuke có hứng thú nhất là bức ảnh gã đàn ông ba ngón tay dán trong tập ảnh và các mảnh nhật ký còn lại sau khi bị đốt phát hiện được từ trong lò sưởi. Lúc nghe kể việc này, Kousuke quả thực vừa mỉm cười như hưng phấn, vừa dùng năm ngón tay gãi xoàn xoạt mái tóc bù xù, nhưng đây chỉ là tật xấu khi kích động của thanh niên này.
“Vậy, vậy tấm hình hay nhật ký còn lại sau khi bị đốt giờ ở đâu?”
“Cái đó đang ở chỗ cảnh sát thị trấn, nhưng nếu cần thì tôi sẽ yêu cầu mang đến cho anh xem nhé?”
“Được, được vậy thì tốt… À, các tập ảnh hay sổ nhật ký khác vẫn ở trong thư phòng nhỉ.”
“Đúng vậy. Nếu anh muốn xem thì tôi sẽ dẫn đi.”
“Vâng, vâng, vậy, vậy làm phiền ngài…”
Sau đó Kousuke được cảnh sát hướng dẫn, đi vào thư phòng của Kenzou, anh tiện tay rút tập ảnh và sổ nhật ký ra, lật trang xoàn xoạt, nhưng ngay lập tức nhét nó vào giá sách ban đầu.
“Ừm. Cái này để sau này từ từ điều tra. Giờ anh cho tôi xem hiện trường một lần trước đã nhé?”
Vì thế hai người lại ra khỏi thư phòng. Nhưng đúng lúc đến cạnh cửa, Kousuke nghĩ cái gì đó, đột nhiên đứng im tại chỗ như bị đóng đinh.
“Thanh tra.”
Một lúc sau, trên khuôn mặt Kousuke lúc quay đầu về phía thanh tra Isokawa, biểu hiện vẻ kỳ lạ khó mà nói rõ.
“Thanh tra, sao ngài không nói cho tôi về cái đó?”
“Cái đó… Cái đó là cái gì?”
“Nhìn kìa, các cuốn sách bày đầy trên cái giá sách này… Đây, đây không phải là tiểu thuyết trinh thám ư?”
“Tiểu thuyết trinh thám…? À, ừ, đúng rồi. Nhưng mà tiểu thuyết trinh thám có liên quan gì tới vụ này…?”
Song Kousuke không trả lời, anh xồng xộc đi đến trước cửa thư phòng này, căng to mắt ra, thậm chí lỡ mất mấy nhịp thở, quan sát tiểu thuyết trinh thám được xếp trên đó.
Kousuke kinh ngạc như thế cũng khó trách. Bởi trên đó thu thập đủ loại tiểu thuyết trinh thám trong và ngoài nước. Xưa nhất là Doyle toàn tập, tác phẩm Lupin do Kuroiwa Ruikou dịch, cho đến tiểu thuyết trinh thám toàn tập được xuất bản bởi Hakubunkan hay Heibonsha, tác phẩm Nhật Bản thì có của Edogawa Rampo, Kosakai Fukoku, Kouga Saburou, Ooshita Udaru, Kigi Takatarou, Unno Juuza, Oguri Mushitarou, tác phẩm của bọn họ không thiếu một cuốn nào, không chỉ thế, nguyên tác chưa dịch thì có của Ellery Queen hay Dickson Carr, Crofts hay Christie,… quả thực đó là cảnh quan tới mức có thể gọi là một thư viện tiểu thuyết trinh thám.
“Rốt, rốt, rốt, rốt cuộc, đây, đây, đây là bộ sưu tập sách của, của, của ai?”
“Là Saburou. Cậu ta là người hâm mộ cuồng nhiệt của tiểu thuyết trinh thám.”
“Saburou, Saburou, Saburou, chính là người thụ hưởng số tiền bảo hiểm của Ke, Ke, Kenzou ban nãy ngài nói nhỉ. Với, với, với lại, anh ta đang có bằng chứng ngoại phạm rõ, rõ, rõ ràng nhất.”
Kousuke tới đây lại bắt đầu ra sức gãi xoàn xoạt mái tóc bù xù.
Híu híu, chương này dài hơn chương trước chữ lận:(((