“Vụ án này vô cùng phức tạp. Cũng rất khủng bố. Tôi cũng đã ở trong nghề nhiều năm, nên dù có là vụ án tàn bạo đẫm máu thế nào, cũng hiếm khi giật mình, nhưng vụ này chỉ nghỉ đến thôi là đã thấy khó chịu. Cảm giác rất rùng rợn. Cậu Kimura này, dấu vết hung thủ lẻn vào thì có, nhưng dấu vết rời đi lại không có, vậy rốt cuộc là sao?”
Thanh tra Isokawa đối diện chiếc bàn được mang ra hiên nhà ngoài, cẩn thận ghép mảnh giấy đã bị xé nhỏ lại. Điều tra viên Kimura cũng vừa giúp vừa nói:
“Thanh tra, về điểm này, chẳng lẽ không có cách nghĩ đơn giản hơn sao?”
Kimura hỏi tiếp.
“Đơn giản là thế nào?”
“Ví dụ như, người tên Ryousuke đó nói dối…, nếu mà nghĩ như vậy thì không có gì kỳ lạ cả. Then có đang cài hay không, người biết việc đó chỉ có là anh ta, nên nếu muốn thì nói dối thế nào cũng được.”
“Nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng nếu thế dấu chân lại thành vấn đề.”
“Thanh tra. Chớ nghĩ hai việc cùng một lúc, chuyện dấu chân sau này lại tìm thử lần nữa trong sân, việc bây giờ là Ryousuke nói dối, anh ta vì sao nói dối mới là vấn đề?”
“Cậu có suy nghĩ gì rồi à?”
“Tôi đoán anh ta biết chuyện gì đó, ví dụ như hung thủ là ai chẳng hạn.”
“Nhưng việc biết hung thủ và việc then có cài hay không, bản chất không phải là vấn đề khác nhau ư?”
“Không phải vậy. Tóm lại, nếu anh ta làm vậy thì vụ án sẽ càng trở lên phức tạp. Dù sao tôi cũng không có thiện cảm với anh ta, cảm giác cứ lén la lén lút thế nào ấy.”
“Này, đánh giá người khác dựa trên ấn tượng là không được đâu. Việc đó có thể sẽ làm nhầm hướng điều tra.”
Thanh tra Isokawa tuy nói vậy, nhưng ấn tượng đối với Ryousuke cũng không tốt lắm.
Anh em chi chính nhà Ichiyanagi đều mang ấn tượng và phong cách khác nhau, quả thực không hổ danh là hậu duệ của dinh lũy. Kể cả Saburou không ra gì nhất, lười thì lười, nhưng có điểm vẫn rất ra dáng cậu ấm. So sánh như vậy thì Ryousuke thua kém rõ rệt. Dáng người nhỏ gầy, trông khá già, tính cách cũng lải nhải có điểm nào đó ti tiện. Tính cách đó nhìn vào mắt anh ta là có thể thấy rõ. Con mắt không ngừng di chuyển, liên tục nhòm ngó sắc mặt người khác. Nhìn thoáng qua có vẻ nhút nhát, nhưng lại có điểm nham hiểm khiến người ta không thể không đề phòng.
“Gã đó là người chi thứ?”
“Đúng rồi. Anh ta có vẻ cả đời cũng không nổi bật được. Kenzou, người bị giết là học giả, không hay để ý chuyện trong nhà, nghe bảo anh ta ăn lời không ít.”
“Còn người tên Ryuuji thì sao? Sáng nay anh ta mới quay về, có vẻ khá đáng nghi.”
“A, người này ấy à? Nghe đồn anh ta không tệ. Người trong thôn kể anh ta có ấn tượng khá tốt. Anh ta đang làm việc tại bệnh viện Oosaka, lần này là trở về từ đại hội khoa học tại đại học Kyuushuu, việc này điều tra là biết ngay, nên chắc chắn không phải là nói dối.”
“Ừm, theo như cậu nói ban nãy, nếu mà Ryousuke bao che cho hung thủ, thì hẳn là anh ta biết gã đàn ông ba ngón tay nhỉ. Thế nhưng theo như lời bà chủ Kawataya, gã đó trông như một kẻ lang thang, gầy gò, tả tơi.”
Kawataya là quán cơm nhỏ trước văn phòng thôn, nơi gã đàn ông ba ngón tay xuất hiện ở đầu câu chuyện này.
Tại đây có điều tôi phải nói chính là thanh tra Isokawa lúc này đã tạm thời hoàn tất quá trình thẩm vấn từng người nhà Ichiyanagi. Vì thế thanh tra đã biết sự tồn tại của gã đàn ông ba ngón tay kỳ quái đó. Người kể chính là Saburou, cậu ta vừa nghe ở nhà ngoài có lưu lại dấu ba ngón tay, lập tức nhớ tới chuyện nghe kể tại tiệm cắt tóc hôm trước.
Thanh tra Isokawa vừa nghe Saburou kể, lập tức phái điều tra viên tới Kawataya, hỏi bà chủ chi tiết diện mạo vóc dáng người đàn ông đó, điều tra viên đồng thời cũng tịch thu cái cốc mà gã đàn ông ba ngón tay đã uống nước lúc đó. Như tôi đã nói ban đầu, bà chủ cảm thấy ghê, sau đó không dùng cái cốc này nữa, nên trên cốc còn lưu lại rõ ràng dấu ba ngón tay của gã đàn ông ba ngón tay, vì thế thanh tra lập tức chuyển nó đến phòng giám định.
Mà nghe Saburou kể, Akiko nhà chi thứ cũng nhớ tới người đàn ông kỳ quái tới phòng bếp ngay trước hôn lễ. Vì thế bà Nao và người ở phòng bếp lúc đó cũng bị tra hỏi. Nghe bọn họ kể, diện mạo vóc dáng có vẻ là cùng một người với gã đàn ông ba ngón tay. Mảnh giấy xé ra từ quyển sổ tay gã giao lúc đó, Kenzou đọc xong, cứ thế vo vào tay áo.
Nghe Akiko kể, thanh tra lập tức lấy bộ kimono Kenzou mặc lúc đó ra thử tìm trong tay áo, nhưng thứ lấy được từ trong tay áo là mảnh giấy đã bị xé vụn. Đó chính là thứ giờ thanh tra đang nhờ điều tra viên Kimura ghép lại.
“Kimura, còn chút xíu nữa thôi. Ở đây hình như thiếu một mẩu. À không phải cái đó. Cái đó hẳn là ở đây. Còn hai chỗ cái này và cái này… A, xong rồi!”
May mắn mảnh giấy bị xé vụn đó không thiếu mẩu nào, nên thanh tra mới khôi phục được hoàn toàn. Hiện ra trên đó là nét chữ ngoằn ngoèo như giun có vẻ liếm bút chì () viết ra.
“Chữ khó nhìn thật, Kimura, chữ đầu tiên… đọc là gì nhỉ.”
Thanh tra, đây là chữ đảo có phải không!”
“Đảo… à, nói vậy có vẻ giống chữ đảo. Đảo có hứa hẹn… phải không, đúng rồi, đảo có hứa hẹn… Sau đó là gì nhỉ?”
“Đó là chữ gần nhỉ… Có phải gần đây không?”
“A, đúng rồi, gần đây sẽ thực hiện… phải không? Chữ tiếp theo lại không rõ.”
Dù gì bản thân chữ viết đã rất xấu, hơn nữa là bị xé vụn rồi ghép lại, nên rất khó đọc. Nhưng nhờ có sự đóng góp trí tuệ của điều tra viên Kimura, thanh tra cuối cùng đã đọc hiểu được, đó là một đoạn văn như sau.
“Đảo có hứa hẹn gần đây sẽ thực hiện. Đó là hứa hẹn tấn công bất ngờ có thể dùng mọi thủ đoạn. Từ “kẻ thù suốt đời” của mày.”
Đọc xong, thanh tra và điều tra viên Kimura bất giác nhìn nhau.
“Thanh tra, đây quả thật là một bức thư. Rất giống cảnh báo cho một vụ án mạng phải không?”
“Không phải giống. Là cảnh báo thật. Vì bức thư này được đưa xong, vài giờ sau đã có vụ án mạng rồi. Khỉ thật, vụ án càng lúc càng phức tạp.”
Thanh tra cầm thư cảnh báo đã dán phía sau ấy lên, đứng lên từ phía trước cái bàn.
“Dù sao thì đi nhà chính hỏi thử xem. ‘Đảo có hứa hẹn’, hỏi thử người nhà Ichiyanagi chắc sẽ biết Kenzou từng đến đảo nào khi nào.”
Lúc thanh tra đi guốc gỗ dùng trong sân, một điều tra viên trẻ từ nãy vẫn tra xét kỹ càng phía tây nhà ngoài, gọi ông từ đằng sau.
“Thanh tra, sau khi xong việc xin qua bên này một chút. Có thứ này rất kỳ lạ.”
“Có phát hiện gì mới à.”
Nơi điều tra viên dẫn đường tới là ngay trước cầu tiêu nhô ra phía tây nhà ngoài, tại đây thì mọi người hãy xem lại hình toàn cảnh tôi đã từng đưa trước đó. Ở đó có chất rất cao một đống lá rụng đã được quét, nhưng điều tra viên đã dùng đầu gậy gạt đống lá ra.
“Đây, mời ngài xem thứ này.”
Thanh tra vừa nhìn, bất giác mắt mở to.
“A, đây không phải là trụ đàn koto ư?”
“Đúng vậy, là trụ đàn bị mất, bị ném vào đây. Thanh tra, như vậy có thể biết hung thủ chạy ra đằng này. Tôi cũng từng nghĩ có thể là bị ném ra từ cửa sổ cầu tiêu, nhưng nhìn thì thấy cửa sổ cầu tiêu có căng lưới thép rất nhỏ. Nên không thể ném trụ đàn từ đó được. Từ vách thông gió phía trên cửa chớp thì góc độ cũng không đúng. Với cả, nó bị chôn trong đống lá rụng khá kín, nên cũng không bị ướt lắm, có vẻ có dấu tay dính máu.”
Thanh tra cũng từ đó ngước nhìn cửa sổ cầu tiêu, rồi ngắm phía cửa chớp, đúng như lời điều tra viên nói.
“Vậy thì nhờ cậu cẩn thận chuyển nó đến phòng giám định đi. Chỉ phát hiện cái này thôi à?”
“Không, còn có một thứ nữa. Mời ngài qua đây. Ở đó kìa.”
Chỗ điều tra viên chỉ là ở giữa lùm cây long não che phía trên đầu.
“Ở kia, chỗ cái cành thứ ba từ dưới lên có cắm một cái liềm. Ban nãy tôi đã leo thử, nhưng nó cắm rất chắc vào thân cây, sức của mình tôi không rút ra được. Nhìn vào cán thì thấy có in nung chữ ‘Uehan’.”
“Hay là người làm vườn để quên.”
“Nhìn vào sân thì quả thực gần đây người làm vườn có vào. Nhưng nếu là kéo còn có lý, cắm liềm vào đó không phải kỳ lạ sao?”
“Nói vậy cũng đúng.”
Thanh tra nghĩ một lúc:
“Cái liềm đó cứ để nguyên đấy đi. Còn những thứ khác… A đúng rồi, cậu chuyển cái trụ đàn đấy đến phòng giám định. Với cả, để cho chắc ăn, hãy tra xét kỹ đằng này.”
Khi thanh tra đi đến nhà chính, người nhà Ichiyanagi đã tập hợp đủ tại phòng trà.
Ginzou cũng liên tục hút thuốc từ chiếc tẩu thủy thủ trong góc phòng. Sau khi về từ bưu điện, ông vẫn ngồi yên tại đó không nhúc nhích. Ông gần như không nói chuyện với ai, chỉ im lặng vừa hút chiếc tẩu thủy thủ, vừa nghe mọi người thì thầm nói chuyện. Ông chẳng kiêng dè gì nhìn chằm chằm ánh mắt, cử động của tất cả mọi người. Sự tồn tại của Ginzou, đối với mỗi người nhà Ichiyanagi, nặng nề và khiến người ta không thở nổi tựa như đám mây đen phủ kín bầu trời mùa mưa dầm, đặc biệt là Ryousuke và Saburou, mỗi khi thấy mặt ông, đều lúng túng dời tầm mắt như sợ hãi.
Chỉ có Suzuko, từ khi nào không biết lại trở nên thân quen với người chú nhìn thoáng qua thì có vẻ đáng sợ, thực tế lại có điểm nào đó rất thân thiết này, kể cả bây giờ cô bé cũng đang làm nũng dựa trên đầu gối ông.
“Chú này.”
Suzuko vừa nghịch ngón tay với khớp xương to của Ginzou vừa nói.
“Cháu thấy… có chuyện này lạ lắm.”
“…?”
Ginzou vẫn ngậm tẩu, nhìn khuôn mặt Suzuko.
“Nửa đêm hôm qua chú có nghe thấy tiếng đàn koto nhỉ. Đầu tiên là tiếng giòn giã giống như là dùng ngón tay có kẹp móng đàn ra sức gảy. Sau đó lần hai thì có tiếng giống là như là đánh vào dây đàn koto tinh tinh, chú có nhớ không?”
“À nhớ, vậy thì sao?”
“Đêm hôm kia cháu cũng nghe thấy âm thanh như vậy đấy.”
Ginzou bất giác mở to mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Suzuko.
“Suzuko này, thật vậy à?”
“Vâng, thật mà. Cũng là từ phía nhà ngoài.”
“Là tiếng dùng sức gảy dây đàn koto giòn giã giống ngày hôm qua à?”
“Ưm, cháu không chắc lắm. Có lẽ nghe thấy tiếng đó, nhưng mà lúc đấy cháu ngủ rất say. Suzuko chỉ nghe được tiếng đánh đàn koto tinh tinh thôi.”
“Vậy đó là khoảng mấy giờ đêm hôm kia?”
“Khoảng mấy giờ thì cháu không biết. Suzuko sợ quá nên chôn trong chăn mất rồi. Nhưng mà đêm đó hẳn là không có ai trong nhà ngoài. Đàn koto cũng để ở đây mà. Chú ơi, mèo thực sự sau khi chết sẽ biến thành yêu quái à?”
Lời Suzuko nói lúc nào cũng như vậy. Tưởng như đang nói chuyện rất rành mạch, đột nhiên nhảy sang hướng kỳ quái.
Có điều theo như lời Suzuko vừa tiết lộ ban nãy, đêm hôm kia cũng nghe thấy tiếng đàn, có lẽ có ý nghĩa quan trọng nào đó… Lúc Ginzou đang muốn hỏi tiếp thì thanh tra Isokawa tới. Vì thế cuộc nói chuyện của Suzuko và Ginzou cũng theo đó gián đoạn.
“Tôi có chuyện muốn hỏi các vị. Anh Kenzou đã mất ấy có từng lưu lại hòn đảo nào khi nào đó không?”
Với câu hỏi của thanh tra, người nhà Ichiyanagi đưa mắt nhìn nhau.
“Này… Ryou, cháu có nhớ không? Kenzou dạo này gần như không đi ra ngoài nhỉ.”
“Không bắt buộc là gần đây. Trước đây bao lâu cũng được. Anh ta có từng đi du lịch tới đảo, hay lưu lại hòn đảo nào…”
“A, nếu vậy thì hẳn là có. Hồi trẻ anh ấy rất thích đi du lịch, hình như đã đi rất nhiều nơi, nhưng mà thanh tra, chuyện đó với chuyện lần này có gì…”
Ryuuji nhíu mày nhìn chăm chú thanh tra.
“Phải tôi nghĩ có mối liên hệ rất quan trọng. Chỉ cần biết tên hòn đảo đó là được… Thực ra có cái này…”
Thanh tra cho mọi người xem bức thư giống như tờ cảnh báo đã dán phía sau.
“Trong này có viết rất lạ. Tôi sẽ đọc thử, các vị hãy nghĩ xem hàm ý của bức thư này.”
Thanh tra đọc bức thư đó, cuối cùng, đọc đến đoạn “từ kẻ thù suốt đời của mày”.
Bỗng dưng trong đám người có phát ra một tiếng kêu kỳ lạ. Đó là Saburou. Saburou dưới ánh mắt tra xét và cái nhìn dò hỏi của mọi người, trở nên tái nhợt, đứng ngồi không yên.
Chú thích
() bút chì ngày xưa có chất lượng kém, nên nét chữ rất mờ, liếm bút chì sẽ tạo ra độ ẩm, nhờ đó nét bút rõ hơn ↑