Chương 3: Trò chơi buộc phải ‘chơi’
---------------------------------------
Một chap nữa khá ngắn, chủ yếu là hồi tưởng, nhưng ENG lan man quá, tớ ném ít JP vô, mong là mượt mà hơn :v
---------------------------------------
Nếu tình yêu thực sự là một trò chơi, thì hội "ế bền vững" trên toàn thế giới chắc chắn sẽ đồng lòng gán cho nó cái mác "game rác". Soukichi cũng chung quan điểm, và điều cậu ghét nhất ở trò chơi này chính là việc nó khiến mọi người bắt buộc phải tham gia.
Sống lạc quan trong thời bình hoặc thậm chí trong thời loạn ở nơi bom đạn - thì con người, dường như sẽ yêu.
Do là bản năng sinh tồn mãnh liệt, nguyên thủy của loài người. Hay là những quy tắc văn hóa xã hội đặc trưng...
Sống đủ lâu, dù có tìm kiếm hay không, ai rồi cũng sẽ rung động.
Và điều tệ hơn nữa là, ngay cả khi không quan tâm, nó vẫn sẽ xảy ra.
Nó tự động ‘cài đặt’ vào trái tim.
Xuất hiện như một con virus, len lỏi vào tâm trí, gieo mầm cho một thứ tình cảm mà bản thân không hề mong đợi. Và một khi đã cài đặt, nó sẽ chiếm lấy mọi thứ.
Trò chơi này ngốn rất nhiều dung lượng.
Nó chiếm phần lớn bộ nhớ, khiến ta trở nên nặng nề và chậm chạp, chẳng thể tập trung vào những việc khác.
Và tệ hơn nữa, khả năng tương thích cực kì kém.
Khi trò chơi mang tên "tình yêu" được cài đặt, khả năng tất cả các chương trình khác sẽ bị lỗi là rất lớn.
Thật sự, trò chơi này tệ hại vô cùng… Chẳng biết từ khi nào, cái trò chơi tệ hại đó đã chiếm lấy tâm trí mình vậy.
●
Một tuần trôi qua bình yên sau ngày nhập học.
Cũng như nhiều trường khác, trường trung học Midoriba có một khoảng thời gian cho học sinh mới tham quan các câu lạc bộ. Nhiều học sinh tham gia câu lạc bộ mà họ mong muốn, hòa mình cùng các đàn anh chị để trải nghiệm, hoặc đơn giản để cảm nhận được sự chào đón nồng nhiệt.
Vào một buổi chiều, tôi đang hướng đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ Văn học nằm ở góc tầng ba của khu nhà.
Không có lý do gì cả. Vì tôi không quan tâm đến thứ gì ngoài sách, nên tôi chỉ nghĩ sẽ thử tham gia câu lạc bộ Văn học.
Tại thời điểm này, tôi không biết rằng Hội Văn học đã bị giải thể và trở thành câu lạc bộ Văn học.
Và tôi cũng không biết danh tính của thành viên duy nhất trong câu lạc bộ Văn học.
Tôi hít một hơi thật sâu sau khi nhìn thấy bảng hiệu câu lạc bộ Văn học.
Bình tĩnh nào. Không sao đâu. Không cần phải lo lắng quá. Tham gia câu lạc bộ Văn học cũng chẳng sao cả, chắc chắn chỉ có những học sinh yếu thế và ít nói ở dưới đáy hệ thống phân cấp trường học. Mọi người đều giống mình. Chắc chắn chúng ta có thể hòa hợp. Những người yêu sách ít nói...
Tôi tự nhủ... Chỉ cần giữ khoảng cách phù hợp và hòa đồng với mọi người, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Với suy nghĩ đó, tôi đưa tay nắm lấy cánh cửa.
"Xin... xin làm phiền ạ,"
Cánh cửa mở ra, và cảnh tượng bên trong khiến tôi nghẹn thở.
Căn phòng giống như một lớp học bình thường.
Trên những giá sách lớn gắn trên tường là vô số sách và tài liệu.
Một chiếc bàn dài được đặt ở giữa phòng, với nhiều chiếc ghế xếp xung quanh.
Cô gái ấy đang ngồi trên một chiếc ghế, đọc sách.
Ngón tay thon dài lật từng trang sách.
Ánh mắt ấy tập trung, nhưng khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Chị ấy đẹp quá.
Dưới ánh hoàng hôn nhuộm đỏ căn phòng, vẻ đẹp và sức hút như một bức tranh vẽ.
Tĩnh lặng, thanh tao, và có chút gì đó thánh thiện.
Nhưng khung cảnh đẹp như tranh đó chỉ tồn tại trong khoảnh khắc.
Chị ấy nhận ra sự hiện diện của tôi và há hốc miệng kinh ngạc.
Chị ấy vội đánh dấu trang sách bằng một chiếc bút, sau đó hỏi:
"Có phải em muốn gia nhập Hội Văn... à không, là Câu lạc bộ Văn học này?"
"À d-dạ...!"
Cô ấy reo lên và chạy về phía tôi.
"Em là học sinh mới phải không?"
"V-Vâng, em là..."
"Tuyệt vời! Chị vui quá. Chị tưởng sẽ chẳng có ai tham gia cả!"
Khác với vẻ trưởng thành khi đọc sách, chị ấy trở nên vui vẻ và thân thiện khi trò chuyện với tôi.
Còn tôi... tôi thậm chí không thể nhìn thẳng vào mặt chị. Ánh mắt tôi lúng túng và né tránh.
Lần đầu gặp gỡ, lại là đàn chị, và còn là một người đẹp.
Với một người như tôi, chị ấy như một kẻ thù không độ trời chung vậy.
Nếu không cẩn thận, tôi có thể sẽ thốt lên "Ôi trời" một cách kỳ quặc.
"Ưm, phải làm gì đây... Chị không nghĩ sẽ có học sinh mới nên chẳng chuẩn bị gì cả... ừm, em cứ ngồi xuống đi!"
Chị ấy nói và dẫn tôi đến một chiếc ghế xếp.
Cô ấy ngồi xuống trước.
Tất nhiên, tiếp theo tôi phải ngồi xuống, nhưng... sau một hồi đắn đo, tôi chọn ngồi vào chiếc ghế xếp chéo bên cạnh.
Tôi không đủ can đảm để ngồi đối diện ngay lập tức.
Chị ấy hơi nhíu mày, như thể đang thắc mắc "Tại sao?", nhưng không hỏi gì thêm.
"Ờm, trước tiên... chào mừng đến với câu lạc bộ Văn học... mặc dù... chỉ có mình chị là thành viên thôi, hehe~" (Kasumi)
"Eh... à, ờ..." (Soukichi)
"Gì vậy?"
Trước nụ cười tự ti của cô ấy, tôi vô thức hỏi.
Cái tên "câu lạc bộ" cũng khiến tôi tò mò, nhưng hơn hết là:
"Chỉ có Shiramori-senpai ở đây thôi sao...?"
"Ừ, đúng vậy. Ừm, có vẻ như mọi người giờ không thích đọc sách... H-hééé? Sao em biết tên chị?"
"À, ờ... em biết vì chị là người nổi tiếng."
"............... Ý em là, 'Tứ Đại Mỹ Nhân' ấy hả?"
Shiramori-senpai nhăn mặt và ôm đầu.
"Ôi trời...”
Tôi biết về chị ấy, người con gái trong câu lạc bộ.
"Shiramori Kasumi...”
Một trong "Tứ Đại Mỹ Nhân", "Chị Đại" Shiramori Kasumi.
Tất nhiên, trong lớp học, tôi không có bạn bè, nhưng mấy tên con trai xung quanh thường hay nhắc đến chị ấy. Tôi cũng đã từng nhìn thấy họ đi dạo trong khuôn viên trường, tỏa ra hào quang của những người nổi tiếng.
"Chị không thích biệt danh đó. Ngay cả việc gọi là "Tứ Đại Mỹ Nhân" cũng đã khiến chị phát điên rồi... “Chị Đại” là gì chứ, "Chị Đại"? Chị còn trẻ mà~~!
Shiramori-senpai bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
"Có vẻ... bất ngờ nhỉ?" (Soukichi)
"Một người như đàn chị lại tham gia Hội Văn học. À, không phải, là câu lạc bộ sao?" (Soukichi)
"Haha. Mọi người thường nói vậy. Họ nghĩ “Shiramori” sẽ không đọc sách."
Cười nhẹ, chị ấy đưa tay với lấy cuốn sách bỏ túi dang dở.
"Có một điều... chị cực thích đọc sách. Từ bé rồi~."
Chị ấy nở một nụ cười trưởng thành và thì thầm với giọng nói trầm ấm.
Nhìn xuống cuốn sách, vuốt ve gáy sách bằng những ngón tay thon dài.
Nụ cười và cử chỉ của chị ấy... đẹp đến mức khiến tôi rung động.
Sức hút và vẻ đẹp quyến rũ ấy không giống một nữ sinh trung học, và tôi hiểu cảm giác của người đã đặt biệt danh "Chị Đại” ấy.
Khi tôi đang say mê nhìn ngắm nhan sắc của đàn chị,
"À, cái này à?"
Cô ấy hiểu lầm ánh mắt của tôi và đưa cuốn sách bỏ túi cho tôi xem.
"Eh. À... Đ-Đúng. Đây là... cuốn sách đang rất nổi tiếng hiện nay... " (Soukichi)
"... Đúng vậy. Cuốn tiểu thuyết gốc của bộ phim sắp được chuyển thể, đang rất được quan tâm hiện nay... Khi chị đến hiệu sách, nó được xếp ngay vị trí nổi bật nhất ngay khi bước vào..."
Đàn chị Shiramori nở một nụ cười bẽn lẽn.
"Chết rồi, tệ quá... Sao chị lại đọc nó nhỉ?!? Là đại diện của câu lạc bộ Văn học, mà lại đọc một cuốn sách đang thịnh hành như vậy... Đú trend thôi đúng không~? Ôi, ôi, nếu biết có học sinh mới đến, chị đã đọc một tác phẩm kinh điển uyên bác hơn để thể hiện uy nghiêm của mình rồi... "
Mình hiểu cảm giác ấy…
Nếu nói rằng sở thích của mình là đọc sách, thì khi người khác hỏi họ về light novel hay manga, họ sẽ khó có thể giới thiệu những tác phẩm nổi tiếng.
Cảm giác này cũng giống như một người tự nhận là "yêu âm nhạc" nhưng lại thích các ban nhạc indie, hoặc một người tự nhận là "yêu phim ảnh" nhưng lại thích những bộ phim nước ngoài cũ.
"... Em nghĩ không sao cả, senpai. Đọc sách thì không liên quan gì đến việc ‘đú trend’ hay không cả. Việc đọc những tác phẩm kinh điển cũng không khiến ai đó trở nên vĩ đại hơn... Hơn nữa,…
Nói xong, tôi đưa tay vào cặp của mình và lấy ra một cuốn sách.
Đây là cuốn sách tôi thường đọc trong giờ rảnh ở trường.
Thật tình cờ,
"Em cũng đang đọc cuốn sách đó."
Cuốn sách mà đàn chị Shiramori đang đọc và cuốn sách của tôi là một.
"Ehhh~! Thật sao?. Wow.~~”
Chị ấy reo lên, nhoài người về phía trước và lấy đi cuốn sách trong tay tôi.
Có vẻ như quá phấn khích, chị ấy đã nắm cả tay tôi.
Ááá…, Mính đã chạm vào “Chị Đại”. Mình đã chạm vào tay một cô gái......!
"Thật là... tuyệt vời quá. Thật không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy."
Trái ngược với tôi, tim đang đập vô cùng nhanh, Shiromori-senpai dường như không để ý đến việc đã chạm tay vào tôi, và tiếp tục nói bằng giọng đầy xúc động.
"Tuyệt vời, tuyệt vời quá~~. Đây quả là định mệnh!"
"Định mệnh............"
"Đúng vậy. Em và chị, chúng ta có duyên gặp gỡ nhau nè~!"
Cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ, không hề e dè.
"Một sự kiện có xác suất xảy ra như phép màu. Hai người tình cờ gặp nhau, và tình cờ đọc cùng một cuốn sách. Trong số hàng chục triệu, hàng trăm triệu cuốn sách trên thế giới, lại tình cờ trùng hợp với nhau!"
"... À, em nghĩ nếu là một tác phẩm kinh điển hoặc một cuốn sách nước ngoài ít người biết đến thì mới là phép màu. Chứ hai cuốn sách bán chạy nhất Nhật Bản trong tuần trùng hợp với nhau thì cũng không có gì lạ..."
"... Em là kiểu người không biết đùa à?"
"À... em xin lỗi."
"... Ừm."
"Hehe. Đùa thôi. Em không cần xin lỗi đâu~."
Mặc dù có chút bực bội, nhưng chị ấy nhanh chóng nở một nụ cười rạng rỡ.
"Thật ra, nói là phép màu thì hơi quá, nhưng... em cũng thấy vui vì sự trùng hợp này."
"Chị rất háo hức khi có em tham gia các hoạt động của câu lạc bộ. Có một Kouhai chung sở thích với mình nữa thật tuyệt. Chúc mừng em gia nhập câu lạc bộ nhé, ừm... à. Xin lỗi, chị vẫn chưa biết tên em."
Đúng vậy, vì câu chuyện diễn ra quá nhanh, tôi thậm chí còn chưa giới thiệu bản thân.
"Kuroya…"
"Kuroya Soukichi ạ."
"Kuroya-kun à. Ừm, chị nhớ rồi~."
"Chúc mừng em gia nhập câu lạc bộ nhé, Kuroya-kun. Từ hôm nay, em là phó chủ tịch!"
Có vẻ như lúc nào không hay, tôi đã chính thức trở thành thành viên của câu lạc bộ này.
Sau đó, hai chúng tôi tiếp tục trò chuyện cho đến khi tan trường.
Hầu hết là về sách.
Khả năng giao tiếp của tôi rất kém, nhưng chỉ cần có chủ đề chung, tôi có thể trò chuyện với bất kỳ ai, ngay cả khi mới gặp lần đầu.
Bằng cách nào đó, tôi đã có thể nói chuyện với chị ấy.
Tôi tự cảm thấy mình đã hoàn thành xuất sắc sự kiện trò chuyện với đàn chị mới gặp lần đầu một cách suôn sẻ đến mức ngạc nhiên.
Đối với tôi, việc trò chuyện với con gái là một cực hình chứ không đơn thuần là căng thẳng nữa, có thể trò chuyện một cách thoải mái như vậy quả là hiếm hoi.
Nếu có thể, tôi muốn ở bên chị ấy lâu hơn.
Khi ánh hoàng hôn đỏ rực rỡ rọi qua cửa sổ, đàn chị Shiramori nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường và nói.
"―― Ôi chao~... đã trễ thế này rồi à."
"Mải mê trò chuyện quá..., phải nhanh về nhà thôi. Cô chủ nhiệm Yokomizo-sensei rất nghiêm khắc về giờ tan trường ấy~."
Cô ấy vội vàng thu dọn đồ đạc.
Sau khi mặc lại chiếc áo khoác đồng phục, Shiramori-senpai vội vàng với tay lấy cuốn sách trên bàn.
"Ah..."
Cuốn sách mà chúng tôi đã nói đến lúc đầu.
Có hai cuốn sách cùng tên, một của tôi và một của chị ấy.
Shiramori-senpai tùy tiện cầm đại lấy một cuốn.
"Eh............ em sao vậy, Kuroya-kun?"
Shiromori-senpai hỏi tôi khi tôi vô thức lên tiếng.
Nhưng tôi -
"... À, không, em không sao cả."
Sau khi trả lời như vậy, tôi cất cuốn sách còn lại vào cặp của mình.
●
Một năm sau.
Hơn 8 giờ tối.
Trong căn phòng trên tầng hai của mình,
"Haizz............"
Trở lại thực tại sau khi hồi tưởng, tôi nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay và thở dài.
Cuốn sách đó - là thứ tôi đã sở hữu từ một năm trước.
Cuốn sách mà khi tôi gặp Shiromori-senpai lần đầu tiên, hai chúng tôi đã trải qua một phép màu nhỏ bé khi cùng đọc một cuốn sách có cùng tên.
Nhưng đây không phải là sách của tôi.
"... Mình thật là tệ hại mà."
Lại một lần nữa, tôi thở dài đầy chán nản.
Thực ra tôi đã biết.
Shiramori-senpai đã lấy nhầm cuốn sách của tôi.
Hình như cả hai chúng tôi đều mua sách tại cùng một chuỗi cửa hàng, và cũng sử dụng cùng một loại bookmark. Nhưng – trang sách mà chúng tôi đánh dấu lại khác nhau.
Ngay khi chị ấy cầm lấy cuốn sách, tôi ngay lập tức nhận ra rằng có gì đó không đúng lắm.
Vì vậy, tôi đã thốt lên "Ah", nhưng – chẳng thể nói thêm được gì.
Trước khi cô ấy kịp nhận ra, tôi đã cầm lấy cuốn sách còn lại và cất vào cặp mình.
Tôi đã giả vờ như không biết gì, và biến cuốn sách của chị ấy thành của mình.
"... Ghê tởm. Thật kinh tởm."
Tôi cảm thấy chán nản đến mức muốn chết.
Bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu.
Vì đây là chuyện của bản thân, nên tôi lại càng không hiểu.
Có lẽ không đơn giản chỉ là vì tôi muốn sở hữu vật dụng của một đàn chị xinh đẹp. Tôi không có ham muốn theo kiểu kẻ rình rập như vậy.
Chỉ là, tôi cảm thấy... lãng mạn.
Nói theo cách hiện đại, thì tôi cảm thấy nó "emo"[note57392].
Hai người tình cờ gặp nhau, tình cờ cùng đọc một cuốn sách, và trao đổi sách cho nhau để giữ lại -
"... Nhưng dù sao thì, nó cũng thật kinh tởm."
Vừa lẩm bẩm trách móc bản thân, tôi vừa cất sách lại kệ.
Trên cùng kệ sách, góc trái xa nhất - vị trí nổi bật nhất.
Đó là vị trí cố định dành cho cuốn sách này.
Nói thật lòng thì - nội dung của cuốn sách này không thực sự thu hút tôi.
Tôi không có ý định chê bai một cuốn sách bán chạy nhất Nhật Bản vào thời điểm đó, nhưng nó không thực sự hợp với sở thích của tôi.
Nhưng, dù đã một năm trôi qua, nó vẫn hiện diện trên kệ sách phòng tôi.
Tọa lạc ở vị trí nổi bật nhất, một cuốn sách đặc biệt.
Cuối cùng, có lẽ tôi đã bị cuốn vào ngay khoảnh khắc gặp gỡ.
Bị cuốn vào một trò chơi tệ hại được cài đặt cưỡng bức mang tên “tình yêu”.
Dung lượng trò chơi nặng nề đến mức nó đã chiếm gần hết tâm trí tôi.
Dù ngủ hay thức, tôi chỉ nghĩ về đàn chị.
Hình ảnh người con gái ấy chiếm đầy đầu óc tôi, khiến những ký ức buồn bã và quá khứ tầm thường bị đẩy hết vào một góc.
Tích cực thì đó là ‘tình yêu sét đánh’.
Tiêu cực thì đó là một kẻ mọt sách, nhút nhát, kém cỏi bị một cô gái xinh đẹp, năng động "dỗ dành" một chút và lập tức say đắm.
Tìm thấy sở thích chung, tôi nghĩ rằng mình cũng có cơ hội.
Có lẽ tôi chỉ ôm mộng tưởng ngớ ngẩn và không nghĩ rằng mình có thể sánh đôi với chị ấy.
"Shiramori-senpai có nhận ra không….?"
Mang trong lòng mộng tưởng, tôi lo sợ rằng ‘chiêu trò’ của mình sẽ bị phát hiện, nên khi chẳng có gì xảy ra, tôi thấy tâm trạng mình phức tạp, vừa nhẹ nhõm vừa hụt hẫng.
Lúc đó, chiếc điện thoại đang sạc trên giường rung lên.
"............ Hả?"
Là tin nhắn từ Shiramori-senpai.
Trước đây chúng tôi đã có một vài tin nhắn qua lại, nhưng sau khi đồng ý ‘hẹn hò’, số lượng tin nhắn đã tăng lên đáng kể.
Cô ấy thường xuyên gửi cho tôi những tin nhắn với nội dung không quan trọng.
Nhờ vậy...... tôi đã quen dần.
Thời còn đơn phương, chỉ cần nhận được tin nhắn từ đàn chị là tôi lại cuống cuồng, nhưng giờ đây, tôi không còn lo lắng vì một tin nhắn đơn giản như vậy nữa.
Hừm. Mình cũng không thể mãi mãi ngượng ngùng. Ít nhất mình cũng đã trưởng thành một chút rồi…
Vừa tự mãn như vậy, tôi suýt bật cười khi nhìn thấy tin nhắn vừa nhận được.
[Em có đang nghĩ về chị chứ~~?]
Chỉ một tin nhắn đó nói, không lời dạo đầu nào.
Nhịp tim tôi tăng tốc, và tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Ôi...... senpai ơiiiii...... mới bắt đầu quen được một chút thì lại như vậy. Chị muốn em hoảng hốt đến mức nào thế?
Tôi cố gắng bình ổn lại hơi thở và suy nghĩ nội dung trả lời.
May là nhắn tin. Nếu là gọi trực tiếp, chắc chắn giọng tôi sẽ run lên.
[Em không nghĩ về chị. Chị tự cao quá.]
Tôi cố gắng trả lời một cách lạnh lùng nhất có thể, nhưng
Ngay lập tức, chị ấy đã phản hồi.
[Xạo zừa hoy~. Tâm trí em có rời xa chị được đâu~~ :33]
Thể loại ngoại cảm gì thế này…
[Em không nói dối đâu.]
[Vậy em đang nghĩ về điều gì?]
[Chuyện con ‘cá khoai’ này ấy, sao lại gọi là khoai nhỉ? Nó chả giống củ khoai tẹo nào cả. Cá kình dù sao còn có cái ‘cưa’ gắn trên mõm, cá mồm rộng thì có cái miệng siêu bự, thế nên gọi như thế cũng hợp lý. Kiểu gọi là ‘cá khoai’ nhưng chẳng giống củ khoai, kì lạ!]
[Hahaha. Em vẫn luôn suy nghĩ những điều kỳ lạ một cách nghiêm túc như vậy, nhỉ~~.]
Sau đó, chúng tôi tiếp tục huyên thuyên về những câu chuyện trong, và đến lúc thích hợp, tôi nhắn rằng [Em còn vài thứ chưa làm, hẹn chị mai nhé] để kết thúc cuộc trò chuyện.
Tôi cũng muốn tiếp tục trò chuyện lâu hơn, nhưng tôi không muốn chị ấy phải thức khuya cùng mình - hơn nữa…
Nói rằng tôi có việc cần làm cũng không phải là nói dối.
"............ Được rồi."
Hít một hơi thật sâu, tôi quay lại bàn học và mở máy tính lên...